Lão già cảnh giới Động Hư sững sờ, chợt ánh mắt hơi trầm xuống: "Thằng nhóc khá lắm, còn có thủ đoạn này?"
"Lão phu ngược lại muốn xem xem, trên người con kiến mày rốt cuộc có bí mật gì!"
Lão ta không hề chậm trễ, đuổi theo về phía đáy hồ!
Một lát sau.
Đã có thể nhìn thấy rõ ràng đáy hồ!
Diệp Bắc Minh đứng trên một tảng nham thạch to lớn dưới đáy hồ, hoàn toàn bất động!
"Ha ha, con kiến hết đường để trốn rồi hả?"
Lão già cảnh giới Động Hư chậm rãi hạ xuống, cũng đứng trên một khối nham thạch.
Diệp Bắc Minh quay đầu: "Giao cho cô!"
Lão già cảnh giới Động Hư sững sờ: "Đáy hồ còn có người?"
Tạch!
Nhìn theo ánh mắt Diệp Bắc Minh.
Quả nhiên, trên một tảng nham thạch to lớn khác cách đây mấy chục thước, một cô gái như được điêu khắc từ ngọc đang đứng đấy, hoàn mỹ không một tì vết!
Xung quanh thân thể cô ta có 99 tòa mộ bia vờn quanh!
Khoảnh khắc trông thấy Đông Phương Xá Nguyệt, lão già cảnh giới Động Hư như gặp phải quỷ!
Trái tim lão ta hung hăng co rụt lại, theo bản năng lùi lại mấy bước: "Cô... Cô là ai?"
Giọng nói uy nghiêm của Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: "Quỳ xuống!"
Chỉ vẻn vẹn hai chữ, hai đầu gối của lão già cảnh giới Động Hư không chịu khống chế!
Bịch!
Thế mà thật sự quỳ xuống!
Giờ phút này, sau lưng lão ta như có gai đâm vào!
Người đang ở bên trong hồ nước lạnh như băng, nhưng mồ hôi lạnh trên người lại không chịu khống chế tuôn trào: "Tôn thượng, tôi... Tôi không biết ngài..."
"Tôi xin lỗi, tôi không hề cố ý xông vào nơi này, cầu xin ngài tha thứ!"
"Tôi sẽ đi ngay!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, sao cô ta làm được vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Đây là uy thế của cường giả, cũng giống với đạo lý con thỏ nhìn thấy con hổ sẽ bị dọa đến chân mềm, không đi nổi!"
Đông Phương Xá Nguyệt bình tĩnh nói: "Nói cho người của nhà họ Sở, di tích Côn Luân Thượng Cổ không phải là nơi các ông có thể đặt chân!"
"Lập tức dẫn theo người của các ông cút đi, nếu không sẽ có ngày bản đế san bằng nhà họ Sở!"
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức cút!"
Lão già cảnh giới Động Hư vô cùng chật vật, đang muốn quay người bỏ đi!
Bỗng nhiên.
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt xoay người, lão già cảnh giới Động Hư ra tay, một thanh thần kiếm màu đỏ bộc phát!
..
Kiếm khí như Thương Long chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt!
Ầm!
Đông Phương Xá Nguyệt bay ngược ra ngoài, trước ngực xuất hiện một vết thương dữ tợn!
Sắc mặt cô ta tái nhợt đi, đụng phải vách đá dưới đáy hồ!
"Tiền bối!"
Diệp Bắc Minh giật nảy mình, lập tức tiến lên đỡ Đông Phương Xá Nguyệt đứng dậy!
Vết thương chỗ ngực cô ta sâu đến tận xương, có thể nhìn được trái tim đang đập bên trong!
Đông Phương Xá Nguyệt đẩy anh ra: "Cầm bàn tay bẩn thỉu của cậu đi đi, đừng chạm vào tôi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh nổi giận: "Đệch! Cô sắp chết đến nơi rồi, còn ra vẻ thanh cao hả!"
Lão già cảnh giới Động Hư cười vô cùng dữ tợn: "Ha ha ha, quả nhiên là cô bị thương!"
"Loại cường giả tuyệt thế như cô sao có thể nói nhiều với tôi một câu?"
"Trực tiếp giết chết là được, sao có khả năng mở miệng đe dọa chứ?"
"Xem ra là tôi cược thắng!"
Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng bình tĩnh: "Sau lần ra tay này, ông biết hậu quả là gì không?"
"Ha ha ha ha!"
Lão già cảnh giới Động Hư nghiền ngẫm lắc đầu: "Là hậu quả gì chứ?"
"Diệt chín tộc của tôi, hay khiến tôi hồn phi phách tán?"
"Nếu cô ở trạng thái đỉnh phong, lão phu thậm chí còn không đối phó được với một đầu ngón tay của cô!"
"Nhưng giờ phút này, cô bị vây ở dưới đáy hồ này, ngay cả một con kiến cũng không bằng!"
"Chỉ cần lão phu khiến thần hồn của cô hoàn toàn mai một, cô còn trả thù tôi thế nào được?"
Đông Phương Xá Nguyệt không nói gì, con ngươi hoàn toàn lạnh xuống!
Lão già cảnh giới Động Hư cười nhạo: "Sao cô không nói gì nữa?"
"Lão phu cho cô một cơ hội, giao ra võ kỹ tu luyện và bảo bối trên người cô, lão phu sẽ cho cô chết thoải mái chút!"
"Nếu không thì..."
Vừa dứt lời, lão ta giơ tay lên, lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa màu xanh lục!
Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt già nua: "Lão phu sẽ khiến thần hồn của cô chịu tra tấn đến chết!"
Vẻ mặt Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường: "Một tên nô lệ của nhà họ Sở, ngay cả một con chó cũng không tính là gì, ông cũng xứng?"
Lão già cảnh giới Động Hư co rút lại khóe mắt: "Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, lão phu thật nóng lòng muốn nhìn xem cảnh tượng thần hồn của cô bị tra tấn, rồi cầu xin tha thứ thế nào!"
Lão ta bước lên một bước, nước hồ xung quanh thân thể lập tức sôi trào!
Lão ta nâng bàn tay gầy guộc lên, chộp về phía đầu Đông Phương Xá Nguyệt!
Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt lại, như thể đang chờ chết!
Diệp Bắc Minh nổi giận: "Mẹ, cô cứ thế chờ chết hả?"
Hai mắt của anh đọng lại, tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chuẩn bị liều chết một hồi!
Lúc này, lão già cảnh giới Động Hư cách hai người chưa đến mười mét!
Đột nhiên.
Chương 1272: Mang tôi ra khỏi đây!
Đông Phương Xá Nguyệt mở hai mắt ra: "Mượn kiếm dùng một lát!"
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Anh không chút do dự ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục qua!
Thời khắc Đông Phương Xá Nguyệt bắt được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đôi mắt đẹp của cô ta bộc phát ra ánh sáng khiến người ta e ngại thần phục!
Lão già cảnh giới Động Hư khẽ run lên, cảm thấy không thích hợp: "Không tốt..."
Đang định rút lui!
Xoẹt!
Một đạo kiếm mang đánh úp tới!
Xuyên thấu đầu của lão già cảnh giới Động Hư!
Toàn bộ nước dưới đáy hồ bốc hơi trong nháy mắt dưới một kiếm này!
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, kiếm mang xuyên thấu đầu lão già cảnh giới Động Hư rồi chém sâu vào vách đá dưới đáy hồ sau lưng lão ta!
Một lỗ thủng có đường kính trăm mét, sâu không thấy đáy xuất hiện!
Nước hồ điên cuồng chảy ngược vào đó!
Một giây sau.
"A!"
Diệp Bắc Minh nhìn thấy rõ ràng, một bóng dáng mờ ảo đen nhánh lao ra từ trong cơ thể người kia!
Thần hồn!
Nó vặn vẹo giữa đáy nước mấy lần, xong hoàn toàn mai một!
Làm xong hết thảy, hai mắt Đông Phương Xá Nguyệt tối sầm lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi trên mặt đất!
Ngất đi tại chỗ!
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ bừng: "Đù má! Một kiếm này... Giết cảnh giới Động Hư chết thẳng cẳng!"
"Tiểu Tháp, ông có thấy không?"
..
..
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng bình tĩnh: "Chỉ cần cậu tăng lên thêm hai cảnh giới lớn, bản tháp cũng có thể giết được cảnh giới Động Hư trong nháy mắt!"
Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Được rồi, đừng ảo tưởng nữa, người phụ nữ này sắp không được rồi!"
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt.
Chỉ thấy.
Vết thương chỗ lồng ngực cô ta vỡ ra, máu tươi không ngừng tuôn trào!
Diệp Bắc Minh lấy ra ngân châm, đâm xuống ngực Đông Phương Xá Nguyệt, vết thương chậm rãi khép lại!
..
"Khụ khụ..."
Đông Phương Xá Nguyệt mở mắt ra, thấy Diệp Bắc Minh đang nhìn mình chằm chằm.
Ngực cô ta bị đâm mười ba cây ngân châm, vừa thẹn vừa giận: "Kẻ phàm trần, cậu đáng chết!"
Cô ta cuốn lên một dòng khí, đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài mấy chục mét!
Anh đứng vững lại, tức giận nhìn Đông Phương Xá Nguyệt đã sửa sang quần áo ngay ngắn: "Tôi đã cứu sống cô! Tốt bụng lại bị coi thành lòng muông dạ thú à?"
Giọng điệu của Đông Phương Xá Nguyệt ngạo mạn: "Bản đế cần cậu cứu sao?"
Diệp Bắc Minh tức giận không nhỏ: "Được, sau này sống chết của cô không liên quan gì đến tôi!"
"Các sư phụ của tôi đâu? Thần hồn của bọn họ ở nơi nào?"
"Vì sao chỉ còn lại có mộ bia thôi?"
Đông Phương Xá Nguyệt lạnh giọng đáp: "Thần hồn của bọn họ đã bị tôi phong ấn ở bên trong mộ bia rồi!"
"Cái gì cơ?"
Diệp Bắc Minh khoát tay, nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Thả các sư phụ của tôi ra!"
Đông Phương Xá Nguyệt quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh như đang xem một thằng ngốc: "Kẻ phàm trần, xem ra quả nhiên cậu chẳng hiểu cái gì cả!"
"Cô có ý gì?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ được trời sinh đất dưỡng, ngưng tụ tinh hoa trời đất!"
"Tôi chỉ dùng một triệu năm đã ngưng tụ ra thần thể hoàn mỹ!"
"Thể xác bọn họ là phàm tục, nhiều nhất chỉ cần một năm là có thể ngưng tụ ra thân xác, đến lúc đó có khả năng sống lại!"
"Hiểu?"
Diệp Bắc Minh hơi thu liễm sát ý: "Cô không gạt tôi?"
"Ha ha, chuyện bản đế đã đồng ý cần phải đổi ý chắc?"
Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường cười một tiếng, lười đến giải thích.
Diệp Bắc Minh khẽ suy tư, lại lấy ra một mộ bia!
Thần hồn Long Đế xông ra: "Nhóc, con cuối cùng cũng nhớ đến ta!"
"Ta còn tưởng rằng con giúp các sư phụ khác sống lại, lại quên mỗi ta chứ!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ Long Đế, sao con có thể quên được người!"
Anh nhìn về phía Đông Phương Xá Nguyệt: "Tôi vừa cứu cô thêm một lần, cô lại giúp tôi cứu người đi!"
Đông Phương Xá Nguyệt hơi nhíu mày.
Cô ta không nói gì, duỗi tay khắc xuống mấy phù văn ở trong nước, lao về phía mộ bia của Long Đế!
Ong!
.
Mộ bia Long Đế phóng ra ánh sáng, thu thần hồn của ông ta vào trong đó, rồi vững vàng rơi xuống giữa 99 tòa mộ bia còn lại!
Cùng lúc đó.
Ầm ầm!
Mặt hồ truyền đến một tiếng vang cực lớn, ánh sáng lập lòe của phù văn xuyên qua mặt nước, chiếu thẳng xuống chỗ sâu trong đáy hồ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?", Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt khẽ biến sắc: "Không tốt, có người tiến vào tòa tháp này!"
Cô ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Kẻ phàm trần, mang tôi rời khỏi nơi này, tôi muốn đi vào trong tòa tháp này!"
Diệp Bắc Minh phì cười: "Tôn trọng xuất phát từ hai phía, dù cô có là sư phụ của sư phụ tôi!"
"Cô cứ một câu một tiếng kẻ phàm trần, coi tôi như sâu kiến, cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô?"
Đông Phương Xá Nguyệt yên lặng một hồi: "Vậy chúng ta làm giao dịch!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Không có hứng thú!"
Anh dứt khoát xoay người rời đi.
Chương 1273: Kiêu ngạo và cầu xin
Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: "Cậu là người của Hoa tộc nhỉ? Nếu tôi nói cho cậu bí mật về di tích Côn Luân Thượng Cổ!"
"Còn cả bắt nguồn của Hoa tộc, không biết cậu có hứng thú hay không?"
Diệp Bắc Minh dừng bước lại: "Nói!"
Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo đáp: "Mang tôi đi tòa tháp này trước đã!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đột nhiên không muốn biết nữa".
"Cậu!"
Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Cậu thật sự không có hứng thú?"
Diệp Bắc Minh lười giải thích.
Xoay người rời đi!
Đông Phương Xá Nguyệt tự tin nói: "Tôi dạy cho cậu một bộ võ kỹ cấp Thần Đế!"
Không ai có thể từ chối võ kỹ cấp Thần Đế!
Diệp Bắc Minh không hề quay đầu lại!
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt đọng lại: "Tôi cho cậu thêm ba loại đan phương không thuộc về thế giới này!"
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như cũ!
Mắt thấy anh sắp biến mất trong tầm mắt cô ta!
Đông Phương Xá Nguyệt nôn nóng: "Cậu kia, cậu đừng đi!"
"Tôi đồng ý với cậu, cho cậu một bộ võ kỹ cấp Đế, lại cho cậu thêm ba loại đan phương!"
"Đồng thời, nói cho cậu nguồn gốc của di tích Côn Luân Thượng Cổ và Hoa tộc!"
Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng dừng lại.
Anh quay đầu nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: "Cầu xin tôi!"
"Cậu nói gì cơ?"
"Cầu xin tôi!"
Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt bốc lên lửa giận: "Tôi chính là Xá Nguyệt Thần Đế, thế mà cậu muốn tôi cầu xin cậu?"
"Không có khả năng!"
"Ồ".
Diệp Bắc Minh quay người, biến mất!
Nữ Đế? Ghê gớm ha!
Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn môi, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu!
Thân thể mềm mại của cô ta run rẩy vì tức giận, rít gào về phía Diệp Bắc Minh bỏ đi: "Cậu... Sao cậu dám đối xử với tôi như thế!"
..
"Tôi là Xá Nguyệt Thần Đế, chưa từng có ai dám đối đãi với tôi như vậy!"
"Kẻ phàm trần, cậu thật to gan!"
Không có bất kỳ phản hồi gì!
Đông Phương Xá Nguyệt cuối cùng cũng thấy luống cuống!
Hình như Diệp Bắc Minh đã đi thật!
"Không được, cậu không thể đi! Nếu cậu ta đi, cả đời này mình sẽ không thể rời khỏi nơi đây!"
"Bằng không thì..."
Trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt giãy giụa: "Cầu xin cậu ta một lần?"
"Không được, mình là Xá Nguyệt Thần Đế, mình là chí cao vô thượng, uy nghiêm của mình không thể xâm phạm!"
..
"Nhóc, cậu thật sự mặc kệ cô ta?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh không hề để ý: "Cô ta nghĩ cô ta là ai? Nữ Đế thì ghê gớm lắm sao?"
"Nếu không phải vì cô ta là sư phụ của sư phụ tôi, cô ta còn chẳng có tư cách cầu xin tôi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Ha ha ha, không tệ!"
"Chủ nhân của bản tháp nên có khí phách như vậy!"
Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: "Cô ta nhất định sẽ cầu xin tôi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: "Cô nàng này rất kiêu ngạo, sao cậu chắc chắn cô ta sẽ cầu xin cậu?"
Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói.
Một giây sau.
"Cầu xin cậu, kẻ phàm trần, tôi van cầu cậu!"
Phía sau anh truyền đến tiếng của Đông Phương Xá Nguyệt!
Mang theo chút run rẩy và cầu xin!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phấn chấn: "Mẹ, nhóc, Nữ Đế thật sự cầu xin cậu!"
Diệp Bắc Minh cũng hơi bất ngờ chút xíu, khẽ suy tư.
Anh quay trở lại trước mặt Đông Phương Xá Nguyệt!
Môi đỏ của Đông Phương Xá Nguyệt đang rỉ máu, nghiêng đầu qua: "Kẻ phàm trần, tôi..."
Diệp Bắc Minh lạnh như băng mở miệng: "Cô gọi tôi là gì? Nhìn tôi!"
Đông Phương Xá Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh..."
Anh chợt quát khẽ: "Sai! Không muốn rời khỏi nơi này đúng không?"
Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu, cắn chặt môi đỏ!
Trong lòng cô ta giãy giụa, hít sâu một hơi!
Lại ngẩng đầu, trong mắt cô ta mang theo lửa giận: "Tôi cầu xin cậu..."
"Mang tôi rời khỏi nơi đây, tiến vào tòa tháp trên mặt hồ!"
Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô cầu xin tôi là tôi phải đáp ứng?"
Đông Phương Xá Nguyệt hoàn toàn nổi giận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Diệp Bắc Minh học giọng điệu của cô ta: "Sau này nói chuyện với tôi, đừng có dùng loại giọng điệu này, hiểu chưa?"
Đông Phương Xá Nguyệt gắt gao cắn chặt răng, hít sâu một hơi.
Cô ta gật đầu: "Được!"
Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: "Sau này nhìn thấy tôi, đừng có mở miệng là một tiếng kẻ phàm trần, phải gọi anh Diệp, hiểu?"
Đông Phương Xá Nguyệt cắn răng: "Cậu... Được! Anh Diệp!"
"Lớn tiếng chút, cô cầm tinh con kiến à? Tôi không nghe được!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Đông Phương Xá Nguyệt hít sâu một hơi: "Tôi đã hiểu, anh Diệp! Đông Phương Xá Nguyệt tôi, Xá Nguyệt Thần Đế đã hiểu!"
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Chính xác, nói thêm mấy lần anh Diệp, tôi đã hiểu!"
"Anh Diệp, tôi đã hiểu!"
"Anh Diệp, tôi đã hiểu...", Đông Phương Xá Nguyệt nói một lượt mấy chục lần.
Sau khi kết thúc.
Đông Phương Xá Nguyệt khẽ run người, trong lòng thế mà nảy sinh cảm giác khác thường!
Dường như cô ta không còn kháng cự và xấu hổ như vừa rồi!
Diệp Bắc Minh thấy cảnh này thì âm thầm buồn cười!
Nữ Đế? Kiêu ngạo? Chỉ như thế mà thôi!
Thiếu dạy dỗ thôi!
"Đi nào, tôi dẫn cô đi lên".
Chương 1274: Ly kỳ bên trong tòa tháp
Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng nói: "Anh Diệp, nơi này có phong ấn!"
"Tôi cần tiến vào thế giới bỏ túi của cậu mới có thể rời khỏi nơi đây!"
Toàn bộ thế giới Tam Thiên gần như không ai có được thế giới bỏ túi!
Diệp Bắc Minh gần như là người duy nhất!
Cho nên anh là hi vọng duy nhất của Đông Phương Xá Nguyệt!
Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra, một ý niệm hiện lên, thu Đông Phương Xá Nguyệt vào bên trong thế giới bỏ túi.
Trở lại đỉnh Thang Trời, ngoài thi thể đầy đất ra, tất cả mọi người đều không thấy!
Diệp Bắc Minh thả ra Đông Phương Xá Nguyệt: "Có chuyện gì đây vậy?"
Ánh mắt Đông Phương Xá Nguyệt trầm xuống, nhìn về phía tòa tháp trên hòn đảo giữa hồ: "E rằng bọn họ đều đã tiến vào Thánh Tháp Hoa tộc!"
"Thánh Tháp Hoa tộc?"
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Không có thời gian giải thích!"
"Chúng ta cũng đi vào, món đồ kia không thể rơi vào trong tay người khác!"
..
..
Tốc độ của hai người rất nhanh, lướt qua mặt nước đi đến hòn đảo giữa hồ.
Mấy tấm bia đá khắc phù văn nổ tung, bị người phá hỏng.
Đằng trước, kiến trúc cực giống tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở rộng cửa ra vào, bên trong ngập tràn mùi máu tươi nồng nặc!
Đông Phương Xá Nguyệt vọt thẳng vào!
Diệp Bắc Minh đi theo sau.
Khoảnh khắc tiến vào tòa tháp, cả người anh không khỏi khẽ sửng sốt!
Một cái bục cao nhỏ yên lặng đứng tại khu vực trung tâm của tầng thứ nhất, bốn phía nằm mấy trăm thi thể người tu võ!
Bên cạnh tường, có một cầu thang đi thông lên tầng thứ hai!
Diệp Bắc Minh lắp bắp kinh hãi: "Tiểu Tháp, nơi này lại giống y như đúc bên trong tháp?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Có người chuyên môn bắt chước cấu tạo bên trong bản tháp để xây dựng!"
..
"Tôi có thể khẳng định, người xây dựng nên nơi này nhất định đã từng là một đời ký chủ của bản tháp!"
Diệp Bắc Minh đang muốn hỏi thêm!
Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng nói: "Cậu cứ tiếp tục ngẩn người đi, đồ vật sẽ bị người nhanh chân đến trước!"
Lúc Diệp Bắc Minh lấy lại tinh thần, bóng lưng của Đông Phương Xá Nguyệt đã biến mất tại cửa vào tầng thứ hai!
Anh bước lên trước, đi thẳng tới tầng thứ hai!
Tình huống của tầng thứ hai giống y như đúc với tầng thứ nhất!
Khu vực trung tâm có một bục cao nhỏ và cầu thang thông lên tầng ba!
Trên mặt đất vẫn nằm mấy trăm bộ thi thể!
Hai người tiến lên không ngừng không nghỉ, mỗi một tầng đều có chừng trăm cỗ thi thể!
Cuối cùng, ở tầng thứ sáu, bọn họ nhìn thấy một người sống!
Vũ Thiên Tuyệt!
"Anh Diệp... Ngài, ngài đã tới..."
Vũ Thiên Tuyệt chỉ còn lại nửa thân thể, nửa người dưới hoàn toàn biến mất!
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, hắn ta kích động bò qua!
Ngân châm trong tay Diệp Bắc Minh rơi xuống.
Tạm thời ổn định vết thương của hắn ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chết nhiều người như vậy?"
Vũ Thiên Tuyệt ho ra một ngụm máu tươi: "Sau khi ngài nhảy vào trong hồ nước, tòa tháp này đột nhiên xảy ra biến cố!"
"Mấy người trẻ tuổi kinh khủng kia phát điên xông vào tòa tháp này, không để ý đến chúng tôi. Bọn họ lao thẳng đến tầng cao nhất, không hề dừng lại!"
"Chúng tôi phát hiện mỗi một tầng của tháp này đều có một cái bục cao nhỏ, trên đó đặt một bảo vật!"
"Mọi người trực tiếp ra tay cướp đoạt, trong hỗn loạn không biết ai lấy được bảo vật!"
"Nhưng ai ai cũng giết đỏ cả mắt rồi, tôi chém giết đến tầng thứ sáu thì không thể kiên trì được nữa..."
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe, không có ý định tiến lên tầng thứ bảy.
Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày: "Hắn ta chết chắc rồi!"
"Chẳng lẽ cậu còn muốn cứu hắn ta? Mỗi một giây cậu lãng phí ở chỗ này, cơ hội bọn họ lấy được Thánh vật Hoa tộc lại nhiều thêm một phần!"
Vũ Thiên Tuyệt vội vàng mở miệng: "Anh Diệp, tôi biết mình không sống nổi!"
"Trước khi chết, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi một chuyện!"
"Cầu xin ngài!"
Hắn ta xê dịch nửa người trên, bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh.
Điên cuồng dập đầu trên mặt đất!
Diệp Bắc Minh gật gật đầu: "Gấp gáp gì?"
Hai mắt Vũ Thiên Tuyệt đỏ bừng: "Em gái tôi trời sinh không thể tu võ, sau khi tôi chết, một mình con bé nhất định sống không nổi tại nhà họ Vũ!"
"Nếu... Anh Diệp có một chút thời gian, tôi hy vọng ngài có thể đi nhà họ Vũ một chuyến".
"Không cần ngài giúp tôi làm cái gì, chỉ cầu xin ngài mang con bé đi, tìm một chỗ để con bé sống sót thật tốt!"
Nói xong.
Hắn ta lấy ra một viên đan dược dính đầy máu tươi!
"Đây là đan dược tôi cướp được tại tầng thứ sáu, đưa cho anh Diệp làm thù lao!"
"Em gái, anh xin lỗi, anh không..."
Chương 1275: Đều ở tầng thứ mười
Còn chưa kịp nói xong một câu, hai mắt Vũ Thiên Tuyệt hoàn toàn mất đi ánh sáng!
Diệp Bắc Minh khoát tay cuốn lấy viên đan dược nhuốm máu kia, biến mất tại lối vào tầng thứ bảy!
Tầng thứ bảy và tầng thứ tám không có một ai!
Trong chớp mắt tiến vào tầng thứ chín!
Diệp Bắc Minh trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bích hoạ trên tường tầng thứ chín!
"Tam Hoàng Ngũ Đế!"
"Hít hà! Sao có thể!"
Anh hít sâu một hơi!
Trên vách tường bốn phía vẽ tám bức bích hoạ hình người khí thế hào hùng!
Diệp Bắc Minh ngay lập tức nhận ra chúng vẽ về Tam Hoàng Ngũ Đế!
Đông Phương Xá Nguyệt bình tĩnh nói: "Cậu cũng biết bọn họ?"
Diệp Bắc Minh bật thốt lên: "Nói thừa, thân là con dân Hoa Hạ, có ai lại không biết đến Tam Hoàng Ngũ Đế chứ?"
"Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải bọn họ chỉ là người ở trong truyền thuyết thần thoại sao?"
Đông Phương Xá Nguyệt cười một tiếng: "Hoa tộc Côn Luân các cậu có bao nhiêu năm lịch sử?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhớ lại sách lịch sử cấp hai: "Trên dưới năm ngàn năm!"
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Tùy tiện một người tu võ tại thế giới Tam Thiên đều có tuổi thọ hơn năm ngàn năm".
"Ý của cô là?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Đông Phương Xá Nguyệt thản nhiên nói: "Là thế giới của cậu chỉ có năm ngàn năm lịch sử, mà lịch sử của Hoa tộc địa bàn Côn Luân hơn xa năm ngàn năm!"
"Tam Hoàng Ngũ Đế Hoa tộc đặc biệt nổi tiếng tại thế giới của chúng tôi, chỉ tiếc, ha ha..."
Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Đáng tiếc cái gì?"
Đông Phương Xá Nguyệt hơi đắc ý: "Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự chẳng quan tâm đến điều gì cơ, xem ra cậu cũng có thứ mình muốn biết!"
"Muốn biết thì tự đi nhìn đi".
..
"Bên trong tòa tháp này chắc có không ít bí mật!"
Nói xong, cô ta chuẩn bị trực tiếp tiến vào tầng thứ mười.
Trong nháy mắt sắp bước vào tầng thứ mười, Đông Phương Xá Nguyệt dường như cảm nhận được gì đó!
Cô ta dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Cho tôi vào trong thế giới bỏ túi, lưu lại giúp tôi một sợi thần niệm để liên lạc với bên ngoài!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao vậy?"
"Bọn họ đều ở tầng thứ mười này!"
Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp đi lên tầng thứ mười!
Lúc anh nhìn rõ ràng tất cả trước mắt thì hoàn toàn ngây dại: "Tình huống gì đây vậy?"
Sở Vô Trần, Sở Đẳng Nhàn, Sở Vị Ương, Sở Sở.
Dao Cơ, Lý Thất Dạ!
Đám người Mạc Huyền, Mộ Dung Tình!
Bao gồm cả bốn lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Sở, tất cả bọn họ đứng yên tại chỗ như thể người gỗ!
Không hề nhúc nhích!
Duy trì động tác xông đến trung tâm tầng thứ mười!
Khu vực trung tâm tầng thứ mười có tổng cộng ba bục cao nhỏ.
Một bục cao nhỏ trong đó không có vật gì!
Bục cao nhỏ chính giữa đặt một quyển trục cổ xưa!
Trên bục cao nhỏ thứ ba là một hộp kiếm, kiếm bên trong đã biến mất!
"Tên kia, thế mà mày không chết?"
Sở Vô Trần hơi kinh ngạc: "Tên phế vật Kim Nguyên Thành này lại không giải quyết được một tên phế vật!"
Kim Nguyên Thành chính là lão già cảnh giới Động Hư kia!
Một giây sau.
Sở Vô Trần chợt cười: "Ha ha! Có điều mày không chết cũng chẳng có tác dụng, người tiến vào tầng này hoàn toàn không thể cử động!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Không ai trả lời!
Chỉ có giọng nói chỉnh tề vang lên: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!"
"Sau khi chúng tôi tiến vào tầng thứ mười, cùng lao thẳng đến ba bục cao nhỏ".
"Thân thể đột nhiên không thể cử động, ngay cả chúng ta muốn nói chuyện cũng phải nhờ chân nguyên mới phát ra âm thanh!"
Diệp Bắc Minh cực kỳ kinh ngạc: "Tất cả mọi người đều không thể động?"
Tầng thứ mười?
Chẳng lẽ là lĩnh vực thời gian?
Sở Vị Ương lạnh giọng nói: "Nói nhảm, không thì chúng tôi đang làm gì? Chẳng lẽ anh có thể hành động?"
Diệp Bắc Minh bước ra một bước: "Xin lỗi, tôi thật sự có thể hành động!"
"Cái gì?"
Sắc mặt mọi người biến đổi!
Sở Vô Trần quát lớn: "Thằng kia, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ là mày đang giở trò quỷ?"
"Anh đang chất vấn tôi? Thứ gì vậy!"
Diệp Bắc Minh bước lên trước, duỗi tay tát vào mặt Sở Vô Trần!
Chát!
Âm thanh vô cùng giòn giã vang vọng, trên mặt Sở Vô Trần có thêm một dấu tay đỏ tươi!
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng tất cả người tại đây trào dâng sóng to gió lớn!
Không ai có thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại dám ra tay đánh Sở Vô Trần!
"Lớn mật!"
"Mày dám động đến Vô Trần thiếu gia?"
"Diệp Càn Khôn, mày biết hậu quả của hành động này không?"
Bốn lão già cảnh giới Động Hư rít gào!
Sở Vô Trần càng là đỏ bừng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thứ phế vật, cái tát này tao nhớ kỹ rồi!"
"Vậy cứ nhớ kỹ đi, kiếp sau đừng quên!", Diệp Bắc Minh đáp.
Sở Vô Trần cảm thấy giọng điệu của anh không quá thích hợp: "Mày có ý gì hả?"
Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh: "Tiễn anh lên đường!"
"Mày dám!"
Sở Vô Trần bị dọa sợ, giọng nói run rẩy, gào thét như nổi điên: "Mày biết tao là người nào không?"
"Tao là..."
Một kiếm chém xuống!
Quả quyết, dứt khoát!
Phụt!
Thân thể Sở Vô Trần nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu!
"Hả? Mẹ kiếp!", Sở Sở há to miệng.
Sở Vị Ương cũng bị dọa, thân thể mềm mại run lên, không dám đưa mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao anh ta dám?"