“Ôi...”
Tất cả mọi người xôn xao.
“Uyển Nhi? Cậu ta gọi cô Nam Cung là Uyển Nhi sao?”
“Đây là tình huống quần què gì thế? Vừa nãy mới chúc mừng sinh nhật Nhan Như Ngọc mà giờ đã chạy tới nhận thân với Nam Cung Uyển rồi sao?”
“Đây là tình tay ba à?”
“Mẹ ơi, Diệp Bắc Minh đúng là mẹ của tôi luôn rồi!”
Vô số người tu võ trẻ tuổi kêu than.
“Câm miệng!”
“Chớ nói năng bậy bạ!”
Trưởng bối của bọn họ sợ xanh mặt.
Đây là người của đại lục Thượng Cổ hạ phàm xuống đây, nào dám bàn tán lung tung chứ?
“Anh gọi tôi là gì?”
Nam Cung Uyển trừng mắt, không thể tin nhìn anh.
Sắc mặt Mục Nguyên xanh mét như tàu lá chuối, đôi mắt đỏ rực như sói nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Từ biểu hiện của Nam Cung Uyển thì có thể nhận ra một điều.
Giữa hai người bọn họ chắc chắn có gì đó.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi gọi cô là Uyển Nhi”.
Mục Nguyên quát lớn: “Oắt con kia, Uyển Nhi là tên mà mày có thể gọi à?”
Diệp Bắc Minh bình thản đáp trả: “Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi, tôi gọi thế có vấn đề gì không?"
Nam Cung Uyển sửng sốt.
Cô ấy học Thái Thượng Vong Tình quyết nên giờ sơ tâm võ đạo cũng có chút buông lỏng.
Ánh mắt Mục Nguyên rực lửa, tức tối hét: “Nhãi nhép kia, mày nói gì?”
Diệp Bắc Minh lặp lại: “Tôi nói Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi!”
Rồi anh liếc mắt nhìn Mục Nguyên: “Anh nghe không hiểu à?”
“Mày chán sống rồi!”
Tính khí của Mục Nguyên như bom tạc, nghe câu đó thì nổ bùm.
Một luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh bùng lên, sát ý dâng lên ngút trời.
“Cảnh giới Thần Chủ!”
“Còn trẻ vậy mà đã tới cảnh giới Thần Chủ rồi sao?”
Cung chủ Tinh Cung, giáo chủ Thần Long giáo, giáo chủ Bổ Thiên giáo, Long trưởng lão, Cổ Thông Thiên và bà lão đều biến sắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bảo người sau lưng anh lên đi, anh không đủ tư cách đâu”.
Anh đưa tay lên tung ra một quyền, Mục Nguyên vừa lao tới thì đã chật vật bay ngược ra ngoài.
“Cậu chủ!”
Hai lão già đằng sau kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ anh ta.
“Mục Nguyên... bị đánh bại ư?”, Lâm Hi vô cùng kinh ngạc.
Tần Lỗi nhíu mày: “Khí tức của tên nhãi này chỉ là cấp thánh vậy mà lại dùng một đòn đánh bại Mục Nguyên sao?”
Ánh mắt Lôi Bá đầy sự e dè: “Tôi cảm thấy giống như đang đối đầu với vua bách thú vậy!”
“Nếu lực chiến của tôi là năm thì cậu ta phải ít nhất là một trăm!”
Nam Cung Uyển khá bất ngờ.
Nhưng mọi chuyện lại giống như dự đoán của cô ấy, người này vốn đã đi người lẽ thường rồi.
Đôi mắt già nua của cung chủ Tinh Cung chăm chú quan sát, nói: “Hôm qua La trưởng lão nói cảnh giới của Diệp Bắc Minh là gì?”
Bà lão sửng sốt rồi trả lời: “Theo lời tông chủ thì là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ!”
“Vậy cậu ta bây giờ thì sao?”
Cung chủ Tinh Cung hỏi lại.
Bà lão nhìn về phía Diệp Bắc Minh, hít một hơi rồi đáp: “Ôi! Cấp Thánh!”
“Chỉ mới qua một ngày mà tên nhóc này đã từ cảnh giới Hợp Nhất lên tới Thánh Cảnh rồi ư?”
“Đó là cả một cảnh giới lớn đó! Chỉ mới một ngày mà thôi!”
Tất cả rất bất ngờ.
Giọng nói bình thản của Diệp Bắc Minh lại vang lên: “Nể mặt anh là bạn bè của Uyển Nhi nên tôi sẽ không giết anh”.
Mục Nguyên xấu hổ muốn chết, xen lẫn nỗi căm tức cùng cực, anh ta gào lên: “Hai vị trưởng lão, giết!”
“Giết!”
“Phụt!”
Bởi vì quá phẫn nộ và nhục nhã nên anh ta lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt anh ta đỏ bừng, dữ tợn hét lên: “Bất chấp tất cả mọi thứ, giết thằng oắt con này cho tôi, tôi muốn thằng đó phải chết thật thê thảm!”
“Bất kỳ ai dám ra tay ngăn cản hay cầu xin thì đều giết không tha!”
Anh ta nói xong.
Hai lão già đứng đằng sau đáp lệnh: “Vâng thưa cậu chủ”.
Hai lão già kia từ từ bước ra, ánh mắt rét lạnh trời sinh, hệt như thần linh đang quan sát sinh linh trong thế giới.
Khí tức cảnh giới Thần Đế tỏa ra khiến lòng người khiếp hãi.
Nháy mắt, hai người họ đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Hai người cùng vươn tay nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh.
Lâm Hi lắc đầu: “Tên nhóc này chết chắc rồi!”
Tần Lỗi đăm chiêu nói: “Đắc tội với Mục Nguyên, đúng là chán sống!”
“Từ đã!”
Đầu Nam Cung Uyển trống rỗng, ngực phập phồng, tim đập loạn xạ.
Vút!
Một tia sáng chợt lóe qua, mọi người cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Phụt! Phụt!
Hai lão già cảnh giới Thần Đế đã hóa thành hai bãi máu, bọn họ đã đi đời trong chốc lát mà thôi.
“Cái gì?”
Lâm Hi và Tần Lỗi suýt nữa nhảy dựng đứng, cả hai đứng ngây tại chỗ.
Ngay sau đó.
Tất cả mọi người rộ lên.
“Chuyện gì thế này?”
“Tôi vừa mới thấy một thanh kiếm lóe qua...”
Hơn trăm nghìn người tu võ há hốc mồm.
Cổ Tuyền ôm chặt lấy cánh tay Cổ Thông Thiên hét: “Ông nội, ông nội! Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cổ Thông Thiên hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Ông nội... cũng không thấy rõ”.
Tô Lê ngồi không vững: “Giết chết cả Thần Đế ư? Thực lực của cậu ta sao bỗng nhiên lợi hại thế?”
Long trưởng lão và bà lão khiếp sợ nhìn về phía cung chủ Tinh Cung: “Cung chủ có thấy rõ không?”
Cung chủ Tinh Cung vẫn nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Thấy rất rõ!”
“Cái gì thế?”
Hai người trăm miệng một lời đồng thanh hỏi.
“Một thanh kiếm!”
Cung chủ Tinh Cung thốt ra ba chữ.
Một thanh kiếm ư?
Hai người sững sờ, trố mắt nhìn nhau.
Diệp Bắc Minh từ từ bước đến trước mặt Mục Nguyên, một luồng sát khí ngút trời đè nặng: “Diệp Bắc Minh tôi xưa nay không nương tay, nhưng nể mặt Uyển Nhi nên tha cho anh một mạng, vậy mà anh còn muốn giết tôi nữa?”
Chương 890: Nam Cung Uyển tẩu hỏa nhập ma
Con ngươi Mục Nguyên co rút.
Cả người anh ta run bần bật.
Anh ta cảm nhận được sự áp lực khủng khiếp từ Diệp Bắc Minh, cả người sợ hãi quỳ rạp xuống.
"Không được! Tôn nghiêm của nhà họ Mục không cho phép mình làm thế!"
Lòng Mục Nguyên gào thét không cam chịu, ánh mắt đỏ bừng trừng nhìn Diệp Bắc Minh: “Là tao không ngờ rằng đại lục Chân Võ lại có một tên yêu nghiệt như vậy!”
“Mặc kệ mày có lá bài chưa lật gì, hôm nay Mục Nguyên tao chịu thua!”
“Nhưng chuyện này không yên ở đó đâu, một ngày nào đó Mục Nguyên tao sẽ khiến mày hối hận vì hành động hôm nay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng đáp: “Dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể sống qua ngày hôm nay chứ?”
“Cái gì? Mày muốn giết tao...”
Trong mắt Mục Nguyên tràn ngập sự phẫn nộ: “Mày có biết tao là...”
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng.
Một con huyết long xuất hiện nghiền nát anh ta.
Hành động vô cùng gọn gàng lưu loát.
Trong chốc lát, Mục Nguyên hóa thành một bãi máu loãng.
“Mục Nguyên bị sát hại rồi sao?”
“Trời ơi...”
Lâm Hi, Tần Lỗi và Lôi Bá đều hóa đá.
Sáu ông lão đứng sau họ sợ hết hồn.
Thậm chí bọn họ còn không có cơ hội ra tay ngăn cản chút nào.
Nam Cung Uyển không thể tin vào mắt mình hét lên: “Diệp Bắc Minh, anh gây ra họa lớn rồi!”
Những người tu võ ở đây sợ run người, hô hấp ngừng hoạt động.
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Uyển Nhi, họa này lớn nhường nào chứ?”
“Anh!”
Nam Cung Uyển không biết nên nói gì.
“Phụt!”
Cô ấy phun ra ngụm máu.
Diệp Bắc Minh kinh hãi, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, cô bị sao vậy?”
“Tránh ra, không cần anh lo!”
Nam Cung Uyển biến sắc, lập tức đẩy Diệp Bắc Minh ra.
Thái Thượng Vong Tình quyết, một khi rung động tình cảm sẽ bị cắn trả.
Ngụm máu tươi vừa rồi kia chính là đang nhắc nhở Nam Cung Uyển không được động lòng với Diệp Bắc Minh.
Nam Cung Uyển nghiến răng nghĩ thầm: "Xung quanh tên này đều là gái, mình là gì đâu chứ?"
"Còn có Nhan Như Ngọc này nữa, chắc chắn cô ta có quan hệ dây dưa lằng nhằng gì đó với anh!”
"Không được, mình không thể rung động được!"
Nam Cung Uyển hít một hơi thật sâu, ánh mắt lại trở về dáng vẻ lạnh lùng vốn có: “Anh Diệp à, tôi không quen biết anh”.
Cô ấy còn tưởng Diệp Bắc Minh sẽ bám riết lấy mình.
Thế nhưng, điều khiến cô ấy không ngờ là Diệp Bắc Minh lại gật đầu nói: “Không quen thì thôi”.
Rồi anh quay đầu bước tới bên cạnh Nhan Như Ngọc: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện”.
“Hả?”
Nhan Như Ngọc sửng sốt.
Cổ Thông Thiên, Cổ Tuyền, Tô Lê và La Vãn Vãn sững sờ.
Cung chủ Tinh Cung, Long trưởng lão và bà lão lòng đầy ngổn ngang.
Còn những người tu võ ở đây lại ngơ ngác chết trân.
“Vãi nồi!”
“Thằng nhãi này trâu bò vậy à?”
“Dưới ánh mắt hàng trăm nghìn người mà dám tán tỉnh hai tuyệt sắc mỹ nữ luôn à?”
“Đời này làm đàn ông không thể qua Diệp Bắc Minh rồi, cậu ta chính là hình mẫu của tôi!”
Vô số người tu võ thầm sợ hãi.
“Anh! Diệp Bắc Minh anh là đồ đáng ghét!”
Nam Cung Uyển hét lên, con ngươi đỏ bừng.
Ngay lập tức.
Sau lưng tỏa ra một vầng sáng đỏ thẫm.
Cả người cô ấy rơi vào trạng thái cuồng loạn cực kỳ quái dị, rít gào: “Diệp Bắc Minh, anh đáng chết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hối hả nói: “Nguy rồi, cô ấy bị kích thích nên tẩu hỏa nhập ma mẹ rồi!”
Đôi mắt Nam Cung Uyển đỏ rực, rút ra một thanh kiếm dài đâm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh.
“Tôi sẽ giết đồ đàn ông bội bạc nhà anh!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi bội bạc thế nào?”
“Tôi có nghĩ đến việc chịu trách nhiệm nhưng cô đâu cho tôi cơ hội”.
“Anh còn nói nữa à, câm miệng cho tôi!”
Nam Cung Uyển quát to.
Đôi mắt cô ấy rực lửa kéo theo một luồng sát ý lạnh như băng.
Mọi người nghẹn họ đứng nhìn.
Lâm Hi, Tần Lỗi và Lôi Bá rất kinh ngạc.
Nam Cung Uyển và Diệp Bắc Minh có quan hệ gì chứ?
Cổ Tuyền ghen tị nói: “Hứ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đúng là quá đáng!”
Hai người họ lao vào chiến đấu với nhau.
Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng, trong lòng có chút mất mác.
La Vãn Vãn tức tối giậm chân nói: “Hừ, quả nhiên là đồ bội bạc”.
“Vừa mới chọc ghẹo con tim chị Nhan mà giờ đã mập mờ với em gái khác!”
“Trước mắt nhiều người như vậy mà sao cậu ta dám tán tỉnh cùng lúc hai cô gái thế?”
“Tức chết mất, tức chết mất!”
La Vãn Vãn tức giận nói.
Những người khác dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn qua họ.
Nhan Như Ngọc vội vàng nói: “Vãn Vãn, đừng nói lung tung”.
“Giữa tôi với cậu Diệp chẳng có gì cả!”
Cô ta càng giải thích mọi người càng cho rằng giữa hai người có gì đó mờ ám.
“Mẹ kiếp, tên Diệp Bắc Minh kia có chỗ nào tốt đẹp chứ?”
“Chẳng phải chỉ đẹp trai hơn mình một chút, trẻ hơn mình một chút thôi sao?”
“Đúng thế! Tưởng đẹp trai là ngon à? Có thể no bụng được hả?”, rất nhiều đàn ông ghen tị gật đầu.
Giữa sân.
Diệp Bắc Minh tung một quyền đánh Nam Cung Uyển lui về sau.
Chương 891: Phế võ công
Một con huyết long bay ra vây lấy cô ấy: “Uyển Nhi, cô bình tĩnh chút đi!”
Nam Cung Uyển hét: “Câm miệng, đàn ông bội bạc đều là đồ đáng chết!”
Cô ấy từ từ bước lên, vung trường kiếm trong tay chém ra hơn mười lưỡi kiếm khí.
Diệp Bắc Minh biết Nam Cung Uyển đã nhập ma rồi.
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay bắn ra mấy cây ngân châm găm vào cơ thể của Nam Cung Uyển.
Cô ấy kêu đau đớn, nháy mắt cơ thể đã bị khóa cứng.
Diệp Bắc Minh bước lên, trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển ngập sợi máu, trông rất lộn xộn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Này nhóc, cô ấy tu luyện công pháp Thái Thượng Vong Tình!”
“Thái Thượng Vong Tình ư?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Tôi đã từng nghe sư phụ nói rằng loại công pháp này vô cùng tàn nhẫn”.
“Nó bắt người phải quên thất tình lục dục, cuối cùng trở thành một kẻ vô tình!”
“Không chỉ quên tình yêu nam nữ mà còn quên cả tình thân tình yêu cha mẹ, mọi loại tình cảm!”
“Sao Uyển Nhi lại tu luyện loại công pháp này chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sao tôi biết được?”
“Một khi tu luyện Thái Thượng Vong Tình buộc phải quên đàn ông, không được có chút tình cảm nào”.
“Vừa rồi chắc là do cô ấy rung động nên đã bị kích thích dẫn tới tẩu hỏa nhập ma!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi liên hồi.
“Khi người tu võ tẩu hỏa nhập ma thì phải hủy cả võ".
Rồi anh nhìn về phía Nam Cung Uyển.
Con ngươi cô ấy càng đỏ rực hơn, trạng thái đầy cuồng loạn.
Chân nguyên trong lục phủ ngũ tạng tán loạn khắp cơ thể.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì đến Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu cô ấy được nữa.
“Uyển Nhi, xin lỗi”.
Diệp Bắc Minh nói một câu.
Anh cầm cổ tay Nam Cung Uyển, một con huyết long lao ra, đi vào cơ thể Nam Cung Uyển.
Nó điên cuồng cắn nuốt chân nguyên của cô ấy.
Cảnh giới của Nam Cung Uyển từ rớt xuống.
Ánh mắt cô ấy dần trong veo trở lại.
Cô ấy bừng tỉnh: “Anh... Diệp Bắc Minh anh làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Uyển Nhi, cô luyện Thái Thượng Vong Tình dẫn tới tẩu hỏa nhập ma rồi”.
“Nếu cô không bỏ công lực của mình thì phải đối mặt với cái chết!”
Nam Cung Uyển cắn môn: “Đồ bội bạc, tôi có chết cũng không cần anh cứu!”
Nói xong, cô ấy lấy một thanh trường kiếm ra khỏi nhẫn chứa đồ rồi kề lên cổ mình.
Diệp Bắc Minh giữ chặt mũi kiếm.
Anh ngang ngược nói: “Người phụ nữ của tôi, tôi không cho cô chết cô không được phép chết?”
“Anh!”
Nam Cung Uyển vừa thẹn vừa tức: “Ai là người phụ nữ của anh chứ!”
Diệp Bắc Minh cười to nói: “Tôi nói phải thì phải!”
Dứt lời, anh tiến lên ôm lấy bờ eo thon thả của Nam Cung Uyển rồi hôn cô ấy.
Hơn trăm nghìn người tu võ đứng đây sững sờ.
Cùng lúc đó, ở đại lục Thượng Cổ.
Vô Tướng thần cung, trong một cung điện cổ kính.
Một ánh đèn vàng rực bỗng vụt tắt.
Trong cung điện, một người thanh niên bỗng mở to mắt, trong ánh mắt đầy sự hoang mang và kinh hoảng: “Mục Nguyên chết rồi, sao lại thế?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lúc này, có ba lão già nhanh chóng vọt vào đại điện.
Bọn họ cũng cảm giác được đèn linh hồn của Mục Nguyên đã bị dập tắt.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Sao Mục Nguyên lại bỏ mạng rồi?”
Ba lão già cùng nhíu mày.
Mục Hàn nhíu mày: “Con thứ thì chính là con thứ, đồ vô dụng ấy chút việc vặt ấy cũng làm không xong”.
“Chết thì cứ chết đi, đèn linh hồn của người khác không sao là được”.
Anh ta đăm chiêu nhìn về đèn linh hồn của Nam Cung Uyển.
Một ông lão khó hiểu bèn hỏi: “Chẳng phải mới đi qua cửa dịch chuyển à, chắc mới tới tới đại lục Chân Võ nhỉ!”
Ông lão bên cạnh thấy lạ: “Lẽ nào trong quá trình dịch chuyển đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mục Hàn cười bảo: “Cứ xem là biết thôi”.
Nói xong, Mục Hàn lấy ra một cái kính bằng đồng từ thời xa xưa, trên đó được điêu khắc chi chít dấu ấn.
Một luồng chân nguyên được rót vào.
Rầm!
Trong kính hiện lên hình ảnh trên quảng trường ở Tinh Cung.
Đúng lúc chiếu đến cảnh Diệp Bắc Minh hôn Nam Cung Uyển.
“Cái này...”
Ba ông lão hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mục Hàn.
Mặt Mục Hàn xanh mét như tàu lá chuối, trán nổi rõ mạch máu.
Tròng mắt anh ta đỏ bừng, suýt nữa nhỏ máu: “Uyển Nhi!”
“Tên chó má này dám khinh nhờn Uyển Nhi hả? Cậu ta là ai?”
Ầm!
Một luồng khí quét qua, trong đại điện ngăn nắp trở thành một đống ngổn ngang.
Lúc này, trên quảng trường Tinh Cung.
Nam Cung Uyển muốn đẩy Diệp Bắc Minh ra nhưng người không có chút sức nào.
“Anh... buông ra...”
Diệp Bắc Minh cong môi tươi cười nói: “Tôi sẽ không cho cô chết, càng không để cô quên tôi!”
“Tôi sẽ gọi lại cô nhớ ngày ấy giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì!”
Anh giẫm chân, sương khói mờ ảo ùn ùn kéo tới.
Màn sương đen bao phủ cả hai người họ.
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Chết tiệt!”
“Im miệng, ông im miệng cho tôi!”
Mục Hàn hét lên từng tiếng thét đau thấu tận xương tủy: “Buông Uyển Nhi ra, con mẹ nó buông Uyển Nhi ra cho tao! Không!”