Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1033: Chân tướng

“Sư tỷ của con hả?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên đăm chiêu.

“Đi theo ta”.

Kiếm Chủ Bất Diệt xoay người rời đi, Diệp Bắc Minh theo sát đằng sau.

Hai người vừa mới rời khỏi, cả quảng trường Kiếm Tông sôi trào.

“Kiếm Chủ Bất Diệt là ai thế?”

“Lão tổ Kiếm Thần lại nghe lệnh Diệp Bắc Minh làm việc là chính ư?”

“Một tên cảnh giới Thần Vương sơ kỳ lại có người hầu là cảnh giới Vực Chủ, chuyện này xưa nay chưa từng có!”

...

Mười phút sau.

Kiếm Chủ Bất Diệt đi vào một sơn cốc vắng vẻ rồi mới dừng bước.

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Sư phụ Kiếm Chủ, người định nói gì với con thế?”

Kiếm Chủ Bất Diệt trầm mặc.

Một lát sau mới nghiêm nghị nói: “Bắc Minh, chắc con biết chuyện đại lục Chân Võ bị hư hỏng nhỉ?”

“Con biết ạ!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh rét lạnh: “Tam gia tộc Thần Huyết đã chặt đứt long mạch Côn Luân, cướp lấy chín mươi chín long mạch của đại lục Chân Võ!”

“Khiến đại lục Chân Võ thiệt hại nặng nề, Hoa tộc đành phải lánh vào Côn Luân Hư, đây là mối thù truyền kiếp!”

Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu nói: “Tám gia tộc Thần Huyết chỉ là con rối, bọn họ không có năng lực làm chuyện đó”.

“Kẻ cầm đầu đứng sau mọi chuyện có liên quan tới cả thế giới Cao Võ!”

“Quả nhiên là thế!”

Diệp Bắc Minh không quá bất ngờ.

Anh cũng cảm thấy thực lực của tám gia tộc Thần Huyết kia cũng không mạnh như vậy.

Tổ tiên của nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên, và chín mươi chín sư phụ của mình đều là những cao thủ hàng đầu.

Đến cả tám gia tộc Thần Huyết mà cũng không xử lý được hay sao?

Điều đó là không thể nào.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Kiếm Chủ Bất Diệt trầm lặng rồi nói: “Chắc con đã biết thân phận thật sự của vài vị sư tỷ nhỉ?”

Diệp Bắc Minh nói: “Các sư tỷ đều là thiên nữ của đại lục Chân Võ!”

“Đúng thế!”

Kiếm Chủ Bất Diệt gật đầu nói: “Trên người bọn họ có số mệnh của đại lục Chân Võ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể cảm ứng được long mạch đã mất của đại lục Chân Võ ở đâu!”

“Vốn dĩ, bọn họ ẩn giấu hành tung của mình để tìm kiếm long mạch”.

“Một khi tìm được tất cả long mạch, chúng ta sẽ cùng nhau ra tay đưa long mạch về đại lục Chân Võ!”

“Sửa chữa căn nhà của chúng ta, nhưng mà...”

Nói đến đây, Kiếm Chủ Bất Diệt ngừng lại.

“Nhưng cái gì?”

Diệp Bắc Minh hỏi ngay.

Kiếm Chủ Bất Diệt suy tư như nghĩ gì đó rồi lắc đầu nói: “Nhưng nó lại quá khác so với kế hoạch của bọn ta!”

Diệp Bắc Minh linh cảm có điềm xấu xảy ra: “Khác ư?”

“Đúng vậy”.

Kiếm Chủ Bất Diệt nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Chín vị sư tỷ của con tìm khắp thế giới Cao Võ”.

“Tìm được tổng cộng ba mươi sáu khí tức của long mạch, những long mạch còn lại đều đã biến mất!”

“Chúng ta nghi ngờ rằng đã có người đưa long mạch ra khỏi thế giới Cao Võ rồi!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cái gì?”

Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu nhìn Diệp Bắc Minh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Sư phụ Kiếm Chủ, lẽ nào có liên quan tới chiến trường Thái Cổ?”

“Con... nhóc con à, sao con lại biết?”

Kiếm Chủ Bất Diệt ngạc nhiên, không thể tin nhìn Diệp Bắc Minh.

Anh bình tĩnh đáp lời: “Sư phụ Kiếm Chủ, con đâu phải đồ ngốc!”

“Sợ rằng chuyện Diệp Phá Thiên hy sinh không đơn giản chỉ là đắc tội thế lực ở thế giới Cao Võ!”

“Cho dù Diệp Phá Thiên có rất nhiều kẻ địch thì cũng không thể nào liên lụy cả thế giới Chân Võ!”

“Hơn nữa, sau khi nhà họ Diệp diệt vong cũng không bị đuổi tận giết tuyệt!”

Nói tới đây, Diệp Bắc Minh hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu là kẻ địch của con thì con sẽ diệt sạch cả tộc của bọn họ!”

“Nhưng mà kẻ thù của Diệp Phá Thiên cũng không diệt sạch nhà họ Diệp, tại sao lại thế?”

Kiếm Chủ Bất Diệp đăm chiêu, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

"Thằng nhóc này không hề đơn giản!"

Diệp Bắc Minh tự hỏi tự trả lời: “Đổi vị trí rồi hỏi lại nhé”.

“Nếu con có thù không đội trời chung với Diệp Phá Thiên”.

“Con sẽ dẫn người đến giết sạch nhà họ Diệp!”

“Chứ không phải chỉ phế nhà họ Diệp, khiến cả đại lục Chân Võ sụp đổ, chặt đứt long mạch của núi Côn Luân!”

“Sau đó lại lấy chín mươi chín long mạch của đại lục Chân Võ, con làm vậy có nghĩa lý gì chứ?”

“Lẽ nào chỉ vì trả thù nhà họ Diệp thôi sao? Không quan trọng!”

“Trừ phi...”

Anh nhìn thẳng rồi nói ra đáp án cuối cùng: “Trừ phi mục đích ban đầu của con đã là long mạch rồi, chẳng qua Diệp Phá Thiên chỉ là người ngăn cản con đạt được long mạch mà thôi!”

“Diệp Phá Thiên chết rồi thì không còn ai cản bước con nữa!”

“Con cũng không cần phải nhắm vào nhà họ Diệp!”

Kiếm Chủ Bất Diệt kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Kiếm Chủ Bất Diệt rồi nói tiếp: “Vậy nên, sư phụ Kiếm Chủ con đoán có đúng không?”

“Nhóc con được lắm!”
Chương 1034: Cô gái này có thể

Kiếm Chủ Bất Diệt hít sâu rồi nói tiếp: “Đúng là ta dạy con không phí công, chỉ số thông minh của con cao thật đấy”.

“Con chỉ biết chút thông tin mà đã có thể phỏng đoán được thế rồi!”

“Vậy nên, con đoán đúng rồi hả?”

Diệp Bắc Minh nhìn thẳng hỏi.

“Đoán đúng rồi”.

Kiếm Chủ Bất Diệt gật đầu.

Dù Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rất kinh ngạc: “Vậy nên đúng là vì long mạch ư?”

“Đúng thế”.

Kiếm Chủ Bất Diệt gật đầu: “Tất cả đều vì long mạch, con đã mở ra long tích!”

“Ắt hẳn sẽ biết sức mạnh của long mạch đáng sợ nhường nào!”

“Trên người của con chỉ có một long mạch mà đã có thể dùng sức mạnh của cảnh giới Thần Chủ giết cảnh giới Vực Vương rồi!”

“Vậy nếu trên người con có chín mươi chín long mạch thì sao?”

Trên người có chín mươi chín long mạch ư?

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh như nắm được cái gì đó.

Nhưng mà linh cảm ấy chợt lóe qua rồi biến mất.

“Sư phụ, long tích có thể chứa chín mươi chín long mạch ư?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Sâu trong ánh mắt Kiếm Chủ Bất Diệt hiện lên sự bối rối.

Rồi nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi”.

“Hôm nay sư phụ tới đây chủ yếu nói cho con chuyện long mạch biến mất thôi”.

“Và nhắc nhở con một câu Tổng viện Giám Sát cũng không phải nơi an toàn, con phải cẩn thận!”

Sau khi nói xong, Kiếm Chủ Bất Diệt vội vã rời đi.

Diệp Bắc Minh đứng đó, nhíu mày: “Sư phụ Kiếm Chủ muốn nói cái gì đây?”

Sau khi anh trở lại Kiếm Tông, mọi người còn chưa giải tán.

“Diệp Bắc Minh đã trở lại!”

“Hở, sao không thấy Kiếm Chủ Bất Diệt kia nữa?”

Dưới vô số ánh mắt, Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới chỗ lão tổ Kiếm Thần: “Nếu muốn trở thành kiếm nô của tôi thì phải ký khế ước nô lệ với tôi!”

“Lão tổ, không được!”

Trái tim người trong Kiếm Tông run rẩy.

Lão tổ Kiếm Thần gật đầu không chút chần chừ: “Được!”

Ông ta cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu.

Diệp Bắc Minh cũng trích một giọt máu.

Hai giọt máu dung hợp trong không trung, vài ấn ý đỏ như máu chợt lóe lên.

Diệp Bắc Minh đỡ Hạ Nhược Tuyết dậy rồi bước tới chỗ Hắc Long Vương: “Kiếm nô, tôi chờ ông ở bên ngoài, tôi cho ông mười phút!”

“Vâng!”

Lão tổ Kiếm Thần gật đầu.

“Sư phụ Hắc Long, chúng ta đi thôi!”

“Được!”

Hắc Long Vương gật đầu rồi dẫn Diệp Bắc Minh và tộc Rồng đen rời đi.

“Lão tổ!”

“Người...”

Tề Đạo Khung và người của Kiếm Tông đều quỳ gối khẩn cầu lão tổ Kiếm Thần đừng rời đi.

Nhưng lão tổ Kiếm Thần lại rất kiên quyết: “Bắt đầu từ hôm nay, trên thế giới này không còn lão tổ Kiếm Thần nữa mà chỉ có kiếm nô thuộc hạ của cậu Diệp mà thôi!”

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Phùng Vũ.

Đế Giang, Đế Khuyết và Đế Khởi La. Cả bọn liếc mắt nhìn nhau.

...

Sau khi trở lại Long Đảo.

Hắc Long Vương nhỏ một giọt máu lên miệng vết thương của Hạ Nhược Tuyết, máu thịt và xương cốt của cô ấy khôi phục chóng mặt.

“Mấy ngày nữa sẽ không sao”.

Hắc Long Vương mỉm cười.

Diệp Bắc Minh cười bảo: “Cảm ơn sư phụ!”

Hắc Long Vương phất tay: “Cậu đưa Long Châu trở về tộc Rồng đen rồi, chút giúp đỡ ấy chẳng thấm vào đâu cả!”

Lúc này.

Một trưởng lão của tộc Rồng đen đi tới báo: “Long Vương, vết thương của mẹ cậu Diệp hình như chuyển biến theo hướng xấu hơn...”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh biến sắc, đi thẳng tới chỗ Long Trì.

Trong Long Trì, cả người Diệp Thanh Lam đen sẫm.

Một màn sương màu đen bao phủ trên đỉnh đầu bà.

“Mẹ!”

Diệp Bắc Minh luống cuống, loạng choạng chạy tới.

“Nhóc à, từ đã!”

“Chủ nhân, chậm thôi!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm nô cùng vang lên.

“Sao thế?”

Diệp Bắc Minh dừng lại.

Ánh mắt kiếm nô trầm ngâm nói: “Chủ nhân, mẹ cậu bị kiếm ý làm bị thương”.

“Loại kiếm ý này có ẩn chứa khí tử vong, không ngừng ăn mòn cơ thể mẹ cậu!”

“Nếu bây giờ cậu động vào bà ấy một chút thì sợ rằng sẽ khiến bà ấy lăn đùng ra chết!”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Diệp Bắc Minh hối hả nói: “Có cách nào cứu người được không?”

Kiếm nô từ tốn trả lời: “Đây là kiếm ý tử vong do một vị tổ tiên của Kiếm Tông sáng lập!”

“Cho dù là tôi thì cũng không cách nào hóa giải nó!”

“Chết tiệt!”

Diệp Bắc Minh tức giận nói: “Vậy nên, tất cả những gì ông nói đều là vô dụng hả?”

“Chủ nhân, cậu hãy nghe tôi nói này...”

Kiếm nô vội vàng giải thích: “Quả thật thuộc hạ không có cách nào hóa giải kiếm ý tử vong nhưng có người có thể!”

“Ai?”

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút.

Kiếm nô chỉ vào Hạ Nhược Tuyết: “Cô gái này có thể!”

“Hả? Tôi hả?”

Hạ Nhược Tuyết sửng sốt.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ấy.
Chương 1035: Hóa giải kiếm ý

Hạ Nhược Tuyết khó hiểu nói: “Bắc Minh, nếu em có thể cứu bác Lam thì em chắc chắn sẽ giúp đỡ”.

“Nhưng mà em chưa từng nghe về kiếm ý tử vong”.

Kiếm nô giải thích: “Cô Hạ là thể Kiếm Tâm, trời sinh đã có liên hệ sâu sắc với kiếm”.

“Cho dù là kiếm ý tử vong khi đối diện với cô Hạ cũng sẽ vô cùng hiền dịu”.

“Chỉ cần cô Hạ bước vào Long Trì hóa giải tất cả kiếm ý tử vong!”

“Thì mẹ của cậu có thể khỏi hẳn!”

Ông ta còn bổ sung thêm: “Nhưng mà, tuy rằng thể Kiếm Tâm có thể hóa giải kiếm ý tử vong thì nó vẫn là việc rất nguy hiểm!”

“Sơ ý một chút thì cả hai người đều có thể chết!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, ông ta nói đúng đấy”.

Diệp Bắc Minh khó xử.

Hạ Nhược Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng.

Rồi cô ấy quả quyết quay lưng nhảy vào trong Long Trì.

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, định bụng chạy tới kéo Hạ Nhược Tuyết lên.

Nhưng Hạ Nhược Tuyết đã nhanh chóng bơi tới gần Diệp Thanh Lam, cô ấy quát lên: “Bắc Minh! Anh đứng lại đó!”

“Em đã đến gần bác Lam rồi, nếu anh lại gần thì kiếm ý tử vong sẽ không ổn định!”

“Đến lúc đó bọn em sẽ gặp nguy hiểm!”

Cơ thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Nhược Tuyết, em đừng làm bậy”.

“Chúng ta thương lượng trước đã, cần gì phải chọn cách làm mạo hiểm như vậy chứ!”

Hạ Nhược Tuyết ân cần mỉm cười nhìn anh đáp: “Bắc Minh, trước nay vẫn luôn là anh trả giá cho em”.

“Nay để em cứu bác Lam đi”.

“Vì bác Lam, dù có chết em cũng cam tâm tình nguyện!”

Cô ấy nhìn về phía kiếm nô rồi hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm thế nào?”

Kiếm nô thẳng thắn trả lời: “Kiếm ý tử vong cần máu tươi để hóa giải!”

“Vậy nên...”

“Tôi hiểu rồi!”

Hạ Nhược Tuyết gật đầu nhẹ nhàng rồi đi về phía Diệp Thanh Lam.

Ngay sau đó.

Vút!

Màn sương đen tuyền trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam chớp động, chém ra một luồng kiếm khí tử vong về phía Hạ Nhược Tuyết.

Đôi mắt long lanh của Hạ Nhược Tuyết vẫn nhìn thẳng, tay trượt trên không trung một chút.

Cô ấy chủ động đi về phía kiếm khí.

Nếu là người tu võ bình thường sợ rằng hai tay đã bị chặt đứt trong nháy mắt rồi.

“Nhược Tuyết!”

Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.

Phụt!

Kiếm khí cắt ngang qua hai tay Hạ Nhược Tuyết, máu tươi lập tức tuôn ra như suối.

Nhưng luồng kiếm khí tử vong vừa bay ra kia cũng biến mất.

Kiếm ý tử vong ngưng tụ trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam cũng yếu hơn chút.

Hạ Nhược Tuyết thấy thế rất vui vẻ nghĩ thầm: "May quá, quả nhiên là có thể!"

Cô ấy không hề do dự tiếp tục lại gần Diệp Thanh Lam.

Vút! Vút!

Hai luồng kiếm khí bay thẳng tới cổ Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết lách người qua một bên, kiếm khí tử vong lướt qua người cô ấy, nháy mắt bả vai đã thấm đẫm máu đỏ.

Kiếm ý tử vong trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam lại vơi bớt.

“Tiếp nào!”

Hạ Nhược Tuyết như nhận được sự cổ vũ lớn lao.

Cô ấy tiếp tục lại gần Diệp Thanh Lam, kiếm khí liên tục bay tới.

Mười phút sau, cả người Hạ Nhược Tuyết đã đầm đìa máu chảy.

Kiếm ý tử vong trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam chỉ còn duy nhất một cái.

Gương mặt đẹp đẽ của Hạ Nhược Tuyết tái nhợt, vô cùng yếu ớt nói: “Được rồi, cái cuối cùng nào!”

“Tới đây đi!”

Vút!

Kiếm ý tử vong lao mạnh tới chỗ mi tâm Hạ Nhược Tuyết như sao chổi hệt như có ai khiêu khích nó.

Hạ Nhược Tuyết định né tránh nhưng kiếm ý tử vong lại chợt lóe không đâm vào mi tâm của Hạ Nhược Tuyết.

Kiếm ý tử vong trên người Diệp Thanh Lam đã bị hóa giải.

Cơ thể Hạ Nhược Tuyết mềm nhũn, ngã vào trong Long Trì.

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh quát to rồi nhảy vào trong Long Trì.

Diệp Thanh Lam cũng mở to mắt nhanh chóng lại gần Hạ Nhược Tuyết.

Rồi bà đẩy Diệp Bắc Minh đang hớt hải chạy tới ra.

“Tránh ra!”

Bà tự tay ôm chặt lấy Hạ Nhược Tuyết rồi nói: “Đứa con dâu này mẹ nhận rồi!”

“Nếu con dám phụ bạc con bé thì mẹ sẽ đánh gãy chân con!”

Diệp Thanh Lam nở một nụ cười hiền hậu: “Con trai ngoan, con không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Bọn Hắc Long Vương và kiếm nô: “...”

“Mẹ, con không có ý kiến gì!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cẩn thận kiểm tra tình hình của Hạ Nhược Tuyết một lượt.

Cô ấy chỉ ngất xỉu vì mất máu quá nhiều mà thôi, không đáng lo ngại.

...

Trong phòng, Diệp Bắc Minh ân cần bôi thuốc mỡ cho Hạ Nhược Tuyết.

Đảm bảo trên người cô ấy sẽ không để lại sẹo.

Sau khi xong việc, anh khoanh chân ngồi xuống, lấy thần nguyên có được từ Tổng viện Giám Sát ra.

Rồi trực tiếp cắn nuốt nó.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh bỗng mở to mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK