"Được rồi, hiện mối nguy đã được giải quyết, cuộc so tài trong tông tiếp tục!"
Bất Hủ Khung liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Giờ phút này.
Toàn thân Diệp Bắc Minh máu me đầm đìa!
Xương cốt, gân mạch, đan điền đều vỡ hết, rơi vào tình trạng tàn phế một cách triệt để!
Bất Hủ Nhan tiến lên.
Chậm rãi ôm lấy Diệp Bắc Minh đang bị thương nặng, rồi lấy thẻ bài ghi điểm của mình ra, chuẩn bị bóp nát!
"Bất Hủ Nhan, con đang làm cái gì vậy?"
Bất Hủ Chiến kinh ngạc nói: "Thẻ ghi điểm đại diện cho thành tích của con trong cuộc so tài lần này, con có biết một khi con bóp nát nó, con sẽ bị truyền tống ra ngoài không hả!"
"Con sẽ thua hẳn trong cuộc so tài tông tộc! Đây đã là lần thứ ba con tham gia cuộc so tài tông tộc!"
"Và cũng là lần cuối cùng, con có biết nếu thất bại thì sẽ có ý nghĩa gì không?"
Bất Hủ Nhan lạnh nhạt nói: "Cảm ơn Chiến lão tổ nhắc nhở, tất nhiên con biết!"
Giọng Bất Hủ Chiến trầm xuống: "Nếu đã biết, con còn không dừng tay?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt bước lên một bước, vội vàng ngăn cản: "Nhan Nhi, em đừng xúc động quá."
"Diệp Bắc Minh đã trở thành người tàn phế, cuộc so tài trong tông quan trọng, dù em muốn đưa anh ta ra ngoài trị thương, cũng không cần phải tự mình đưa đi!"
"Thế này đi, chị bố trí một người đưa anh ta ra ngoài!"
"Ha ha!"
Bất Hủ Nhan cười lạnh đáp lại, rồi lạnh nhạt liếc Bất Hủ Lộng Nguyệt một cái: "Chị Lộng Nguyệt, xin lỗi, em không tin chị!"
Nói xong.
Cô ấy bóp nát thẻ ghi điểm!
Răng rắc!
Liền mạch dứt khoát!
Một vết nứt không gian hiện ra, Bất Hủ Nhan ôm Diệp Bắc Minh, nhảy vào trong!
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
...
Ra khỏi nhà tù số sáu.
"Bất Hủ Nhan? Sao cô ấy ra nhanh thế!"
"Có chuyện gì thế nhỉ? Người cô ấy đang ôm hình như là người đàn ông mà cô ấy thừa nhận nhỉ?"
"Tên nhóc này đang hấp hối, tàn phế rồi!"
Quảng trường trở nên xôn xao náo động!
Mọi người hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Bất Hủ Nhan ôm Diệp Bắc Minh lao nhanh đến đỉnh thứ ba, tới trước một cánh cửa đồng đen!
"Lão tổ, cầu xin người hãy cứu anh ấy!"
Bất Hủ Cầm thấy Bất Hủ Nhan cả người là máu, ôm Diệp Bắc Minh đang thoi thóp xuất hiện ở đây thì cả kinh.
"Nhan Nhi, có chuyện gì vậy?"
"Là Bất Hủ Khung ạ!"
Bất Hủ Nhan run rẩy cắn chặt răng.
Nghe Bất Hủ Nhan giải thích xong.
"Trong tay tên nhóc này có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn? Sao cháu không nói sớm!" Sau cánh cửa bằng đồng, nét mặt Bất Hủ Cầm thay đổi liên tục.
Bà ta có thể cảm nhận được khí tức của Diệp Bắc Minh, huyết dịch đã gần cạn!
Đan điền vỡ nát, gân mạch đứt từng đoạn, xương cột sống vỡ thành trăm mảnh!
"Phép tắc phong ấn, Bất Hủ Khung lại đi dùng phép tắc phong ấn ư? Ông ta hoàn toàn không có ý định cho Diệp Bắc Minh sống!"
"Tên nhóc này, xem như phế hẳn rồi!"
Bất Hủ Cầm lắc đầu.
Bất Hủ Nhan quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: "Lão tổ, cầu xin người... cứu anh ấy, người nhất định phải cứu anh ấy!"
"Nhan Nhi, đó là con không biết phép tắc Phong ấn nghĩa là gì thôi! Một đòn đó của Bất Hủ Khung là sử dụng phép tắc Tế Đạo của ông ta!"
"Nếu là bị thương bình thương, dù chỉ còn một giọt máu, lão tổ ta vẫn có thể cứu sống cậu ta!"
"Nhưng vết thương của tên nhóc này thì khác, phép tắc phong ấn của cảnh giới Tế Đạo đã chặn đứng đường sống của cậu ta rồi!"
"Cậu ta, không cứu được nữa!"
Sau cánh cửa đồng, truyền tới một giọng nói lạnh như băng: "Haiz, thương thế của cậu ta không chữa được đâu."
"Hơn nữa sẽ càng ngày càng đau đớn, Nhan Nhi, chi bằng con cho cậu ta chết một cách thống khoái đi, để cậu ta đỡ phải chịu khổ!"
Chữ cuối cùng vang lên.
Tuyên án tử hình cho Diệp Bắc Minh!
"Đừng mà!"
Bất Hủ Nhan hét thảm một tiếng, hộc ra một ngụm máu đầu tim!
Bụp! Bụp! Bụp!
Cái trán mềm đập mạnh lên tảng đá!
Ngay lập tức, trán cô ấy đã chảy máu chóc thịt, máu chảy theo gò má hòa cùng nước mắt rơi xuống: "Lão tổ, người ở cảnh giới Tế Đạo tầng năm, chắc chắn người có cách!"
"Ta không có cách gì hết!"
"Không thể nào!"
Bất Hủ Nhan liều mạng lắc đầu, hoàn toàn không tin: "Lão tổ, người đừng lừa con nữa!"
"Nếu anh ấy chết, Nhan Nhi cũng không sống nữa!"
Khoát tay một cái.
Lòng bàn tay cô ấy xuất hiện một con dao găm màu vàng.
Cô ấy đâm một đao vào tim mình!
Phụt!
Máu tươi tóe ra, máu đen ở miệng vết thương lập tức nhiễm đỏ vạt áo!
"Nhan Nhi, con!"
Sau cánh cửa đồng, Bất Hủ Cầm hoảng sợ.
Chỉ thấy.
Bất Hủ Nhan lại lấy ra con dao găm thứ hai, đặt lên cổ mình: "Lão tổ, nếu không cứu được anh ấy, Nhan Nhi sẽ chết ở đây luôn!"
"Con..."
Bất Hủ Cầm bất lực, thở dài: "Vết thương do võ giả cảnh giới Tế Đạo gây ra, khắp Nguyên Thủy Chân Giới e là chỉ có ông ấy mới cứu được!"
"Con đến Vạn Y Cốc một chuyến, rồi tìm một người tên là Vạn Đỉnh Thiên!"
"Thấy chết không cứu, Diêm vương mặt lạnh - Vạn Đỉnh Thiên?"
Bất Hủ Nhan mở to mắt nhìn.
Vạn Đỉnh Thiên là tồn tại lấy y đạo tiến vào cảnh giới Tế Đạo ở Nguyên Thủy Chân Giới này!
Y thuật có thể so với quỷ thần!
Nhưng cùng với danh tiếng hiển hách, Vạn Đỉnh Thiên cũng có một biệt danh là 'thấy chết không cứu!'
Nghe nói, rất nhiều tu võ giả mang cơ thể trọng thương, cầm theo vô số báu vật đi vào Vạn Y Cốc, rồi chết đau đớn dưới mí mắt Vạn Đỉnh Thiên, người này cũng không ra tay cứu người!
Cực kỳ lãnh đạm!
Sau này, bị người ta gọi là Diêm vương mặt lạnh!
"Là ông ấy đấy!"
Bất Hủ Cầm gật đầu.
Bất Hủ Nhan do dự, rồi lo lắng hỏi: "Lão tổ, Vạn Đỉnh Thiên tính tình cổ quái, lỡ ông ấy không cứu..."
"Con yên tâm!"
Bất Hủ Cầm nói với giọng khẳng định.
Ầm ầm! Một tiếng, cánh cửa đồng mở ra một khe hở, một chiếc trâm ngọc từ bên trong bay ra, rồi rơi vào tay Bất Hủ Nhan.
"Con cầm theo chiếc trâm ngọc này, ông ấy nhất định sẽ phá lệ cứu người!"
"Đi từ đây đến Vạn Y Cốc, nhanh nhất cũng phải mất bảy ngày bảy đêm!"
"Tên nhóc này trông có vẻ cùng lắm là gắng được ba bốn ngày, thôi bỏ đi, lão tổ ta lại giúp con thêm lần nữa vậy!"
Nói xong.
Một viên đan dược màu đỏ bay ra từ khe hở của cánh cửa đồng chưa khép kín!
"Vậy này là Hồi quang phản chiếu đan, có thể giúp cậu ta tạm thời ngừng mất đi sinh mệnh trong bảy ngày!"
"Nhưng sau khi dùng đan này, con mà không kịp đến Vạn Y Cốc trong vòng bảy ngày, thì tên nhóc này hết cứu!"
Bất Hủ Nhan nắm chặt viên đan dược màu đỏ.
Cắn răng!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh máu me đầy người, sau đó kiên quyết nói: "Diệp Bắc Minh, nếu anh đồng ý thì chớp mắt!"
Diệp Bắc Minh chớp mắt một cái.
Bất Hủ Nhan nhét viên đan dược màu đỏ vào miệng Diệp Bắc Minh, sau đó cõng anh nhanh chóng rời đi!
Hồi lâu sau.
Sau cánh cửa đồng truyền tới một tiếng thở dài yếu ớt: "Nếu năm xưa ta cũng có phần dũng cảm này như Nhan Nhi, thì liệu có ở cục diện như ngày hôm nay không?"
...
Sau khi uống Hồi Quang Phản Chiếu đan.
Diệp Bắc Minh cảm thấy, cảm giác suy yếu đã biến mất đi một chút!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở phào một hơi: "May quá, nhóc con, cậu vẫn còn hy vọng!"
"Thật sự làm khó cho cô bé này rồi, không ngờ cô ấy lại làm những điều này vì cậu!"
Diệp Bắc Minh cũng không ngờ.
Bất Hủ Nhan có thể đối xử với anh như vậy!
"Cảnh giới Tế Đạo, đúng là một khoảng cách không thể vượt qua!"
"Lần này là do tôi quá tự phụ! Lần giết được Thái Ất Mạc kia, đúng là tôi quá may mắn!"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm.
Một đòn kia của Bất Hủ Khung, dù anh và tiểu Tháp liên thủ, thêm cả đốt cháy tinh huyết nữa, cũng chưa chắc đã đỡ được!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực kỳ phẫn nộ: "Tên Đế thủ kia rất có vấn đề, nếu cô ta chịu giúp đỡ!"
"Chắc chắn sẽ không đến nỗi thê thảm như này, dù có đánh không lại, chẳng lẽ còn không tự bảo vệ mình được à?"
Vừa dứt lời.
Tầng 108 trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra!
Từ bên trong vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo!
"Nếu bổn đế ra tay, ông biết sẽ có kết cục gì không?"
Chương 2131: Dao Trì, ra tay!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận: "Cô mà ra tay, ít nhất tên nhóc này sẽ không thê thảm như này!"
"Bổn đế ra tay, tất nhiên sẽ không thảm như vậy!"
Giọng Dao Trì lạnh băng: "Thậm chí, cậu ta còn không có cơ hội để thảm như này!"
"Cậu ta sẽ bị xóa sổ ngay lập tức, ngay cả ông - tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sẽ tan thành tro bụi!"
"Một khi đám người đó biết được, sau khi tôi trốn khỏi nhà tù số bảy, vẫn luôn ở cùng Diệp Bắc Minh! Thì đừng nói là một Bất Hủ Nhan, dù có mười Bất Hủ Nhan, một trăm Bất Hủ Nhan cầu xin, Diệp Bắc Minh cũng chết chắc!"
"Hiểu chưa? Bổn đế không ra tay, chính là sự bảo vệ tốt nhất dành cho Diệp Bắc Minh!"
"Ngụy biện!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất là tức giận, gào lên: "Bây giờ nhóc Diệp đã ra nông nỗi này, còn cô vẫn không sao!"
"Nếu cậu ấy không bình phục được, bổn Tháp có tự bạo cũng phải kéo cô chết cùng!"
Dao Trì cười nhạt: "Vết thương do cảnh giới Tế Đạo gây ra chỉ là chuyện nhỏ, bổn đế có cách cứu!"
"Nhưng hơi phiền toái! Nếu người của Vạn Y Cốc có cách chữa, thì cứ để người của Vạn Y Cốc cứu đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nể nang: "Tôi thấy cô căn bản không có cách cứu!"
Dao Trì nói với giọng kiêu ngạo: "Tin hay không tùy ông, cả đời bổn đế làm việc, chưa bao giờ phải giải thích cho bất kỳ ai!"
...
Trong nhà tù số sáu, tầng 7.
Tay Bất Hủ Bất Bại đang cầm một khối thạch anh liên tục phát sáng.
"Bất Hủ Nhan đã đưa Diệp Bắc Minh rời khỏi tộc Bất Hủ rồi!"
"Hai người này đi thẳng lên phía Bắc, không biết định đi đâu!"
Trong khối thạch anh, truyền ra giọng của Bất Hủ Thương: "Thằng ranh đó giết Thiên Nhi, vi phụ phải tự tay giết chết thằng ranh đó!"
"Bất Bại, cuộc so tài tông tộc còn mấy ngày nữa là kết thúc?"
Bất Hủ Bất Bại trả lời: "Khoảng ba ngày!"
"Tốt!"
Bất Hủ Thương thấp giọng nói: "Cha và mẹ con sẽ dẫn người đi truy đuổi thằng nhãi đó trước!"
"Nếu trong vòng ba ngày mà bắt được cậu ta, bọn ta sẽ đưa cậu ta về tộc Bất Hủ, nếu không bắt được, con hãy đến tìm cha và mẹ con!"
"Cha, liệu có nguy hiểm không?"
Bất Hủ Bất Bại nhíu mày.
Cảnh tượng Diệp Bắc Minh nhập ma đã làm anh ta khiếp sợ.
Bất Hủ Thương tỏ vẻ hung ác: "Một tên phế vật, còn lật trời được chắc?"
...
Một ngày sau, trên đường đến Vạn Y Cốc.
Bất Hủ Nhan cõng Diệp Bắc Minh, chạy nhanh như thỏ băng qua núi rừng: "Không ngờ mấy kẻ chết tiệt đó lại dám đuổi theo?"
"Diệp Bắc Minh anh yên tâm đi, tôi sẽ không để cho họ bắt được anh!"
"Tôi thề nhất định sẽ đưa anh đến Vạn Y Cốc, để Vạn Đỉnh Thiên chữa khỏi cho anh!"
Diệp Bắc Minh cười yếu ớt: "Nhan cô nương, cô không cần phải làm vậy vì tôi đâu!"
"Nói linh tinh gì đấy?"
Bất Hủ Nhan nghiến răng: "Bà đây là loại phụ nữ vô trách nhiệm sao? Nếu tôi đã tuyên bố, anh là người đàn ông của tôi!"
"Thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh đến cùng!"
Vù!
Một đạo huyết ảnh lao tới tấn công!
Bất Hủ Nhan phản ứng nhanh, nghiêng người tránh đi, sau đó đá một nhát vào người huyết ảnh!
Cô ấy cõng Diệp Bắc Minh, xoay một vòng xinh đẹp trên không trung, rồi nhảy ra xa vài chục mét!
"Thanh Diện Lang, Bất Hủ Thương, ông dám ra tay với tôi ư?"
Bất Hủ Nhan cắn răng, nhìn chằm chằm vào huyết ảnh to trăm trượng kia!
"Ha ha ha ha! Bất Hủ Nhan, lão phu không có hứng thú với cô, chỉ cần cô giao thằng ranh Diệp Bắc Minh ra ngay bây giờ, tôi bảo đảm cô có thể rời đi mà không mất một sợi lông nào!"
Bất Hủ Thương xuất hiện với vẻ mặt lạnh lẽo.
Lam Nguyệt Nhã đứng bên cạnh!
Đứng sau lưng hai người là ba mươi mấy vị lão giả!
Khí tức của mỗi người, đều ở Đại Đạo Chi Thượng!
"Mơ đi!"
Bất Hủ Nhan cười lạnh.
Bất Hủ Thương thất vọng lắc đầu: "Giết cậu ta!"
Ba mươi mấy bóng dáng cùng lao tới!
Bất Hủ Nhan không những không chạy, mà lao lên như phát điên, sức mạnh trong cơ thể lập tức bùng nổ: "Muốn giết tôi ư, thế thì chết chung đi!"
Năng lượng trong đan điền ngưng tụ trong nháy mắt!
"Đù!"
"Con bé định tự bạo sao?"
Ba mươi mấy vị lão giả mặt biến sắc.
Bất Hủ Thương hoảng sợ lùi về sau, hét to: "Mau trốn đi!"
Vèo! Vèo! Vèo....
Ba mươi mấy đạo thân ảnh sợ đến nỗi điên cuồng lùi về sau.
Bất Hủ Nhan lại nhếch miệng cười: "Một lũ ngu!"
"Hư Không Thuật!"
Không gian phía trước vặn vẹo.
Nứt ra một khe hở, Bất Hủ Nhan cõng Diệp Bắc Minh, nhảy vào trong!
Biến mất!
"Chết tiệt! Không ngờ người phụ nữ này lại giả vờ tự bạo, bức chúng ta lùi lại, cho cô ta có thời gian thi triển Hư Không Thuật!" Bất Hủ Thương tức xanh cả mặt: "Đuổi theo! Tiếp tục đuổi theo cho tôi!"
"Ai bắt được tiện nhân này, thưởng cho một tỷ tinh thạch vũ trụ!"
Mọi người liên thủ, xé rách không gian!
Đuổi theo hướng Bất Hủ Nhan chạy trốn.
Nửa ngày sau, Bất Hủ Nhan chân trước vừa mới ngồi xuống, thở ra một ngụm trọc khí: "Tạm thời cắt đuôi được họ, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước đã!"
Vừa mới đặt Diệp Bắc Minh xuống.
Diệp Bắc Minh nói: "Cẩn thận! Bọn họ đuổi tới nơi rồi!"
"Cái gì?"
Bất Hủ Nhan cả kinh.
Hư không phía sau dao động!
Cô ấy quay đầu lại trong vô thức, trong nháy mắt, một vết nứt không gian nổ ra!
Một bàn tay già nua vươn tay ra từ trong vết nứt không gian, đánh vào ngực Bất Hủ Nhan. Bất Hủ Nhan hộc máu, chật vật lăn đi, đập người vào một gốc cây cổ thụ mới dừng lại!
Chỉ trong vài hơi thở.
Bất Hủ Thương dẫn theo ba mươi mấy thân ảnh đi ra từ khe nứt không gian.
"Chạy đi! Chạy nữa đi! Tiểu tiện nhân, đang yên đang lành làm đại tiểu thư của đỉnh thứ ba thì không làm, lại cứ đi thích một tên nhãi ranh! Tại sao cứ phải đối địch với chúng tôi cơ chứ?" Lam Nguyệt Nhã mặt mày hung dữ.
Bất Hủ Thương âm trầm lắc đầu: "Đừng phí lời với cô ta nữa, cứ giết luôn cô ta rồi đưa Diệp Bắc Minh về!"
Hai lão giả đồng thời ra tay, trường đao trong tay chém đến đầu của Bất Hủ Nhan!
"Tiểu Tháp, cứu cô ấy!"
Diệp Bắc Minh quát một tiếng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay ra khỏi tim, khí thế cuồng bạo quét tới!
Hai lão giả Đại Đạo Chi Thượng tầng năm, thế mà không đỡ nổi một đòn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hóa luôn thành huyết vụ trong nháy mắt!
Bất Hủ Thương hoảng sợ: "Sao có thể chứ! Cái tháp này ở đâu chui ra vậy?"
Ầm ầm!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng phình to ra, hóa thành cái tháp to mấy nghìn trượng, càn quét đến!
"Cẩn thận!"
Bất Hủ Thương hét to.
"A!"
Lam Nguyệt Nhã phản ứng chậm, bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục đánh trúng, cả người nổ thành một làn huyết vụ!
"Phu nhân!"
Bất Hủ Thương cực kỳ phẫn nộ.
Ông ta khẽ quát một tiếng: "Lên hết với ông đây, mặc kệ nó là tháp gì, phế nó đi!"
"Vâng!"
Ba mươi mất lão giả cùng hô một tiếng, thanh âm nổ như sấm, mấy chục kiện binh khí đồng thời đánh vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Keng! Keng! Keng...
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trấn động liên tục, rồi bất ngờ nổ mạnh!
Phụt!
Bảy tám lão giả Đại Đạo Chi Thượng hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Những người khác đều bị đánh bay ngược ra ngoài, hộc máu!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tiếp tục ra tay, nó hút Diệp Bắc Minh và Bất Hủ Nhan vào trong, rồi bay về phía Vạn Y Cốc như sao băng.
Bất Hủ Thương mừng rỡ: "Chất lượng của tòa tháp này tốt quá!"
"Không ngờ trong tay Diệp Bắc Minh lại có bảo bối tốt như vậy!"
"Truy đuổi tiếp cho lão phu, lão phu không chỉ cần bắt sống Diệp Bắc Minh, còn phải lấy được tòa tháp đó nữa!"
Ông ta vừa dứt lời.
Một giọng nói già nua vang lên!
"Bất Hủ Thương, bổn tổ muốn tòa tháp đó!"
Giây tiếp theo.
Kể cả Bất Hủ Thương, và Lam Nguyệt Nhã vừa khôi phục máu thịt, và bị tụt một đại cảnh giới đều có nét mặt hoảng sợ!
Một lão giả mặt đỏ, đi ra từ trong hư không!
Bóng dáng người đó hiện ra!
"Khung lão tổ!"
Không ngờ Bất Hủ Khung lại đích thân tới đây?
Bất Hủ Khung bỏ qua vẻ kinh ngạc của mọi người, ông ta bước ra một bước, lập tức đạt tới khoảng cách một trăm nghìn mét!
Ông ta chặn luôn đằng trước của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bàn tay gầy guộc đánh lên thân tháp!
Khóe miệng mang theo nụ cười nhạt cân nhắc: "Tháp vô dụng, ngươi chạy cái gì?"
"Ngươi coi nơi này là tộc Bất Hủ chắc? Còn dám đuổi tới tận đây, muốn chết!"
Trong tầng 108 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới một tiếng quát lạnh!
Ngay sau đó.
Một bàn tay ngọc ngà đánh ra, đánh thẳng về phía bàn tay của Bất Hủ Khung!
Vào khoảnh khắc hai người tiếp xúc!
"A!"
Bất Hủ Khung hét thảm một tiếng, bàn tay kia hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ, dư âm khủng bố còn lan lên bả vai, nửa bên người cũng nổ theo!
Đám Bất Hủ Thương vừa mới đuổi tới nơi, thì trông thấy một cảnh suốt đời khó quên!
Bất Hủ Khung cảnh giới Tế Đạo tầng ba, thế mà lại bị một bàn tay đứt đánh cho trọng thương!
"Ôi má ơi..."