Cảnh giới của anh đã tăng cấp từ cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ đến cảnh giới Thần Chủ trung kỳ.
“Nhanh vậy sao? Quá khó tin rồi đó!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười trả lời: “Đây chính là nguyên nhân bổn tháp bảo cậu lựa chọn thần nguyên đó”.
“Ngoài long mạch và các loại bảo vật thì thần nguyên chính là loại năng lượng thuần khiết nhất”.
“Cậu có thể trực tiếp hấp thu nó biến nó thành sức mạnh của mình!”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Những người khác cũng có thể hấp thu nó à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Không thể nào, hấp thu được là do thể chất thằng nhóc nhà cậu đặc biệt thôi”.
“Nhờ tu luyện Thiên Ma Cửu Biến mới có được năng lực ấy”.
“Đối với người bình thường, thần nguyên là tiền giao dịch, là năng lượng khởi động trận pháp!”
Vừa nói xong, trên bầu trời Long Đảo bỗng nhiên có một tia sấm sét giáng xuống.
Ầm ầm!
“Đây là...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa mừng vừa sợ nói: “Vãi chưởng, thiên kiếp!”
“Ha ha ha ha, nhóc à, cậu nghịch thiên thật đó!”
“Mau tránh ra!”
Diệp Bắc Minh cũng cảm giác được từng tia sấm sét cuồn cuộn hung tợn trên đầu mình bèn ôm lấy Hạ Nhược Tuyết rồi thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt cả hai đã chạy tới vài trăm mét.
Rầm!
Tiếng nổ rung trời lệch đất vang lên, nơi Diệp Bắc Minh vừa đứng nát vụn.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang vọng không dứt, cả Long Đảo huyên náo, tất cả rồng đen bay lên.
Chúng hoảng hốt nhìn mây điện ngưng tụ trên trời cao.
“Chuyện gì thế này?”
Hắc Long Vương cũng khiếp sợ, nhìn vào Diệp Bắc Minh.
“Nhóc Diệp à, cảnh giới Thần Chủ trung kỳ rồi à? Thăng cấp rồi!”
“Từ từ!”
Bỗng nhiên.
Hắc Long Vương như nghĩ đến gì đó cơ thể bỗng run lên nói: “Nhóc Diệp thăng cấp rồi hả, mà đệch mợ còn dẫn thiên kiếp tới đây nữa hả? Ôi mẹ ơi...”
Kiếm nô sợ xanh mặt, quỳ xuống nói: “Thiên kiếp ư? Đây chính là thiên kiếp của người tu võ sao?”
“Trời ơi, trong lịch sử giới võ đạo chỉ có kẻ phá giới!”
“Cũng chính là người tu võ trên cảnh giới Thần Chủ mới có thể dẫn thiên kiếp tới!”
“Chủ nhân mới là cảnh giới Thần Chủ mà lại có thể dẫn thiên kiếp tới sao?”
“Mình không chọn sai chủ nhân!”
Cơ thể gầy gò già cỗi của kiếm nô quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, lòng đầy khiếp sợ.
Diệp Thanh Lam xuất hiện, kinh ngạc nhìn sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời: “Minh Nhi, có chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh giao Hạ Nhược Tuyết cho mẹ mình: “Mẹ ơi, chăm sóc Nhược Tuyết nhé!”
“Thiên kiếp hả? Ha ha, thật đáng mong chờ mà”.
Anh trầm ngâm nhìn thẳng lên trời cao.
Khi anh vừa nói xong, thiên kiếp như cảm nhận được Diệp Bắc Minh đang khiêu khích mình.
Thế là thiên kiếp điên cuồng giáng xuống.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Ha ha ha ha, nhóc à!”
“Thiên kiếp rất có lợi với cậu đó, với bổn tháp cũng có lợi rất lớn nữa!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu bèn hỏi: “Nghĩa là sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải đáp: “Trong thiên kiếp có ẩn chứa sức mạnh lôi điện rất đáng sợ, sức mạnh ấy không chỉ có thể rèn luyện cơ thể của cậu!”
“Mà bổn tháp còn có thể hấp thu nó để khôi phục lại sức mạnh của mình!”
“Vậy ư?”
Diệp Bắc Minh vui mừng.
Anh ngẩng đầu lên, cảm nhận được sức mạnh lôi điện trong thiên kiếp: “Ông muốn tôi làm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Cậu chả cần làm gì cả, cứ lao thẳng vào đó ôm lấy thiên kiếp!”
“Ôm thiên kiếp hả? Chơi kiểu này cũng quá trớn rồi đó!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Nhưng mà tôi thích!”
Ngay sau đó.
Anh bước lên thẳng đường tới chỗ thiên kiếp.
Hắc Long Vương kinh hãi: “Nhóc Diệp, cậu điên rồi à!”
“Đây là thiên kiếp đó, sơ sẩy là chết người đấy!”
“Chủ nhân... chủ nhân lại chủ động đón đầu thiên kiếp ư? Ôi trời ơi!”
Kiếm nô sững sờ, cơ thể run rẩy khiếp hãi.
“Ôi... vãi thật!”
Mười trưởng lão của tộc Rồng đen hít sâu.
Diệp Thanh Lam hét to: “Minh Nhi, cẩn thận!”
Hạ Nhược Tuyết vừa mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh hùng hổ lao về phía sấm chớp, gương mặt lập tức trắng bệch.
Ầm!
Sấm sét giáng xuống người Diệp Bắc Minh.
Cơ thể anh run lên.
Gầm gừ!
Trong chốc lát, long tích sau lưng Diệp Bắc Minh như đã sống lại, nó gầm gừ ngân nga.
Bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch cùng hiện lên.
Thiên kiếp kia như một cái gông xiềng màu tím nối liền với xương sống của Diệp Bắc Minh.
“Ôi mẹ ơi...”
Hắc Long Vương không nhịn được phát run.
Hơn mười trưởng lão của tộc Rồng đen đứng bên cũng hoảng sợ cúi gằm đầu xuống.
Kiếm nô quỳ sát đất không nâng đầu nổi.
“Minh Nhi...”
Trong mắt Diệp Thanh Lam thoáng hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ: “Anh Huyền à, thiên phú của con trai hơn xa cả hai ta nhiều!”
Ầm!
Sấm chớp giáng xuống không ngừng nghỉ.
Tiếng sấm ầm ầm vang vọng khắp bầu trời Long Đảo.
Lúc này, cả người Diệp Bắc Minh như chìm trong biển sấm chớp.
Chương 1037: Đại lục náo loạn
Thiên kiếp cọ rửa cơ thể anh, còn tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì hấp thụ hết sức mạnh của thiên kiếp.
“Hai phần nghìn, ba phần nghìn...”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy kích động: “Ha ha ha, tốc độ của thằng nhóc này quá nhanh rồi!”
Bỗng nhiên, một bà lão thuộc tộc Rồng đen bay tới chỗ Hắc Long Vương.
Bà lão quỳ xuống bẩm: “Long Vương, công chúa nhỏ... có động tĩnh ạ...”
“Cái gì?”
Hắc Long Vương sửng sốt, phấn khỏi hỏi lại: “Bà nói thật sao!”
Bà lão kia gật đầu lia lịa, kinh hãi nhìn thoáng qua hướng thiên kiếp: “Từ sau khi thiên kiếp bắt đầu, công chúa nhỏ đã có chút động tĩnh!”
“Tốt quá rồi!”
Gương mặt già nua của Hắc Long Vương đỏ bừng vì kích động, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh trong thiên kiếp.
Rồi ông ta nhanh chóng rời đi.
...
Cùng lúc đó, thế giới Cao Võ, đại lục Trung Thiên.
Vân Tiêu Tông.
Trên đỉnh một tòa tháp lưu ly bảy tầng.
Một hòn đảo nhỏ lơ lửng trong một miếng thủy tinh.
Đó chính là màn hình theo dõi Long Đảo.
Bỗng nhiên, bầu trời Long Đảo trong khối thủy tinh kia dày đặc mây đen, tiếng sấm ầm ầm kêu vang.
Thấy cảnh đó, một lão già Vân Tiêu Tông đứng thẳng dậy, ánh mắt dao động: “Có chuyện gì thế? Sao trên bầu trời Long Đảo lại xuất hiện thiên kiếp thế?”
Ngay sau đó.
Hơn mười lão già xuất hiện trầm ngâm chăm chú quan sát hình ảnh trong thủy tinh.
“Lẽ nào Hắc Long Vương sắp đột phá?”
“Lão rồng này vẫn luôn là mối nguy hiểm mà!”
Một lão già mắt xếch nảy sinh sát tâm nói: “Không thể để ông ta bước vào cảnh giới Giới Vương!”
“Đi thôi!”
Những lão già còn lại đều gật đầu, cơ thể bọn họ thoắt cái đã biến mất.
...
Thế giới Cao Võ, đại lục Huyết Thiên.
Trong tám gia tộc Thần Huyết, mười mấy lão già tập trung trong một đại điện.
Ánh mắt bọn họ dán chặt vào một quả cầu thủy tinh.
Bên trong chính là hình ảnh ở Long Đảo.
Một lão già tóc vàng mắt ngọc âm u nói: “Chúng ta đã theo dõi Long Đảo mấy trăm nghìn năm nay, tộc Rồng đen xưa giờ vẫn luôn rất khiêm tốn”.
“Thế mà hôm nay lại huyên náo như vậy?”
...
Thế giới Cao Võ, đại lục Linh Cốt.
Thiên Vũ Tông.
Mười mấy gã trưởng lão lạnh lùng lẳng lặng quan sát thiên kiếp ở Long Đảo.
Một giọng nói vô cảm vang lên: “Nếu tộc Rồng đen thành thật chịu sống yên ổn, cứ nương náu ở Long Đảo cả đời không bước ra ngoài thì thôi”.
“Cớ sao chúng nó lại muốn gây náo loạn thế này chứ?”
...
Thế giới Cao Võ, đại lục Linh La.
Đế tộc.
Một lũ cường giả Đế tộc quay quanh một cái gương cổ bằng đồng, hình ảnh phản chiếu trong đó chính là Long Đảo.
Mười mấy thế lực cần quyền ở các đại lục còn lại của thế giới Cao Võ đều đã biết về sự thay đổi trên Long Đảo.
Thế là bọn họ không hề do dự đi tới Long Đảo.
...
Diệp Bắc Minh đang điên cuồng chống lại thiên kiếp, máu nóng trong người sôi trào.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói phấn khởi vang lên bên tai anh: “Đồ nhi!”
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Anh thấy vẻ mặt đầy kích động của Hắc Long Vương, trong tay ông ta còn ôm một quả trứng màu vàng.
Xuyên qua vỏ trứng màu vàng, anh có thể mơ hồ thấy được một con rồng bé bỏng đang lượn lờ trong đó.
Đó là một quả trứng rồng.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc bèn hỏi.
Gương mặt nhăn nheo của Hắc Long Vương đỏ bừng, thở gấp nói: “Ha ha ha ha, đồ nhi ơi!”
“Đây là quả trứng rồng mà vợ sư phụ sinh hạ đó, đã ấp hơn chục nghìn năm rồi mà vẫn không có dấu hiệu phá vỏ chui ra!”
“Hôm nay con dẫn thiên kiếp tới lại khiến nó có dấu hiệu phá vỏ đó!”
“Đồ nhi, sư phụ mong cậu giúp việc này, sử dụng sức mạnh từ thiên kiếp để ấp nở tiểu sư muội của cậu!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc.
Rồi anh gật đầu đồng ý: “Sư phụ, người muốn con làm thế nào?”
Giọng nói của Hắc Long Vương rất kích động, cảm kích nói: “Đồ nhi, cậu chỉ cần dẫn lực lượng của thiên kiếp vào trứng rồi, còn những thứ khác thì phải xem số mệnh của con gái tôi rồi”.
“Vâng ạ!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hắc Long Vương vung tay tạo ra một cơn cuồng phong, quả trứng màu vàng chậm rãi bay tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Ầm ầm!
Thiên kiếp giáng xuống nhắm ngay vào quả trứng rồng kia.
“Á... cẩn thận!”, Hắc Long Vương hét lên.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quát to, thi triển Ảnh Thuấn bước lên.
Anh ôm quả trứng rồng màu vàng vào ngực, vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
“Ầm”, thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thoáng hiện tia sấm chớp lóe lên, nó đã đánh lui thiên kiếp kia.
Hắc Long Vương thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Bắc Minh ôm trứng rồng, anh còn có thể cảm nhận được nhịp tim liên hồi trong nó.
Anh nhìn xuống nói: “Tháp nhỏ, bảo vệ nó cho chắc!”
Chương 1038: Lập luận vô lý
“Nhóc con cậu khinh thường bổn tháp hả? Yên tâm đi, cả hai không sao đâu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn.
“Vậy là tốt rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, ôm trứng rồng tiếp tục đối đầu với thiên kiếp.
Từ tia sấm chớp mang tính hủy diệt đều lần lượt bị Diệp Bắc Minh hóa giải, luồng sức mạnh khủng khiếp dũng mãnh chảy vào trong trứng rồng.
Giằng co khoảng chừng một tiếng đồng hồ.
Rốt cuộc thiên kiếp đã biến mất.
“Răng rắc”, trứng rồng đã nứt.
“Gầm gừ...”
Một tiếng rồng ngâm đầy tức giận nhưng non nớt vang lên.
Một con rồng màu vàng chui ra từ cái vỏ trứng.
Hắc Long Vương mừng rỡ tột độ: “Con ơi, con gái của tôi ra đời rồi!”
Gầm gừ!
Hắc Long Vương gầm lên, nhanh chóng vọt tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Ông ta nhẹ nhàng ôm lấy con rồng con màu vàng kia.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, người là tộc Rồng đen, vậy sao con gái của người là rồng vàng thế?”
“Người có chắc đây là con gái của người không thế?”
Hắc Long Vương cười mắng anh: “Cái thằng ranh này, cậu đoán mò gì thế!”
“Nói thật cho cậu biết nhé, vợ của sư phụ là một Hoàng Kim Thánh Long nên con gái của sư phụ thuộc tộc Thánh Long!”
Diệp Bắc Minh chợt hiểu.
Ngay lúc đó, không gian cuồn cuộn rung động.
Hơn mười cánh cửa xuất hiện quanh bốn phương tám hướng Long Đảo, những người tu võ mặc kể luồng khí tức khủng khiếp ấy mà từ từ bước ra.
Bọn họ nhìn con rồng vàng trong lòng Hắc Long Vương thì đều sửng sốt hét lên: “Hoàng Kim Thánh Long ư?”
Ngay sau đó.
Một lão già gầy gò khàn giọng nói: “Máu tươi của tộc Thánh Long vô cùng quý giá có thể kéo dài tuổi thọ của chúng ta!”
Lão già kia vừa dứt lời.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt...
Hàng chục nghìn ánh mắt già nua dán chặt vào con gái của Hắc Long Vương.
Tham lam.
Diệp Bắc Minh thấy được sự tham lam tột cùng trên hầu hết gương mặt của bọn chúng.
Trong đám đông ấy, Diệp Bắc Minh còn bắt gặp những gương mặt rất quen thuộc.
Người của Tổng viện Giám Sát, Đế tộc và Kiếm Tông đều đã đến đây.
Lão già gầy trơ xương của Vân Tiêu Tông cất giọng nói đầy tham lam: “Hắc Long Vương, con gái của ông thuộc tộc Hoàng Kim Thánh Long à?”
“Bởi vì con gái ông ra đời nên mới dẫn thiên kiếp tới sao?”
Hắc Long Vương bước lên, che chắn trước bọn họ: “Phải thì sao hả?”
Lão già gầy guộc kia gật đầu nói: “Được, nếu đã vậy thì mau giao con gái ông ra đây!”
Hắc Long Vương hờ hững nhìn lão già gầy guộc và đám người kia rồi nói: “Tổ tiên của tộc Rồng đen và các vị đây đã ra hiệp định rồi!”
“Chỉ cần thế lực của tộc Rồng đen không rời khỏi Long Đảo thì các người vĩnh viễn không được bước chân vào lãnh địa của tộc Rồng đen!”
“Hôm nay các người đến Long Đảo lẽ nào là muốn làm trái với hiệp định kia sao?”
“Tổ tiên của các người đã từng dùng sơ tâm võ đạo để thề, lẽ nào các người không sợ bị cắn trả ư?”
Nghe vậy, không gian lặng ngắt như tờ.
Cả lũ nhìn nhau, không nói nổi một lời nào.
Bỗng nhiên.
“Có đúng thế không ?”
Tề Đạo Khung của Kiếm Tông bước ra khỏi đám đông, cười khẩy nói: “Rõ ràng là tộc Rồng đen các người vi phạm hiệp định trước còn gì?”
“Một ngày trước, Hắc Long Vương ông còn dẫn theo mười người trong tộc xông vào Kiếm Tông, lúc đó trông oai phong làm sao đấy!”
Hắc Long Vương chửi to: “Đệch mợ nhà ông!”
“Là Kiếm Tông phá hủy hiệp định trước, xông vào nhà họ Diệp Hoa tộc bắt cóc vợ chưa cưới của đồ đệ tôi!”
“Nếu không phải vì thế thì cớ sao bổn vương chạy tới Kiếm Tông ông gây chuyện hả?”
“Thế à?”
Tề Đạo Khung cười quái dị nói: “Phải không?”
“Hắc Long Vương, ông có bằng chứng gì không?”
“Hay là ông không có bằng chứng chứng minh người Kiếm Tông tôi xông vào nhà họ Diệp Hoa tộc chăng?”
Hắc Long Vương tối sầm: “Bổn vương tận mắt chứng kiến và tất cả người nhà họ Diệp Hoa tộc đều có thể làm chứng!”
Diệp Thanh Lam lên tiếng: “Tôi có thể làm chứng!”
Hạ Nhược Tuyết nói theo: “Tôi cũng có thể!”
Tề Đạo Khung cười mưu mô: “Hai người này đều là người của nhà họ Diệp, lời nói của bọn họ có đáng tin không thế?”
“Các người không lấy ra bằng chứng Kiếm Tông xông vào nhà họ Diệp nhưng tộc Rồng đen xông vào Kiếm Tông, ha ha...”
Ông ta quát to: “Có mấy triệu ánh mắt chứng kiến chuyện đó đấy”.
“Hắc Long Vương!”
“Ông ỷ mình là thần thú Thái Cổ nên dám làm việc không nể nang gì thế hả!”
Ánh mắt Tề Đạo Khung sắt nhọn, nhìn về phía Long Đảo:” Hôm nay, tộc Rồng đen dám xông vào tàn phá Kiếm Tông!”
“Thì ngày mai tộc Rồng đen dám xông vào tông môn của các vị đây!”
“Chuyện xảy ra ở Kiếm Tông tôi chính là vết xe đổ tương lai của các vị đấy!”
“Nếu đúng như thế...”, một lão già thuộc Vân Tiêu Tông bình thản nói: “Vậy hôm nay tiêu diệt luôn tộc Rồng đen đi!”
“Tám gia tộc Thần Huyết tán thành!”
“Kiếm Tông tán thành!”
“Quỷ Sát Môn tán thành!”
“Thiên Vũ Tông đồng ý!”
“...”
Hàng trăm lão già đến từ hàng chục tông môn quyền thế đều bước lên.
Cảnh giới Vực Vương.