Nguyễn Thanh Từ hít sâu một hơi: “Thánh tử điện hạ, cảm ơn anh đã trừng phạt Tù Kiếm! Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, tuy Tù Kiếm đáng sợ, nhưng anh trai của hắn Tù Thiên còn đáng sợ hơn!”
“Tốt nhất anh mau chóng rời khỏi đế đô thì hơn! Còn nữa, nếu anh có hứng thú với tôi, thì xin anh từ bỏ đi!”
“Trái tim Thanh Từ đã có người khác, tôi chỉ có thể dùng mạng để báo đáp ân tình của anh!”
Nói xong.
Giơ tay lấy ra một con dao găm từ trong chiếc nhẫn trữ vật, không hề do dự đâm về phía cổ!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tiến lên trước một bước, tóm chắt cổ tay của Nguyễn Thanh Từ: “Cô bé này, tính cách vẫn cương liệt như vậy hả?”
Nguyễn Thanh Từ cất giọng cực kỳ băng lạnh: “Thánh tử điện hạ, xin anh tự trọng! Tôi không muốn…”
Còn chưa nói hết câu!
Diệp Bắc Minh bất lực cười: “Thanh Từ, cô nhìn xem tôi là ai?”
Khuôn mặt biến đổi!
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt Nguyễn Thanh Từ!
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Nguyễn Thanh Từ liền ngẩn người!
Sau đó.
Nước mắt lập tức tuôn rơi!
“Hu hu hu… anh Diệp, sao lại là anh!”, trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, ôm chặt: “Hu hu hu, tôi còn tưởng không còn được gặp lại anh nữa!”
“Anh Diệp, tôi nhớ anh lắm! Hu hu hu”
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô ta, an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng phải cô đang yên ổn ở Thần Giới sao? Tại sao lại đến Đại Lục Hỗn Độn?”
“Tôi…”
Nguyễn Thanh Từ đỏ con mắt, cơ thể run lên.
Cô ta kể lại chuyện Tù Kiếm tiến vào điện Thần Hoàng, giết mẹ của cô ta, rồi đưa cô ta đến Thần Quốc Hỗn Độn một lượt!
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh âm sầm đến dọa người: “Đáng chết! Vừa nãy tôi nên trực tiếp giết hắn!”
Nguyễn Thanh Từ rơi nước mắt lắc đầu: “Anh Diệp, không cần! Vậy là đủ rồi!”
“Nếu anh giết Tù Kiếm thật, ngược lại sẽ bị nhà họ Tù truy giết không ngừng nghỉ!”
“Như này là đủ rồi, Thanh Từ thực sự thấy đủ rồi!”
“Ầy, nha đầu ngốc”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai của cô ta.
Khóc mãi khóc mãi, Nguyễn Thanh Từ lại ngủ mất.
Ngeh thấy tiếng thở đều đặn của cô ta, Diệp Bắc Minh cũng đau lòng.
Bế Nguyễn Thanh Từ lên nhẹ nhàng đặt lên giường, căn phòng rất rộng, Diệp Bắc Minh đến một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Bảy ngày bảy đêm đột phá liên tục, rồi lại lên đường đến đế đô, anh cũng khá mệt mỏi rồi.
Vừa nằm xuống không lâu, đột nhiên trong lòng có thêm thứ gì mềm mềm!
Mở mắt ra nhìn, Nguyễn Thanh Từ đã rúc vào trong lòng anh từ lúc nào, khuôn mặt đỏ ửng, nói bằng giọng chỉ có con kiến mới nghe thấy: “Anh Diệp, tôi… tôi.. một mình tôi sợ lắm…”
“Đừng đuổi tôi đi được không?”
Đôi mắt long lanh, nước mắt vẫn chưa khô, đáng thương.
Diệp Bắc Minh châm rãi ôm lấy cô ta.
Vừa ngủ không lâu, hơi thở của Nguyễn Thanh Từ càng lúc càng dồn dập.
Hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc lên tiếng: “Anh Diệp, tôi muốn cho anh…”
Lúc này.
“Dạ Thần! Cút ra đây!”
Một giọng gào truyền khắp cả Lầu Đế Khuyết!
Nghe thấy giọng này, đôi mắt của Nguyễn Thanh Từ hiên lên tia sợ hãi: “Anh Diệp, là Tù Thiên! Tù Thiên đến rồi!”
“Anh Diệp, anh tuyệt đối đừng ra ngoài, Tù Thiên rất khủng bố, thực sự rất khủng bố!”
“Cả thế hệ thanh niên của Nguyên tộc không ai là đối thủ của hắn, tuy hắn chỉ là cảnh giới Bản Nguyên, nhưng người cảnh giới Chân Quân cũng không phải là đối thủ của hắn!”
“Anh sẽ chết đấy…”
Ôm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Cầu xin!
Không cho anh đi!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đừng sợ, đợi tôi quay lại”.
Nói xong rồi tách ngón tay của Nguyễn Thanh Từ ra, đẩy cửa đi ra.
Lúc này, Lầu Đế Khuyết vẫn sáng trưng.
Những võ giả đang ngủ cũng đều tỉnh dậy, chỉ thấy Tù Thiên đi trên không trung, khí tức cường mạnh bao trùm cả Lầu Đế Khuyết!
“Hắn chính là Tù Thiên sao?”
“Khí thế thật khủng bố, tôi lại muốn quỳ trước hắn…”
Các võ giả phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trời, có một cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy!
Lúc này.
Cánh cửa của lầu số một Thiên Tự mở ra, Diệp Bắc Minh đứng ở cửa!
Tù Kiếm hét lên với giọng khàn khàn: “Anh! Chính là hắn! Tên nhóc này chính là Dạ Thần!”
“Là hắn đã phế đan điền của em! Em muốn hắn chết!”
Tù Thiên từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh như đế vương: “Quỳ xuống trước mặt em trai tao cầu xin tha thứ cho mày!”
“Hay là hai anh em mày cùng quỳ xuống dưới chân tao đi! Quỳ xuống cho tao!”, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên như thiên lôi!
Bước ra một bước!
Nghịch thiên đi lên!
“Vãi!”
“Hắn coi thường sự uy áp của Tù Thiên?”
“Lại chủ động ra tay!”
Các võ giả ở Lầu Đế Khuyết cắn mạnh đầu lưỡi, suýt nữa kinh hãi nhảy lên!
“Muốn chết hả!”
Con mắt của Tù Thiên sầm xuống, giơ chân trực tiếp dẫm về phía thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!
“Nổ cho tao!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, ma khí ngút trời hóa thành một con ma long màu đen!
Chương 1842: Cho chó ăn
Chân trái của Tù Thiên giáng xuống một cách hung tàn, khoảnh khắc tiếp xúc với ma long màu đen lại trực tiếp nổ tung, sức mạnh cường mạnh trực tiếp đánh Tù Thiên bay đi!
“Anh!”
Tù Kiếm mặt đầy kinh sợ.
“Chân của Tù Thiên nổ rồi?”
“Ôi trời ơi… tên nhóc này thực sự là Thánh Tử Ma Tộc sao? Sức chiến đấu mạnh quá!”, mọi người đều sửng sốt, suýt nữa lồi cả con ngươi.
Tù Thiên cảm nhận được sức chiến đấu khủng bố của Diệp Bắc Minh, hắn ổn định cơ thể trên không trung!
Con mắt âm sầm đến đáng sợ, một lúc nuốt uống mấy viên đan dược, chỗ vết thương ở chân lại lập tức mọc ra một cái chân giống hệt!
“Dạ Thần, đúng là bản công tử đã khinh địch rồi! Không ngờ mày lại có thực lực như vậy!”
“Chỉ tiếc là vẫn phải chết dưới tay bản công tử!”
Tù Thiên không hề do dự, năm ngón tay xòe ra trên không trung: “Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng!”
Bầu trời biến ảo, một cảnh không thể tưởng tượng diễn ra!
Sao sáng ngập trời lại đang điên cuồng vụt lóe, từng luồng sức mạnh sao trời từ trên trời giáng xuống lập tức chui vào trong lòng bàn tay của Tù Thiên!
Liền sau đó.
Phía sau người hắn ngưng tụ thành một bản đồ vũ trụ tinh thần khí thế mạnh mẽ!
“Giết!”
Tù Thiên quát lên một tiếng!
Bản đồ vũ trụ tinh thần nghiền áp đến, cả Lầu Đế Khuyết chấn rung điên cuồng!
Vù!
Trận pháp phòng ngự của Lầu Đế Khuyết khởi động, bảy tám kết giới phòng ngự sáng lên, từng tầng liên tiếp chặn trong hư không!
Rắc!
Kết giới của trận pháp phòng ngự Lầu Đế Khuyết trực tiếp nứt ram lại không ngăn được sức mạnh của Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng!
Đúng lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị sử dụng đến kiếm Thiên Ma!
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tù Thiên, dừng tay!”
Một ông lão áo tím bước trên không trung đi đến, đưa ra một bàn tay đập về phía bản đồ vũ trũ tinh thần.
Chỉ nghe tách một tiếng giòn tan, bản đồ vũ trụ tinh thần laapjt ức hóa thành vô số mảnh vụn như kính vỡ, tiêu tan!
“Tiêu thái sư…”
Đồng tử của các võ giả ở Lầu Đế Khuyết co lại!
Người đến chính là thái sư của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Trấn Quốc!
“Tù Thiên, nơi này là đế đô! Lầu Đế Khuyết là nơi năm đó đích thân Thần Quân đã đến, cậu muốn hủy nơi này sao?”
Tiêu Trấn Quốc có khuôn mặt vuông chữ điền, bước đi mãnh mẽ như rồng như hổ, toát ra vẻ uy nghiêm!
Đôi mắt của Tù Thiên lạnh lùng: “Thái sư, tôi chỉ giết một mình hắn! Sẽ không hủy Lầu Đế Khuyết!”
“Hừ!”
Tiêu Trấn Quốc lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba ngày sau là sinh nhật của công chúa, nếu thần hậu biết cậu ra tay đánh nhau ở Lầu Đế Khuyết!”
“Coi thường uy nghiêm thần quốc, cậu đoán xem sẽ có hậu quả gì?”
Nghe đến tên cảu thần hậu, sát ý của Tù Thiên liền giảm bớt!
Hắn lạnh lùng lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cho mày sống thêm ba ngày, mạng của mày, sớm muộn gì cũng là của Tù Thiên tao!”
“Em trai, chúng ta đi!”
“Nhóc con, mày đợi đấy!”, Tù Kiếm hằm hằm liếc xéo Diệp Bắc Minh một cái, ánh mắt đó gần như có thể giết người!
“Tao cho mày đi chưa?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn giết tao thì đến, không giết được thì muốn đi hả? Coi Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần tao là gì hả?”
Ảnh thuấn!
Một ý nghĩ!
Xuất hiện trước người Tù Thiên, tấn công ra một quyền!
Gru!
Ma long màu đen xông ra, trực tiếp đanh Tù Thiên bay đi!
Khi Tù Thiên đứng vững lại, phát hiện năm ngón tay của Diệp Bắc Minh đã bóp chặt cổ của Tù Kiếm: “Thả em trai tao ra!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng: “Cái đồ như con chó? Cũng dám ra lệnh cho tao?”
“Chết đi cho tao!”
Một tay khác tóm lấy chân của Tù Kiếm!
Xoẹt!
Máu tươi văng ra, máu thịt bắn tung tóe!
Một chân của Tù Kiếm lại bí xé toạc, trực tiếp ném ra kinh mạch liên kết với da thịt!
Thô bạo!
Mẹ kiếp, quá thô bạo rồi!
“Chó địa ngục!”
Chó địa ngục xông ra, nuốt chửng cái chân của Tù Kiếm!
Vẫn còn thèm thuồng liếm mép, vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh!
“Ôi mẹ ơi…”
Các võ giả khác trong Lầu Đế Khuyết kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Tiêu Trấn Quốc cũng ngẩn người, vốn chưa phản ứng lại!
Cơn đau dữ dội khiến Tù Kiếm gần như ngất đi, hắn kêu lên như phát điên: “A… chân của tôi! Anh! Cứu em với! Hu hu hu… chân của em mất rồi!”
“Em muốn tên súc sinh này chết! Anh, giúp em giết hắn đi!”
Diệp Bắc Minh thấy nực cười: “Chết đến nơi rồi mà vẫn cứng miệng?”
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Cơ thể của Tù Kiếm bị xé rách tại chỗ.
Ném thi thể cho chó địa ngục ăn như ném rác!
Một phát nuốt chửng, không còn xương cốt!
“Em trai! Không! Dạ Thần, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”
Tù Thiên hoàn toàn nổi giận, tiếng gào thét nổ ra như sấm!
Xông về phía Diệp Bắc Minh như mãnh thú!
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, anh dậm mạnh chân, tại chỗ hóa thành một tàn ảnh xông đến!
Tấn công ra một quyền thô bạo: “Quỳ xuống cho tao!”
Phập!
Khoảnh khắc nắm đấm của hai người chạm vào nhau, nắm đấm của Tù Thiên trực tiếp nổ tung, độ mạnh thân thể vốn không bằng Diệp Bắc Minh!
Nhanh chóng lùi lại!
Nuốt mấy viên đan được với tốc độ nhanh nhất!
Trong lúc cánh tay mọc ra, hắn quát lớn một tiếng: “Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng!”
Chương 1843: Hẹn chiến
“Tù Thiên, một quyền này của tao đã đánh vỡ quyền của mày! Phế vật gì cũng dám ngang ngược trước Thánh Tử Ma Tộc tao?”, Diệp Bắc Minh hào khí ngút trời.
Tất cả sức mạnh trong cơ thể đều tập trung vào trong một quyền!
Đúng lúc hai người sắp chạm vào nhau!
Vù!
Cuối cùng Tiêu Trấn Quốc phản ứng lại, một bước xuất hiện giữa hai người!
Sức mạnh của hai người đập lên một bức tường năng lượng vô hình, làn sóng tỏa ra như sóng thần, cả Lầu Đế Khuyết điên cuống chấn rung!
Xung quanh đá bay cát nổi, rất nhiều hoa cỏ cây cối đều nổ tung, hóa thành bột vụn!
“Hai người đã quậy đủ chưa? Dừng tay hết cho tôi!”, Tiêu Trấn Quốc quát lên một tiếng.
“Đều là người của tám vương tộc, đấu đá lẫn nhau! Cho người khác xem trò cười hả?”
Tù Thiên suýt tức chết, đôi mắt đỏ bừng, gào lên: “Thái sư, hắn đã giết em trai của tôi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên lạnh lùng: “Bản Thánh Tử không chỉ muốn giết em trai mày, mà còn muốn giết mày!”
“Tao còn muốn giết cả nhà mày, diệt cả Nguyên tộc của mày, mày tin không?”
Lời vừa được nói ra.
Giống như dẫn nổ bom!
Tất cả mọi người há hốc miệng, sợ đến tim như muốn nổ tung!
‘Thánh Tử Ma Tộc thật lợi hại! Vãi!’
‘Không hổ là Thánh Tử Ma Tộc, cũng chỉ có Ma tộc mới dám nói những lời như này!’
‘Ma tộc hống hách bá đạo, quả nhiên danh bất hư truyền!’
Rất nhiều võ giả ngầm giơ ngón tay cái.
“Mày!”
Tù Thiên tức đến trán nổi gân xanh, đang định ra tay.
Tiêu Trấn Quốc liếc mắt nhìn qua, chỉ có thể tạm thời kiềm chế cơn lửa giận!
“Dạ Thần, cậu nói như vậy không sợ mang đến tai họa cho Ma tộc sao?”, con mắt của Tiêu Trấn Quốc sầm xuống, lạnh lùng quát nói.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi sợ con khỉ! Lúc tôi rời khỏi Phong Ma Cốc, các chú bác Thiên Ma của tôi đã nói!”
“Ai dám chọc vào Ma tộc tôi, đại quân Thiên Ma Bát Bộ sẽ đến san bằng tất cả!”
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh dậm chân!
Tám Thiên Ma Lệnh lơ lửng phía sau anh, hiện ra tám bóng người Ma tộc thượng cổ trong hư không!
Tiêu Trấn Quốc nuốt nước miếng!
Với tính cách thiên vị bảo vệ người thân của Ma tộc, thực sự có thể làm ra chuyện như này!
Hiện nay, tuy Ma tộc loạn thành nồi cháo.
Nhưng một khi tám thiên ma từ Phong Ma Cốc đi ra, quần ma thiên hạ hưởng ứng, cho dù là Thần Quân cũng không muốn nhìn thấy cục diện này!
Tiêu Trấn Quốc quay đầu nhìn Tù Thiên: “Tù Thiên, tôi đã tìm hiểu đầu đuôi sự việc”.
“Là Tù Kiếm chủ động chọc vào Dạ Thần, cho nên, chuyện này kết thục tại đây!”
Đôi mắt Tù Thiên đỏ bừng, thần hậu là người của nhà họ Tiêu!
Tiêu Trấn Quốc nói chuyện này kết thúc tại đây, có lẽ cũng đại diện cho ý của thần hậu!
“Dạ Thần! Tù Thiên tao thề, cả đời này phải giết chết Dạ Thần mày!”
“Nếu mày không chết, cả đời Tù Thiên tao không thể lĩnh ngộ đại đạo chân đế, chết thảm trên con đường tu võ!”
“Ba ngày sau là tiệc sinh nhật của công chúa, nếu có giỏi, thì ba ngày sau chúng ta gặp nhau trên võ đài! Nếu mày không dám lên võ đài thì quỳ trước mặt tao dập đầu ba cái nhận thua cũng được!”
Nói xong.
Tù Thiên vốn không cho Diệp Bắc Minh cơ hội từ chối!
Quay người biến mất.
Hắn định sau khi về, cho người loan tin ra ngoài, ép Diệp Bắc Minh lên võ đài!
Tin tức giống như mọc chân, lập tức truyền khắp cả đế đô!
Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần cưỡng thế ra tay ở Lầu Đế Khuyết, xé vụn Tù Kiếm cho chó ăn trước mặt Tù Thiên!
Thông tin vừa truyền ra, cả đế đô đều sôi sục!
“Ôi mẹ ơi! Tù Kiếm? Là Tù Kiếm của Nguyên tộc đó ư?”
“Anh trai hắn Tù Thiên được mệnh danh là thiên tài đệ nhất Nguyên tộc? Tự sáng tạo ra Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng, mới cảnh giới Bản Nguyên đã có thể vượt một cảnh giới lớn giết chết thiên tài cảnh giới Chân Quân?”
“Là hắn!”
“Vãi…”
Những người được biết tin, không ai là không kinh hãi đến toàn thân run lên, không ngừng hít khí lạnh!
“Trước mặt Tù Thiên, xé xác sống Tù Kiếm, đúng là ác mà!”
“Hai người hẹn ba ngày sau quyết chiến một trận, ở ngay tiệc sinh nhật của công chúa!”
“Thiên kiêu Nguyên tộc đấu với Thánh Tử Ma Tộc, có trò xem rồi!”
Gần như tất cả võ giả đều đang bán tán.
Đêm này chắc chắn là một đêm không ngủ!
Trong một cung điện xa hoa sâu trong đế cung.
Cô gái vẫn ngắm bức chân dung, miệng lẩm bẩm: “Đều là những tin tức nhàm chán, đánh đánh giết giết có ý nghĩa gì!”
“Rốt cuộc lúc nào phu quân của mình mới xuất hiện? Sư phụ không lừa mình chứ?”
Nghê Hoàng ở bên cạnh thở dài một tiếng, không nói gì.
…
Diệp Bắc Minh về phòng, Nguyễn Thanh Từ sớm đã khóc giàn dụa nước mắt!
“Cảm ơn, anh Diệp, cảm ơn anh đã báo thù cho mẹ của tôi!”, đầu gối Nguyễn Thanh Từ mềm nhũn, định quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh giơ tay, một luồng sức mạnh ập đến!
Bất luận thế nào Nguyễn Thanh Từ cũng không quỳ xuống được!
“Tôi nhận lời cảm ơn của cô, không cần quỳ đâu”.
“Đã rất muộn rồi, cô nghỉ trước đi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Vừa nghe lời này.
Chương 1844: Thánh Tử Ma Tộc
Nguyễn Thanh Từ lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Anh Diệp, tôi vẫn hơi sợ…”
“Được, vậy tôi ở cùng cô”.
“Vâng vâng”.
Nguyễn Thanh Từ gật đầu, lao vào trong chăn như con nai con.
Ném ra mấy chiếc áo!
Cạch cạch cạch!
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên, Nguyễn Thanh Từ cảm nhận được Diệp Bắc Minh đi đến, trái tim nhỏ đập thình thịch điên cuồng không ngừng!
‘Lần đầu tiên liệu có đau không?’
‘Không có kinh nghiệm thì làm thế nào?’
Nguyễn Thanh Từ nghĩ trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh không có ý chui vào trong.
Cô ấy cũng chìm vào giấc ngủ!
Cô ấy không biết rằng, Diệp Bắc Minh chỉ ngồi bên giường một đêm.
Thần hồn trực tiếp tiến vào trong Lĩnh vực tuyệt đối của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Trận chiến đêm nay, anh có cảm nhận rất sâu sắc.
Khi anh nhìn thấy Tù Thiên ngưng tụ sức mạnh tinh thần, hóa thành Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng, trong lòng đã nảy ra một vài ý nghĩ!
“Mượn dùng ngoại lực, đánh ra chiến lực mà cảnh giới Bản Nguyên không nên có!”
“Có phải mình cũng có thể làm như vậy không?”
Diệp Bắc Minh nhắm mắt trầm tư!
Không biết qua bao lâu.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, quát một tiếng: “Mở cho tôi!”
Vù!
Trong tích tắc, hư không phía sau Diệp Bắc Minh rung lên một hồi!
Một cảnh không thể tưởng tượng xảy ra!
Trong hư không ngưng tụ một tòa bảo tháp cao vạn trượng, bóng hình vô cùng mờ ảo, lại cho người ta cảm giác ngọn núi lớn sắp đổ xuống!
Ầm ầm!
Tấn công ra một quyền!
Hư ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiền áp về phía trước!
Phập!
Hư không tiêu tan, sập đổ, năng lượng điên cuồng ngang ngược!
“Vãi! Được thật ư?”
Trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên tinh quang, khẽ quát một tiếng: “Hình nộm, ra đây!”
Năng lượng dao động, ngưng tụ thành một bóng người giống y hệt anh!
“Hãy đánh tôi bằng quyền pháp vừa nãy!”
Hình nộm không nói nhiều, tấn công ra một quyền!
Diệp Bắc Minh dựa vào thân thể đỡ lấy đòn này, cả người bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu tươi!
Lục phủ ngũ tạng lập tức rạn nứt!
“Vãi…”
“Sức mạnh mạnh quá, bản thân mình cung không chịu nổi…”
Diệp Bắc Minh lau sạch máu trên khóe miệng.
Cũng may ở đây là không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thương thích có thể hồi phục nhanh chóng, chết cũng không sợ!
Nếu không một quyền vừa nãy, gần như đã đánh anh tàn phế!
“Coi như là quyền pháp do mình sáng tạo ra ư? Gọi là gì nhỉ?”
Sau một hồi lâu trầm ngâm, không gian tĩnh mịch vang lên một giọng nói: “Gọi là quyền Càn Khôn Trấn Ngục đi!”
Sáng hôm sau.
Diệp Bắc Minh đi ra khỏi không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Nguyễn Thanh Từ vẫn đang ngủ!
“Thanh Từ, phải dậy rồi.
“A? Ồ, được…”
Nguyễn Thanh Từ lim dim mơ màng, trực tiếp ngồi dậy.
Chăn trê người tuột xuống!
Diệp Bắc Minh ngẩn người, giật khóe miệng!
Tối qua cô bé này đã tự cởi hết đồ, nằm trong chăn đợi anh một đêm!
Lúc này, Nguyễn Thanh Từ vẫn chưa phát hiện ra tình trạng của mình, còn vươn vai: “Anh Diệp, anh dậy rồi à… tôi…”
Nguyễn Thanh Từ mới phát hiện Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm cô ấy!
Liền sau đó.
“A!”
Kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng co lại trong trăn: “Anh Diệp, tôi…”
Diệp Bắc Minh lặng lẽ đứng lên: “Tôi ra ngoài đợi cô, cô tắm trước đi”.
Đứng lên rời đi.
Đợi khi Nguyễn Thanh Từ mặc xong quần áo đi ra, khuôn mặt vẫn nóng bừng!
Diệp Bắc Minh trực tiếp chuyển chủ đề: “Thanh Từ, hôm nay theo tôi ra ngài tìm đồ đi!”
“Ừm ừm ừm”.
Nguyễn Thanh Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Diệp muốn cái gì?”
“Vũ khí thông linh! Càng nhiều càng tốt!”
Sau khi ăn sáng xong, hai người đi ra khỏi Lầu Đế Khuyết.
“Thánh Tử Ma Tộc ra rồi!”
“Anh ta chính là Dạ Thần?”
Vù!
Lầu Đế Khuyết người đông nghìn nghịt, bao vây con phố không lọt giọt nước, muốn đi ra cũng khó!
Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Tất cả cút ra! Đừng chặn đường của bản thánh tử!”
Con phố náo nhiệt lập tức yên tĩnh!
Không một người nào nhường đường, thậm chí tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt băng lạnh!
Sát cơ nổi lên!
Cho dù anh là Thánh Tử Ma Tộc, chọc giận đám đông thì chính là tìm cái chết!
Mọi người đều là con cưng ông trời của các thế lực lớn, đều đến xem trò vui.
Bỗng bị người khác uy hiếp như vậy, đương nhiên là không vui rồi!
Cực kỳ không vui!
Một thanh niên cao gầy khoanh hai tay trước ngực, giọng kỳ quái lên tiếng: “Cái gì vậy? Thực sự tưởng Thánh Tử Ma Tộc vô địch thiên hạ hả?
“Ai mà không biết Ma tộc đã phế rồi, nếu không phải Thần Quân nhân từ, giữ lại chức tước Vương tộc của Ma tộc!”
“Thì Ma tộc sớm đã bị người ta tiêu diệt rồi!”
Lời vừa được nói ra.
Lập tức có người hùa theo.
“Tôi cũng không biết hắn đang quát cái gì? Hôm qua bản thiếu tông chủ còn săn giết hàng trăm Ma tộc, có được vô số tinh hạch cơ!”
“Chúng ta không nhường, hắn có thể làm gì chứ? Tên nhóc này dám ra tay thật sao?”
Chương 1845: Dắt chó
Người lên tiếng nói nhếch miệng thích thú!
Nguyễn Thanh Từ nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt trắng bệch.
Cô ấy kéo cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta quay vào đi”.
“Ở đây có ít nhất mấy ngàn thế lực, anh không cần thiết chọc giận bọn họ”.
Diệp Bắc Minh cười: “Một đám ô hợp, chẳng làm được trò gì”.
“Thanh Từ, cô có tin tôi chỉ giết vài tên là tất cả giải tán không?”
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lại lập tức đứng trước người thanh niên cao gày!
“Mày muốn làm gì?”
Thanh niên cao gầy lùi lại theo bản năng, vốn không nghĩ Diệp Bắc Minh dám ra tay thật.
“Cái miệng của mày thật muốn ăn đòn đấy!”
Diệp Bắc Minh tóm lấy bả vai của hắn!
“Buông tao ra!”
Thanh niên cao gầy âm lạnh quát một tiếng, giơ tay tóm về phía cánh tay của Diệp Bắc Minh, định trực tiếp bẻ gãy!
Một tay khác của Diệp Bắc Minh trực tiếp tóm lấy cổ tay của hắn, giật thật mạnh!
“Xoẹt!”
Cánh tay bị giật đứt!
“A!”
Thanh niên cao gầy kêu lên đau đớn: “Tay của tôi… a… mày… làm sao mày dám đối xử với tao như vậy!”
“Ai mà không biết tao là Ngô Nguyên, tao là đại trưởng lão của điện Huyết Nguyệt!”
“Đại trưởng lão phải không?”
Diệp Bắc Minh giơ tay tát mấy cái, đánh cho tất cả răng của Ngô Nguyên rụng hết!
Rồi ném ra cổng Lầu Đế Khuyết như vứt rác!
Đơn giản! Thô bạo!
Hai người đàn ông lên tiếng chế nhạo anh còn lại thấy vậy, sợ đến quay người định bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh lại giống như quỷ mị, lập tức xuất hiện trước hai người!
Hai tay tóm lấy cổ họng của hai người, vứt ra ngoài như chó chết!
Hai người nổi giận không thôi bò lên: “Dạ Thần, mày thật to gan, tao là thiếu tông chủ Giang Thiên Minh của Võ Cực Tông!”
“Còn tao, mày càng không chọc vào được, tên Hà Thành! Bố của tao là Hà trưởng lão của một trong bốn thánh địa!”
“Điện Huyết Nguyệt? Võ Cực Tông? Bốn thánh địa?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Các võ giả khác có mặt thấy vậy, đều lộ ra nụ cười!
Đều nghĩ Diệp Bắc Minh đã sợ!
Ba người thấy vậy, càng cười dữ tợn: “Dạ Thần, sợ rồi hả!”
“Bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao, dập đầu nhận sau còn có cơ hội sống!”
Diệp Bắc Minh cười ngạo mạn: “Cái đồ như ba con chó, cũng xứng làm bản thánh tử sợ?”
“Các người đã tự tin với thân phận của mình như vậy, vậy thì dẫn đường cho tao như con chó đi!”
Năm ngón tay nắm trên không trung!
Một luồng sức mạnh không thể chống đỡ, chân tay của bốn người rắc rắc vang lên!
Lập tức các khớp xương bẻ thành hình dạng chữ L.
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh giơ tay, ma khí ngưng tụ thành ba cái xích quấn lên cổ ba người!
“Quỳ xuống đất bò đi cho bản thánh tử! Chỗ nào đông người thì bò đến chỗ đó!”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Ba người bò dưới đất, tay chân gãy hét, giống như một con chó!
“Vãi!”
“Thánh Tử Ma Tộc này điên rồi sao?”
“Lại coi họ thành con chó?”
Đồng tử của mấy trăm ngàn người ở hiện trường co lại, sợ đến tìm gần như nổ tung!
Đây là tát vào mặt của điện Huyết Nguyệt, Võ Cực Tông, bốn thánh địa lớn trước mặt nhiều người mà!
“Không hổ là Ma tộc, quá hống hách rồi!”
“Vãi…lợi hại!”
Rất nhiều võ giả nuốt nước miếng.
“Mày… làm sao mày dám đối xử với bọn tao như vậy?”
Ba người Ngô Nguyên, Giang Thiên Minh, Hà Thành đều thộn ra!
Tức đến toàn thân run rẩy!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời: “Không làm chó, thì chết đi!”
“Chó địa ngục, nuốt chửng bọn họ đi!”
Một ý niệm, chó địa ngục xông ra từ túi Càn Khôn!
Nhe răng nhe lợi xông đến!
“A… đừng!”
“Tôi tình nguyện làm chó, gâu gâu gâu….”
Ba người sợ đến lặn lộn dưới đất, điên cuồng bò đến con phố náo nhiệt nhất đế đô!
Vù!
Các võ giả còn lại thấy vậy, đều nhường ra một lối đi, không có ai dám ngăn Diệp Bắc Minh nữa!
Toàn thân Nguyễn Thanh Từ cứng đờ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh, mau chóng đuổi theo.
Sinh nhật trăm tuổi của công chúa Thần Quốc Hỗn Độn!
Tất cả tề tựu đông đủ ở Đế Đô!
Trên đường phố người đông nghìn nghịt, Diệp Bắc Minh dắt theo ba người bò dọc theo con phố, dẫn đến màn chấn động!
“Có chuyện gì vậy? Thú cưng sao?”
“Đợi đã! Đó chẳng phải là Ngô Nguyên, con trai của đại trưởng lão điện Huyết Nguyệt sao? Tháng trước tôi còn từng uống rượu với anh ta!”
“Giang Thiên Minh! Ôi trời ơi! Thiếu tông chủ của Võ Cực Tông, Giang Thiên Minh, bố của anh ta là đại năng cảnh giới Thiên Quân đó!”
“Ực ực… Hà Thành Xuyên! Lão Hà là trưởng lão của một trong bốn thánh địa lớn đó!”
“Tên nhóc này là ai?”
Rất nhiều người lộ ra vẻ kinh sợ!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chín mươi chín phần trăm số người ở đây đều không chọc vào được bất kỳ ai trong ba người này!
Lúc này.
Họ lại bị người trước mặt coi như con chó dắt đi!
“Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần! Hắn là Thánh Tử Ma Tộc Dạ Thần!”
“Cái gì?
“Là hắn, chính là kẻ tối qua đã cho con chó ăn thịt sống Tù Kiếm trước mặt nhiều người?”
Trong lòng mọi người dấy lên làn sóng sợ hãi!
“Suýt… vậy bỗng nhiên hợp lý rồi!”
Một số người hiện ánh mắt kỳ lạ: “Cũng chỉ có Thánh Tử Ma Tộc dám hống hách như vậy!”
Bỗng nhiên.
“Con trai!”