Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Diệp Bắc Minh tặng một cái quan tài

Trong đô thị hiện đại sầm uất, khắp nơi đều là cao ốc, những toà nhà chọc trời.

Nhưng sâu trong những toà nhà chọc trời này lại có một phủ vua phong cách Trung Hoa, khiến người ta không khỏi xúc động, rốt cuộc vua Giang Nam này giàu có đến mức nào?

Hôm nay, trong phủ của vua Giang Nam tràn đầy cảm giác vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, dây pháo vang dội, cờ đỏ phất phới, người người tấp nập.

Vì hôm nay chính là đại thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam!

Những nhân vật nổi tiếng và ông trùm đứng đầu xã hội đều đến chúc thọ cho vua Giang Nam.

Nhà họ Triệu chọn đính hôn vào hôm nay cũng vì muốn hưởng chung không khí vui mừng của vua Giang Nam.

Nhưng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại quay về vào ngày hôm nao.

“Đây là ai?”

“Tình huống gì vậy? Một người trẻ tuổi vác theo một cái quan tài, cậu ta muốn làm gì?”

Người đi đường nhìn thấy một hình ảnh khiến người khác khiếp sợ.

Một người trẻ tuổi sải bước, lưng đeo một cái quan tài nhuốm máu, anh đi trên đường lớn của thành phố hiện đại, thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác.

“Anh ta làm gì vậy?”

Rất nhiều người đi đường tỏ vẻ sợ hãi và khó tin.

Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến người đi đường, anh chậm rãi bước về phía phủ của vua Giang Nam.

“Đó là hướng đến phủ vua Giang Nam!”

“Người trẻ tuổi này điên rồi sao?”

“Cậu ta vác một cái quan tài đi tới phủ vua Giang Nam, chán sống à?”

“Hôm nay còn là đại thọ sáu mươi của vua Giang Nam nữa, chưa nói đến chuyện cậu ta vác một cái quan tài đến phủ vua Giang Nam, dù chỉ vác quan tài đi trên đường cũng có thể bị cho rằng bất kính với vua Giang Nam!”

Vô số người đi đường đứng sững lại, hoàn toàn hoá đá.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Diệp Bắc Minh đi rất nhanh, trông có vẻ như anh chỉ bước tới một bước, nhưng mọi người chợt phát hiện một bước của anh rất xa.

Người bình thường bước ra một bước chỉ đi được khoảng bảy tám mươi centimet, nhưng Diệp Bắc Minh bước tới một bước lại đi tận bảy tám mét.

Còn chưa đi được bao nhiêu bước đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

“Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý tặng một bức tượng ngọc Quan Âm, giá trị tám triệu!”

“Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam tặng một chiếc Rolls Royce Phantom!”

“Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên tặng một bụi san hô đỏ cao cấp!”

“…”

Những đại gia đứng đầu Giang Nam đều có mặt, người trước cửa cầm danh sách quà tặng, lần lượt đọc ra.

Những nhân vật lớn hô mưa gọi gió ở Giang Nam đều đứng xếp hàng nghiêm túc trước cửa phủ vua Giang Nam, như những nhân viên văn phòng đang đợi mua bánh bao buổi sáng vậy.

“Diệp Bắc Minh, tặng vua Giang Nam một cái quan tài!”

Trước cửa phủ vua Giang Nam trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn sang với vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô cùng rung động.

“Diệp Bắc Minh?”

“Tặng một cái quan tài?”

“Là Diệp Bắc Minh giết chết Triệu Nhị Thần và Triệu Thái kia sao?”, rất nhiều người nhận ra Diệp Bắc Minh, tỏ vẻ hoảng hốt, không ngờ Diệp Bắc Minh vẫn dám tìm đến nơi này.

Nơi này là phủ vua Giang Nam đấy!

“Đúng là to gan!”

“Dám đến phủ vua gây rối? Bắt cậu ta lại cho tôi!”, một thống lĩnh quân cấm vệ xuất hiện, chỉ huy mấy trăm người mặc áo giáp đồng loạt xông lên, tạo đội hình bao vây lấy Diệp Bắc Minh.

“Ầm!”

Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, anh dùng quan tài làm vũ khí, càn quét khắp nơi.

Những quân cấm vệ này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh, bị quan tài gỗ lim cao cấp đánh hộc máu, gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ.

Ngay cả thống lĩnh quân cấm vệ kia cũng bị Diệp Bắc Minh đá bay, xương ngực vỡ tan mà chết.

“Ầm…”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh hùng hổ đi vào cổng phủ vua Giang Nam, ném quan tài xuống đất, cất tiếng hỏi:

“Viết, Diệp Bắc Minh, tặng một cái quan tài!”

“Dạ…”

Người đàn ông trung niên đang ghi chép danh sách quà tặng người run cầm cập, cầm lấy bút lông, run rẩy viết lại tên và quà của Diệp Bắc Minh.

“Cậu ta muốn lật trời sao?”

Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý sợ hãi hỏi.

Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên ở bên cạnh cũng đều sợ hãi tránh ra, nhường đường cho Diệp Bắc Minh.

Mấy đại gia khác cũng tỏ vẻ khiếp sợ.

“Vua Giang Nam ra đây! Tôi có lời muốn hỏi ông!”

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, không hề xem phủ vua Giang Nam là một nơi uy nghiêm, còn đi vào phủ vua dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của vô số vị khách.
Chương 12: Thế gia Kim Lăng

Diệp Bắc Minh xuất hiện một cách hiên ngang, vác theo một cái quan tài lớn, đến chúc thọ cho vua Giang Nam, khiến toàn bộ phủ vua phải kinh ngạc.

“Tên nhóc này ở đâu ra vậy?”

“Có người đến tặng vua Giang Nam một cái quan tài hả?”

Các nhân vật lớn của Giang Nam, Giang Đông và Kim Lăng lần lượt xuất hiện, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh đang đi về phía trước.

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước một.

Thống lĩnh quân cấm vệ của vua Giang Nam lục tục xuất hiện, ngăn cản Diệp Bắc Minh, tiếc là hoàn toàn không phải kẻ thù của anh, lần lượt ngã xuống mà chết, máu nhuộm phủ vua.

Ở bên ngoài của phủ vua đều là những nhân vật có thân phận khá tầm thường.

Chỉ có bên trong mới là những nhân vật đứng đầu.

“Vua Giang Nam, năm năm trước, ba người của nhà họ Diệp tôi mất mạng, là cho hai cung phụng bên cạnh ông ra tay, ông không định cho tôi một lời giải thích sao?”

“Rốt cuộc nhà họ Diệp của tôi làm gì ông, mà ông lại muốn tiêu diệt cả nhà tôi như thế?”

“Vua Giang Nam, nếu hôm nay ông không cho tôi một câu trả lời, thì cứ để toàn bộ phủ vua chôn theo ông đi!”, Diệp Bắc Minh tựa như một Ma Vương, mỗi khi tiến tới một bước, anh sẽ đặt một câu hỏi.

Nơi anh bước qua, không ai có thể ngăn cản.

Cuối cùng, động tĩnh do anh gây ra cũng đã ảnh hưởng đến phủ bên trong.

Lúc này, sâu trong phủ vua Giang Nam, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao nhất trong đại sảnh.

Người này chính là vua Giang Nam!

Ông ta có mặt chữ điền, để râu, đôi mắt lấp lánh có hồn, không giận mà oai, một khí thế của người ngồi vị trí cao vẫn luôn lan toả trên người ông ta.

“Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu ta lại đến đây?”, vua Giang Nam tỏ vẻ bất ngờ.

Hai tiếng trước, ông ta vừa mới nghe nói người này gây rối ở lễ đính hôn của nhà họ Triệu.

Một tiếng trước, ông ta nghe tin nhà họ Triệu bị giết sạch, hai thống lĩnh chết trận, một cung phụng bị giết.

Bây giờ, Diệp Bắc Minh lại dám xông vào phủ vua!

Ông ta vốn nghĩ hôm nay là đại thọ sáu mươi, đợi đại thọ qua rồi mới tính đến chuyện của Diệp Bắc Minh.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại đích thân đến tận đây.

“Ha ha, đúng là to gan, đại thọ sáu mươi của chú lại có người có mắt như mù đến gây chuyện à?”

“Chú cứ yên tâm, có chúng cháu ở đây, Tôn Hầu Tử không thể nào nhảy khỏi núi Ngũ Chi của phật Như Lai đâu!”

“Mọi người cùng đi xem thử đi!”

Mười mấy người trẻ tuổi khí thế bất phạm, ăn mặc sang trọng không khỏi bật cười, tất cả họ đều không giàu cũng sang, đến từ bốn gia tộc lớn là Giả, Sử, Vương, Tiết của Kim Lăng.

Những người có quyền cao chức trọng, kiểm soát toàn bộ cục dệt may ở Giang Nam, Giang Đông, Kim Lăng.

Mười mấy người trẻ tuổi này xung phong đi ra ngoài.

Vua Giang Nam thì hơi lo lắng, ông ta nhíu mày rời khỏi ngai vàng, đi ra ngoài theo họ.

“Vua Giang Nam đâu?”

Ông ta vừa đi đến phong khách đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh đi qua cửa lớn ở sân sau, hiên ngang bước tới, trên người vác một cái quan tài, khí thế đáng sợ.

“Diệp Bắc Minh, bản vương ở đây!”

Vua Giang Nam hờ hững cất lời.

“Ông là vua Giang Nam à?”, Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông.

Sau đó, anh thẳng thừng chất vấn: “Năm năm trước, ba người nhà họ Diệp tôi bị giết chết, có phải có liên quan đến ông không?”

Không đợi vua Giang Nam trả lời, một người trẻ tuổi bên cạnh đã cười khẩy: “Thằng ranh con, mày nghĩ mày là cái thá gì, ở đây đến lượt mày nói chuyện sao?”

“Quỳ xuống, tự trói hai tay, sau đó cút ra ngoài đi!”

“Hôm nay là đại thọ sáu mươi của chú, mày là thằng ranh con từ đâu chui ra mà dám ngang ngược ở đây hả, muốn bị tru di cửu tộc à?”

Mấy người trẻ tuổi quát mắng.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh chỉ nói một chữ.

“Gì cơ?”

“Mày bảo bọn tao cút hả?”

Mấy công tử bột sa sầm mặt, cơn giận dâng trào, bọn họ tung hoành ở Kim Lăng đã quen, chưa bị cư xử thế này bao giờ.

“Nếu còn nói nhảm thêm một chữ nói, tôi giết các người”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cảnh cáo.

“Giết tao? Mày thử xem”, một người trẻ tuổi cười khẩy, anh ta đến từ nhà họ Tiết của Kim Lăng.

“Vụt!”

Diệp Bắc Minh giơ tay hái một chiếc lá xuống, ném lá bay đi, chiếc lá cứ thế cắt đứt cổ họng người trẻ tuổi của nhà họ Tiết ở Kim Lăng.

Chết rồi!

“Mày!!!”

Mấy cậu chủ thế gia sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vô cùng hoảng hốt, ai nấy cũng vội vàng lùi lại.

“Võ giả cấp Thiên?”, một ông lão sau lưng bọn họ lạnh lùng cất lời.

Lão chậm rãi bước tới đứng bên cạnh mấy cậu chủ nhà giàu này, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu có biết mình vừa giết ai không? Đây là con trai thứ của bà Ba nhà họ Tiết, ngay cả người nhà họ Tiết mà cậu cũng dám giết, lúc luyện võ, sư phụ của cậu không dạy cậu phép tắc à?”

“Sư phụ của tôi cũng không dạy tôi học võ để làm tay sai cho nhà giàu”, Diệp Bắc Minh cười châm chọc.

“Cậu!”

Ông lão nổi giận: “Thằng nhãi ranh, đây là cậu tự tìm đường chết đấy!”

Lão nhảy lên cao như một con vượn, xông về phía Diệp Bắc Minh, chiêu thức tàn nhẫn.

“Đợi đã, đợi đã”, vua Giang Nam vội cất lời.

Mấy cậu chủ nhà giàu này còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu, cũng không biết một cung phụng và ba thống lĩnh quân cấm vệ của ông ta đã chết dưới tay Diệp Bắc Minh.

“Chú, chú yên tâm, sư phụ Hàn là võ giả cấp Thiên trung cấp, giết nó cũng như giết chó thôi!”, một người trẻ tuổi cười lắc đầu.

Anh ta tên Giả Dịch Thu, đến từ thế gia đứng đầu trong bốn gia tộc lớn của Kim Lăng – nhà họ Giả.

“Sư phụ Hàn ra tay, tên này sẽ chết chắc”, Sử Thiên Vân cười khẩy.

“Tiếc rằng Tiết Phong cứ thế bỏ mạng rồi”, Tiết Vạn Lý lắc đầu, Tiết Phong là em họ anh ta, nhưng trên mặt anh ta lại không hề có chút tiếc nuối nào.

Mấy cậu chủ khác cũng vẫn cười khinh thường.

“Ầm…”

Nhưng sư phụ Hàn vừa ra tay, Diệp Bắc Minh đã đấm một phát vào ngực lão.

Tim của sư phụ Hàn lập tức ngừng đập, bỏ mạng!

“Sư phụ Hàn!”

Giả Dịch Thu hét to.
Chương 13: Tông Sư Thái Cực

“Sao có thể?”

“Đánh chết sư phụ Hàn chỉ với một quyền ư?”

Hai người Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý tỏ vẻ khó tin, mấy cậu chủ nhà giàu đều trợn mắt hà mồm, sắc mặt tái mét.

“Vua Giang Nam, cái chết của ba mẹ tôi có liên quan gì với ông không, cung phụng bên cạnh ông đâu? Vì sao không ra mặt!”, Diệp Bắc Minh không để tâm đến mấy người nhóm Giả Dịch Thu.

Anh sải bước, giẫm lên thi thể của sư phụ Hàn, đi về phía vua Giang Nam.

“Diệp Bắc Minh, nơi này là phủ vua Giang Nam, cậu không có quyền ngang ngược ở đây đâu!”

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, một ông lão chậm rãi đi ra từ đại sảnh sau lưng vua Giang Nam.

“Ông Dương!”

Vua Giang Nam gật nhẹ đầu, ngay cả ông ta cũng phải kính trọng người này ba phần.

“Ông là ai?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

“Tôi tên Dương Thiên Huyền”.

Ông lão chậm rãi cất lời, lão ta tiến tới một bước, xuất hiện trước mặt vua Giang Nam một cách kỳ quái.

“Dương Thiên Huyền?”

“Tông Sư Thái Cực!”

Mọi người tỏ vẻ khiếp sợ!

Ở toàn bộ Giang Nam, Giang Đông, Giang Bắc, Kim Lăng, thậm chí là các tỉnh phía Đông Nam Long Bắc, không ai không biết đến tiếng tăm của Dương Thiên Huyền.

Thái Cực áp đảo thiên hạ, nổi tiếng Đông Nam!

Giả Dịch Thu sợ hãi, thầm nói trong lòng: ‘Xem ra dã tâm của vua Giang Nam không chỉ dừng lại ở đây! Hợp tác với nhà họ Dương của Thái Cực, ông ta là muốn mở rộng phạm vi thế lực sao? Xem ra lần này đến đây mừng thọ cũng không phải uổng công’.

Hai người Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Thì ra là có một Tông Sư Thái Cực ở đây!”

“Chẳng trách vua Giang Nam lại không sợ!”

“Vua Giang Nam hợp tác với nhà họ Dương à?”

Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý, Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên đều hiểu ra, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh vẫn không hề sợ hãi khi phải đối mặt với Tông Sư Thái Cực:

“Cút! Hoặc là chết!”

“Ghê gớm đấy, không được xem thường Tông Sư đâu, chỉ với những lời này của cậu, tôi đã có thể giết chết cậu rồi!”, Dương Thiên Huyền sa sầm mặt, lão ta giẫm chân một cái, gạch lót dưới đại sảnh phủ vua ầm ầm vỡ vụn.

Khi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Thiên Huyền đã xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh, lão ta vung tay, đấm tới một cái.

“Ầm!”

Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, còn giơ tay đấm ra một phát đỡ đòn.

Vô số người thay đổi sắc mặt, nội kình đáng sợ dâng trào, thổi đến mức người ta cảm thấy gò má đau đớn.

“Cậu ta có thể đỡ được cú đấm của Tông Sư Thái Cực?”, mọi người hít sâu một hơi.

Vua Nam Vương cau mày, khuôn mặt già nua trở nên u ám, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, chàng trai năm năm trước chưa giết chết, hôm nay trở về lại có năng lực sánh ngang với Tông Sư.

“Chẳng trách cậu ta dám giết người, coi thường quy tắc của Giang Nam như thế! Tông Sư trẻ tuổi? Chỉ mới năm năm, sao có thể chứ! Năm năm này cậu ta đã trải qua những gì?”

Vào lúc vua Giang Nam thầm thấy khiếp sợ.

“Ầm ầm ầm!”

Hai người Diệp Bắc Minh và Dương Thiên Huyền đã giao thủ hơn ba mươi chiêu.

Dương Thiên Huyền mới là người ngạc nhiên nhất, mí mắt lão ta liên tục giật mạnh, lão ta cho rằng có thể đánh bại Diệp Bắc Minh bằng một chiêu, nhưng không ngờ đối phương lại đáng sợ đến thế.

“Chơi đủ rồi, lên đường đi!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, Diệp Bắc Minh tiến tới một bước, di chuyển đến bên cạnh Doãn Thanh Nham, vung tay đấm một phát.

“Bốp!”

Dương Thiên Huyền vô thức giơ tay đỡ đòn.

“Rắc”.

Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay của vị Tông Sư Thái Cực này cứ thế gãy lìa.

Lực lượng tiếp tục đánh xuống đầu Dương Thiên Huyền, lão ta hoàn toàn không thể chịu được, một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, hai đầu gối lão ta mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, đập ra một cái hố sâu.

Hố sâu lấy đầu gối của Dương Thiên Huyền làm trung tâm, lan ra bên ngoài như mạng nhện.

“Cậu…”

Cơ thể Dương Thiên Huyền không ngừng run rẩy, lão ta nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sợ hãi.

“Tôi từng nói rồi, cút, hoặc là chết!”

“Rõ ràng là ông chọn vế sau”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt lên một câu, sau đó, anh thẳng tay đấm xuống một phát.

“Phập!”

Não của Tông Sư Thái Cực Dương Thiên Huyền bị Diệp Bắc Minh đấm vỡ nát từ giữa đầu.

Dương Thiên Huyền – Tông Sư Thái Cực một đời cứ thế bỏ mạng!

“Shhh!”

Tiếng hít khí lạnh lại vang lên một lần nữa.

Lúc đầu, Diệp Bắc Minh tiến vào phủ vua Giang Nam, mọi người chỉ cảm thấy anh tự tìm đường chết. Hiện tại, Diệp Bắc Minh đấm chết Tông Sư Thái Cực, cuối cùng các nhân vật lớn ở đây mới cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh.

Chàng trai trẻ này thật sự giống như yêu nghiệt, vô địch!

Khoé mắt mấy người nhóm Giả Dịch Thu, Sử Thiên Vân, Tiết Vạn Lý liên tục giật giật, không nói được câu nào.

Thấy cảnh này, sắc mặt vua Giang Nam tái mét, sự khôn ngoan biết bao năm cũng mất sạch vào lúc này.

Dù ông ta có thủ đoạn đến mấy, ngay cả Tông Sư Thái Cực mà Diệp Bắc Minh còn đánh chết, thì ông ta còn có thể làm gì?

“Vua Giang Nam, người giết ba mẹ và anh cả của tôi là ông đúng không?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại vang lên như thần chết.

“Hầy”.

Vua Giang Nam thở dài, biết hôm nay ông ta chết chắc rồi: “Diệp Bắc Minh, bản vương không ngờ mới năm năm trôi qua mà cậu đã trưởng thành đến mức này!”

“Nếu cho bản vương một cơ hội, bản vương chắc chắn sẽ đích thân dẫn người đi giết cả nhà cậu”.

“Có nghĩa là ông thừa nhận rồi đúng không?”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời hét to:

“Ba, mẹ, anh cả, mọi người nhìn thấy rồi chứ? Hung thủ giết người đang ở ngay trước mắt, hôm nay Bắc Minh sẽ trả thù cho mọi người!”
Chương 14: Chị sẽ gánh vác tất cả

“Báo thù? Ha ha ha ha…”

Vua Giang Nam đột nhiên bật cười, trong giọng nói hàm chứa vẻ tự giễu.

“Diệp Bắc Minh, cậu quá ngây thơ!”

“Tôi là vua Giang Nam, nhà họ Diệp cậu chỉ là một gia đình giàu nho nhỏ, tôi nắm quyền Giang Nam, vì sao phải giết người nhà của cậu chứ?”

Diệp Bắc Minh ngẩn ra, sau đó sắc mặt anh tối sầm: “Ông có ý gì?”

“Có người muốn cả nhà cậu chết!”

Vua Giang Nam cười gằn.

“Là ai?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt, người có thể ra lệnh cho vua Giang Nam nhất định sẽ không đơn giản.

“Đùng!”

Diệp Bắc Minh bật nhảy lên cao như một con vượn, đáp xuống trước mặt vua Giang Nam rồi đưa tay bóp lấy cổ ông ta.

Tất cả mọi người hoảng sợ!

Đây là vua Giang Nam đấy, thế mà bây giờ ông ta lại bị Diệp Bắc Minh bóp cổ như một con chó chết, cấp dưới có một trăm nghìn quân cấm vệ mà lại không thể cứu mạng ông ta.

“Nói!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát.

“Sư đệ, khoan đã!”

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tất cả mọi người nhìn về phía cổng phủ vua thì thấy một cô gái xinh đẹp bước nhanh vào, theo sau cô ấy là một nhóm tuỳ tùng.

“Thập sư tỷ, sao chị lại tới đây?”, Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.

Nhưng anh vẫn không thả vua Giang Nam ra.

Người này là Thập sư tỷ Vương Như Yên, người cùng luyện võ với anh trên núi Côn Luân.

“Tại sao cô ấy lại đến đây?”

Các đại gia hàng đầu Giang Nam đều cực kì chấn động.

Đây là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở Giang Nam vào năm ngoái, cô ấy đã tạo ra một thế lực khổng lồ trong thời gian ngắn và có thể chống lại vua Giang Nam.

Hầu như tất cả tầng lớp thượng lưu Giang Nam đều biết người phụ nữ này.

Một người phụ nữ vô cùng đáng sợ!

Thủ đoạn, thông minh, xinh đẹp, xét về thực lực cũng không có mấy người có thể thắng cô ấy.

“Vương Như Yên là sư tỷ của cậu ta?”

Vương Phú Quý, người giàu nhất huyện Giang Thủy sững sờ.

“Thảo nào, ra là có Vương Như Yên chống lưng nên cậu ta mới dám xông vào phủ vua Giang Nam. Người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là người bên Kim Lăng”, chủ tịch của Ô tô Vĩnh Thịnh nói nhỏ.

“Nhà… Nhà họ Vương, một trong bốn thế gia ở Kim Lăng?”, Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên lập tức nhận ra.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Người phụ nữ này rất đẹp, có khí chất bỏ xa các nghệ sĩ nữ tuyến một mấy con phố, lúc này cô ấy đang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Là cô ta?”, Tiết Vạn Lý ngạc nhiên.

“Ha ha”.

Giả Dịch Thu cười khẩy: “Cô ta từ Kim Lăng chạy tới Giang Nam, nghe nói còn thành lập một số thế lực để chống lại người nhà đấy. Nhưng người đó đã chấm cô ta, cô ta muốn phản kháng là chuyện không thể nào… Chắc hẳn người đó cũng sắp về rồi”.

“Người đó ư… Đó là một người không khác gì thần, anh ta thích Vương Như Yên, dù cô ta có chạy ra nước ngoài cũng vô ích thôi”, Sử Thiên Vân nặng nề gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Sư đệ đừng làm bậy, đây là vua Giang Nam, nếu em giết ông ta thì sẽ chịu hậu quả rất nghiêm trọng”, Vương Như Yên vội la lên.

“Thập sư tỷ, chị biết mà, thù giết cha không đội trời chung!”

Diệp Bắc Minh nghiến răng, mắt đỏ ngầu: “Năm năm qua em đã sống ở núi Côn Luân như thế nào, chị không biết sao?”

“Cả ngày lẫn đêm em đều nghĩ cách báo thù cho ba mẹ và anh mình! Hôm nay kẻ thù đang ở ngay trước mặt, đừng nói là vua Giang Nam, cho dù là ba của vua em cũng sẽ giết ông ta!”

“Em…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, em cần gì phải như vậy?”

“Sư tỷ, chị đừng cản em”, hơi nóng toát ra từ trong mũi Diệp Bắc Minh.

“Được rồi”.

Vương Như Yên hít sâu một hơi, lấy khẩu súng lục từ bên hông ra nhắm vào đầu vua Giang Nam, hỏi: “Vua Giang Nam, tôi hỏi ông, ai đã ra lệnh cho ông giết cả nhà sư đệ tôi?”

“Ha ha ha ha, Vương Như Yên, cô là người của nhà họ Vương ở Kim Lăng, cô tự đi mà hỏi đi chứ?”, vua Giang Nam cười lớn, trong mắt đầy giễu cợt: “Muốn bản vương khai ra hung thủ, cô nghĩ tôi sẽ làm theo à? Cứ giết bản vương đi!”

“Ông muốn chết sao?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.

Anh vừa định ra tay.

“Đùng!”

Vương Như Yên bóp cò giết chết vua Giang Nam bằng một phát súng.

Xung quanh yên lặng.

Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Vua Giang Nam đã chết!

“Sư tỷ, tại sao chị…”, Diệp Bắc Minh ngây người.

Vương Như Yên nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, vua Giang Nam là do chị giết, không liên quan gì đến em! Nếu có ai truy cứu, chị sẽ gánh vác tất cả”.

Vua Giang Nam đã chết!

Ông ta ngã phịch xuống đất, mắt trợn to, hoàn toàn không ngờ Vương Như Yên lại nổ súng dứt khoát như vậy.

Mọi người im lặng như tờ.

Bỗng một tiếng “bùm” vang lên,

Phủ vua Giang Nam bùng nổ.

“Vua Giang Nam đã chết, vua Giang Nam đã chết!”

Nhiều ông trùm và đại gia nhìn thấy vua Giang Nam chết đều sợ mất hồn mất vía, chạy ra khỏi phủ vua Giang Nam như phát điên.

Các chỉ huy quân cấm vệ cũng như gặp ma, ném vũ khí áo giáp của mình đi, bỏ chạy như tai hoạ sắp ập xuống.
Chương 15: Vua Giang Nam đã chết

Vua Giang Nam đã chết, Tông Sư Thái Cực Dương Thiên Huyền cũng bị Diệp Bắc Minh đánh chết bằng một chưởng. Nếu họ ở lại đây, có thể Diệp Bắc Minh sẽ giết tất cả bọn họ.

“Chết rồi, vua Giang Nam chết rồi ư?”

Người giàu nhất huyện Giang Thủy Vương Phú Quý sợ đến mức mềm nhũn cả chân, tay run rẩy.

“Sao vua Giang Nam lại có thể chết?”

Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh đứng tại chỗ, mồ hôi tuôn như mưa.

“Người phụ nữ này đã giết vua Giang Nam? Tôi có đang nằm mơ không?”

Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên giơ tay lên tự tát mình một bạt tai.

“Chát!”

Cảm giác đau truyền tới, đây không phải là mơ.

“Vương gia! Hu hu hu…”

“Ba!”

Hầu như tất cả mọi người trong phủ vua đều ngất đi vì khóc.

Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam, thế mà ông ta lại bị giết chết?

“Mày đã giết ba tao, tao sẽ giết mày!”, một thanh niên mặc vest chỉnh tề, đi giày da xông tới định đánh Vương Như Yên.

“Mày dám động tới sư tỷ của tao?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.

Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người này sợ tới mức nằm rạp xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Vương Như Yên, cô đúng là đồ điên, vua Giang Nam mà cô cũng dám giết, nhà họ Vương ở Kim Lăng cũng không bảo vệ được cô đâu!”, Giả Dịch Thu vội vàng rời khỏi phủ vua với sắc mặt trắng bệch.

“Người phụ nữ điên!”

Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý nhìn thoáng qua Vương Như Yên, sau đó cùng đám công tử thế gia Kim Lăng rời đi.

Những người vợ lẽ của vua Giang Nam cũng như ong vỡ tổ.

Phủ vua vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mấy thi thể của đám người vua Giang Nam.

“Thập sư tỷ, tại sao chị lại làm vậy?”

Diệp Bắc Minh hơi bất đắc dĩ nhìn Vương Như Yên.

“Sư đệ, chẳng phải em muốn giết ông ta ư? Sư tỷ giết giúp em, không được sao?”

Vương Như Yên lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười xinh đẹp.

Cô ấy biết mình đã gây hoạ lớn, chỉ cần có thể bảo vệ sư đệ, bất luận là tội danh gì, cô ấy cũng sẵn sàng gánh chịu một mình.

Hơn nữa chỉ cần giết chết vua Giang Nam, sư đệ sẽ không thể tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ, vậy thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Chỉ cần cô ấy gánh vác tội danh giết vua Giang Nam thôi, rất có lời.

“Thập sư tỷ, chị làm như vậy manh mối của em lại bị cắt đứt”, Diệp Bắc Minh cười khổ.

“Sư đệ, hãy hứa với sư tỷ, đừng tiếp tục điều tra nữa có được không?”, Vương Như Yên bảo.

“Không được!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, quả quyết lắc đầu: “Thập sư tỷ, em nhất định phải điều tra rõ cái chết của ba mẹ em, với giọng điệu của vua Giang Nam, chắc chắn có ai đó đã ra lệnh giết ba mẹ và anh trai em. Nếu vua Giang Nam đã không nói, em sẽ đi tìm cấp trên của ông ta, dù phải tìm đến Long Đô, em cũng không ngại”.

“Em nhất định phải báo thù cho ba mẹ để xoa dịu linh hồn của họ trên thiên đường!”

“Gì cơ? Em… Sao em lại không nghe lời chị khuyên thế?”

Nghe vậy, Vương Như Yên sốt ruột đến mức giậm chân.

“Reng reng reng!”, lúc này điện thoại của Vương Như Yên đổ chuông.

Cô ấy nhìn lướt qua tên người gọi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ thay đổi, sau đó cười bảo Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, chị có việc nên đi trước, lát nữa chị sẽ gọi em sau”.

“Thập sư tỷ, chị?”

Diệp Bắc Minh hơi khó hiểu.

“Chị sẽ kể với em sau”, Vương Như Yên lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi phủ vua Giang Nam rồi quay lại xe, sau khi xác định Diệp Bắc Minh không đi theo mới gọi lại cho dãy số vừa rồi.

“Con đã giết vua Giang Nam?”

Cuộc gọi vừa kết nối, ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng của một người đàn ông.

Vương Như Yên khẽ cau mày.

Cuối cùng cô ấy hít sâu một hơi như thể đưa ra quyết định nào đó, lạnh lùng trả lời.

“Phải!”

“Con!”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nổi giận: “Con thật to gan, vua Giang Nam mà con cũng dám giết, con có biết chuyện này sẽ gây chấn động lớn thế nào không? Chưa tới năm phút mà bên Kim Lăng đã biết, có lẽ chuyện này cũng đã truyền khắp Giang Đông, Giang Nam và Giang Bắc rồi”.

“Đó là vua Giang Nam đấy! Sao con lại có thể giết ông ta?”, người đàn ông cực kì tức giận.

“Ba, nhà họ Vương ở Kim Lăng chúng ta còn sợ một kẻ vua Giang Nam ư?”, Vương Như Yên cười khẩy, mặt đầy kiêu ngạo.

“Con! Hồ đồ! Ngu xuẩn! Vua Giang Nam là quan lớn một phương, nhà họ Vương chúng ta không sợ, nhưng ông ta có chiến thần chống lưng! Dù nhà họ Vương là thế gia nắm giữ chức vị cha truyền con nối cũng không thể đắc tội một vị chiến thần!”, người đàn ông nổi trận lôi đình.

“À, con suýt quên mất, là nhà họ Vương ở Kim Lăng sợ chứ không phải Vương Như Yên con sợ”, Vương Như Yên hờ hững đáp.

“Ha ha, con đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì!”, người đàn ông cười khẩy: “Thằng nhóc tên Diệp Bắc Minh đó là sư đệ của con đúng không? Con giết vua Giang Nam vì cậu ta?”

“Đúng vậy!”

Vương Như Yên trả lời rất dứt khoát.

“Được, ba sẽ lập tức cho người giết cậu ta, sau đó đổ hết tội lên đầu cậu ta để giải thích với chiến thần Lăng Phong”, người đàn ông lạnh lùng nói.

“Vương Thành Phong, ông dám!”, Vương Như Yên vốn đang thờ ơ, nhưng vừa nghe thấy câu này thì lập tức bùng nổ, trong mắt cô ấy tràn đầy lửa giận: “Vương Thành Phong, nếu ông dám làm sư đệ tôi bị thương một sợi tóc, đừng trách tôi không nể tình cha con!”

“Con…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK