Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1831: Chạm vào cấm kỵ

Cắn chặt răng cố gắng chịu đựng!

Lão Hà cũng không vội, lấy ra một bộ dụng cụ uống trà từ chiếc nhẫn trữ vật: “Lão Bạch, chúng ta vừa uống trà vừa đợi đi”.

Bạch Tông Hà gật đầu: “Được”.

Hai người vừa ngồi xuống.

“Thả sư tỷ của tôi ra! Các ông đều đáng chết!”

Gru!

Phía sau vang lên một tiếng rồng gầm, thậm chí xen lẫn tiếng sấm sét!

“Cái gì vậy?”

Lão Hà và Bạch Tông Hà quay đầu.

Chỉ thấy, một thanh niên không tiếc thiêu cháy tinh huyết, cưỡi trên đầu một con huyết long ngưng tụ từ tinh huyết đang lao đến!

“Nhóc con, mày là ai?”

Bạch Tông Hà cau mày.

“Tôi là ai?”

Diệp Bắc Minh đỏ bừng đôi mắt, hắng giọng khàn khàn: “Cái đầu của em gái ông là do tôi chặt xuống, cháu gái Nghê Mộng Tuyết của ông cũng là do tôi giết!”

“Bây giờ biết tôi là ai rồi chứ?”

Bạch Tông Hà tức đến xanh mặt, cơ thể không ngừng run lên: “Là… là mày! Súc sinh, lại là mày!”

“Mày chính là Diệp Bắc Minh đó? Mẹ kiếp, mày đáng chết!”

Bạch Tông Hà tức giận gầm lên!

Xông giết về phía Diệp Bắc Minh như điện giật!

Phập!

Bộ ấm trà của lão Hà vừa lấy ra lập tức nổ tung!

“Súc sinh, em gái của Bạch Tông Hà tao mà mày cũng dám giết, lão phu bảo đảm cho mày hối hận vì sinh ra từ trong bụng mẹ của mày! Tao phải cho tất cả những người liên quan đến mày đều phải chết không có chỗ chôn!”

Bạch Tông Hà mang theo cơn giận ngút trời xông lên!

Trưc tiếp đập mạnh vào huyết long đang lao xuống!

Ầm ầm!

Huyết long được hình thành từ thiêu cháy tinh huyết của Diệp Bắc Minh nổ tung, tiếng sấm sét vang lên, huyết quang ngút trời!

Bạch Tông Hà vốn không ngờ con huyết long này lại mạnh như vậy, lại bị nổ đánh bay đi tại chỗ!

Lồng ngực đau rát, miệng phun ra máu tươi!

Ông ta vậy mà lại bị thương?

Nhìn lại Diệp Bắc Minh còn thê thảm hơn, trực tiếp bị đánh đến lồng ngực vỡ nứ, hai tay cũng gần như tan rời!

Máu từ vết thương chảy ra!

“Sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh lại không màng đến thương tích của mình, cố hết dứng sử dụng Ảnh Thuấn!

Lập tức xuất hiện trước hai người!

“Tiểu sư đệ, đệ… sao đệ lại đến đây?”

“Đệ đến sớm quá, các tỷ vẫn chưa làm xong tất cả cho đệ!”

Hai người mở mắt, vừa vui mừng vừa lo lắng: “Đi đi, mặc kệ các tỷ, đệ mau đi đi!”

“Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, dù có chết, đệ cung phải chết cùng các tỷ!”, Diệp Bắc Minh đỏ bừng đôi mắt gào lên, giữa đôi lông mày mở ra một con mặt dọc, lập tức nhìn xuyên thấu tình trạng trong cơ thể của hai người?”

“Ma Đồng?”

Đồng tử của Bạch Tông Hà co lại.

“Đáng chết! Các ông thật độc ác!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng!

Lòng bàn tay hiện lên một luồng khí tức màu đen, lập tức chui vào trong cơ thể của Đạm Đài Yêu Yêu!

“Ra đây cho tao!”

Tử Cực Thần Lôi lại thực sự ra khỏi cơ thể, bị khí tức màu đen ép ra!

“Cả mày nữa, cút ra khỏi cơ thể của sư tỷ tao!”, Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, Phần Thiên Chi Diễm ngưng tụ thành một con chân long màu vàng kim trong lòng bàn tay!

Lập tức chui vào trong đan điền của Liễu Như Khanh!

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Rắn U Hồn màu đen đau đớn xông ra khỏi đan điền.

Vì đã hít quá nhiều máu tươi, cả thân mình biến thành màu đỏ máu!

“Giết!”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm một tiếng.

Phần Thiên Chi Diễm nuốt chửng rắn U Hồn, hóa thành tro bụi!

“Khí tức màu đen này là… vãi!”, lão Hà suýt kích động đến nhảy lên: “Má ơi, khí Hỗn Độn, đây là khí Hỗn Độn!”

Đồng tử của Bạch Tông Hà co lại: “Còn cả ngọn lửa khủng bố đó, chẳng lẽ là Phần Thiên Chi Diễm trên bảng xếp hạng dị hỏa?”

“Tên nhóc n ày có lai lịch thế nào? Mà trên người có khí Hỗn Độn và Phần Thiên Chi Diễm?”

Lão Hà kích động đến đỏ mặt.

“Ha ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi!”

“Hai thứ này đều là bảo vật chí cao vô thượng, đúng là song hỉ… à không, tam hỉ lâm môn!”

Vẻ mặt của lão Hà dần trở nên dữ tợn: “Nhóc con, giao đồ ra đây đi!”

Khí tức của cảnh giới Thiên Quân không hề che đậy, nghiền áp về phía trước dễ như trở bàn tay!

Diệp Bắc Minh đột nhiên cười: “Muốn giết tôi? Vậy thì cùng chết đi!”

“Hoa tộc!”

Hai chữ vừa được nói ra, giống như chạm vào cấm kỵ!

Ầm ầm!

Tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, một đường chớp màu máu từ trên trời giáng xuống!

“Cái gì?”

Lão Hà dừng lại!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời thét dài: “Hoa tộc! Hoa tộc! Hoa tộc!”

“Hoa tộc, Hoa tộc... Hoa tộc!”

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Trên không trung cả Phong Ma Cốc lập tức xuất hiện hàng trăm đường sét màu máu, sức mạnh của pháp tức đáng sợ ngưng tụ thành một vòng xoáy màu máu!

Tất cả năng lượng thiên địa xung quanh đều bị thiêu cháy, giống như ngày tận thế!

“Tao giết mày!”

Lão Hà mắng lớn, cực kỳ muốn phun ra máu!

Diệp Bắc Minh điên cuồng chạm vào cấm kỵ, cả bầu trời ngưng tụ một sức mạnh hủy diệt khủng bố!

Họ nằm mơ cũng không ngờ, sức mạnh pháp tắc cấm kỵ còn có thể sử dụng như vậy?

Ầm ầm!
Chương 1832: Chết chắc rồi

Đường sét màu máu điên cuồng đập xuống, chuẩn bị diệt trừ tất cả không hề phân biệt!

Lão Hà sợ đến chân mềm nhũn: “Vãi! Tên nhóc này muốn chết chung với chúng ta!”

Bạch Tông Hà sợ đến toàn thân run rẩy: “Mẹ kiếp, kẻ điên! Tất cả đều là kẻ điên!”

“Mau rút thôi!”

Lão Hà hét đến khản giọng, nghĩ cũng biết ông ta sợ hãi đến mức nào!

Hai người mau chóng lùi lại như phát điên!

“A… trưởng lão cứu tôi…”

“Không… tôi không muốn chết…”

Các đệ tử của bốn thánh địa kêu lên thảm thiết, vừa xông ra mấy trăm mét thì bị lôi điện màu máu nhấn chìm, hóa thành tro bụi tại chỗ.

Cách trăm dặm, Nghê Hoàng kinh sợ nhìn về hướng Phong Ma Cốc!

Ôm chặt miệng: “Anh Diệp, anh…”

Lúc Diệp Bắc Minh chạy đến Phong Ma Cốc, đã bỏ lại một mình cô ta, thiêu cháy tinh huyết xông đi, nói mình có cách đối phó với hai Thiên Quân!”

“Hô vang lời cấm kỵ, chết chung với bọn họ chính là cách của anh sao?”

Cùng lúc đó, bên ngoài phạm vi thiên lôi bao trùm.

Hai bóng người toàn thân cháy đen, bò dưới đất thoi thóp thở!

Trên cái đầu đen xì chỉ có hai con mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm về hướng Phong Ma Cốc!

“Vãi… tên nhóc đó điên rồi, lại muốn kéo chúng ta chết cùng…”, giọng của lão Hà run run, vừa nãy ông ta không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn giữ mạng.

Ngay cả hồn ngọc bản mệnh cũng vỡ nét, cuối cùng nhặt về được cái mạng!

Bạch Tông Hà ở một bên cũng không tốt hơn là bao, cất giọng khàn khàn: “Suýt nữa lật thuyền trong mương! Tên nhóc này đúng là ác!”

“Đáng tiếc, hắn và hai con tiện nhân đó chết chắc rồi!”

“Dưới sức mạnh của cấm kỵ, không ai có thể sống sót dưới trung tâm thiên lôi, nếu không phải chúng ta có thực lực đủ mạnh, thì chắc chắn hôm nay phải bỏ mạng tại đây, hóa thành tro bụi!”

“Ực ực…”

Hai người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Cảm giác sống sót, thật tốt!

“Bây giờ làm thế nào? Tên nhóc đó và hai cô gái kia chết chắc rồi”, vẻ mặt của lão Hà hơi dữ tợn.

Bạch Tông Hà lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống, hồi phục chút nguyên khí: “Cứ đợi thêm xem đã, đợi thiên lôi biến mất, chúng ta quay lại xem sao, để tránh tên nhóc đó chưa chết!”

“Cho dù chỉ có một phần trăm ngàn cơ hội, tôi cũng phải đích thân nhìn thấy!”

“Ông đúng là chắc chắn quá, được, vậy thì đợi thêm”, lão Hà gật đầu.

Nửa canh giờ sau, thiên lôi dần kết thúc.

Hai người vè đến ngoài Phong Ma Cốc, mặt đất lún xuống sâu mấy chục mét.

Tất cả bùn đất xung quanh đều hóa thành màu cháy đen!

Đừng nói là thi thể, ngay cả xương cốt cũng không còn!

Lão Hà lắc đầu: “Bây giờ yên tâm rồi chứ?”

Bạch Tông Hà gật đầu: “Ông nói xem liệu có khả năng họ thoát khỏi thiên lôi giáng xuống không!”

“Và trốn vào trong Phong Ma Cốc!”

“Ha ha… lão Bạch à, ông đúng là quá thận trọng rồi!”, lão Hà phì cười lắc đầu: “Hai chúng ta đều dùng hết tất cả sức lực mới thoát khỏi thiên lôi đánh giết, tên nhóc đó có tư cách gì thoát ra được chứ?”

“Cho dù hắn thoát được, hắn dám tiến vào Phong Ma Cốc, thì cũng là tìm cái chết!”

“Cùng đúng!”

Bạch Tông Hà kiêng sợ nhìn vào sâu trong Phong Ma Cốc, hai người quay người mau chóng bỏ đi.



Cùng lúc đó, lối vào Phong Ma Cốc.

Diệp Bắc Minh đặt Đạm Đài Yêu Yêu và Liễu Như Khanh xuống, hơi sợ hãi thở hắt ra: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, vừa nãy may mà có cô!”

“Nếu không phải có cô, ba người chúng tôi thực sự bị thiên lôi đánh thành tro rồi!”

Vừa nãy hàng ngàn hàng vạn đường thiên lôi nghiền áp xuống!

Diệp Bắc Minh đặt cược một phen, lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chỉ thẳng lên bầu trời!

Một cảnh như trong dự liệu khiến anh vui mừng xuất hiện!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giống như cột thu lôi, tất cả thiên lôi đều bị nó hút hết vào trong!

Diệp Bắc Minh mới bồng hai sư tỷ xông vào Phong Ma Cốc!

Vù!

Đột nhiên.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục run lên, một đường quang ảnh màu máu xông ra!

Lại ngưng tụ thành một cô bé bảy tám tuổi: “Chủ nhân, vừa nãy tôi đã ăn no quá!”

“Sau này còn có chuyện tốt như vậy, anh tuyệt đối đừng quên tôi đấy!”

“Hay là anh lại hô thêm mấy lần đi?”

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây là bản thể của cô sao?”

Cô bé cười, khóe miệng hiện lên hai cái lúm đồng tiền: “Đúng thế, chủ nhân, đây là bản thể của tôi! Vừa nãy đã hấp thụ đủ năng lượng, liền tịnh hóa thành công!”

“Dáng vẻ này là tôi hóa thành dựa theo lúc tôi tỉnh lại, nếu chủ nhân thích lớn tuổi hơn một chút, tôi cũng có thể biến ra”.

Vừa dứt lời.

Bóng hình của cô bé liền biến hóa!

Hóa thành một cô gái mười sáu mười bảy tuổi!

Hoạt bát đáng yêu, hoàn hảo xinh đẹp!

Chân dài, ngực cao!

Giống như sự kết hợp của các cô gái Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng!

Xem ra kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chỉ có thể mô phỏng phụ nữ mà cô ta từng gặp!

“Chủ nhân? Không thích hả? Tôi còn có thể biến tiếp!”

Cô gái lập tức biến thành một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi, thướt tha quyến rũ.
Chương 1833: Bố của tôi?

Lại có vài phần giống với Bạch phu nhân!

“Được rồi được rồi!”

Diệp Bắc Minh hơi hỗn loạn: “Cô cứ giữ dáng vẻ ban đầu đi, đừng biến nữa! Để người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm!”

“Được”.

Cô bé trở lại dáng vẻ sáu bảy tuổi vừa nãy.

Chỉ là toàn thân đỏ máu, không phải màu sắc bình thường.

“Cô về trước tiêu hóa đi, có chuyện tôi lại gọi cô”.

“Được, chủ nhân”.

Bóng hình màu đỏ máu vút lên rồi tắt, biến mất.

Diệp Bắc Minh đến bên cạnh hai sư tỷ, truyền thần lực vào trong cơ thể hai người.

Rồi lấy ra kim châm và đan dược.

Một lát sau, Liễu Như Khanh tỉnh lại trước: “Tiểu sư đệ!”

Liền nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, không ngừng thút thít: “Gặp được đệ thật tốt quá, hu hu…”

“Tộc Thiên Hồ có chín cái mạng, bây giờ tiểu yêu tỷ tỷ chỉ còn một cái mạng thôi!”

Phòng tuyền tâm lý căng chặt liền suy sụp.

Diệp Bắc Minh vừa an ủi, vừa nhìn một cái đuôi cuối cùng của Đạm Đài Yêu Yêu!

Đôi mắt càng lạnh như băng: “Thất sư tỷ, tỷ yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu!”

“Những kẻ đó, đệ sẽ không tha cho một ai!”

Liễu Như Khanh gật đầu mạnh, vẫn đang run rẩy.

Không dám buông Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh an ủi một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc Liễu Như Khanh ổn định lại, mới hỏi: “Thất sư tỷ, tại sao các tỷ đều Thần Quốc Hỗn Độn trước đệ một bước vậy?”

“Các sư tỷ khác đâu?”

“Tại sao tỷ và Tiểu Yêu tỷ tỷ lại bị đám người Bạch Tông Hà truy giết?”

Liễu Như Khanh buông Diệp Bắc Minh ra, trực tiếp lấy ra một thứ từ trong chiếc nhẫn trữ vật.

Đây là một thanh kiếm nhỏ màu đen tinh xảo, có lẽ chỉ dài bằng lòng bàn tay!

Trên thân kiếm có một con rồng đen sống động như thật vờn quanh!

“Đây là…”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.

Lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu đen giống y hệt từ trong chiếc nhẫn trữ vật!

Liễu Như Khanh hơi ngạc nhiên: “Tiểu sư đệ, đệ có được vật này từ nơi nào?”

Diệp Bắc Minh nói hết nguồn cơn sự việc một lượt, nói vật này có được từ trong vương Mị tộc!

Đồng thời, anh không nhịn được hỏi: “Thất sư tỷ, thứ này là cái gì? Có tác dụng gì?”

Liễu Như Khanh trực tiếp nói: “Đây là thứ của Hoa vương năm đó để lại, tên là Hắc Long Lệnh!”

“Vật này có tất cả ba cái, chỉ cần thu thập đủ ba cái thì có thể mở được tổ địa Hoa tộc!”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Tổ địa Hoa tộc?”

“Đúng thế!”

Liễu Như Khanh gật đầu: “Ban đầu, sau khi Hoa tộc bị bao vây tấn công, Hoa vương biết Hoa tộc chắc chắn có kiếp nạn này!”

“Cho nên trực tiếp phong ấn tổ địa Hoa tộc và để lại ba Hắc Long Lệnh!”

Một cái ở bốn thánh địa lớn, một cái ở đế cung của Thần Quốc Hỗn Độn! Còn cái thứ ba không biết ở đâu, không ngờ lại ở trong tay Mị Vương!”

“Tốt quá rồi, chỉ cần chúng ta tìm được Hắc Long Lệnh thứ ba, chúng ta…”

Còn chưa nói hết câu.

Gru! Gru! Gru!

Tiếng gầm vang lên từ sâu trong Phong Ma Cốc, một luồng ma khí màu đen cuồn cuộn đến như sóng thần!

Sau trong màu đen hiện lên rất nhiều đôi mắt tanh đỏ: “Các người là ai? Tại sao cầm Hắc Long Lệnh! Ma tộc tôi đã tìm kiếm vật này hàng ngàn hàng vạn năm mà không được, giao ra đây!”

Ầm!

Sát ý băng lạnh ập đến, ma khí ngút trời bao quanh như sóng thần!

Đột nhiên.

Huyết dịch Diệp Bắc Minh sôi sục, có một cảm giác cực kỳ thân thiết.

Không kịp nghĩ nhiều.

Bước ra một bước, chặn trước người Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt tanh đỏ lộ ra từ trong ma khí: “Các vị, tôi chỉ là người qua đường, nếu các vị còn tiến thêm một bước!”

“Đừng trách tôi giết không tha!”

Vừa dứt lời.

“Ha ha ha!”

Sâu trong ma khí vang lên một giọng cười lớn.

“Giết không tha?”

“Ha ha ha, tên nhóc này nói giết không tha?”

“Thú vị! Dạ Huyền, Dạ Huyền, mẹ kiếp, con trai ông đúng là giống y hệt tính cách của ông, cũng chỉ có ông mới sinh ra được con trai như vậy!”

Một giọng sảng khoái vang lên.

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Dạ Huyền? Bố của tôi?”

Vù!

Ma khí dao động, một sinh vật toàn thân màu đất, đá nham tạo nên từng miếng da thịt!

Khoảnh khắc nhìn thấy vật này, trong đầu Diệp Bắc Minh nghĩ đến nhân vật điều khiển trong một trò chơi chiến đấu từng chơi!

Người đá!

Đúng!

Vật trước mắt, hoàn toàn là một sinh vật hìn người được tạo thành từ đá!

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang!”

“Tôi là bác hai của cậu, Địa Ma!”

Diệp Bắc Minh trố mắt, không thể tin nổi lên tiếng: “Địa Ma? Bác hai của tôi? Làm sao có thể?”

Địa Ma lạnh lùng hừ một tiếng: “Tại sao không thể? Nhóc con, chẳng lẽ ngay cả bác hai mà cậu cũng không biết sao?”

“Ôi trời!”

Địa Ma tức đến nhảy lên, hai tay đập lên lồng ngực!

Trời rung núi chuyển!

“Ngu xuẩn! Đừng dọa cháu của chúng ta nữa!”

Một giọng nói khiến người ta lạnh thấu xương vang lên.

Sau đó, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người vô cùng yêu mị chậm rãi bước ra từ trong ma khí, vừa nhìn là khiến người khô hết miệng!

“Khà khà khà…”
Chương 1834: Ma tộc

Người phụ nữ bước đến trước người Diệp Bắc Minh, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm của Diệp Bắc Minh: “Cháu cả trông thật tuấn tú!”

Diệp Bắc Minh mở to đôi mắt: “Bà là?”

“Khà khà khà, tôi là Hoàng Ma, là cô của cậu”.

Người phụ nữ yêu mị liếm môi: “Cháu cả mau lại đây cho cô hôn một cái!”

Diệp Bắc Minh nhảy lùi lại: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các người thực sự là anh em của bố của tôi ư?”

Địa Ma nổi nóng, quát một tiếng: “Phí lời, tộc Thiên Ma ta sinh ra từ Hỗn Độn, tuy không có quan hệ máu mủ!”

“Nhưng cùng một nguồn gốc, Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trị Hồng Hoang! Đó là tám bộ tộc Thiên Ma!”

“Một là Thiên Chúng, hai là Long Chúng, ba là Dạ Xoa, bốn là Càn Đạt Bà, năm là A Tu La, sáu là Già Lâu La, bảy là Khẩn Na La, tám là Ma Miên La Già”.

“Bố của cậu là Huyền Ma, vừa là Dạ Xoa! Cho nên tên là Dạ Huyền đúng không?”

“Dạ Xoa song sinh, bố của cậu còn có một em gái tên là Tử Huyền!”

“Chẳng lẽ bác hai của cậu lại lừa cậu sao? Nhóc thối!”

Địa Ma bước lên đáp trước người Diệp Bắc Minh, vỗ mạnh lên bả vai của anh!

Phập!

Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, nửa thân người lún xuống đất!

Phụt…

Phun ra một ngụm máu tươi!

“Tiểu sư đệ!”

Liễu Như Khanh mau chóng xông đến.

Trong ma khí vang lên mấy giọng tức giận: “Mẹ kiếp, lão nhị, ông đừng không biết nặng nhẹ!”

“Một cái vỗ của ông có thể đập vỡ cả ngọn núi, ông làm vậy, cháu trai chịu nổi không?”

“Cút, mẹ kiếp!”

Một bóng đen ập đến, một cú đá bay!

Phập một tiếng vang lên, cả người Địa Ma bay ngược ra, đập mạnh vào một dãy núi cách ngàn mét.

Ầm ầm!

Dãy núi sập đổ, khói bụi ngút trời!

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng. cũng thật mạnh quá rồi!

“Cháu trai, cậu khôn sao chứ?”

Một người đàn ông trung niên cười đi đến, nhìn có vẻ khá bình thường, chỉ là trên người trải đầy ma vân!

Ông ta tóm lấy bả vai của Diệp Bắc Minh, nhấc cổ tay lên.

Nhấc Diệp Bắc Minh lên khỏi đất giống như nhổ củ cải: “Tôi là bác cả Thiên Ma, chào mừng cậu về nhà!”

“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Còn không ra cho cháu cả biết mặt?”

“Tôi là Vũ Ma!”

“Tôi là Trụ Ma!”

“Tôi là Hồng Ma!”

“Tôi là Hoang Ma!”

Bốn bóng hình đi ra từ trong ma khí, tuy người nào trông cũng xấu xí quái dị!

Nhưng máu trong người Diệp Bắc Minh khẽ sôi sục, cơ thể cũng dần nóng lên!

Những người này thực sự là người thân của mình sao?

Từ mười năm trước nhà họ Diệp bị tiêu diệt, anh chưa từng trải nghiệm cảm giác máu mủ tình thân!

“Tôi đến rồi đây!”

Thịch thịch thịch!

Đại địa đang chấn rung, giống như động đất cấp ai mươi!

Địa Ma xông đến trước mọi người, xấu hổ sờ đầu: “Cháu trai, vừa nãy không làm cậu đau chứ?”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Bác hai, cháu không sao!”

Địa Ma cười he he: “Tôi biết ngay mà, tên nhóc cậu cơ thể cường tráng!”

Tiến lên lại vỗ Diệp Bắc Minh một cái!

Diệp Bắc Minh cảm thấy mình như ngồi trên tên lửa, trực tiếp bay đi!

Soạt!

Một bóng hình xông ra, giữ lại Diệp Bắc Minh trong không trung, lập tức về đến trước mắt các Ma!

Vừa hay nhìn thấy Địa Ma bị một đám người đánh: “Địa Ma, bây giờ ông cách xa cháu trai trăm mét!”

Địa Ma ấm ức đứng phía xa: “Tôi cũng không muốn, làm sao tôi biết cháu trai yếu ớt như vậy?”

Diệp Bắc Minh cạn lời!

Mình là yếu ớt hả?

Mẹ kiếp, chịu được sức mạnh của một chưởng có thể đập vỡ núi đấy!

“Cút!”

Thiên Ma mắng một tiếng: “Nếu ông động vào cháu trai lần nữa, ông đến Ma Uyên hối lỗi một vạn năm cho tôi!”

Địa Ma rụt đầu!

Thiên Ma nhìn sang Diệp Bắc Minh, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Cháu trai, làm sao cháu biết đến Phong Ma Cốc?”

“Lẽ nào bố của cháu nói với cháu, nơi này là nhà cháu?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi nghiêm trọng, lắc đầu: “Bác cả, bố chưa từng nói với cháu những việc này! Ngược lại ông ấy bịa ra một câu chuyện về tộc Thiên Ma cho cháu”.

“Nếu không phải cháu đến Phong Ma Cốc, bây giờ cháu vẫn không biết gì!”

“Cái gì?”

Thiên Ma cau mày: “Thế là thế nào?”

Diệp Bắc Minh kể chuyện của bố ra!

Sắc mặt các Ma biến ảo bất định.

Hoàng Ma thấy hơi kỳ lạ: “Dạ Huyền đang làm gì vậy? Ma tộc chúng ta nói thế nào cũng là một trong tám vương tộc lớn Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Lẽ nào Dạ Huyền muốn cho cháu rèn luyện? Định cho cháu đứng lên từ hai bàn tay trắng?”

“Không có cái lý đó, với độ mạnh huyết mạch của cháu trai, hoàn toàn có thể làm thánh tử Ma tộc!”

Mấy người gật đầu theo.

Diệp Bắc Minh vừa nghe lời này!

Lập tức cảm thấy không đúng!

Anh nghi hoặc nhìn mấy người: “Bác cả, lẽ nào mọi người không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi?”

“Thay đổi cái gì?”, mấy người ngẩn người.

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Tuy Ma tộc bây giờ được gọi là một trong tám vương tộc của Thần Quốc Hỗn Độn, nhưng sớm đã không bằng trước đây rồi!”

“Thế là có ý gì?”

Mấy người nheo mắt, sát ý bùng lên!
Chương 1835: Phong ấn

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cháu vừa đến Thần Quốc Hỗn Độn không lâu, nên vẫn không hiểu lắm”.

“Thất sư tỷ, tỷ nói với mọi người đi”.

“Được”.

Liễu Như Khanh hít sâu một hơi, đi lên trước nói: “Các vị tiền bối, Ma tộc sớm đã biến chất, đã phân thành mấy chục thế lực lớn nhỏ!”

“Hiện giờ, Ma tộc bị các võ giả khác tàn sát ngang ngược, săn giết để lấy tinh hạch Ma tộc nhiều không đếm xuể!”

“Đám người này muốn chết hả!”, Thiên Ma gầm thét một tiếng, bầu trời lập tức mây đen giăng kín.

Ầm ầm!

Hàng trăm chớp điện màu đen bao trùm cả không trung Phong Ma Cốc, một luồng khí tức hủy diệt nghiền áp xuống!

“Thất sư tỷ cẩn thận!”

Diệp Bắc Minh bước lên chặn trước người Liễu Như Khanh.

Tuy luồng sát ý này không nhằm vào Liễu Như Khanh, nhưng cũng khiến cô ấy không chịu nổi!

Khuôn mặt Liễu Như Khanh trắng bệch: “Mấy vị tiền bối bị Thần Quân Hỗn Độn trấn áp ở Phong Ma Cốc, Ma tộc như rồng không đầu!”

“Các vị chắc sẽ nghĩ đến là cục diện như này chứ phải không?”

“Hỗn xược!”

“Thần Quân Hỗn Độn trấn áp chúng tôi?”

“Ăn nói hàm hồ! Toàn nói linh tinh!”

Mấy người liền nổi giận.

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Bác cả, cô, chẳng lẽ trong việc này có ẩn tình khác?”

“Cái gì mà trấn áp! Cháu trai, cháu cảm thấy bảy người chúng ta liên thủ, còn không đánh lại được Thần Quân Hỗn Độn chó má đó sao?”, Thiên Ma giơ nắm đấm, trên người bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố!

Diệp Bắc Minh nghĩ một lúc trả lời: “Cháu chưa từng gặp Thần Quân Hỗn Độn!”

“Nhưng ông ta đã lĩnh ngộ được sức mạnh pháp tắc của cả Đại Lục Hỗn Độn, liệt hai chữ Hoa tộc thành từ cấm kỵ!”

“Hoa tộc? Từ cấm kỵ? Thế là thế nào?”

Mấy người tỏ vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Năm đó khi Thần Quốc thành lập, thực lực của Hoa tộc thậm chí cao hơn thực lực của tộc Thần Quân Hỗn Độn đó!”

“Chỉ là Hoa Vương một lòng theo đuổi võ đạo, không có hứng thú với quyền lợi”.

“Nên mới nhường hoàng vị cho người khác, làm sao? Chẳng lẽ Hoa tộc cũng giống như Ma tộc rồi?”

Diệp Bắc Minh thở hắt ra: “Xem ra mọi người không hề biết chút gì về chuyện xảy ra ở bên ngoài!”

“Quả nhiên, sức mạnh pháp tắc bên ngoài không thể ảnh hưởng đến Phong Ma Cốc”.

“Nếu không, ở đây thảo luận về Hoa tộc, sớm đã gây ra thiên lôi giáng xuống rồi!”

Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người!

Thiên Ma cau chặt mày: “Cháu trai, rốt cuộc là có chuyện gì? Hoa tộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Ở Thần Quốc Hỗn Độn, Hoa tộc sớm đã diệt vong, hàng trăm đại năng thượng cổ đã ngã xuống!”

“Hoa Vương có thể và linh hồn đều tiêu tan, con cháu Hoa tộc bị truy giết không ngừng!”

“Chốn chạy từ khắp các thê giới đến thế giới cấp thấp, cuối cùng chạy đến một đất nước chỉ có người phàm thống trị!”

“Thậm chí, cho đến bây giờ, Hoa tộc cũng là từ cấm kỵ ở Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Bất kỳ ai có liên quan đến Hoa tộc, hoặc là thảo luận đến Hoa tộc, đều giết không tha!”

Diệp Bắc Minh nói mỗi một câu, mấy người đều giật mí mắt!

Đến khi nói đến câu cuối cùng.

“Vãi!”

“Thần Quân Hỗn Độn điên rồi sao?”

“Loại tiểu nhân âm hiểm này, năm đó chúng tôi cùng đánh thiên hạ, ông ta lại đối xử với Hoa tộc như vậy?”

“Lão già đó không xứng làm Thần Quân! Hoa tộc diệt vong, Ma tộc bị bức hại! Ông ta đáng chết!”

Thiên Ma, Địa Ma, Hoàng Ma, Vũ Ma, Trụ Ma, Hồng Ma, Hoang Ma, người nào cũng nhảy lên như sấm!

Ma khí trên người phun trào, trời long đất lở!

Diệp Bắc Minh bảo vệ cho Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đang hôn mê, tiếp tục nói: “Các chú bác, mọi người bị Thần Quân Hỗn Độn phong ấn ở đây!”

“Chắc sớm đã dự liệu được điều này chứ? Chẳng lẽ nhưng năm nay, mọi người không nghe nói chút tin tức gì về bên ngoài sao?”

Thiên Ma đỏ bừng con mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về ướng Thần Quốc Hỗn Độn: “Nếu chúng ta muốn rời khỏi Phong Ma Cốc, thì ai ngăn được chúng ta?”

“Thần Quân Hỗn Độn? Ha ha, Thiên Ma bát bộ chúng ta liên thủ, giết cả Thần Quân luôn!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Đã như vậy, tại sao các chú bác bị nhốt ở Phong Ma Cốc?

Thiên Ma lắc đầu: “Năm đó, Thần Quân Hỗn Độn tìm tám người chúng ta đánh cược, chúng ta đã thua!”

“Cháu trai, cháu quay đầu nhìn xem!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn về phía lối vào của Phong Ma Cốc.

Vù vù vù!

Một trận cuồng phong thổi đến.

Một tấm bia không chữ dựng ở lối ra vào được gió thổi bay bụi đất bên trên, cuối cùng lộ ra rõ ràng!

Bốn chữ Thần Quân Hỗn Độn hiện ra trước mắt!

“Đây là?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Hoàng Ma cười lạnh lùng một tiếng: “Chúng ta đánh cược thua, đã đồng ý với Thần Quân Hỗn Độn!”

“Thấy tên của người này, lâp tức lùi lại trăm bước!”

“Xung quanh cả Phong Ma Cốc đều là tấm bia đá như này!”

“Chúng ta còn thề trong vòng một kỷ nguyên không rời khỏi Phong Ma Cốc, bây giờ có lẽ còn mấy chục năm nữa là hết thời hạn, không ngờ Thần Quân Hỗn Độn đã lĩnh ngộ sức mạnh của pháp tắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK