Có một chiếc xe Lamborghini đang phóng trên đường đua. Người điều khiển là một chàng trai thanh niên đeo kính râm, vừa lái vừa quay sang nói với người phụ nữ mặc quần áo khêu gợi ngồi bên cạnh: "Chiếc Lamborghini này của anh, giá trên thị trường khoảng bảy triệu tệ, sau này anh cải tiến lại đổi sang thành động cơ của xe đua. Bây giờ chiếc xe này hoàn toàn có thể được xem như xe đua rồi."
"Cậu chủ Trần, anh giỏi quá đi mất."
Trong mắt người phụ nữ ngồi bên cạnh như thể phát ra ánh sao lấp lánh, hận không thể nhảy vào trong lòng Trần Bác.
Trần Bác a lên một tiếng vui vẻ, đây là người phụ nữ cậu ta vừa mới theo đuổi được. Chiếc Lamborghini này vì muốn ra oai với người ta nên cậu đã cải tiến lại, chuyên để lái ra ngoài đi hóng gió, cậu nói tiếp: "Với tốc độ này của anh, về cơ bản không ai có thể vượt qua được, em có thể..."
Nhưng vừa dứt lời, một bóng xe đột nhiên bay ngang qua trước mặt cậu.
"Cái mẹ gì vậy?"
Trần Bác sửng sốt, dụi mắt nhìn thẳng về phía trước: "Loại xe Porsche 87Y không phải là thương hiệu lỗi thời từ bảy tám năm trước rồi à?"
"Cậu chủ Trần, hình như cái xe này của anh không lợi hại đến như vậy nhỉ. Đến chiếc Porsche kia thế mà có thể vượt qua xe của anh rồi, có phải anh đang lừa em đúng không? Người ta không dễ bị lừa như vậy đâu nhé."
Người phụ nữ ngồi bên cạnh ghế lái nhếch miệng nói.
Trần Bác đột nhiên nổi giận.
Đối với loại thiếu gia con nhà giàu như Trần Bác, bị người phụ nữ mà mình theo đuổi khinh thường chính là sự nhục nhã lớn nhất.
"Em nhìn đây, anh sẽ lập tức vượt lên trước anh ta. Nhưng chiếc Porsche kia đã ra mắt được bảy, tám năm nay rồi, sớm sẽ ngừng sản xuất thôi, bây giờ mà còn giữ lại thật là... Nhìn đây."
Ánh mắt Trần Bác sinh ra một tia tàn ác, đạp mạnh chân ga, cứ thế muốn vượt lên trước chiếc Porsche kia của Tần Phong.
Sau đó, đến một khúc cua, bọn họ đột nhiên không nhìn thấy bóng dáng chiếc Porsche kia đâu nữa rồi.
"Cậu chủ Trần, anh lừa người ta."
Người phụ nữ ngồi ở ghế lái bên cạnh làm nũng với Trần Bác.
"Con mẹ nó, cái mẹ gì vậy? Ở đâu ra tự dưng lại có một con Porsche sắp vứt đi xuất hiện nữa chứ."
Trần Bác gãi đầu, vẻ mặt tức tối. Cậu vừa mới ra oai được một chút thì giây sau đã bị vả mặt ngay lập tức. Chẳng hiểu từ đâu ra xuất hiện một chiếc Porsche như vậy, lúc này cậu mới gọi một cuộc điện thoại cho bên ngoài: "Alo, con Porsche 87Y có thể dùng làm xe đua được à?"
"Cái gì, đã ngừng sản xuất rồi?"
Trần Bác bực bội, một chiếc Porsche đã sản xuất từ bảy tám năm trước, ngang nhiên lại có thể khiến cậu thua cuộc.
...
Lúc này, ở trước cửa một nhà hàng Tây Âu, Tần Phong và Doãn Hân đã đến nơi.
"Đầu em có hơi choáng một chút."
Sau khi xuống xe, Doãn Hân hơi loạng choạng, được Tần Phong đỡ lấy, vội vàng nói: "Lần sau anh nhớ báo trước cho em một tiếng, em không biết còn tưởng anh muốn cho xe bay luôn rồi đấy."
Tần Phong định bảo rằng thực ra anh có nói rồi.
"Đợi lát nữa đi, chuyện này không thể nói trước được, để anh tính toán chút đã."
Đột nhiên, Doãn Hân chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức lấy điện thoại nhìn đồng hồ.
"Đây là...?"
Tần Phong hỏi.
"Đây là chuyện Doãn Hướng Tuyết rất thích làm, chuyên dùng nó để chế giễu em. Trước giờ em đều bị chị ta lấy nó ra làm trò cười, thật không ngờ rằng lần này thời thế thay đổi, chị ta cũng có ngày hôm nay."
Doãn Hân hiếm khi vui vẻ như vậy.
Bình thường lúc nào cũng bị Doãn Hướng Tuyết bắt nạt, ở đâu cũng bị lọt vào tầm ngắm, không ngờ hôm nay lại có thể lật ngược tình thế.
Mười phút sau.
Chiếc xe Bentley của Lý Hạo và Doãn Hướng Tuyết mới chậm rãi đi tới. Vừa đến nơi, Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo đã nhìn thấy Tần Phong và Doãn Hân, gương mặt cực kỳ khó chịu, không phải chỉ vì bọn họ là kẻ thua cuộc mà bởi vì lái xe với tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông.
Chương 37 Làm khó nhân viên phục vụ
Không phải ai cũng có kỹ thuật lái xe như Tần Phong.
"Chị họ này, hình như chiếc Bentley này của các người không ổn lắm thì phải nhỉ? Em ở đây đợi chị cũng phải mười phút rồi đấy. Lần sau chị vẫn nên đổi một chiếc khác đi, chiếc Bentley này của chị cũng không đuổi kịp chiếc xe cũ kỹ này của em."
Doãn Hân đưa tay lên, ý bảo nhìn điện thoại trên tay cô.
"Hừ."
Doãn Hướng Tuyết hất tóc, cực kỳ khó chịu. Bình thường đều là cô ta dắt mũi Doãn Hân, không biết từ bao giờ lại đến lượt Doãn Hân dắt mũi cô ta rồi. Cô hơi dừng lại một chút, cười khẩy rồi nói: "Em họ chớ đừng đắc ý, em cũng nên biết rằng dự án của tập đoàn Phong Hạnh lập tức đã vào tay chúng ta rồi."
Điểm này đã chạm đúng nỗi đau của Doãn Hân.
Lúc đầu, là cô bỏ công bỏ sức ra bao nhiêu chỉ để giành được dự án kia về tay nhưng ngay khi Doãn Hướng Tuyết vừa mới trở về, ông cụ Hoắc rõ ràng thiên vị phía Doãn Bách, khiến cho bao nhiêu cố gắng của cô, hơn nữa còn cả sự nỗ lực của Tần Phong cuối cùng đổ sông đổ bể, tan thành mây khói.
Thậm chí, cô cũng không biết phải ăn nói thế nào với gia đình về chuyện này.
Gương mặt nhỏ nhắn của Doãn Hân đột nhiên tái nhợt, làm cho Doãn Hướng Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này thì càng đắc ý hơn: "Bỏ đi, chị không muốn dây vào cô. Đi thôi, đi ăn thôi. Đây là nhà hàng cao cấp, đừng khiến chúng ta mất mặt."
Doãn Hướng Tuyết như thể giành được chiến thắng, kéo tay Lý Hạo rời đi.
Lý Hạo liếc mắt nhìn Tần Phong, từ đầu đến cuối trong mắt anh ta ngập tràn sự khinh rẻ. Tần Phong, anh ta đã từng nghe nói qua, danh tiếng không hề nhỏ, chỉ có điều đều là tiếng xấu đồn xa mà thôi. Nhưng anh ta lại chính là Thượng úy Tây Kỳ hàng thật giá thật, để đối phó với tên ăn mày nhãi nhép như anh cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần bóp chết là xong.
Vốn từ lúc bắt đầu, Lý Hạo còn chẳng coi Tần Phong ra gì. Anh ta cho rằng hai người bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Sau khi Doãn Hướng Tuyết đi rồi, Doãn Hân hồn lạc phách bay mới cất điện thoại đi. Lúc này, Tần Phong nắm lấy tay cô: "Không sao, có anh ở đây rồi mà. Chúng ta mau vào thôi."
Doãn Hân nhìn tay Tần Phong, gương mặt có chút đỏ lên.
Đây là lần thứ hai có một người đàn ông nắm tay cô. Lần trước là trên sân thượng của tập đoàn Phong Hạnh, lúc đó là cô chủ động.
Lần này là Tần Phong chủ động.
Tần Phong là người đàn ông đầu tiên tiếp xúc gần với cô như vậy.
"Ừ."
Doãn Hân gật đầu rồi đi vào bên trong cùng với Tần Phong.
Sau khi đi vào, cô mới phát hiện ra nhà hàng cao cấp quả nhiên không hổ là nhà hàng cao cấp. Trước cửa có một dàn nhân viên tiếp tân mặc sườn xám, đứng thành một hàng, vừa thấy có khách đi vào thì lập tức cúi đầu xuống. Vừa bước vào, là hàng loạt người Pháp, bên trong còn có một chiếc đàn dương cầm cỡ lớn.
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên lấp đầy toàn bộ không gian trong nhà hàng.
Phong cách trang trí lấy sự lãng mạn làm chủ đạo, khiến cho cả nhà hàng mang một bầu không khí phương Tây.
Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tần Phong và Doãn Hân bước vào, rồi đi tới, lập tức đã có một nhân viên phục vụ người Pháp cao khoảng 1m75 với mái tóc vàng, màu mắt xanh, vóc dáng cực kỳ đẹp, rõ ràng đã được trải qua quá trình chọn lựa kỹ càng.
"Một bữa ăn ở đây sẽ rơi vào khoảng hơn mười nghìn tệ, một tháng chị sẽ đi ăn một lần ở đây. Nhưng lần trước em đã ăn ở đây rồi, sợ rằng không biết bao giờ mới có thể đi được lần nữa."
Doãn Hướng Tuyết có chút đắc ý.
Doãn Hân không thể phản bác vì sự thật đúng là như vậy, hai người bọn họ đều là cháu gái ruột của ông cụ Doãn nhưng gia đình Doãn Hướng Tuyết sinh được một đứa cháu trai như Doãn Bách nên so với Doãn Hân, Doãn Hướng Tuyết được đối xử khác xa một trời một vực.
Trong gia đình, mỗi tháng, Doãn Hướng Tuyết đều được cho năm mươi ngàn tệ tiền tiêu vặt, còn Doãn Hân đến một tệ cũng không có, tất cả đều là Doãn Hân kiếm từng đồng từng cắc một.
"Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?"
Người phục vụ nói tiếng Pháp, không hề dùng tiếng Trung.
"Cho một phần pho mát... một phần..."
Lý Hạo bật cười, nhìn về phía người phục vụ nói vài câu tiếng Pháp, sau khi gọi món xong, mới nói với Doãn Hân: "Không biết mấy người muốn gọi món gì, tiếng Pháp của tôi không tốt lắm, nếu không đã gọi giúp mấy người rồi."
Khuôn mặt Doãn Hân đột nhiên cứng đờ, cô không biết tiếng Pháp, một chút cũng không.
Cái này hoàn toàn đang muốn gây khó dễ cho người khác mà.
Nhưng lúc này, Tần Phong liếc mắt nhìn Lý Hạo mà nói: "Không phải cậu nói không tốt lắm mà là quá tệ, năm âm tiết thì phát âm sai ba cái rồi. Với trình độ này của anh mà cũng dám gọi món, không phải đang làm khó nhân viên phục vụ người ta hay sao?"
Chương 38 Hàng tự làm
Nghe xong câu này, sắc mặt Lý Hạo trong nháy mắt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi: "Tiếng Pháp của tôi cấp 4 rồi nhé, anh mà cũng dám nói tôi phát âm sai cơ à, anh lấy đâu ra tự tin nghe ra được vậy?"
"Đúng thế."
Doãn Hướng Tuyết ở bên cạnh phụ họa theo: "Một thằng ăn mày nhãi nhép như anh còn dám chỉ trích chồng chưa cưới của tôi, sợ rằng anh có nghe cũng không hiểu nổi đâu."
Lúc này, Tần Phong nhìn về phía nhân viên phục vụ, nói ra một câu tiếng Pháp bằng một giọng phát âm chuẩn xác, gọi một vài món đồ ăn, khiến cho Lý Hạo nhất thời kinh ngạc, còn Doãn Hướng Tuyết lại khẽ cười khẩy mà nói: "Chắc là anh ta chỉ đang nói nhăng nói quậy với nhân viên thôi, sợ rằng người ta còn nghe không hiểu nữa là."
"Thưa quý khách, anh là người Luân Đôn sao?"
Nhưng lúc này người phục vụ đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, bỗng dưng nói một câu tiếng Trung: "Tôi rất hiếm khi nghe được giọng địa phương chính gốc chuẩn như vậy trên mảnh đất Đại Hoa này, nếu không phải vì màu da của anh thì có lẽ tôi đã nghĩ anh là người Pháp chính gốc rồi."
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều biết Trung, để tránh gặp trở ngại trong vấn đề giao tiếp, dù sao không phải mỗi vị khách đến nhà hàng đều biết tiếng Pháp nhưng từ khi bắt đầu bọn họ đã nói tiếng Pháp chính là vì muốn thể hiện bầu không khí này trong nhà hàng.
"Tôi không phải."
Tần Phong khẽ lắc đầu.
Nhưng chuyện này khiến gương mặt Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo có chút không thể tin được. Bọn họ đều nghe thấy người phục vụ kia nói giọng chuẩn tiếng Pháp hoàn hảo, cho dù Doãn Hướng Tuyết không biết tiếng Pháp nhưng Lý Hạo lại có thể hiểu đôi chút.
Tần Phong nói thật sự rất chuẩn, thậm chí còn chuẩn hơn cả thầy giáo dạy tiếng Pháp đầu tiên của anh ta.
Doãn Hướng Tuyết bị làm cho tức chết, khoanh tay lại, ngồi xuống ghế.
Sau khi người phục vụ rời đi, chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được đem lên. Doãn Hướng Tuyết vừa thưởng thức đồ ăn vừa khoe chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình: "Em họ à, em thấy chiếc nhẫn này của chị thế nào? Là Lý Hạo cầu hôn chị đấy, nó nằm trong bộ sưu tập của LV, nặng hai cara, khoảng hơn ba trăm ngàn tệ thôi ấy mà. Em nhất định chưa từng nhìn thấy viên kim cương nào lớn như vậy đúng không, dù sao Tần Phong cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn rách rưới thôi mà."
Viên kim cương trên tay cô ta trong suốt như pha lê, lộ ra vẻ sặc sỡ chói mắt.
Doãn Hân vốn định cầm viên kim cương màu hồng trên tay ra nhưng lại thu về. Dù sao đây cũng là Tần Phong tặng cô, một khi bị nhận ra là giả thì mặt mũi của Tần Phong sẽ để vào đâu đây. Thế nhưng cảnh tượng này của Doãn Hân đã bị Doãn Hướng Tuyết bắt gặp.
"Em họ, của em đây là..."
Doãn Hướng Tuyết đưa tay ra, bắt lấy cánh tay phải của Doãn Hân. Vì đều là con gái nên cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ cả, Doãn Hướng Tuyết làm ra vẻ mặt tò mò, đánh giá chiếc nhẫn trên tay Doãn Hân: "Chiếc nhẫn này nghe nói là bảo vật trấn thủ của công ty LV. Lửa - trái tim rực lửa, tượng trưng cho trái tim mãi mãi chỉ yêu duy nhất một người. Mẫu mã cũng đúng, hình dáng cũng đúng, kích cỡ cũng đúng luôn, mười hai cara, to bằng quả trứng của chim bồ câu. Chị nghe nói dưới mười triệu tệ không thể mua được thứ này đâu. Em họ à, em thật là có phúc nha."
Tiếp theo đó, một giọng nói mang đầy chất khinh bỉ vang lên: "Đây là ai tặng cho em vậy? Cái này là tượng trưng cho nhẫn kết hôn, em phải biết rằng chồng chính thức của em đang ngồi bên cạnh em đấy."
Ý của cô ta muốn nói rằng chiếc nhẫn này là do người đàn ông khác tặng, định dùng nó để tạo khoảng cách giữa Tần Phong và Doãn Hân.
Nhưng Doãn Hân lại kéo tay Tần Phong: "Chính là anh ấy tặng em, em sẽ không đeo nhẫn của người khác tặng đâu."
"Tần Phong tặng?"
Doãn Hướng Tuyết liếc mắt nhìn Tần Phong, trong mắt đột nhiên có chút hứng thú: "Em họ à, có điều này em không biết, chiếc nhẫn này là hàng không bán ở công ty LV. Nếu đã là hàng không bán thì sao em lại có được chiếc nhẫn này cơ chứ? Tự làm à?"
"Em..."
Trong khoảnh khắc, Doãn Hân không biết phải trả lời thế nào đây.
Cô cũng biết chiếc nhẫn này chỉ là hàng tự làm, thậm chí còn có hại cho sức khỏe nhưng là vì Tần Phong tặng cô nên cô mới nhận, cho đến bây giờ cũng chưa từng tháo ra. Nhưng rơi vào tình huống hiện tại, cô không còn cách nào khác phải nói là hàng tự làm.
"Hàng tự làm thì bây giờ trên thị trường cũng chỉ khoảng hơn năm mươi tệ là cùng, giá trị cực thấp. Hơn nữa, mặt hàng này vẫn là kim cương hồng nhân tạo, mà kim cương hồng nhân tạo lại rất có hại cho sức khỏe. Mấy thứ rác rưởi như thế này vẫn nên sớm vứt đi thì hơn. Đúng rồi, người tặng mấy thứ này cũng nên bỏ đi được rồi đấy, dám đem thứ này đi tặng người ta không phải đang hại người ta giảm tuổi thọ đi hay sao?"
Lý Hạo mở miệng chen vào nói một câu, chỉ dám nói bóng nói gió như thể không có ý định nói Tần Phong nhưng thực chất chính là đang chửi thẳng vào mặt Tần Phong.
Chuyện tiếng Pháp vừa rồi khiến anh ta mất mặt như vậy, bây giờ phải tìm cách trả lại nỗi nhục này chứ.
Doãn Hân sờ tay lên chiếc nhẫn, không hề có ý định tháo ra.