Khi cô ấy vừa tới gần Lạc Khuynh Thành khoảng mười mét, ma khí bùng nổ đánh bay cô ấy ra ngoài.
Khí thế của Lạc Khuynh Thành liên tục dâng cao, ma khí màu đen lấy cô ấy làm trung tâm quay cuồng.
Mắt cô ấy đỏ bừng, trên người tràn ngập sát khí như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.
Cả quảng trường im lặng.
Lạc Vô Tà lo lắng nói: “Chị, mau buông cậu ta ra đi, chị nhận nhầm người rồi”.
“Cậu ta là Diệp Bắc Minh, không phải là kẻ thù của chúng ta!”
Lạc Khuynh Thành nâng tay lên, hai chân Diệp Bắc Minh tách khỏi mặt đất.
Anh nghẹt thở.
Mắt Diệp Bắc Minh giờ đã đỏ thẫm như máu, trong tròng mắt chi chít tơ máu.
Anh ân cần nhìn Lạc Khuynh Thành nói: “Đại sư tỷ, em là tiểu sư đệ đây”.
“Chị quên rồi à? Dưới chân núi Côn Luân, trên đỉnh Tuyết Sơn”.
Ánh mắt Lạc Khuynh Thành dao động, trên gương mặt khát máu thoáng hiện sự bối rối.
Diệp Bắc Minh cố kìm nén cơn nghẹt thở đang bóp chặt bản thân nói: “Đại sư tỷ, chị còn nhớ không?”
“Vào lúc em vừa mới gia nhập sư môn, cả người u ám sa sút!”
“Vài lần em định tự sát, đều là nhờ chị tiếp thêm sức mạnh cho em!”
“Cũng nhờ chị nói với em rằng tuy bố mẹ em đã qua đời nhưng vẫn còn mọi người ở bên em!”
“Em đã cố gắng vượt qua, chị cũng phải thế, đại sư tỷ à!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Cổ anh như sắp gãy tới nơi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, cậu chơi lớn rồi!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ giết cậu đó!”
“Mau ra tay nhanh lên!”
Diệp Bắc Minh đáp lời: “Không được, nếu tôi ra tay thì sẽ không còn cách nào cứu Đại sư tỷ nữa!”
“Tôi sẽ cố gắng thêm chút nữa!”
Anh quát to: “Đại sư tỷ, bọn em không muốn chị như vậy đâu!”
Vẻ mặt Lạc Khuynh Thành đầy đau khổ, nước mắt đỏ như máu trào ra.
Diệp Bắc Minh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Đại sư tỷ, mau tỉnh lại đi, đừng nhập ma mà!”
“Á!”
Lạc Khuynh Thành buông Diệp Bắc Minh ra, đau đớn ôm đầu.
“Tiểu sư đệ... bố ơi, mẹ ơi...”
“Báo thù...”
Đôi mắt đỏ rực của Lạc Khuynh Thành dần nhạt bớt, cơ thể mềm nhũn té ngã.
Diệp Bắc Minh bước lên ôm lấy Lạc Khuynh Thành.
Anh thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định hơi thở của cô ấy.
Một lúc lâu sau đó.
Trong phòng, tình hình của Lạc Khuynh Thành đã ổn hơn.
Ma khí đen tuyền vẫn cuồn cuộn trên dung nhan của cô ấy.
Trên trán liên tục toát mồ hôi lạnh, luôn miệng kêu tên bố mẹ.
“Chị ơi...”
Lạc Vô Tà quỳ gối trước giường, đôi mắt đỏ lên.
Nước mắt vương nơi khóe mắt Lục Tuyết Kỳ.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm u đến đáng sợ, hai tay nắm chặt nắm đấm.
Sát ý cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cô ấy tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình chết thảm, do vậy đã hình thành tâm ma!”
“Bây giờ có lẽ chỉ có tự tay mình giết chết kẻ thù mới khiến tâm ma biến mất!”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Lạc Vô Tà hỏi: “Là ai giết bố mẹ của đại sư tỷ?”
Lạc Vô Tà nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hàn Tông! Là một người thanh niên trẻ tuổi tên Hàn Tông!”
“Hàn Tông?”
Diệp Bắc Minh híp mắt.
Rồi anh xoay người bước ra ngoài cửa: “Bát sư tỷ, chăm sóc đại sư tỷ nhé!”
Lục Tuyết Kỳ dõi theo bóng dáng của Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em định đi đâu đó?”
Diệp Bắc Minh chỉ trả lời ngắn gọn: “Đi giết người!”
...
Thánh Tộc, trong đại điện.
Lạc Thạch Lăng ngồi ở ghế gia chủ, phía dưới là mười mấy lão già đang ngồi.
Mặt đất trung tâm đại điện có hai thi thể đã được che bằng hai tấm vải bố.
Lạc Thạch Lăng ra vẻ buồn khổ đau thương nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.
Lạc Chính Hùng chết rồi.
Mấy trưởng lão ủng hộ ông ta cũng bị người của Thánh Vực giết rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ là người kế nhiệm tiếp theo của Thánh Tộc.
Lạc Thạch Lăng nhìn mọi người rồi thở dài nói: “Tôi rất tiếc cho cái chết của gia chủ, nhưng ông ta không nên đối nghịch với người của Thánh Vực mới phải”.
“Ông ta lại định bao che cho tàn dư của Thiên Ma tộc!”
“Mọi người cũng biết rồi đấy, Thánh Vực và Thiên Ma tộc là kẻ thù không đội trời chung!”
“Nếu Lạc Chính Hùng không quen biết với Diệp Bắc Minh thì cũng không chết!”
“Tôi làm vậy chỉ để bảo vệ cả nhà họ Lạc mà thôi!”
Lạc Thạch Lăng thở dài nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Mọi người có thể hiểu cho tôi không?”
“Thạch Lăng, ông làm thế không có gì đáng trách cả!”
Một lão già mập mạp gật đầu nói.
“Bát trưởng lão nói phải!”
Những người khác đều gật gù đồng ý.
Lạc Thạch Lăng mỉm cười nói: “Cảm ơn các vị đã hiểu cho tôi”.
Bỗng nhiên.
Một lão già mặc áo gấm nói: “Nước không thể một ngày không vua, Thánh Tộc cũng không thể một ngày không có chủ!”
“Lạc Chính Hùng đã chết, bây giờ hẳn chúng ta nên chọn ra một vị gia chủ mới!”
Mắt bát trưởng lão lóe sáng: “Thập trưởng lão nói phải lắm, các vị ngồi đây cảm thấy ai thích hợp làm gia chủ thế?”
Cả đại điện lặng thinh.
Mọi người nhìn nhau.
Thập trưởng lão thấy mọi người không nói gì bèn đập bàn nói: “Tôi thấy hay là để Thạch Lăng làm gia chủ đi!”
Dứt lời, mọi người đều rộ lên tiếng phụ họa.
“Ủng hộ, tôi ủng hộ Thạch Lăng làm gia chủ!”
“Đúng thế, kinh nghiệm của Thạch Lăng dư sức làm gia chủ rồi!”
Chương 1092: Đến Đế tộc cướp long mạch
“Nếu không nhờ có Thạch Lăng, chỉ dựa vào việc Lạc Chính Hùng qua lại với tàn dư Thiên Ma tộc đã có thể khiến chúng ta diệt tộc rồi!”
“Lão phu hiểu, công lao của Thạch Lăng rất lớn, Lạc Chính Hùng chết chưa hết tội!”
“Thạch Lăng là người thích hợp nhất làm gia chủ!”
Mấy lão già còn lại đều gật đầu.
Vẻ mặt Lạc Thạch Lăng đỏ bừng, chắp tay nói: “Các vị trưởng lão, tôi có tài đức gì để làm gia chủ chứ?”
“Trong tộc còn có sự lựa chọn thích hợp hơn tôi nhiều!”
Bát trưởng lão cười nói: “Thạch Lăng, ông đừng từ chối!”
Thập trưởng lão cười to nói: “Còn ai thích hợp hơn ông chứ?”
“Hay là ông khinh thường đám lão già chúng tôi hả? Vậy nên mới không muốn làm gia chủ!”
Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Thập trưởng lão, tôi nào dám khinh thường người chứ!”
“Nếu như vậy, tôi đành...”
Ông ta còn chưa dứt lời.
Bên ngoài đại điện truyền tới một giọng nói lạnh như băng: “Nếu đã không muốn làm như vậy thì đừng làm nữa!”
Xoạt! Xoạt! Xoat!
Hơn mười ánh mắt đều dõi về phía ngoài đại điện.
Thập trưởng lão đập bàn đứng dậy: “Là ai? Thật to gan!”
“Kẻ nào dám hồ ngôn loạn ngữ ở Thánh Tộc, mau cút ra đây cho lão phu!”
Rầm!
Cánh cửa đại điện bị đập nát, hơn mười cái xác bay vào trong đại điện.
Mọi người vội vàng đứng dậy, giận dữ nhìn về phía cửa đại điện.
Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên đi vào.
Ngay khi nhìn thấy người thanh niên kia, cả lũ đều kinh hãi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Là cậu!”
Mọi người đều e dè nhìn anh.
Lửa giận trên mặt tắt hơn phân nửa.
Diệp Bắc Minh không đói hoài tới ánh mắt của mọi người mà chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể của Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân.
Anh vung bàn tay to lên.
Anh đưa thi thể của họ vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tôi chỉ có một câu hỏi, Hàn Tông đâu rồi?”
Thập trưởng lão gầm lên: “To gan! Thi thể của người đứng đầu Thánh Tộc bọn tôi mà cậu cũng dám động vào à?”
Ngay sau đó.
Thập trưởng lão xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, định bụng ra tay tấn công.
“Nể mặt rồi mà còn lấn tới à?”
Sát ý trên người Diệp Bắc Minh bùng nổ, anh quát to nhắc lại: “Hỏi các ông lần cuối, Hàn Tông ở đâu rồi?”
“Nếu không, kết cục của người này chính là kết cục của các ông!”
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm ngân vang.
Long tích sau lưng anh sát lên, bảy con rồng lao ra, chiếu sáng cả đại điện.
Luồng khí tức khủng khiếp cuồn cuộn trào dâng.
Thập trưởng lão cảm giác mình như đang trong cơn bão cấp mười, cơ thể già nua nổ tung hóa thành một đống máu.
Tất cả mọi người khiếp sợ.
Thập trưởng lão cảnh giới Giới Vương hậu kỳ đã bị tên này giết ngay tức khắc ư?
“Thập trưởng lão!”
“Cậu ta không chỉ mở ra long tích mà còn dung hợp được bảy con rồng ư?”
“Này... không thể nào!”
“Bảy con rồi sao, cả thế giới Cao Võ chẳng có ai làm như vậy được!”
Mười mấy lão già của Thánh Tộc trừng to mắt suýt rớt ra ngoài.
Vẻ mặt Lạc Thạch Lăng cũng vô cùng khiếp hãi.
Cuối cùng ông ta đã biết vì sao Lạc Chính Hùng lại xem trọng Diệp Bắc Minh đến vậy.
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào Lạc Thạch Lăng, bước tới, đưa tay lên áp chế ông ta.
Răng rắc.
Tay anh như một ngọn núi lớn đè nặng lên vai ông ta.
“Á...”
Lạc Thạch Lăng hét thảm, ông ta không thể nào chịu nổi sức mạnh của Diệp Bắc Minh.
Đầu gối ông ta cong xuống rồi đập mạnh xuống đất.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Chắc là ông biết Hàn Tông ở đâu nhỉ?”
Cả người Lạc Thạch Lăng run rẩy, ông ta có thể cảm nhận được sát ý khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh.
Nếu ông ta chần chừ thì sẽ giống với thập trưởng lão: “Tôi nói, tôi nói ạ... Đế tộc!”
“Bọn Hàn Tông đã đến Đế tộc rồi ạ!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Đế tộc?”
Lạc Thạch Lăng dập đầu điên cuồng: “Đúng vậy, người trẻ tuổi của Thánh Vực đến đó để cướp long mạch ạ!”
“Tôi nói với bọn họ rằng Đế tộc có chín long mạch nên bọn họ đã đến Đế tộc rồi!”
“Diệp Bắc Minh, tôi nói cho cậu biết một bí mật!”
“Năm ấy, sở dĩ đại lục Chân Võ bị hủy diệt chính là do bọn họ đã cướp tất cả long mạch của đại lục Chân Võ!”
“Nhà họ Hàn là một trong số đó!”
Ông ta vừa nói xong, nháy mắt Diệp Bắc Minh đã biến mất.
...
Lúc này, ở Đế tộc.
Xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông.
Trong trận pháp ở cấm địa Đế tộc.
Bọn người Đế Giang, Đế Khuyết và lão tổ Đế tộc đã đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào đám thanh niên đang ở ngoài trận pháp.
Một tiếng trước, bọn họ đã tới Đế tộc.
Vừa mở miệng đã đòi chín long mạch của Đế tộc.
Đế tộc từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ rằng mười lão già kia lại thẳng tay đại khai sát giới.
Một đám người cầm quyền của Đế tộc đành trốn vào trận pháp ở cấm địa mới may mắn sống sót.
Đế Giang đỏ mắt nói: “Các người là ai?”
Đám nam thanh nữ tú kia cười cợt nói.
“Ha ha ha, chúng ta là ai nhỉ?”
Chương 1093: Diệp Bắc Minh tới
“Tên đần này còn hỏi chúng ta là ai kìa?”
“Đến thân phận của chúng ta còn không biết mà cũng dám phản kháng hả?”
Một người thanh niên lạnh giọng quát: “Nói chuyện với lũ kiến hôi kia làm gì? Phá trận pháp đó rồi giết sạch chúng!”
Mười mấy lão già kia liên tục tấn công vào trận pháp trong cấm địa của Đế tộc.
Mười lăm phút sau.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trận pháp cấm địa của Đế tộc vỡ nát.
“Giết!”
Mười mấy lão già kia lạnh lùng nhìn họ rồi lao tới tấn công.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngớt, nháy mắt đã có vô số người Đế tộc hy sinh.
Mắt lão tổ Đế tộc đỏ ngầu: “Các ngươi tùy tiện giết người như vậy không tuân theo luật lệ gì sao?”
Một lão già áo xanh mỉm cười đáp: “Luật lệ hả? Ông sẽ bàn luật lệ với một lũ kiến hôi không?”
“Con kiến giẫm chân là chết rồi!”
Một lão già mặt vuông lạnh lùng nói: “Giết sạch hết đi, đừng lãng phí thời gian, giúp đỡ bọn cậu chủ dung hợp long mạch là được rồi!”
“Vâng!”
Những lão già còn lại nhe răng cười.
Bọn họ ra tay, ngực lão tổ Đế tộc nổ tung, thiêu đốt máu tươi.
“Chao ôi, thiêu đốt tinh huyết à?”
“Mau nhìn kìa, kiến hôi tức giận rồi kìa!”
Từ đằng xa đám nam thanh nữ tú kia cười bỡn cợt.
Nghe đầy căm tức.
Đế Giang cắn răng nói: “Lão cửu, đưa Khởi La đi trước đi!”
Mắt Đế Khuyết đỏ bừng, phẫn nộ hét lên: “Những kẻ này thật quá đáng, tôi sẽ sống chết cùng với Đế tộc!”
“Đi đi!”
Đế Giang gào lên.
Lão già mặt vuông chế nhạo như mèo bắt chuột: “Đi à? Được hả? Tất cả đều để mạng lại đi!”
Rồi lão già đó lao tới chỗ Đế Khuyết và Đế Khởi La.
Lão tổ Đế tộc thiêu đốt tinh huyết che chắn trước hai người họ: “Đi mau!”
Lão già mặt vuông tối sầm mặt mày: “Không biết tự lượng sức mình, chết cho lão phu!”
Một chưởng ập tới.
Lão tổ Đế tộc đưa hay tay lên chặn đòn.
Răng rắc.
Lão tổ bay ra ngoài, hai tay vỡ nát biến thành một đống máu bay đầy trời.
“Lão tổ!”
Đế Khởi La liều lĩnh xông lên, lấy đan dược ra đút cho lão tổ Đế tộc.
Lão tổ Đế tộc vừa mở miệng nói gì đó, máu tươi đã tuôn trào ra ngoài: “Vô dụng thôi... đi... đi mau...”
Lão già mặt vuông vui vẻ nói: “Đừng lo lắng, lão phu sẽ tiễn các người lên đường một thể!”
“Các người sẽ đồng hành cùng nhau dưới suối vàng mà!”
Ngay khi lão già đó định vung tay giết lão tổ Đế tộc và Đế Khởi La.
Bỗng nhiên.
“Ai là Hàn Tông?”
Một giọng nói âm u hết thần chết vang lên.
Sát ý rét lạnh như băng bao phủ khắp nơi.
Lão già mặt vuông run người, kinh ngạc quay đầu lại.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trong chốc lát, tất cả người Thánh Vực đều ngừng giết chóc mà quay đầu nhìn lại.
Bọn họ chỉ thấy một bóng đen xé gió lao xuống như sao chổi.
“Là cậu ta!”
Đế Khởi La kích động run người.
Đế Giang trừng mắt: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Đế Khuyết không dám tin vào mắt mình: “Cậu ta đến đây cứu chúng ta sao?”
“Không thể nào!”
Lão tổ Đế tộc khó hiểu: “Lẽ nào là vì Khởi La?”
Gương mặt tái nhợt của Đế Khởi La bỗng đỏ bừng, cơ thể mềm mại cứng đờ: “Ơ... cháu?”
“Lão tổ, cháu với cậu ta không có gì hết...”
Trong đám đông.
Hàn Tông nhướng mày, gã liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Gã hơn bất ngờ, thầm nghĩ: “Cảnh giới Thần Đế hả? Tìm mình làm gì?”
“Vãi đạn! Cảnh giới Thần Đế hả?”
Một người thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Đồ chó mày muốn dọa người khác à?”
“Chết cho tao!”
Người thanh niên kia bỗng bùng nổ, vung kiếm chém vào Diệp Bắc Minh.
“Cảnh giới Thần Đế mà cũng đến đây góp vui à?”
Đám nam thanh nữ tú còn lại cười ngặt nghẽo, chả thèm đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh.
Hàn Tông thầm lắc đầu, rồi xoay người nhìn vào sâu bên trong cấm địa.
Chính ngọn núi rồng kéo dài liên miên, trong đó có chín long mạch.
Nếu gã dung hợp được ba cái thì tương lai chắc chắn có thể tiến sâu vào cảnh giới võ đạo cao hơn.
Phụt!
Sau lưng gã truyền tới tiếng máu thịt nổ tung.
“Chắc là thằng nhãi cảnh giới Thần Đế đó chết rồi!”
Mọi người đều nghĩ như thế.
Hàn Tông cũng không phải ngoại lệ.
Ngay sau đó.
Sau lưng lại vọng tới giọng nói hết như thần chết kia: “Ai là Hàn Tông?”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi run người.
Hàn Tông không dám tin quay đầu lại.
Gã thấy người thanh niên cảnh giới Thần Đế đó vẫn nguyên vẹn lông tóc không chút tổn thương.
Mà đồng đội của bọn họ... đã hy sinh.
“Ôi...”
Ba mươi mấy nam thanh nữ tú kia sửng sốt, một vài người không nhịn được bèn nhìn về phía Hàn Tông.
Diệp Bắc Minh sắc bén, lạnh lùng nhìn Hàn Tông: “Mày chính là Hàn Tông à?”
Hàn Tông hờ hững nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày là ai? Mày biết giết đồng đội tao có nghĩa gì không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Ngoài mày ra, những tên khác đều có thể giết!”
Chương 1094: Ngoại trừ Hàn Tông, tất cả đều chết hết
“Mày nói gì?”
Đám nam thanh nữ tú của Thánh Vực sửng sốt.
“Miệng to thật đấy, tao muốn xem thử mày giết bọn tao kiểu gì!”
“Chỉ là con kiến thôi mà, mày tưởng mày là...”
Một nam một nữ cười khẩy.
Diệp Bắc Minh siết chặt tay, vung kiếm chém vào hai người kia.
Gầm gừ!
Một con Huyết Long lao tới chỗ hai người họ, đến cả cơ hội phản ứng bọn họ còn không có, nháy mắt đã tiêu đời.
“Mẹ ơi!”
Đám còn lại thảng thốt, kinh hãi lùi về sau vài bước: “Mày là ai?”
Chỉ có Hàn Tông trầm xuống nói: “Diệp Bắc Minh, mày là Diệp Bắc Minh hả?”
Diệp Bắc Minh lười trả lời, anh chỉ bước ra.
Thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt anh đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tông, tung cước nhắm thẳng vào đan điền của gã.
Động tác của anh rất lưu loát.
“Răng rắc”, một miếng ngọc bội trên người Hàn Tông vỡ nát.
Gã phun máu tươi, bay ra ngoài như diều đứt dây.
“Chết tiệt!”
Con ngươi Hàn Tông co rút lại, sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc.
Lực lượng thật đáng sợ.
Gã lấy ra một thế thân phù từ trong ngực.
Nếu không nhờ nó thì gã đã bị Diệp Bắc Minh đá một cú vỡ đan điền rồi.
Khi ấy gã sẽ trở thành kẻ tàn phế.
“Mày... Hàn Khâu đâu rồi?”
Hàn Tông nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thờ ơ đáp: “Ý mày là lão vô dụng kia à? Lão ta bị tao giết rồi”.
“Mày nói gì?”
Hàn Tông hoảng sợ hít thật sâu: “Không thể nào, thực lực của Hàn Khâu ở cảnh giới Giới Vương, mày không thể nào giết Hàn Khâu được!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy.
Anh lao tới như thần chết.
Hàn Tông hoảng hốt điên cuồng la hét: “Ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại cho tôi!”
Gã biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của anh.
Lão già mặt vuông kia di chuyển, thoáng chốc đã đứng che ngay trước người Hàn Tông: “Oắt con, dám đánh người ngay trước mặt lão phu à?”
“Thật chán sống!”
Lão già đó nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn người chết, rồi tung chưởng về phía anh.
Ngay khi Diệp Bắc Minh sắp bị một chưởng đó đánh chết.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên đỡ đòn.
Phụt!
Cánh tay lão già mặt vuông kia nổ tung.
“Mày!”
Lão già mặt vuông kêu la đau đớn, đồng tử co rút: “Làm thế nào mà...”
Lão già kia còn chưa dứt câu, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã chém ngang qua.
Cơ thể lão già mặt vuông chị chém tan tành chỉ còn lại chút máu thịt.
“Ôi...”
Đám nam thanh nữ tú cười cợt Diệp Bắc Minh lập tức im bặt.
Bọn họ vô cùng kinh hãi.
Hàn Tông ôm ngực, sắc mặt gã vô cùng tăm tối.
Người gã run nhẹ, chợt nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ Hàn Khâu đã chết dưới tay tên kia thật.
Cùng lúc đó, đám đông Đế tộc ồn ào.
“Trời ơi, cảnh giới Thần Đế giết cảnh giới Giới Vương ư?”
“Diệp Bắc Minh quá nghịch thiên rồi!”
“Tên nhóc đó là yêu nghiệt phương nào thế?”
Chỉ có đám lão tổ Đế tộc, Đế Giang và Đế Khuyết trầm tư.
Bọn họ đã từng thấy Diệp Bắc Minh giết Giới Vương.
Nhưng khi ấy anh không hề ra tay thoải mái như hôm nay.
“Thực lực của cậu ta lại tăng lên rồi!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ánh mắt mười mấy lão già của Thánh Vực đều tập trung hết lên người Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi.
Cảnh giới Thần Đế giết cảnh giới Giới Vương ư?
Cho dù ở Thánh Vực điều đó cũng khiến người hãi hùng rồi.
Huống hồ chỉ là một người trẻ tuổi ở thế giới Cao Võ.
Một lão già áo đen trong đó âm u nói: “Nhóc con, chắc là mày đã dùng bí thuật gì rồi nhỉ!”
“Lão phu mặc kệ mày đã dùng thủ đoạn gì, dựa vào thiên phú đáng sợ của mày thì hôm nay mày phải chết là cái chắc!”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, ngoại trừ Hàn Tông”.
“Tất cả đều phải chết!”
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Bảy con rồng lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh, luồng khí tức khủng khiếp càn quét cả cấm địa của Đế tộc.
“Bảy con rồng!”
“Ôi mẹ ơi! Làm cách nào chứ, cậu ta mới tới cảnh giới Thần Đế mà!”
“Tại sao lại thế được?”
“Rốt cuộc tên này là ai thế, sao lại còn yêu nghiệt còn đáng sợ hơn Thánh Vực chúng ta thế...”
Mười mấy lão già, Hàn Tông và ba mươi mấy nam nữ thanh niên thấy cảnh đó đều không nhịn được trừng to mắt.
Bọn họ đều khiếp hãi.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giết sạch cho tôi!”
Diệp Bắc Minh vào trạng thái cuồng bạo, bảy con rồng gào thét.
Khí thế trong người anh tăng vùn vụt.
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh lao vào đám đông như thần chết.
“Không ổn, mau chạy thôi!”
Lão già áo đen kêu to.
Diệp Bắc Minh nhắm thẳng mục tiêu, một kiếm lướt qua.
Người nọ nổ tung.
“Một”.
“Anh hai! Không!”
Một lão già mặt rỗ tức giận gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy căm phẫn.
Chương 1095: Anh rể
Lão già nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Thằng khốn, mày..."
Lão còn chưa nói dứt lời, Diệp Bắc Minh đã nhìn chằm chằm vào lão!
Ảnh Thuấn!
Anh xuất hiện trước mắt người đó chỉ trong chớp mắt, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!
Lão già mặt rỗ rét lạnh, luống cuống tay chân đánh ra, nhưng căn bản không đỡ được một kích của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Phụt!
Cùng lúc huyết vụ nổ tung, một con số lạnh như băng vang lên: "Hai!"
"Hít..."
Tiếng hít khí lạnh vang lên.
Rốt cuộc người này là quái vật gì chứ?
Cảnh giới Thần Đế giết chết cảnh giới Giới Vương trong chớp mắt, còn bắt đầu đếm số nữa?
"Ba!"
Tiếng nói như tử thần vang lên.
Mười mấy ông già còn lại không hẹn mà cùng lùi về phía sau!
"A..."
Một tiếng hét thảm, cơ thể một ông già nổ tung!
"Giết!"
Ông già còn lại kịp phản ứng lại, điên cuồng xông tới.
Diệp Bắc Minh biến mất như quỷ mị, mọi người lại nghe bên tai vang lên con số: "Bốn!"
Tiếng nói vừa dứt.
Phụt!
Lại một người cảnh giới Giới Vương đã chết!
"Năm!"
"Sáu!"
"Bảy!"
Lúc này, mỗi một con số Diệp Bắc Minh nói ra lại có một người chết!
Như tiếng gọi của tử thần!
Đám người Hàn Tông sợ hãi muốn ngừng thở, đây con mẹ nó là Giới Vương đó!
...
"Mười ba!"
"Mười bốn!"
Con số cuối cùng vang lên, tất cả mười bốn người cảnh giới Giới Vương đều chết hết!
"Đây..."
Những người Đế tộc thở gấp, ai cũng há miệng thở hổn hển!
Mắt họ đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh không chớp mắt!
Ông già Đế tộc cứng nhắc tại chỗ, giống như một pho tượng!
Đế Khởi La nhìn thấy mà ngây người, cô ta chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh lại mạnh như thế!
Trái tim cuồng loạn đập không ngừng, mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không di chuyển!
Diệp Bắc Minh đi về phía ba mươi mấy thanh niên nam nữ Thanh Vực, khiến bọn họ sợ hãi không ngừng lùi về phía sau.
Một thanh niên mặt trắng bệch: "Cậu Diệp, cậu đừng làm xằng bậy, tôi có thể cho cậu chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được!"
Một thiếu nữ vóc dáng cân đối, trông thanh tú run rẩy nói: "Anh Diệp, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, sau này tôi chính là người của anh!"
"Anh Diệp, tôi có thể mang anh tới Thánh Vực, đừng giết tôi!"
"Diệp Bắc Minh, mày có biết bố mày là ai không?"
"Mày dám động vào một sợi lông của bố mày, bố mày sẽ giết cả họ nhà mày!"
Có người xin tha, cũng có người uy hiếp.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn quá!"
Một kiếm chém ra!
"A..."
"Đừng mà..."
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt. . .
Đầu ba mươi mấy người bay lên thật cao!
Tiếng nói ngừng lại.
...
Cùng lúc đó, trong một tòa cung điện bằng đá bên trong Thánh Vực.
Một nhóm nam nữ trung niên không giận tự uy ngồi trên ghế thái sư, vây quanh một trận truyền tống!
Phía trước bọn họ, ngoài truyền tống trận ra còn có một bàn thờ lớn.
Bên trên bày hơn năm mươi miếng hồn ngọc!
Đột nhiên.
Tách! Tách! Tách! Tách...
Một chuỗi âm thanh vang lên.
Hơn năm mươi miếng hồn ngọc nổ tung gần như cùng lúc, hóa thành mảnh vụn!
"Tất cả chết hết rồi!"
"Sao có thể chứ!"
Tất cả mọi người gần như cùng nhau đứng dậy, khiếp sợ nhìn vào mấy mảnh vụn hồn ngọc ở trên bàn thờ.
"Không đúng, vẫn còn một miếng!"
Bộp!
Ánh mắt mọi người tập trung lại, cùng nhìn vào một mảnh hồn ngọc.
"Hàn Tông? Chỉ có Hàn Tông còn sống?"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Ba mươi mấy cái đầu người rơi xuống đất.
Chết không nhắm mắt!
"A... Đừng mà!"
Hàn Tông sợ hãi són ra quần, quỳ xuống đất: "Anh Diệp, cầu xin anh đừng giết tôi!"
Diệp Bắc Minh đá một phát làm vỡ đan điền của Hàn Tông.
Gã bò tới như chó, điên cuồng dập đầu!
Bộp bộp bộp!
Máu tươi đầm điên, gã vẫn điên cuồng dập đầu: "Anh Diệp, tha mạng... Tôi thật sự không muốn chết!"
Thật khác với cái người hung hăng càn quấy lúc ban đầu!
Diệp Bắc Minh túm lấy Hàn Tông: "Chuyện sống chết của mày, do đại sư tỷ của tao quyết định!"
...
"Đại sư tỷ, em về rồi!"
Một giọng nói vang lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Tông bị ném vào!
Hai mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng, đầy tia máu: "Chính mày đã giết cha mẹ tao, tao muốn giết mày!"
Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường đao!
Hắn xông lên giống như dã thú, chém về phía cổ của Hàn Tông!
Hàn Tông sợ hãi tê liệt trên đất!
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Nếu cậu giết gã, chị cậu sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại."
Lạc Vô Tà run lên, trường đao dừng lại cách cổ Hàn Tông một tấc.
"Anh rể, em nghe anh!"
Lạc Vô Tà thu lại trường đao.
"Cái gì? Anh rể á?"