Đám người Hạ Nhược Tuyết đứng ở chỗ cách ngàn mét, nét mặt bị lôi điện chiếu không ngừng lấp lánh: “Trịnh tiền bối, đã bảy ngảy rồi!”
“Mỗi ngày Diệp Bắc Minh bi sét đánh, cứ tiếp tục như vậy thực sự không sao chứ?”
Bảy ngày nay, họ đã biết tên của ông lão là Trịnh Thiên Quyết!
Trịnh Thiên Quyết không nói thân phận cụ thể, họ cũng không dám hỏi nhiều.
Hầu Tử nuốt nước miếng: “Đúng thế, Trịnh tiền bối, cho dù dịch lôi kiếp có thể rửa gần tẩy tủy!”
“Với cường độ như này, cho dù là cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi chứ?”
Trịnh Thiên Quyết cười lắc đầu: “Yên tâm đi, tên nhóc này rất bền bỉ!”
“Chút thiên lôi này chỉ có lợi chứ không có hại cho cậu ta, ngược lại là các người khó khăn lắm mới đến Lưỡng Giới Sơn một lần, nếu không có được vài cơ duyên thì thực sự quá đáng tiếc!”
“Tiền bối, ý của ông là?”, ánh mắt của Hạ Nhược Tuyết sáng lên.
Trịnh Thiên Quyết nhả ra một câu: “Nơi này đã từng là chiến trường của thần!”
“Tuy sau cuộc chiến đó rất nhiều thứ đều tan thành tro bụi, nhưng cũng để lại không ít đồ trong chiến trường!”
“Các người đi tìm đi, có lẽ có thu hoạch!”
…
Dưới chân núi Lưỡng Giới Sơn sớm đã có rất nhiều võ giả tập trung.
Nhìn mảnh đất cháy đen trước mắt, trong không khí vẫn tràn ngập năng lượng tàn phá!
Mỗi một võ giả đều giật mí mắt.
“Đây là nơi Diệp Bắc Minh tự hủy sao?”
“Năng lượng khủng bố dao động, xem ra tên nhóc này tự hủy thật rồi!”
“Vãi! Tôi còn ôm một tia hy vọng, có lẽ có thể có được một mảnh vụn của xương chí tôn, bây giờ xem ra đến một chuyến vô ích rồi!”, một số võ gải tức giận mắng một câu, tìm kiếm một lượt gần đó rồi bỏ đi.
Vương Yên Nhi xuất hiện với đôi mắt đỏ bừng.
Trên mảnh đất cháy trước mắt, nếu Diệp Bắc Minh tự hủy thật, chắc chắn lành ít dữ nhiều!
Nhưng cô ta vẫn quát nói với hai ông lão phía sau: “Tìm, bất luận thế nào cũng phải tìm được dấu vết của anh Diệp cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Chỗ không xa, ánh mắt mấy người đàn ông trung niên trầm xuống: “Người của nhà họ Vương? Theo dõi bọn họ!”
“Chỉ cần chứng minh họ có liên quan đến Diệp Bắc Minh, vậy thì dùng họ để tỏ lòng tôn kính với lão tổ trên trời!”
Vừa dứt lời.
“Ông xã!”
Một giọng nói xé tim xé phổi vang lên!
Soạt!
Ánh mắt của mấy người đàn ông trung niên đều nhìn lên Chu Nhược Giai, sát ý ngưng tụ: “Xem ra không cần con bé nhà họ Vương đó!”
“Đi thôi!”
Mấy người bước ra một bước, trực tiếp chặn Chu Nhược Giai: “Vừa nãy cô hét cái gì? Ông xã? Ông gọi ai là ông xã?”
Chu Nhược Giai đỏ con mắt: “Ông xã của tôi tên Diệp Bắc Minh!”
“Cô là người phụ nữ của tên tạp chủng đó? Chúng tôi đang sầu vì không có ai huyết tế cho vong linh của lão tổ trên trời đây!”
Một người đàn ông trung niên trong đó mở rộng năm ngón tay, bóp về phía cổ của Chu Nhược Giai: “Cô đến đúng lúc lắm!”
“Đợi đã!”
Vẻ mặt Vương Thiên Thần biến sắc, bất chấp chặn trước người Chu Nhược Giai: “Mấy vị tiền bối, chúng tôi là người của thần cung Lục Đạo!”
Nói xong, rút ra thẻ bài đệ tử.
“Tôi là Vạn Thanh Hải!”
Một người đàn ông trung niên lướt mắt nhìn thẻ bài một cái: “Đã là người của thần cung Lục Đạo, tại sao gọi tên nhãi đó là chồng?”
Vương Thiên Thần vội giải thích: “Vạn tiền bối hiểu lầm rồi, Nhược Giai sư muội có hôn ước với Diệp Bắc Minh!”
“Hai người họ chưa thành thân, nên chưa tính là vợ chồng!”
“Xin mấy vị tiền bối nể mặt thần cung Lục Đạo, giơ cao đánh khẽ!”
Sắc mặt Vạn Thanh Hải giãn ra: “Thì ra là vậy! Thôi vậy!”
“Hai người chỉ là quan hệ hôn ước, vậy cô chỉ cần thề giải trừ hôn ước với Diệp Bắc Minh trước mặt tất cả mọi người!”
“Và nguyền rủa thần hồn của hắn mãi mãi không được siêu sinh, vạch rõ ranh giới với hắn, nhà họ Vạn tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của cô nữa!”
Vương Thiên Thần vui mừng: “Cảm ơn mấy vị tiền bối, Nhược Giai sư muội, muội mau thề đi!”
“Các người nằm mơ đi!”
Chu Nhược Giai cắn chặt môi đỏ, lấy ra một mảnh lụa trắng buộc lên đầu: “Nếu Diệp Bắc Minh còn sống, tôi là vợ của anh ấy!”
“Nếu Diệp Bắc Minh chết, tôi là người vợ chưa chết của anh ấy!”
“Vũ trụ hủy diệt, mãi mãi không thay đổi!”
Giọng nói mạnh mẽ có lực!”
Trịnh trọng vang sáng!
“Cô gái này cũng mạnh mẽ đấy!”
Các võ giả khác đều ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn qua.
“Cô muốn chết hả!”
Mấy người đàn ông nhà họ Vạn mặt tái xanh.
Vạn Thanh Hải tức giận gào thét một tiếng: “Vãi! Cô đã muốn chết, thì Vạn Thanh Hải tôi cho cô toại nguyện!”
Chu Nhược Giai trực tiếp rút kiếm: “Ai sợ ai chứ? Chồng tôi có thể giết lão tổ nhà họ Vạn, Chu Nhược Giai tôi cũng không sợ các người!”
“Ha ha ha, tốt! Vậy cô đi chết đi!”
Vạn Thanh Hải tức đến bốc khói ba trượng!
Chương 1677: Tiểu sư đệ chưa chết
Năm ngón tay hung dữ nghiền áp về phía đỉnh đầu của Chu Nhược Giai!
Vương Thiên Thần sợ đến toàn thân run rẩy: “Vạn tiền bối, chúng tôi là đệ tử của thần cung Lục Đạo…”
“Một đệ tử nhỏ bé thôi, chẳng lẽ thần cung Lục Đạo sẽ vì cô ta mà đối địch với nhà họ Vạn?”
Vạn Thanh Hải không có ý dừng tay: “Cậu cút đi cho tôi, nếu không, hai người cùng chết!”
Đôi mắt Vương Thiên Thần tràn đầy tia máu, đỏ bừng: “Cút thì cút!”
Vương Thiên Thần chạy ra ngoài cách trăm mét với tốc độ nhanh nhất!
Chỉ để lại một mình Chu Nhược Giai tại chỗ!
Nhìn bàn tay của Vạn Thanh Hải nghiền áp xuống, trong lòng Vương Thiên Thần nghĩ thầm: ‘Việc này không trách huynh được, huynh đã cố hết sức rồi! Là muội tự tìm cái chết!’
Soạt!
Đột nhiên, hai bóng người lóe lên rồi vụt tắt!
Phập một tiếng vang lớn, mặt đất chỗ Chu Nhược Giai đứng lõm sâu xuống!
Chu Nhược Giai lại không sao, dịch ngang sang mấy chục mét.
“Lục sư tỷ, tứ sư tỷ!”
Vẻ mặt Chu Nhược Giai đầy kích động, nhìn hai người Đạm Đài Yêu Yêu và Chu Lạc Ly đột ngột xuất hiện.
Chu Lạc Ly cau mày: Cô thật ngốc, không phải là đối thủ của người ta mà sao không chạy đi? Đợi nộp mạng hả?”
Chu Nhược Giai đỏ con mắt: “Bắc Minh chết rồi, tôi muốn đi cùng anh ấy!”
“Cô bị ngốc hả!”
Đạm Đài Yêu Yêu không vui dúi đầu Chu Nhược Giai: “Làm sao tiểu sư đệ có thể chết được! Chắc chắn là tin giả!”
“A? Thật không?”
Chu Nhược Giai mừng đến phát khóc.
Chu Lạc Ly kiêng sợ nhìn đám người nhà họ Vạn: “Nơi này nguy hiểm, rời khỏi đây trước rồi tính!”
“Tiểu sư đệ? Các cô chính là sư tỷ của tên nhãi đó?”, Vạn Thanh Hải cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn đi hả, có đơn giản thế không?”
“Cùng ở lại đây đi, bắt lấy cho tôi!”
Một tiếng hạ lệnh.
Mấy người nhà họ Vạn cuốn lên cuồng phong, mau chóng tấn công đến!
“Rút thôi!”
Chu Lạc Ly quát khẽ một tiếng, ba người cùng lùi lại.
Vạn Thanh Hải dậm chân: “Dịch hình hoán ảnh!”
Trong phút chốc xuất hiện trước ba người, thô bao tấn công ra một quyền!
“Cẩn thận!”
Chu Lạc Ly và Đạm Đài Yêu Yêu liên thủ phòng ngự, sức mạnh cường mạnh cuốn đến!
Ba người bị sức mạnh này đánh bay, phun ra ngụm máu tươi ròi đập mạnh xuống đất.
Vạn Thanh Hải cười lắc đầu: “Những người có liên quan đến Diệp Bắc Minh đều là một lũ vô dụng sao? Chỉ dựa vào chút thực lực của các người thì chết đi cho rồi!”
Xòe năm ngón tay, nghiền áp về phía ba người!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hổ thét vang lên!
Nhìn kỹ lại, lại là một con mãnh hổ màu đen lao về phía Vạn Thanh Hải!
Vạn Thanh Hải phát hiện được nguy hiểm, không thể không thu lại bàn tay đập về phía con mãnh hổ màu đen!
Phập!
Một tiếng vang lớn, mãnh hổ màu đen hóa thành năng lượng bùng nổ!
Vương Yên Nhi dẫn theo hai ông lão chặn trước ba người Chu Nhược Giai, ông lão vừa ra tay hơi bất lực: “Tiểu thư, cứ phải ra tay thế sao? Thế lực của nhà họ Vạn lớn hơn nhà họ Vương rất nhiều!”
Vương Yên Nhi tức giận nói: “Câm miệng, chẳng lẽ muốn tôi thấy chết mà không cứu hả?”
Hai ông lão không nhiều lời nữa.
“Tốt tốt tốt!”
Sắc mặt Vạn Thanh Hải sầm xuống: “Nhà họ Vương muốn đối địch với nhà họ Vạn phải không? Giết hết cho tôi!”
Mấy người cảnh giới thiên thần đỉnh phong nhà họ Vạn không hề do dự, trực tiếp ra tay!
“Đưa họ rời khỏi nơi này!”
Vương Yên Nhi quát khẽ một tiếng, đột phá vòng vây ra bên ngoài.
Chỉ tiếc là sáu thiên thần đỉnh phong liên thủ, hai ông lão nhà họ Vương vốn không ngăn được!
Mười mấy hiệp liền bị đánh trọng thương!
Vạn Thanh Hải vừa lắc đầu vừa đi đến: “Tại sao cô cứ phải lo chuyện bao đồng chứ?”
“Bây giờ tốt rồi, muốn chôn cùng phải không? Cô muốn ra mặt thì giết cô trước!”
Vạn Thanh Hải đang định ra tay!
Đột nhiên.
Gru!
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên không hề có dấu hiệu từ trước!
“Tiếng rồng gầm ở đâu ra?”
Trái tim các võ giả dưới núi run lên, cùng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Lưỡng Giới Sơn!
Chỉ thấy.
Một con lôi long vô cùng to lớn xông thẳng lên trời, bao trùm cả bầu trời giống dải ngân hà, khí thế cực kỳ kinh người.
“Một con lôi long… suýt!”
Lúc nhìn thấy con lôi long đó, tất cả mọi người đều cảm thấy mình nhỏ bé!
“Đi, lên núi!”
Chu Lạc Ly phản ứng đầu tiên, mấy người mau chóng chuyển hướng.
Đi về hướng Lưỡng Giới Sơn đầu cũng không quay lại!
…
Lúc này trên đỉnh núi.
Lôi long gầm thét, thiên lôi dày đặc như mưa bão trút xuống!
Một người thanh niên tắm trong Lôi trì đi ra!
Chương 1678: Sức mạnh gấp một trăm bốn mươi tám lần
Vốn dĩ, dịch lôi kiếp đầy cả một bể trong Lôi Trì lại biến mất hoàn toàn, đã bị Diệp Bắc Minh hấp thụ!
“Diệp Bắc Minh, chúc mừng cậu! Đã dung hợp hoàn toàn một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, lão phu đã sống mấy triệu năm, chưa từng thấy người như vậy!”
Trịnh Thiên Quyết tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu, là người đầu tiên!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu không phải tiền bối giúp đỡ, tôi cũng sẽ không thuân lợi như vậy!”
“Sau đây!”
Trịnh Thiên Quyết giơ tay, một cây thảo dược màu xanh lam rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh.
“Tiền bối, đây là?”
“Tinh hồn thảo, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn có sao? Vừa hay trên đỉnh núi có!”, Trịnh Thiên Quyết nói.
“Cảm ơn tiền bối!”
Diệp Bắc Minh nhận lấy tinh hồn thảo: “Tiền bối, tôi luôn có một thắc mắc!”
“Cậu!”
Trịnh Thiên Quyết nhả ra một chữ.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Lần đầu tiên sau khi dung hợp xương Chí Tôn, thực lực của tôi đều biến mất!”
“Kể cả là bây giờ, đã hung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, tuy sức chiến đấu của tôi đươc nâng cao, nhưng tôi vẫn không có cảnh giới!”
“Rốt cuộc là tại sao?”
“Ha ha ha!”
Trịnh Thiên Quyết cười.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao tiền bối cười?”
Trịnh Thiên Quyết lắc đầu nói: “Cậu nhóc, đây là lợi ích mà bao nhiêu người cầu mà không được!”
“Lợi ích?”
Diệp Bắc Minh càng nghi hoặc: “Cảnh giới của tôi đều mất hết, nào phải là lợi ích gì?”
Trịnh Thiên Quyết không trả lời thẳng, mà bình tĩnh hỏi: “Trước đó cậu có cảnh giới gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Khoảng cảnh giới hư thần!”
“Cảnh giới hư thần? Cậu nhóc, cảnh giới của cậu đúng là thấp quá!”
Trịnh Thiên Quyết ngẩn người, không khỏi giật khóe miệng.
Tiếp tục nói: “Sở dĩ xương Chí Tôn cường mạnh là vì có liên quan đến việc nó có thể làm giảm sức mạnh trong cơ thể con người!”
“Trong cơ thể cậu có một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, cho nên thực lực cảnh giới hư thần đã bị làm giảm một trăm bốn mươi tám lần!”
“Thực lực cảnh giới hư thần bị giảm đến một trăm bốn mươi tám lần, đương nhiên chẳng còn lại gì, cũng tạo thành hiện tượng cảnh giới biến mất!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Lại còn có cách giải thích như vậy?
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh phát hiện được chỗ sai sai, anh dường như nghĩ đến điều gì!
Đồng tử co lại: “Tiền bối, nếu tôi hồi phục cảnh giới!”
“Có phải cần lấp đầy sức mạnh trong một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn, thì tôi sẽ có sức mạnh tương đương với một trăm bốn mươi tám lần cảnh giới hư thần không?”
Trịnh Thiên Quyết hài lòng gât đầu: “Cậu nhóc cậu rất thông minh, lại có thể nhìn ra điều này! Đúng thế!”
“Suýt…”
Diệp Bắc Minh hít khí lạnh, anh cười: “Vãi! Thực lực một trăm bốn mươi tám lần, chẳng phải muốn nghịch thiên sao?”
Trịnh Thiên Quyết nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Nếu không cậu nghĩ tại sao số xương đó dám gọi là xương Chí Tôn?”
“Ý nghĩa của xương Chí Tôn là chí tôn trong cùng cảnh giới!”
“Có một chiếc xương Chí Tôn thì có sức mạnh gấp đôi cùng cảnh giới!”
“Ba chiếc thì gấp ba! Như cậu cùng lúc có một trăm bốn mươi tám chiếc, chưa từng nghe nói đến!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn kích động.
Không ngờ xương Chí Tôn còn có lợi ích này?
Cảnh giới trượt dốc thì ra là vì xương Chí Tôn làm giảm đi!
Liền sau đó, Diệp Bắc Minh không còn do dự.
Lấy ra lượng lớn đan dược hồi phục chân nguyên từ trong nhẫn trữ vật, điên cuồng nuốt xuống như ăn kẹo!
Trịnh Thiên Quyết nhìn mà trố mắt!
Với ông ta, số đan dược này cũng không phải là có phẩm cấp cao!
Nhưng một lúc ăn hết toàn bộ hơn vạn viên đan dược, đúng là kinh sợ!
Sau khi nuốt xuống hơn một vạn viên đan dược, thực lực của Diệp Bắc Minh trực tiếp hồi phục đến cảnh giới hư thần!
“Quả nhiên xương Chí Tôn danh bất hư truyền, bây giờ cho dù đối diện với năm thần hoàng, tôi cũng không sợ!”
Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay.
Tràn đầy tự tin chưa từng có!
Vẻ mặt của Trịnh Thiên Quyết hơi quái dị: “Không có năm thần hoàng, nhưng hình như dưới núi có vài người đến”.
Giữa sườn núi, một luồng sức mạnh cường mạnh bùng nổ phía trước đám người Chu Nhược Giai!
“Nhược Giải, cẩn thận!”
Chu Lạc Ly tóm lấy bả vai của Chu Nhược Giai, kéo cô lại về phía sau!
Còn mình chặn phần lớn sức mạnh bùng nổ, lục phủ ngũ tạng đau đớn dữ dội!
Phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ!
Chương 1679: Tôi chính là Diệp Bắc Minh!
Đạm Đài Yêu Yêu, Vương Yên Nhi và hai ông lão cảnh giới thần tôn trung kỳ nhà họ Vương cũng bị đánh bay đi !
Vạn Thanh Hải dẫn theo sáu người đàn ông trung niên châm rãi đi đến trước Chu Lạc Ly đã bị thương: “Chạy? Sao không tiếp tục chạy đi? Chạy đi tiếp!”
Giơ chân dẫm lên chỗ vết thương ở chân của Chu Lạc Ly, đạp mạnh xuống!
“Ưm…”
Chu Lạc Ly đau đến khuôn mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng!
Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Buông tứ sư tỷ của tôi ra!”
Chân nguyên trong cơ thể nổi lên, cả người vút lên giết đến về phía Vạn Thanh Hải!
“Đồ phế vật, còn dám ra tay với tôi? Chết đi cho tôi!”, Vạn Thanh Hải tỏ sắc mặt hung dữ.
Đập một chưởng về phía Đạm Đài Yêu Yêu, định giết cô ấy tại chỗ!
Trong lúc một chưởng này sắp chạm đến Đạm Đài Yêu Yêu, soạt một cái bóng người chặn trước người Đạm Đài Yêu Yêu!
Phập!
Một chưởng này đập mạnh lên bóng người đó!
Bóng người hoàn toàn không sao!
Bàn tay của Vạn Thanh Hải lại rắc rắc một tiếng trực tiếp nổ tung, cả người kêu thảm một tiếng bay đi như chó chết!
“Tiểu sư đệ!”
Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng vui mừng.
Chu Lạc Ly thở nhẽ nhõm một hơi: “Tiểu sư đệ, quả nhiên đệ không sao!”
Chu Nhược Giai trực tiếp xông đến, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh làm em sợ muốn chết… họ đều nói anh đã chết...”
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô: “Chẳng phải anh còn sống khỏe mạnh đấy sao? Không sao đâu”.
Vương Yên Nhi không nói gì.
Đôi mắt đỏ bừng, thấy Diệp Bắc Minh không sao.
Cũng thở nhẽ nhõm một cái!
“Diệp Bắc Minh? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”, Vạn Thanh Hải bò lên.
Tay phải nổ trung không những chảy máu.
Cơ thể suýt nữa rụng rời!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh còn chưa đánh trả một chưởng đó, đối phương chịu một chưởng của ông ta mà vẫn không sao, mình lại bị sức mạnh bật bước đánh trọng thương?
Tên nhóc này là quái vật gì!
Diệp Bắc Minh kiểm tra tình trạng của Chu Lạc Ly, phát hiện không đáng ngại lắm.
Ánh mắt sầm xuống, khóa chặt Vạn Thanh Hải: “Chính ông đã đánh thương tứ sư tỷ của tôi? Ông không cần thiết phải sống nữa!”
Bước ra một bước, lập tức xuất hiện trước người Vạn Thanh Hải!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đâm ra một đường!
“Tai là người của nhà họ Vạn, mày dám…”
Vạn Thanh Hải còn chưa nói hết một câu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông ta, gần như chỉ trong tức thì!
Vạn Thanh Hải trực tiếp hóa thành một cái xác khô!
“Suýt…”
Năm người còn lại của nhà họ Vạn hít khí lạnh, quay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn chạy hả?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, trức tiếp đâm xuyên cơ thể năm người, hút cạn tất cả tinh khí!
Năm cái xác khô từ không trung rơi xuống!
“A…”
Trong bóng tối vang lên một giọng kinh hãi.
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền, nổ tung như sét đánh!
“Phụt…”
Một thanh niên ngã xuống đất thê thảm, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Anh Diệp tha mạng! Tôi là Vương Thiên Thần, là đệ tử của thần cung Lục Đạo!”
“Nhược Giai sư muội, muội nói đi! Huynh là người mình, không phải kẻ địch!”
Chu Nhược Giai cau mày.
Tuy vào lúc quan trọng, Vương Thiên Thần lựa chọn rút lui, nhưng cũng đã đưa cô đến rừng rậm Tinh Hồn.
Liền lạnh lùng gật đầu: “Ông xã, anh ta không phải kẻ địch!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn người này thêm một cái: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi tính”.
“Được!”
Mấy người mau chóng xuống núi, vừa về đến dưới chân Lưỡng Giới Sơn, một đám võ giả đều sửng sốt.
“Họ lại xuống đây?”
“Người của nhà họ Vạn đâu?”
Trong lúc mọi người nghi hoặc.
Cũng có người nhìn sang Diệp Bắc Minh” “Thanh niên này là ai? Ấy! Sao mới là khí tức cảnh giới hư thần?”
Bỗng nhiên, một người đàn ông kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh! Thanh niên này là Diệp Bắc Minh!”
“Anh nói cái gì?”
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Toàn bộ võ giả có mặt đều sửng sốt, chằng phải Diệp Bắc Minh đã tự hủy xương chí tôn chết rồi ư?”
Soạt! Soạt! Soạt!
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn sang Diệp Bắc Minh, ánh mắt của người nào cũng vô tình lộ ra vẻ nóng rực và tham lam!
Trong cơ thể của Diệp Bắc Minh có một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn!
Quan trọng hơn là, khí tức cảnh giới của anh mới chỉ là hư thần nhỏ bé!
Lúc này.
Một ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong đi ra khỏi đám đông: “Cậu nhóc, mày là Diệp Bắc Minh thật sao?”
Điều khiến người ta bất ngờ là, Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, tôi chính là Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông!”
Chương 1680: Ai muốn lấy xương chí tôn
Ông lão cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong ngẩn người, sau đó cười: “Diệp tông chủ, lão phu đến từ nhà họ Vân!
“Gia tộc có mấy thiên tài thiếu niên đang vào lúc quan trọng để đột phá!”
“Đang cần mấy chiếc xương Chí Tôn hỗ trợ đột phá, lão phu cũng không phải là người tham lam, không biết Diệp tông chủ có thể tặng cho tôi mười chiếc xương Chí Tôn không?”
Diệp Bắc Minh tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Được!”
Vương Yên Nhi vô cùng sốt ruột: “Cậu Diệp, cậu thực sự muốn giao xương Chí Tôn ra ư?”
Đạm Đài Yêu Yêu phì cười: “Phụt! Cô Vương, cô đừng vội, tiểu sư đệ lòng dạ rất đen tối!”
“Chắc chắn sư đệ không có ý tốt đâu!”
“A?”
Vương Yên Nhi thộn người!
Ông lão nhà họ Vân ngẩn người: “Cậu đồng ý ư?”
“Đương nhiên”.
Diệp Bắc Minh tiếp tục gật đầu.
“Ha ha ha!”
Ông lão nhà họ Vân lập tức phản ứng lại: ‘Tuy không biết tên nhóc này làm sao sống sót được, nhưng từ thực lưc cảnh giới hư thần của hắn có thể thấy chắc chắn cảnh giới trượt dốc!’
‘Sớm biết tên nhóc này dễ bắt chẹt như vậy, mình đòi thêm vài cái nữa! Nhưng không sao, cứ lấy trước mười cái rồi tính!’
“Tốt tốt tốt!”
Nghĩ đến đây, ông lão nhà họ Vân kích động đến gật đầu: “Diệp tông chủ, vậy cậu mau giao xương Chí Tôn ra đi!”
Diệp Bắc Minh cười: “Không vội!”
Ánh mắt lướt nhìn đám đông có mặt một lượt: “Còn ai muốn xương Chí Tôn không? Đừng sợ, nói ra đi!”
Mọi người nghe lời này, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới bàn chân toát ra!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh bổ sung một câu: “Chỉ cần sau khi mọi người lấy đi xương Chí Tôn, đừng gây rắc rối cho Thái Dương Tông là được!”
“Một cảnh giới hư thần nhỏ bé như tôi, đâu thế giữ được hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn!”
“Tôi chỉ xin giữ mạng!”
Lời vừa được nói ra, nỗi kiêng sợ trong lòng mọi người đều biến mất!
Thế là hợp lý rồi!
Liền sau đó.
Một người đàn ông trung niên ra khỏi hàng: “Nhà họ Nhiệm tôi cũng muốn mười chiếc!”
“Nhà họ Bạch, nhà họ Bạch cũng muốn mười chiếc!”
“Càn Vân Tông muốn mười chiếc xương Chí Tôn!”
Một oonglaox cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong gần như là cảnh giới bán bộ thần hoàng chắp tay sau lưng ra khỏi đám đông: “Nhà họ Cổ muốn hai mươi chiếc xương Chí Tôn, chắc Diệp tông chủ cũng nể mặt chứ?”
Trong mười mấy hơi thở ngắn ngửi.
Tổng cộng có hàng chục thế lực đi ra khỏi đám đông!
Vương Yên Nhi cực kỳ tức giận: “Những người này thật quá đáng, thậm chí có những thế lực cũng không bằng nhà họ Vương!”
“Họ dựa vào cái gì chứ!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khó xử: “Nhiều người như vậy, xương Chí Tôn cũng không đủ chia!”
Bán bộ Thần Hoàng của nhà họ Cổ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đương nhiên là ai thực lực mạnh, thì người đó lấy xương Chí Tôn trước!”
“Đúng thế!”
Người cảnh giới Thần Tôn của nhà họ Vân gật đầu theo: “Mười chiếc xương Chí Tôn của nhà họ Vân tôi không được thiếu cái nào, nếu không, ha ha…”
Không hề che đậy ý uy hiếp!
“Được thôi”.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ gật đầu: “Đã như vậy, tiền bối của nhà họ Vân và nhà họ Cổ đến lấy xương Chí Tôn trước đi!”
Bán bộ Thần Hoàng nhà họ Cổ và thần tôn nhà họ Vân ngần người, quay sang nhìn nhau một cái!
‘Chắc tên nhóc này cũng không dám giỡn chúng ta!’
Hai người bước ra một bước, đến trước người Diệp Bắc Minh: “Được rồi, giao xương Chí Tôn ra đi!”
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cười, khóe miệng hiện lên ý thích thú: “Các người còn muốn xương Chí Tôn thật hả?”
Đạm Đài Yêu Yêu khẽ cười một tiếng: “Kịch hay bắt đầu rồi!”
“Cậu có ý gì”
Hai người cau mày, đang sắp bốc hỏa!
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền!
Phụt!
Bán bộ Thần Hoàng nhà họ Cổ biến mất, chỉ còn lại một màn sương máu!
“A…”
Thần tôn nhà họ Vân toàn thân run lên, quay người định bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh móc năm đầu ngón tay, một con huyết long xông ra tóm thần tôn nhà họ Vân quay lại: “Chạy cái gì? Ông không cần xương Chí Tôn nữa hả?”
“Không không không! Diệp tông chủ, đó là xương Chí Tôn của cậu!”
Thần tôn nhà họ Vân sợ đến tè ra quần, hết sức cầu xin” “Không cần nữa, một chiếc cũng không cần!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười như tử thần: “Không được, vừa nãy ông nói cần, thì phải lấy!”
Năm ngón tay tóm lại!
Cái đầu của thần tôn nhà họ Vân nổ tung tại chỗ!
Các thế lực đứng ra khác sợ đến thần hồn bốc hơi, bỏ chạy tán loạn điên cuồng!
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Người nào tự chủ động ở lại tự vẫn, tôi chỉ giết một mình người đó!”
“Kẻ nào dám chạy, diệt cả tộc!”
Giọng nói như tử thần vang khắp!
Chỉ có số ít võ giả cơ thể cứng đờ, dừng tại chỗ không dám động đậy!
Những kẻ bỏ chạy khác tức giận mắng một tiếng: “Vãi! Mày tưởng tao là kẻ ngốc chắc? Bị mày lừa một lần còn có thể bị mày lừa lần nữa?”
“Chúng ta chia ra chạy, tôi không tin hắn có thể bắt được tất cả chúng ta!”
“Diệt cả tộc chúng ta? Đừng nói mơ nữa!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.
Trực tiếp dùng Ảnh Thuấn!
Lập tức xuất hiện trước một võ giả, tát một cái qua!
“A…”