Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741: Lão tổ còn chẳng bằng ma thú

“Diệp Thanh Lam kết hợp với thứ súc sinh để sinh ra một đứa súc sinh, các người lại để cho nó nối dõi dòng máu của nhà họ Diệp ư?”

“Chẳng lẽ nhà họ Diệp muốn đời sau của mình chỉ toàn súc sinh?”

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Theo lời ông nói thì sau này trên đại lục Chân Võ sẽ không còn đời sau của nhà họ Ô nữa!”

Anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại chắc nịch, không có gì để nghi ngờ!

“Ha ha ha!”

Ô Đạo Hoành buồn cười lắc đầu: “Đồ súc sinh, mày tưởng là tao đang giỡn với mày đấy hả?”

“Ngày xưa con thú đó xấu xí biết nhường nào, mẹ của mày lại đi ăn nằm với cái loại đó?”

“Mày nói xem, thứ mà mẹ mày sinh ra cùng với loại súc sinh đó thì có phải là súc sinh hay không?”

Đột nhiên, Tiểu Bạch nhảy ra, đứng trên vai Diệp Bắc Minh: “Nói bậy, chủ nhân à, ông ta nói bậy!”

“Huyết mạch của chủ nhân cực kỳ tôn quý, ít nhất cùng là huyết mạch của Thú Hoàng!”

“Không phải là súc sinh gì như ông ta nói, xí xí xí! Chủ nhân, người nhất quyết không được tin!”

Nghe Ô Đạo Sinh nói, ngoài ngọn lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh!

Thì còn cả sự kích động!

Anh ngẩng đầu nhìn Ô Đạo Hoành: “Ông từng gặp được cha tôi ư?”

“Cha? Ha ha ha ha!"

Vẻ mặt Ô Đạo Hoành đầy suy ngẫm: “Mày gọi một con súc sinh là cha hả?”

“Được, nếu mày đã hỏi thì lão già này cũng từ bi trả lời cho mày biết!”

“Bố mày, hình như là một con ma thú thì phải?”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Cha của Diệp Bắc Minh là một con ma thú ư?

Diệp Thanh Dương phun một ngụm nước bọt dính máu: “Bố, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”

“Điều ông ta nói là thật ư? Em gái lại…"

“Nó cùng với một con ma thú sinh ra Bắc Minh ư?”

Nét mặt già nua của Diệp Nam Thiên trở nên nặng nề, không nói gì.

Diệp Thanh Dương nhìn thấy thế thì giọng trở nên run rẩy: “Bố, bố biết chuyện này hả?”

Diệp Bắc Minh nhìn Ô Đạo Hoành: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Ô Đạo Hoành nhặt kiếm Đoạn Long lên cầm trong tay.

Một sức mạnh khổng lồ truyền đến!

Ông ta vung kiếm Đoạn Long lên!

Gào!

Những tiếng rồng ngâm vang lên!

Ô Đạo Hoành tức giận đến mức gương mặt già nua đỏ bừng, như uống rượu say vậy: “Ha ha ha ha, đúng là kiếm Long Đồ, bảo bối trấn tông của Thanh Huyền Tông!”

“Sức mạnh, sức mạnh tuyệt đối!”

“Tay cầm kiếm này lên, lão cảm thấy mình có thể giết cả thần!”

“Dù là Thần Vương đến đây thì tôi cũng có thể chém chết!”

Vẻ mặt Ô Đạo Sinh đầy xúc động: “Anh cả, có thật như vậy không?”

“Anh nói thật đấy hả?”

“Kiếm đó trâu bò đến thế hả? Nhà họ Ô sống dậy rồi, chúng ta có thể ngóc đầu lên được rồi! Ha ha ha ha!”

Ô Đạo Sinh xúc động nhảy dựng lên!

Một giây sau.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đầy oán độc: “Anh cả, anh mau giết chết thằng ranh đó đi!”

“Không vội!”

Ô Đạo Hoành mỉm cười, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tất cả sức mạnh của mày đều đến từ thanh kiếm Long Đồ này đúng không”.

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Kiếm đã cho rồi, tôi chỉ muốn biết cha tôi rốt cuộc là ai”.

“Hoặc là, loài ma thú gì?"

“Và rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với mẹ tôi?”

“Chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi chết cũng sẽ nhắm mắt!”

Ô Đạo Hoành chậc chậc hai tiếng: Chậc chậc, hay cho câu chết cũng nhắm mắt!”

“Hôm nay lão già này vui, mày đã hỏi, thì tao cũng tốt bụng nói cho mày nghe!”

Ba mươi năm trước, có một con ma thú rất mạnh nhảy vào trong cấm địa Thanh Huyền Tông, hòng lấy trộm bảo bối của Thanh Huyền Tông!”

“Lão tổ thanh Huyền đã chiến đấu với con ma thú đó, cuối cùng giải quyết được nó!”

“Đáng tiếc, lão tổ Thanh Huyền cũng vì thế mà bị thương nặng, nửa tháng sau thì mất!”

“Trước khi đến Thanh Huyền Tông thì con ma thú đó đã bị thương, thế mà vẫn có thể đánh một Thần Vương như lão tổ Thanh Huyền bị thương rất nặng!”

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ suy ngẫm: “Chắc là mày cũng đoán được, con ma thú đó chính là bố mày!”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Ô Đọa Hoành: “Sau đó thì sao?”

Ô Đạo Hoành cười: “Diệp Thanh Lam đúng là thiên tài, cô ta là đệ tử Thú phong!”

“Nên trời sinh tính thân thiết với vạn thú, lão già này cũng rất thích nó!”

“Mẹ mày rất xinh đẹp, nếu ngày đó cô ta chịu gật đầu đồng ý thì có lẽ bây giờ đã là người nhà họ Ô!”

“Đáng tiếc, tao đã muốn thu phục bố mày, để bố mày làm ma thú trấn sơn của Thanh Huyền Tông!”

“Nên mới bảo Diệp Thanh Lam chăm sóc con ma thú đó, ai ngờ ả đê tiện Diệp Thanh Lam lại có tình cảm với cả ma thú?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đầy sát ý: “Câm miệng, đó là sự lựa chọn của mẹ tôi!”

“Anh Bắc Minh, anh không sao chứ?”

Tiêu Nhã Phi đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.

Nếu là người khác biết được cha mình là một con ma thú thì chắc đã suy sụp từ lâu rồi!

Ô Đạo Hoành cười lanh: “Hừ, con mẹ đê tiện của mày lựa chọn một con ma thú!”

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ma thú thì sao?”

“Mẹ tôi không chọn ông, mà chọn ma thú!”

“Thế chẳng phải là lão tổ của nhà họ Ô còn chẳng bằng một con ma thú à? Hả?”
Chương 742: Kiếm Đoạn Long trở về

Nụ cười của Ô Đạo Hoành chợt đông cứng!

Khóe miệng run run!

Những lời Diệp Bắc Minh nói thật sự tổn thương đến ông ta rất sâu!

Sát ý trong mắt Ông Đạo Hoành tăng vọt: “Thằng khác loài này, mày muốn chết rồi đúng không?”

Thanh kiếm Đoạn Long trong tay chỉa về phía Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm rít gào!

Sau lưng Ô Đạo Hoành còn hiện lên bóng dáng Huyết Long nhàn nhạt!

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Sao thế? Mới thế đã vội vàng muốn giết tôi rồi hả?”

“Mới nãy còn nói sẽ kể hết tất cả cho tôi biết cơ mà, không dám kể tiếp hả?”

“Biết bao nhiêu người đang nhìn đây mà, lão tổ nhà họ Ô nói lời không giữ lấy lời à?”

Ô Đạo Hoành đầy kích động:

“Ranh con, tao biết mày muốn dùng phép khích tướng!”

“Mày đã muốn biết ả đê tiện Diệp Thanh Lam đó bị khinh thường như thế nào, thì tao kể cho mày nghe, chẳng sao cả!”

“Con ma thú dơ bẩn đó ở Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi tầm bảy năm, đến một ngày nọ thì đột nhiên biến mất!”

“Diệp Thanh Lam cũng phản bội Thanh Huyền Tông, tìm đến tháp Phù Đồ trộm mất bảo vật bên trong!”

“Con ả đó còn vào trong kho tàng của nhà họ Ô, đánh cắp rất nhiều dược liệu quý báu!”

“Cả Dưỡng Hồn Đan của tao cũng bị trộm đi!”

Ô Đạo Hoành bồng nhiên rít gào: “Con đê tiện! Đê tiện! Đồ đê tiện đó, chỉ thuộc về một mình tao không được hay sao?"

“Tại sao lại đi chọn một con ma thú? Hả?”

“Diệp Bắc Minh mày nói xem, có phải dòng máu nhà mày bẩm sinh thích bị khinh thường rồi đúng không?”

Vẻ mặt Ô Đạo Hoành cực kỳ dữ tợn!

Tức giận!

Rít gào!

Trán nổi đầy gân xanh!

“Tao thích cô ta như vậy, sẵn sàng cho cô ta tất cả mọi thứ!”

“Tại sao cô ta lại không chấp nhận tao?”

“Ô Đạo Hoành này sống bốn ngàn năm tuổi, đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!”

“Còn là lão tổ nhà họ Ô! Rốt cuộc tao thua con súc sinh kia chỗ nào?”

“Diệp Bắc Minh, mày nói cho tao biết đi! Má nó!”

Ô Đaojh Hoành chằng màng đến hình tượng nữa, chửi ầm lên.

Nhà họ Ô đều hoảng sợ trước tình huống đó!

Lão tổ có một mặt như thế này ư?

Sao nhìn thế nào cũng thấy giống một người đàn yêu nhưng không thể có được vậy?

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhue băng: “Tôi nói rồi, ông còn chẳng bằng cả ma thú, hiểu chưa?”

Ô Đạo Hoành thở hổn hển, gương mặt già nua vặn vẹo, tức giận gào thét: “Thằng khốn, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

“Kiếm Long Đồ, giết!”

Gào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, Ô Đạo Hoành rót chân nguyên vào kiếm Đoạn Long.

Vừa mới chuẩn bị ra tay.

Thì Diệp Bắ Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long, về!”

Gào!

Tiếng rồng ngâm thứ hai vang lên, kiếm Đoạn Long rung động dữ dội.

Ô Đạo Hoành căn bản không thể cầm được.

Một giây sau.

Kiếm Đoạn Long rời tay bay đi, xoay quanh Diệp Bắc Minh vài vòng, như con chó cảnh vậy!

Ô Đạo Sinh nhảy dựng lên: “Anh cả, kiếm Long Đồ trốn rồi!”

“Mau đuổi theo, mau đuổi theo đi kìa!”

Bốp!

Ô Đạo Hoành tát vào mặt Ô Đạo Sinh một cái: “Câm miệng, anh làm thế nào không đến lượt cậu ra lệnh!”

Ô Đạo Sinh vội vàng ngậm miệng.

“Ai da!”

Vẻ mặt Tiêu Nhã Phi đầy khiếp sợ: “Anh Bắc Minh, thanh kiếm này là vật sống ư?”

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Nó đã sinh ra một phần khí linh!”

“Ồ?”

Tiêu Nhã Phi trở nên ngơ ngác.

Tiêu Dung Phi bên cạnh lại hít sâu một hơi: “Hít! Anh Diệp, anh… Anh nói cái gì?”

“Kiếm Đoạn Long sinh ra khí linh ư?”

“Trời ạ! Trong truyển thuyết thì chỉ có vũ khí từ Thần Khí trở lên mới có một phần vạnh khả năng sinh ra khí linh!”

“Kiếm Đoạn Long lại sinh ra khí linh ư?”

Diệp Bắc Minh không trả lời Tiêu Dung Phi.

Ở tháp Phù Đồ, kiếm Đoạn Long đã hấp thu rất nhiều ma khí!

Quả thật đã sinh ra khí linh!

Chỉ số thông minh, có lẽ ngang ngửa với một đứa trẻ nủa tuổi loài người!

Thế nên Ô Đạo Hoành có thể sử dụng được kiếm Đoạn Long.

Nhưng.

Một khi Diệp Bắc Minh triệu hồi về, nó sẽ bay về với anh ngay lập tức!

Tiêu Dung Phi hơi tức giận: “Em gái tôi hỏi thì anh trả lời, đến tôi hỏi thì anh không thèm để ý phải không?”

Diệp Bắc Minh nhìn Ô Đạo Hoành, một kiếm chém ra không hề do dự!

Xoẹt!

Một luồng kiếm khí đỏ xé gió đánh tới, toàn bộ bầu trời nhà họ Ô kéo mây đen dày đặt!

Trong khoảng thời gian ngắn, cả thế giới như hóa thành địa ngục Tu La!

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh không ngừng bùng lên vằng sáng đỏ như máu, chỉ một hơi thở đã đủ để Ô Đạo Hoành không thể chống lại được: “Đang chết! Sao thằng ranh này lại mạnh đến thế?”

“Không được, trong tay nó có kiếm Long Đồ, nếu đánh trực diện thì chắc mình sẽ chết không thể nghi ngờ!”

Lúc này, Diệp Bắc Minh trực tiếp đánh tới!

“Anh cả, nó đến kìa!”

Ô Đạo Sinh sợ tới mức gương mặt già nua tái nhợt.

Ô Đạo Hoành trợn trừng mắt sửng sốt, nhanh chóng giữ lấy vai Ô Đạo Sinh!

“Anh cả, anh muốn làm gì?”

Mặt Ô Đạo Sinh chợt tái mét.

Ô Đạo Hoành hờ hững nói: “Thằng hai à, cậu xông lên cản nó lại, anh cả sẽ đời đời nhớ ơn cậu!”
Chương 743: Đồ quái vật!

Ô Đạo Sinh nhất thời chửi ầm lên: “Má nó! Mẹ nó Ô Đạo Hoành, anh điên rồi đúng không!”

“Hai tay tôi đã không còn nữa rồi, anh bảo tôi làm sao cản được nó?”

“Chúng ta là anh em ruột, sao anh…"

Lời còn chưa nói xong.

Ô Đạo Hoành đã nện một đấm vào đan điền Ô Đạo Sinh!

Bốp!

Đan điền nổ tung, mặt Ô Đạo Sinh không dám tin: “Anh đúng là không bằng cả cầm thú!”

Ô Đạo Hoành nhe răng cười một tiếng: “Chết em không chết anh, đan điền của cậu cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi!”

Một luồng chân nguyên được rót vào đan điền của Ô Đạo Sinh, dùng chân nguyên bao bọc!

Bỗng nhiên.

Ông ta nhấc Ô Đạo Sinh lên ném về phía Diệp Bắc Minh!

Ô Đạo Sinh tuyệt vọng: “Ô Đạo Hoành, anh đối xử với em ruột của mình như thế thì mẹ nó sẽ không được chết tử tế!”

Thấy Ô Đạo Sinh bay tới, con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề!

Chuẩn bị giơ tay lên chém ra một kiếm!

Thì chợt thấy trạng thái của Ô Đạo Sinh, ánh mắt anh chợt lóe lên!

Cất kiếm Đoạn Long đi!

Đan điền của Ô Đạo Sinh bị phế, toàn bộ chân nguyên bị Ô Đạo Hoành ngưng tụ lại một chỗ!

Một kiếm này chém ra, chắc chắn không khác gì một Thánh Chủ tự bạo!

Bán kính mấy trăm cây số xung quanh đều sẽ hóa thành tro tàn!

Diệp Bắc Minh có tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo vệ bản thân!

Nhưng những người khác đều sẽ gặp nguy hiểm.

Một giây sau đó.

Diệp Bắc Minh khoát tay, mấy cây ngân châm bắn ra, ghim vào đan điền Ô Đạo Sinh.

Chân nguyên nhanh chóng trút ra, không thể phát nổ được nữa!

“Diệp Bắc Minh, cảm ơn cậu vì đã cứu tôi!”

Ô Đạo Sinh ngã xuống đất, cảm động rơi nước mắt!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ông vui hơi sớm rồi!”

Từng bước đi tới, một cú đạp nát đầu Ô Đạo Sinh!

Đồng tử Ô Đạo Hoành chợt co rụt lại, gào lên với khoảng không: “Đao phủ, tất cả lao lên chém!”

“Rõ!”

Đao phủ xa xa đều giơ dao mổ lên.

Chém thẳng xuống đầu nhóm Diệp Nam Thiên, ông ngoại anh!

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đứng cách họ mấy trăm mét, trong nháy mắt anh không thể cứu được hai mươi mấy người!

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ma khí quay cuồng!

Tổ rồng màu đen bỗng hiện lên, một con Huyết Long cũng xuất hiện!

“Tất cả mọi người quỳ xuống hết cho tôi!”

Một tiếng rít gào!

Như Thần Ma trên chín tầng mây ra lệnh!

Cơ thể hai mươi mấy đao phủ chợt run lên, không ngờ họ thật sự buông dao ra, quỳ bộp xuống đất!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao tới, một kiếm chém ra.

Hai mươi mấy đầu đao phủ bay lên!

Giải thoát cho tất cả mọi người.

“Minh nhi!”

Diệp Nam Thiên xúc động nắm lấy tay Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh ném cho mọi người một ít đan dược: “Ông ngoại, chúng ta khoan hẵng ôn chuyện đã!”

“Chờ con giết Ô Đạo Hoành xong, diệt nhà họ Ô đã rồi nói sau”.

“Được!”

Mọi người gật đầu.

Gan Ô Đạo Hoành sợ tới mức nhảy ra ngoài, xoay người bỏ chạy.

Sau lưng vang lên tiếng sấm lớn, ông ta nhìn lại!

“A!”

Tim suýt chút nữa đã nổ mạnh.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện cách đó mười mét, như thần chết đuổi theo!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chạy cái gì? Không phải mới nãy vẫn còn trâu bò lắm hả?”

“Ô Đạo Hoành, để mạng lại đi!”

Lười lãng phí thời gian!

Thiên Ma Cửu Biến, kiếm thứ nhất!

Một kiếm nghiền nát ập tới, Tổ Long Và Huyết Long cùng hóa thành kiếm khí rít gào lao tới!

Ô Đạo Hoành vội vàng ra tay ngăn cản, Tổ Long và Huyết Long hưng hăng nện vào người ông ta!

Phụt!

Ô Đạo Hoành phun ra một ngụm máu, lao từ trên trời xuống như một con chó chết!

Ông ta lấy ra một viên đan dược nuốt vào: “Diệp Bắc Minh, xuống nhận lấy cái chết đi!”

“Vẫn còn mạnh miệng hả?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, một cước từ trên trời giáng xuống!

Trong tay Ô Đạo Hoành xuất hiện thêm một cây giáo dài, đâm về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chộp lấy thanh giáo, kiếm Đoạn Long hung hăng nện vào cánh tay Ô Đạo Hoành!

Một đám mây máu bùng nổ!

“A!”

Ô Đạo Hoành phát ra tiếng kêu rên đau thấu tâm can, ông ta hoảng sợ phát hiện!

Máu từ cánh tay đó lại bị Diệp Bắc Minh hút lấy!

“Mày… Mày rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?”

Diệp Bắc Minh cười ha hả: “Ông đã biết rồi cơ mà? Bố tôi là một ma thú!"

“Ông bảo tôi là quái vật gì?”

Ô Đạo Hoành sợ tới mức cả người run run, ông ta không muốn chấp nhận số mệnh như vậy!

Đôi mắt dữ tợn, trong mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh, Ô Đạo Hoành tao sẽ không chết đi như vậy, dù có chết cũng phải kéo mày theo!”

Ông ta ngưng tụ tất cả chân nguyên lại, nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, một đấm lao tới!

Đột nhiên.

Giữa mi tâm Diệp Bắc Minh xuất hiện một con mắt, bắn ra một tia sáng như laser!

Khoảnh khắc chạm tới cánh tay Ô Đạo Hoành.

Xoẹt!

Cánh tay trực tiếp hòa tan!

Ô Đạo Hoành sợ run cả người, khủng hoảng nhìn Diệp Bắc Minh: “Quái vật! Mày đúng là đồ quái vật…”
Chương 744: Hẳn năm người!

Trong mắt Diệp Bắc Minh chỉ có sát ý lạnh như băng: “Ông nói rất đúng, tôi chính là quái vật!”

“Một kiếm này, là vì ông sỉ nhục mẹ tôi!”

Kiếm Đoạn Long chém xuống, đùi Ô Đạo Hoành nổ tung!

“Một kiếm này, là vì ông mắng cha tôi!”

Một bên đùi khác cũng hóa thành mây máu!

“Một kiếm này, là vì ông ngoại tôi và mọi người của Phần Thiên Tông!”

Một kiếm lướt ngang, một nửa cơ thể của Ô Đạo Hoành nổ tung!

“Một kiếm này, là vì Nhã Phi và chị cô ấy!”

Một kiếm chém rụng vai Ô Đạo Hoành!

Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi run lên: “Có cả phần mình ư?”

Bấy giờ, Ô Đạo Hoành không khác gì một con chó chết nằm trên đất: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao, giết tao đi!”

“Không!”

Diệp Bắc Minh quyết đoán trả lời: “Tôi chẳng những muốn giết ông, mà còn muốn giết cả tộc họ Ô!”

“Huyết Mạch Chú Sát! Khởi!”

Diệp Bắc Minh khoát tay, như thần chết từ nơi xa tìm tới.

Máu tươi của Ô Đạo Hoành bốc cháy!

“A!”

“Cứu mạng!”

Bốn phía vang lên tiếng người nhà họ Ô kêu la thảm thiết, Ô Đạo Hoành hoảng hốt phát hiện ra những người mang dòng máu nhà họ Ô đều bốc cháy: “Huyết Mạch Chú Sát? Sao mày lại biết được chú thuật cấm kỵ đó!”

Diệp Bắc Minh cười đẩy ẩn ý: “Thì ông cũng đã nói tôi là quái vật mà?”

“Nếu đã là quái vật thì cũng phải có những thủ đoạn riêng của quái vật chứ!”

“Không, đừng!”

Ô Đạo Hoành đã hoàn toàn khiếp sợ, ông ta quỳ xuống dập đầu: “Diệp Bắc Minh, đừng tiêu diệt nhà họ Ô!”

“Cầu xin cậu, nhà họ Ô truyền từ thời thượng cổ đến nay!”

“Nhà họ Ô không thể bị diệt được!”

“Tôi biết sai rồi, cậu giết tôi thì tôi cũng chẳng có một lời oán hận, cầu xin cậu giữ lại cho nhà ho Ô một người nối dõi đi!”

Bốp bốp bốp!

Điên cuồng dập đầu, trong lòng đầy sự hối hận!

Cầu xin tha thứ như chó nhà có tang!

Nếu cho ông ta thêm một cơ hội nữa, dù thế nào ông ta cũng sẽ không chọc tới Diệp Bắc Minh.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hết sức hờ hững: “Từ khi ông bắt đầu đụng đến mẹ tối, thì nhà họ Ô cũng chỉ còn một con đường chết!”

Bùng!

Trước mắt Ô Đạo Hoành hiện lên một ngọn lửa!

Giây sau đó.

Đã hóa thành một mảnh tro tàn!

Nhà họ Ô đã bị giết như thế.



Đại Lục Thượng Cổ, ở một nơi sâu trong gia tộc họ Cổ.

Đột nhiên, một ông lão phun ra một ngụm máu tươi: “Nhà họ Ô của đại lục Chân Võ đã bị giết?”

Một giây sau đó.

Ông lão lấy ra cái la bàn, kim đồng hồ trên đó đang điên cuồng chuyển động!

“Đây là… Chờ đã!”

“Hơi thở của Thiên Nữ? Sao lại như thế được! Sao đại lục Chân Võ lại có Thiên Nữ được sinh ra?”

“Lại còn con mẹ nó không chỉ một người! Má!”

“Người đâu!”

Ông lão xúc động hét to: “Người đâu, mau tới đây! Thiên Nữ đã xuất hiện rồi thì còn cần nhà họ Ô làm cái quái gì?”



Sau khi nhà họ Ô bị giết.

Nhẫn chứa đồ của Diệp Bắc Minh bỗng nhiên lóe lên, anh lấy ra một cái ngọc bội!

Bên trong là giọng nói của Hạ Nhược Tuyết: “Bắc Minh, anh mau về đi, mấy sư tỷ của anh đều ngất xỉu hết cả rồi!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh chợt đổi: “Sao lại như thế? Không thể như thế được!”

“Các sư tỷ không sao chứ?”

Hạ Nhược Tuyết lo lắng nói: “Em cũng không biết nữa, sinh mệnh thì không có gì phải lo!”

“Chỉ là… Tình trạng của họ rất quái lạ, cơ thể họ đều sáng bừng lên…”

Lo lắng cho an toàn của các sư tỷ, Diệp Bắc Minh dẫn mọi người về Thanh Huyền Tông.

Rồi đi thẳng đến Nguyệt Phong.

“Bắc Minh, anh về rồi!”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh chạy về, Hạ Nhược Tuyết lập tức đi tới.

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ cũng có mặt.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Dì Nguyệt, tiền bối Sát, xảy ra chuyện gì thế này?”

Hai người nhìn nhau, khẽ lắc đầu: “Minh nhi, chuyện này dì cũng chưa từng gặp bao giờ”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi tới trước mặt các sư tỷ.

Chỉ thấy họ nằm dài trên giường, hai mắt nhắm chặt.

Mi tâm của mỗi người đều bùng lên ánh ngọc sáng ngời, mềm mại bao trùm lấy cơ thể họ.

Diệp Bắc Minh đi tới kiểm tra, phát hiện các sư tỷ không có nguy hiểm đến tính mạng!

Nhưng.

Dù anh la hét tới mức nào, họ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Dù anh dùng đến Quỷ Môn Thập Tam Châm cũng không thể gọi họ tỉnh dậy: “Chuyện gì thế này?”

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Minh nhi, bọn dì đã thử hết mọi cách rồi, nhưng cũng không thể gọi được!”

Đột nhiên.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Nhóc, số cậu may mắn thật đấy!”

“1, 2, 3, 4, 5!”

“Năm, hẳn năm!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Năm gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bảo mọi người ra ngoài hết đi, tôi sẽ chỉ cậu cách cứu bọn họ!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, bảo Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt và Sát Chủ rời khỏi phòng.

Đóng cửa lại: “Nói đi, làm sao để cứu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: “Cởi quần áo, leo lên!”

“Gì?”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Ranh con, cậu còn giả ngu giả ngơ với cái tháp này làm gì?”

“Làm giống những gì cậu làm với Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Nam Cung Uyển ấy!”
Chương 745: Về đỉnh Côn Luân

“Mau leo lên đi!”

“Má!”

Diệp Bắc Minh hơi tức giận: “Ông bị điên rồi đấy hả? Bọn họ là sư tỷ của tôi!”

“Dù có muốn… Khụ khụ, bọn họ vẫn còn đang hôn mê, sao tôi có thể lợi dụng người ta như vậy được?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng!

Một lát sau, âm thanh vang lên: “Nhóc, đây là cơ hội tốt nhất của cậu!”

“Thân phận của những cô gái này khá đặc biệt, thấy mi tâm của họ sáng lên như thế, tháp tôi có thể chắc chắn bọn họ chính là Thiên Nữ đại diện cho số mệnh của đại lục Chân Võ!”

“Thiên Nữ?”

Diệp Bắc Minh đầy khó hiểu: “Thiên Nữ gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thiên Nữ chỉ là một loại xưng hô, chỉ cần là người mang khí vận thì sẽ được gọi là Thiên Nữ!”

“Năm sư tỷ của cậu chính là người có khí vận Thiên Nữ!”

“Hơn nữa, còn là khí vận của cả đại lục Chân Võ, đúng là nghịch thiên!”

“Theo lý mà nói, thì người con gái như thế chắc chắn không thể đi hầu người khác!”

“Dù muốn làm Thánh Nữ cũng được nữa là!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được mắng một câu: “Ranh con, rốt cuộc may mắn ở đâu ra mà cậu có nhiều thế hả? Lại dám bắt Thiên Nữ hầu hạ cho mình?”

“Hơn nữa… Tôi thật sự nghi ngờ, năm sư tỷ này đều là Thiên Nữ thì hơi trùng hợp quá!”

“Đừng có nói là năm sư tỷ kia của cậu cũng là Thiên Nữ nha?”

Diệp Bắc Minh đứng nghệt mặt ra đó!

Người mang số mệnh của cả đại lục Chân Võ?

Thế thì nghịch thiên quá rồi đó!

“Chẳng lẽ… Đây là sắp xếp của mẹ tôi?”, Diệp Bắc Minh thả hồn vào suy nghĩ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Nói thế cũng nói, chắc chắn là như vậy rồi!”

“Mẹ cậu chắc chắn là một người rất tài giỏi!”

“Ngoài tài năng bẩm sinh về y thuật, luyện khí, đan dược, tập võ, châm pháp, thân pháp, khả năng tiếp thu ra thì cậu không khác gì tên ngu ngốc!”

“Nếu có thể, tôi muốn mẹ cậu trở thành túc chủ của tòa tháp này hơn!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật!

Lại còn bị ghét bỏ cơ?

Anh lười tranh cãi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Mau nói đi, làm sao để cứu các sư tỷ tôi bây giờ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nở nụ cười: “Căn bản không cần cứu!”

“Nói thế là sao?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xấu xa một tiếng: “Bởi vì đan điền của họ bị hao tổn, nên khí vận trong người họ mới hiện ra để bảo vệ!”

“Cậu muốn họ tỉnh lại, thì cách đơn giản nhất chính là leo lên!”

“Ngừng!”

Diệp Bắc Minh vội vàng kêu ngừng: “Ngoài cách đó ra, thì không còn cách nào nữa hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Hai cách, thứ nhất là giúp đan điền của họ trở lại như cũ”.

“Khí vận trong người họ không cảm nhận được nguy hiểm nữa thì họ sẽ tự động tỉnh lại!”

“Thứ hai, chính là leo lên làm với tất cả bọn họ!”

“Hấp thu khí vận Thiên Nữ trên người họ, không còn khí vận đó nữa thì họ cũng sẽ tự động tỉnh lại.

Mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ chín chắn: “Tôi không thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn như vậy được!”

“Hơn nữa, các sư tỷ cũng chưa chắc đã đồng ý như vậy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không biết điều, sao cậu biết họ không muốn?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng tìm được Thần Quả Hỏa Tang!”

Ra khỏi phòng, Hạ Nhược Tuyết đứng dậy từ trên ghế: “Bắc Minh, các chị ấy có thể tỉnh dậy được không?”

Diệp Nam Thiên, Y Thượng Khôn cũng có mặt trong đại điện.

Diệp Bắc Minh không nói về chuyện Thiên Nữ, chỉ nói với mọi người.

Chỉ cần chữa được đan điền cho sư tỷ thì bọn họ sẽ tự động tỉnh lại!

Lãnh Nguyệt nhướng mày: “Hỏa Tang Thần Thụ là thứ trong truyền thuyết!”

“Chưa có ai thấy, nó thật sự có tồn tại sao?”

Sát Chủ thoáng do dự!

Sau khi im lặng vài giây.

Đột nhiên, bà ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, tôi có nghe tin tức về Hỏa Tang Thần Thụ!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh vô cùng xúc động: “Sát tiền bối, bà biết tin tức gì vậy?”

Mọi người đều nhìn về phía Sát Chủ, môi bà ta khẽ hé mở: “Năm đó sau khi sư phụ cậu chạy mất, để tìm kiếm tung tích của ông ta!”

“Tôi đã lục tung cả đại lục Chân Võ này lên một lượt, tôi nghe nói có một nơi tên là “nơi mặt trời lặn”.

“Nơi đó có một cây thần thượng cổ, tên là Hỏa Tang!”

“Có lẽ đó chính là Hỏa Tang Thần Thụ mà cậu cần tìm!”

Diệp Bắc Minh lại dồn hỏi: “Nơi mặt trời lặn” đó là nơi nào?”

Sát Chủ lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Nơi đóng bỗng chìm vào im lặng!

Đột nhiên.

Diệp Nam Thiên chậm rãi đi tới: “Minh nhi, tình hình trong đó ông ngoại đã biết sơ rồi”.

“Ông ngoại hỏi con một câu, sắp tới con có kế hoạch gì không?”

Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại có kế hoạch gì ư?”

Ánh mắt Diệp Nam Thiên xuất hiện chiến ý: “Minh nhi, ông ngoại muốn quay về đỉnh Côn Luân, để nhà họ Diệp có thể tiếp tục nối dõi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK