Đế thủ hét lên: “Hỗn xược! Ta là Nữ Đế Dao Trì!”
“Cái tay này còn biết nói nữa? Còn là một cô gái?”, gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi tối sầm lại.
Cô rất thông minh, ngay lập tức phản ứng lại: “Không đúng, Nữ Đế Dao Trì? Cô là mảnh đế thi bị trấn giữ ở nhà tù số bảy đó, cô quả nhiên chạy thoát ra ngoài rồi!”
“Tôi mặc kệ cô có phải là nữ đế gì đó hay không, mau rời khỏi… nơi đó của người đàn ông của tôi mau!”
Côn Ngô Mật Phi giận dữ hét lên.
Nữ Đế Dao Trì kiêu ngạo đáp: “Bổn đế nắm nơi này rất thuận tay”.
“Ngươi kêu bổn đế xuống thì bổn đế phải làm theo sao?”
“Nếu không xuống thì tôi đánh tới khi cô xuống!”
Mày liễu Côn Ngô Mật Phi dựng lên!
Những ngón tay búp măng nắm lấy hư không, một luồng sức mạnh cuốn tới, trong tay Côn Ngô Mật Phi liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh nước biển!
Ép thẳng xuống phía dưới của Diệp Bắc Minh!
Kiếm khí quét ngang, cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng, cấp tốc lùi lại né một kiếm này!
“Mật Phi, em muốn đánh cô ta hay là phế tôi thế?”
Côn Ngô Mật Phi giật mình, vội vàng thu lại kiếm: “Vậy anh mau kêu cô ta xuống, sao có thể để mặc cô ta nắm lấy nơi đó như vậy được!”
Sau khi Diệp Bắc Minh không ngừng khuyên ngăn thì Dao Trì mới buông tay.
Giống như một làn khói hòa vào trong vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!
Trực tiếp tiến vào không gian bên trong của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đến tầng thứ 108: “Diệp Bắc Minh, ngươi đúng là một tên gặp sắc quên nghĩa!”
Dứt lời liền khóa chặt tầng thứ 108!
Hơi thở biến mất.
“Dao Trì?”
Bất luận Diệp Bắc Minh có kêu gọi thế nào, Dao Trì cũng đều không trả lời!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liên tiếng: “Nhóc con, cô ấy phong tỏa tầng thứ 108 rồi, cả tôi cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy nữa!”
"Hừ! Muốn cướp người đàn ông của tôi? Nữ đế thì đã sao?”, Côn Ngô Mật Phi khịt mũi, còn ngạo mạn hơn của Dao Trì, vịn lấy cổ Diệp Bắc Minh.
Cô nhảy lên treo cả người lên thân thể anh, mắt đẹp chớp chớp.
“Không ngờ anh thực sự thoát ra khỏi nhà tù số bảy, người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi em nhìn trúng quả nhiên không tồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật: "Nếu đã thích tôi, tại sao còn phong ấn ký ức của tôi?”
“Còn không phải tại anh sao?”
Côn Ngô Mật Phi bĩu môi: “Ai kêu anh lúc đó lừa em? Lời ngon tiếng ngọt!”
“Nếu không phải lúc đó em rất bức bối, bị vài ba câu ba hoa của anh lừa gạt, em đã không làm ra…”
“Làm ra loại chuyện đó!”
Nói xong.
Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đã đỏ như trái táo, cắn thật mạnh vào khóe miệng Diệp Bắc Minh!
“Đây là hình phạt của em dành cho tôi sao?”
Diệp Bắc Minh tức giận: “Tên điên nhà em, rõ ràng là em đẩy tôi ra xa!”
“Hì hì, vậy thì đã sao? Chuyện mà em làm ra chưa từng giải thích cho người khác hiểu!”, Côn Ngô Mật Phi chớp đôi mắt đẹp, còn ngoắc ngón tay về phía Diệp Bắc Minh.
“Em không chỉ đẩy ngược lại anh, mà còn đè anh những bảy lần!” “Em!”
Trong mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia lửa giận, ôm lấy Côn Ngô Mật Phi phi vào một hang động gần đó!
Dòng khí hỗn độn dâng trào, chặn đứng mọi thứ!
……
Thần viện Thái Thương.
"Hai vị trưởng lão, hai người đã thừa nhận tên Diệp Bắc Minh đó là đệ tử của mình ngay trước mặt mọi người!”
“Không lẽ đệ tử của Thần viện Thái Thương các người chuyên làm ra loại chuyện này sao?”, gương mặt già của Bất Hủ Thương đen kịt, trong mắt đều là lửa giận.
“Nếu Thần viện Thái Thương không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì tộc Bất Hủ sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!”
“Thật là sỉ nhục người khác quá mức!”
Tay chân của Lam Nguyệt Nhã cho đến bây giờ vẫn đang còn run rẩy.
Trong hôn lễ của con trai mình, cô dâu vậy mà ngay tại địa điểm tổ chức đám cưới bị người khác cướp đi mất!
Bất Hủ Vấn Thiên còn bị tổn thương nặng nề, đúng là quá ô nhục!
Gương mặt Tô Bi Vân âm trầm, giống như nuốt phải một con ruồi: “Hai vị yên tâm, tên tạp chủng Diệp Bắc Minh đó nhất định sẽ chết!”
“Hắn hại chết trưởng lão Thái Ất, Thần viện Thái Thương chúng tôi cùng hắn không chết không ngừng!”
Đỉnh Phù Đồ điên cuồng đập bàn, phá ra từng chập bùm bùm bùm: “Uổng cho lão phu còn nhận tên tiểu súc sinh này làm đệ tử, hắn vậy mà dám làm ra loại chuyện này!”
“Đợi lão phu bắt được hắn, nhất định phải dùng mọi cách hành hạ hắn tới chết!”
Ở trung tâm đại điện, Côn Ngô Thái Sơn, Tô Hiểu Vân cùng các thành viên khác của gia tộc Côn Ngô đều quỳ ở nơi đó!
“Gia tộc Côn Ngô các người có thái độ gì?”
“Côn Ngô Mật Phi được các người dạy bảo, chuyện này không cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, Lam Nguyệt Nhã nghiến răng nghiến lợi, một người phụ nữ vậy mà siết chặt nắm đấm tới mức phát ra tiếng xương cốt thít chặt kêu răng rắc.
Có thể tưởng tượng được bà ta phẫn nộ đến mức nào!
Côn Ngô Thái Sơn ngẩng đầu đáp: “Bà thông gia à…”
"Câm miệng!"
Lam Nguyệt Nhã gào lên: “Ông cũng xứng làm thông gia với tôi? Nếu chuyện này gia tộc Côn Ngô ông không cho tôi một lời giải thích thì chính là kẻ thù của tộc Bất Hủ!”
Mọi người trong gia tộc Côn Ngô sợ hãi!
Lời này quá nghiêm trọng.
Trở thành kẻ thù của tộc Bất Hủ?
Gia tộc Côn Ngô chẳng phải đối đầu trực diện với cái chết sao!
“Lam Nguyệt Nhã, bà xác định muốn tộc Bất Hủ trở mặt thành địch với gia tộc Côn Ngô sao?”
“Bà có thể đại diện cho tộc Bất Hủ? Hoặc là nói, tộc Bất Hủ thực sự muốn khai chiến với gia tộc Côn Ngô?”
“Hửm?”
Một giọng nói cực kỳ già nua vang lên.
Một tiếng ‘hửm’ cuối cùng kia mang theo mùi vị chất vấn!
Một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, đứng sừng sững trong đại điện của Thần viện Thái Thương.
Chính là lão tổ của gia tộc Côn Ngô, Côn Ngô Tuyệt Long!
Tại khoảnh khắc Côn Ngô Tuyệt Long xuất hiện, sự kiêu căng của Lam Nguyệt Nhã ảm đạm đi vài phần, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt!
Dẫu sao cũng là cảnh giới Tế Đạo!
Khi đạt đến trình độ này đã hoàn toàn không sợ hãi trước uy hiếp từ gia tộc đế huyết nữa!
Bất Hủ Thương tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt vợ mình, chắp tay nói: “Tuyệt Long tiền bối người đừng hiểu lầm, bà ấy chỉ là quá tức giận nên mới nói mà không lựa lời thôi!”
“Tộc Bất Hủ đương nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà đối đầu với tộc Côn Ngô!”
Vẻ mặt Côn Ngô Tuyệt Long dịu lại!
Bất Hủ Thương không dừng lại mà tiếp tục nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng! Tuyệt Long tiền bối, người cảm thấy tộc Bất Hủ tôi xứng đáng bị như vậy sao?"
“Côn Ngô Mật Phi là người của tộc Côn Ngô các người”.
“Việc này, nếu không cho Bất Hủ tộc một lời giải thích, tôi đành phải quay về bẩm báo với các vị lão tổ, đợi họ đưa ra quyết định”.
Côn Ngô Tuyệt Long lắc đầu nói: “Tộc Côn Ngô ta cũng là nạn nhân trong chuyện này”.
“Tên súc sinh Diệp Bắc Minh này, ba ngày trước đã lén lên núi Côn Ngô, đánh cắp suối thần mà tộc Côn Ngô chúng ta đã tích lũy hàng tỷ năm!”
“Cái gì?”
Đám người sửng sốt.
Suối thần Côn Ngô bị đánh cắp!
Sắc mặt Côn Ngô Tuyệt Long âm trầm: “Các vị nếu không tin thì có thể đi điều tra”.
“Côn Ngô Tuyệt Long ta hận không thể băm vằm tên súc sinh này thành ngàn vạn mảnh”.
Một cơn giận dữ cuồng nộ bùng phát từ cơ thể Côn Ngô Tuyệt Long.
“Côn Ngô Mật Phi hủy hôn, lão phu cũng không ngờ tới”.
“Có điều các người yên tâm, lão phu sẽ không bỏ qua cho hai người này”.
“Truyền lệnh của ta xuống, bắt đầu từ bây giờ, Côn Ngô Mật Phi bị trục xuất khỏi tộc Côn Ngô, tất cả thành viên của tộc gặp cô ta giết không thương tiếc”.
“Ai giết được Diệp Bắc Minh, thưởng một cân nước suối thần”.
Suối thần Côn Ngô không lại dư lại bao nhiêu, lại còn thưởng 1 cân.
Nghĩ có thể biết, Côn Ngô Tuyệt Long đã hạ quyết tâm đến mức nào.
Nói xong.
Côn Ngô Tuyệt Long nhìn về phía Bất Hủ Thương: “Nghe nói Vấn Thiên bị Diệp Bắc Minh đánh bị thương, lão phu tình nguyện tặng 10 cân nước suối thần”.
“Để chữa thương cho Vấn Thiên, đồng thời lão phu cũng sẽ đích thân truyền cho nó một thần thông của cảnh giới Tế Đạo”.
Bất Hủ Thương và Lam Nguyệt Nhã nhìn nhau.
Mười cân nước suối thần!
Lại còn một thần thông của cảnh giới Tế Đạo!
Cuộc mua bán này, có vẻ không lỗ.
“Thành giao”.
Bất Hủ Thương gật đầu, nhìn hướng Tô Bi Vân và Đỉnh Phù Đồ, lạnh lùng nói: “Hai vị trưởng lão, thái độ của hai người thế nào?”
Tô Bi Vân cắn răng: “Ta cũng sẽ dạy cho Vấn Thiên một loại thần thông Tế Đạo, thu nó làm đệ tử truyền thừa”.
Đỉnh Phù Đồ cũng ủ rũ: “Tất cả kinh điển ở Tàng Kinh Các của học viện Thái Thương đều có thể cho Vấn Thiên đọc”.
“Được”.
Bất Hủ Thương hoàn toàn hưng phấn.
Lam Nguyệt Nhã bên cạnh từ buồn hóa vui.
Con trai mất đi một người phụ nữ, nhưng lại đạt được rất nhiều lợi ích khác.
Bỏ qua việc mất mặt hôm nay, Bất Hủ Vấn Thiên đúng là được phúc trong nạn mà..
“Truyền lệnh của ta, toàn lực truy sát Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi, bất kể sống chết”.
Chương 2085: Diệp Bắc Minh: Tôi đầu hàng...
“Đây mới là lần thứ năm mà đã không chịu được rồi à?”
Côn Ngô Mật Phi liếm đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười bỡn cợt!
Diệp Bắc Minh đỡ eo, tay còn lại thì chống lên một hòn đá nhô ra trên bề mặt hang động!
“Em… Tôi đầu hàng!”
Khóe miệng anh giật giật, khí phách cao ngất vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, triệt để nhận thua!
Sau khi được ‘thả xích’, nếm được mỹ vị của tình dục, Côn Ngô Mật Phi thực sự quá dũng mãnh!
Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không cảm thấy chuyện vận động giữa nam nữ có gì không tốt!
Ở cô không có sự thẹn thùng của một người phụ nữ, càng không biết đến việc che giấu bản thân là gì, thích là thích, không thích là không thích!
Cô rất thích cảm giác ép khô Diệp Bắc Minh!
“Không sao, anh đã rất giỏi rồi…”
Côn Ngô Mật Phi bước tới vỗ vai Diệp Bắc Minh.
“Tôi %$...$%&$&$..."
Diệp Bắc Minh bực bội chửi rủa một tràng.
Máu nóng lên não liền một phát túm lấy Côn Ngô Mật Phi, dòng khí hỗn độn trong hang lại một lần nữa cuộn trào!
Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh lại một lần nữa giơ cờ trắng bại trận.
Gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đỏ bừng, đôi mắt đẹp long lanh ý cười: “Biểu hiện lần này của anh không tệ, bổn tiểu thư tạm tha cho anh lần này!”
Khó có dịp Diệp Bắc Minh không dám buông lời ngông cuồng!
Côn Ngô Mật Phi thực sự quá điên cuồng!
Trước mặt người khác cô luôn duy trì vẻ đạm mạc xa cách, ngạo mạn, tự cao nhưng trên phương diện đó lại cực kỳ phối hợp với Diệp Bắc Minh!
Cô mang tới một cảm giác mới lạ mà anh chưa từng được trải nghiệm từ trên người những bóng hồng khác.
Nhiều lần đẩy anh từ thế chủ động sang bị động, trên người cô tự toả ra một sức hấp dẫn riêng biệt!
“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo đây?”
Côn Ngô Mật Phi thay một thân trang phục mới.
Bộ quần áo vừa rồi sớm đã bị Diệp Bắc Minh xé thành vải vụn, không cách nào mặc được nữa!
“Em đừng chạm vào tôi…”
Diệp Bắc Minh lạnh cóng mà rùng mình.
“Phì…. Ha ha ha ha!”
Côn Ngô Mật Phi che miệng cười trộm: “Trông anh sợ hãi chưa kìa, em đâu có ăn thịt anh!”
Dứt lời gương mặt cô liền trở nên nghiêm nghị, chỉnh trang lại mái đầu của mình!
Rồi lấy ra một đôi tất dài màu trắng, xỏ xuống đôi chân ngọc ngà.
“Em nói nghiêm túc đó, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”
“Anh khuấy đảo ầm ĩ Thần viện Thái Thương như vậy, lại cướp đi em từ dưới tay của Bất Hủ Vấn Thiên, hắn nhất định là tức chết rồi!”
“Thần viện Thái Thương, tộc Bất Hủ, còn có tộc Côn Ngô, tất cả bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu”.
Côn Ngô Mật Phi rất vui mừng, hoàn toàn là dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Diệp Bắc Minh cau mày, trầm mặc mấy giây mới đáp: “Tôi muốn nâng cao thực lực”.
Anh thành thật nói ra mục đích của mình, muốn trong vòng một năm đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!
“Cảnh giới Tế Đạo, trong vòng một năm?”
Cho dù là Côn Ngô Mật Phi cũng phải trợn to hai mắt vì kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, em biết anh rất yêu nghiệt, nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng!”
“Trong thời gian một năm phải vượt qua hơn hai mươi cảnh giới nhỏ, vậy bình quân nửa tháng phải đột phá một cảnh giới nhỏ!”
“Chưa kể ở giữa còn có ba cảnh giới lớn như rãnh trời cần phải vượt qua!”
Nói đoạn cô nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Không phải em đả kích anh nhưng em mất một vạn năm để tiến vào cảnh giới đại năng!”
“Sau đại năng, lại tốn thêm một trăm triệu năm để đột phá cảnh giới Đại Đạo!”
“Trung bình dành mười triệu năm cho mỗi một cảnh giới nhỏ!”
“Một tỷ năm trước em đã là Đại Đạo tầng chín! Tám trăm triệu năm trôi qua, em vẫn mắc kẹt ở cảnh giới này!”
“Cho dù dùng nhiều năm như vậy em vẫn là thiên tài của tộc Côn Ngô! Cũng là con cưng của trời tại Thần viện Thái Thương!”
Nói tới đây cô thở dài một hơi, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh:
“Em tin cho anh thời gian một tỷ năm liền có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo!”
“Nhưng muốn chỉ dùng một năm để đạt được tới mục tiêu đó, không phải em không tin anh mà là hoàn toàn không có khả năng này!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
Anh biết Côn Ngô Mật Phi sẽ không lừa dối mình!
Cũng không cần thiết phải làm như vậy!
“Là do ngươi không làm được chứ ngươi tưởng rằng Diệp Bắc Minh cũng giống như mình sao?”
Giọng nói kiêu ngạo đầy lạnh lùng của Dao Trì vang lên.
Côn Ngô Mật Phi không chút khách sáo phản pháo lại: “Sao rồi? Không lẽ cô có thể khiến anh ấy đột phá tới Tế Đạo trong vòng một năm sao?”
Dao Trì vô cùng khinh thường đáp lại: “Nếu ta làm được thì sao?”
Côn Ngô Mật Phi cười gằn: “Vậy tôi sẽ bưng trà rót nước cho cô, từ nay về sau ngoan ngoãn trở thành nô bộc cho cô!”
“Được!”
Dao Trì cười đầy tự tin: “Diệp Bắc Minh, vốn dĩ ngươi có thể ở lại núi Ngộ Đạo và thăng cấp tới tầm Đại năng tầng năm!”
“Nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể dùng cách khác thôi!”
Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Nội đan của Tế linh!” ,Dao Trì nói.
“Tế linh là cái gì?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Côn Ngô Mật Phi ở một bên lại sửng sốt tới trợn tròn hai mắt.
“Người phụ nữ của ngươi biết đó, hỏi cô ta đi!”
Côn Ngô Mật Phi lần này hiếm khi không đấu võ mồm với Dao Trì, ngược lại còn giải thích: “Là sinh linh có thể sánh ngang với cảnh giới Tế Đạo, không phải là con người!”
“Có thể là yêu tộc, ma tộc, đều có thể!”
“Cho dù là chủng tộc đế huyết cũng rất khó giành được nội đan của Tế linh, cô đang đùa cái gì vậy?”
Giọng điệu Dao Trì vẫn phách lối như cũ: “Phương pháp đã chỉ cho ngươi rồi, là ngươi không làm được thôi!”
“Thì bổn đế còn có thể làm sao?”
“Cô đây là đang già mồm át lẽ phải!”, Côn Ngô Mật Phi phẫn nộ.
Dao Trì cười lạnh: “Sau khi lấy được nội đan của Tế linh thì Diệp Bắc Minh có thể lập tức tiến vào cảnh giới đại năng tầng thứ ba!”
“Hoặc là giống như ngươi, cứ cứng rắn tu luyện mười triệu năm mới tăng một cảnh giới nhỏ!”
“Dùng mười triệu năm để đột phá một cảnh giới nhỏ, ngươi thực sự tưởng rằng bản thân là thiên tài sao?”
“Cô….”
Côn Ngô Mật Phi nghẹn họng!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: “Mật Phi, ở đâu có Tế linh?”
Côn Ngô Mật Phi biến sắc, vội vàng lắc đầu: “Bắc Minh, Tế linh ở cùng cảnh giới còn khủng bố hơn cả Tế Đạo!”
“Cho dù chỉ có 1/10.000 cơ hội tôi cũng muốn thử xem sao!”
Giọng điệu Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Anh hoàn toàn có thể ẩn nấp!
Chỉ cần chậm rãi tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!
Đến lúc đó Nguyên Thủy Chân giới sẽ không còn ai có thể đè lên đầu anh nữa!
Nhưng nó cần quá nhiều thời gian!
Diệp Bắc Minh đợi không nổi, bố mẹ, các sư tỷ, cùng một nhóm hồng nhan chờ không nổi nữa!
Dù trước mắt là núi đao biển lửa anh cũng phải nhảy vào!
“Được rồi!”
Côn Ngô Mật Phi gật đầu trịnh trọng đáp: “Trong rừng lạc đường có Tế linh, hơn nữa còn không chỉ có một hai con”.
“Rừng lạc đường không lớn, có diện tích tương đương núi Côn Ngô, chỉ khoảng một triệu dặm”.
“Nhưng cho dù là cường giả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám tùy tiện đi sâu vào trong!”
“Bởi vì một khi đặt chân vào, thực sự không thể thoát ra ngoài! Bên trong còn kinh khủng vượt xa tưởng tượng của anh!”
“Cứ cách mười triệu năm Thần viện Thái Thương sẽ cử ba vị đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo dẫn theo 100 đệ tử đứng đầu tiến vào rừng Lạc đường để rèn luyện!”
“Em từng vào đó vài lần và suýt chết…”
“Nếu anh muốn đi, vậy em sẽ đồng hành cùng anh, sinh tử có nhau!”
……
Nửa giờ sau.
Một nhóm người thuộc tộc Bất Hủ tìm được một hang động, Bất Hủ Vấn Thiên sắc mặt tái trắng, ho khan không ngừng tiến vào!
“Công tử, nơi này còn lưu lại hơi thở của hai kẻ đó!”
“Nhưng bọn chúng đã rời đi được một lúc rồi!”, một ông lão quỳ một gối xuống đất báo cáo.
Hai mắt Bất Hủ Vấn Thiên đỏ lên, ra lệnh bằng giọng điệu rét lạnh: “Sử dụng đạo văn thời gian xem có tra ra được manh mối nào không!”
“Vâng!”
Vài ông lão đồng thanh trả lời.
Họ nhanh gọn rạch một đường xuống lòng bàn tay, dùng máu tươi khắc ra đạo văn thời gian!
Khung cảnh trong hang động thay đổi, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng đảo ngược lại!
Hang động đã từng bị bao phủ bởi dòng khí hỗn độn, nhìn không rõ chi tiết cụ thể nhưng lại không ngừng vọng tới từng đợt va chạm khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
“Cái này…”
Vài ông lão đều khựng người.
“Diệp Bắc Minh, thứ khốn kiếp!”
Bất Hủ Vấn Thiên không kìm được phun ra một ngụm máu, cả người hắn run rẩy, tim gan như bị một bàn tay bóp chặt lấy!
“Công tử…”
Mấy ông lão vội vã tiến lên muốn đỡ lấy hắn.
“Các người đều nghe thấy rồi nên cũng đáng chết…”, Bất Hủ Vấn Thiên điên cuồng rống lên.
Một vài ông lão kinh sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, rối rít dập đầu cầu xin tha thứ.
Sau một lúc.
Bất Hủ Vấn Thiên bước ra khỏi hang động với đội mắt đỏ hòe: “Bất Hủ Hằn, giết sạch đám người bên trong đi!”
“Báo cho bố tôi biết, cử người tới rừng Lạc đường, tôi muốn tự tay giết chết Diệp Bắc Minh!!!”