Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Chẳng trách vừa nãy ông rất mong tôi chạm vào chiếc hộp kim loại này, thì ra ông muốn tôi thần hồn tiêu tan!”
Trần Lục Chỉ sợ đến quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ, xin tha cho tôi, tôi cũng không…”
Còn chưa nói hết câu.
Một cảnh khiến Trần Lục Chỉ chấn hãi xảy ra!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh giơ tay tóm về phía chiếc hộp kim loại và cầm lấy nó!
“Cậu… cậu đã biết chiếc hộp này rất quỷ dị, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?”
Đồng tử của Trần Lục Chỉ co mạnh lại.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
…
Mười giây!
Mười giây trôi qua, Diệp Bắc Minh lại giống như người không có chuyện gì!
Bỗng nhiên.
Rắc một tiếng giòn tan, âm thanh cơ quan truyền ra từ chiếc hộp kim loại!
Chiếc hộp kim loại này lại mở ra theo!
Trần Lục Chỉ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Thế này là sao? Cậu đã dùng cách gì?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, chẳng thèm giải thích.
Từ lúc vừa nhìn thấy chiếc hộp kim loại đó, anh đã có cảm giác thân thiết!
Những người khác chạm vào chiếc hộp kim loại thì sẽ bị hút cạn tinh huyết và thần hồn!
Con cháu Hoa tộc thì sẽ không như vậy!
Cho nên.
Diệp Bắc Minh định cược một phen!
Không ngờ anh đã đoán trúng thật!
“Mau xem trong chiếc hộp có cái gì!”, Trần Lục Chỉ kích động đỏ mặt tía tai, không nhịn được ghé đến Diệp Bắc Minh.
Một ánh mắt lạnh lùng!
Trần Lục Chỉ sợ đến không ngừng lùi lại!
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, trong chiếc hộp kim loại chỉ có hai món đồ.
Trên một miếng ngọc bội màu đen không biết chất liệu gì khắc một con hắc long sống động như thật, hắc long quấn quảnh cả miếng ngọc bội!
Vị trí trung tâm nhất khắc một chữ cổ xưa!
Diệp Bắc Minh không biết chữ này, nhưng anh dám khẳng định đây là chữ của Hoa tộc!
Đôi mắt sầm xuống, nhìn lên món đồ thứ hai: “Một bức thư?”
Anh mở ra xem.
“Diệp Bắc Minh, khi cậu đọc được bức thư này thì cho thấy kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại: “Sao bức thư này lại biết tên của tôi?”
“Vãi! Mẹ kiếp, hơn nữa còn là chữ giản thể của Hoa Hạ!”
Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Lục Chỉ: “Ông chắc chắn các đời tổ tiên nhà họ Trần ông đều chưa mở chiếc hộp này chứ?”
Trần Lục Chỉ không biết tại sao Diệp Bắc Minh lại phản ứng mạnh như vậy!
Sợ đến run lẩy bẩy trả lời: “Diệp tông chủ, chẳng phải cậu đã lục soát thần hồn rồi sao?”
“Làm sao tôi còn lừa được cậu?”
Diệp Bắc Minh cúi đầu, nhìn dòng chữ trên thư!
Trong lòng chấn kinh!
Hoa tộc Thượng Cổ diệt vong hàng triệu năm, chiếc hộp này từ thời trước khi Hoa tộc diệt vong!
Vậy chẳng phải là nói.
Bức thư này đã được viết từ hàng triệu năm trước rồi, hơn nữa còn dự đoán ra hôm nay anh sẽ mở bức thư này!
“Vãi…”
Diệp Bắc Minh khẽ há hốc miệng, trong lòng không nhịn được chấn hãi: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, thực sự có người có thể dự đoán hàng triệu năm sau sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, dứt khoát trả lời: “Chủ nhân đầu tiên của tôi có thể!”
Tiếp tục đọc.
“Thời thượng cổ ban đầu, tổ tiên của tám vương tộc và tổ tiên Thần Quốc Hỗn Độn phát hiện ra một đại lục sinh ra từ trong Hỗn Độn, chín người chúng tôi đồng tầm hiệp lực xây dựng Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Thần quân Hỗn Độn, thống trị thiên hạ!”
“Tám vương tộc, trấn vực bát hoang!”
“Bỗng có một ngày, chúng tôi phát hiện ba vương tộc trong đó định phản lại Thần Quốc Hỗn Độn, khi chúng tôi chuẩn bị nói với Thần Quân thì đột nhiên truyền ra tin tức!”
“Họ nói Hoa tộc muốn phản bội, chuẩn bị thoát ly khỏi Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Hoa tộc chúng tôi một mực trung thành lập tức đi gặp Thần Quân muốn giải thích, mà không biết điều chờ đợi chúng tôi là một trận sát phạt…”
“Hơn trăm đại năng tuyệt đỉnh của Hoa tộc bỏ mạng, Hoa Vương Diệp Quân Lâm vì chứng minh Hoa tộc trong sạch nên không phản kháng, bị bảy Vương tộc liên thủ bao vây tấn công tiêu diệt thần hồn!”
“Hoa tộc chết, hàng triệu con dân vô tội bị giết…”
“Chỉ còn lại mấy người cuối cùng hộ tống huyết mạch Hoa Vương trốn chạy khỏi Thần Quốc Hỗn Độn…”
Mấy câu ngắn ngủi như có một loại sức mạnh thần bí!
Hai tay Diệp Bắc Minh run lên, đôi mắt hơi đỏ bừng: “Vãi! Cái gì vậy!”
“Tại sao phải đợi chết? Cho dù làm phản thì đã làm sao?”
“Những người xưng vương xưng hầu, đâu phải sinh ra đã như vây! Người của Hoa tộc ta không làm được hoàng đế của Thần Quốc Hỗn Độn chắc?”
Tiếp tục đọc.
“Cậu có suy nghĩ này, chúng tôi rất mừng!”
“Vãi…”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người: “Các người còn biết cả suy nghĩ của tôi?”
Tiếp tục đọc.
Chương 1802: Huyết mạch Vương tộc
“Hoa tộc bị vu hại như vậy, chúng tôi gần như chết hết! Vốn đã chán nản lạnh lòng, chuẩn bị xuống thế giới cấp thấp kéo dài hơi tàn!”
“Ai ngờ Thần Quốc Hỗn Độn vốn không định tha cho chúng tôi, họ điên cuồng truy giết con cháu của nhà họ Diệp, những chỗ chúng tôi đến chắc chắn gặp tai họa!”
“Máu của Hoa tộc không thể chảy vô ích! Diệp Bắc Minh, cậu là con cháu của Hoa Vương Diệp Quân Lâm, tất cả do cậu kết thúc!”
“Tôi là con cháu của Hoa Vương?”, Diệp Bắc Minh chấn kinh lần nữa.
Chẳng lẽ tất cả thực sư đã được định sẵn?
Cúi đầu nhìn hai tay.
Có chút mơ hồ lắc đầu: “Chỉ dựa vào sức một mình tôi vẫn còn quá yếu, tuy tôi không từng đến Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Nhưng tôi nghe tiểu tháp từng nói, đó là một thế giới mà pháp tắc võ đạo cũng đứng trên đỉnh!”
“Tôi chỉ muốn bảo vệ bố mẹ và sư tỷ, có các hồng nhan tri kỷ bên cạnh tôi là đủ rồi”.
Anh chưa từng có dã tâm!
Anh cũng không có hứng thú với quyền thế trên thế gian!
Nếu anh có hứng thú với quyền lực, bây giờ sợ rằng anh đã làm quốc chủ Hoa Hạ rồi!
Những người này có thể đoán ra tên của Diệp Bắc Minh!
Đương nhiên, cũng có thể đoán ra tính cách của anh!
Lật mở trang thứ hai của bức thư!
Một hàng chữ kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi biết cậu không có hứng đi gây sự đại nghiệp!”
“Cậu là một người không có hứng thú với quyền lực lợi ích, thậm chí cậu có thiên phú võ đạo đệ nhất thiên hạ, cậu cũng không thích tập võ!”
“Cho nên, chúng tôi cho chín vị sư tỷ của cậu đến Thần Quốc Hỗn Độn trước!”
“Cuối cùng nói với cậu một câu: Nếu cậu không đi kết thúc tất cả, chín vị sư tỷ của cậu chắc chắn sẽ chết!”
“Nếu cậu đồng ý, dùng máu tươi thấm đẫm Ngọc Tổ Long, chín vị sư tỷ của cậu sẽ biết tất cả!”
Đến đây.
Bức thư dừng tại đây!
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh nắm năm đầu ngón tay lại, bức thư lập tức bốc cháy: “Mẹ kiếp, tôi bị người của hàng triệu năm trước uy hiếp? Người này có thể còn là lão tổ tông của tôi?”
“Diệp tông chủ, sao bức thư này lại bốc cháy?”
“Nội dung trong thư là gì? Có ghi chép lại công pháp tuyệt thế gì không? Hay là vị trí cất giấu kho báu gì không?”, Trần Lục Chỉ nhìn thấy bức thư bốc cháy, vội vàng hỏi.
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh âm trầm đến dọa người!
‘Vãi! Các người thắng rồi!’
Diệp Bắc Minh thầm mắng một tiếng!
Đầu ngón tay rạch một vết thương trên lòng bàn tay, máu tươi rơi trên Ngọc Tổ Long!
Cùng lúc đó, ở sâu trong một thế lực ở Thần Quốc Hỗn Độn.
Vương Như Yên kích động ngẩng đầu: “Tốt quá rồi, tiểu sư đệ đã biết tất cả!”
Cùng lúc đó, ở mấy nơi khác của Thần Quốc Hỗn Độn, tám sư tỷ khác đều cảm ứng được khí tức của Ngọc Tổ Long, tinh thần phấn chấn!
…
Lúc này, trên không trung quảng trường trung tâm bao quanh chín mươi chín tòa Long Sơn của điện Thần Hoàng.
Hư không rung lên dữ dội, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố cuốn đến cả điện Thần Hoàng!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người trong điện Thần Hoàng đều xông dến quảng trường, luồng khí tức đó khiến mỗi một người gần như khó thở!
Các Thần Hoàng đang bế quan đều xuất hiện!
Ba Thánh tổ mà bình thường không gặp được cũng đến, đôi mắt già nua ngưng trong nhìn chằm chằm hư không trên đỉnh đầu!
Đột nhiên.
Trong hư trong nứt ra một đường khủng bố, ba thah niên giống như quý tộc Thiên Hoàng đi ra từ bên trong!
Ầm ầm!
Một luồng khí tức cự long cúi nhìn con kiến cuồn cuộn đến, tất cả mọi người trong điện Thần Hoàng kể cả ba thánh tổ thụp một tiếng quỳ xuống đất!
“Các người… đến từ Thần Quốc Hỗn Độn?”, sắc mặt Đoạn Thiên Tuyệt trắng bệch.
Thanh niên đứng giữa nhún vai: “Ông già, ông cũng có con mắt đây, bản công tử không có thời gian để lãng phí!”
“Tôi đến đây, tìm hai người!”
“Một người là Nguyễn Nguyệt Cầm!”
“Một người là Nguyễn Thanh Từ!”
Trong đám đông, hai mẹ con họ động đậy.
Vì chịu áp lực cực kỳ khủng bố, vốn không thể lên tiếng nói, càng đừng nói đứng lên.
Soạt!
Ánh mắt của thanh niên lập tức khóa chặt hai người: “Chính là bọn họ?”
Áp lực bỗng biến mất!
Nguyễn Nguyệt Cầm kích động đứng lên: “Công tử, tôi chính là Nguyễn Nguyệt Cầm! Đây là Nguyễn Thanh Từ, con gái của tôi!”
“Các người đến để đưa chúng tôi đến Thần Quốc Hỗn Độn ư?”
“Tốt quá rồi, tôi biết ông ta sẽ không quên hai mẹ con chúng tôi…”
Còn chưa nói hết!
Thanh niên bực bội giơ tay áp xuống: “Ồn ào!”
Vù!
Một ngọn lửa bỗng rơi lên người Nguyễn Nguyệt Cầm, bà ta còn chẳng có cơ hội kêu thảm!
Lập tức hóa thành tro bụi!
“Mẹ!”, đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ tràn đầy tia máu, cực kỳ tức giận xông đến người thanh niên: “Anh đã giết mẹ của tôi, tôi phải giết anh!”
Thanh niên cau mày: “Hừ! Đây là ý của bố cô”.
“Phụ nữ có dòng máu bẩn thỉu, lại mang thai huyết mạch Vương tộc, bà ta chết chưa hết tội!”
“Còn cô, huyết mạch Vương tộc không được phép lưu lạc bên ngoài!”
Giơ tay ra tóm, trực tiếp khống chế Nguyễn Thanh Từ!
Quay người một bước bước vào khe nứt không gian!
Hai thanh niên khác chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một người trong đó cau mày!
Chương 1803: Hai thanh thần kiếm
Thanh niên tóc ngắn bên cạnh nghi hoặc: “Tù Kiếm, anh sao thế?”
Tù Kiếm lướt nhìn xung quanh một cái, nhếch miệng: “Không biết làm sao, tôi rất không vui với nơi này!”
“Đặc biệt là chín mươi chín tòa Long Sơn, lại ngưng tụ các loại thế vận trời đất!”
Thanh niên tóc ngắn cười thú vị: “Nếu đã không vui, thì hủy là được”.
“Tôi cũng có ý này!”
Tù Kiếm tùy tiện gật đầu, tung một chưởng ra!
Ầm ầm!
Chín mươi chín tòa Long Sơn của điện Thần Hoàng phát ra tiếng lớn kinh thiên động địa, cho dù mỗi một tòa Long Sơn có trận pháp Tổ Cảnh phòng ngự cũng không ngăn được uy lực của một chưởng của Tù Kiếm!
Toàn bộ sập đổ!
“Thế này dễ chịu hơn nhiều rồi”, khóe miệng của Tù Kiếm nhếch lên nụ cười, cùng thanh niên tóc ngắn biến mất.
Đám người điện Thần Hoàng vẫn quỳ dưới đất, trong đôi mắt đầy kinh hoàng: “Trời ơi… Thần sơn của chúng ta…”
“Không!”
“Toàn bộ thần sơn đều sập đổ…”
điện Thần Hoàng
…
Cất Ngọc Tổ Long đi.
Trần Lục Chỉ vội vàng lên tiếng: “Diệp tông chủ, cậu đã có được mọi thứ cậu muốn, bất kể nội dung bức thư là gì, tôi cũng không hứng thú!”
“Chỉ cần cậu giữ lời hứa, tha cho lão phu một mạng là được, cậu có thể rời khỏi nhà họ Trần rồi”.
Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn lão ta: “Tôi nói tha cho ông lúc nào?”
“Cậu…”
Khuôn mặt Trần Lục Chỉ trắng bệch: “Cậu không giữ chữ tín!”
Diệp Bắc Minh cười: “Chuyện mà tôi chưa từng hứa, tại sao phải giữ chữ tín?”
“Cậu vội đuổi tôi đi nhanh thế làm gì? Chẳng lẽ cấm địa nhà họ Trần còn có bí mật gì?”
Trần Lục Chỉ sợ giật mình.
Vội lắc đầu: “Không… đâu có bí mật gì, bí mật lớn nhất chính là chiếc hộp kim loại này”.
“Diệp tông chủ đã mở được chiếc hộp, cậu cũng lấy đi thứ bên trong rồi mà?”
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cười thích thú.
Bước ra một bước!
Đến hồ nước rộng một trăm mét vuông trên đỉnh núi!
“Ôi! Nhà họ Trần các ông mô phỏng rất giống đấy! Ngay cả Long Thai Trì của di tích Côn Luân Thượng Cổ mà cũng làm ra được?”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trần Lục Chỉ toát mồ hôi trán: “Diệp tông chủ, mô phỏng chơi thôi… không có ý gì đặc biệt…”
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh bước đến trên không Long Thai Trì!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém một đường xuống Long Thai Trì phía dưới!
Gru!
Huyết long xông ra cắm đầu vào dưới mặt nước Long Thai Trì!
Liền sau đó.
Gru! Gru!
Dưới nước vang lên hai tiếng rồng gầm, chỉ thấy hai thanh kiêm từ dưới nước vút lên!
Một thanh toàn thân đỏ máu, giống như ngọn lửa đang bốc cháy!
Một thanh băng lạnh, trong không khí xung quanh lại tỏa ra hoa tuyết!
Hai thanh kiếm khóa chặt kẻ xâm lược Diệp Bắc Minh, sức mạnh thuộc tính hỏa và thuộc tính băng hóa thành hai chân long lao về phía Diệp Bắc Minh!
“Chúng mày có linh khí? Vừa hay để tao sử dụng!”
Diệp Bắc Minh không những không lùi lại.
Ngược lại chủ động tiến lên!
Bước một bước đến trên không đỉnh đầu hỏa long, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay hằm hằm chém xuống xuống!
‘Choang’ một tiếng vang lên.
Hỏa long gào thét một tiếng rồi chìm xuống nước hồ, lập tức tắt ngấm!
Chém ra đường kiếm thứ hai lên trên đầu của băng long!
Rắc rắc!
Băng long hóa thành mảnh vụn ngập trời, tan chảy!
Hai thanh kiếm kêu lên một tiếng, biết rằng không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh.
Quay người đi xuống Long Thai Trì!
“Đi đâu hả!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát, bước đuổi theo, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ngang đập lên thân của thần kiếm!
Choang! Choang!
Hai tiếng thanh thúy.
Hai thanh thần kiếm lập tức bay đi, cắm vào một khối đá nham!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, lần lượt dẫm lên trên tay cầm của thanh kiếm: “Tao biết chúng mày đã sinh ra khí linh, cho chúng mày hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, thần phục! Thứ hai, hoàn toàn tiêu hủy!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng trên không trung!
Hai thanh thần kiếm giãy dũa vài cái mang tính tượng trưng, rồi không phản kháng nữa!
“Coi như chúng mày biết điều!”
Diệp Bắc Minh động ý niệm, thu hai thanh thần kiếm vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Phía xa, Trần Lục Chỉ nhìn cảnh này cười không được khóc không xong: “Đã đền phu nhân còn mất cả lính, thần kiếm mà nhà họ Trần bồi dưỡng triệu năm!”
“Khó khăn lắm mới sinh ra khí linh, vậy mà mất rồi…”
Lúc này.
Ý thức của Diệp Bắc Minh cùng tiến vào không gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Mỗi tay anh cầm một thanh thần kiếm, đẩy mở cửa lớn tầng thứ nhất tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Ba cái bục nhỏ, một cái trong đó đặt giáo mác Mặc Phong.
Diệp Bắc Minh đặt hai thanh thần kiếm lên hai các bục khác!
Liền sau đó.
Một cảnh khiến anh kích động xảy ra, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại khẽ rung lên!
Nhịp chấn rung giống ý hệt nhịp tim của Diệp Bắc Minh!
Ăn ý với nhau!
Lần đầu tiên anh ký khế ước với tháp Càn Khôn Trấn Ngục là như vậy!
“Tiểu tháp, là ông phải không?”
Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ bừng mặt: “Ông quay lại rồi phải không?”
Chương 1804: Tổ Cảnh duy nhất
Thịch! Thịch!
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận rõ ràng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục dường như liên kết lại với anh!
Nhưng.
Bất luận anh gọi thế nào, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không phản ứng!
“Xem ra khí linh ở tầng thứ nhất nhỏ bé vẫn chưa đủ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu thở dài, anh hít sâu một hơi: “Tiểu tháp, nếu ông có thể cảm nhận được tôi, xin hay ra hiệu cho tôi!”
“Cho dù chỉ là một chút!”
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Cửa lớn tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục ầm ầm mở ra!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, thuận theo cầu thang nhìn lên, nhìn chằm chằm cửa lớn vừa mở: “Ha ha ha! Tiểu tháp, tôi hiểu rồi!”
“Ông yên tâm, tôi sẽ tiếp tục đi tìm thần khí, sẽ có ngày tôi lấp đầy ông!”
Mở mắt.
Trần Lục Chỉ hồn bay phách lạc đứng ở phía xa, khoảnh khắc nhìn thẳng đôi mắt Diệp Bắc Minh, cơ thể già nua run lên!
“Ông có hai lựa chọn, thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Trần có thể làm thế lực ngầm của Thái Dương Tông!”
“Sau này nhà họ Trần chỉ có một sứ mệnh, chính là không tiếc mọi giá giúp Thái Dương Tông phát triển!”
“Thứ hai, bây giờ tôi diệt cỏ tận gốc, diệt toàn bộ nhà họ Trần!”
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Trần Lục Chỉ khó mà chấp nhận: “Nói như vậy, sau này nhà họ Trần tôi chỉ có thể là phân bón của Thái Dương Tông?”
“Tác dụng duy nhất là bồi dưỡng phát triển Thái Dương Tông?”
Đúng là còn khó chịu hơn giết Trần Lục Chỉ!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Ông có thể lựa chọn điều thứ hai, xem xem tôi có năng lực diệt toàn bộ nhà họ Trần không?”
Ực ực!
Trần Lục Chỉ nuốt nước miếng: “Cậu là kẻ điên!”
Sáu Tổ Cảnh cũng không giết chết được anh, nhà họ Trần không có nhiều Tổ Cảnh như thế!
“Diệp tông chủ, tôi chọn điều thứ hai! Nhưng nhà họ Trần không chỉ một mình tôi quyết định được!”, Trần Lục Chỉ cắn răng đưa ra quyết định.
Ông ta ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhà họ Trần tính cả tôi, tổng công có ba Thánh Tổ!”
“Hai người khác đều đang bế quan, có lẽ tạm thời không biết chuyện xảy ra bên ngoài!”
“Cho dù lão phu muốn dẫn cả nhà họ Trần thần phục cậu, hai người khác có đồng ý không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Đây cũng là vấn đề khó!”
“Hay là, tôi thay ông giết họ?”
“Cái gì…”
Đồng tử của Trần Lục Chỉ co lại: “Diệp tông chủ, cậu đừng đùa, chuyện này… làm sao…”
Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn lão ta: “Chẳng phải ông rất muốn họ chết sao?”
“Đừng phí lời, đưa tôi đi tìm họ!”
“Được!”
Trần Lục Chỉ kinh sợ nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, trong lòng nổi lên làn sóng sợ hãi: ‘Rốt cuộc tên nhóc này là yêu nghiệt gì? Vài ba câu đã biết mình bất hòa với Trần Kim Qua, Trần Bình Phàm?’
“Thực lực, tâm tính này, và cả lòng dạ đáng sợ như vậy! Vãi! Hoa tộc Thượng Cổ sẽ không khỏi dậy thật chứ?’
“Chỉ dựa vào một mình tên nhóc này? Làm sao có thể…’
Một lát sau.
Trần Lục Chỉ đến trước một tòa Long Sơn lớn nhất trong cấm địa.
Một tòa trận pháp phòng ngự phía trước đang vận hành, thông qua kết giới có thể nhìn thấy long khí sâu trong Long Son vờn quanh!
Trần Lục Chỉ nén thấp giọng: “Diệp tông chủ, Trần Bình Phàm và Trần Kim Qua ở ngay bên trong”.
“Hai người này là anh họ của tôi, có lẽ ảnh giới khoảng Tổ Cảnh trung kỳ, cậu thực sự muốn đi vào ư?”
Không chắc chắn nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bước đến trước trận pháp, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không hề khách sáo chém xuống!
Ầm ầm!
Trận pháp nứt ra một đường, bên trong lập tức truyền ra âm thanh như sóng thần: “Ai mà to gan như vậy, dám làm phiền lão tu thanh tu?”
“Cậu nhóc, mày là ai… mày dám, mày thật to gan!”
Trần Lục Chỉ kinh ngạc nhìn phía trước.
Đại chiến sắp xảy ra!
Cùng với tiếng rồng gầm và cả giọng kinh sợ của Trần Kim Qua và Trần Bình Phàm, long sơn phía trước ầm ầm sập đổ, cuốn lên khói bụi ngập trời!
Tất cả tĩnh lặng!
Một bóng người hiện ra trong khói bụi mù.
Chậm rãi đi về phía Trần Lục Chỉ!
Trần Lục Chỉ toát mồ hôi, không chớp mắt nhìn bóng người!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh đi ra từ trong khói bui, trong tay xách hai cái xác khô ném dưới chân Trần Lục Chỉ: “Họ đã chết rồi, bắt đầu từ bây giờ, ông là Tổ Cảnh duy nhất của nhà họ Trần!”
Chương 1805: Chê tôi già?
“Tổ Cảnh?”
Trong lúc trong lòng Trần Lục Chỉ chấn hãi, đồng thời cũng lắc đầu cười khổ: “Diệp tông chủ, cậu quên rồi… cậu đã phế đan điền của tôi rồi”.
“Tôi không còn là Tổ Cảnh nữa”.
“Tôi nói ông là Tổ Cảnh thì là Tổ Cảnh!”
Diệp Bắc Minh búng năm ngón tay, một viên đan dược chui vào trong miệng của Trần Lục Chỉ!
Mười ba cây kim châm cùng bay ra vờn xung quanh đan điền của lão ta!
Vù!
Cơ thể già nua của Trần Lục Chỉ run lên, không dám tin lắc đầu: “Đan điền của tôi… phục hồi rồi… làm sao có thể!”
Vui mừng kinh ngạc!
Kích động!
Cuối cùng, toàn bộ hóa thành kinh sợ và chấn hãi!
Thanh niên trước mặt, không đúng… là thiếu niên! Lại có thủ đoạn một ý nghĩ lên thiên đường, một ý nghĩ xuống địa ngục như này!
Cả thần giới còn có ai là kẻ địch của cậu ta?
‘Sợ rằng Kim Phật Tông, Xích Diễm Cốc, năm thần tông phải hoàn toàn trở thành bàn đạp của cậu ta! Cho dù là điện Thần Hoàng cũng không ngẩng đầu nổi trước mặt cậu ta!’, Trần Lục Chỉ sợ đến quỳ dưới đất.
Diệp Bắc Minh không quan tâm đến nỗi chấn hãi của Trần Lục Chỉ!
Anh giơ tay lên điểm một cái, lấy ra một giọt tinh huyết từ trong trái tim của Trần Lục Chỉ!
Rồi khắc một đạo phù văn màu máu!
Trong lời chú của Diệp Bắc Minh, phù văn màu máu lóe lên rồi vụt tắt!
Trần Lục Chỉ biết, bắt đầu từ bây giờ, tính mạng của ông ta đều chỉ trong một ý niệm của người trước mặt!
“Trần Lục Chỉ, tham kiến chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh hạ mệnh lệnh đầu tiên: “Điều động tất cả lực lượng của nhà họ Trần nghe ngóng thông tin của Thiên Sát Môn, có manh mối lập tức báo cho tôi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Trần Lục Chỉ ngẩng đầu lên thì Diệp Bắc Minh đã biến mất.
…
Phủ thành chủ ở thành phố Thần.
Nghê Hoàng cúi đầu nhìn bức thư vừa được đưa đến tay: “Nhanh vậy đã đến rồi sao? Nếu…”
“Kẻ nào đó!”
Đột nhiên.
Nghê Hoàng nhanh chóng đứng lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cửa đại điện!
Liền sau đó.
Sắc mặt của cô ta giãn ra: “Là anh? Đến mà không nói trước một tiếng?”
Một thanh niên đẩy mở cửa đại điện, chậm rãi đi vào.
Nghê Hoàng ngẩn người, sau đó phì cười một tiếng: “Ha ha ha! Sao anh lại trở nên trẻ thế? Còn ra vẻ tiểu đệ đệ khuôn mặt búng ra sữa!”
“Tiểu đệ đệ mau đến đây, cho tỷ tỷ véo một cái!”
Nghê Hoàng vụt bóng người, một bước đứng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Bàn tay nhỏ trắng nõn véo đôi má của anh!
“Vẫn là trước đây trông khỏe mạnh rắn rỏi, bây giờ nhìn anh trông yếu ớt không chịu nổi gió, cũng không có lực uy áp!”
Diệp Bắc Minh gạt tay của Nghê Hoàng: “Tôi cũng không ngờ, sau khi tăng cảnh giới lại cải lão hoàn đồng!”
“Ừm? Anh đã tiến vào cảnh giới Thiên Thần rồi ư?”, Nghê Hoàng hơi ngạc nhiên.
Lượn quanh Diệp Bắc Minh một vòng!
“Chuyện lạ!”
Ngón tay của Nghê Hoàng chống chiếc cắm tinh tế: “Thông thường, con người dưới trăm tuổi tăng lên mấy cảnh giới lớn mới cải lão hoàn đồng, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Năm nay tôi ba mươi tuổi!”
“Cái gì… anh.. anh mới ba mươi tuổi?”, Nghê Hoàng hoàn toàn kinh ngạc.
“Anh không đùa chứ?”
Cho dù ở Thần Quốc Hư Không!
Cảnh giới Thiên Thần ba mươi tuổi cũng trẻ đến dọa người!
Nghê Hoàng chỉ chấn kinh một lúc, lập tức bình tĩnh trở lại: “Ha ha, vẫn là tiểu sư đệ!”
Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Ở chỗ chúng tôi, có câu tam thập nhi lập!”
“Đàn ông ba mươi tuổi, không thể coi là tiểu đệ đệ nữa”.
Nghê Hoàng buột miệng nói: “Ba mươi tuổi rất già ư? Vậy bà cô như tôi một trăm linh ba tuổi thì là gì?”
“Cô một trăm linh ba tuổi?”
Diệp Bắc Minh nhìn Nghê Hoàng.
Nghê Hoàng thầm kêu không ổn, sao lại nói ra tuổi thật của mình chứ.
Vội chuyển chủ đề: “Việc này không quan trọng!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ở chỗ tôi một trăm linh ba tuổi đúng là đã làm bà rồi”.
“Anh chê tôi già?”
Nghê Hoàng cau mày lạnh lùng, cắ răng chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Bà đây hào hoa phong nhã, xinh đẹp trẻ trung, đáng yêu người người thích!”
“Số người theo đuổi tôi xếp hàng từ trên trời xuống đất”.
“Anh lại chê tôi già?”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, quả nhiên phụ nữ ở bất kể thế giới nào cũng vô cùng nhạy cảm với tuổi tác: “Được rồi, không đùa với cô nữa”.
“Trước đây tôi đã đồng ý với cô, giúp cô một việc, bây giờ có thể nói với tôi rồi chứ?”
Nghê Hoàng lắc đầu: “Vội như thế làm gì? Đợi đến lúc, tự khắc tôi sẽ cho anh biết!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng: “Nhưng tôi không còn thời gian”.
“Ồ? Anh có ý gì?”
Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kỳ lạ: “Chẳng lẽ anh lo sợ những thế lực đó sẽ báo thù Thái Dương Tông? Anh cứ yên tâm!”
“Tôi đã cho người đến Thái Dương Tông canh gác rồi, tôi bảo đảm không ai có thể động đến Thái Dương Tông!”