Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1048: Mối họa tiềm tàng

“Nếu giết người nó thương lúc này, e là con bé sẽ hận chúng ta cả đời!”

“Ý bà là?”, Lạc Chính Hùng mở miệng.

Người phụ nữ trung niên nói: “Tìm người điều tra tình hình cụ thể của tên đó đã, cho nó thêm chút lợi ích!”

“Bảo nó chủ động từ bỏ, tốt nhất là bảo nó chính miệng từ chối Khuynh Thành”.

“Bóp chết tất cả từ trong trứng nước!”

Lạc Chính Hùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ này.

Một giây sau.

Giọng của Lạc Chính Hùng lại trở nên nặng nề: “Nếu nó không đồng ý thì sao?”

Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “Thế thì chỉ còn cách…”

Giơ tay làm động tác cắt qua cổ!

……

Vừa ra khỏi cổng của ngục giam Trấn Hồn.

Ánh mắt của mọi người nhà họ Diệp đều dừng lại trên người Diệp Bắc Minh.

“Minh nhi…”

Diệp Thanh Lam vừa lên tiếng.

Diệp Bắc Minh đã mỉm cười: “Mẹ, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ!”

“Hả?”

Hai mắt Diệp Thanh Lam sáng ngời, lẳng lặng gật đầu: “Được!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh có một câu anh không nói ra: “Nhưng con cũng có sự lựa chọn của con!”

“Nhóc Diệp!”

Lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân ra khỏi đám người: “Chuyện Tổng viện Giám Sát…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Viện trưởng, lão Hoa, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ quay về Tổng viện Giám Sát!”

“Được, được!”

Vương Bình An xúc động liên tục gật đầu: “Nhóc Diệp này, chuyện nhà họ Diệp chúng tôi thật sự có lỗi với cậu!”

“Cũng do lão già này sơ sót, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ cử ba cảnh giới Vực Vương đến canh giữ nhà họ Diệp”.

“Chỉ cần là người nhà họ Diệp thì đều được phép tham gia Tổng viện Giám Sát!”

“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Vương Bình An hỏi: “Khi nào cậu quay về Tổng viện Giám Sát?”

Diệp Bắc Minh nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ngày mai đi”.

Mười lăm phút sau, trong phòng.

Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, Hạ Nhược Tuyết đã ngồi lên đùi anh.

Tay ôm lấy cổ anh!

“Thời gian qua khổ cho em rồi”.

Diệp Bắc Minh ôm lấy eo Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết vùi đầu trong lòng Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần tất cả mọi người bình an thì tất cả đều đáng giá”.

“Theo anh đến Tổng viện Giám Sát đi”.

Diệp Bắc Minh đề nghị: “Nó rất thích hợp với em”.

Hạ Nhược Tuyết thoáng do dự, khẽ lắc đầu: “Em nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ, có một số việc em nhất định phải đi làm!”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Một lát sau.

Anh khẽ gật đầu: “Được!”

“Ừm, cảm ơn anh đã hiểu cho em”.

Hạ Nhược Tuyết thản nhiên cười, trực tiếp hôn anh: “Em muốn cố gắng để trở nên mạnh hơn, sẽ không để anh bay quá cao mà em thì không theo nổi!”

“Em muốn làm người con gái mạnh nhất bên cạnh anh!”

Diệp Bắc Minh trêu ghẹo cười nói: “Phải không? Có vài chỗ em lại không bằng Tôn Thiến đấy”.

Ánh mắt anh nhìn xuống dưới!

Mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, cắn răng: “Ai nói vậy? Tới thử xem!”

Thế giới Cao Võ, trong một ngôi đền cổ xưa.

Ưng Bạch Mi, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ.

Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Tề Đạo Khung đều tập trung ở trong này!

Chính là đám người đã bao vây tấn công Long Đảo!

Mọi người im lặng không nói.

Dường như đang chờ đời điều gì!

Đột nhiên.

Một giọng nói già nua không rõ là nam hay nữ vang lên: “Đã đến đông đủ hết chưa?”

Lời vừa dứt, một người áo đen đeo mặt nạ xuất hiện trước cửa.

“Đại nhân, ông tới rồi!”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt hết sức cung kính!

Người áo đen đi vào bên trong, đi thẳng lên chiếc ghế bành cao nhất, xoay người ngồi xuống.

Bàn tay khô héo gõ từng nhịp trên thành ghế: “Tôi đã biết chuyện rồi, mọi người có ý kiến gì không?”

Ưng Bạch Mi là người đầu tiên lên tiếng: “Một cảnh giới Thần Vương nho nhỏ mà lại giết được cảnh giới Vực Vương!”

Ánh mắt lạnh như băng phun ra một chữ: “Giết!”

Sắc mặt Bùi Vân Hải tối đen: “Kẻ đó còn uy hiếp chúng ta, nếu để nó tiếp tục phát triển, e là hậu quả khó lường!”

Có người hùa theo: “Kẻ đó phải chết, phải giết từ trong trứng nước!”

Một ông lão mặt rỗ nhíu mày: “Thánh Tộc có nó làm chỗ dựa, nếu Thánh Tộc gây chuyện với chúng ta thì phải làm sao?”

Ánh mắt Bùi Vân Hải trở nên tàn nhẫn: “Nếu thằng ranh đó bất cẩn vô tình chết đi, thì ai có thể tìm được chúng ta?”

“Đúng vậy!”

“Có thể dùng thủ đoạn ám sát, sau đó phất áo bỏ đi, ai mà biết là chúng ta làm?”

Bọn họ đều tham gia thảo luận.

Bạch Thiên Cơ tạt một gáo nước lạnh: “Ha ha, có thanh kiếm quái dị đó trong tay, ai trong số các người có thể giết được nó?”

“Ám sát hả? Mấy người chắc chắn là không phải đi hiến mạng cho nó đấy chứ?”

Bùi Vân Hải lạnh lùng cười: “Bạch Thiên Cơ, nếu như ông sợ thì lão phu có thể ra ray!”

“Với thủ đoạn ẩn nấp của lão già này, giết thằng ranh đó dễ như trở bàn tay!”

“Đánh phủ đầu trong nháy mắt, khiến nó còn không có cơ hội nào để phản ứng!”

Khóe môi Bạch Thiên Cơ giật giật: “Ngu ngốc!”

“Má! Mày mắng ai?”

Bùi Vân Hải tức giận đứng phắt dậy.
Chương 1049: Học đan đạo

Bạch Thiên Cơ châm biếm: “Tất nhiên là ông rồi!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”

Ưng Bạch Mi khẽ quát một tiếng: “Nghe thử ý kiến của đại nhân xem thế nào!”

“Đại nhân, người thấy thế nào?”

Xoẹt!

Ánh mắt mọi người đảo qua, dừng lại trên người áo đen.

Một giọng nói không chút cảm xúc nào vang lên: “Kẻ này, không thể giết!”

“Tại sao?”

Mọi người đều sửng sốt!

Người áo đen nói hết sức bình tĩnh: “Kẻ này chính là mấu chốt quan trọng để tiến vào nơi đó!”

“Nơi đó? Nơi nào cơ?”

Mọi người đều khó hiểu.

Một giây sau!

Chờ đã!

Cơ thể họ đều run lên, bất ngờ nhìn người áo đen, cả giọng cũng run rẩy: “Đại nhân, ý người là… Thần điện?”

“Đúng vậy!”

Người áo đen gật đầu.

Hít!

Mọi người hít một hơi thật sâu, hơi thở trở nên dồn dập.

Cả đám đều đỏ mắt, muốn trợn ngược tròng ra ngoài!

Hai chữ thần điện đã kích thích vào bộ não của họ!

“Tiền bối, tại sao lại nói kẻ đó là mấu chốt để tiến vào thần điện?”

Ưng Bạch Mi hít một hơi thật sâu: “Sau khi Hoa Tộc bị diệt thì chẳng còn một người nào có thể tiến vào nơi đó”.

“Hơn nữa, điều kiện tiên quyết để tiến bào thần điện chính là mở ra Long Tích!”

Những người còn lại đều nhìn chằm chằm người áo đen kia.

Cùng chờ đợi câu trả lời của ông ta!

Người áo đen thản nhiên thốt ra một câu: “Nếu tôi nói cho các người biết, tên đó đã mở ra Long Tích thì sao?”

“Cái gì?”

Xoẹt!

Mọi người cùng đứng phắt dậy, đồng tử co rụt, trên mặt là vẻ không dám tin.

Bạch Thiên Cơ do dự một lát: “Đại nhân, dù rằng nó đã mở được Long Tích!”

“Nhưng sao chúng ta có thể chắc rằng nó sẽ để chúng ta lợi dụng?”

Người áo đen đã thản nhiên nói ra: “Diệp Phá Thiên năm đó đã bị tổ tiên các người lợi dụng như thế nào?”

“Ý ông là…”

Hai mắt Bạch Thiên Cơ sáng ngời: “Lợi dụng điểm yếu?”

“Các người cũng không ngốc lắm”.

Người áo đen trực tiếp đứng dậy, để lại một tờ giấy: “Đây là tất cả thông tin về Diệp Bắc Minh, các người tự coi mà làm”.

“Một không được thì bắt mười, mười không được thì bắt một trăm”.

“Từ biểu hiện của nó trước nay, thì nó sẽ chọn chấp nhận!”

Bạch Thiên Cơ cầm lên thấy: “Đỉnh Côn Luân…”

……

Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Nhược Tuyết đã thua trận.

Diệp Bắc Minh theo nhóm Vương Bình An trở về Tổng viện Giám Sát, rước lấy vô số ánh mắt quái dị.

“Nghe nói nó có thể giết chết cảnh giới Vực Chủ!”

“Chém giết một lão tổ Kiếm Tông trên quảng trường Kiếm Tông, trong trận chiến Long Đảo cũng đã giết hai Vực Chủ!”

“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ giết chết Vực Chủ, thực lực có thể đi lên xếp hạng trên 100 ấy nhỉ!”

“100 á? Chắc chắn không tới, bảng Thương Khung đâu chỉ dựa vào lực lực!”

“Đúng vậy, tên này cùng lắm cỡ 500 thôi!”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Lòng Diệp Bắc Minh chợt có suy nghĩ, chẳng lẽ bảng Thương Khung không chỉ xếp hạng bằng võ lực?

Vương Bình An chắp tay sau lưng: “Lão Hoa, thằng nhóc này giao cho ông”.

“Được”.

Hoa Côn Luân cười tủm tỉm gật đầu.

Vương Bình An vừa mới rời đi.

Thì Đạm Đài U Nguyệt đã chạy tới: “Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi”.

“Là do tôi lắm miệng, khiến anh gặp phiền toái”.

Diệp Bắc Minh khó hiểu nhìn Đạm Đài U Nguyệt: “Lắm miệng cái gì?”

“Tôi… Tôi…”

Đạm Đài U Nguyệt cúi đầu, dáng vẻ như vừa làm sai: “Bên ngoài Long Đảo, là tôi bất cẩn nói ra bí mật của cậu với Hoa Tộc”.

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Nói rất hay, lần sau nói nhiều hơn chút nhé”.

“Hả?”

Đạm Đài U Nguyệt sửng sốt.

Diệp Bắc Minh lười giải thích: “Hoa lão, tôi về trước”.

Trở về sân viện của mình, Đạm Đài U Nguyệt cũng chạy tới.

Chu Nhược Giai không có ở đây.

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhược Giai đâu?”

Đạm Đài U Nguyệt vội vàng giải thích: “Cô Chu muốn nghiên cứu về đạn dược nên đã đến học viện đan đạo học tập rồi”.

“Học viện đan đạo?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Đạm Đài U Nguyệt tiếp tục giải thích: “Tổng viện Giám Sát muốn nhắm vào những tài năng khác nhau của đệ tử, nên chia thành học viện kiếm đạo, học viện y đạo, học viện đan đạo, học viện luyện khí vân vân…”

“Tổng cộng hơn trăm cái học viện, đều là những thiên tài đứng đầu của các lĩnh vực!”

Diệp Bắc Minh có chút bất đắc dĩ.

Anh chính là thiên tài đan đạo!

Vợ chưa cưới của anh lại đi học đan đạo từ người khác?

Còn không bằng để anh tự dạy!

“Dẫn tôi đến đó xem xem”.

“Được!”

Đạm Đài U Nguyệt không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng Diệp Bắc Minh chỉ muốn gặp Chu Nhược Giai thôi.

Dẫn theo Diệp Bắc Minh đến trước cửa học viện đan đạo.

Thì bên trong đã vang lên giọng nói độc ác của một người phụ nữ trung niên: “Đã đến đây mấy ngày rồi mà có chút chuyện cũng làm không xong?”

“Đúng là ngu ngốc muốn chết, trong đầu cô toàn là bã đậu hả?”

“Cút qua đi úp mặt vào tường đi!”

Giọng Chu Nhược Giai vang lên: “Sư phụ Hàn, tôi có xem thêm ít sách của tông môn”.

“Luyện chế đan được thì phải…”

“A a a!”

Người phụ nữ trung niên kia bắt đầu trách móc: “Chu Nhược Giai, cô tới đây được bao nhiêu ngày rồi?”
Chương 1050: Đòi lại công bằng

“Hàn Vân tôi luyện đan năm trăm ba mươi năm qua, đã là Đan Đế ngũ phẩm!”

“Có phải cô cảm thấy mình đọc sách được vài ngày, thì giỏi hơn tôi rồi đúng không?”

“Thì phải làm cái gì? Cô nói đi, là cái gì?”

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười vang lên.

Mặt Chu Nhược Giai hết xanh lại tím.

Cô ta cắn đôi môi đỏ mọng, cố chịu đựng nhục nhã nói: “Tôi nghĩ…”

Hàn Vân châm chọc ngắt lời: “Tôi không cần thứ cô nghĩ, tôi cần thứ tôi nghĩ! Hiểu chưa?”

“Cái loại thiên phú rác rưởi như cô, cả đời cũng đừng mong luyện được đan dược!”

“Nếu không phải vì người chồng chưa cưới Diệp Bắc Minh kia, cô nghĩ rằng mình có tư cách tiến vào nội viện của Tổng viện Giám Sát hay không?”

“Nếu không nể mặt mũi viện trưởng, thì cô còn chẳng đủ tư cách tiến vào trong cánh cửa này!”

Một đệ tử nở nụ cười: “Sư phụ Hàn, đừng mắng cô ta làm gì, chồng chưa cưới của cô ta hung dữ lắm, biết đánh người đấy!”

“Ha ha ha!”

Lại một tràng cười nữa vang lên.

Mặt Hàn Vân đầy vẻ bỉ ổi: “Thế hả? Tôi lại sợ lắm cơ!”

“Chu Nhược Giai, liệu chồng chưa cưới của cô có tới đây đòi công bằng cho cô không nhỉ?”

“Chắc anh ta sẽ không đánh tôi đấy chứ?”

“Ha ha ha!”

Mọi người trong viện lại tiếp tục cười to!

Hai mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng lên, siết chặt hai tay!

“Sao? Cô cũng muốn đánh tôi đấy hả?”

Hàn Vân nở nụ cười: “Nào, đánh đi!”

Bốp!

Âm thanh giòn tan vang lên!

Mọi người không biết rõ tại sao Hàn Vân lại bay thẳng ra ngoài như một con chó chết!

Rầm!

Tiếng vang rất lớn, Hàn Vân chật vật nằm dưới đất.

Cảm thấy xương cốt cả người như bị giẫm nát!

“Đánh đó, thì sao?”

Một giọng nói khinh thường vang lên.

“Hít!”

Mọi người hít một hơi thật sâu, tất cả đều không kịp phản ứng!

Lại có người dám đánh Hàn Vân thật ư?

Nên biết rằng!

Cha của Hàn Vân chính là Đan Thần người đứng đầu học viện đan đạo!

Cả viện trưởng cũng phải nể mặt ông ấy!

Mẹ Hàn Vân là thần y, người đứng đầu học viện y đạo!

Y đạo thông thiên!

Người là sinh là tử, là thịt và xương trắng!

Đan sư và bác sĩ có thể nói là chức nghiệp được tôn kính nhất trong giới võ đạo!

Thứ nhất, một võ tu rất cần đến đan dược!

Đan sư đắc tội không nổi!

Thứ hai, nếu võ giả bị thương, cũng phải có lúc cần đến bác sĩ!

Lại càng không thể đắc tội nổi!

Là ai! To gan như vậy, dám đánh Hàn Vân?

Bốp!

Mọi người cùng ngẩng đầu lên, con ngươi cọ rụt lại: “Diệp Bắc Minh!”

“Là anh ta!”

“Thảo nào…”

Tim mọi người chợt nhói lên, sóng to gió lớn!

Chu Nhược Giai há miệng: “Anh Bắc Minh, anh về rồi hả?”

Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh cô ấy, lau đi nước mắt uất ức của cô ấy: “Nhược Giai, nỗi ấm ức này chúng ta không cần phải chịu!”

“Ngũ phẩm Đan Đế là loại rác rưởi gì? Không có tư cách dạy cho người phụ nữ của anh!”

“Về rồi anh dạy cho em luyện đan!”

Một phát nắm lấy tay Chu Nhược Giai: “Chúng ta đi!”

“Ừm, được”.

Nỗi ấm ức của Chu Nhược Giai hóa thành hư không, hai người chuẩn bị xoay người rời đi.

Thì Hàn Vân đã che mặt đứng đậy, gằn giọng gào lên: “Đôi cẩu nam nữ kia đứng lại cho tôi!”

“Người đâu, giết chúng, mau giết chúng cho tôi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi nể tình cô từng chỉ dẫn cho Nhược Giai vài ngày nên mới không giết người!”

“Nếu đã muốn chết, thì tôi có thể giúp cô!”

Đưa tay lên một cái, một luồng khí huyết dâng lên.

Ngưng tụ thành một bàn tay, bóp chặt cổ Hàn Vân.

“Diệp Bắc Minh, mau dừng tay lại cho tôi!”

Giọng nói vô cùng tức giận vang lên.

Một ông lão vẻ mặt đầy giận dữ sải bước đi tới: “Cậu đúng là to gan, dám hành hung trong học viện đan đạo, còn muốn giết con gái tôi?”

“Hàn lão!”

Mọi người quay đầu.

Người đó chính xác là người đứng đầu học viện đan đạo.

Bát phẩm Đan Thần, Hàn Khiếu!

Đúng lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân đã lo lắng xông tới.

Đạm Đài U Nguyệt lo Diệp Bắc Minh gặp phải đại họa nên đã đi báo cho hai người.

“Nhóc Diệp, cậu nể mặt tôi một chút đi”.

Vương Bình An nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp chặt lấy cổ Hàn Vân thì cầu xin mở miệng.

Hoa Côn Luân khuyên nhỏ Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, cô là một người tốt”.

“Cô khuyên thằng nhóc Diệp một chút đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần thiết phải làm ầm lên thế”.

Vương Bình An cũng gật đầu: “Nhược Giai, cô khuyên cậu ấy một chút đi!”

Chu Nhược Giai cắn đôi môi đỏ mọng, quyết đoán lắc đầu: “Viện trưởng, Hoa lão, thật lòng xin lỗi!”

Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tôi là người phụ nữ của anh Bắc Minh, là vợ chưa cưới của anh ấy, và tôi đã bị sỉ nhục!”

Anh Bắc Minh chỉ muốn đòi lại công bằng cho tôi, lại bảo tôi phải khuyên anh ấy ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK