Yến Bách Lý sợ run người bèn vội nói: “Cậu Diệp, tôi đồng ý, tôi đồng ý mà...”
Diệp Bắc Minh bèn nhỏ một giọt máu xuống.
Yến Bách Lý bước lên, phân thần hồn của mình ra.
Phù văn nháy mắt đã lóe sáng khắp viện, vầng sáng đỏ rực lấp kín không gian.
Hai người đã ký khế ước thần hồn.
Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là cậu chủ Diệp gì hết”.
“Ông gọi tôi là cậu Diệp được rồi!”
Anh cũng không phải người cổ hủ, tuy rằng bản thân vẫn đang ở thế giới Cao Võ.
Người ngoài gọi anh là cậu chủ Diệp còn chưa tính.
Đến người hầu bên cạnh mình cũng gọi anh là cậu chủ Diệp nữa.
Điều đó khiến anh cảm thấy là lạ.
Một lát sau.
Vương Bình An bị gọi vào.
Sau khi bước vào trong viện, ông ta kinh ngạc trừng mắt.
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư.
Bên cạnh Diệp Bắc Minh là một ông lão gầy còm trông như người hầu đang cung kính cúi người.
“Đại... đại nhân... ngài...”
“Ngài làm sao vậy?”
Vương Bình An nghẹn họng đứng nhìn.
Yến Bách Lý trầm giọng nói: “To gan, trước mặt cậu Diệp thì không có đại nhân gì hết!”
“Từ nay trở đi, Tổng viện Giám Sát tùy cậu Diệp quyết định!”
Vương Bình An không thể tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Cậu Diệp?”
Ông ta hơi do dự nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.
Yên Bách Lý đưa tay lên áp chế ông ta.
Tiếng nổ rung trời vang vọng, chân Vương Bình An khuỵnh xuống, đầu gối dán chặt vào mặt đất.
“Lời bổn tọa nói ông nghe không hiểu à?”
“Vâng, vâng, vâng ạ, tuân lệnh!”
Vương Bình An điên cuồng dập đầu, lòng thầm kinh hãi.
...
Cùng lúc đó, Thánh Tộc.
Lạc Chính Hùng dẫn theo Lạc Khuynh Thành trở về Thánh Tộc rồi tìm người kiểm tra tình trạng của cô ấy.
Kiểm tra thấy Lạc Khuynh Thành chỉ hôn mê, khí huyết thiếu hụt.
Chỉ cần chăm sóc tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe lại, nghe vậy khiến Lạc Chính Hùng thầm thở phào.
Lạc phu nhân đứng một bên trầm tư nói: “Gia chủ, tên Diệp Bắc Minh kia là người của Ma tộc thật à?”
“Xem ra lời đồn hai mươi tư năm trước về chuyện một cô gái Hoa tộc đã sinh ra một đứa bé với Thiên Ma tộc là thật rồi!”
“Vậy có lẽ đứa bé đó biết đâu là Diệp...”
“Phu nhân!”
Lạc Chính Hùng cắt ngang lời Lạc phu nhân.
Ánh mắt ông ta trầm xuống: “Thiên Ma tộc là đối thủ một mất một còn với Thánh Vực, nếu chuyện này truyền ra ngoài!”
“Đứa con rể mà lão phu chọn sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Nhưng mà...”
Lạc phu nhân nhướng mày: “Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng lọt ra ngoài mà thôi!”
“Ai đó?”
Lạc Chính Hùng quát to.
Vút!
Ông ta mau chóng bước ra ngoài cửa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Không một bóng người.
Lạc Chính Hùng bình tĩnh đóng cửa phòng rồi lắc đầu nói: “Không thấy ai hết!”
Lạc Phu Nhân thở phào một hơi.
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng lên làm chấn động cả nhà họ Lạc của Thánh Tộc.
Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy tới quỳ xuống nói: “Cửa truyền tống có phản ứng ạ!”
“Cái gì? Đi mau!”
Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân liếc nhìn nhau rồi cùng đi vào nơi sâu nhất Thánh Tộc.
Một lát sau, người nhà họ Lạc tụ tập trước một cánh cửa truyền tống cũ xưa.
Ánh mắt của mọi người dán chặt vào cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ kia.
Vút!
Một vầng sáng chói lói lóe ra.
Mọi người nhắm mắt theo bản năng.
Ngay sau đó.
“Đây là thế giới Cao Võ à?”
“Trông thật giống bãi rác!”
“Nghe nói trước kia có người tới đây cướp bóc mấy chục lần, chỗ này còn long mạch à?”
Một loạt giọng nói ngạo mạn vang lên.
Người nhà họ Lạc tập trung nhìn họ.
Đằng kia có ba mươi mấy thanh niên nam nữ quần áo lụa là đang khoanh tay đứng.
Bọn họ đều dùng nửa con mắt nhìn người khác.
Ở đằng sau bọn họ là hơn mười lão già híp mắt, cúi đầu.
Trông họ như đang say giấc nồng vậy.
Trừ phi đám nam thanh nữ tu kia gặp nguy hiểm chí mạng, nếu không thì bọn họ sẽ không ra tay.
Cầm đầu là một người mặc đồ tím, người nọ nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc: “Ai là gia chủ?”
Lạc Chính Hùng nhanh chóng bước lên: “Tôi là Lạc Chính Hùng, là người đứng đầu nhà họ Lạc”.
“Xin hỏi cậu đây là?”
Người thanh niên mặc đồ tím lạnh giọng nói: “Hàn Tông!”
“Hàn Lương chết thế nào?”
Lạc Chính Hùng thầm than không ổn.
Khi ông ta đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông nói: “Cậu Hàn à, Hàn Lương đã bị một kẻ tên Diệp Bắc Minh sát hại ạ!”
“Cậu ta là sư đệ của con gái Lạc Chính Hùng, hơn nữa nghe nói rằng tên đó có huyết thống của Thiên Ma tộc!”
“Ông nói gì?”
“Thiên Ma tộc?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trước cửa truyền tống, ba mươi mấy người thanh niên xôn xao bàn tán, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia.
Đến cả hơn mười lão già đang híp mắt đằng sau cũng mở mắt.
Chương 1087: Bố mẹ chết, mâu thuẫn hóa giải
Một luồng sát ý rét lạnh ập tới.
Lạc Chính Hùng gầm lên: “Lạc Thạch Lăng, ông nói bậy gì đó, mau câm miệng cho tôi!”
Lạc Thạch Lăng biết rằng đây chính là cơ hội xoay người duy nhất của mình.
Chỉ có cách lật đổ Lạc Chính Hùng, ông ta mới có thể trở thành người đứng đầu Thánh Tộc.
Lạc Thạch Lăng vừa định lên tiếng.
Lạc Chính Hùng đã tức giận cắt ngang lời ông ta: “Lạc Thạch Lăng, hóa ra người nghe lén vừa rồi là ông!”
“Ông còn dám nói xằng nói bậy nữa thì trục xuất khỏi Thánh Tộc!”
Đồng tử Lạc Thạch Lăng co rút.
Ông ta không chắc người của Thánh Vực liệu có giúp mình hay không.
Ông ta nhìn Lạc Chính Hùng, hơi do dự nói: “Cậu Hàn, tôi...”
Người thanh niên mặc áo tím tên Hàn Tông đưa tay lên, luồng lực lượng khủng khiếp ập tới.
Lạc Chính Hừng bay về phía Hàn Tông.
Hàn Tông bóp chặt cổ ông ta.
Lạc phu nhân kinh hãi, lắp bắp: “Gia chủ!”
Người nhà họ Lạc đầy hoảng sợ.
Ngay sau đó.
“Răng rắc”, cổ Lạc Chính Hùng bị Hàn Tông bóp nát.
Động tác của gã rất lưu loát.
Thi thể của ông ta nằm liệt trên mặt đất.
Hàn Tông lạnh lùng nhìn Lạc Thạch Lăng: “Nói!”
Tất cả mọi người lặng thinh.
Lạc phu nhân xụi lơ, đôi mắt đỏ bừng mở to: “Chính Hùng... không!”
Lạc phu nhân không thể chấp nhận chồng mình đã ra đi như vậy.
Trên giường, Lạc Khuynh Thành bỗng mở mắt, đôi mắt xinh đẹp đỏ thẫm như nhỏ máu: “Bố ơi!”
Lạc Thạch Lăng bỗng trừng to mắt, không thể tin nhìn thi thể của Lạc Chính Hùng.
Những người khác của nhà họ Lạc rất khiếp hãi.
“Gia chủ!”
Ba luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra, chúng từ ba hướng khác nhau nhắm thẳng tới chỗ Hàn Tông.
“To gan!”
Đằng sau Hàn Tông, một lão già mắc xếch cười khẩy.
Lão già đó bước lên che chắn trước người Hàn Tông, năm ngón tay nắm chặt, liên tục tung ra ba quyền.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba người kia đi đời.
Lão già mắt xếch kia làm xong chuyện thì nhẹ nhàng thong dong lùi xuống cuối hàng.
Hàn Tông nhếch mép cười khẩy, nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc.
“Còn có ai muốn giết tôi không?”
Tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nói chữ nào.
Bỗng nhiên.
Lạc phu nhân đau thấu tận tim gan gào lên: “Cậu giết chồng tôi, tôi phải khiến cậu đền mạng!”
Lạc phu nhân bỗng nhiên cuồng nộ lao tới tấn công Hàn Tông.
Hàn Tông thuận chân đá một phát, Lạc phu nhân bị đánh bay văng xa ra ngoài như bị sét đánh.
Rồi Lạc phu nhân thê thảm té ngã trên mặt đất, nơi rớt xuống nứt tận mấy khe mới ngừng lại.
“Mẹ!”
Lạc Khuynh Thành xuất hiện, đầu tiên cô ấy thấy thi thể của Lạc Chính Hùng: “Bố ơi!”
Bố mình chết thảm.
Mẹ thì bị trọng thương.
“Á...”
Cô ấy lao tới đó như đang trong cơn điên.
Cô ấy ôm chặt Lạc phu nhân vào ngực: “Không... không, mẹ không được chết!”
“Mẹ, con xin mẹ đó, mẹ đừng có việc gì mà!”
Lạc phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, tay không cách nào nâng dậy nổi: “Khuynh Thành... mẹ xin lỗi, mẹ thật lòng xin lỗi con...”
“Con đừng hận mẹ với bố con nhé, chúng ta không phải cố ý để mình con lại chiến trường Thái Cổ đâu...”
Nước mắt Lạc Khuynh Thành ào ào tuôn ra như mưa rơi, cô ấy nắm chặt tay Lạc phu nhân.
Giờ đây cô ấy chỉ biết gật đầu nói: “Con biết, con biết hết mà!”
“Mẹ, con tha thứ cho hai người, sau này con sẽ không bao giờ ngang ngược thích làm gì thì làm nữa!”
“Hu hu hu, mẹ ơi đừng bỏ con đi mà...”
Lạc phu nhân mỉm cười vui vẻ nói: “Mẹ với bố con đều rất vừa ý Diệp Bắc Minh, chúng ta sẽ không nhúng tay vào việc hôn nhân của con nữa”.
“Nếu con thích cậu ta, thì cứ... cứ...”
Câu nói còn chưa dứt thì tay đã thả xuống.
“Mẹ, mẹ ơi!”
Lạc Khuynh Thành gào khóc.
“Hu hu hu, thật là tình mẫu tử thiêng liêng mà!”
Hàn Tông giả bộ lau chút nước mắt nói: “Ôi tôi cảm động quá đi mất, các người không thấy cảm động à?”
Đám nam thanh nữ tú của Thánh Vực kia cười cợt chế nhạo.
“Tất nhiên là cảm động rồi!”
“Hu hu hu, tôi cảm động phát khóc luôn nè!”
“Trước khi chết bố mẹ đã được con gái tha thứ, hiểu lầm đã được hóa giả, ôi thật khiến người ta cảm động mà!”
“Ha ha ha ha... nếu cảm động, sao các người không khóc hả?”
“Xin lỗi nhé, tôi không khóc được, cũng có phải bố mẹ tôi chết đâu chứ!”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười vang vọng như con dao cứa vào trái tim Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành hét lên thảm thiết, máu nóng trong người sôi trào.
Chương 1088: Săn rồng bắt đầu
Mái tóc dài của cô ấy chuyển sang màu tím, sau lưng tỏa ra một luồng ma khí màu đen.
Đôi mắt sáng ngời long lanh giờ cũng đỏ rực.
Nhất niệm thành ma.
“Ma khí thật mạnh!”
“Khí tức của Thiên Ma tộc à?”
Bọn Hàn Tông kinh ngạc.
“Các người, tất cả các người đều đáng chết!”
Lạc Khuynh Thành hóa thành một bóng đen rồi xông lên như một cơn lốc.
Nháy mắt cô ấy đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tông rồi đánh bay gã ra xa.
“To gan!”
Lão già mắt xếch vừa ra tay khi nãy kia hừ, rồi đón được Hàn Tông giữa không trung, xong lão già đó đưa tay lên tung chưởng tới.
Phụt!
Lạc Khuynh Thành bị đánh bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Bố, mẹ!”
Lạc Vô Tà chạy tới, bay lên đỡ được Lạc Khuynh Thành đang trọng thương.
Ánh mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chị ơi!”
Vết thương của Lạc Khuynh Thành vốn còn chưa khôi phục nữa là.
Cô ấy mất ý thức.
Hàn Tông đưa tay lau khóe miệng mình, cúi đầu thì thấy trên tay có máu.
Nụ cười trên mặt gã biến mất chỉ còn lại sự hung tợn trên mặt: “Chỉ là lũ kiến hôi mà cũng có thể làm tôi bị thương à?”
“Mẹ kiếp, giết sạch bọn chúng cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Lão già mắt xếch gật đầu rồi bay tới như một cơn gió xoáy.
Lão già đó tới ngay trước chỗ Lạc Vô Tà rồi tung chưởng trúng ngay hai chị em bọn họ.
“Đùng đùng”, một lão già của Thánh Tộc bỗng xuất hiện, dùng thân thể đỡ lấy một chưởng đó: “Cậu chủ, mau dẫn cô chủ đi mau!”
“Mau đi tìm cậu Diệp, chỉ có cậu Diệp...”
Lão già mắt xếch bỗng mạnh tay hơn, giọng nói của ông lão Thành Tộc đó im bặt.
Cơ thể ông lão bị phân thành bốn năm phần.
Luồng khí hung mãn lan tới đánh bay hai chị em bọn họ ra ngoài.
Lạc Vô Tà đỡ Lạc Khuynh Thành dậy rồi xoay người tháo chạy như người điên.
Lão già mắt xếch cười khẩy nói: “Muốn chạy hả? Có hỏi ý lão phu không thế?”
Vút!
Lão già đó bước ra, tốc độ di chuyển nhanh hơn hai chị em hàng chục lần, nháy mắt đã đuổi kịp bọn họ.
Bỗng nhiên.
Ba ông lão cảnh giới Vực Chủ xuất hiện chặn lão già mắt xếch đó lại: “Đừng hòng làm tổn thương cậu chủ với cô chủ!”
Ngay khi Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành sắp biến mất.
Lão già mắt xếch hét lên: “Chỉ dựa vào chúng bây mà cũng ngăn lão phu à? Chết hết đi!”
Bàn tay gầy còm khô queo chụp tới, nháy mắt ba ông lão đó đã hy sinh.
Lục Tuyết Kỳ chạy tới, nhét mấy viên đan dược vào miệng hai chị em họ: “Đi theo tôi!”
“Còn định chạy à? Nằm mơ đi!”
Lão già mắt xếch nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành đã biết mất từ lúc nào rồi.
Lão già nhìn một vòng, vẫn không thấy khí tức gì.
Lão già đó đành tối sầm mặt chạy về.
Mặt mày Hàn Tông âm trầm đến đáng sợ: “Hàn Khâu, ông làm ăn kiểu gì thế?”
“Chỉ là hai con kiến hôi mà tên vô dụng nhà ông cũng không bắt được à?”
Hàn Khâu cúi đầu, đôi mắt già nua đỏ rực như nhỏ máu: “Cậu chủ, là do lão nô vô dụng ạ!”
“Lão nô thề rằng, cho dù là tới tận chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết chết hai chị em đó!”
Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Cậu Hàn à, hai người này chắc chắn sẽ đến tìm Diệp Bắc Minh!”
Ánh mắt Hàn Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh!”
“Cậu ta ở chốn nào?”
Lạc Thạch Lăng mỉm cười nịnh nọt: “Cậu Hàn à, bây giờ chắc là cậu ta đang ở Tổng viện Giám Sát!”
Hàn Tông ra lệnh: “Hàn Khâu, đến Tổng viện Giám Sát!”
“Giết hai chị em đó rồi cầm đầu của Diệp Bắc Minh về đây cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hàn Khâu hỏi vị trí của Tổng viện Giám Sát rồi xoay người rời đi.
Lạc Thạch Lăng nhìn thoáng qua Hàn Khâu, hơi lo lắng hỏi: “Cậu Hàn, cậu định cho một mình lão ta đi sao?”
“Cậu không đi à?”
Hàn Tông khinh thường nói: “Chỉ là giết mấy con kiến mà còn cần tôi tự đi à?”
“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”
Rồi quay đầu nhìn những kẻ khác: “Việc săn rồng bắt đầu!”
Đám nam thanh nữ tú đó liếm môi: “Trò hay bắt đầu rồi!”
...
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi chỗ sâu Tổng viện Giám Sát.
Vương Bình An đi theo đằng sau như một tên lâu la tiểu tốt.
“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
Phùng Vũ toát mồ hôi chạy tới: “Người thanh niên chúng ta gặp ở Long Đảo lần trước dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần tới cầu cứu ạ”.
“Họ còn nói muốn tìm cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh biến sắc, Thánh Tộc ư?
Lẽ nào là đại sư tỷ và bát sư tỷ?
Anh tóm lấy áo Phùng Vũ: “Có chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ bị làm sao hả?”
Phùng Vũ sợ xanh mặt, ông ta chưa từng thấy Diệp Bắc Minh lại nôn nóng như vậy: “Cậu Diệp... Bọn họ đang ở ngay cửa học viện ạ...”
Chương 1089: Hung thủ tới
“Chết tiệt!”
Diệp Bắc Minh buông Phùng Vũ ra rồi chạy vọt tới cửa Tổng viện Giám Sát.
Đúng lúc anh thấy hai người Lục Tuyết Kỳ và Lục Vô Tà, còn cả Lạc Khuynh Thành đầy ma khí đang nằm trên mặt đất.
“Chị, chị đừng chết mà!”
"Cậu ta là em trai của đại sư tỷ ư? Chẳng trách lần trước đã giúp mình".
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh liếc mắt là nhận ra Lạc Khuynh Thành đang bị thương rất nặng.
“Đại sư tỷ!”
Ảnh Thuấn!
Nháy mắt anh đã xuất hiện trước mặt ba người họ, ngồi xổm xuống điều trị cho Lạc Khuynh Thành.
“Bát sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Chẳng phải mọi người đã quay về Thánh Tộc rồi à? Sao đại sư tỷ lại bị thương nặng đến thế?”
Giọng Diệp Bắc Minh trầm khàn, tràn ngập sự giận dữ vô tận.
Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ đỏ bừng, nước mắt như sắp trào ra, cái mũi chua xót nói: “Bỗng nhiên người của Thánh Vực tới, giết chết bố của đại sư tỷ!”
“Lạc phu nhân báo thù cho chồng mình nhưng lại bị một người thanh niên tên Hàn Tông sát hại!”
“Đại sư tỷ trơ mắt nhìn bố mẹ mình chết thảm nên nhất niệm thành ma...”
“Nếu không nhờ nhà họ Lạc còn một vài người hầu trung thành nên ba người bọn chị mới có cách sống sót chạy ra khỏi nhà họ Lạc!”
“Cái gì!”
Lòng Diệp Bắc Minh dấy lên một cơn tức giận.
Anh đau lòng nhìn đại sư tỷ.
Năm ấy, Diệp Bắc Minh cũng tận mắt chứng kiến bố mẹ chết thảm.
Tuy rằng sau này anh đã biết họ là bố mẹ nuôi của mình.
Nhưng nỗi đau xé lòng ấy đời này khiến anh lòng quên được.
Bỗng nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, có một người tu võ cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong đang tới đây!”
“Khí tức trên người kẻ đó khá giống với trên người đại sư tỷ, có lẽ hung thủ chính là người này!”
Sát ý cuồn cuộn ánh lên trong mắt Diệp Bắc Minh: “Cách bao xa?”
“Ba trăm lý!”
Diệp Bắc Minh ổn định vết thương của Lạc Khuynh Thành.
Rồi anh từ từ đứng dậy.
Anh vung tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, luồng ma khí đen tuyền cuồn cuộn trên người.
Người của Tổng viện Giám Sát kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, lúc này, anh như bị thiêu đốt trong một ngọn lửa màu đen.
Một bóng người đen tuyền xẹt qua như sao chổi bay tới, đứng trên bầu trời Tổng viện Giám Sát nhìn xuống mọi người.
Người nọ chính là Hàn Khâu.
Lão ta cười khẩy nói: “Chạy à, sao không chạy tiếp nữa đi?”
Diệp Bắc Minh trầm giọng quát: “Tháp nhỏ, giữ người sống!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại, lực lượng bỗng bùng nổ.
Diệp Bắc Minh giậm chân, mặt đất ầm ầm nứt vỡ.
Thoáng chốc anh đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Khâu, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
Hàn Khâu sửng sốt, nổi giận quát: “Cái gì thế, sao lại dám chủ động ra tay với lão phu chứ?”
“Lão phu ban cho cậu...”
Từ “cái chết” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã giáng xuống người Hàn Khâu.
Lão ta rớt từ trên trời cao xuống như một con chó chết rồi đâm thẳng xuống mặt đất tạo một cái hố sau bự tổ chảng.
"Không thể nào, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"
Hàn Khâu nằm trong hố, đan điền vỡ nát, sức mạnh cả người biến mất.
Lão ta không thể tin nổi trừng to mắt.
Lão ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một bàn tay chộp tới tóp cổ lão ta.
Bàn tay đó tóm lão ta tới chỗ đại sư tỷ.
Rồi vứt Hàn Khầu xuống đất như vứt rác.
Lúc này Hàn Khâu mới thấy rõ gương mặt lạnh lùng hé ra: “Cậu là ai? Cậu có biết tôi là ai không hả?”
“Tôi đến từ nhà họ Hàn ở Thánh Vực, cậu dám làm tôi bị thương hả?”
"Cậu dám làm điều đó sao?"
Đôi mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chính là lão ta, chính lão ta đã đánh chị tôi bị thương!”
Diệp Bắc Minh giẫm nát đùi Hàn Khâu: “Ông nói tôi nghe thử hậu quả khi đắc tội nhà họ Hàn là gì?”
“Á!”
Hàn Khâu la hét như heo chọc tiết, đôi mắt lão ta chứa đầy sự cay độc: “Đồ súc sinh, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy hả?”
“Tôi muốn giết cậu...”
Răng rắc.
Chân thứ hai của anh giẫm xuống.
Một cái chân khác của Hàn Khâu tan tành.
“Cậu... sao cậu dám...”
Lão ta đau đớn ngất lịm đi.
Diệp Bắc Minh lười lảm nhảm.
Mắt anh lóe huyết quang rồi thi triển thuật sưu hồn.
“Á!”, Hàn Khâu kêu rên thảm thiết, chảy hai hàng nước mắt máu.
Thần hồn của lão ta suýt nữa tan biến.
Diệp Bắc Minh vội vàng rời khỏi: “Có người hạ cấm chế trong thần hồn của lão ta ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Có vài thế lực lớn sẽ hạ cấm chế trong đầu người dưới trướng để phòng ngừa bí mật bị lộ ra ngoài!”
“Một khi có người sưu hồn thì sẽ nổ tan xác chết tức tưởi!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Vì sao các người giết bố mẹ của đại sư tỷ tôi?”
“Thánh Tộc có thù hằn gì với các người chứ?”
Chương 1090: Đại sư tỷ phát điên
Dù hai chân đã bị đánh gãy nhưng Hàn Khâu vẫn kiêu ngạo cười to: “Ha ha ha ha, thù gì hả?”
“Nhà họ Hàn giết người còn cần lý do sao?”
“Ha ha ha ha, tiểu súc sinh, cậu dám kiêu ngạo như vậy sợ rằng còn chưa biết Thánh Vực có nghĩa là gì đâu nhỉ?”
“Trưởng bối của cậu đâu rồi? Gọi bọn họ lại đây!”
Lão ta nhếch miệng cười, dáng vẻ vô dùng hung tợn: “Cậu có tin không, ngay khi trưởng bối của cậu xuất hiện!”
“Cậu sẽ phải quỳ gối dưới chân lão phu, cầu xin lão phu cho cậu chết một cách sảng khoái!”
Diệp Bắc Minh chả thèm quan tâm lão ta, mười ba cây kim bay ra.
Chúng ghim vào trong cơ thể Hàn Khâu.
Ngay sau đó.
Hàn Khâu cảm giác như mình đang ở dưới mười tám tầng địa ngục, có vô số ác quỷ chạy tới chỗ mình.
Lũ ác quỷ đó nhào tới cuồng loạn cắn xé máu thịt của lão ta.
Cả người Hàn Khâu run rẩy, đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ: “Á... đừng mà... đừng lại đây!”
“Van xin cậu, đừng mà...”
“Giết tôi đi, xin cậu hãy giết tôi đi!”
Lão ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng khẩn cầu chỉ để chết đi.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn lão ta: “Nói, vì sao lại giết bố mẹ đại sư tỷ của tôi?”
Hàn Khâu dập đầu điên cuồng: “Không có lý do gì hết, cậu chủ muốn giết thì giết thôi ạ”.
“Đối với chúng tôi, người của thế giới Cao Võ chẳng bằng một con heo!”
“Cậu sẽ có lý do để giết một con heo không?”
Lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ngút trời.
“Mẹ kiếp!”, Lạc Vô Tà tức run người.
Trong tay cậu ta chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, rồi cậu ta hùng hổ chém vào người Hàn Khâu.
Hàn Khâu vui vẻ kêu to: “Đúng, giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi!”
Diệp Bắc Minh ngăn Lạc Vô Tà lại, rồi lắc đầu nói: “Cứ giết lão ta như vậy thì lão ta sướng quá rồi!”
“Tôi sẽ khiến lão ta chết bằng cách đau đớn nhất!”
Lạc Vô Tà nắm chặt thanh kiếm rồi lùi về sau.
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tóm lấy yết hầu của Hàn Khâu.
Ầm!
Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!
Máu trong người Hàn Khâu trào ra.
Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể lão ta xuất hiện một bóng người gần như trong suốt, giống hệt với Hàn Khâu.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới hai chữ.
Thần hồn!
Ngay khi thấy thần hồn của mình xuất hiện, Hàn Khâu hoảng hốt la to: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?”
Thần hồn diệt vong thì đến cả cơ hội đầu thai cũng chả còn.
“Tôi là sát thần!”
Diệp Bắc Minh thốt ra một câu ngắn ngủi.
Vừa dứt lời.
Cơ thể hồng hào của Hàn Khâu héo úa, nháy mắt đã hóa thành một cái xác khô.
Thần hồn của lão ta hóa thành một tia huyết quan chui vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Anh khoát tay, thi thể lão ta hóa thành bột mịn.
Bỗng nhiên.
Đại sư tỷ mở mắt rồi hét thảm: “Bố, mẹ!”
Lạc Vô Tà bước tới: “Chị ơi, chị tỉnh rồi!”
Cậu ta hớt hải chạy tới nhưng Lạc Khuynh Thành như không nhận ra cậu ta mà tung ra một chưởng.
Phụt!
Xương sườn Lạc Vô Tà bị đánh gãy, người bay ngược ra ngoài ngã sóng soài trên mặt đất: “Chị, chị làm sao thế?”
“Đại sư tỷ, cậu ta là em trai của chị đó!”
Lục Tuyết Kỳ đi tới.
Cô ấy vừa mới bước tới gần đó.
Ma khí trên người Lạc Khuynh Thành bùng nổ.
Lục Tuyết Kỳ cũng bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
“Bát sư tỷ cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên ôm Lục Tuyết Kỳ, lo lắng nhìn Lạc Khuynh Thành: “Đại sư tỷ, chị làm sao thế?”
Anh chỉ thấy.
Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ rực, ma khí trên người quay cuồng.
Làn da và máu thịt trên người đều tỏa ra luồng khí tức của ma huyết.
Cô ấy nhìn thoáng qua mọi người rồi điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, tất cả các người đều phải chết!”
“Là các người hại chết bố mẹ tôi, tất cả các người đều phải chết!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống: “Nhóc à, đại sư tỷ của cậu bị kích thích quá nặng nên đã nhập ma rồi!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm.
Một khi người tu võ tẩu hỏa nhập ma.
May mắn thì có thể trở thành người ngu.
Xui xẻo thì sợ rằng sẽ nổ tan xác chết luôn.
“Đại sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh lao tới chỗ Lạc Khuynh Thành.
Đôi mắt long lanh của Lạc Khuynh Thành giờ đây đỏ rực, không hề nhận ra Diệp Bắc Minh.
Cô ấy tung trảo nhắm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh.
Anh không hề chống trả, nháy mắt ở ngực đã đầm đìa máu chảy, máu thịt lẫn lộn.
Máu tươi phun ra như suối.
Lục Tuyết Kỳ biến sắc: “Đại sư tỷ, chị nhìn kỹ đi, đó là tiểu sư đệ đó!”
Diệp Bắc Minh tóm lấy cổ tay Lạc Khuynh Thành nhưng anh không dám mạnh tay.
Tất cả chỉ vì anh sợ làm cô ấy bị thương: “Đại sư tỷ, là em nè”.
“Chết, chết đi, tất cả đều phải chết!”
Đôi mắt đỏ như máu của Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, một bàn tay khác thì bóp cổ anh.
Một cảm giác nghẹt thở ập tới.
Gân xanh nổi rõ trên trán Diệp Bắc Minh, nháy mắt đôi mắt đã đỏ rực như máu: “Đại sư tỷ, đừng nhập ma...”
“Đại sư tỷ, đây là tiểu sư đệ đó, sao chị có thể làm tổn thương tiểu sư đệ chứ!”
Lục Tuyết Kỳ nôn nóng.
Thế là cô ấy bèn xông lên định cứu người.