“Hắt xì!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên hắt xì một cái, lắc lắc vai nói: “Ai đang chửi mình nhỉ?”
Không có thời gian nghĩ nhiều, bốn phía xung quanh dung nham cuồn cuộn: “Tiểu Tháp, trước đây ông nói phía sâu trong dung nham này có gì đó, rốt cuộc là thứ gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bổn tháp cũng không chắc chắn, có một cỗ khí tức cường đại bị phong ấn ở đây!”
“Có điều, đó tuyệt đối không phải là vật bình thường, xuống dưới xem đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, giống như một ngôi sao băng lao thẳng xuống dưới.
Dưới sự bảo vệ của khí Hỗn Độn, nhiệt độ đáng sợ của dung nham Thiên Hỏa không thể gây ra bất kì tổn thương nào với anh.
Một đường lặn xuống.
“Con mẹ nó... đã hơn 1 vạn mét rồi!”
Diệp Bắc Minh ánh mắt ngưng trọng: “Độ sâu này cũng đáng sợ quá rồi, lẽ nào nơi này thông với đảo Thiên Hỏa sao?”
Lại lặn thêm hàng ngàn mét nữa.
Phía trước xuất hiện thêm một cỗ năng lượng bao trùm, ngăn dung nham ở bên ngoài.
Diệp Bắc Minh không bị thứ gì ngăn cản, dễ dàng xuyên qua lá chắn đó, trước mặt xuất hiện một nơi giống như hư thành.
Mặt đất hỗn loạn, có hình phễu giống như miệng núi.
Bán kính hơn 1 vạn mét.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, nhìn về phía sâu nhất trong miệng núi lửa: “Có người!”
Một ông già với khuôn mặt già nua, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Trên người mặc trang phục cổ xưa.
Cứ như ông ta là trung tâm của cả thế giới này vậy.
Đột nhiên.
Lão giả mở mắt ra.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười kích động: “Cậu, cuối cùng cũng đến rồi!”
“Ông là ai? Ông quen tôi sao?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt không thôi.
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, có chút hưng phấn: “Làm sao tôi có thể không biết cậu được? Có những chuyện cả đời này đều không thể quên được!”
“Mười bảy kỷ nguyên trước, cậu là Thái Thượng Chí Quân, đứng đầu ngàn vạn chủng tộc”.
“Lúc đó tôi chỉ là một tiểu yêu, thấy cậu giống như con kiến ngưỡng mộ nhìn về phía vũ trụ”.
“Mười sáu kỷ nguyên trước, tại Thương Khung Đế Cung, cậu phân chia cảnh giới võ học!”
“Dùng hạ võ, trung võ, cao võ làm ranh giới, phân định rõ ràng cảnh giới của võ giả, truyền đạt đến vạn giới!”
“Hiện tại tất cả các cảnh giới được phân chia, đều do cậu quyết định”.
“Mười bốn kỷ nguyên trước, chín người liên thủ có ý đồ lật đổ truyền thừa và võ đạo của cậu, bị cậu một tay áp chế!”
“Chín kỷ nguyên trước, cậu một mình tiến vào Hắc Uyên, chiến đấu mấy trăm vạn năm cùng một đám người vô danh, kể từ đó Hắc Uyên sụp đổ!”
“Tám kỷ nguyên trước, Hắc Thủy tộc xuất hiện, uy hiếp đến vạn tộc!”
“Một đạo kiếm khí xuyên qua hư không, đánh bại Hắc Thủy Tộc, sau đó không thấy bọn chúng trở lại nữa!”
“Năm kỷ nguyên trước, thiên địa gặp phải kiếp nạn, cậu lạc vào cõi luận hồi, tạo nên một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục...”
Nói đến đây.
Lão giả hưng phấn cực độ, mặt đỏ bừng nói: “Từ đó trở đi, cậu liền biến mất!”
“Có người nói cậu rơi vào luân hồi, tôi đã tìm người xem bói để tìm kiếm khí tức của cậu, cuối cùng tìm thấy một tia sáng trong bóng tối!”
“Nói rằng có một ngày cậu sẽ đi qua nơi đây, thế nên tôi ở đây chờ cậu!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh sớm đã hỗn loạn như sóng to gió lớn.
Chấn động đến cực điểm.
Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Ông là ai? Sao lại biết nhiều như vậy?”
“Tất cả những gì ông nói đều là sự thật chứ? Tôi thật sự là thân thể đầu thai của người mà ông nhắc đến?”
Lão giả gật đầu: “Bẩm đại nhân, tại hạ là Thiên Yêu Thủy Tổ, La Thiên!”
“Những lời tôi nói đều là sự thật, chỉ cần đại nhân hồi phục trí nhớ, liền có thể biết tôi không nói dối!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên tia dao động.
Tất cả những chuyện này.
Thật làm người ta kinh hãi.
“Thiểu tháp, đây là thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lát, sau đó một giọng nói vang lên: “Nhóc con, lúc tôi tìm được cậu cũng đã từng hoài nghi, cậu chính là chủ nhân nhất đời thứ nhất tạo ra tôi!”
“Sau này tôi mới phát hiện, cậu thật sự không phải”.
“Bổn tháp thừa nhận, thiên phú của cậu quả thật ra mạnh, nhưng so với chủ nhân, thì không bằng một phần vạn!”
“Nói trắng ra, nếu cậu thật sự là chủ nhân tạo ra tôi, sau khi luân hồi lại là thân thể có thiên phú rác rưởi như vậy...”
“Ngài ấy nhất định sẽ cảm thấy, thà chết còn hơn!”
“Mẹ kiếp...”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Ông không cần phải sỉ nhục người khác như thế chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Cho nên, Thiên Yêu Thủy Tổ này nhất định đã nhận nhầm người rồi!”
“Không thể không nói, khí tức của cậu rất giống với chủ nhân đời đầu của tôi!”
“Tôi đoán, linh hồn của cậu có thể đã bị nhiễm phải khí tức của chủ nhân tôi, nhưng tôi tuyệt đối không nhận nhầm!”
“Được rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra lời này, Diệp Bắc Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Có chút thất vọng, cũng có phần vui mừng.
Diệp Bắc Minh lại nhìn về phía lão giả:“Ông nói người kia là ai cơ?”
“Tổ tiên của Võ Đạo! Còn gọi là Vạn Đạo Chi Tổ!”, La Thiên trả lời.
Võ Đạo Chi Tổ?
Vạn Đạo Chi Tổ?
Khẩu khí khá lớn đấy.
Dám dùng cái tên này, chẳng phải nói ông ta là chủ nhân tạo ra Võ đạo, thậm chí là Vạn Đạo sao?
Cái này có khác gì với Thần Sáng Tạo đâu?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “La Thiên, ông nhận nhầm người rồi!”
“Tôi không phải là người mà ông nói!”
La Thiên cau mày, lo lắng nói: “Đại nhân, có phải tôi đã nói sai gì không?”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Ông không nói gì sai cả, nhưng tôi có thể nói rõ cho ông biết!”
“Tôi thật sự không phải là người mà ông đợi!”
Ánh mắt La Thiên lóe lên, lộ ra nụ cười: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là cậu vẫn chưa hồi phục trí nhớ!”
“Không sao, La Thiên có thể ở bên cạnh bảo vệ đại nhân, cho đến khi cậu hồi phục trí nhớ mới thôi!”
“Xin đại nhân thu nạp La Thiên!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Tại sao ông nhất định phải đợi tôi! Còn muốn đi theo tôi nữa?”
“Từ khí tức trên người ông có thể thấy, ông đang bị thương, nhưng nếu ông hồi phục rồi thì toàn bộ thế giới Bản Nguyên sẽ không có ai là đối thủ của ông nhỉ?”
La Thiên cười khổ: “Đại nhân, sau khi thiên địa gặp nạp, Hắc Thủy Tộc đã trở lại!”
“Nếu không đi theo cậu, tôi sợ rằng tộc Thiên Yêu sau này sẽ không còn chỗ đứng nữa!”
“Nói cách khác, tôi muốn nhân lúc cậu chưa thức tỉnh, ôm đùi cậu!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt, khóe miệng khẽ giật: “Ông cũng thẳng thắn quá đấy”.
“Ha ha...”
La Thiên cười ha ha: “Đại nhân, xin thu nạp tôi đi!”
“Cậu bắt tôi làm gì cũng được, công việc khổ cực gì tôi cũng làm!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Anh đánh giá một chút tình hình Dị Hỏa Tông, sức mạnh của La Thiên quả thực có thể tọa trấn Dị Hỏa Tông.
“Tiểu Tháp, người này có nguy hiểm không?”
Lập tức truyền âm.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ông ta nhận nhầm cậu thành chủ nhân đời đầu tiên của tôi, chỉ cần cậu không bị lộ tẩy!”
“Cậu cho ông ta cả vạn lá gan, ông ta cũng không dám phản bội cậu!”
Diệp Bắc Minh sờ sờ cằm, lập tức gật đầu.
Ánh mắt anh rơi trên người La Thiên: “Được! Nếu đã như vậy, ông có thể tạm thời ở bên cạnh tôi!”
“Nhưng ông cứ ngồi ở đó làm gì thế?”
“Khụ khụ...”
La Thiên có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói: “Ừm... đại nhân, sau khi thuộc hạ bị thương, đã ngồi đây cả tỷ năm rồi!”
“Hiện tại, thân thể của tôi đã hoàn hoàn dung nhập với mặt đất, vả lại tôi cũng cần năng lượng địa hỏa của nơi này để dưỡng thương, e rằng không thể đứng dậy!”
“Đại nhân, cậu nhìn xem!”
Nói xong.
Ông ta lật quần áo của mình lên.
Diệp Bắc Minh nhìn kĩ, lập tức sững sờ.
Thân dưới của La Thiên đã hoàn toàn biến thành đá, thật sự dung nhập với mặt đất.
Diệp Bắc Minh có chút bất lực: “Vậy ông đi theo tôi kiểu gì?”
“Đại nhân, cậu không cần lo, tôi có thể để một tia linh hồn đi theo cậu!”
Vừa nói xong, một tia máu từ trong người La Thiên xông ra.
Giống hệt như với lão giả đang ngồi, quỳ một gối trước mặt Diệp Bắc Minh: “Thuộc hạ La Thiên, tham kiến chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh cảm giác được khí tức đáng sợ trên người La Thiên: “Ông đang ở cảnh giới nào?”
Nhìn kĩ một lần nữa.
Diệp Bắc Minh vậy mà cảm thấy, nó còn đáng sợ gấp nhiều lần so với bất kỳ người nào đến từ thế giới Bản Nguyên
“Bẩm chủ nhân, cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong!”
“Một tia linh hồn thôi đã là cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong rồi! Con mẹ nó...”