Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446: Đây mà là người sao?

Nội lực của anh lại thay đổi trạng thái, biến thành một loại chất lỏng màu bạc đặc biệt: “Có chuyện gì xảy ra vậy, nội lực của tôi thay đổi thế nào rồi?”

“Diệp Bắc Minh… Má nó, cậu… Thật sự là…!”

Tàn hồn của Long Đế mạnh mẽ co rút khóe miệng.

Đáng sợ!

Con mẹ nó, thật là quá đáng sợ!

Đệt!

Tàn hồn của Long Đế sắp điên luôn rồi: “Bổn đế đây sống mấy chục nghìn năm, còn chưa từng thấy cái loại biến thái như cậu bao giờ”.

“Long Đế Quyết mà ông đây dành hơn mười nghìn năm đế sáng tạo ra, cậu lại chỉ mất ba ngày mà đã dung hợp xong rồi?”

“Hơn nữa còn chuyển hóa nội lực thành chân nguyên!”

“Cái đệt!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, hỏi: “Chân nguyên? Đó là cái gì?”

Tàn hồn của Long Đế đáp: “Cậu không biết chân nguyên là gì cũng bình thường thôi, tại vì đây là thứ mà chỉ có từ cảnh giới Võ Đế trở lên mới có thể chuyển hóa được”.

“Chuyển hóa?”

Diệp Bắc Minh ngập ngừng.

Tàn hồn của Long Đế gật đầu: “Không sai, chân nguyên chính là từ nội lực chuyển hóa thành”.

“Võ giả cấp thấp thì dùng nội lực bên trong đan điền”.

“Nội lực giống như là một luồng khí, mà chân nguyên lại là một dạng chất lỏng!”

“Sự khác biệt giữa hai loại này đối với người tu võ cũng giống như sự khác biệt giữa một chiếc xe hơi chạy bằng xăng và một chiếc chạy bằng năng lượng hạt nhân vậy!”

“Nội lực chuyển hóa thành chân nguyên, đi từ võ giả cấp thấp đến võ giá cấp cao!”

Giải thích như vậy.

Diệp Bắc Minh ngay lập tức hiểu ra.

Chạy bằng xăng và bằng năng lượng hạt nhân, hiển nhiên năng lượng hạt nhân biến thái hơn cả nghìn tỷ lần!

Ngay lúc này.

Nội lực của anh hoàn toàn chuyển hóa thành chân nguyên.

Trong nháy mắt tốc độ bộc phát,

Lực lượng đã vượt xa những người cùng cảnh giới.

Tuy Diệp Bắc Minh vẫn chỉ mới là giai đoạn đầu của Võ Tôn, nhưng chiến lực của anh đã không hề thua kém gì Võ Đế!

Tàn hồn của Long Đế im lặng một lúc lâu mới hít sâu một hơi, nói: “Diệp Bắc Minh, trách không được tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhận cậu làm chủ, tôi thật sự không bằng cậu!”

“Tốt lắm, tàn hồn của tôi cũng không thể nào giữ trạng thái thanh tỉnh mãi được”.

Ông ta đã chịu đủ tổn thương rồi.

Bày tỏ không muốn để ý tới tên biến thái này nữa!

“Bây giờ tôi cần phải ngủ say, nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe”.

Nói xong, tàn hồn của Long Đế hóa thành một vệt ánh sáng màu đỏ máu.

Trôi lơ lửng trong không gian phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.

Đi thẳng đến tầng thứ bảy của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chỉ có một cái bục nhỏ và một quyển bí tịch luyện võ.

Mở ra và nhìn một cái.

“Đồ Long Trảm, võ kỹ thượng phẩm cấp thánh!”

Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cuối cùng cũng có võ kỹ thuộc loại tấn công, nhưng cũng vẫn chỉ là cấp thánh?”

“Không thể vượt qua cấp thánh sao?”

Có hơi thất vọng.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu đừng có được lợi lại còn khoe mẽ nha!”

“Võ kỹ thượng phẩm cấp thành, toàn bộ Côn Luân Hư cũng chưa chắc đã có một quyển đâu!”

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu.

Đi vào tầng thứ tám.

Vẫn là một cái bục nhỏ, bất chợt một cái đan đỉnh xuất hiện trước mắt.

Tiến lên nhìn thử.

“Tinh Thần Đỉnh?”

Diệp Bắc Minh vẫy tay, Tinh Thần Đỉnh rơi vào tay anh.

Rất có trọng lượng!

Khi gõ vào còn phát ra tiếng leng keng.

Một luồng thông tin bỗng chốc hiện ra trong đầu: “Tinh Thần Đỉnh có thời rút ngắn thời gian luyện đan? Tăng nhanh tốc độ hình thành đan dược!”

“Không tồi, là một bảo bối tốt”.

Đối với tỉ lệ thành công khi luyện đan, Diệp Bắc Minh không thành vấn đề.

Anh rất hiếm khi thất bại!

Nhưng Tinh Thần Đỉnh có thể rút ngắn thời gian luyện đan, thật đúng là một thứ tốt.

Thẳng thắn thu Tinh Thần Đỉnh vào người!

Tiến tới tầng thứ chín.

Chỉ có một cái bục nhỏ và một sợi tơ gần như trong suốt.

Không khác gì mấy so với dây câu cá!

Nhưng nhỏ hơn, cũng trong suốt hơn.

Nếu không quan sát kĩ thì hoàn toàn không phát hiện.

“Cái này… Cũng gọi là khen thưởng ư?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, gương mặt cạn lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hừ, nhóc con, lại không biết nhìn hàng rồi”.

“Đây là gân mạch của yêu thú cấp chín, sau khi được gia công luyện chế mới trở thành một sợi tơ”.

“Chỉ một sợi tơ như vậy, có thể chịu đựng cả trăm triệu lực lượng!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”

“Kinh khủng vậy sao?”

“Cậu có thể thử xem xem”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giơ tay dùng hết toàn lực tung một nắm đấm về phía gân mạch của yêu thú cấp chín!



Grào!

Grào!

Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiếng rồng gầm rú vang lên liên tục.

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngày đã hoàn toàn nắm giữ Đồ Long Trảm.

Kiếm Đoạn Long điều khiển Long Đế Quyết, chém ra Đồ Long Trảm!

Một kích này cho dù là đối mặt với Võ Đế cấp Đỉnh Phong cũng có thể giết chết ngay lập tức!

“Đù má, Đồ Long Trảm… Má ơi!”

Tàn hồn của Long Đế tỉnh dậy, lại lần nữa bị đả kích.

Năm đó ông ta lấy được Đồ Long Trảm, phải tu luyện ước chừng mấy năm mới hoàn toàn lĩnh ngộ.

Diệp Bắc Minh chỉ mới một ngày mà đã xong xuôi rồi!

Đây là người thật à?



Đế quốc Thanh Long, tại hoàng cung.

Hoàng đế Thanh Long giận dữ gào thét, trong cả đại điện tràn ngập một hơi thở hung tàn: “Phế vật, tất cả đều là phế vật!”

“Đã qua năm ngày rồi, các người hoàn toàn không điều tra được chút tin tức gì của cái tên Diệp Bắc Minh đó?”

Toàn bộ triều đình!

Tử vong một mảnh!

Tất cả đại thần đều quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy.

Thiên tử tức giận, trăm triệu người chết!

Bỗng nhiên.

Một vị lão thần đột ngột lên tiếng: “Bệ hạ, ở Côn Luân Hư không tìm được tin tức của Diệp Bắc Minh, có lẽ người này đến từ giới phàm tục!”

“Giới phàm tục?”

Đôi con ngươi của hoàng đế Thanh Long lạnh lẽo hết mức có thể: “Cẩm Y Vệ đến giới phàm tục, điều tra!”

Trong giọng nói ngập tràn ý chí giết hại!

“Nếu như Diệp Bắc Minh thật sự đến từ giới phàm tục, vậy thì chỗ đó cũng không cần thiết tồn tại nữa!”
Chương 447: Ma thú tinh hạch

Rời khỏi vực sâu.

Đáy lòng Diệp Bắc Minh khẽ lay động: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nói cho tôi vị trí của tất cả các ma thú đi!”



Cùng lúc đó.

Bên ngoài khu rừng Ám Ảnh có tổng cộng sáu người, đều là trưởng lão của cung Xã Tắc.

Mọi người ai nấy đều mang vẻ mặt lạnh băng.

Tất cả thi thể của đệ tử cung Xã Tắc sớm đã bị ma thú ăn sạch!

Trước mắt chỉ còn lại một mảnh đất bị máu tươi nhuộm đỏ!

“Rốt cuộc là có chuyện gì, cuộc huấn luyện lần này của đệ tử ngoại môn, đều chết hết cả rồi ư?”

Từ Bác Chiêu dù gì cũng là Võ Đế giai đoạn đầu, lại cũng bỏ mình?”

Sáu trưởng lão cảnh giới Võ Đế của cung Xã Tắc đều vô cùng bất ngờ.

Nhìn về phía khu rừng Ám Ảnh phía trước.

”Ngoại trừ con trăn khổng lồ cấp năm ở khu vực trung tâm của rừng Ám Ảnh, tổng cộng còn có sau loại ma thú cấp năm khác”.

“Rải rác xung quanh khu rừng Ám Ảnh!”

“Hơn ba mươi con ma thú cấp bốn, hơn một trăm con ma thú cấp ba!”

“Từ Bác Chiêu đánh không lại ma thú cấp năm, nhưng cũng không biết chạy thoát hay sao?”

Những người thuộc cung Xã Tắc đều bối rối không ai giải đáp.

Grầm!

Đột nhiên.

Một tiếng gào rống dữ dội truyền tới.

Sắc mặt mọi người biến đổi, nhìn về phía sâu bên trong khu rừng Ám Ảnh.

“Đây là âm thanh của ma thú cấp năm, gấu mặt người!”

“Tại sao gấu mặt người lại nổi điên rồi?”

Một bà lão ngờ vực hỏi.

Người đàn ông trọc đầu bên cạnh lắc đầu: “Không phải, tiếng gấu mặt người nổi điên không phải như thế này”.

“Đây là… Tiếng rên khóc của gấu mặt người, có người đang săn giết nó!”

Nghe câu nói này.

Con người mọi người đều co rụt lại.

“Săn giết gấu mặt người?”

“Mẹ kiếp, là ai có lá gan lớn như vậy?”

“Chẳng lẽ có người tới khu rừng Ám Ảnh để giết gấu mặt người ư?”, một người phụ nữ dáng người bốc lửa nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông đầu trọc phủ nhận: “Không nhiều khả năng đâu, thực lực của gấu mặt người rất kinh khủng, có thể so với Võ Đế bậc Đỉnh Phong!”

“Cho dù mấy người chúng ta hợp lại cũng phải trả một cái giá đắt mới có thể giết chế được!”

“Võ Đế cấp Đỉnh Phong cũng không dám chắc chắn rằng có thể giết chết gấu mặt người!”

Bà lão trầm mặc: “Đi, đi xem thử đi!”

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, xông vào khu rừng Ám Ảnh.

Giữa từng tiếng gào rống tan nát cõi lòng thấy được một cảnh tiếng không tưởng tượng nổi!

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, tay cầm thanh đoạn kiếm, chém xuống một phát đã chặt rớt một cánh tay của gấu mặt người!

Máu tươi trào ra, khiến cho người ta phải khiếp sợ.

“Ôi!”

Sáu người thuộc cung Xã Tắc trái lại hít một hơi khí lạnh: “Thằng nhóc này là ai vậy?”

“Từ hơi thở phát ra từ trên người cậu ta, mới chỉ là giai đoạn đầu của Võ Tôn thôi mà!”

“Cậu ta thế mà lại đánh thắng gấu mặt người sao?”

Bọn họ đứng hình.

Đôi mắt của bà lão kia tối sầm: “Một người trẻ tuổi chỉ mới bước vào giai đoạn đầu của Vũ Tôn, làm sao có thể là đối thủ của gấu mặt người cơ chứ?”

“Có lẽ con gấu mặt người này vừa chiến đấu với những con ma thú khác, sớm đã bị thương nặng”.

Người đàn ông đầu trọc gật đầu: “Đúng vậy, quả thật rất có khả năng!”

“Cho dù gấu mặt người bị thương nặng thì một cái Vũ Tôn muốn giết nó cũng khó lắm chứ?” Người phụ nữ dáng người nóng bỏng cau mày.

“Là do thanh kiếm kia!”

Bà lão gắt gao nhìn chằm chằm thanh đoạn kiếm hình đầu rồng kia.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đồng thời rơi vào thanh kiếm Đoạn Long trên tay Diệp Bắc Minh.

Vẻ tham lam chợt vụt qua rồi biến mất!

Thanh kiếm có thể chém rớt cánh tay của gấu mặt người chỉ với một nhát, sao có thể là vật bình thường được?

Phụt!

Lúc này.

Diệp Bắc Minh chém xuống một nhát, cái đầu của con gấu mặt người đó ngay lập tức rơi xuống đất.

Máu tươi phun trào ra như suối!

Ầm vang!

Thi thể của gấu mặt người ngã xuống, khung cảnh đồ sộ.

Diệp Bắc Minh dùng một kiếm vạch bụng gấu mặt người ra, một viên ma thú tinh hạch màu xanh da trời xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa định cất tinh hạch của gấu mặt người vào!

“Dừng tay!”

Bà lão kia la lên một tiếng: “Nhóc con, lá gan của cậu lớn thật, lại dám đến địa bàn của của cung Xã Tắc bọn tôi săn giết ma thú!”

“Trường bối nhà cậu là ai?”

“Đến từ thế lực nào đó?”

“Còn không mau giao ma thú tinh hạch của gấu mặt người ra đây!”

Một luồng hơi thở mạnh mẽ bùng phát từ trong cơ thể bà lão.

Bên cạnh đó, năm người còn lại cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Áp lực cấp bậc Võ Đế không chút che giấu mà thả ra ngoài.

Diệp Bắc Minh quay đầu lại.

Tròng mắt lạnh như băng, khiến cho người ta có một loại cảm giác như đang coi thường mọi vật trên thế gian này!

Đám người bà lão theo bản năng lùi về sau một bước.

Trong lòng cũng lóe lên một tia lửa giận, thế mà lại bị ánh mắt của một tên vãn bối dọa sợ?

Cây gậy đầu rắn trong tay bà lão cũng mạnh mẽ ngừng lại: “Thằng nhóc kia, bà già này đã nói chuyện với cậu đó, cậu có nghe thấy không?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Rồi thì sao?”

“Muốn cướp thì cứ việc nói thẳng, lảm nhảm nhiều vậy để làm gì?”

Mọi người kinh ngạc.

Bọn họ quả thật là muốn cướp!

Nhưng thân là trưởng lão của cung Xã Tắc, ít nhất cũng phải có chút mặt mũi chứ?

Diệp Bắc Minh huỵch toẹt ra như vậy làm cho nét mặt già nua của mấy người bọn họ đều giận không nhịn được.

Bà lão từ xấu hổ mà chuyển thành giận dữ, nói: “Thằng nhóc này, cậu…”

Xoẹt!

Diệp Bắc Minh vừa giơ tay đã tung ra một nhát kiếm, chặn ngược lời nói của bà lão.

Bà ta càng kinh ngạc hơn, nghiêm giọng hét lớn: “Đáng chết!”

“Bà già này đây còn chưa ra tay, cậu lại dám động thủ trước?”

“Cái tên kiêu căng này không biết ở đâu chui ra, hôm nay tôi đành thay mặt trưởng bối của cậu dạy dỗ cậu đàng hoàng!”

“Kiếp sau cẩn thận đừng quá hống hách!”

Cây gậy đầu rắn trong tay bà ta thọt về phía không khí đằng trước.

Muốn trực tiếp phá giải kiếm khí!

Răng rắc một tiếng giòn giã, cây gậy đầu rắn lập tức biến thành mảnh vụn!

Bà lão kinh hoảng thất thố, hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị một nhát kiếm chém thành một bãi máu tươi!

“Ôi!”

Đám của người đàn ông trọc đầu và người phụ nữ vóc người nóng bỏng cùng nhau hít một hơi khí lạnh!

Bọn họ kiêng kỵ trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu là ai?”

“Ông đoán xem?”

Diệp Bắc Minh lãnh lạnh cười một tiếng.

Rầm!

Sấm chớp đùng đùng!

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người đàn ông đầu trọc.

“Tự mình tìm chết!”

Người đàn ông đầu trọc kịp thời phản ứng, hét lên một tiếng tung nắm đấm về phía trái tim Diệp Bắc Minh.

Vèo!

Một vệt bóng dáng vụt qua, Diệp Bắc Minh thế mà lại bỏ chạy.

Thẳng thắn quên mình.

Nắm đấm vồ hụt!

Người đàn ông trọc đầu khó hiểu: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu ta tránh đi như thế nào cơ chứ?”

Theo bản năng xoay đầu nhìn lại.

Thấy được cảnh tượng mà cả đời này cũng không thể nào quên!

Bốn vị trưởng lão còn lại, tất cả đều đứng im ở đó, không nhúc nhích.
Chương 448: Tinh thạch ma thú cấp năm!

Điều khủng bố nhất chính là đầu của bọn họ đều đã biến mất, tất cả đều rơi trên mặt đất.

Đôi mắt mở to trừng trừng!

Trong lúc người đàn ông đầu trọc quay đầu lại, bốn Võ Đế sơ kỳ đã bị người trẻ tuổi thần bí này giết trong nháy mắt ư?

"Thật nhanh... Sao có thể, cậu là ai?"

Người đàn ông đầu trọc mở miệng theo bản năng.

"A!"

Giây tiếp theo.

Hắn ta sợ hãi ôm lấy cổ mình, máu tươi trào ra từ miệng và cổ họng.

Trên cổ hắn ta xuất hiện một vết máu!

Cả cái đầu trượt một cái, rơi bịch xuống đất.

Cho đến khi chết, trên mặt người đàn ông đầu trọc vẫn còn sót lại vẻ khó hiểu, không biết người kia đã chém đầu mình từ bao giờ?

Sau khi sáu người chết.

Giọng nói kinh ngạc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, thực lực của cậu tiến bộ nhanh đến mức khiến cả tôi cũng có chút sợ hãi đấy!"

"Loại thiên phú này có thể được xếp vào top 50 ký chủ các đời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"

Diệp Bắc Minh rất không vừa lòng với top 50.

Nhưng mà.

Sau khi nội lực chuyển hóa thành chân nguyên, tốc độ, lực lượng, lực công kích của anh quả thật đã thay đổi!

Quả thật rất khủng bố!

Nếu anh chỉ là Võ Tôn bình thường, làm như thế nào cũng không thể giết được bốn Võ Đế.

Nhận thấy được Diệp Bắc Minh bất mãn.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: "Nhóc con, cậu đừng bất mãn!"

"Cậu có biết top 50 ký chủ các đời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục là khái niệm gì không?"

"Ít nhất cũng là đứng đầu thế giới!"

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh trở lại Vạn Bảo Lâu.

Mọi người thấy anh trở về thì vô cùng mừng rỡ.

"Thiếu chủ!"

"Chủ nhân!"

"Bắc Minh!"

Tất cả mọi người đều lao tới, vây xung quanh anh giống như giây phút anh trở về.

Anh vẫn còn người đáng để tin tưởng.

Ngoài thất sư tỷ ra thì mấy người Hạ Nhược Tuyết, Hầu Tử, Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Trần Lê Y, Đường Thiên Ngạo đều ở đây.

"Chủ nhân, thực lực của cậu lại tăng lên rồi?"

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Lúc Diệp Bắc Minh rời đi rõ ràng mới là cảnh giới Võ Hoàng!

Anh mới rời đi mấy ngày, trở về đã là Võ Tôn rồi!

Đúng là nghịch thiên!

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Bắc Minh càng thêm kính sợ.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Lăng Thi Âm, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, tình hình ở Vạn Bảo Lâu như thế nào?"

Sắc mặt Lăng Thi Âm nghiêm túc nói: "Dư nghiệt của gia tộc người thủ hộ đã đến đây tấn công Vạn Bảo Lâu".

"Nhưng đều đã bị tôi ngăn cản, sau khi thất sư tỷ của ngài trở về có nói là phải hoàn toàn bình định gia tộc người thủ hộ, cho nên đã rời đi trước".

Diệp Bắc Minh bất ngờ gật đầu.

Xem ra lại phải nợ ơn thất sư tỷ một lần rồi.

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một viên đan dược đưa cho Vạn Lăng Phong: "Lăng Phong, đây là đan dược luyện chế ra từ tinh hạch ma thú cấp năm".

"Sau khi ông dùng nó, chắc hẳn cánh tay của ông sẽ có thể mọc ra ".

Mọi người đều tỏ ra rất khó hiểu.

"Tinh hạch ma thú cấp năm?"

Lăng Thi Âm lại ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt đẹp trừng lớn, hô hấp dồn dập.

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt: "Thiếu chủ, ngài nói đây là đan dược luyện chế ra từ tinh hạch ma thú cấp năm?"

"Cái này... cũng quá lãng phí đi!"

"Thứ này ở Côn Luân Hư, nếu đặt ở hội đấu giá cũng đủ để khiến cho đám lão quái vật cấp bậc Võ Đế phải tranh đoạt!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Lăng Phong là người một nhà, cánh tay của ông ta cũng bởi vì tôi mới mất".

"Một viên tinh hạch ma thú cấp năm mà thôi, không tính là cái gì".

"Chuyện này..."

Lăng Thi Âm kinh ngạc.

Vạn Lăng Phong cầm viên đan dược kia trong tay, kích động đến mức run rẩy.

Tuy rằng ông ta không biết cái gì là tinh hạch ma thú!

Nhưng mà.

Bên trên viên đan dược này có bốn đan văn.

Đan dược bình thường chia thành: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm!

Đan dược cực phẩm phải cần tông sư luyện đan đứng đầu mới có thể luyện chế ra.

Đan dược trên cực phẩm mới có đan văn.

Một đan văn là hoàng phẩm!

Hai đạo đan văn là huyền phẩm!

Ba đan văn là địa phẩm!

Bốn đan văn là thiên phẩm!

Đan dược thiên phẩm!

Viên đan dược trong tay mình có tận bốn đan văn.

Tuyệt đối là đan dược thiên phẩm!

Đậu má!

Vạn Lăng Phong kích động quỳ trên mặt đất, giọng nói cũng run rẩy: "Chủ nhân, Lăng tiền bối nói rất đúng!"

"Lăng Phong cái tài đức gì, có tư cách gì mà có thể dùng một viên đan dược thiên phẩm chứ?"

Ánh mắt ông ta đỏ bừng: "Một cánh tay mà thôi, không có cũng được!"

"Chỉ sợ giá trị của viên đan dược thiên phẩm này còn quan trọng hơn mạng sống của tôi!"

"Cầu xin chủ nhân lấy lại đan dược!"

Vạn Lăng Phong quỳ gối nơi đó.

Một bàn tay nâng đan dược lên quá đỉnh đầu.

Xung quanh yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Vạn Lăng Phong, ông cảm thấy mạng của ông không đáng một đồng như thế ư?"

"Tôi..."

Vạn Lăng Phong cúi đầu.

"Ngẩng đầu lên!"

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.

Vạn Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu như vực thẳm của Diệp Bắc Minh.

"Trả lời câu hỏi của ông, ông đang thừa nhận mạng của mình còn không bằng một viên đan dược sao?"

Vạn Lăng Phong ngây người.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Tôi nói một lần cuối cùng, chỉ cần là người một nhà".

"Cho dù là ai, cho dù là một nha hoàn, một cấp dưới bình thường, đó cũng là người của Diệp Bắc Minh tôi!"

"Nếu đã là người của tôi thì không nên dùng vật phẩm để tính toán giá trị!"

Anh chỉ vào Vạn Lăng Phong: "Với tôi mà nói, một cánh tay của ông quan trọng hơn bất cứ tinh thạch ma thú cấp năm chó má gì nhiều!"

"Biết chưa?"

"Ăn nó cho tôi!"

Một tiếng quát vang lên.

Khiến người khác không thể thắc mắc!

Tất cả mọi người ngây ra, ai cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại nói ra lời như vậy!

Nhưng mà.

Câu nói này chui vào trong tai Vạn Lăng Phong, quả thực còn dễ nghe hơn bất cứ âm thanh nào.

Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nước mắt không thể khống chế mà tràn ra: "Vâng, chủ nhân!"

"Tôi ăn, tôi ăn!"

Ông ta nuốt xuống.
Chương 449: Tôi phải tu võ!

Tinh khí khủng bố trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thân!

Trần Lê Y ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh: “Mình cũng có thể có sức nặng như vậy ở trong lòng anh ấy sao?”

“Đậu má! Sao mình lại có cảm giác như trở thành fan hâm mộ thế nhỉ?” Đường Thiên Ngạo nghĩ trong lòng.

Diệp Bắc Minh lại lấy một viên đan dược đưa cho Đường Thiên Ngạo: "Sau khi dùng viên đan dược này, trong vòng mấy ngày đôi mắt của ông sẽ có thể khôi phục”.

"Cảm ơn tổng hội trưởng!"

Đường Thiên Ngạo cũng rất kích động!

Diệp Bắc Minh lại khoát tay, rất nhiều đan dược xuất hiện ở trước mắt: "Phân phát xuống cho toàn bộ người của Vạn Bảo Lâu!"

"Đưa một phần cho tiểu đội Sát Thần!"

"Số còn lại đưa cho các tướng sĩ đội Thiên Cơ!"

Đây là anh đã tranh thủ thời gian luyện chế lúc giết ma thú.

Có Tinh Thần Đỉnh trong tay, quả thật đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

"Thiếu chủ, thư ký Tiền cầu kiến!"

Lúc này, một hạ nhân của Vạn Bảo Lâu đi tới.

Diệp Bắc Minh cười: "Người này đúng là mũi thính”.

"Tôi mới trở về được bao lâu chứ?"

Thư ký Tiền vừa mới tiến vào đại sảnh Vạn Bảo Lâu, nhìn thấy đan dược đầy đất thì hoảng sợ: "Long Soái... đây là... đám đan dược này đều là ngài luyện chế ra sap?"

"Yên tâm, có phần cho tướng sĩ của đội Thiên Cơ”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn anh ta một cái.

Thư ký Tiền cười ha ha: "Long Soái, ngài đúng là hào phóng”.

"Tôi ở đây hứa hẹn với ngài, phía chính phủ sẽ không lấy không đám đan dược này của ngài, sau này tôi sẽ đưa một ít dược liệu lâu năm đến đây”.

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói sang chuyện khác: "Nói đi, có chuyện gì?"

Thư ký Tiền thu hồi nụ cười, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên: "Long Soái, ngài nói vật đại khí vận có thể chữa trị long mạch, chúng tôi đã tìm được rồi!"

"Ồ? Cái gì vậy?"

Diệp Bắc Minh vô cùng hứng thú.

Anh còn đang nghĩ không biết có nên đến tông môn ở Côn Luân Hư xem không.

Nói không chừng có thể lấy được một vật đại khí vận!

Không ngờ thư ký Tiền đã tìm được rồi.

Thư ký Tiền phun ra một câu: "Ngọc tỷ truyền quốc có tính không?"

Cho dù là Diệp Bắc Minh cũng phải ngây dại.

Ngọc tỷ truyền quốc?

Đậu má!

Chỉ cần là người của Long Quốc, mẹ nó có ai mà không biết ngọc tỷ truyền quốc!

Hô hấp của anh dồn dập hẳn lên: "Không phải thứ này đã sớm bị mất rồi sao?"

Thư ký Tiền bất đắc dĩ cười khổ: "Quả thật là đã bị mất, nhưng trên thực tế là bị một thế lực của Côn Luân Hư cướp đi rồi”.

"Vốn dĩ thực lực võ đạo của Long Quốc cũng không yếu hơn Côn Luân Hư”.

"Nhưng từ khi ngọc tỷ truyền quốc bị mất, thực lực của Long Quốc đã suy yếu đi mấy lần!"

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Có manh mối gì không?"

"Có biết là thế lực nào cướp ngọc tỷ truyền quốc không?"

Thư ký Tiền nói: "Chỉ biết tên là Phần Thiên Tông, còn đâu không biết gì nữa!"

"Được, tôi đã biết”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, xem ra còn phải đến Côn Luân Hư một lần nữa.

Ngoài việc tìm kiếm ngọc tỷ truyền quốc, còn phải thuận tiện đến nhà họ Diệp một chuyến!

Thư ký Tiền tỏ vẻ còn có việc, rất nhanh đã rời đi.

...

Buổi tối.

Trong phòng, Diệp Bắc Minh đang tu luyện.

Hạ Nhược Tuyết trực tiếp đi đến, nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh: "Tôn Thiến đã nói hết mọi chuyện cho em biết rồi, tên bại hoại anh lại bắt nạt cô ấy?"

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Khụ khụ... không phải là anh nhận sai người sao!"

"Hừ!"

Hạ Nhược Tuyết hừ nhẹ một tiếng: "Em nghi ngờ anh cố ý nhận sai người, đêm nay em phải trừng phạt anh!"

Trực tiếp ngồi lên.

Phụt!

Chỗ này rút gọn mười ngàn chữ.

Thành phố Giang Nam, Tôn Thiến khoanh chân ngồi ở trên giường.

Trong không khí phía trước hiện ra một huyết ảnh.

Đúng là hình ảnh Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết triền miên!

Ánh mắt Tôn Thiến đỏ bừng, cắn chặt đôi môi đỏ.

Gần như muốn nhỏ máu!

Trong đầu truyền đến giọng nói của thần nữ Túc Hoàng: "Thấy chưa, đây là người đàn ông của cô, bây giờ cậu ấy đang triền miên với người khác!"

"Biết vì sao không?"

"Bởi vì cô không tu võ, không thể ở lại bên cạnh cậu ấy”.

"Người tu võ sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, cậu ấy có thể sống hơn một ngàn năm, thậm chí là mấy ngàn năm!"

"Mà cô thì sao?"

Thần nữ Túc Hoàng lạnh lùng nói: "Qua mười năm nữa cô sẽ già đi, còn có được vẻ đẹp bây giờ sao?"

"Qua hai mươi năm nữa, cậu ấy sẽ còn nhớ rõ cô là ai sao?"

Tôn Thiến rống lên một tiếng: "Bà câm mồm!"

"Nhược Tuyết là bạn của tôi, hơn nữa...”

"Hơn nữa Diệp Bắc Minh vốn chính là người đàn ông của Nhược Tuyết!"

Thần nữ Túc Hoàng khẽ cười một tiếng: "Vậy sao?"

"Mặc dù tôi vẫn luôn ngủ say ở vòng cổ, nhưng chuyện của cô, tôi đều biết được gần hết”.

"Không phải cậu ấy còn có một vị hôn thê sao?"

"Nếu đã có vị hôn thê, vì sao còn ở cùng với Hạ Nhược Tuyết?"

"Hạ Nhược Tuyết có thể ở cùng cậu ấy, sao cô lại không thể?"

"Hơn nữa, một người đàn ông mạnh như cậu ấy, có ba bốn vợ hầu hạ là điều rất bình thường!"

Thần nữ Túc Hoàng tiếp tục nói: "Nếu cô muốn ở lại bên cạnh cậu ấy, nhất định phải tu võ!"

"Tôn Thiến, nghe tôi đi, cô là tôi hậu nhân của thần nữ Túc Hoàng”.

"Huyết mạch của cô không hề kém ơn bất cứ kẻ nào, chỉ cần cô đồng ý tu võ, tôi sẽ dạy cô!"

"Tôi cam đoan, cô sẽ trở thành nữ hoàng một thế hệ!"

Ánh mắt Tôn Thiến đỏ bừng.

Cô ta phải ở lại bên cạnh Diệp Bắc Minh!

Cô ta không muốn mấy chục năm sau Diệp Bắc Minh đã quên cô ta.

Càng không hy vọng bị Diệp Bắc Minh bỏ lại rất xa.

"Được, tôi phải tu võ, bà dạy tôi tu võ đi!"

Ánh mắt Tôn Thiến vô cùng kiên định.

Giây tiếp theo.

Ầm!

Một tiếng phượng kêu vang trời truyền ra từ trong phòng Tôn Thiến.

Huyết ảnh một con phượng hoàng chiếu sáng cả bầu trời đêm thành phố Giang Nam.

...

Côn Luân Hư.

Lưu Ly Tông, Thần Nữ Phong.

Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước như dải ngân hà tuột khỏi mây!

Trên đỉnh thác nước, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang kéo cánh tay của Mộc Tuyết Tình lắc lắc: "Chị Tuyết Tình, chị nói cho tôi biết đi mà”.

"Rốt cuộc chị có tìm được tin tức về anh Bắc Minh không?"
Chương 450: Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!

So sánh với thời đại học, quả thật cô ấy như biến thành một người khác vậy.

Đôi mắt trong suốt động lòng người giống như một đôi bảo thạch đen nhánh.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại, cái mũi nhỏ bởi vì kích động mà run run, nụ cười khẽ đáng yêu.

Điểm cuối của mái tóc dài mềm mại là cặp mông tròn trịa.

Ngón chân trắng nõn sáng bóng như mười quả vải vừa bóc vỏ.

Cô gái này đúng là Chu Nhược Giai.

Cô không thể rời khỏi Thần Nữ Phong, cho nên chỉ có thể nhờ Mộc Tuyết Tình!

Mộc Tuyết Tình khẽ lắc đầu: "Làm sao tôi có thời gian đi hỏi thăm Diệp Bắc Minh gì chứ, nhưng mà...”

Chu Nhược Giai mở to đôi mắt đẹp: "Nhưng mà cái gì?"

Mộc Tuyết Tình trả lời: "Nhưng mà tôi đã thấy một người đàn ông tên là Diệp Bắc Phong, anh ta tự xưng là sát thần”.

"Anh ta đã làm một chuyện kinh thiên động địa ở bên ngoài!"

"Hả?"

Nghe được ba chữ Diệp Bắc Phong.

Chu Nhược Giai lập tức biết đây là Diệp Bắc Minh!

Cô lập tức hỏi: "Chuyện lớn gì?"

Mộc Tuyết Tình nhìn Chu Nhược Giai một cái thật sâu: "Diệp Bắc Phong đã giết thái tử của đế quốc Thanh Long!"

"Cái gì?"

Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai chấn động: "Thái tử đế quốc Thanh Long bị anh Bắc Minh giết?"

"Trời đất ơi!"

Cô há to cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ ngây thơ đáng yêu.

Chu Nhược Giai vô cùng xinh đẹp.

Khí chất của người tu võ vốn đã vượt xa người thường.

Trên người Chu Nhược Giai lại còn có thêm một vẻ đẹp siêu nhiên!

Cho dù là dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp.

Mộc Tuyết Tình có chút ghen tị : "Nhược Dư, tôi nói là Diệp Bắc Phong, không phải Diệp Bắc Minh”.

"Cô nghe nhầm rồi!"

Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Nhược Giai lập tức nói: "Tôi không nghe nhầm, Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!"

"Anh Bắc Phong là anh trai của anh Bắc Minh, nhưng mà bây giờ anh Bắc Phong đã qua đời”.

"Chắc chắn là anh Bắc Minh có lí do nào đó mới dùng tên của anh Bắc Phong!"

Mộc Tuyết Tình chấn động.

Sắc mặt biến đổi!

Trên mặt cô ta toàn là vẻ không dám tin: "Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh mà cô nói?"

"Không có khả năng!"

Mộc Tuyết Tình lập tức đứng lên.

"Phù phù phù!"

Cô ta hô hấp dồn dập.

Trái tim kinh hoàng không ngừng đập thình thịch!

Vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Nhược Giai: "Nhược Dư, cô đang nói đùa sao?"

"Sát thần Diệp Bắc Phong mạnh mẽ chém chết thái tử của đế quốc Thanh Long trước mặt hơn trăm ngàn người!"

"Hơn nữa, mấy ngàn binh sĩ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta loại bỏ!"

"Tên tuổi của sát thần đã sớm truyền khắp Côn Luân Hư rồi!"

"Cô nói với tôi là Diệp Bắc Minh 23 tuổi, lại là người của giới phàm tục”.

"Tuy Diệp Bắc Phong nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, nhưng sao Diệp Bắc Minh có thể là sát thần Diệp Bắc Phong được?"

Mộc Tuyết Tình cứ nói một câu là lại lắc đầu một cái.

Khi cô ta nói ra một chữ cuối cùng.

Đã lắc đầu điên cuồng như trống bỏi rồi.

Chu Nhược Giai thấy thế thì nói: "Ôi trời, tôi không giải thích rõ được”.

"Chị Tuyết Tình, tôi có thể dùng nhân phẩm của tôi để thề”.

"Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, anh ấy là anh Bắc Minh của tôi!"

"Cô!"

Mộc Tuyết Tình ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô ta nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai như gặp quỷ!

Hô hấp cũng phải dừng lại!

"Trời!"

Khoảng một phút sau, cô ta mới hít một hơi lạnh: "Nhược Dư, những gì cô nói đều là thật sao?"

"Vị hôn phu của cô thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong kia sao?"

"Trời đất!"

Mộc Tuyết Tình hoàn toàn sợ ngây người, đầu óc vang lên ầm ầm.

Không phải cô ta khiếp sợ vì Diệp Bắc Minh chính là Diệp Bắc Phong.

Cũng không phải khiếp sợ vì vị hôn phu của Chu Nhược Giai chính là Diệp Bắc Minh!

Mà khiếp sợ vì...

“Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi!”

“Anh ta chỉ cần dùng một kiếm đã khiến Tô Lăng Vân bị thương nặng, gần như không khác gì bị giết trong tích tắc!”

“Mấy ngàn Cấm Vệ Quân tinh nhuệ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta chém giết!”

“Đây là khái niệm gì?”

Mộc Tuyết Tình nghĩ như vậy, đổ mồ hôi đầm đìa.

Cả người gần như ướt đẫm!

Tô Lăng Vân tuyệt đối có thể được xếp vào top 100 trong thế hệ trẻ tuổi ở Côn Luân Hư!

Hơn nữa, Tô Lăng Vân nhìn qua rất trẻ.

Trên thực tế đã hơn 50 tuổi!

Tuổi thật của Diệp Bắc Minh hẳn là 50 tuổi, hoặc là 60.

Thậm chí phải hơn 100 tuổi mới tính là bình thường!

Người tu võ cao cấp sống năm sáu trăm tuổi là điều rất bình thường.

Dưới 200 tuổi đều tính là người trẻ tuổi!

Thân là thiên tài của Lưu Ly Tông, cho nên cô ta cũng biết thực lực của Diệp Bắc Minh có ý nghĩa gì!

Đặc biệt là con số 23 tuổi này!

Quả thực là kinh người!

“Nhìn khắp cả lịch sử của Côn Luân Hư đều không có mấy người có được thực lực này vào năm 23 tuổi!”

Trong đầu Mộc Tuyết Tình vang lên ầm ầm, khó có thể chấp nhận được chuyện này.

Cô ta ngơ ngác sững sờ tại chỗ.

Rất đả kích người khác!

Chu Nhược Giai nhìn Mộc Tuyết Tình: "Chị Tuyết Tình, chị làm sao vậy?"

"Hả?"

Mộc Tuyết Tình khiếp sợ lấy lại tinh thần: "Nhược Dư, chuyện này cô tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài!"

"Cho dù là sư phụ, ngàn vạn lần cô cũng không được nói”.

"Nếu không, anh Bắc Minh của cô... sẽ chết rất thảm!"

Cả người Chu Nhược Giai run lên: "Hả? Vì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK