Tần Trung hoảng sợ.
Mặt tái nhợt!
"Diệp Quỳnh đang ở đâu?"
Giọng nói như thần chết lại vang lên!
"Phòng bên, cô ta ở phòng bên cạnh..."
Tần Trung bất chấp nét mặt khó coi của Tần Minh, buột miệng nói ra!
"Dẫn tôi đi!"
Diệp Bắc Minh cứ thế bóp cổ Tần Trung, đi ra khỏi phòng nghỉ, đi sang cửa phòng nghỉ bên cạnh!
"Mở cửa!"
"Tôi không mở được... cửa khóa từ bên trong, có cấm chế..." Tần Trung lắc đầu.
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một dự cảm cực kỳ bất an!
Anh vung tay đấm ra một quyền!
Cú đấm nện mạnh lên cánh cửa kiên cố, chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên, cánh cửa vẫn không suy chuyển!
"Chết tiệt!"
Diệp Bắc Minh tức giận mắng một tiếng, năm ngón tay cách không nắm một cái, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!
Tần Minh cả kinh: "Binh khí Đại Đế? Cậu có hẳn một thanh binh khí Đại Đế cơ á!"
Cùng lúc đó, sau cánh cửa phòng nghỉ, Hoa Thanh Dương che một bên mắt!
Máu tươi chảy ra từ khẽ tay!
Tay còn lại thì đang bóp cổ Diệp Quỳnh!
Không lâu trước đó, anh ta còn tưởng mình có thể dễ dàng chế ngự được nữ nhân này, ai ngờ Diệp Quỳnh thà chết chứ không khuất phục, còn rút một con dao găm trong nhẫn trữ vật ra, đâm vào mắt anh ta!
"Chết tiệt! Tiện nhân, cô có biết ông đây là ai không hả?"
"Cô dám chọc mù một mắt của tôi? Đệt! Cmn!"
Mặt Hoa Thanh Dương vặn vẹo: "Đợi ông đây chơi cô xong, tôi sẽ dùng con dao này đâm nát phía dưới của cô!"
Năm ngón tay bóp chặt!
Diệp Quỳnh cơ hồ hít thở không thông!
Hai tay vô lực đập lên ngực Hoa Thanh Dương!
Nhìn thấy cảnh này, dục hỏa trong người Hoa Thanh Dương bùng lên!
Xoẹt!
Anh ta bỏ tay đang ôm mắt ra, xé áo ngoài của Diệp Quỳnh, lộ ra lớp y phục bên trong.
Dưới ánh mắt của người đàn ông, Diệp Quỳnh run rẩy: "Đừng, xin anh đừng... anh giết tôi đi!"
"Giết cô ư? Không! Tôi phải từ từ chơi chết cô!"
Máu trên trán Hoa Thanh Dương từ từ chảy xuống!
Vào khoảnh khắc móng vuốt của anh ta sắp chạm vào lớp y phục bên trong của Diệp Quỳnh!
Ầm!
Cánh cửa sau lưng rầm một tiếng, theo đó là một tiếng rồng ngâm vang lên, cánh cửa kiên cố thế mà vỡ tung trong chớp mắt, vô số mảnh vỡ bay vào phòng như mưa!
"Ai đấy?"
Hoa Thanh Dương vừa mới quay đầu lại.
Một bóng đen lướt qua!
Bụp! Lồng ngực bị đánh cái bụp, anh ta gãy luôn mười mấy cái xương sườn, cả người bị hất bay rồi đập lên tường, chật vật như con chó chết!
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác rộng bay qua.
Phủ lên người Diệp Quỳnh!
"Cô không sao chứ?"
"Không... không sao..."
Trông thấy Diệp Bắc Minh, Diệp Quỳnh như kiệt sức, xụi lơ ngã xuống đất!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, anh liếc sang Hoa Thanh Dương vừa mới bò dậy!
Hoa Thanh Dương ôm ngực, xương sườn gãy mất mười mấy cái, cơn đau buốt khiến anh phải nghiến răng chịu đựng: "Tôi nhận ra anh, anh là cái tên Đồ chơi số một kia mà nhỉ?"
"Nhưng giờ anh đang chiến đấu ở Tử Đấu Trường cơ mà, sao lại chạy đến đây rồi?"
Phanh!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích!
Anh bước lên một bước, đá Hoa Thanh Dương một cước!
Người sau vừa định bò dậy, một bàn chân đã dẫm lên đầu Hoa Thanh Dương!
Đám Tần Minh vừa đi vào đã trông thấy một cảnh tượng làm người ta hãi hùng: "Diệp Bắc Minh, dừng tay! Có gì từ từ nói!"
Bách Lý Thanh hoảng sợ hô lên: "Diệp Bắc Minh, anh điên à? Anh ta là Hoa Thanh Dương, là người của Hoa tộc đấy!"
"Tuy tên này là một tên vô dụng, còn háo sắc!"
"Nhưng địa vị ở Hoa tộc lại đặc biệt, nếu anh giết anh ta..."
Răng rắc!
Cô ta còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng giòn tan!
Đầu của Hoa Thanh Dương nổ tung!
Não bắn đầy đất!
Tần Minh chết lặng!
Bách Lý Thanh ngẩn ra!
Chu Nham đi theo hóng chuyện, sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, suýt thì tiểu tiện ra quần: "Ôi má ơi..."
"Giết thì sao?" Diệp Bắc Minh nói.
Giây tiếp theo.
Trong đống não đầy đất, một đạo huyết quang bắn thẳng lên trời!
Ngưng tụ thành một thanh niên có vẻ mặt vặn vẹo, cực kỳ phẫn nộ: "Khốn kiếp! Mày dám hủy hoại thể xác tao? Cmn mày thật đáng chết!"
"Đ**! Ông đây phải diệt sạch mười tộc nhà mày, cùng với bất cứ ai có quan hệ với mày, người thân, cha mẹ, sư phụ, nữ nhân của mày..."
"Ồn ào!"
Diệp Bắc Minh nheo mắt.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không chút khách khí chém thẳng về phía thần hồn của Hoa Thanh Dương!
Nếu mà trúng, thần hồn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!
"Dừng tay! Diệp Bắc Minh, cmn anh điên rồi!" Tần Minh hoảng rồi, nếu Hoa Thanh Dương mà chết trước mặt anh ta, e là anh ta cũng bị liên lụy.
Anh ta lao lên ngay!
Một thanh kiếm vàng ngăn lại đòn tấn công!
Keng! Một tiếng thanh thúy vang lên, thanh kiếm vàng rung rung!
Không ngờ lại chặn được một đòn của Diệp Bắc Minh!
Tranh thủ một tích tắc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chậm lại nửa nhịp, Tần Minh thừa cơ kéo thần hồn của Hoa Thanh Dương ra sau lưng bảo vệ!
"Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang làm cái gì không hả?"
"Tránh ra, ai cản tôi, kẻ đó chết!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tần Minh tức quá hóa cười: "Ha ha ha ha! Một tên đến từ vị diện cấp tám, anh có biết trời cao đất dày là gì không hả?"
"Anh đã hủy hoại thể xác của Hoa Thanh Dương, nếu tôi giúp anh, anh vẫn còn cơ hội sống sót!"
"Nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì chắc chắn sẽ khó mà tránh được họa diệt tộc!"
Diệp Bắc Minh chửi luôn: "Cút con mẹ mày đi!"
"Đừng tưởng ông đây không biết, chính các người đã đưa Diệp Quỳnh đến tay hắn, các ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp chó gì!"
"Nếu còn không tránh ra, mày cũng đi chết cùng thằng súc sinh này đi!"
Tần Minh tức quá hóa cười: "Ha ha, tôi vốn định kéo anh về phe!"
"Nếu anh đã không biết điều như thế!"
"Tôi cũng muốn xem thử, anh giết tôi kiểu gì? Thể chất Hỗn Độn ư? Anh nghĩ mình vô địch thật đấy à?"
"Bớt nói nhảm đi, hôm nay không ai ngăn được tôi giết hắn!"
Diệp Bắc Minh thẳng tay chém luôn!
Gào!
Kiếm khí xao động!
Một con huyết long lao ra, sát khí khủng khiếp tràn ngập khắp phòng, bổ thẳng về phía Tần Minh!
"Cái đồ không biết tốt xấu, anh đúng là thằng điên!"
Tần Minh quát to một tiếng!
Thanh kiếm vàng trong tay đón lấy đòn tấn công!
Keng...
Một tiếng giòn giã vang lên, vào khoảnh khắc thanh kiếm vàng va chạm với huyết long, tay Tần Minh tê rần, kiếm trong tay mất kiểm soát, bắn ra ngoài!
Mắt thấy Tần Minh không chống lại được sức mạnh của huyết long, và sắp bị thương!
"Nhãi ranh, dám đả thương Đế tử? Muốn chết à!"
Bức tường ngăn với phòng cách vách bỗng nổ tung!
Một lão giả đi xuyên qua tường, nhoáng cái đã chắn trước người Tần Minh, ông ta thậm chí còn không cần ra tay!
Mặc cho huyết long nện lên người, bùm! Một tiếng nổ vang dội!
Sóng khí khủng bố thổi quét qua, biến căn phòng thành một đống đổ nát, huyết long tan biến!
Ong!
Một luồng khí tức cảnh giới cấp Đế thổi quét toàn trường!
Chu Nham sợ đến nỗi quỳ xuống cái bụp: "Đại đế... ngài là đại đế sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả kinh, vội vàng lên tiếng: "Nhóc con... khí tức cảnh giới Đại Đế kìa, lẽ nào người này ở cảnh giới Đại Đế thật?"
Chương 2303: Diệp Quỳnh, mạng của cô là của tôi!
Diệp Quỳnh lập tức dựng tóc gáy!
Cảnh giới Đại Đế?
Ở Nguyên Thủy Chân Giới, một võ giả ở cảnh giới Đại Đế có thể lập nên một chủng tộc Đế huyết, rồi truyền thừa qua hàng chục kỷ nguyên mà không bị diệt vong!
Giờ còn chưa lên đến vị diện cấp chín, đã gặp phải một vị cảnh giới Đại Đế rồi?
Hơn nữa, người đó còn làm tùy tùng cho Tần Minh?
"Đại Đế mà rẻ mạt thế à?"
"Không đúng! Người này không phải Đại Đế chân chính!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đổi giọng điệu: "Nếu là đại đế chân chính, chắc chắn không có chuyện chỉ có cái khí tức này, tên này là một Ngụy Đế!"
"Ngụy Đế?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Đúng! Lão giả này là một Ngụy Đế!"
"Ban đầu ông ta có cơ hội trở thành Đại Đế, nhưng lại thất bại trong lúc tiến vào cảnh giới Đại Đế, và giờ trở thành một Ngụy Đế!"
"Cỗ khí tức cảnh giới Đại Đế mà tôi cảm nhận được ban nãy, chắc là từ chỗ ông ta đấy!"
"Nhóc con, cậu thử ngẫm mà xem, một Đại Đế thực thụ sao có thể làm tùy tùng cho Tần Minh được?"
Diệp Bắc Minh nhìn lão giả chằm chằm!
Đúng vậy.
Mặc dù khí tức của ông ta khủng bố, và còn tỏa ra một chút đế uy, nhưng lại không tạo cho người ta cái cảm giác áp bách tuyệt đối kia!
"Gặp bổn đế, tại sao không quỳ?"
Diệp Bắc Minh cười nhạo: "Một tên Ngụy Đế mà cũng dám tự xưng Bổn đế à?"
Khuôn mặt lãnh đạm của lão giả lập tức trở nên vặn vẹo: "Nhóc con, cậu dám sỉ nhục Bổn đế, muốn chết à!"
Ông ta giơ tay vung một chưởng!
Nhìn phản ứng của lão giả, tiểu Tháp đoán trúng rồi!
Ầm ầm!
Cả căn phòng bụi bay mù mịt, toàn bộ số vật dụng trong phòng đều hóa thành bột mịn!
"A..."
Diệp Quỳnh hãi quá hét lên, bị đánh bay ra ngoài!
Diệp Bắc Minh bước nhanh, đỡ được Diệp Quỳnh, bảo vệ cô ta sau lưng, cỗ lực lượng như sóng thần kia đánh lên người anh!
"Huyền Tự Quyết!"
Diệp Bắc Minh hét trong lòng!
Sức mạnh cơ bắp tăng lên mười lần!
Xoẹt! Một tiếng trầm muộn vang lên, bắp thịt trên người như bị xé rách, cơn đau như bị tứ mã phanh thây truyền đến!
Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu!
Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống xuống đất, quỳ một gối xuống!!
'Dù chỉ là Ngụy Đế thì cũng dính với chữ Đế, sức mạnh khủng khiếp thật! Nếu không có Huyền Tự Quyết, e là mình đã hóa thành mảnh nhỏ rồi!'
"Bắc Minh, anh sao rồi?"
Diệp Quỳnh đỡ anh.
Diệp Bắc Minh lau sạch vết máu trên khóe miệng: "Không sao, chưa chết được!"
Ánh mắt lão giả cực kỳ lạnh lẽo: "Chưa chết được à? Hừ! Ở trong tay lão phu thì không có kẻ nào mà lão phu giết không chết!"
Ông ta đang định xóa sổ Diệp Bắc Minh!
"Vạn lão, dừng tay!"
Tần Minh chậm rãi đi tới: "Tha cho anh ta một mạng đi!"
Vạn lão nheo mắt, ông ta có hơi khó chịu!
Nhưng ông ta không nói gì mà lặng lẽ lùi sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần!
"Diệp Bắc Minh, tôi thật lòng tán thưởng anh!"
"Anh cũng thấy rồi đấy, anh hoàn toàn không phải đối thủ của bản công tử! Vạn lão chỉ cần động một đầu ngón tay thôi, là có thể lấy mạng của anh!"
Nói xong.
"Hoa huynh, nể mặt tôi đi, tôi sẽ cử người khôi phục thân thể cho anh, chuyện Diệp Bắc Minh dẫm nát đầu anh, anh bỏ qua nhé?" Tần Minh nhìn Hoa Thanh Dương một cái.
Thần hồn của Hoa Thanh Dương, ánh mắt anh ta tràn ngập thù hận!
Anh ta hung tợn liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Được, nhưng... nữ nhân này phải thuộc về tôi!"
"Đợi tôi khôi phục thể xác xong, việc đầu tiên tôi làm sẽ là khiến cô ta nằm dưới háng tôi cầu xin tha thứ!"
"Còn nữa, thằng này đã dẫm nát đầu tôi, tội chết có thể miễn!"
"Nhưng tội sống, khó thể tha!"
"Tôi muốn anh ta quỳ dưới chân tôi dập đầu một trăm cái, cầu xin tha thứ như một con chó!"
"Chỉ cần anh ta làm được điều này, Hoa Thanh Dương tôi đảm bảo sau này sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa!"
Tất cả mọi người ở hiện trường sững sờ!
Họ nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt đầy thương hại, một khi Diệp Bắc Minh đồng ý yêu cầu của Hoa Thanh Dương, đạo tâm võ đạo của anh sẽ hỏng ngay!
Dù có là thể chất Hỗn Độn, thì đời này cũng phế rồi!
Tần Minh nhíu mày: "Hoa huynh, như thế thì hơi quá đáng rồi"
"Chi bằng chúng ta tiến tới điểm trung hòa một chút, người phụ nữ này, tôi làm chủ, cô ta sẽ thuộc về anh!"
"Bắt Diệp Bắc Minh quỳ gối thì miễn đi! Đạo tâm võ đạo của anh ta mà phế thì anh ta chẳng còn giá trị gì nữa!"
Thần hồn của Hoa Thanh Dương đỏ hồng mắt!
"Thế này đi, tôi đồng ý với anh..."
Tần Minh lập tức truyền âm.
Ánh mắt Hoa Thanh Dương khẽ đảo
Cuối cùng, anh ta gật đầu: "Được! Tôi chỉ cần người phụ nữ này!"
Bách Lý Thanh lập tức ra lệnh: "Tần Trung, ông còn ngây ra đó làm gì?"
"Còn không mau đưa người phụ nữ này đi, giữ cho Hoa công tử!"
"Vâng!"
Tần Trung gạt đầu, đi về phía Diệp Quỳnh.
Diệp Quỳnh mặt trắng bệch, cô ta cắn môi, sau đó lại chủ động đứng lên, đi về phía Tần Trung!
"Xem như cô biết điều!"
Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng.
"Diệp Quỳnh, cô làm gì vậy?"
Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên một tiếng quát lạnh.
Diệp Quỳnh run lên, không có quay đầu lại: "Bắc Minh, cảm ơn anh! Nếu không tại tôi, thì anh đã không bị liên lụy!"
"Nếu dùng tôi mà có thể làm nguôi cơn giận của họ, vậy xem như tôi vẫn còn chút giá trị đi..."
Cô ta vừa bước tiếp!
Diệp Bắc Minh đã nén đau, vọt tới!
Anh chắn trước người Diệp Quỳnh, hai mắt đỏ ngầu: "Cô đừng quên, mạng cô là của tôi!"
Diệp Quỳnh sững người!
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Lúc ở Vô Căn Chi Địa, cô từng bảo, cô nợ tôi một mạng!"
"Hiện tại, mạng của cô là của tôi!"
"Cô bảo tặng cho người khác là tặng cho người khác sao?"
Diệp Quỳnh há miệng: "Tôi..."
Diệp Bắc Minh ngắt lời ngay: "Mạng của cô là của tôi!"
"Tôi chưa đồng ý, và tôi không cho phép cô đưa ra bất kỳ quyết định nào!"
"Hôm nay, ai cũng đừng hòng đưa cô đi, kể cả một Đại Đế thật sự đến cũng vậy!"
Anh quay người lại.
Một mình đối mặt với tất cả mọi người đang có mặt tại đây!
Để lại cho Diệp Quỳnh một bóng lưng!
Diệp Quỳnh che miệng, nước mắt chảy ra, cơ thể run lên bần bật!
'Diệp Bắc Minh... được! Từ nay về sau, Diệp Quỳnh tôi là người của anh, anh không cho phép tôi chết, tôi sẽ không chết! Không bao giờ...'
Diệp Quỳnh nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt càng kiên định hơn!
"Đệt! Cmn! Tần huynh, má nó anh đã nhìn thấy chưa?"
"Không phải tôi không cho tên này một con đường sống, mà là anh ta không coi tôi ra gì! Anh ta là cái thá gì chứ?"
"Nếu không vì nể mặt anh, thì chỉ cần một ý niệm là ông đây có thể diệt cả tộc nhà họ Diệp rồi!" Thần hồn của Hoa Thanh Dương tức điên lên, tức run cả người.
Tần Minh nhíu mày!
Diệp Bắc Minh quá không biết điều!
Ngay cả Bách Lý Thanh cũng tỏ vẻ chán ghét: "Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang nói gì không hả?"
"Bản tiểu thư rất coi trọng anh, anh mau xin lỗi Hoa thiếu đi!"
"Sau đó giao người phụ nữ dơ bẩn này ra, chuyện này coi như xong, anh cũng sẽ không chết, chẳng lẽ thế không tốt à?"
Diệp Bắc Minh tức giận chửi luôn: "Cô mới là người phụ nữ dơ bẩn!"
"Trong mắt tôi, Diệp Quỳnh sạch hơn cô gấp vạn lần!"
"Tôi không cần cô xem trọng, cô cút khỏi tầm mắt tôi đi!"
Anh vừa nói xong.
Toàn trường im phăng phắc!
Đám Chu Nham trợn tròn mắt, sợ đến nỗi há hốc miệng, cả người run rẩy!
Tên này điên rồi!
Anh ta lại dám chửi Bách Lý Thanh hả?
Bách Lý Thanh tức run cả người, đôi mắt xinh đẹp lập tức đỏ hoe!
Kể cả Tần Minh, cũng phải nhắm mắt thở dài: "Haiz... sao anh lại tự tìm đường chết vậy?"
"Anh dám sỉ nhục tôi hả? Tôi có chỗ nào thua kém con tiện nhân bẩn thỉu này hả?"
Nét mặt Bách Lý Thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Vạn lão, giết cái thứ không biết điều này đi cho tôi!"
Vạn lão đang định ra tay!
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm:
"Đợi đã! Chàng trai có thể chất Hỗn Độn này, Côn Luân Điện tôi muốn rồi, mọi người nể mặt lão phu đi!"