Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Thiên lao Long Hồn

Tiểu phân đội Long Hồn đi bắt anh.

Còn muốn dùng Tôn Thiến để uy hiếp.

Kết quả.

Toàn bộ tiểu phân đội bị Diệp Bắc Minh đánh cho một trận, mỗi người còn phải đền tội bằng một cánh tay.

Không ngờ hôm nay Chu Chính Quốc lại nhìn thấy Diệp Bắc Minh.

Kẻ thù gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.

Mày cũng có ngày hôm nay!!!

Chu Chính Quốc nở nụ cười giễu cợt: “Diệp Bắc Minh, xin lỗi!”

“Bây giờ chưa đến giờ làm việc, nếu cậu muốn gặp tầng lớp cấp cao của đội Huyền Cơ, với thân phận thiếu soái Long Hồn, quả thật có thể gặp được”.

“Nhưng tôi đề nghị sau tám giờ sáng hãy tới”.

“Hơn nữa còn phải viết một tờ đơn xin, chờ cấp trên của tôi đồng ý, cậu mới có thể đi vào”.

Thiếu soái?

Con mẹ nó giỏi lắm sao?

Tao bảo mày sau tám giờ đền thì sau tám giờ mày mới được đến.

Diệp Bắc Minh nhìn ra Chu Chính Quốc cố ý gây khó khăn.

Anh bước đến trước mặt Chu Chính Quốc!

Chu Chính Quốc kinh hãi: “Cậu làm gì?”

Quá nhanh!

Ông ta không phản ứng kịp.

Soạt!

Diệp Bắc Minh giáng một cái tát!

Chu Chính Quốc giống như chó chết.

Ngã ra ngoài mười mấy mét, toàn thân là máu, vô cùng thê thảm!

“Đội trưởng!”

Những người có mặt tại đây ngược lại hít hơi lạnh.

Tô Mạc Già cách đó không xa cũng bối rối.

Diệp Bắc Minh ra tay ở đây?

Đây chính là trụ sở chính của đội Huyền Cơ đấy!

“Mày!!!”

Chu Chính Quốc giận dữ, lảo đảo bò dậy, chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh tiến lên, túm tay ông ta.

Dùng sức gập một cái kêu ‘răng rắc’, cánh tay trực tiếp gãy lìa.

“A!”

Ông ta kêu gào thảm thiết giống như giết lợn.

“Thứ nhất, tôi cấp soái, còn ông…”, anh cúi đầu nhìn huân chương của Chu Chính Quốc: “Một thiếu tá bình thường căn bản không có tư cách nói chuyện với tôi”.

“Thứ hai, nhìn thấy quan lớn, phải gọi chức vị của tôi, chứ không phải gọi tên tôi!”

“Thứ ba, nếu ông lại dùng tay chỉ tôi, tôi bảo đảm vặn gãy cổ ông!”

Chu Chính Quốc khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, không dám thở mạnh một cái: “Mày…”

Trong mắt đều là lửa giận!

Những người đội Huyền Cơ cũng hoàn toàn ngơ ngác.

Diệp Bắc Minh này quả nhiên mạnh như trong truyền thuyết!

Quát lớn một tiếng: “Có nghe thấy hay không?”

Một luồng sát khí ngưng tụ!

Lạnh như băng!

Thấu xương!

Lúc này, người Chu Chính Quốc đối mặt không phải con người, mà là thần chết.

Ông ta hoảng sợ cúi đầu: “Nghe… nghe thấy rồi, Diệp thiếu soái”.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Hôm nay đội Huyền Cơ các người dẫn về một người, cô ta tên là Tô Ấu Ninh, dẫn tôi đi gặp cô ta”.

“Rõ”.

Chu Chính Quốc không dám không vâng lời.

Gọi một chiếc xe, lái đến nội bộ đội Huyền Cơ.

Sau khi Chu Chính Quốc rời đi, mấy tướng sĩ mới phản ứng được: “Mau, mau đi thông báo cho đại soái!”

Mười phút sau.

Diệp Bắc Minh xuất hiện sâu trong đội Huyền Cơ, một tòa kiến trúc sắt thép xuất hiện ở phía trước.

Cửa canh phòng nghiêm ngặt, có một Đại Tông Sư trông chừng.

Còn có một Võ Hoàng trấn giữ!

Diệp Bắc Minh đứng ở phía xa, nhướng mày: “Đây là đâu?”

Chu Chính Quốc trả lời: “Bẩm thiếu soái, đây là thiên lao của toàn bộ Long Hồn”.

“Người bị nhốt đều là võ giả đứng đầu, những kẻ hung ác nhất”.

“Phạm nhân của đội Huyền Cơ, đội Thiên Cơ, đội Thần Cơ đều sẽ bị nhốt ở đây”.

“Dưới đất có tổng cộng tầng mười!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Chu Chính Quốc lạnh như băng: “Tô Ấu Ninh phạm tội gì?”

“Các người nhốt cô ta ở trong này?”

Mặc dù anh và Tô Ấu Ninh không có quan hệ gì.

Nhưng cô gái kia là bạn tốt của Chu Nhược Giai!

Hơn nữa.

Là người cuối cùng gặp Chu Nhược Giai.

Đội Huyền Cơ lại nhốt một cô gái bình thường trong thiên lao của đội Huyền Cơ?!!!

Toàn thân Chu Chính Quốc run rẩy: “Diệp… thiếu soái… cái này không phải chuyện của tôi”.

“Là ý của cấp trên!”

“Ha ha”.

Diệp Bắc Minh cười.

Trực tiếp đi về phía thiên lao đội Huyền Cơ.

Canh phòng trước thiên lao đã sớm chú ý tới Diệp Bắc Minh.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi tới, trực tiếp ngăn cản anh: “Đứng lại!”

Diệp Bắc Minh nói ra lời khiếp sợ: “Mở thiên lao ra, tôi phải dẫn một người đi”.

Võ Hoàng đó sửng sốt, sau đó cười: “Cậu thanh niên, cậu biết đây là đâu không?”

“Dẫn một người đi, không có chỉ thị viết tay, một con ruồi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này”.

Quát một tiếng: “Cút!”

Một chữ ‘cút’ quyết định sống chết của ông ta.

Ầm!

Gần như trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra.

Võ Hoàng này bay thẳng ra ngoài.

Một tiếng ‘keng’ vang lên, đụng vào vách tường sắt thép sau lưng, trực tiếp biến thành một vũng máu!

“A!”

Chu Chính Quốc bị dọa sợ nằm trên đất.

Da đầu tê dại!

Mẹ nó!

Đây chính là Võ Hoàng đấy!

Còn là Võ Hoàng trung kỳ!

Cứ như vậy bị đánh chết?

Hóa thành máu, thân thể cũng nổ tung!!!

Chu Chính Quốc sợ đến ngây ngốc.

“Cậu!!!”

Những người khác của đội Huyền Cơ mặt lộ vẻ khiếp sợ, vốn không dám ra tay một mình.

Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn Chu Chính Quốc ra lệnh: “Dẫn đường”.

“Dạ!”

Chu Chính Quốc bò dậy, dẫn đầu đi vào thiên lao.

Diệp Bắc Minh theo sát phía sau.

Bên trong thiên lao đen như mực, vô cùng ẩm ướt.

Mùi tanh hôi khó ngửi, giống như có vô số lượng thịt lớn thối rửa dưới cống thoát nước.

Mới đi được mấy bước.

Giọng nói sôi trào truyền tới.

“Khà khà khà khà ~~~”

“Lại có người tới!”

“Ha ha ha ha, là một thanh niên, máu thịt hắn thơm quá!”

“Cậu thanh niên, ông đây muốn ăn mày!”

“Thực Nhân Ma, con mẹ nó ông khách khí chút đi, đừng dọa người ta sợ!”

“Ha ha ha ha ha!”

Trong phòng giam hai bên hành lang truyền đến giọng nói khiến người ta da đầu tê dại.

Những người này đều là võ giả!

Lúc này.

Xương bả vai của họ đều bị đâm xuyên, dùng thép khóa lại.

Dù thực lực ngút trời cũng đừng hòng rời khỏi đây!

“Im miệng!”

Diệp Bắc Minh quát.

Một luồng khí tức tử vong lạnh băng tràn ra ngoài!

Trong nháy mắt, toàn bộ ngục giam giống như biến thành hầm băng, nhiệt độ hạ xuống mười mấy độ.

Tất cả phạm nhân đểu cảm thấy có một luồng ý tử vong bao phủ đỉnh đầu bọn họ.

Lập tức im lặng!

Chu Chính Quốc trố mắt nghẹn họng: ‘Ở đây đều là võ giả hàng đầu, phạm nhân hung ác nhấy!’

‘Hắn… hắn trong nháy mắt liền khuất phục được bọn họ?’
Chương 252: Thẩm Thiên Sơn

Chu Chính Quốc thiếu chút nữa bị hù chết.

“Dẫn đường”.

Diệp Bắc Minh vẫn chỉ có hai chữ.

Chu Chính Quốc run rẩy, tiếp tục đi vào sâu trong ngục giam.

Tù nhân hai bên mặt đầy cung kính, rối rít đứng phía sau hai bên ngục giam, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Vào tầng thứ hai dưới mặt đất.

Nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đỉnh đầu có một hàng đèn khô vàng.

Chỉ là mơ hồ có thể nhìn thấy trong phòng giam hai bên có nhốt một vài người.

Số lượng không phải rất nhiều.

Đột nhiên.

Khi Diệp Bắc Minh đi ngang qua một phòng giam trong đó, một bàn tay chìa ra nắm về phía anh.

Soạt!

Tốc độ cực nhanh như điện chớp.

Bùm!

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh một quyền, bàn tay túm qua cùng với ngục giam trong nháy mắt nổ tung.

Người trong tù ra tay túm lấy Diệp Bắc Minh hóa thành một mảng sương máu, chết oan uổng.

Im lặng như tờ!

Cả đường đi không ai mở mắt ra tay.

Cuối cùng.

Khi sắp bước vào tầng tiếp theo.

Một giọng nói truyền tới: “Cậu thanh niên, tôi đã nhìn thấy cậu”.

Diệp Bắc Minh dừng bước: “Hả?”

Người nọ không nói.

Ông ta tựa vào góc tường, giống như một thi thể, toàn thân tản mát ra mùi hôi thối!

Chu Chính Quốc nhanh chóng giải thích: “Diệp thiếu soái, người này là tội phạm bị truy nã hàng đầu”.

“Ba mươi năm trước chúng tôi đã bắt đầu truy nã ông ta, cuối cùng đã bắt được ông ta tại một thành phố ở duyên hải vào mười bảy năm trước”.

“Tổn thất mấy chục anh em!”

“Ông ta được giam ở đây mười bảy năm rồi, đang nói hưu nói vượn đấy”,

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Không để ý tới nữa.

Trực tiếp tiến vào tầng tiếp theo.

Khi ở phòng giam thứ năm, anh nhìn thấy Tô Ấu Ninh.

Cô gái này bây giờ toàn thân đều là vết thương, cả người thoi thóp.

Trạng thái tinh thần của cô ta rất kém, rúc trong góc run lẩy bẩy.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Xua tay xuất hiện kiếm Đoạn Long!

Một kiếm chém vào phòng giam chế tạo từ thép, bước vào trong.

“A… Đừng qua đây… đừng qua đây nữa, tôi nói hết rồi mà”.

Tô Ấu Ninh hai tay ôm đầu.

Hoảng sợ kêu to.

“Tôi nói hết với các người rồi mà, những thứ khác tôi không biết gì cả”.

“Hu hu hu… đừng giết tôi mà’.

Diệp Bắc Minh nói: “Tô Ấu Ninh, là tôi”.

Tô Ấu Ninh nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt tràn đầy tia máu xuyên qua mái tóc dài ướt nhẹp, nhìn vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh!

Giống như vớ được rơm rạ cứu mạng!

“Hu hu hu, cứu tôi… anh Diệp cứu tôi…”

Tô Ấu Ninh nghiêng đầu.

Trực tiệp ngất xỉu.

Diệp Bắc Minh ra tay, mấy cây kim bạc đâm vào trong cơ thể.

Ôm Tô Ấu Ninh, đi ra ngoài ngục giam.

Đột nhiên.

Một giọng nói uy nghiêm lạnh như băng truyền tới: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể dẫn người phụ nữ này đi!”

Cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân.

Sau đó, một đám người xuất hiện ở phía trước.

Chặn đường đi!

Cầm đầu là một lão giả nhìn khoảng chừng sáu mươi bảy mươi tuổi.

Mặc đồ thường, tu vi Võ Tông sơ kỳ!

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, đội Huyền Cơ lại có Võ Tông trấn giữ?

“Thẩm soái!”

Chu Chính Quốc nhìn thấy người đến, lập tức xông đến.

Một tiếng quỳ vang lên, khóc lóc kể lể tố cáo Diệp Bắc Minh!

Thẩm Thiên Sơn!

Thống soái tối cao của đội Huyền Cơ!

Một trong mười đại soái Long Hồn, xếp hạng thứ ba!

Diệp Bắc Minh ôm Tô Ấu Ninh ra khỏi phòng giam: “Nếu tôi cứ muốn mang đi thì sao?”

Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng vô tình: “Vậy thì cậu cùng ở lại đi!”

Ầm!

Diệp Bắc Minh một tay ôm Tô Ấu Ninh, hai đầu gối cong lại, tung người nhảy lên.

Anh lại chủ động ra tay!

Thẩm Thiên Sơn ngơ ngác!

Đột nhiên ông ta quát lớn: “Tự tìm cái chết!!!”

Hổ gầm long ngâm!

Vang khắp toàn bộ tầng thứ ba của thiên lao.

Hai cánh tay Thẩm Thiên Sơn rung lên, giống như một con vượn bước ra, liều chết xông tới!

Mặt đất trong nháy mắt nổ tung, xuất hiện một hố sâu.

Ầm!

Hai người đấu quyền.

Một luồng khí tuôn trào, Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ.

Thẩm Thiên Sơn lui về phía sau mười mấy bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng: “Sao có thể!”

“Rít!”

Những người khác của đội Huyền Cơ nhìn thấy cảnh tượng này, ngược lại hít một hơi lạnh.

Thẩm soái thực lực Võ Tông đó!

Diệp Bắc Minh dựa vào đâu?

Vào lúc mọi người đang khiếp sợ.

Một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Diệp thiếu soái, muộn vậy rồi, cậu xin cậu dừng lại chút đi”.

“Trước đó không phải đã nhắc nhở cậu rồi sao, có chuyện gì cứ trực tiếp liên lạc với tôi”.

“Tìm một người thôi mà, cần gì phải đích thân tới?”

Ai cũng ngây người.

Kinh ngạc quay đầu.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn đi tới.

Ông ta đeo kính gọng vàng.

Cầm khăn tay, che miệng mũi.

Giống như không chịu nổi mùi hôi thối của thiên lao.

Đi lại còn có chút siêu vẹo.

Đây là người bình thường, không biết chút võ công nào!

Tất cả người của đội Huyền Cơ bao gồm cả Thẩm Thiên Sơn đều kinh ngạc nhìn ông ta!

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Thư ký Tiền, sao ông đến đây?”
Chương 253: Dạ Kiêu

Một người bình thường nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đội Huyền Cơ vô cùng nghiêm túc.

Ngay cả Thẩm Thiên Sơn cũng trầm giọng nói: “Bí thư Tiền, ông đến đây làm gì?”

Thư ký Tiền cười: “Tôi cần phải giải thích với ông sao?”

“Ông!”

Thẩm Thiên Sơn cứng họng.

Bị nghẹn đến mức không nói được câu nào!

Ngay trước mặt nhiều tướng lĩnh của đội Huyền Cơ, thư ký Tiền lại không nể ông ta một chút nào.

Thư ký Tiền vốn không coi Thẩm Thiên Sơn ra gì.

Ông ta đại diện cho Long Chủ đến.

Cần phải nể mặt Thẩm Thiên Sơn?

Thư ký Tiền bước nhanh tới: “Diệp thiếu soái, hay chúng ta rời khỏi đây trước”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh sao cũng được gật đầu.

Xem ra lại nợ vị sư huynh kia một ân huệ.

Nói bản thân có phải quá được việc không?

Thẩm Thiên Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền rời đi.

Ầm!

Chờ khi hai người đi rồi, Thẩm Thiên Sơn đấm ra một quyền: “Diệp Bắc Minh, thư ký Tiền!”

“Các người chờ đấy!!!”

Vách tường sắt thép lõm xuống một lỗ thủng khủng khiếp.

Diệp Bắc Minh quay về tầng thiên lao thứ hai, vừa muốn rời đi.

Đột nhiên.

Giọng nói người đàn ông kia lại một lần nữa vang lên: “Quả nhiên cậu giống y đúc bà ta, tôi đã nói rồi mà, sao cảm giác giống như đã từng nhìn thấy cậu”.

Soạt!

Diệp Bắc Minh dừng bước.

“Ông nói gì?”

Ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt phong tỏa người này.

Người đàn ông cười hắc hắc:” Hai mươi ba năm trước, vùng Tam Giác Vàng, Tượng Quốc”.

“Tôi đã nhìn thấy một người phụ nữ rất giống cậu!”

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ông còn biết cái gì?”

Người đàn ông chỉ vào xích sắt trên người: “Đưa tôi rời khỏi đây, hơn nữa đảm bảo an toàn tính mạng cho tôi”.

Diệp Bắc Minh không chút do dự đồng ý: “Được”.

Xua tay!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện!

Keng!

Một tiếng vang thật lớn, phòng giam bị chém ra.

Người đàn ông trong đó ngơ ngác, chậm rãi đi ra.

Lộ ra khuôn mặt tàn bạo toàn máu!

Keng! Keng!

Diệp Bắc Minh lại chém ra hai kiếm, chém rơi xiềng xích trên xương bả vai của người đàn ông.

Sắc mặt người đàn ông hồi phục được một chút.

Trong nháy mắt, thư ký Tiền chỉ cảm thấy có một con dã thú đi từ trong lồng ra, nguy cơ tứ phía!

Một luồng sát khí tấn công tới!

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không hề sợ.

Người đàn ông có chút bất ngờ.

Thẩm Thiên Sơn đi ra, thấy Diệp Bắc Minh thả một tên phạm nhân, trong nháy mắt liền nổi giận!

“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì thế?”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Thư ký Tiền nhìn ông ta: “Một tên tù nhân thôi mà, thả thì thả”.

Thẩm Thiên Sơn mặt nặng nề: “Thư ký Tiền, ông biết hắn là ai không?”

“Tôi nói cho ông biết, đây là nhân vật cực kỳ nguy hiểm!”

“Nếu như hắn chạy ra thiên lao, đối với Long Quốc và toàn thế giới mà nói, chính là một tai họa!”

Lúc này.

Giọng nói Diệp Bắc Minh vang lên: “Nói cho tôi biết, ông là ai!”

Người đàn ông lạnh giọng nói: “Đứng thứ 297 bảng xếp hạng ngầm, Dạ Kiêu!”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Bảng xếp hạng ngầm? Đó là gì?”

“Có gì khác so với bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu?”

“Ha ha!”

Dạ Kiêu khinh thường cười, lắc đầu nói: “Nhóc con, bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu đó là thứ rác rưởi gì? Chắc chỉ dành cho những người không hiểu võ đạo”.

“Một vài tên võ giả phế vật uống thuốc đề thăng thực lực đều có thể vào được bảng xếp hạng”.

“Cậu cảm thấy thứ đó có tác dụng?”

Diệp Bắc Minh không nói gì nhìn Dạ Kiêu.

Con ngươi lạnh như băng!

Rét lạnh!

Dạ Kiêu lại cảm thấy có gì đó nguy hiểm.

Sắc mặt ông ta nghiêm túc, tiếp tục mở miệng: “Bảng xếp hạng ngầm là bảng xếp hạng cấp thế giới”.

“Võ giả các nước trên toàn thế giới gần như đều ở trong bảng xếp hạng ngầm!”

“Đừng thấy tôi đứng thứ 297 bảng xếp hạng ngầm, nhưng một mình tôi có thể càn quét toàn bộ bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.

“Cái này chính là bảng xếp hạng ngầm!”

Diệp Bắc Minh phản ứng rất bình tĩnh: “Ờ”.

Thấy phản ứng này của Diệp Bắc Minh, sắc mặt Dạ Kiệu trầm xuống: “Cậu… thái độ gì đấy?”

Diệp Bắc Minh cười: “Một tù nhân như ông cần tôi thái độ gì?”

Dạ Kiêu cười thâm sâu: “Sắp không phải rồi!”

Soạt!

Ông ta bước đi, bóng người quỷ dị, tộc độ cực nhanh xông ra ngoài thiên lao.

Như quỷ vậy!

Không khí sắp bị xé toạc!

Dạ Kiêu bị nhốt 17 năm, khóa xương bả vai.

Vừa mới thoát khỏi giam cầm đã có thân pháp này.

Giọng nói Diệp Bắc Minh truyền bên tai: “Dạ Kiêu, ông muốn đi đâu?”

“Cái gì?”

Dạ Kiêu thất kinh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Diệp Bắc Minh đang đuổi theo, cách ông ta chưa đến một mét.

Hai người gần như sát vào nhau!

Làm sao có thể!

Sao hắn có thể có tốc độ của mình?

Dạ Kiêu ông ta dùng tốc độ làm danh hiệu!

Cho dù là người trong top 200 bảng xếp hạng ngầm cũng chưa chắc có được tốc độ của ông ta.

Cậu thanh niên này dựa vào đâu?

Đáng sợ hơn là trong ngực Diệp Bắc Minh còn đang ôm một người phụ nữ.

“Cút!”

Dạ Kiêu thẹn quá thành giận, quát một tiếng lớn.

Giơ tay đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!

Một tiếng ‘bốp’ vang lên!

Dạ Kiêu kinh ngạc!

Cậu thanh niên này lại túm được cổ tay ông ta, sau đó dùng sức ném!

Phốc!

Một cánh tay của ông ta bị bị xé toạc!

Sau đó.

Keng!

Dạ Kiêu ngã bay ra ngoài như chó chết, đụng vào vách tường chế tạo bằng sắt thép.

Phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ!

Thẩm Thiên Sơn cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy.

Những tướng lĩnh khác của đội Huyền Cơ mặt cũng đầy chấn động!

Chân mày thư ký Tiền nhướng mạnh, rất hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi.

Diệp Bắc Minh lao ra khỏi thiên lao: “Ông có thể tiếp tục chạy trốn”.

“Lần này, phế một cánh tay của ông”.

“Lần tiếp theo chém đầu ông”.

Cộp!

Tiện thể vứt cánh tay cụt.

Dạ Kiêu chậm rãi đứng dậy.

Im lặng nhặt cánh tay cụt của mình, đi theo.

Dạ Kiêu biết, mình ở trong tay cậu thanh niên này, không thể nào chạy mất!

Anh có thể thả mình, cũng có thể… giết mình!

...

Rời khỏi đội Huyền Cơ.

Tô Mạc Già chờ đợi trong lo lắng, nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện.

Còn mang theo cả Tô Ấu Ninh, cô ta ngây người.

Đồng thời.

Cô ta còn phát hiện thư ký Tiền bên cạnh Diệp Bắc Minh, con ngươi co rút lại: “Ông… ông là thư ký Tiền?”

“Tôi nhớ ra ông, vào ngày mừng thọ của ông nội tôi, ông đại diện cho trung khu đến chúc thọ ông nội!!!”

Tô Mạc Già kinh ngạc!

Thư ký Tiền!
Chương 254: Có phiền toái?

Người bên cạnh Long Chủ!

Lại đi theo sau lưng tiểu sư bá?

Không thể nào!

Phải biết rằng, khi thư ký Tiền đi Trung Hải thị sát, những tầng lớp cấp cao kia đều phải đi theo phía sau tiếp đón.

Lúc này.

Thư ký Tiền lại đi theo sau lưng Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già cũng phải ngơ ngác!

Cho dù là thiếu soái của Long Hồn cũng không thể có đãi ngộ này.

Thư ký Tiền mỉm cười chìa tay ra: “Cô Tô, xin chào”.

“Ách, chào ông, chào ông”.

Tô Mạc Già có chút ngơ ngác.

Liền vội vàng tiến lên bắt tay.

Diệp Bắc Minh lên xe: “Đi thôi, về trước đã”.

Thư ký Tiền gật đầu, mọi người cùng nhau lên xe.

Tô Mạc Già lại liếc nhìn Dạ Kiêu, sao người này lại cầm một cánh tay cụt? Còn bị thương?

Không có suy nghĩ nhiều.

Chắc là người bên cạnh thư ký Tiền.

Xe của thư ký Tiền trực tiếp lại về doanh trại Thiên Cơ.

Diệp Bắc Minh tìm được một căn phòng, trực tiếp ôm Tô Ấu Ninh đi vào.

Cắm kim bạc xuống!

Tô Ấu Ninh tỉnh lại, nhìn thấy đã rời khỏi thiên lao, lập tức gào khóc.

Sau khoảng mười phút, cô ta dần ngừng khóc.

Giọng Diệp Bắc Minh truyền tới: “Người đưa Nhược Giai đi là ai, kể ngọn nguồn tình huống lúc đó cho tôi”.

Năm phút sau.

Tô Ấu Ninh cẩn thận nói một lần tình huống lúc đó.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Địa bàn Côn Luân?”

“Nhìn trúng thể chất của Nhược Giai, muốn truyền thụ công pháp tu võ cho cô ấy?”

Nghe đến đây.

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi là được.

Địa bàn Côn Luân quả thật có một vài cường giả tuyệt thế thích ra xã hội bên ngoài thu nhận đệ tử.

Nếu Nhược Giai bị cường giả của địa bàn Côn Luận nhận làm đệ tử, chưa chắc không phải chuyện tốt.

Nhưng dù Nhược Giai không phải bị người của điện Huyết Hồn mang đi!

Cũng phải diệt Điện Huyết Hồn!

Diệp Bắc Minh nói: “Cô ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chờ vết thương cô khỏi, tôi bảo người đưa cô về Trung Hải”.

Đi ra khỏi phòng.

Lúc này.

Anh đã để lại trong lòng Tô Ấu Ninh ấn tượng không thể xóa nhòa.

Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đến một căn phòng khác.

Dạ Kiêu ngồi đó, đang cầm chỉ khâu quần áo nối cánh tay mình lại.

Là một ác nhân!

Thấy Diệp Bắc Minh đi vào, Dạ Kiêu dừng lại: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi là người thông minh, cậu rất lợi hại”.

“Hai mươi ba năm trước người phụ nữ giống cậu đã từng xuất hiện ở Tượng Quốc, sở dĩ nhìn thấy cậu liền nhớ đến bà ta, là vì bà ta để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc”.

“Đây là người phụ nữ thực lực vô cùng đáng sợ, tất cả cao thủ võ đạo của Tượng Quốc,

Đều không phải đối thủ của bà ta”.

“Cuối cùng, bà ta tiến vào một khu vực thần bí ở Tam Giác Vàng, sau đó thì tôi không biết nữa”.

Dạ Kiêu nói một hơi.

Có chút lo lắng!

Vừa rồi Diệp Bắc Minh xé toạc cánh tay ông ta.

Có thể không lo lắng sao?

Càng không nói đến cậu thanh niên này tướng mạo giống hệt người phụ nữ hai mươi ba năm trước.

Có lẽ… là con trai của bà ta?

Dạ Kiêu không ngốc, điều này rất dễ đoán được.

Diệp Bắc Minh khen ngợi: “Ông rất thông minh, không để tôi lãng phí miệng lưỡi”.

Dạ Kiêu cúi đầu, tiếp tục vá lại cánh tay: “Bởi vì tôi không muốn chết”.

Vèo!

Diệp Bắc Minh bước ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Kiêu.

Dạ Kiêu lấy làm kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh giơ tay túm lấy cánh tay gãy của Dạ Kiêu!

Mấy cây kim bạc rơi xuống, đâm vào tay cụt của ông ta, nối liền mạch máu.

Anh lại lấy ra thuốc bột, vẩy vào vị trí vết thương.

Dạ Kiêu trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin!

Cánh tay của mình đã có thể cử động!

Mặc dù vẫn đau, nhưng cánh tay này bị xé nát đó!

Loại y thuật thần kỳ này quá nghịch thiên rồi!

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: “Tự băng bó, vài ba ngày là có thể khôi phục”.

“Không ảnh hưởng đến thực lực võ đạo của ông”.

“Vẫn là câu nói đó, ông có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, chỉ cần ông có thể chạy thoát!”

“Cuối cùng, chờ tôi rảnh, theo tôi đi một chuyến đến Tượng Quốc, nếu tôi phát hiện ông lừa tôi, chết!”

Dạ Kiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh.

Ngây người!

Thủ đoạn ác liệt này!

Thực lực võ đạo kinh người!

Còn có y thuật nghịch thiên!

Cũng không khiến ông ta kinh ngạc, bất ngờ.

Ngược lại là vẻ kinh hãi khiếp sợ!

Thủ đoạn này dù xuất hiện trên người ai, tương lai người đó đều tiền đồ vô hạn.

Nhưng loại năng lực đặc biệt này sao có thể đồng thời xuất hiện trên cùng một người?

Dạ Kiêu sống nhiều năm như vậy, dù sao cũng là một Võ Tông!

Lúc này.

Lại có một loại cảm giác bị mị lực của Diệp Bắc Minh thuyết phục, ông ta nhìn về bóng lưng Diệp Bắc Minh hô lớn: “Cậu là ai?”

Ba chữ mơ hồ truyền đến.

“Diệp Bắc Minh”.

...

Rời khỏi chỗ Dạ Kiêu không lâu.

Thư ký Tiền cười tủm tỉm: “Diệp thiếu soái, chiến tích lần này của cậu quá khiếp sợ!”

“Long Chủ đã biết chuyện của đảo quốc Đông Doanh”.

“Từ nay về sau, Đông Doanh không phải mối uy hiếp với Long Quốc nữa!”

“Phía Hùng Quốc, Lang Quốc, Đức Quốc phản ứng rất lớn, có chút khó giải quyết”.

Nói đến đây.

Thư ký Tiền ngừng lại một chút, cau mày: “Còn có…”

“Đường Môn của tỉnh Xuyên Thục, cậu cứ thế tiêu diệt, vấn đề e rằng khá lớn”.

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Sao thế, có phiền toái?”
Chương 255: Tầng thứ ba

Thư ký Tiền suy nghĩ một chút.

Nghiêm túc gật đầu: “Tạm thời không phiền, nhưng không có nghĩa tương lai sẽ không phiền”.

“Đường Môn là một thành viên của thế gia Cổ Võ, dùng độc dược và cơ quan ám khí để xưng bá”.

“Trên thực tế nhưng thứ này ở trước mặt vũ khí nóng hiện đại hóa cũng không tính là gì!”

“Cho dù là thế gia Cổ Võ đứng đầu, ở trước mặt bom nguyên tử cũng không chịu nổi một kích”.

“Nhưng cậu biết tại sao thế gia Cổ Võ vẫn kinh khủng như vậy không?”

Diệp Bắc Minh yên lặng chốc lát.

Trong lòng khẽ nhúc nhích, nói ra mấy chứ: “Địa bàn Côn Luân?”

Thư ký Tiền gật đầu khen ngợi: “Thiếu soái thông minh, không tệ!”

“Nhưng thế gia Cổ Võ này sở dĩ kinh khủng là bởi vì từ xưa đến nay, họ chính là một chi nhánh của các thế lực khủng khiếp trong địa bàn Côn Luân”.

“Hoặc nói, bọn họ là người phát ngôn ở thế tục của địa bàn Côn Luân”.

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Khẽ gật đầu.

Anh cũng phát hiện, những thế gia Cổ Võ được thổi phồng này gần như không có gì khủng khiếp.

Bao gồm nhà họ Hạ Cổ Võ, nhà họ Đường Cổ Võ anh từng đi qua, cảm giác rất giống nhau.

Giới võ đạo vậy mà thật đáng sợ!

Hóa ra sau lưng còn có nhân vật khổng lồ địa bàn Côn Luân này.

Giải thích như vậy là hoàn toàn hợp lý.

Thư ký Tiền lại hỏi: “Tần Hóa Thiên là cậu giết?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Là tôi giết”.

Thư ký Tiền có chút cạn lời: “Tôi vẫn phải đi giải quyết bên phía đội Thần Cơ, nếu không cũng sẽ phiền toái”.

“Tần Hóa Thiên từ địa bàn Côn Luân đi ra, không phải người bình thường”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi tin ông xử lý tốt”.

Thư ký Tiền: “…”

Ông ta chuyển chủ đề: “Đúng rồi thiếu soái, những loại dược liệu cậu yêu cầu tôi tìm, tôi đã thu thập xong hết rồi”.

Một màu trắng sáng xuất hiện phía chân trời.

Trời đã sáng!

Hưu!

Tiếng còi thức dậy truyền tới.

Có người hô lớn: “Tập hợp!”

Giờ thể dục buổi sáng đã đến, tất cả tướng sĩ đội Thiên Cơ đề tập trung ở thao trường.

Thư ký Tiền và Diệp Bắc Minh nhìn các tướng sĩ từ phía xa: “Diệp thiếu soái, Long Chủ giao đội Thiên Cơ cho cậu, chính là hy vọng cậu có thể dẫn dắt đội Thiên Cơ trở nên mạnh hơn”.

Những dược liệu kia tôi đặt đặt vào trong mật thật chuẩn bị cho cậu”.

“Cậu có thể đi bất cứ lúc nào”.

Thư ký Tiền nhìn đồng hồ trên tay: “Tôi đi trước, còn phải xử lý chút chuyện”.

Diệp Bắc Minh giơ tay ném ra mấy viên đan dược.

Thư ký Tiền sửng sốt: “Cho tôi?”

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Dùng để kéo dài tuổi thọ, nếu thư ký Tiền mệt rồi suy sụp, sau này ai thu dọn tàn cuộc cho tôi?”

“Ha ha ha ha!”

Thư ký Tiền cười sang sảng, bước nhanh rời đi.

Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người đi về phía mật thất thư ký Tiền nói.

Có mấy tướng sĩ của đội Thiên Doanh bảo vệ cửa mật thất.

“Thiếu soái! Chào!”

Mọi người vô cùng kính trọng.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Mở cửa!”

Cửa lớn của mật thất mở ra, Diệp Bắc Minh tiến vào trong đó.

Liếc nhìn, tất cả đều là các loại kệ đựng đồ.

Trên các dãy kệ có ghi đầy đủ tên các loại dược liệu.

Có khoảng trên mười ngàn loại!

Diệp Bắc Minh ngây người: “Thư ký Tiền ông mang cả kho dược liệu Long Quốc dọn đến đây?”

Anh bắt đầu chuẩn bị luyện đan.

Sư huynh giúp anh quá nhiều, thư ký Tiền cũng nhiều lần làm việc vì anh.

Các tướng sĩ của Long Hồn, thời điểm để đề thăng thực lực đây rồi!

Đột nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nhắc nhở: “Nhóc con, có phải cậu bận quá không!”

“Muốn tôi mỗi lần đều phải nhắc nhở cậu sao?”

“Lên cấp, tầng thứ ba tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể mở rồi!”

“Vào!”

Một suy nghĩ của Diệp Bắc Minh.

Tiến vào không gian nội bộ tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Một tòa bảo tháp màu trắng xuất hiện ở trước mắt.

Lập tức lên tầng thứ hai.

Quả nhiên nhìn thấy một chiếc cầu thang nối thẳng lên tầng thứ ba.

Bước lên.

Sau khi tiến vào tầng thứ ba, trên một đài đá nhô ra có đặt một chiếc hộp ngọc.

Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì thế, chỉ có một món đồ?”

“Trước kia không phải có ba món sao?”

Anh có chút buồn bực!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Nhóc con, cậu nhặt được lợi ích lớn đấy!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Chỉ có một món đồ mà tôi được lợi ích?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Mỗi lần tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở một tầng, đều là phẩn thưởng thăng cấp cho vật chủ”.

“Giá trị phần thưởng là giống nhau!”

“Giá trị của ba món đồ cũng giống như giá trị của một món đồ”.

“Nhưng đối với cậu có lẽ sẽ khiến cậu xảy ra biến chất!”

Nghe được những lời này.

Diệp Bắc Minh cũng hứng thú.

Rốt cuộc là thứ gì?

Anh đi tới mở hộp ngọc ra xem, bên trong là một quyển bí tịch.

Mở trang thứ nhất: “Thuật Đằng Không, cấp Thánh, võ kỹ hạ phẩm!”

“Cấp Thánh!!!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “Là võ kỹ cấp Thánh?”

“Võ khí cấp Thánh trên cả cấp Thần?!!!”

Diệp Bắc Minh kinh sợ, giọng nói đang run rẩy.

Mặt anh đỏ đến mang tai, hô hấp dồn dập.

Dù anh ở chỗ 99 vị sư phó cũng chưa từng nghe nói qua đến võ kỹ cấp Thánh!

Võ kỹ này là vật trong truyền thuyết.

Lại… thật sự tồn tại?

Diệp Bắc Minh không nhịn được hét lớn một tiếng: “Mẹ nó!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh cười: “Thế nào, niềm vui bất ngờ chứ?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nào chỉ niềm vui bất ngờ, quả đúng là kinh sợ mẹ nó luôn”.

“Võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh, nếu truyền ra ngoài, giới võ đạo toàn cầu cũng sẽ nổi điên”.

Diệp Bắc Minh có thể nghĩ đến một cảnh tượng.

Những võ giả kia mà biết được trong tay anh có một quyển võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh, vậy sẽ có biểu hiện gì.

Trong nháy mắt anh sẽ trở thành đối tượng đuổi giết của toàn bộ giới võ đạo!

“Thuật Đằng Không?”

Diệp Bắc Minh cẩn thận xem.

Sau khi xem xong võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh, mặt đầy khiếp sợ!

Đây là một loại võ kỹ bay!!!

Võ giả dù lợi hại cũng sẽ không thể bay!

Nhưng thuật Đằng Không có thể khiến Diệp Bắc Minh trực tiếp bay lên!

Có thể bay lên không trung!

Đây là khái niệm gì?

Tương đương với việc có thể khiến xe tăng bay lên, biến thành máy bay chiến đấu.

Quả nhiên là biến chất!

...

Ba tiếng sau.

Diệp Bắc Minh đã có thể nắm thuần thục trong tay thuật Đằng Không.

Lúc này.

Anh đã rời khỏi không gian nội bộ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đứng trên không trung cao ba bốn mét.

“Quá mạnh mẽ!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được khen ngợi: “Nếu không thể bay, chỉ có thể ra tay từ bốn phương tám hướng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK