Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 286: Đừng động vào sư đệ tôi

Diệp Bắc Minh chẳng buồn liếc nhìn nhân đồ, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Ngụy Công: “Ngụy Lão Cẩu, đây chính là lá bài tẩy của ông?”

“Hình như không ổn lắm!”

Toàn thân Ngụy Công run rẩy.

Nhân đồ vậy mà lại chết một cách dễ dàng như vậy?

Lòng dạ của Ngụy Công lúc này cũng hoảng hốt.

Ông ta hô hấp dồn dập, bám xe lăn đứng dậy, chỉ vào Diệp Bắc Minh quát: “Đại quân của Long Hồn, đội Thần Cơ, cả đám thế gia võ đạo các người còn đang chờ cái gì?”

“Lên!”

“Lên cho tôi!”

“Giết Diệp Bắc Minh!!!”

Lúc này.

Một tiếng quát khẽ truyền tới.

“Tôi xem ai dám động vào sư đệ của tôi!”

Giọng nói uy nghiêm bá đạo thứ hai truyền đến: “Các người thử động vào xem? Cửu tộc khỏi cần sống nữa!”

Giọng nói thứ ba lạnh lùng vô tình: “Hôm nay sư đệ tôi thiếu một sợi lông thôi, tất cả các người sẽ bị chôn theo!”

Giọng nói thứ tư lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu sư đệ, các chị không tính là đến muộn”.

Bốn tiếng nói.

Đến từ hai người.

Giọng điệu thay đổi rất nhanh!

Mọi người quay đầu nhìn.

Đại soái Long Hồn, Lục Tuyết Kỳ!

Còn có Tu La mặt ngọc, Liễu Như Khanh!

Sao các chị lại đến đây?

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Bát sư tỷ, Thất sư tỷ, sao các chị đến đây?”

Hai người tiến lên: “Các chị biết được có người điều đại quân Long Hồn, cảm nhận có nguy hiểm, vì vậy đã quay về trước”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Thập sư tỷ và Cửu sư tỷ đâu?”

Lục Tuyết Kỳ trả lời: “Bọn họ vẫn còn ở Đông Doanh xử lý công việc”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Một tướng quân Long Hồn hét lớn: “Không cần để ý bọn họ, giết Diệp Bắc Minh cho tôi!”

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh.

Lục Tuyết Kỳ bước đến, lưu lại một tàn ảnh.

Xuất hiện trước mặt tướng lĩnh này.

Giơ tay túm cổ hắn, một tiếng bóp vỡ ‘răng rắc’.

Chỉ vào thi thể của tướng quân Long Hồn này: “Diệt cửu tộc của hắn!”

“Rõ!”

Phía sau có người lập tức làm theo.

Lục Tuyết Kỳ nhìn xung quanh: “Còn ai muốn ra tay không?”

Xung quanh tĩnh mịch!

Câm như hến!

Không một ai dám ray.

Ngụy Công nổi giận đùng đùng: “Lục Tuyết Kỳ, cô… cô dám!!!”

Lục Tuyết Kỳ cười lạnh: “Ngụy Công, ông không nên động vào sư đệ tôi!”

“Không nên động vào sư đệ cô? Sư đệ cô là ai vậy? Cậu đây có chút hứng thú”.

Đột nhiên.

Một giọng nói lười biếng truyền đến, mang theo ba phần hài hước, bảy phần bất cần đời.

“Ai vậy?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Lúc này, còn có ai dám mở miệng?

Mọi người rối rít quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám người khí tràng mạnh mẽ đi tới.

Cầm đầu là một nam thanh niên mặc áo gấm.

Dáng vẻ hắn mềm mại, da thịt còn trắng hơn cả con gái.

Một luồng khí chất cao quý trời sinh lưu chuyển trên người hắn.

Người đàn ông mặc áo gấm làm trung tâm.

Trong chu vi ba mươi mét, tất cả mọi người đều bị đẩy lùi ra ngoài, dù là những tướng sĩ Long Hồn kia cũng không đứng vững, rối rít ngã ra ngoài!

Không một ai tạp nham được giữ lại!

Sau lưng người đàn ông áo gấm có một nhóm nam nữ già trẻ đang đứng.

Hai lão giả trong số đó khí tức như vực sâu!

Lúc này.

Không khí nhà họ Ngụy dường như ngừng lại!

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang đám người này.

Sợ hãi khó hiểu!

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, hai Võ Tôn đại viên mãn!”

“Cách Võ Thánh cũng chỉ có một bước!”

Ngụy Công nhìn thấy người đàn ông mặc áo gấm này, con ngươi nảy sinh chấn động.

Ông ta run rẩy đứng lên.

Sau đó.

Cúi người chín mươi độ!

“Thiếu gia!”

Ông Ngụy ở bên cạnh cũng chính là con trai Ngụy Công, mặt đầy khiếp sợ hỏi: “Bố, đây là?”

“Cái này…”

Những khách mời khác có mặt ở đây cũng lần lượt biến sắc.

Mẹ nó!!!

Tình huống gì đây?

Ngụy Công lại cúi người trước cậu thanh niên này?

Ngụy Công là ai?

Quốc sĩ vô song!!!

Cánh tay của đất nước!!!

Lại cúi người chín mươi độ với một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đầu?!!!

Con mắt tất cả mọi người sợ đến mức sắp nổ tung!

“Im miệng!”

Ngụy Công quay đầu, trách mắng ông Lão: “Mau theo bố đến bái kiến… bái kiến công tử!”

Ông Ngụy khiếp sợ.

Nhìn vào biểu hiện của bố cũng đoán ra được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thân phận không tầm thường.

Cúi đầu nói: “Ra mắt công tử!”

Người đàn ông mặc áo gấm mặt đầy giễu cợt: “Nhà họ Ngụy Long Đô vốn dĩ chính là một dòng thứ nhà họ Ngụy Côn Luân Khư tôi”.

“... Ừm, chắc không tính là dòng thứ đâu”.

“Các người vốn dĩ là nô bộc của nhà họ Ngụy, về sau tổ tiên nhà họ Ngụy ban cho các người họ Ngụy, thật không ngờ đấy!”

“Đám phế vật nhỏ các người mới rời khỏi Côn Luân Khư được mấy trăm năm chứ? Ngay cả đám người bình thường như kiến hôi này cũng không giải quyết được?”

Mọi người mặt đầy chấn động!

Biểu cảm không tưởng tượng nổi!

Nhà họ Ngụy Long Đô bước ra từ Côn Luân Khư?

Hơn nữa.

Là nô bộc… của gia tộc khác?

Lúc này.

Trong lòng rất nhiều người không thể nào chấp nhận nổi.

Đây chính là thế gia đứng đầu Hoa Hạ, con mẹ nó… lại trở thành nô bộc của người khác?

Ngụy Công liền vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi không phải…”

Người đàn ông mặc áo gấm cười lạnh: “Không phải?”

“Bây giờ ông nhìn thấy cậu đây cũng không quỳ”.

“Không coi chủ nhân ra gì sao?”

Một luồng uy thế lạnh băng như rắn độc tấn công tới!

Hai đầu gối Ngụy Công mềm nhũn!

Ùm!

Quỳ!

Vậy mà lại quỳ!

“Ngụy Công!!!”

“Thầy!!”

“Sao người có thể quỳ chứ?!!!”

Hội trường xôn xao!

Rất nhiều người đều bùng nổ, ngoài khiếp sợ.

Nhiều hơn là tức giận!

Là thất vọng!

Một vị tướng quân Long Hồn gào thét: “Ngụy Công, ông là quốc sĩ của Long Hồn đó!”

Một đại sứ biên cương khiếp sợ: “Thầy, người… người dạy chúng con tinh thần bất khuất!”

“Cậu thanh niên này mới bao nhiêu tuổi chứ?”

“Hắn đến hai mươi lăm tuổi không?”

“Người… người sao có thể quỳ với hắn?!!!”

Tín ngưỡng mười mấy năm.

Trong nháy mắt sụp đổ!

Thư ký Tiền hét lớn: “Ngụy Công, lão thủ trưởng đích thân sắc phong ông là quốc sĩ vô song!”

“Ông còn là cánh tay của đất nước, trụ cột của quốc gia!”

“Sao… sao ông có thể quỳ?!!!”

Khiếp sợ!

Tức giận!

Thất vọng!

Cái quỳ này của Ngụy Công không phải đại diện cho bản thân, mà chính là đại diện cho Long Quốc!
Chương 287: Long Quốc không thể nhục

Toàn bộ mặt mũi Long Quốc bị cái quỳ này của ông ta làm cho mất sạch!

Ngụy Công mặt đầy kiêu ngạo: “Các người thì biết cái gì?”

“Long Quốc? Long Quốc nhằm nhò gì?”

“Ở trước mặt Côn Luân Khư, toàn bộ một tỷ tư người Long Quốc cũng như con kiến hôi thôi!”

“Quyền sống chết đều do thiếu gia nhà tôi suy nghĩ!”

Tất cả mọi người lại một lần nữa khiếp sợ!

Đây là Ngụy Công đức cao vọng trọng?

Sao ông ta có thể nói Long Quốc như vậy?

Lúc này.

Môn đồ, học sinh, thuộc hạ trước kia của Ngụy Công cảm giác giống như đang nhìn một người xa lạ.

Người đàn ông áo gấm cười giễu cợt: “Ha ha ha ha, nhìn thấy chưa? Đây chính là người Long Quốc?”

“Bọn họ còn tự xưng là truyền nhân của rồng?”

“Rồng?”

“Tôi lại nhìn ra con sâu không xương sống, cười chết mất!”

Sau lưng người đàn ông áo gấm, một đám thanh niên đi theo cười lớn.

Giống như nơi đây vốn không phải Long Đô, cũng không phải Long Quốc!

Mà là một cái chợ quê!

Một tướng quân Long Hồn quát lên: “Làm nhục Long Quốc, chết cho tôi!”

Một quyền bắn ra, tốc độ cực nhanh!

Người đàn ông áo gấm nhàn nhạt lên tiếng: “Giết!”

“Vâng, thiếu gia!”

Một người đàn ông trung niên đáp lại.

Còn hai lão giả khác nửa híp mắt.

Thờ ơ!

Sát ý lạnh băng của người đàn ông trung niên nở rộ, giống như thủy triều, tùy ý bước ra.

Ngăn lại vị tướng quân Long Hồn này!

Giơ tay tát bay một cái!

Ầm!

Vị tướng quân Long Hồn này vô cùng thê thảm, toàn thân nứt ra, xương gãy mấy chục cái.

Nằm trên đất phẫn nộ kêu gào thảm thiết!

Người đàn ông trung niên đi tới, nở nụ cười nham hiểm nói: “Gầm thét cũng vô dụng, người Long Quốc quá yếu, ngay cả tư cách tiến vào Côn Luân Khư các người cũng không có”.

“Còn dám sủa trước mặt thiếu gia nhà tôi?”

“Tôi ban cho ông cái chết!”

Ông ta nhấc chân!

Chuẩn bị giết chết tướng quân Long Hồn.

Bỗng nhiên.

Một bóng người lóe sáng.

Phốc!

Một đường kiếm khí thoáng qua, bắp đùi của người đàn ông trung niên bay ra ngoài.

Ông ta hét thảm vang lên một tiếng ‘A’, lại một quyền đánh tới!

Ầm!

Sương máu nổ tung!

Soạt!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn sang.

Lại là Diệp Bắc Minh ra tay!

Có niềm vui bất ngờ!

Kinh ngạc!

Sửng sốt!

Còn có bất ngờ sâu sắc!

“Ồ?”

Sau lưng người đàn ông áo gấm, hai lão giả Võ Tôn đỉnh phong mở to mắt, có chút tò mò.

Tướng quân Long Hồn bị thương mặt đầy khiếp sợ: “Diệp… Diệp thiếu soái?”

“Tại sao lại cứu tôi?”

Ông ta nằm mơ cũng không ngời Diệp Bắc Minh lại cứu mình!

Ông ta là người của Ngụy Công mà!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi có thể giết người Long Quốc!”

“Tôi cũng có thể diệt!”

“Nhưng ông không thể nhục nhã”.

“Người làm nhục phải chết!”

Quốc gia của mình, Diệp Bắc Minh có thể oán hận mười ngàn lần!

Nhưng.

Con mẹ nó mày có ý gì?

Dám làm nhục Long Quốc?

Xin lỗi, phải chết!

Nghe đến đây, mọi người có mặt trong hội trường thoáng chốc sôi trào nhiệt huyết!

Tất cả mọi người đều liếc nhìn Diệp Bắc Minh!

Đặc biệt là các chiến sĩ Long Hồn kia, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh có chút thay đổi.

Người đàn ông áo gấm ánh mắt lạnh băng, gằn ra từng câu từng chữ: “Cắt đứt tay chân của hắn, bắt hắn quỳ xuống giống con sâu bọ cầu xin tôi!”

“Không phải xưởng rất cứng sao?”

“Ngược lại cậu đây muốn xem xem xương cốt của mày cứng thế nào”.

“Lão Kiếm, phiền đến ông rồi!”

Lão giả Võ Tôn đỉnh phong ở bên cạnh mỉm cười: “Vâng, thiếu gia”.

Chậm rãi bước ra.

Một luồng sát ý mạnh mẽ không chút lưu lại giải phóng ra ngoài!

Trái tim của tất cả mọi người không nhịn được run rẩy!

Lúc này.

Lão Kiếm này giống như một thanh kiếm tàn sát.

Trước mắt mọi người hiện lên một núi thây biển máu.

Lão Kiếm đứng ở đỉnh núi thây!

“Chết!”

Kiếm Lão phun ra một chữ.

Dưới chân giẫm một cái, mặt đất nổ tung, chạy nhanh về phía Diệp Bắc Minh!

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh đang định ra tay.

Giọng nói Diệp Bắc Minh nhàn nhạt truyền tới: “Hai vị sư tỷ, để em!”

Hai người sửng sốt, im lặng dừng lại.

Ầm!!!

Giây tiếp theo.

Lão Kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, giơ một tay lên, không chút kiêng kỵ túm về phía cổ họng của anh!

Người đàn ông mặc áo gầm thở dài một tiếng: “Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu, chẳng thú vị”.

Diệp Bắc Minh chỉ nhẹ nhàng giơ tay!

Thương Long Kình!

Sức mạnh triệu cân trong nháy mắt bộc phát.

Túm lấy cổ tay lão Kiếm!

Lão Kiếm kinh hãi, tay chìa ra kia giống như bị thiết trảo túm lấy.

Lại không thể nào nhúc nhích!

“Mày?!!!”

Con ngươi lão Kiếm co rút lại.

Đây là sức mạnh gì vậy?

Làm sao có thể!

Giây tiếp theo.

Cổ tay Diệp Bắc Minh xoay một cái, dùng sức lắc!

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.

Cổ tay lão Kiếm bị gãy, xương xuyên qua máu thịt.

“Lão Kiếm!”

Người đàn ông áo gấm kinh ngạc, không dám tin.

Ầm!

Buông cổ tay gãy, một quyền đánh về phía ngực lão Kiếm!

Lão Kiếm không hổ là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách như này cũng phản ứng kịp.

Cơ thể ông ta lùi về sau nửa bước, tránh ra thật nhanh!

Quả đấm quẹt qua vai, ông ta bị sức mạnh triệu cân đánh bay ra ngoài, bả vai nổ tung.

“Khụ khụ khụ…:

Lão Kiếm ho khan kịch liệt, trong con ngươi già nua đều là vẻ chấn động không tin nổi: “Giỏi lắm nhóc con, sức mạnh lớn thật!”

“Mày là ai? Sao có thể có được sức mạnh như vậy!”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Đối với một người chết còn cần phải nói nhảm sao?

Khóe miệng nhếch lên nụ cười, đi về phía lão Kiếm.

Lão Kiếm ngoài kinh ngạc ra, nhiều hơn là tức giận.

Ông ta quát lớn một tiếng: “Hạng gì mà tưởng mình vô địch?”

Soạt!!!

Lão Kiếm rút ra một thanh kiếm mềm giữa hông.

Một kiếm giết thần!

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh bị kiếm khí bao trùm, rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Chương 288: Mẹ cậu chưa chết

Lão Kiếm cười gằn: “Nhóc con, có thể khiến tao ra tay, mày cũng đủ tự hào rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Kiếm không phải dùng như vậy”.

“Mày nói gì?”

Lão Kiếm nhướng mày.

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!

Bổ môt kiếm về phía trước!

Kiếm khí lão Kiếm chém ra bị một kiếm của Diệp Bắc Minh hóa giải!

Kiếm Lão đột nhiên biến sắc: “Sao có thể!”

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng:

“Thương Long Trảm!”

Tổ hợp võ kỹ Thương Long Kình và Kinh Lôi Trảm!

Một kiếm chém ra, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một con thương long do kiếm khí hóa thân đang dâng trào mãnh liệt!

“Ngao ồ!”

Trong tai tất cả mọi người thậm chí nghe thấy được tiếng long ngâm, sắc mặt biến đổi lớn.

Trong mắt lão Kiếm phản chiếu lại con thương long kia, cơ thể không cách nào nhúc nhích: “Sao có thể? Đây là kiếm kỹ đẳng cấp gì?”

Phụ!

Nói xong câu nói cuối cùng của kiếp người!

Lão Kiếm nổ tung, sương máu đầy trời!

Con ngươi người đàn ông áo gấm co rút lại: “Lão Kiếm!”

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh nhìn nhau: “Thực lực của tiểu sư đệ đề thăng nhanh quá”.

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Đến lượt các người!”

“Cái gì?”

Đám người đàn ông mặc áo gấm kinh hãi, không cách nào giữ được bình tĩnh.

Một lão giả Võ Tôn đỉnh phong đi ra: “Cậu thanh niên, cậu đang đi đường hẹp đấy”.

“Người của Côn Luân Khư mà cậu cũng…”

Vèo!

Một tàn ảnh thoáng qua như điện chớp!

Tất cả mọi người đều không thấy rõ chuyện gì xảy ra!

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau lưng lão giả Võ Tôn đỉnh phong.

Chậm rãi thu kiếm!

Lão giả Võ Tôn đỉnh phong kinh hãi quay đầu, che cổ mình: “Thân pháp nhanh… nhanh quá… mày… đánh lén!!!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Đánh lén?”

“Là ông phản ứng không đủ nhanh mà thôi!”

“Mày!!!”

Con ngươi lão giả Võ Tôn đỉnh phong điên cuồng co rút.

Giữa khe hở ngón tay trào ra máu tươi!

Đầu đã rơi xuống đất.

“Hả?!!! Lão Trịnh!!!”

Người đàn ông áo gấm bị dọa đến mức da đầu tê dại, tim điên cuồng đập thình thịch.

Nhưng người trẻ tuổi khác của nhà họ Ngụy Côn Luân Khi cũng như nhìn thấy quỷ!

Dọa người!

Con mẹ nó quá dọa người!

Lão Kiếm bị một kiếm chém thành sương máu!

Lão Trịnh bị một kiếm chém rớt đầu!!!

Mẹ nó!

Là ai vậy?

Long Quốc của giới thế tục sao có thể có võ giả khủng khiếp như vậy?

Người đàn ông áo gấm bị dọa cho lùi liên tục về phía sau: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Người giết mày!”

“Mày dám giết tao, tao là…”

Phốc!

Một kiếm chém ra!

Người đàn ông áo gấm ngay cả cơ hội nói ra thân phận cũng không có, liền bị một kiếm chém bỏ mạng.

“Thiếu chủ!!!”

Những thanh niên nhà họ Ngụy Côn Luân Hư quả thực sợ chết khiếp!

Đây là thiếu chủ của bọn họ!

Xuất thân từ nhà họ Ngụy Côn Luân Khư, thân phận hàng đầu!!

Lại bị một người của giới thế tục dùng một kiếm chém chết?

Thậm chí cũng không kịp nói ra thân phận lai lịch của mình!!!

Những thanh niên của Côn Luân Khư này tu vi đều khoảng từ Võ Hoàng đến Võ Tông, cơ bản không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều bị một kiếm của anh xóa bỏ!

Hội trường tĩnh mịch!

Người của thế gia lớn, hiệp hội võ đạo, Long Hồn cũng mất tiếng.

Kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh!

Ngụy Công sợ đến ngây người.

Nằm trên đất, cả người run rẩy.

Tay chỉ Diệp Bắc Minh: “Mày… mày… Diệp Bắc Minh…”

Trong con ngươi Diệp Bắc Minh đều là tia máu: “Ngụy Lão Cẩu, ông giết mẹ tôi, bây giờ hối hận chưa?”

“Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao…”

Trong mắt Ngụy Công tràn đầy vể khiếp sợ, giọng ông ta khàn khàn, nằm trên đất, không ngừng lui về phía sau.

Diệp Bắc Minh bước đến, xuất hiện phía sau lưng Ngụy Công, giơ chân đạp xuống.

Giẫm trên đầu Ngụy Công!

Lúc này.

Vị quốc sĩ vô song, cánh tay của quốc gia này sợ đến sợ hãi run rẩy.

“A... Tha mạng… tôi không muốn chết, Diệp Bắc Minh, tôi không muốn chết…”

Ông ta liều mạng bò!

Nhưng phát hiện đầu mình bị Diệp Bắc Minh giẫm xuống.

Căn bản không thể nào chạy trốn!

“Các người còn đang chờ cái gì?”

“Người của Long Hồn không có mắt sao? Mau giết hắn cho lão phu!”

“Đám gia tộc võ đạo các người bị mù hết hả? Ra tay, con mẹ nó ra tay cho lão phu ngay!!!”

“Còn cả đám quan lớn biên cương các người, lão phu đào tạo các người mấy chục năm, bây giờ đến lúc các người trung thành rồi, giết! Giết đi!!!”

Ngụy Công run rẩy gào thét.

Sắc mặt mọi người lạnh tanh!

Nếu như vừa rồi Ngụy Công không quỳ trước người của Côn Luân Khư, không chê bai Long Quốc.

Chắc chắn có người dù liều mạng cũng phải ra tay!

Nhưng.

Tất cả những gì Ngụy Công làm vừa rồi đã coi Long Quốc thành cái gì?

“Đi chết đi!”

Diệp Bắc Minh hai tay cầm kiếm Đoạn Long, chuẩn bị chém đứt đầu Ngụy Công.

Toàn thân Ngụy Công run rẩy, nửa người đã tiến vào Quỷ Môn Quan, ông ta dùng hết sức lực cuối cùng hét lớn: “Chưa chết… Bà ta chưa chết!”

“Diệp Bắc Minh, mẹ cậu chưa chết…”

Diệp Bắc Minh quả nhiên dừng lại: “Cái gì?”

“Nói, xảy ra chuyện gì!”

Ngụy Công thở phào nhẹ nhõm: “Diệp Bắc Minh, chỉ cần cậu thề, thả…”

Ầm!

Kiếm Đoạn Long chém xuống, hai chân của Ngụy Công trực tiếp bị chém đứt.

Mí mắt mọi người nhướng mạnh!

Ác!

Quá độc ác!

Đây chính là Ngụy Công!

“A!!!”

Đau đến mức cơ thể Ngụy Công run rẩy kịch liệt, đầu điên cuồng đập xuống mặt đất.

Giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Ông còn có tư cách nói điều kiện với tôi?”

“Lãng phí thêm một giây của tôi, kiếm tiếp theo sẽ chém đứt đầu ông!”

Ngụy Công bị sát phạt quả quyết của Diệp Bắc Minh hù dọa!

Ông ta chịu đựng đau đớn: “Diệp Bắc Minh, mẹ cậu chưa chết”.

“Cậu hãy tin tôi, bà ta thật sự chưa chết!”

“Hai mươi ba năm trước, nhà họ Ngụy tôi nhận được lệnh truy nã của Côn Luân Khư gửi đến, trên đó chính là bức hình của mẹ cậu”.

“Sau đó chúng tôi phát hiện ra mẹ cậu ở Giang Nam, lại còn bán ra đan dược cực phẩm ở đại hội đấu giá Sotheby's…”

“Vì vậy, rất nhiều cao thủ và thế lực võ đạo đỏ mắt, đồng loạt ra tay muốn giết mẹ cậu!”
Chương 289: Lệnh truy nã

“Nhưng trên thực tế, đám người chúng tôi đâu phải là đối thủ của mẹ cậu?”

“Người thật sự ra tay làm mẹ cậu bị thương đến từ Côn Luân Khư!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại.

Anh nhanh chóng hỏi: “Không phải vừa rồi ông nói đã giết mẹ ruột tôi rồi sao?”

Ngụy Công yếu ớt giải thích: “Đó là do tôi muốn chọc giận cậu, muốn để cậu bị tức giận làm lu mờ đầu óc”.

Ông ta cười khổ một tiếng: “Không ngờ thực lực của cậu lại khủng khiếp như vậy!”

“Lệnh truy nã nào thế?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Ngụy Công chỉ vào ngực mình: “Tôi cho người may vào trong quần áo, hai mươi mấy năm nay không rời người, tôi biết người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường”.

Diệp Bắc Minh túm lấy Ngụy Công.

Một tiếng xoẹt xoẹt!

Kéo vạt áo ông ta ra.

Một chiếc túi da bò xuất hiện.

Mở ra, từ bên trong rơi xuống một tờ lệnh truy nã đã ngả vàng!

Người phụ nữ phía trên mặt mày dịu dàng, trông sống động như thật.

Giống Diệp Bắc Minh vài phần!

Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy: “Mẹ! Đây là mẹ tôi!”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào bức hình trên lệnh truy nã, kích động run rẩy!

Anh có chút buồn cười!

Lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của mẹ lại đến từ một tờ lệnh truy nã!

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười lớn.

Lục Tuyết Kỳ đi tới, vỗ bả vai Diệp Bắc Minh.

Mặt đầy đau lòng: “Sư đệ, đừng lo lắng, bác gái sẽ không có chuyện gì đâu”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Cầu nguyện người tốt sẽ được trời phù hộ!

Đồng thời, sát ý trong lòng anh ngút trời.

“Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù những người này có mục đích gì!”

“Nếu bọn họ dám truy nã mẹ thì cũng không cần thiết phải tồn tại!:

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại.

Phía dưới lệnh truy nã.

Tổng cộng có chữ ký của ba thế lực!

“Học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu, còn cả đế quốc Thanh Long!”

Đoàng!

Một luồng sát ý lạnh như băng phóng lên trời, dường như áp đảo vạn vật!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ lui về phía sau, tim gần như đều ngừng đập, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Dù là đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long, Tần Tướng Thần cũng bị ép cho không thở nổi.

Lúc này.

Bọn họ giống như đang đối mặt với thần chết!

Diệp Bắc Minh tay cầm lệnh truy nã, nội lực chấn động, phá vỡ chữ viết trên lệnh truy nã.

Chỉ để lại bức hình của mẹ.

Diệp Bắc Minh giống như thần chết, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngụy Công: “Lần cuối cùng ông biết được tin tức của mẹ tôi là ở đâu?”

Ngụy Công run rẩy: “Ở nước ngoài, cũng chính là bức hình đen trắng điện Huyết Hồn chụp được”.

“Lần đó, mẹ cậu hồi phục rất nhanh, nếu không người của Côn Luân Khư cũng đuổi kịp được”.

“Điện Huyết Hồn e là sẽ chết hết toàn quân!”

“Cũng vì lần đó, điện Huyết Hồn tổn thương nguyên khí nặng nề”.

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí khủng khiếp.

“Điện Huyết Hồn!”

“Lại là điện Huyết Hồn!”

Cơ thể Ngụy Công run rẩy như một con kiến.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như từ sâu trong địa ngục truyền đến: “Điện Huyết Hồn phát hiện mẹ tôi ở đâu?”

Ngụy Công lắc đầu: “Tôi không biết”.

“Điện Huyết Hồn ở đâu?”

“Cái này tôi cũng không biết, điện Huyết Hồn quá thần bí”.

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Vậy giữ lại ông có ích gì?”

Giơ tay lên!

Một kiếm!

Dứt khoát.

Đầu Ngụy Công bay ra ngoài, lăn sang bên cạnh.

“Rít!”

Con ngươi các vị khách co rút lại, toàn thân run rẩy.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại ra tay dứt khoát như vậy, trực tiếp chém Ngụy Công!

“Soạt…”

Nét mặt già nua của lão Ngụy trắng bệch, run rẩy.

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: “Nếu ông đau lòng như vậy thì đi theo ông ta đi!”

Kiếm Đoạn Long bay ra một đường kiếm khí!

Phốc!

Ông Ngụy chết ngay tại chỗ.

Ánh mắt hung ác quét nhìn đám tầng lớp cấp cao nhà họ Ngụy: “Ngụy Công giết bố mẹ nuôi và anh trai tôi, tôi giết các người, hợp tình, hợp lý, hợp pháp!”

Phốc!

Một kiếm quét ngang qua, trên một trăm tầng lớp cấp cao nhà họ Ngụy trong nháy mắt bị xóa bỏ.

Khách mời tại chỗ mặt xám như tro tàn.

Chân mày thư ký Tiền nhướng lên.

Ác!

Quá độc ác!!!

Lúc này.

Tất cả mọi người đều biết.

Nhà họ Ngụy xong đời rồi!

Nhân vật khổng lồ Long Đô, nhà họ Ngụy xong đời!

Ai có thể ngờ rằng, một thanh niên 23 tuổi để báo thù cho mẹ mà có thể đơn thương độc mã diệt nhà họ Ngụy Long Đô?

Đây chính là một trong những thế gia đứng đầu thế giới!

Cứ như vậy biến mất?

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Chỉ có một mình Diệp Cấm Thành mắt sáng lên!

Nhà họ Diệp bị nhà họ Ngụy áp chế mấy chục năm.

Nhà họ Ngụy bị diệt, thời cơ của nhà họ Diệp sẽ đến!

Lúc này.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngang ngược quét qua, bình thản nói: “Hai vị sư tỷ, giúp em một chuyện”.

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh gật đầu: “Tiểu sư đệ, em nói đi”.

Diệp Bắc Minh lạnh băng nói: “Trong ba đời của Ngụy Công, bất kỳ chi trưởng hay thân quyến cũng xóa bỏ hết cho em”.

“Được thôi”.

Hai người đồng ý.

Giây tiếp theo.

Soạt!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Ngụy Kinh Phú: “Ông thì sao?”

Chèn ép!

Kinh hoàng!

Run rẩy!

Sợ hãi!

Đại soái Long Hồn Ngụy Kinh Phú sợ hãi cúi đầu: “Diệp... Diệp thiếu soái, cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải người của nhà họ Ngụy này!”

Ông ta dùng tốc độ cực nhanh giải thích.

“Mặc dù tôi cũng họ Ngụy, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ngụy này”.

“Cậu biết đấy, Long Quốc có đến mấy tỷ người, trùng tên trùng họ không biết mấy trăm ngàn người”.

“Có một hai người họ giống nhau”.

“Rất… Khụ… rất hợp lý đúng chứ?”

Hợp lý!
Chương 290: Phủ thiếu soái

Chắc chắn vô cùng hợp lý luôn!

Một giây.

Hai giây!

Mười giây!

Không nghe thấy tiếng của Diệp Bắc Minh.

Ngụy Kinh Phú cứ như vậy cúi đầu, không dám thở mạnh!

Mỗi giây đều như bị giày vò.

Qua khoảng hai phút, bên tai truyền tới tiếng nói: “Ngụy Thần, Ngụy Thần… người ta đi rồi”.

Ngụy Kinh Phú ngẩng đầu lên, Diệp Bắc Minh và hai sư tỷ đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

“A…”

Toàn thân Ngụy Kinh Phú run rẩy, ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa sợ đến mệt lả.

Nét mặt già nua của thư ký Tiền có chút trắng bệch: “Không ai được phép đi!”

Ông ta vội vàng gọi một cuộc điện thoại.

Mấy phút sau.

Thư ký Tiền quay lại, quét mắt nhìn mọi người: “Chư vị, nhà họ Ngụy xảy ra biến cố, nổ khí đốt tự nhiên”.

“Dẫn đến Ngụy Công và tất cả tầng lớp cấp cao bị đốt chết!”

“Tất cả những gì mọi người nhìn thấy hôm nay đều là ảo giác”.

Sau khi bỏ lại những lời này.

Thư ký Tiền vội vã rời đi!

Không cần cảnh cáo, cũng không cần uy hiếp.

Thư ký Tiền cũng lên tiếng rồi!

Ý của ai, không cần nói cũng biết!

Ai dám đi truyền ra ngoài chứ!

Nửa giờ sau, nhà họ Ngụy lửa cháy hừng hực.

...

Sâu trong nhà họ Ngụy.

Người ngoài ba đời của Ngụy Công xông vào, mở địa lao ra.

“Ngụy Yên Nhiên!”

Một đám người xông đến, trực tiếp quỳ xuống.

Không ngừng dập đầu về phía Ngụy Yên Nhiên trong nhà lao!

“Nhà họ Ngụy xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi!”

“Ngụy Yên Nhiên, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là gia chủ nhà họ Ngụy!”

“Cô quen biết Diệp Bắc Minh, các người rất quen thuộc mà, cô là người phụ nữ của hắn đúng chứ?”

“Cô làm gia chủ, chúng tôi mới có thể sống!”

Đám người nhà họ Ngụy dập đầu như phát điên.

Tất cả đều bị dọa đến ngơ ngác!

Toàn thân Ngụy Yên Nhiên đều là vết thương, cô ta bị giam dưới địa lao đã mấy ngày, không ăn không uống, căn bản không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, mặt đờ đẫn.

Chuyện gì vậy?

...

Long Đô cũng nổi lên sóng gió, tầng lớp cấp cao hoàn toàn bị kinh hãi!

Dù là người bình thường cũng cảm nhận được có chuyện lớn xảy ra.

Nhà họ Ngụy lửa cháy ngút trời, cháy đến mấy tiếng đồng hồ, vậy mà không có đội cứu hỏa nào qua cứu!

Mặc cho phủ đệ nhà họ Ngụy lớn như vậy hóa thành tro bụi.

Diệp Bắc Minh chẳng buồn quan tâm những thứ này.

Anh cùng hai sư tỷ rời khỏi nhà họ Ngụy.

Liễu Như Khanh cười nói: “Tiểu sư đệ, chị đi trước, vùng biển Đông Nam không thể thiếu chị”.

“Chị phải quay về trấn thủ biên giới, có chuyện gì cứ gọi điện cho chị bất cứ lúc nào”.

Diệp Bắc Minh gọi Liễu Như Khanh lại: “Thất sư tỷ, chờ chút”.

“Sao thế?”

Liễu Như Khanh cười.

Diệp Bắc Minh cầm bí tịch thuật Đằng Không lên: “Thất sư tỷ, chị copy một bộ võ kỹ này đi”.

Liễu Như Khanh có hơi chần chừ.

Mở thuật Đằng Không ra nhìn!

Ngược lại hít một hơi khí lạnh!

“Rít!”

Mặt đẹp Liễu Như Khanh chấn động: “Võ kỹ cấp Thánh, tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đó!!!

Em lấy ở đâu?”

Lục Tuyết Kỳ cũng khiếp sợ lại gần, mắt đẹp điên cuồng co rút!

Hô hô hô...

Ngực hai đại mỹ nữ phập phồng kịch liệt.

Thở dốc!

Mặt đẹp đỏ bừng!

Cả hai đều trợn tròn mắt đẹp, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Hai vị sư tỷ, đây là bí mật”.

“Thất sư tỷ copy một bản trước, sau đó Bát sư tỷ cũng copy một bản”.

Hai người mỗi người copy một bản.

Thuật Đằng Không, võ kỹ cấp Thánh!

Quả thật có ích lợi rất lớn với các cô.

Hai vị sư tỷ rất thông minh, không tiếp tục truy hỏi lai lịch của thuật Đằng Không nữa.

Đây là võ kỹ cấp Thánh, dù chỉ là cấp Thánh hạ phẩm.

Nhưng một khi truyền ra, võ giả toàn thế giới sẽ đổ xô tới, Diệp Bắc Mính ẽ gặp nguy hiểm!

Chuyện này chỉ có thể giữ bí mật.

Sau khi ôm Diệp Bắc Minh, Liễu Như Khanh xoay người rời đi.

Lục Tuyết Kỳ cười nói: “Tiểu sư đệ, đi thôi, đi xem phủ thiếu soái của em”.

“Phủ thiếu soái?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Lục Tuyết Kỳ mỉm cười: “Em thân là thiếu soái Long Hồn, đương nhiên cũng phải có phủ đệ riêng của mình ở Long Đô chứ”.

“Trước kia còn đang xây dựng, vì vậy không nói với em”.

“Bây giờ đã làm xong, em có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào”.

“Chị dẫn em đi xem”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Được”.

...

Mười lăm phút sau.

Một phủ đệ mang phong cách cổ xưa, vô cùng hoa lệ.

Nơi này xây lại từ một vương phủ cổ đại, diện tích rất lớn, giống như một trang viên vậy.

Vị trí này còn nằm trong vành đai Long Đô.

Một trong những khu vực nòng cốt nhất!

Diệp Bắc Minh thán phục: “Nơi này còn xa hoa hơn nhiều so với phủ đệ của vua Giang Nam”.

Gỗ đỏ!

Gỗ lim!

Vàng ròng!

Ngói lưu ly!

Mã não!

Đá quý Hồng Lam!

Đá Thái Hồ!

Đều là nguyên liệu kiến trúc hàng đầu, chế tạo từ phương pháp cổ xưa, giá trị có tiền cũng không mua được.

Nói cách khác, toàn bộ phủ thiếu soái hoàn toàn từ kho báu xây nên.

Một cây cột, một khung cửa cũng đều được mua ở một cửa hàng thành phố tuyến đầu.

Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh: “Đây là do sư huynh đích thân hạ lệnh xây lại cho em”.

“Nhưng em đó, gây cho anh chị không ít chuyện”.

“Mặc dù em đã diệt tầng lớp cao cấp của nhà họ Ngụy, nhưng phía sau còn nhiều chuyện phiền toái lắm”.

“Còn không phải để chị đi dọn tàn cuộc cho em sao?”

Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Sư tỷ, em…”

Lục Tuyết Kỳ chìa tay chặn miệng anh: “Được rồi, giữa chúng ta đừng nói lời khách sáo”.

“Đi xem nhà mới của em đi, nếu em thích có thể ở luôn trong phủ thiếu soái”.

“Nếu không thích thì quay về phủ Diệp ở Giang Nam ở, dù sao nơi này cũng để cho em mãi mãi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK