Ngay sau đó.
Trong màn hình, cơ thể của Hùng Vương bị chẻ ngang như có một chiếc máy cưa vô hình lướt qua.
Phụt!
Máu tươi phun trào, cơ thể ông ta bị chẻ thành hai.
Hùng Vương, tử trận!
“Vãi!”
Tất cả nghị sĩ trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc đều khiếp hãi.
Cơ thể bọn họ cứng ngắc.
Quốc chủ Cao Ly sợ run người, miệng thì thào: “Tại sao lại thế?”
“Á!”
Trong quân doanh, nữ sĩ quan xinh đẹp sợ hãi hét.
Tay tướng quân Assef run lên, cà phê đổ hết lên người.
Ông ta bị bỏng mà trợn mắt.
Quân trang thấm đẫm mồ hôi lạnh: “Thế mà Hùng Vương lại bị chém, trình độ võ đạo của Diệp Bắc Minh rốt cuộc đến đâu chứ?”
“Không ổn rồi, nếu Lôi Thần cũng...”
“Phải chuẩn bị đường rút gấp, hôm nay Diệp Bắc Minh phải chết!”
Trên nóc nhà, khóe mắt Lôi Thần run run: “Mày!”
Sắc mặt ông ta liên tục biến đổi, Hùng Vương tử trận rồi.
Ông ta biết rất có thể Hùng Vương không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh nhưng ai ngờ rằng cái chết của Hùng Vương lại chóng vánh như vậy.
Một kiếm là chết queo!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn vào Lôi Thần đang đứng trên nóc nhà.
Bầu trời dày đặc mây đen, thời tiết biến động thất thường.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhớ: “Nhóc con, cái chùy trong tay ông ta được rèn từ đá Lôi Minh”.
“Đá Lôi Minh ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Đúng vậy, đá Lôi Minh được sinh ra trong lôi điện, rất hiếm thấy”.
“Nó có thể sử dụng lực lượng sấm sét, cơ thể của võ giả bình thường không thể chống chịu được!”
“Mà Cửu chuyển kim thân quyết của cậu còn chưa tiến vào tầng thứ hai nên sẽ rất nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tôi sẽ không cho ông ta cơ hội”.
Anh từ từ bước ra.
Vút!
Diệp Bắc Minh bám vào tường tòa nhà lao lên như tên lửa.
Chẳng mấy chốc anh đã xuất hiện trên đỉnh.
Đồng tử Lôi Thần co rút: “Diệp Bắc Minh, mày chết đi!”
“Sấm tới!”
Ông ta hét to!
Ầm!
Cái chùy của Lôi Thần bùng nổ một tia chớp dũng mãnh giáng về phía Diệp Bắc Minh.
Lực lượng hủy diệt đầy khủng bố khiến Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Vút!
Anh lướt qua nó.
Ngay khi anh né khỏi tia sấm sét ấy, sàn bê tông dưới chân lập tức bị xuyên thủng một lỗ cháy đen.
Sắt thép cấu tạo lên bê tông đều bị tan chảy.
“Nhiệt độ kinh thật!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Không phải nói ngoa đâu, khi sấm sét bùng nổ thì nhiệt độ sinh ra cao tới tận mấy chục nghìn độ, còn hơn mười nghìn độ nữa đó, thậm chí có khi lên tới mấy triệu độ cũng được nữa là”.
“Máu thịt bị dính chút thôi cũng bị đánh thành tro bụi”.
Sắc mặt Lôi Thần tái nhợt, ông ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại tránh được đòn ấy.
Ông ta tiếp tục vung chùy Lôi Thần lên, chuẩn bị tung ra cú đánh thứ hai.
“Còn một lần nữa sao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Vút!
Anh lại lướt lên, tung ra một quyền!
Đồng tử Lôi Thần hơi co, ông ta biết sức mạnh của Diệp Bắc Minh kinh khủng nhường nào.
Bèn dùng chùy Lôi Thần đánh tới.
Diệp Bắc Minh lật cổ tay, biến nắm đấm của mình thành kiếm Đoạn Long.
Keng!
Kiếm chém vào đá Lôi Minh.
Ấy vậy, đá Lôi Minh bị chém làm đôi như một miếng đậu hũ.
“Cái gì? Kiếm của mày là cái quái gì thế?”
Lôi Thần kinh hãi thật rồi, ông ta hít một hơi thật sâu.
Diệp Bắc Minh cũng rất ngỡ ngàng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục này, đá Lôi Minh mềm mại như vậy à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn cười trả lời: “Đá Lôi Minh quả thật không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi”.
“Nếu so sánh với kiếm Đoạn Long trong tay cậu thì chẳng khác nào rác rưởi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Lôi Thần chớp lấy thời cơ, cần nửa cái chùy Lôi Thần trong tay mình đánh về phía Diệp Bắc Minh.
Ông ta chơi trò đánh lén!
Diệp Bắc Minh huấn luyện với con rối hình người suốt ba ngày ba đêm nên khả năng phản xạ rất ngược đời.
Anh tùy tiện né tránh đòn tấn công của Lông Thần rồi thuận chân đá ra một phát!
Rầm!
Lôi Thần bị đá lộn nhào bay ra ngoài, ngã từ mái nhà xuống độ cao hơn trăm mét.
Tiếng rung chấn truyền tới.
Mặt sàn bê tông nổ tung, Lôi Thần quay cuồng ngã xuống, máu tươi phun ra không ngớt.
Xương cốt trên người hình như gãy mấy chục cái!
Ông ta vừa đứng dậy thì bị một chân của Diệp Bắc Minh đã giẫm nát đầu!
Anh lại lần nữa đạp ông ta ngã sâu vào trong hố: “Là ông muốn giết tôi hay là Hùng Quốc muốn giết tôi?”
Vẻ mặt của Lôi Thần đầy sự nhục nhã, tơ máu hiện lên ngập mắt ông ta: “Diệp Bắc Minh, mày...”
“Hỏi thì trả lời đi chứ!”
Diệp Bắc Minh lại đạp xuống.
Tiếng “răng rắc” vang lên giòn tan.
Bả vai của Lôi Thần nát bét, nửa người giẫm thành miếng thịt nát.
“Á...”
Lôi Thần đau đớn kêu la thảm thiết, kinh hoảng nhìn vào Diệp Bắc Minh.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại ra tay lưu loát như vậy, ông ta rống to: “Diệp Bắc Minh, tao xuất thân từ núi của các vị thần phương Tây, mày dám đối xử với tao như vậy hả?”
“Lẽ nào mày không sợ các vị thần phương Tây hợp tác...”
Diệp Bắc Minh ngắt lời ông ta: “Lảm nhảm nhiều thế, trí nhớ của ông không tốt lắm nhỉ?”
Hai tiếng “răng rắc” liên tục vang lên.
Một cặp đùi của Lôi Thần bị giẫm nát vụn.
Anh thở dài nói: “Thần hả? Thần gì mà yếu nhớt!”
Lôi Thần tức đến độ muốn hộc máu, ông ta tức tối hét lên: “Ông Jack, ông còn muốn đợi đến khi nào nữa?”
“Lẽ nào trơ mắt nhìn tôi bị giết thật sao?”
“Còn người nữa à/”
Diệp Bắc Minh híp mắt lại.
Anh cũng cảm nhận được ai đó!
Ở một phương hướng có một luồng khí tức rất mạnh.
Một lát sau, luồng khí tức ấy biến mất.
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Hình như cứu viện của ông trốn rồi”.
Ông Jack trong miệng Lôi Thần không xuất hiện, mặt mũi ông ta xám xịt như tro tàn, dường như biết bản thân mình toi đời rồi.
Lôi Thần vội vã sửa miệng: “Boss, là Hùng Quốc muốn giết người, bọn họ sợ Long Quốc phất lên nhờ vào người!”
“Vậy nên mới muốn giết người!”
“Boss, tôi đồng ý rời khỏi Hùng Quốc, từ nay trở đi phục vụ dưới trướng của người!”
“Chỉ cần người tha mạng cho tôi thì từ nay về sau tôi sẽ là Lôi Thần của Long Quốc!”
“Là người hầu của người!”
Chỉ cần sống sót.
Thì bảo Lôi Thần làm gì cũng được!
Diệp Bắc Minh nhấc chân lên: “Là một kẻ tàn phế mà cũng muốn làm Lôi Thần của Long Quốc, ông xứng à?”
Rầm!
Anh giẫm chân xuống.
Giẫm nát đầu của Lôi Thần!
Trái tim của các nghị sĩ trong phủ Quốc Chủ Cao Ly Quốc co rút theo cái đầu nổ tung của Lôi Thần.
Hơn một trăm nghị sĩ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kinh hoàng!
Hùng Quốc và Lang Quốc liên minh với nhau rồi mà vẫn không thể giết chết được Diệp Bắc Minh ư?
“Quốc chủ, làm sao bây giờ?”
Mọi người ngơ ngác nhìn về phía quốc chủ Cao Ly.
Chương 334: Xả thân cứu tiểu sư đệ
Quốc chủ Cao Ly sững sờ, sắc mặt trắng bệch: "Chuyện này vốn không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi giải thích rõ ràng là được".
"Đồng thời nộp quốc thư, đầu hàng Long Quốc!"
Trong phủ quốc chủ.
Lặng ngắt như tờ!
...
Diệp Bắc Minh cầm hai hòn đá Lôi Minh bị cắt nửa.
Một trọng lượng khủng bố truyền tới!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Hai hòn đá này cộng lại tối thiểu nặng mười mấy tấn".
"Ngoài phóng ra sấm sét, nó còn có tác dụng gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Luyện đan!"
"Luyện đan?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
"Tảng đá cũng có thể luyện đan sao?"
Vừa hỏi ra tiếng.
Vù vù vù vù!
Bỗng nhiên.
Không trung truyền đến tiếng báo động phòng không.
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật: "Sao vậy?"
Vào lúc này.
Ông Jack đã rời khỏi phạm vi khu công nghiệp của tập đoàn Lý thị.
Mới vừa rồi, lúc ông ta chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt!
Hiện tại.
Cảm giác nguy hiểm này lại đến!
"Ở trên trời?"
Ông Jack giật mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một đầu đạn cực lớn đang nhanh chóng bay tới.
"Đây là..."
Con ngươi ông Jack co rút kịch liệt, chửi ầm lên: "CK! CK! CK! CK!!!"
"Assef, ngay cả tao mà mày cũng muốn giết?"
"Tên điên, cái thằng điên này!"
Trái tim ông Jack bị dọa đến phát nổ!
Ông ta điên cuồng chạy ra xa!
Hoàng hậu Hồng Đào biến sắc lao đến, bổ nhào vào Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, cẩn thận, đó là bom nguyên tử!"
Ầm!
"A...", ông Jack kêu thảm thiết.
Trong nháy mắt, sức mạnh của quả bom nguyên tử làm ông ta bốc hơi hoàn toàn.
Dù có nằm mơ, ông ta cũng chẳng thể ngờ bản thân lại chết dưới tay người của mình.
...
Assef đứng trước doanh trại, nhìn về phía khu công nghiệp của tập đoàn Lý Thị.
Một đám mây hình nấm chậm rãi mọc lên!
Phản chiếu vào cặp kính râm lớn của ông ta.
Nữ sĩ quan bên cạnh sớm đã mướt mồ hôi lạnh.
Đối phó kẻ hèn Diệp Bắc Minh, thế mà dùng đến cả bom nguyên tử.
Assef khẽ nói: "Kết thúc, hết thảy đều kết thúc!"
…
"Cửu sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh gào rống.
Xung quanh đều là lửa cháy hừng hực!
Ánh lửa tận trời.
Nhiệt độ cao đến dọa người.
Một tòa tháp trong suốt tạo từ năng lượng xuất hiện, bảo vệ Diệp Bắc Minh và hoàng hậu Hồng Đào bên trong!
Ngăn trở nhiệt lượng kinh khủng sinh ra từ vụ nổ hạt nhân!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ôm Cửu sư tỷ hôn mê bất tỉnh, đôi mắt toàn là tơ máu!
Mới vừa rồi, trong chớp mắt bom nguyên tử phát nổ, Cửu sư tỷ đã lao tới.
Cô ấy bộc phát ra toàn bộ nội lực, bảo hộ Diệp Bắc Minh!
Thời điểm vụ nổ hạt nhân xảy ra, Cửu sư tỷ bị bức xạ nhiệt khủng bố đánh sâu vào, kinh mạch toàn thân vỡ vụn.
Nội tạng bị phá hủy!
Sau lưng máu thịt be bét!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rút ra chín phần nội lực của Diệp Bắc Minh, tạo thành một lồng phòng hộ, ngăn cản dư âm sau đó.
Đây là một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ, không phải là loại đủ để phá hủy một thành phố.
Nhưng thật sự cũng quá đáng sợ!
Trong vòng 5km xung quanh không còn một ngọn cỏ.
Đất khô cháy xém.
Cửu sư tỷ yếu ớt mở to mắt: "Tiểu sư đệ... Chị đau quá... Em... Em không sao là tốt rồi..."
"Sứ mệnh của chị, chính là bảo vệ em".
"Xong, nhiệm vụ của chị đã hoàn thành".
Cô ấy nghiêng đầu.
Ngất đi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, tính mạng của cô ấy đang nhanh chóng biến mất!"
Toàn thân Diệp Bắc Minh run rẩy: "Không, Cửu sư tỷ, chị không thể chết!"
Vèo!
Anh trực tiếp lấy ra Quỷ Môn Thập Tam Châm.
Mười ba ngân châm cùng xuất hiện, đâm vào trong cơ thể Cửu sư tỷ!
Anh còn lôi dược liệu ngàn năm cho Cửu sư tỷ ăn.
Dược liệu ngàn năm vô cùng quý giá.
Luyện chế thành đan dược mới có thể phát huy tối đa dược hiệu của nó!
Ăn trực tiếp sẽ lãng phí rất nhiều dược hiệu.
Nhưng lúc này.
Diệp Bắc Minh hoàn toàn không quan tâm nhiều đến thế: "Cửu sư tỷ, chị sẽ không sao cả, chị chắc chắn sẽ không có việc gì".
"Quỷ Môn Thập Tam Châm, cải tử hoàn sinh!"
"Chị sẽ không chết".
Diệp Bắc Minh ôm Cửu sư tỷ vào trong lòng.
Sát ý trong mắt càng trở nên nồng đậm!
...
Cao Ly Quốc, trong phủ quốc chủ.
Hơn một trăm tên nghị sĩ và quốc chủ Cao Ly nhìn đám mây hình nấm ngoài cửa sổ.
Tất cả đều ngây người.
Con ngươi kịch liệt co rút, ngơ ngác nhìn mây nấm bên ngoài.
Quốc chủ Cao Ly thì thào: "Người Hùng Quốc thật sự dám sử dụng bom nguyên tử?"
Nội tâm cực kỳ chấn động!
Điên cuồng!
Người Hùng Quốc quá điên cuồng!
"Xem ra Diệp Bắc Minh hoàn toàn xong rồi..."
"Tập đoàn Lý Thị cũng xong rồi, đây chính là đầu tàu kinh tế của Cao Ly Quốc chúng ta".
"Long Quốc thiệt hại một Diệp Bắc Minh, chúng ta thiệt hại tập đoàn Lý Thị, tất cả đều tổn thất nặng nề!"
"Chỉ có Hùng Quốc được lợi, Hùng Quốc đáng chết!"
Rất nhiều nghị sĩ nghiến răng nghiến lợi.
Hàng năm Tập đoàn Lý Thị đóng góp trên 70% GDP cả nước.
Tập đoàn Lý Thị bị bom nguyên tử san bằng, kinh tế của Cao Ly Quốc xong đời!
...
Long Quốc, Long Đô.
Lục Tuyết Kỳ nhận được điện thoại của cấp dưới: "Cái gì?"
"Tiểu sư đệ và Cửu sư muội bị đám người Hùng Quốc ném bom nguyên tử ở Cao Ly Quốc?"
Ngay lập tức.
Lục Tuyết Kỳ tức giận đến toàn thân run rẩy!
Cô ấy quát lớn: "Cấp dưới của Lục Tuyết Kỳ, toàn thể Long Hồn nghe lệnh, đến Cao Ly Quốc!"
Lục Tuyết Kỳ vừa chấn chỉnh đội quân Long Hồn, vừa thông báo cho mấy người Vương Như Yên, Liễu Như Khanh.
Nước mắt Vương Như Yên tuôn trào: "Cái gì?"
"Đám người Hùng Quốc đáng chết, nếu tiểu sư đệ của tao có chuyện gì, tao sẽ trực tiếp đánh đến Hùng Quốc!"
Liễu Như Khanh đang tuần tra thường ngày ở vùng biển Nam Á.
Một nữ tướng quân báo cáo: "Ngài Tu La, đằng trước có tàu sân bay của Hùng Quốc đang gây hấn".
Liễu Như Khanh ngồi trong buồng lái, uống cà phê: "Không cần để ý tới, dù sao bọn họ cũng không tiến vào vùng biển của Long Quốc".
"Nó khiêu khích thì kệ nó khiêu khích đi, dù sao cũng không tốn dầu của chúng ta".
"Rõ!"
Nữ tướng quân đang muốn lui xuống.
Tút tút tút...
Điện thoại cá nhân của Liễu Như Khanh đột nhiên vang lên.
Chương 335: Cửu sư tỷ tỉnh lại
Cô ấy nghe điện thoại, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc: "Tiểu sư đệ... bị người Hùng Quốc ném bom nguyên tử tại Cao Ly Quốc?"
Oành!
Trong phút chốc, con ngươi Liễu Như Khanh tràn đầy tơ máu.
Cô ấy gào thét: "Nổ súng! Nổ súng cho tôi!"
"Trong phạm vi 1000km ở vùng biển Nam Á, nếu xuất hiện bất kỳ hạm đội nào của người Hùng Quốc".
"Cho dù là tàu sân bay, không tiếc bất cứ giá nào, trực tiếp đánh chìm cho tôi!"
Nữ tướng quân hít hà: "Cái gì? Ngài Tu La, ngài... ngài muốn khai chiến với Hùng Quốc sao?"
Liễu Như Khanh không trả lời.
Cô ấy lao thẳng ra ngoài.
Sau đó.
Một chiếc máy bay bay thẳng đến Cao Ly Quốc.
Ba giờ sau.
Ba người xuất hiện trên đất Cao Ly, trực tiếp đi đến khu công nghiệp của tập đoàn Lý Thị.
Lúc đến đó, ba người nhìn thấy lửa đỏ hừng hực thiêu đốt phía trước.
Đôi mắt lập tức đỏ au!
Sắc mặt Vương Như Yên trắng bệch: "Tiểu sư đệ không có việc gì, em ấy nhất định không sao cả!"
Ầm!
Người cô bộc phát ra khí thế kinh khủng.
Nội lực phóng ra ngoài, hình thành một lớp năng lượng bảo vệ cơ thể.
Cô ấy vọt thẳng vào trong biển lửa tận trời!
Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh cũng không do dự, phóng ra lớp năng lượng bảo vệ cơ thể, xông vào biển lửa.
"Tiểu sư đệ..."
"Em đừng dọa các chị..."
Cùng lúc đó.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích, anh kinh ngạc mở to mắt: "Sư tỷ?"
"Sao các chị lại đến đây?"
Diệp Bắc Minh lo lắng ba vị sư tỷ xảy ra chuyện.
Anh hét lớn: "Em ở chỗ này!"
"Tiểu sư đệ!"
"Sư đệ!"
Ba vị sư tỷ nghe thấy âm thanh, nhanh chóng chạy về phía đó.
Các cô thấy Diệp Bắc Minh không sao, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chớp mắt sau.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của hoàng hậu Hồng Đào, con ngươi bọn họ lập tức trở nên đỏ tươi!
Tròng mắt như muốn lồi ra, tơ máu dữ tợn: "Cửu sư muội!"
"Cửu sư tỷ!"
"Xảy... Xảy ra chuyện gì?"
Ba vị sư tỷ hỏi.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đông lạnh đến tận cùng: "Cửu sư tỷ vì bảo vệ em nên mất đi toàn bộ nội lực".
"Chị ấy đã ngăn cản lần phát nổ đầu tiên của bom nguyên tử!"
"Em dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm và nội lực giữ lại tâm mạch của Cửu sư tỷ".
"Chị ấy sẽ không chết, nhưng nội lực... e rằng không về được".
Diệp Bắc Minh thở dài.
Ba vị sư tỷ im lặng.
Trong lòng chỉ còn lại sát ý lạnh như băng!
Các cô đồng loạt ra tay, rót nội lực vào trong cơ thể hoàng hậu Hồng Đào.
Ròng rã suốt ba ngày ba đêm.
Kết hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm và dược liệu của Diệp Bắc Minh, cuối cùng hoàng hậu Hồng Đào cũng tỉnh lại.
Nhưng cô còn rất yếu ớt.
Lửa vẫn đang thiêu đốt hừng hực xung quanh!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo: "Ba vị sư tỷ, mọi người chăm sóc cho Cửu sư tỷ, em rời đi một lúc".
"Sư đệ?"
Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh đồng thời giật mình.
Diệp Bắc Minh đã đi ra ngoài lửa lớn.
...
Mấy phi công Hùng Quốc đang tuần tra trên không trung.
Mấy người cười nói: "Tướng quân Assef cũng quá cẩn thận, ông ta ở doanh trại uống cà phê, lại bắt chúng ta đi tuần tra?"
"Có cái gì mà tuần tra, dưới vụ nổ của bom nguyên tử còn có ai có thể sống sót sao?"
Một phi công khác trả lời: "Ai biết được, đây là mệnh lệnh của cấp trên, mày nghe lệnh là được".
"Đêm nay tao dẫn mày đi quán bar đứng đầu Cao Ly vui vẻ tiêu khiển".
"Đám phụ nữ Cao Ly kia thích chúng ta nhất".
Nghe vậy.
"Hahahaha!"
Những phi công khác đều bỉ ổi cười ra tiếng.
Đột nhiên.
Một phi công thốt lên: "Đó là gì? Có người!"
"Người?"
Mấy phi công khác cười lắc đầu.
Còn có người cười nhạo: "Ron, mày đừng nói hươu nói vượn, sau vụ nổ hạt nhân, sao có thể..."
Cổ họng như bị thứ gì chặn lại!
Nửa câu sau, bất luận thế nào người kia cũng không nói ra được.
Bởi vì...
Bọn họ tận mắt nhìn thấy, trong biển lửa hừng hực mà vụ nổ hạt nhân mang tới.
Một người đàn ông chậm rãi đi ra.
…
"Má!"
Khoảnh khắc trông thấy người đàn ông kia, tất cả phi công đồng thời thở mạnh.
"Trời ạ!"
Con ngươi mấy người kịch liệt co rút.
"Này... Này... Sao có thể, cậu ta đi ra từ trong vụ nổ hạt nhân?"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sát ý lạnh như băng.
Kiếm Đoạn Long chém về phía không trung!
Bóng kiếm bay đầy trời!
Mang theo cơn tức giận cuồn cuộn!
Mấy chiếc máy bay tuần tra đều bị đánh rơi.
...
Trong doanh trại của Hùng Quốc tại Cao Ly.
"Kỳ quái, đám phi công Ron mất liên lạc?"
Trên màn hình lớn trong phòng điều khiển, điểm đỏ rađa của mấy chiếc máy bay tuần tra đột nhiên biến mất.
Một giây sau.
Tích tích tích!
Phòng điều khiển truyền đến cảnh báo máy bay tuần tra rơi xuống đất.
"Gì cơ? Rơi tan tác?"
Mọi người trong phòng điều khiển sững sờ.
Một vị quan chỉ huy đi tới, sắc mặt ngưng trọng: "Kiểm tra video mà máy bay tuần tra quay lại cho tôi!"
"Rõ!"
Video máy bay tuần tra quay lại được điều ra.
Mở ra xem, tất cả mọi người trong phòng điều khiển đều thở gấp.
"Trời!"
Sau đó.
Yên tĩnh!
Một lát sau, quan chỉ huy hoảng sợ ra lệnh: "Mau... Mau đi báo cáo cho tướng quân Assef!"
Giọng nói đều thay đổi.
Cùng lúc đó.
Assef đang uống cà phê, đọc tài liệu quân sự.
Quan chỉ huy chật vật xông tới: "Tướng quân Assef, mau mau mau mau... Ngài mau nhìn đi!"
Ông ta đưa máy tính bảng trong tay qua.
Tướng quân Assef không vui: "John, cậu cũng dám xông vào phòng làm việc của tôi?"
"Nếu cậu không phải thân tín của tôi, trước khi cậu bước vào cửa, cậu đã bị hộ vệ của tôi vặn gãy cổ rồi".
Sắc mặt quan chỉ huy trắng bệnh: "Tướng quân, trước tiên ngài xem cái này đi đã..."
Ông ta mạnh mẽ đẩy máy tính bảng qua.
"John, tôi không thích xem cái này, cậu nói thẳng đi, có chuyện gì?'
Assef cau mày.
Vị quan chỉ huy này của ông lòng dạ rất sâu, làm việc vững vàng.
Hôm nay lại sao vậy?
Sao thành ra bộ dạng này?
Quan chỉ huy nghẹn ngào: "Tướng quân, tên người Long Quốc kia, không chết..."
"Gì mà người Long Quốc không chết?"
Assef kỳ quái.
Ông ta thậm chí không nghĩ đến Diệp Bắc Minh!
Trong lòng ông ta, Diệp Bắc Minh đã là một người chết.
Bị bom nguyên tử hủy diệt, có thể không chết sao?
Quan chỉ huy phun ra ba chữ: "Diệp Bắc Minh!"
Chương 336: Lửa giận của Diệp Bắc Minh
"Diệp Bắc Minh nào?"
Assef nhất thời không phản ứng kịp, thuận miệng đáp lại một câu.
Một giây sau.
Xoạt!
Assef như bị ấn nút tạm dừng, bỗng nhiên bật dậy, cà phê trong tay kinh hoàng ném ra xa: "Cậu nói cái gì?"
"Ai?"
"Mẹ nó cậu nói lại cho tôi là ai?"
"Diệp Bắc Minh?"
"Diệp Bắc Minh?!"
Assef xông lên, bóp chặt lấy cổ của quan chỉ huy.
Lay động kịch liệt!
Quan chỉ huy suýt nữa ngạt thở, ông ta ấn mở video trên máy tính bảng.
Trình chiếu!
"Mẹ!"
Assef nhìn vào video, Diệp Bắc Minh đi ra từ trong biển lửa hạt nhân, cả người đứng sững tại đó.
Qua gần năm phút, ông ta hít một hơi thật sâu, ra lệnh: "Đi, đi mau!"
"Hiện tại, lập tức, ngay lập tức trở về nước!"
...
Vùng ngoại thành thủ đô Cao Ly Quốc, cửa doanh trại quân đội Hùng Quốc.
Một đám binh lính Hùng Quốc đang tuần tra.
Bỗng nhiên, bọn họ thấy một người đàn ông có gương mặt Á Châu, cầm thanh kiếm gãy trong tay, tiến lại gần.
Trên thanh kiếm gãy kia còn điêu khắc một phần con rồng.
Cực kỳ quái dị!
"Đứng lại!"
Một binh lính Hùng Quốc đi tới, dùng súng chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Nơi này là doanh trại quân đội Hùng Quốc, không muốn chết thì..."
Còn chưa nói hết lời, Diệp Bắc Minh đã dùng một kiếm giết chết hắn.
"Mày!"
"Bắn súng, bắn súng cho tao!"
Những binh lính Hùng Quốc khác đều mơ hồ, tình huống gì đây?
Tạch tạch tạch tạch!
Làn đạn bay tới.
Phụt!
Kiếm của Diệp Bắc Minh quét sạch ngàn quân.
Lạnh lẽo, điên cuồng, giết chóc!
Anh nhanh chân tiếp tục đi về phía cổng doanh trại Hùng Quốc.
"Có kẻ địch tấn công!"
"Chuẩn bị phòng ngự!"
Binh lính canh cửa doanh trại Hùng Quốc kinh ngạc, tập trung hỏa lực ngắm bắn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh như một vị tử thần, biểu cảm lạnh lùng!
Xoẹt xoẹt!
Anh chém ra một đạo kiếm khí dài trăm mét.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, cửa doanh trại ầm ầm sụp đổ.
Cửa thép mà bị anh chém như cắt giấy mỏng!
Mảnh vỡ bay tứ tung, bụi mù nổi lên khắp nơi, một vết kiếm kinh khủng xuyên qua cửa doanh trại!
Một số binh lính Hùng Quốc ở gần đó hoàn toàn không ngăn cản nổi kiếm khí của Diệp Bắc Minh, bị nghiền thành bột mịn.
Một đám sương máu dần ngưng tụ, chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Hấp thu!
Anh cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng.
Con ngươi cũng trở nên đỏ ngầu.
Long Đế Quyết chủ động vận chuyển!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình: "Nhóc, ít dùng Long Đế Quyết thôi, cẩn thận bị phản phệ khống chế".
"Cậu quá khát máu rồi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hiện tại tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, đám người Hùng Quốc này đều đáng chết!"
"Cửu sư tỷ của tôi bị thương nặng, bọn họ phải dùng máu trả lại!"
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua kiếm Đoạn Long: "Đoạn Long, hôm nay tôi với cậu cùng nhau uống no máu tươi của đám Hùng Quốc này đi!"
Gào!
Kiếm Đoạn Long phát ra tiếng rung động, thế mà nó có thể đáp lại Diệp Bắc Minh.
"Giết!"
Diệp Bắc Minh lao vào bên trong doanh trại của người Hùng Quốc, giết đỏ cả mắt.
...
Lúc này.
Trong phủ Quốc Chủ Cao Ly Quốc.
Bọn họ cũng đồng thời biết được Diệp Bắc Minh không chết.
Đi ra từ trong vụ nổ hạt nhân!
Nhất thời, phòng họp của phủ Quốc Chủ rơi vào sự yên tĩnh như chết.
Quả thực khiến bọn họ hoảng sợ hơn cả tận thế!
Quốc chủ Cao Ly xụi lơ trên ghế: "Chuẩn bị quốc thư, đầu hàng Long Quốc..."
...
Ầm ầm!
Trong doanh trại, lửa đạn không ngừng, không khí nổ vang.
Một người đàn ông Long Quốc cầm kiếm Đoạn Long trong tay xông vào!
Một kiếm chém giết hàng chục hàng trăm người, tất cả đều bị đánh thành sương máu.
"Thượng Đế, sao ngài lại thả ma quỷ ra ngoài?"
Một kiếm chém đôi một chiếc xe bọc thép, làm nổ một cỗ xe tăng.
"Về nhà, tôi muốn về nhà... Mẹ, mẹ cứu con!"
Hình ảnh kinh khủng này dọa người sống sờ sờ chết khiếp.
"NO, NO..."
"Mày không được qua đây!"
Binh lính Hùng Quốc vứt bỏ vũ khí, quay người chạy trối chết.
Nơi nơi đều là tiếng kêu khóc!
Cũng có người không biết sống chết, điên cuồng nổ súng về phía Diệp Bắc Minh.
Tạch tạch tạch tạch!
Đạn bắn vào người Diệp Bắc Minh, phát ra từng tiếng keng keng keng.
Một đám binh lính Hùng Quốc nổ súng đều sững sờ: "Thượng Đế ơi, rốt cuộc đây là ai vậy?"
Một đạo kiếm khí giáng từ trên trời xuống!
Đám binh lính Hùng Quốc ngẩng đầu, con ngươi kịch liệt co rút.
Ầm ầm!
Đám người nổ tung, hóa thành sương máu.
Diệp Bắc Minh một đường càn quét, không ai có thể ngăn cản.
Đây là bộ đội tinh nhuệ đứng đầu của Hùng Quốc, giờ phút này bọn họ lại trở thành con kiến nhỏ bé, bị Diệp Bắc Minh giết chóc.
Chỉ vẻn vẹn mười phút.
Diệp Bắc Minh quét ngang hết thảy, đi vào phủ tướng quân tại chỗ sâu nhất của doanh trại.
Những quân quan này hoàn toàn không kịp chạy ra khỏi phủ tướng quân, nhìn thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm đi tới, bọn họ bị dọa nằm xụi lơ trên mặt đất!
Cảnh tượng Diệp Bắc Minh giết vào tận bên trong doanh trại, bọn họ đã thấy được hết qua camera giám sát.
Cậu ta không phải là người... Mà là sát thần bước ra từ địa ngục!
Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn qua đám người: "Là ai ra lệnh thả bom nguyên tử?"
Một nữ sĩ quan bò ra ngoài: "Là tướng quân Assef... Ông ta đã... Đã chạy, từ mười lăm phút trước".
"Máy bay... Về Hùng Quốc..."
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: "Ai biết lái máy bay?"
Một đám nam sĩ quan ở đó ào ào cúi đầu.
Không ai nói chuyện!
Cũng không dám nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh.
Nữ sĩ quan kia mở miệng: "Vị thân sĩ này, tôi biết lái..."
Trong lòng mọi người phỉ nhổ!
Mẹ nó còn thân sĩ!
Đây là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Lái máy bay của các người mang tôi đi Hùng Quốc!"
"Hả?"
Nữ sĩ quan ngây người.
"Hử?"
Một ánh mắt lạnh lẽo liếc tới.
Nữ sĩ quan bị dọa run rẩy: "Rõ!"
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi, cô ta vội vàng đuổi theo.
Sĩ quan Hùng Quốc khác thở phào: "Thượng Đế, chúng ta không sao..."
"Cậu ta thả chúng ta?"
"Ma quỷ, đây chính là một ma quỷ!"
"Người Long Quốc đáng chết!"
"Sau khi về nước, tao nhất định phải kiện Long Quốc lên tòa án quốc tế!"
Những quân quan này tức giận gào thét.
Ầm!
Bỗng nhiên.
Một đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, đánh cho toàn bộ phủ tướng quân thành đống đổ nát!
Mọi âm thanh im bặt.
Nữ sĩ quan đứng bên ngoài phủ tướng quân bị dọa sợ, ngã ngồi xuống đất: "A..."
Diệp Bắc Minh nhìn về phía bờ bên kia Thái Bình Dương: "Trốn về Hùng Quốc?"
"Haha..."
"Suýt chút nữa giết tao và Cửu sư tỷ, mày cho rằng trốn về nước là sẽ không phải chết?"