Sau khi Hắc Long Vương im lặng một lát, giọng nói nặng nề lại vang lên: “Đây là vật mấu chốt để tiến vào chiến trường Thái Cổ, tương đương với thông hành lệnh!”
“Không có Thăng Long lệnh, tuyệt đối không có cách nào tiến vào chiến trường Thái Cổ được”.
“Thứ này dường như còn có vài tác dụng khác nữa, nhưng chỉ sau khi con vào bên trong chiến trường Thái Cổ thì mới biết được”.
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc!
Anh nhất thời phản ứng lại: “Sư phụ, chiến trường Thái Cổ vẫn chưa mở ra”.
“Người đưa vật này cho con để làm gì?”
Hắc Long Vương thở dài một hơi: “Đồ nhi, thầy sắp sửa phong ấn Long Đảo”.
“Có thể là vài năm, vài chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm, mấy ngàn năm!”
“Cho nên đưa thứ này cho con trước sẽ ổn hơn, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa…”
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên!
Anh có thể hiểu được mục đích mà Hắc Long Vương làm như vậy.
Ngày hôm nay đánh một trận, tộc Rồng Đen suýt chút nữa đã bị hủy diệt!
Nếu như Long Đảo còn không được phong ấn, về sau có khả năng sẽ càng thêm nguy hiểm!
Cánh mũi Diệp Bắc Minh chua xót: “Sư phụ…”
Hắc Long Vương vỗ vỗ đỉnh đầu Diệp Bắc Minh một cái: “Thằng nhóc thối, con đang phản ứng cái kiểu gì vậy hả?”
“Đừng có buồn, thầy cũng chỉ đi phong ấn Long Đảo thôi mà, không phải là đi chết!”
Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm: “Sư phụ người yên tâm, chờ lần sau khi Long Đảo mở ra!”
“Những thế lực đã ra tay với Long Đảo ngày hôm nay, ắt sẽ bị tiêu diệt!”
“Ha ha ha ha!”
Hắc Long Vương cười to, vỗ vào bả vai Diệp Bắc Minh một cái: “Thằng nhóc này thật là, thầy tin tưởng vào năng lực của con đó”.
“Nhưng mà tuyệt đối nhớ kĩ, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình!”
Diệp Bắc Minh mạnh mẽ gật đầu: “Vâng!”
Nửa giờ sau.
Bốn người Diệp Bắc Minh, Diệp Thanh Lam, Hạ Nhược Tuyết, Kiếm Nô đứng ở bên ngoài Long Đảo.
Hắc Long Vương khởi động lực lượng của Long Châu, vô số phù văn tuôn trào mạnh mẽ, Long Đảo trực tiếp bị phong ấn!
“Bắc Minh, đừng buồn”.
Diệp Thanh Lam tiến lên an ủi.
Hạ Nhược Tuyết nắm lấy bàn tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, còn có bọn em đây mà”.
Diệp Bắc Minh gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thanh Lam: “Mẹ, con dám cá chín mươi chín phần trăm sư phụ là do mẹ và bố vì con tìm”.
“Mười vị sư tỷ cũng là do hai người sắp xếp!”
“Nói cho con đại sư tỷ rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao chị ấy lại là người của Thánh Tộc?”
Diệp Thanh Lam trầm mặc.
Thấy hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, thở dài một tiếng!
“Về nhà đi, mẹ sẽ nói cho con mọi chuyện!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh nghiêm trang gật đầu.
Trở lại nhà họ Diệp ở núi Rồng.
“Lam nhi, con không sao chứ?”
“Nhược Tuyết cũng đã trở lại, quá tốt rồi!”
Người nhà họ Diệp hô hào tiến lên, từng quả tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Tuy nhiên.
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam có vẻ không ổn cho lắm!
Bầu không khí có chút kỳ quái!
Diệp Thanh Lam cố nặn ra vẻ tươi cười: “Ba, con với Thần Nhi đi xuống huyệt mộ dưới lòng đất một chuyến”.
“Trước khi bọn con ra ngoài, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào”.
“Được!”
Diệp Thanh Dương ngưng trọng gật đầu.
Diệp Bắc Minh nhìn Kiếm Nô: “Bắt đầu từ hôm nay, sứ mệnh duy nhất của ông chính là canh giữ nhà họ Diệp”.
“Bất cứ kẻ nào chưa được mời mà lại dám bước chân vào phạm vi nhà họ Diệp ở Long Sơn, giết chết không tha!”
“Vâng! Thưa chủ nhân!”
Kiếm Nô quỳ một chân dưới nền đất.
Diệp Bắc Minh cùng Diệp Thanh Lam chân trước vừa rời đi.
Diệp Thanh Dương đã kéo Hạ Nhược Tuyết sang bên cạnh: “Nhược Tuyết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
…
Mới vừa bước vào mộ địa, Diệp Bắc Minh đã gấp không chờ nổi mà hỏi: “Mẹ, cuối cùng thì đại sư tỷ là ai?”
Diệp Thanh Lam cười một tiếng: “Không phải con đã biết rồi hay sao?”
“Khuynh Thành là người của Thánh Tộc”.
“Quả nhiên!”
Đôi con ngươi của Diệp Bắc Minh khẽ co rút lại: “Từ biểu hiện của cái người trẻ tuổi thuộc Thánh Tộc đó mà xem, bối cảnh và thế lực của Thánh Tộc chắc chắn là kinh khủng vô cùng!”
“Mẹ có thể để cho người của Thánh Tộc làm đại sư tỷ của con, vì sao Hoa tộc và nhà họ Diệp vẫn cứ bị nhằm vào?”
“Chỉ một câu nói của đại sư tỷ, ai còn dám trêu chọc đến chúng ta?”
Diệp Thanh Lam lắc đầu một cái: “Mẹ cũng chỉ mới biết chuyện này cách đây hai năm thôi, Khuynh Thanh vậy mà lại là người của Thánh Tộc”.
“Trước lúc đó mẹ cũng không biết thân phận thật của Khuynh Thành!"
Diệp Bắc MInh chau mày: “Nghĩa là gì?”
Diệp Thanh Lam giải thích: “Bởi vì đại sư tỷ của con, được bọn mẹ nhặt về từ trong chiến trường Thái Cổ”.
“Bọn mẹ biết lai lịch của Khuynh Thành không đơn giản, nhưng cũng không ngờ con bé lại là người của Thánh Tộc”.
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Sau khi anh xuống núi, cả chín sư tỷ đều đã được gặp qua hết toàn bộ!
Duy chỉ có đại sư tỷ, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng được gặp!
Chẳng lẽ chính là do thân phận của đại sư tỷ hay sao?
Chương 1046: Đoạn tuyệt quan hệ
“Thế nên, sau khi đại sư tỷ biết được thân phận Thánh tộc của mình thì muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với chúng ta ư?”
Diệp Bắc Minh vô cùng cô đơn!
Diệp Thanh Lam quát lớn một tiếng: “Minh nhi, con nói cái gì thế!”
“Mẹ?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Diệp Thanh Lam nhăn nhó: “Khuynh Thành lớn lên trên đỉnh Côn Luân, con đã tập võ với con bé suốt năm năm!”
“Tính tình của con bé thế nào, chẳng lẽ con không biết?”
“Con nghĩ Khuynh Thành có vì thân phận của mình mà bỏ mặc người sư đệ như con không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Đại sư tỷ chắc chắn không phải là người như vậy!
Hơi thở bỗng trở nên dồn dập: “Mẹ, ý của mẹ là?”
Diệp Thanh Lam gật đầu: “Thanh niên Thánh Tộc đó đang nói dối!”
“Là kẻ đó muốn con và Khuynh Thành cắt đứt mọi quan hệ, chứ không phải là Khuynh Thành muốn như thế!”
Diệp Bắc Minh chợt bừng tỉnh!
Sự lo lắng trong lòng cũng hóa thành hư không!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh như nghĩ tới điều gì đó: “Đại sư tỷ là người của Thánh Tộc thì chắc không phải là thiên nữ của đại lục Chân Võ!”
“Chín sư tỷ kia đều là thiên nữ, còn một thiên nữ nữa ở đâu nhỉ?”
Diệp Thanh Lam cười: “Minh nhi, thiên nữ cuối cùng đó là mẹ”.
“Cái gì!”
Diệp Bắc Minh run lên dữ dội, thật sự không dám tin: “Mẹ… Mẹ…”
“Mẹ là thiên nữ ư?"
Hơi thở trở nên dồn dập, gần như là dừng lại!
Mặt Diệp Thanh Lam xuất hiện nụ cười: “Sao? Không giống hả?”
“Năm đó mẹ ở đỉnh Côn Luân, ở đại lục Chân Võ hay thậm chí là thế giới Cao Võ thì vẫn là một sự tồn tại cao không thể với tới!”
“Mẹ cũng từng vào chiến trường Thái Cổ!”
“Thật ra thì mẹ và bố con đã gặp nhau ở chiến trường Thái Cổ!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, cơ thể trở nên cứng đờ!
Giọng của anh trở nên run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Thế nên… Nếu muốn cứu đại lục Chân Võ!”
“Mẹ… Cũng phải hiến tế ư?”
Diệp Thanh Lam mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”.
“Con không đồng ý!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đau xót, lệ nóng dân trào: “Nếu thật sự phải để cho mẹ và chín sư tỷ hiến tế, thì con thà để cho đại lục Chân Võ cứ như thế!”
Vẻ mặt Diệp Thanh Lam vô cùng phức tạp: “Minh nhi, chúng ta không thể nghĩ như thế được!”
“Tại sao chứ? Ông đây muốn hỏi là tại sao?”
Diệp Bắc Minh điên cuồng rít gào: “Tại sao để cứu lấy đại lục Chân Võ thì cả mẹ và các sư tỷ đều phải hiến tế?”
“Haiz”.
Diệp Thanh Lam thở dài một tiếng: “Minh nhi, con có nhìn thấy tấm bia mộ này không?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn sang.
Bia mộ của tổ tiên Hoa Tộc, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!
Giọng Diệp Thanh Lam lại vang lên: “Từ cái thời khai hoang gieo hạt, Hoa tộc đã sinh tồn như loài dã thú!”
“Tất cả đều chăm chỉ phấn đấu, mãi mãi không chịu thua, tổ tiên Hoa Tộc mới rời khỏi núi Côn Luân!”
“Mãi đến hôm nay, bước chân của Hoa Tộc vẫn chưa hề dừng lại!”
“Chủ nhân của những tấm bia này đều là tổ tiên Hoa Tộc, họ đã hiến dâng cho Hoa Tộc cả mạng sống của mình!”
“Họ không sợ hy sinh, không sợ đổ máu!”
“Chỉ mong có thể giành được một chốn yên thân cho đời sau!”
“Hôm nay, đến lượt chúng ta rồi, chúng ta cũng không nên chùn bước!”
Diệp Thanh Lam đi tới vài bước, vỗ vai Diệp Bắc Minh.
“Minh nhi!”
“Thứ chúng ta nên so sánh không phải là được hay mất của một cá nhân, mà chúng ta nên vì cả Hoa Tộc Côn Luân!”
A a a!
Trong phút chốc, tất cả mộ huyệt dưới đất đều sáng lên, phát ra tiếng nức nở.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Diệp Thanh Lam: “Minh nhi, con có thấy không?”
“Tổ tiên Hoa tộc đang đáp lại chúng ta…”
Không biết qua bao lâu.
Diệp Thanh Lam đã rời khỏi khu mộ.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng yên ở đó, hai nắm đấm siết chặt!
“Bố, Nhược Giai và con gái vẫn còn phải chịu khổ bên trong Ma Uyên!”
“Đại lục Chân Võ chưa được cứu chữa, long mạch cũng chưa tìm được!”
“Chín sư tỷ và mẹ lại là người hiến tế!”
Những tiếng rít gào vang lên!
Hai mắt anh đỏ bừng, tròng mắt tràn ngập tơ máu!
Ngửa mặt lên trời rống giận: “Tại sao! Tại sao lại như vậy?”
“Tôi không cam tâm! Không cam tâm!”
Diệp Bắc Minh khàn giọng: “Tháp nhỏ…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng trả lời: “Bây giờ thằng nhóc nhà cậu mới nhớ tới cái tháp này hả?”
“Khỏi hỏi, có cách khác!”
Tim Diệp Bắc Minh run lên, mặt xuất hiện vẻ kích động: “Cách gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Gia tăng sức mạnh!”
“Khi cậu đủ mạnh, thì gặp thần giết thần, Phật cản giết Phật!”
“Ai mẹ nó ngăn được cậu?”
“Chỉ cần cậu có đủ sức mạnh? Cứu lấy đại lục Chân Võ, hiến tế? Không cần thiết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đắc ý: “Sử dụng não của cậu đi, ai quy định Hoa tộc phải ở lại đại lục Chân Võ?”
“Giành lấy địa bàn của kẻ thù, cướp đi tài nguyên tu luyện của chúng, chuyển cả đỉnh Côn Luân đến đại lục Cao Võ là xong ngay ấy mà?”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tháp nhỏ, ông đúng là thiên tài mà!”
Ánh mắt chuyển sang đống bia mộ đầy đất: “Tổ tiên, Hoa Tộc cần đổi một lối sống mới rồi!”
……
Đại lục Trung Thiên, sâu bên trong Thánh Tộc.
Thanh niên mệt mỏi đi vào trong một mảnh sân mang phong cách cổ xưa: “Chị, em về rồi, chuyện đã giải quyết xong hết rồi”.
“Vô Tà, sư đệ của chị có khỏe không?”
Một giọng nói như tiên âm truyền đến.
Chương 1047: Thích một người!
Một cô gái trông như tiên nữ đi tới.
Người đó, thật sự rất đẹp!
Ngũ quan hoàn mỹ, dáng người tuyệt hảo.
Màu da nõn nà, mái tóc xinh đẹp!
Mỗi một cử động, từng cái giơ tay nhấc chân đều có thể khen là hoàn hảo!
Không thể tìm thấy chút tỳ vết nào từ cô ta!
Nếu đàn ông ngoài kia thấy thì chắc chắn sẽ bị hớp hồn đến mức ngừng thở!
Dù gương mặt ấy trông như thiên tiên!
Nhưng Lạc Vô Tà lại không hề có bất kỳ phản ứng gì!
Bởi vì đó chính là chị ruột của hắn!
Lạc Vô Tà nhếch miệng cười: “Em đã nói rõ với tên đó rồi, bảo nó nên chú ý đến sự chênh lệch giữa hai người”.
“Sau này hãy quên chị đi, đừng ảo tưởng đến việc có bất kỳ quan hệ nào với chị!”
“Em nói cái gì?”
Lạc Khuynh Thành sửng sốt, nét mặt hiện lên vẻ giận dữ!
Đưa tay!
Bốp!
Một cái tát rơi xuống mặt Lạc Vô Tà!
Mắt Lạc Vô Tà đỏ bùng, giơ tay che mặt: “Chị, em là em ruột của chị đấy!”
“Chị vì một tiểu sư đệ không có máu mủ gì mà đánh em ư?”
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đầy nghiêm túc: “Câm miệng, đừng bao giờ so mình với sư đệ của chị!”
“Chị?”
Vẻ mặt Lạc Vô Tà đầy kinh ngạc: “Chị, đừng có nói là chị thích thằng nhóc đó rồi nhé?”
“Em… Em nói linh tinh cái gì thế!”
Lạc Khuynh Thành có chút bối rồi, lập tức phản bác: “Cậu ấy… Cậu ấy chỉ là sư đệ của chị mà thôi, em đừng có nói lung tung!”
“Tiểu sư đệ là người lương thiện, dũng cảm, anh tuấn, lại có tài năng thiên bẩm!”
“Tốt với các sư tỷ muội khỏi phải bàn, cậu ấy vĩ đại như thế, sao chị có thể thích được cơ chứ!”
Lạc Vô Tà hoàn toàn ngây người!
Khóe miệng bất giác run run!
Thế không phải thích thì là gì?
Đột nhiên.
Lạc Vô Tà như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trầm xuống: “Chị, em không có quyền ngăn cản chị thích thằng ranh đó!”
“Nhưng chị nhất định phải hiểu thân phận của mình, chị là Thánh Nữ của Thánh Tộc nhà họ Lạc”.
“Nó không có tư cách đứng ngang hàng với chị!”
“Gia tộc đã nghĩ đến chuyện cưới xin cho chị, đó là lý do chúng ta phải trở về Thánh Vực!”
Lạc Vô Tà trầm giọng xuống: “Nếu chuyện chị thích Diệp Bắc Minh bị bố biết…”
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành co rụt lại: “Đủ rồi!”
Nửa tiếng sau.
Lạc Vô Tà rời khỏi sân viện.
Một ông lão áo đen lưng khòm đi tới: “Cậu chủ, gia chủ mời cậu sang bên kia một chuyến”.
Ánh mắt Lạc Vô Tà chợt lóe: “Dẫn đường”.
Hai người một trước một sau đi vào đại điện.
Một đôi nam nữ trung niên ngồi trên ghế, trông vô cùng uy nghiêm!
Trong đại điện có một thị nữ đang quỳ.
Đó chính là người hầu bên cạnh Lạc Khuynh Thành!
“Bố, mẹ!”
Lạc Vô Tà bỏ đi vẻ bất cần đời, sắc mặt tươi tỉnh chào hỏi.
Lạc Chính Hùng thản nhiên hỏi: “Vô Tà, sau khi chị gái con trở về Thánh Tộc thì ngày nào cũng có vẻ thấp thỏm không yên”.
“Con thân thiết với nó, bố hỏi con, có phải Khuynh Thành đã thích người nào rồi không?”
Lạc Vô Tà không có biểu cảm gì: “Bố, nếu chị có thích người nào thì sao con lại không biết được?”
“Bố nghe ai nói vậy?”
Lạc Chính Hùng thản nhiên liếc nhìn người hầu đang quỳ dưới đất!
Ánh mắt Lạc Vô Tà hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Cô dám ăn nói xằng bậy? Có phải muốn chết rồi không?”
Người hầu sợ tới mức run lên, vội vàng nói: “Gia chủ, tôi đâu dám nói lung tung”.
“Đó là do chính tai tôi nghe được, nửa tiếng trước, cậu chủ và Thánh Nữ đã nói thế!”
“Còn nói người đàn ông đó tên là Diệp…”
Lạc Vô Tà tát một cái, trực tiếp đánh gục người hầu nọ!
Lạc Chính Hùng liếc nhìn vợ mình, nhướng mày.
Lạc Vô Tà hừ lạnh một tiếng: “Bố, mẹ!”
“Đây là người hầu thân cận bên cạnh chị, lại dám hành động phản bội chủ nhân như thế, đúng là đáng chết!”
“Lần này là mật báo cho hai người, nếu lần sau lại báo cho kẻ khác thì sao?”
“Thể diện nhà họ Lạc chúng ta để ở đâu?”
Khóe miệng Lạc Chính Hùng co rụt, bất đắc dĩ khoát tay áo: “Con ra ngoài trước đi!”
Nhìn theo bóng lưng Lạc Vô Tà rời đi, gương mặt già nua của Lạc Chính Hùng trở nên nghiêm trọng: “Bà này, bà thấy thế nào?”
Người phụ nữ trung niên kia nói: “Trong lòng ông đã có đáp án rồi mà?”
Sát ý chợt lóe lên trên mặt Lạc Chính Hùng: “Phải làm thế nào đây? Giết… Hay là…”
“Chờ chút đã!”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu, thở dài một tiếng: “Mấy năm nay Khuynh Thành không ở bên cạnh chúng ta, chịu quá nhiều cực khổ rồi”.
“Chúng ta làm bố làm mẹ nhưng lại thiếu con quá nhiều”.