Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1686: Uy hiếp

Vương Bình Cô ngẩng đầu với đôi mắt đỏ bừng: “Tôi là trưởng lão của thần cung Lục Đạo, còn là sư phụ của Chu Nhược Giai!”

“Cậu đối xử với tôi như vậy, không sợ bị trời đánh hả?”

“Còn dám sủa hả? Dập đầu!”

Diệp Bắc Minh lướt nhìn bà ta một cái, năm ngón tay ép xuống!

Đầu của Vương Bình Cô đập xuống đất, phát ra tiếng phập bức bối!

Lại đang dập đầu thật!

“Diệp Bắc Minh, cậu sẽ không được chết tử tế đâu!”

Vương Bình Cô xấu hổ tức giận muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nhìn sang Chu Nhược Giai: “Chu Nhược Giai, cô nhìn sư phụ của mình bị người khác ức hiếp, chẳng lẽ không có chút phản ứng nào sao?”

“Cô phản bội tông môn, đó là bất trung!”

“Cô ức hiếp sư diệt tổ, đó là bất hiếu!”

“Loại bất trung bất hiếu như cô…”

Chu Nhược Giai hơi khó xử, đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Ồn ào!”

Giơ chân dẫm lên đầu của Vương Bình Cô, khiến miệng bà ta lún xuống sâu dưới đất!

Không thốt ra được một câu!

“A…!”

Vương Bình Cô điên cuồng gào thét, lại không thể nói được!

Miệng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư, vô cùng ấm ức!

Bỗng nhiên, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Bắc Minh, thả sư phụ của tôi ra, nếu không tôi giết cô ta!”

Một thanh niên bắt theo một cô gái xuất hiện!

“Vương Thiên Thần!”

Chu Nhược Giai mặt đầy tức giận: “Anh đang làm gì hả? Mau thả Đình Đình ra!”

Lúc này, Mặc Đình Đình bị bắt cóc!

Một thanh trường kiếm kề lên cổ cô ta!

Ban đầu Mặc Đình Đình cùng cô gia nhập thần cung Lục Đạo!

Không nghĩ bây giờ bị Vương Thiên Thần lôi ra làm con tin!

Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt lạnh như băng: “Thả Đình Đình ra, tôi thả sư phụ của anh!”

Vương Thiên Thần đang định đồng ý, Vương Bình Cô cực kỳ dữ tợn gào thét một tiếng: “Thiên Thần, con dám thả người, sư phụ không có đồ đệ như con!”

“Sư phụ, nếu không thả người, sư phụ sẽ gặp nguy hiểm!”

Vương Thiên Thần lo lắng.

Vương Bình Cô lại cười đắc ý: “Rõ ràng tên nhóc này rất quan tâm cô gái đó, con thả cô ta, vi sư mới gặp nguy hiểm!”

“Cô ta ở trong tay con, vi sư sẽ an toàn hơn!”

Nói xong, Vương Bình Cô khó khăn ngẩng đầu: “Tôi nói đúng không? Diệp tông chủ?”

“Thiên Thần, đồ nhi tốt của ta, bây giờ vi sư đếm đến ba!”

“Nếu Diệp tông chủ này không thả vi sư, con đừng do dự, lập tức giết con tiện nhân mà con bắt!”

Vương Thiên Thần đỏ bừng mắt gật đầu: “Vâng, sư phụ!”

“Một!”

Vương Bình Cô vừa đếm một số.

“Thả người!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp buông tay, dứt khoát nhanh chóng.

Soạt!

Vương Bình Cô được tự do nhanh chóng lùi lại phía sau, về đến bên cạnh Vương Thiên Thần!

Liền sau đó, bà ta nở nụ cười của kẻ chiến thắng: “Ha ha ha! Diệp tông chủ, xem ra con bé này rất quan trọng với cậu!”

“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, thế nào?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bà muốn chơi gì?”

Giọng của Vương Bình Cô trở nên cực kỳ âm hiểm: “Trò chơi này rất đơn giản, tôi muốn Diệp tông chủ quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi là được!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Nếu tôi nói không thì sao?”

“Không?”

Vương Bình Cô cười âm hiểm: “Diệp tông chủ chắc rất quan tâm Mặc Đình Đình này phải không?”

Lật cổ tay.

Trong tay Vương Bình Cô có thêm một con dao ăm màu xanh!

Một luồng khí tức có tính ăn mòn ập đến, kịch độc!

“Con dao găm này được làm từ răng độc của một con vua chuột, bị nó rạch một đao thì cả khuôn mặt sẽ nát!”

“Tôi vẫn chưa thử nó có tác dụng hay không, không biết con dao này rạch xuống…”

Vương Bình Cô giơ con dao găm, lướt nhẹ trên khuôn mặt Mặc Đình Đình!

Mặc Đình Đình sợ đến cơ thể run lên, hết sức gật đầu: “Anh Diệp… đừng… Đình Đình vốn là thị nữ của anh, cái mạng hèn mọn!”

“Cô im miệng!”

Vương Bình Cô quay đầu tát Mặc Đình Đình một cái: “Cô còn dám nhiều lời, tôi cắt cái mũi của cô trước!”

Quay đầu, nhìn sang vị trí của Diệp Bắc Minh!

“Diệp Bắc Minh, cậu có quỳ không!”

Liền sau đó.

Vương Bình Cô ngẩn người: “Cậu ta đâu?”

Diệp Bắc Minh lại biến mất tại chỗ!

“Sư… sư… sư phụ, bên… bên trái…”, Vương Thiên Thần run lập cập, chỉ vào bên trái của Vương Bình Cô.

Vương Bình Cô quay đầu theo bản năng, nhìn sang bên trái!

Trái tim co thắt lại!

Diệp Bắc Minh không biết chỉ còn cách bà ta chưa đến hai mét từ lúc nào!

Đôi mắt đó nhìn mình giống như tử thần!

Lúc này, Vương Bình Cô chỉ cảm thấy một cảm giác khó thở ập đến, dường như bị người ta bóp cổ.

Cúi đầu nhìn, nắm ngón tay của Diệp Bắc Minh không biết từ lúc nào lại tóm cổ của bà ta thật!

“Cậu… cậu muốn làm gì…”

Đồng tử của Vương Bình Cô co lại, cơ thể không nhịn được run lên!

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”
Chương 1687: Thiên Sát Môn

“Xem mặt bà là sư phụ của Nhược Giai, tôi đã cho bà cơ hội!”

“Tiếc là bà không nắm bắt!”

Sức mạnh của năm ngón tay bùng phát!

Từ phần cổ trở lên của Vương Bình Cô hóa thành một màn sương máu tại chỗ!

Cơ thể trực tiếp ngã xuống!

Mất sinh cơ!

“Sư phụ!”

Vương Thiên Thần sợ đến hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất!

Diệp Bắc Minh nghiền áp một quyền đến, Vương Thiên Thần hóa thành sương máu!

“Mày dám…”

Sức mặt của đám người thần cung Lục Đạo trở nên dữ tợn, đang định lên tiếng!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, giết vào trong đám đông thần cung Lục Đạo!

Trong tích tắc, tiếng kêu thảm vang lên dồn dập!

Mười mấy hơi thở ngắn ngủi, mấy trăm người của thần cung Lục Đạo vốn không hề có sức phản kháng đều bỏ mạng!

“Việc này… suýt!”

Toàn bộ võ giả có mặt trố mắt, không nhịn được hít khí lạnh!

Tanh máu!

Quá tanh máu!

Mọi người nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại tiêu diệt tất cả người của thần cung Lục Đạo trước mặt hơn ngàn tông môn!

Trong lúc mọi người còn thộn mặt!

Anh quay người ôm lấy bên hông Mặc Đình Đình, trở lại cổng của Thái Dương Tông: “Còn ai muốn nộp mạng không? Chỉ cần các người muốn chết, bản tông chủ bảo đảm đáp ứng các người!”

“Dù sao, Thái Dương Tông tôi là thiên đạ đệ nhất sát tông!”

Cả hiện trường tĩnh lặng!

Bỗng nhiên.

“Bốp bốp bốp!”

Một tràng pháo tay vang lên: “Thiên đạ đệ nhất sát tông? Diệp tông chủ thật khí phách!”

“Nếu Thái Dương Tông là thiên đạ đệ nhất sát tông, thì Thiên Sát Môn tôi là gì?”

“Thiên Sát Môn?”

Ba chữ này vừa dứt, hơn một nửa trong số võ giả của hơn ngàn tông môn xung quanh cùng lùi lại mười mấy bước!

Ba chữ Thiên Sát Môn dường như có ma lực!

Mấy triệu người!

Mở to con mắt nhìn chằm chằm thanh niên vừa lên tiếng!

Dường như ngừng hít thở và tim ngừng đập.

Rất nhiều ông lão đều nhảy ra, trừng to con mắt: “Thiên Sát Môn! Tông môn tàn sát trong truyền thuyết thực sự tồn tại sao? Làm sao có thể!”

Có thanh niên hỏi: “Thiên Sát Môn này rất nổi tiếng hả?”

Một vài lão quái vật đều gật đầu: “Đâu chỉ là nổi tiếng, mà đúng là khủng bố!”

Người nào cũng tỏ ánh mắt vô cùng nghiêm trọng!

“Thiên Sát Môn cực kỳ tín ngưỡng đạo tàn sát, nghe nói ngoại trừ trời và đất không thể giết, thì sẽ giết hết những vật có thể giết trên đời!”

“Nhưng họ đã biến mất hơn mấy triệu năm, sao bỗng nhiên xuất hiện rồi?”

Có thanh niên không tin: “Quá khoa trương rồi đấy, giết hết mọi thứ có thể giết trên thế gian ngoại trừ trời đất?”

Ông lão vừa nói nheo mắt: “Cậu nghĩ một người bình thường có thể gia nhập Thiên Sát Môn sao?”

“Điều kiện đầu tiên để gia nhập Thiên Sát Môn: “Giết chết bố mẹ của mình!”

“Suýt…”

Các võ giả xung quah đều hít khí lạnh!

Giết bố mẹ của mình?

Có thể làm được đến mức này đúng là kẻ độc ác!

Lúc này, nhiệt độ bên ngoài Thái Dương Tông dường như hạ thấp mấy phần!

Diệp Bắc Minh nhìn thanh niên của Thiên Sát Môn, trong lòng hơi ngạc nhiên: ‘Tiểu tháp, sát khi cường mạnh quá!’

‘Kẻ này là kẻ có sát khí nặng nhất trong tất cả võ giả tôi từng gặp, thậm chí còn không phân được cao thấp với sát khí trên người tôi!’

‘Rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người?’

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nhóc, sát khí trên người hắn nặng không có nghĩa hắn đã giết nhiều người!”

“Mà là sát tâm của hắn rất nặng, nặng hơn vô số lần so với sát tâm của cậu!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Sát tâm nặng nề?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đúng thế, Thiên Sát Môn có thể giết tất cả mọi thứ có thể giết trên thế gian, ngay cả bố mẹ của mình cũng giết, cậu có thể làm được không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đừng nói bố mẹ, ngay cả giết bạn bè, tôi cũng không làm được!”

“Vậy thì đúng rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đã như vậy, đạo tàn sát của cậu chỉ là giết nhiều người!”

“Tổ chức Thiên Sát Môn giống như giáo điều mà họ tín ngưỡng: giết hết những gì có thể giết trên thế gian!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng phải là giết người vô tội bừa bãi sao?”

“Đợi đã, tiểu tháp, sao ông hiểu Thiên Sát Môn này như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Có người hạ thiên sát lệnh, truy tìm tung tích của bản tháp!”

“Thiên sát lệnh?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Những người bị thiên sát lệnh treo thưởng chắc chắc sẽ bị tìm được!”

“Có điều, từ khi Thiên Sát Môn thành lập đến nay, những trường hợp này không quá mười người!”

“Vừa hay bản tháp là một trong số đó!”

Diệp Bắc Minh nheo mắt.

Có thể khiến tiểu tháp coi trọng như vậy, xem ra Thiên Sát Môn này không đơn giản!
Chương 1688: Thiên Sát Lệnh

Diệp Bắc Minh đang nói chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục nên không phản ứng gì!

Người thanh niên của Thiên Sát Môn còn nghĩ Diệp Bắc Minh bị dọa sợ bởi ba chữ ‘Thiên Sát Môn’!

Suy nghĩ kỹ lại cũng phải, không có ai nghe thấy ba chữ Thiên Sát Môn mà không sợ hãi!

Không ai hết!

“Nhóc con, mày nhớ kỹ!”

Giọng của thanh niên Thiên Sát Môn không hề dao động: “Thứ nhất, Thái Dương Tông có thể là thiên hạ đệ nhị sát tông, đệ tam sát tông!”

“Chỉ cần không phải đệ nhất, Thiên Sát Môn chúng tôi cũng không có ý kiến! Duy nhất không thể là đệ nhất!”

“Thứ hai, tất cả người của Thái Dương Tông tự phế võ công, tự chặt một cánh tay!”

“Thứ ba, tông chủ Thái Dương Tông tuyên bố Thái Dương Tông không phải là thiên hạ đệ nhất tông, tự sát tạ tội!”

“Chỉ cần mày làm được ba điều này, tao sẽ quay người đi ngay, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Nếu không, giết!”

Diệp Bắc Minh cười: “Tao cầu được giết đấy!”

“Được, tao đáp ứng cho mày!”

Thanh niên của Thiên Sát Môn gật đầu!

Trong tích tắc, cả bầu trời bỗng biến sắc, một luồng khí tàn sát như con đao bùng phát.

Xoẹt!

Khí tàn sát gần như áp sát cổ họng của Diệp Bắc Minh, lóe lên rồi vụt tắt, nếu không phải anh phản ứng nhanh tránh được đòn này!

Thì chắc chắn sẽ bị một đao lướt cổ họng!

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tốc độ nhanh quá!”

Thanh niên của Thiên Sát Môn càng kinh ngạc hơn, tuy hắn chỉ là cảnh giới thần tôn!

Nhưng có hơn năm thần hoàng chết dưới tay hắn!

Một đòn không trúng, lập tức tránh xa!

Bất luận thân thủ của Diệp Bắc Minh thế nào!

Đây cũng xác xuất cao nhất của đòn đầu tiên trong giáo điều của Thiên Sát Môn!

Xác xuất lần thứ hai giảm giá lớn, còn có khả năng sẽ nộp mạng!

Cho nên, thanh niên của Thiên Sát Môn không hề do dự quay người định rời đi!

Diệp Bắc Minh đoán ra suy nghĩ của hắn: “Ha ha, muốn đi hả? Mày cảm thấy có thể không?”

Thanh niên Thiên Sát Môn cười ngạo mạn: “Tao muốn đi, không ai có thể ngăn được tao!”

Liền sau đó!

Soạt! Soạt! Soạt!

Thanh niên Thiên Sát Môn dậm chân, lại bỗng hóa thành mười mấy bóng người giống nhau lân lượt bỏ chạy về mười mấy hướng!

“Chỉ là trò vặt!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, bước ra một bước!

Khi một bóng người trong đó dẫm chân xuống.

Phập!

Cơ thể của thanh niên Thiên Sát Môn đập xuống đất như sao băng!

Bản thể bị đánh trúng, mười mấy phân thân còn lại lập tức tan biến!

“Mày… mày có thể phát hiện ra tao? Làm sao có thể!”

Cuối cùng trên mặt thanh niên Thiên Sát Môn lóe lên tia chấn kinh.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Nói đi, rốt cuộc Thiên Sát Môn có nguồn gốc thế nào?”

Thanh niên Thiên Sát Môn cười quỷ dị: “Diệp Bắc Minh, tao chỉ là kẻ giết người cấp thấp nhất trong Thiên Sát Môn!”

“Mày dám tự xưng thiên hạ đệ nhất sát tông, thì đã chắc chắn phải diệt vọng! Tao ở dưới đợi mày!”

Vừa dứt lời.

Diệp Bắc Minh như cảm nhận được điều gì, nhanh chóng lùi lại!

Lập tức về đến trong trận pháp hộ sơn của Thái Dương Tông!

Ầm ầm!

Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, trước mắt dâng lên một đám mây nấm khủng bố, thanh niên Thiên Sát Môn lại tự hủy!

Bên ngoài Thái Dương Tông, ít nhất có mấy vạn võ giả bỏ mạng tại chỗ!

“Thái Dương Tông đã bị Thiên Sát Môn nhằm vào, mau đi thôi!”

“Nơi này không thể ở lại, đừng để bị Thiên Sát Môn ghi thù! Mau rút đi!”

“Rút…”

Hơn ngàn tông môn như nhìn thấy ma, dưới tác dụng của ba chữ Thiên Sát Môn, liên minh diệt Diệp lập tức tan rã!

Diệp Bắc Minh ngẩn người, cau chặt mày!

Thiên Sát Môn này, hình như còn khủng bố hơn anh tưởng tượng.



Cùng lúc đó ở một phân đà của Thiên Sát Môn.

Một bóng người từ bóng tối đến, để lại một mảnh giấy rồi quay người rời đi!

Một bóng người khác ngồi trước bàn gỗ đơn sơ mở mảnh giấy ra xem!

Bên trên có một số thứ tự, phía dưới vẽ chữ X lớn.

“Kẻ giết người số mười sáu chết rồi?”

Phía dưới còn có một cái tên khác: “Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông? Thiên hạ đệ nhất sát tông? Ha ha!”

Bóng người không hề để ý, cầm bút phán quan vẽ một chữ X khác lên trên Diệp Bắc Minh và Thái Dương Tông.

Ném mảnh giấy đi!

Bóng người thứ ba trong bóng tối tiến lên, nhận lấy mảnh giấy rồi quay người đi!

Lúc này, bóng người thứ tư xuất hiện, lại ném một mảnh giấy qua!

Bóng người ngồi trước bàn gỗ mở mảnh giấy ra xem, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Con cháu Hoa tộc thượng cổ đã trở lại phải không?

Bóng người cau mày: “Đã là thế lực thứ ba hỏi như vây rồi, chẳng lẽ con cháu Hoa tộc thượng cổ trở lại thật ư?”

Trầm ngâm một lát, ném mảnh giấy đi: “Số mười bảy, điều tra!”

“Vâng!”

Một tiếng lanh lảnh vang lên trong bóng tối, cầm mảnh giấy, biến mất.
Chương 1689: Tiểu đội sát thần

Hơn ngàn tông môn lập tức rút về, toàn cảnh vô cùng hùng tráng!

Anh giết liền một lúc hơn triệu người cũng không thể chấn áp được những tông môn này, còn Thiên Sát Môn chỉ dùng ba chữ đã dọa sợ hơn trăm tông môn rút lui!

“Thiên Sát Môn thực sự khủng bố đến thế không?”

Diệp Bắc Minh giữ thái độ hoài nghi.

“Khủng bố, đâu chỉ là khủng bố…”

Phía sau vang lên giọng của Tiêu Vô Tướng.

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Ồ? Chẳng lẽ thực lực của Thiên Sát Môn còn cường mạnh hơn ngàn tông môn?”

Tiêu Vô Tướng giải thích: “Chủ nhân, thế lực của Thiên Sát Môn cường mạnh thế nào, thuộc hạ không biết!”

“Nhưng sự khủng bố của Thiên Sát Môn chắc chắn không thể tưởng tượng, đã từng có một tông môn thế lực tương đương với thần cung Lục Đạo bị Thiên Lệnh Sát truy nã!”

“Trong vòng bảy ngày, các lãnh đạo cấp cao của tông môn này liên tiếp bị ám át, ngay cả thái thượng trưởng lão cảnh giới thần hoàng cũng chết ở nơi ông ta bế quan!”

“Còn nữa, quốc chủ của một thần quốc từng chế nhạo Thiên Sát Môn, trong một tháng thần quốc đó bị hủy diệt hoàn toàn!”

“Những việc tương tự như vậy có rất nhiều!”

Vương Yên Nhi tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Tại sao đều là những thế lực chủ động chọc vào Thiên Sát Môn bị diệt?”

Tiêu Vô Tướng đang định trả lời, do dự một lúc nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Chắc chủ nhân biết tại sao chứ?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vì các võ giả khác sau khi bị Thiên Sát Môn giết, không thể truyền tin đi!”

“Chủ nhân thông minh!”

Tiêu Vô Tướng khen một câu.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Theo ông biết, Thiên Sát Môn từng giết võ giả cảnh giới cao nhất là gì?”

Tiêu Vô Tướng suy nghĩ một lát: “Tổ cảnh!”

“Tổ cảnh?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm trọng ba phần: “Tiểu tháp, lúc tôi ở Thái Dương Tông có thể bảo vệ tông môn không cần phải lo!”

“Một khi tôi có việc ra ngoài, thì Thiên Sát Môn này đúng là một sự uy hiếp!”

“Thái Dương Tông cần một tốp đệ tử, nhưng tình hình hiện nay sợ rằng không ai dám gia nhập Thái Dương Tông!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cậu nhóc, cậu quên tiểu đội sát thần của cậu rồi à?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Tiểu đội sát thần?”

Đúng thế!

Ban đầu anh thành lập tiểu đội sát thần, tất cả giao cho Vạn Lăng Phong toàn quyền xử lý!

Vì kẻ địch mà anh phải đối diện có cảnh giới quá cao, tiểu đội sát thần vẫn luôn chưa được dùng đến!

Kết quả chỉ mai phục, thăm dò tin tức, không chừng tiểu đội sát thần có hiệu quả!

Cùng là sát thủ, đi con đường tàn sát!

Diệp Bắc Minh không nghĩ chủ tàn kém hơn Thiên Sát Môn!

“Không biết Vạn Lăng Phong bồi dưỡng họ thế nào rồi?”

“Tiểu tháp, có thể tìm được tung tích của Vạn Lăng Phong không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm ngâm một lát, mới từ từ nói: “Ông ta ở thế giới Tam Thiên!”

“Xem ra phải đến thế giới Tam Thiên một chuyến!”

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh nhìn sang Vương Yên Nhi và Tiêu Vô Tướng: “Nếu tôi muốn rời khỏi thần giới, đến thế giới cấp thấp hơn thì có cách gì không?”

Vương Yên Nhi và Tiêu Vô Tướng quay sang nhìn nhau.

“Cậu Diệp, chẳng lẽ cậu muốn về Huyền Giới lánh nạn ư?”

“Chủ nhân muốn về Huyền Giới sao?”, Tiêu Vô Tướng hơi thất vọng.

Hai người đều nghĩ Diệp Bắc Minh kiêng sợ Thiên Sát Môn!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không phải Huyền Giới, tôi có chút chuyện phải xử lý nên phải về một chuyến!”

Tiêu Vô Tướng hiểu ra: “Các thần tông đêu có năng lực mở truyền tống trận đến hạ giới, nhưng chủ nhân, cậu đã đắc tội với quá nhiều tông môn”.

Chắc chắn họ không muốn cho cậu mượn truyền tống trận!”

“Tôi có cách!”

Giọng của Vương Yên Nhi vang lên: “Tôi có một người bạn, là công chúa của thần quốc Hư Không!”

“Thần Quốc Hư Không chuyên nghiên cứu truyền tống trận, hơn nữa nghe nói sâu trong hoàng cung còn có truyền tống trận có thể trực tiếp đến lãnh vực yêu tộc!”

“Nếu tôi ra mặt, vị công chúa đó có lẽ sẽ giúp cậu Lý một lần!”

Diệp Bắc Minh chắp tay: “Cảm ơn cô Vương!”

Vương Yên Nhi cười phì một tiếng: “Cậu Diệp gọi tôi là Yên Nhi là được”.

“Được, cô Yên Nhi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Trong lòng Vương Yên Nhi thầm mắng: ‘Cậu cứ phải thêm một chữ cô sao?’

Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Tôi còn có chút chuyện phải xử lý, ba ngày sau tôi đến nhà họ Vương tìm cô Yên Nhi!”

“Được!”

Vương Yên Nhi rời đi, Diệp Bắc Minh dặn dò chín sư tỷ vài câu, chuẩn bị trở lại rừng rậm Tinh Hồn.

Đám người Hạ Nhược Tuyết, Hầu Tử, Lãnh Thanh Thu còn đang ở đỉnh Lưỡng Giới Sơn.

Anh cũng đã từng hứa với Trịnh Thiên Quyết cứu con gái xong sẽ quay lại!
Chương 1690: Kinh ngạc

Sau khi rời khỏi Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh đến thẳng rừng rậm Tinh Hồn!

Vừa đến bên ngoài rừng rậm Tinh Hồn, Diệp Bắc Minh đã cảm thấy có người đi theo dõi phía sau: “Người của Thiên Sát Môn? Ha ha!”

Trực tiếp sử dụng Ảnh Thuấn!

Phập!

Tấn công ra một quyền, một bóng đen từ chỗ tối ngã mạnh xuống dưới đất phun ra một ngụm máu tươi!

“Bị phát hiện rồi, rút!”

Bóng đen không kịp nghĩ nhiều, quay người định bỏ chạy!

Liền sau đó, phia sau vang lên tiếng rồng gầm!

Bóng đen không nhịn được quay đầu nhìn, sâu trong đồng tử co lại phản chiếu một con huyết long: “A…”

Ở chỗ ngàn mét.

Ba bóng hình cẩn thận nhìn thấy cảnh này, đồng thời con mắt sầm xuống: “Hắn lại có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của chúng ta, xem ra tên nhóc này không đơn giản!”

Bóng hình dẫn đầu mặc chiếc áo bó sát người màu đen!

Thân hình kiều diễm ẩn dưới chiếc áo choàng đen to rộng, chỉ lộ ra đoi mắt lạnh lùng: “Đuổi theo! Một khi có cơ hội, giết ngay lập tức!”

“Rõ!”

Ba người nhìn Diệp Bắc Minh đi vào rừng rậm Tinh Hồn, vội đi theo nhanh như thỏ.

Điều khiến họ không ngờ là,tốc dộ của Diệp Bắc Minh rất nhanh!

Vừa đi theo khoảng trăm dặm, một bóng hình trong đó tỏ vẻ mặt không dám tin: “Biến mất rồi? Rốt cuộc tên nhóc này dùng thân pháp gì?”

Rừng rậm Tinh Hồn lớn như vậy, số mười bảy, chúng ta phải làm tìm thế nào?”, một bóng đen khác cau mày.

Số mười bảy trực tiếp rút ra khỏi rừng rậm Tinh Hồn: “Chúng ta đợi ở ngoài! Đừng quên lời dạy bảo của tổ tiên Thiên Sát Môn!”

“Khiêm tốn và kiên nhẫn, đợi con mồi tự xuất hiện!”

“Chúng ta không cần làm gì hết, hắn sẽ tự lộ ra sơ hở!”

Cùng lúc đó.

Diệp Bắc Minh đã đến đỉnh Lưỡng Giới Sơn: “Tiền bối, tôi quay lại đây!”

“Cậu nhóc, cậu rất giữ lời hứa!”

Trịnh Thiên Quyết xuất hiện: “Nếu là người bình thường, sau khi rời khỏi Lưỡng Giới Sơn cũng sẽ không quay lại nữa!”

“Cậu đã chọn quay lại, chẳng lẽ định ở đây với tôi một ngàn năm hả?”

Diệp Bắc Minh cười: “Võ gia theo đuổi bản tâm, nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Nếu tôi không thực hiện được lời hứa thì còn tu võ làm gì?”

“Ha ha ha!”

Trịnh Thiên Quyết cười lớn: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!”

Diệp Bắc Minh thấy vậy, khẽ giật mí mắt, buột miệng nói: “Tiền bối chắc không phải thích tôi, lại muốn nói những lời như nhận tôi làm đồ đệ chứ?”

Trịnh Thiên Quyết ngẩn người. sau đó lắc đầu nói: “Cậu nhóc, cậu nghĩ nhiều rồi!”

“Thiên phú của cậu rất mạnh, con đường của bản tọa không hợp với cậu, cho nên sẽ không chọn cậu làm đồ đệ!”

“Ý? Tại sao cậu lại nói lại hả? Hình như bản tọa chưa từng nói muốn nhận cậu làm đồ đệ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: ‘Ha ha ha, cậu nhóc không ngờ hả, người ta không để ý cậu!’

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Không sao!”

“Đợi đã!”

Trịnh Thiên Quyết bỗng cau mày, bước ra một bước, đáp đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Cái mũi ngửi lên người Diệp Bắc Minh như con chó.

Sức mặt bỗng thay đổi: “Cậu nhóc, cậu bị Thiên Sát Môn theo dõi hả?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao tiền bối biết?”

Trịnh Thiên Quyết hừ lạnh lùng một tiếng: “Trên người cậu có khí tức của cái chết, hơn nữa...”

Vừa dứt lời, Trịnh Thiên Quyết bỗng nhiên giơ tay, điểm lên giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh!

“Đừng phản kháng!”

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ.

Lúc đầu ngón tay của Trịnh Thiên Quyết rạch lên giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh.

Một giọt máu tươi rơi xuống đất!

Vù!

Trong tích tắc, giọt máu tươi này tỏa hào quang, lại hình thành một hình ảnh hoa Lê khổng lồ đường kính khoảng một mét!

“Hoa lê máu! Quả nhiên là Thiên Sát Lệnh!”

Đôi mắt của Trịnh Thiên Quyết nghiêm trọng: “Cậu nhóc, có người hạ Thiên Sát Lệnh với cậu?”

“Rốt cuộc cậu đã chọc vào người nào?”

“Thiên Sát Lệnh? Tiền bối, ông nói đóa hoa lê này chính là Thiên Sát Lệnh ư?”, Diệp Bắc Minh cũng lần đầu tiên nhìn thấy hoa lê máu.

“Đúng thế!”

Trịnh Thiên Quyết mặt đầy nghiêm trọng: “Hoa lê máu vừa ra sẽ mất sinh cơ!”

“Mau nói xem rốt cuộc cậu đã chọc vào người nào? Lại có người hạ Thiên Sát Lệnh với cậu?”

Diệp Bắc Minh kể lại chuyện xảy ra ở dưới Lưỡng Giới Sơn một lượt.

Khi nói đến anh chú sát người của hơn một trăm tông môn.

Trịnh Thiên Quyết không nhịn được lên tiếng: “Tên nhóc cậu được đấy, có thủ đoạn của lão phu năm đó!”

“Hơn một trăm thế lực, hơn triệu người cậu nói giết là giết!”

“Nhưng cho dù vì việc này, cậu cũng không đến mức bị hạ Thiên Sát Lệnh chứ!”

“Còn nữa không?”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Tôi lại nói Thái Dương Tông là thiên hạ đệ nhất sát tông tôi là chủ của thiên hạ đệ nhất sát tông!”

“Thiên hạ đệ nhất sát tông?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK