Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621: Quỳ xuống

‘Chỉ là một võ đế sơ kỳ? Hắn chính là con kiến hôi kế thừa Ám Dạ Vương?’

‘Chính là hắn muốn cưới Mộ Thiên Thiên?’

‘Tên phế vật này có tư cách gì!’

Thù giết em trai!

Lại thêm Dương Thiên sớm đã để ý Mộ Thiên Thiên, Mộ Thiên Thiên chính là báu vật trong lòng hắn!

Dương Thiên bất giác nhìn Mộ Thiên Thiên một cái.

Chỉ thấy.

Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng, trong đôi mắt mang theo vẻ mơ màng và ái mộ không che giấu nổi!

Diệp Bắc Minh thay mãng bão của Ám Dạ Vương, lại thêm trên người anh tỏa ra khí thế độc tôn chỉ mình anh có.

Hai chân của Mộ Thiên Thiên mềm nhũn, chìm đắm.

“Diệp Bắc Minh!”

Đột nhiên, Dương Thiên tiến lên một bước, chặn xe rồng quát lớn: “Ai cho mày cái gan ngồi xe rồng hả?”

Bầu không khí ở cửa hoàng cung bỗng nhiên thay đổi.

Mọi người thở gấp, chấn hãi nhìn sang Dương Thiên!

Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đại tướng quân, đây là ý của trưởng công chúa, cậu có ý kiến sao?”

“Cái gì? Trưởng công chúa!”

Dương Thiên ngẩn người, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Là trưởng công chúa?”

“Như vậy là sao?”

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Dương Kiếm Hùng đột nhiên vỗ đùi: “A, tôi biết rồi!”

“Chẳng phải có tin truyền ra, trưởng công chúa là sư tỷ của kẻ này sao?”

Đỗ Hoành Đồ và Tần Ngũ Cửu kinh ngạc nhìn qua: “Chuyện này là thật ư?”

Dương Kiếm Hùng nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Sợ rằng là thật đấy”.

Sắc mặt những người xung quanh biến ảo bất định!

Giọng của Viên công công vang lên: “Đại tướng quân, cậu còn không nhường đường?”

Dương Thiên trán nổi gân xanh, cũng không dám đắc tội với trưởng công chúa, chỉ đành lui xuống.

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Viên công công, đợi đã!”

Viên công công ngẩn người: “Điện hạ, sao thế?”

Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu: “Theo pháp luật của hoàng triều Đại Chu, nếu có người xông ra chặn tọa giá của hoàng đế thì là tội gì?”

“Cái gì?”

Cơ thể của Viên công công run lên, khó khăn nhả ra một câu: “Theo luật, chém tại chỗ!”

Mọi người kinh hãi!

Chẳng lẽ…

Quả nhiên.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dương Thiên: “Mày, quỳ xuống!”

“Mày bảo tao quỳ xuống?”

Trong phút chốc, trong mắt Dương Thiên bùng phát ra tia sáng lạnh thấu xương!

“Suýt!”

Các nhân vật lớn như Mộ Bình Phàm, Mộ Thiên Thiên, Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tần Ngũ Cửu cũng hít khí lạnh!

Đây là đại tướng quân nắm trong tay hàng triệu hùng binh, Diệp Bắc Minh lại dám bảo hắn quỳ?”

Thịch!

Mười ngàn tinh binh của Dương Thiên đưa đến tay cầm trường thương hùng hổ dậm chân xuống mặt đất.

Bùng phát ra khí tức thiên quân vạn mã!

Một luồng sát khí cuồn cuộn về phía Diệp Bắc Minh!

Suýt suýt suýt!

Con ngựa kéo xe rồng sợ đến run lên không ngừng, đều bò rạp dưới đất.

Vẻ mặt Viên công công biến sắc, vội vàng nói: “Hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm…”

“Ám Dạ Vương điện hạ, đại tướng quân, hai người không…”

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Vương, hắn là tướng quân, tôi bảo hắn quỳ có vấn đề gì sao?”

Nếu không phải nể mặt tứ sư tỷ.

Chỉ dựa vào thái độ của Dương Thiên, thì đã là một người chết rồi!

Viên công công tê dại da đầu: “Điện hạ, đây… đây, đây là đại tướng quân đó?”

Diệp Bắc Minh cười: “Đại tướng quân thì đã làm sao?”

Đột nhiên quát một tiếng: “Quỳ xuống cho bản vương!”

Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố nghiền áp về phía Dương Thiên!

Chống lại khí thế của hàng ngàn tinh binh!

Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng: ‘Thật… thật bá đạo!’

Một cảm xúc khó hiểu lặng lẽ dâng lên!

Cô ta quay đầu nhìn ông nội bên cạnh một cái: ‘Ông nội, ông đúng là không nhìn nhầm người!’

Ánh mắt của Mộ Bình Phàm ở bên cạnh sáng lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ bất ngờ vui mừng!

“Ôi má ơi!”

Rất nhiều người cúi đầu, đáy mắt sợ hãi.

Đỗ Hoành Đồ điên cuồng nuốt nước miếng: “Ông nói xem đại tướng quân sẽ quỳ xuống không?”

Dương Kiếm Hùng lau mồ hôi: “Chắc… chắc sẽ không quỳ chứ?”

Tần Ngũ Cửu lùi lại hai bước, sợ đến kinh hồn bạt vía: “Ôi trời, này, hai người đừng nói nữa…”

“Sợ chết đi được!”

Dương Thiên tức đến toàn thân run lên, nắm chặt nắm đấm.

Vẻ mặt của hắn hơi dữ tợn: “Diệp Bắc Minh, mày thực sự muốn trở mặt cắn xé sao?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra hai chữ: “Ồn ào!”

Giơ tay nghiền áp xuống Dương Thiên!

Cửu U Thần Ma Quyết chưa từng sử dụng đến bùng phát!

Ầm!

Dương Thiên như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất!

“Đại tướng quân!”

Đồng tử của mười ngàn tinh binh cùng co lại, sắc mặt trắng bệch vô cùng!

Mộ Thiên Thiên tóm cánh tay của Mộ Bình Phàm, suýt nữa trượt ngã!

Khuôn mặt già của Mộ Bình Phàm đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên xe rồng không chớp mắt!

“Quỳ thật rồi?”

Những người khác cũng run lên dữ dội, suýt nữa cắn vào lưỡi.

Con ngươi của Viên công công suýt lồi ra: “Điện hạ?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn Dương Thiên một cái: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”

“Còn có lần sau, chết!”

Dưới con mắt của mọi người!

Xe ngựa trực tiếp đi qua mọi người, tiến vào sâu trong hoàng cung!

Mọi người ngẩn ngơ nhìn xe rồng của Diệp Bắc Minh tiến vào hoàng cung.

Cảnh tượng dường như dừng lại ở đó!

Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!

Trong đôi mắt của Dương Kiếm Hùng bùng phát ra ánh sáng kinh thiên: “Không hổ là con cháu đời sau của Ám Dạ Vương, không ai sánh kịp!”

Tần Ngũ Cửu hít thở dồn dập, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hào quang của kẻ này, đã che lấp Dương Thiên rồi!”

“Diệp! Bắc! Minh!”

Trong lúc mọi người còn đang bàn tán, Dương Thiên gầm khẽ một tiếng, chậm rãi đứng lên!

Mang theo một luồng ý băng lạnh đi về phía hoàng cung.


Chương 622: Hai Thánh Cảnh

Lúc này.

Trong cung điện lớn nhất hoàng cung.

Chu Lạc Ly kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Dương Thiên quỳ rồi…”

Sau khi được biết đầu đuôi sự việc.

Phì phì!

Chu Lạc Ly phì cười: “Ha ha ha, tiểu sư đệ, đệ cũng quá…”

Sắc mặt mấy người xung quanh quái dị: “Công chúa, người?”

Chu Lạc Ly thu lại nụ cười: “Dương Thiên ngăn cản xe rồng, đã coi thường uy nghiêm của phụ hoàng!”

“Lùi một bước nói, Ám Dạ Vương là vị vương khác họ của Đại Chu, Dương Thiên chỉ là một đại tướng quân nhỏ bé!”

“Ám Dạ Vương làm đúng lắm, còn có lần sau, thì không đơn giản chỉ quỳ vậy thôi đâu!”

Mấy người bẩm báo quay sang nhìn nhau.

Cô cũng thật thiên vị quá rồi đấy!

Chu Lạc Ly di chuyển ánh mắt, nhìn ra cửa lớn cung điện: “Tiểu sư đệ!”

Cô ấy bước nhanh lên trước đón Diệp Bắc Minh: “Đẹp trai quá, mãng bào của Ám Dạ Vương rất hợp với đệ đấy!”

“Đệ dứt khoát ở lại hoàng triều Đại Chu đi, cả đời làm Ám Dạ Vương là được rồi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư tỷ, tỷ đừng đùa nữa”.

Xử lý xong chuyện của nhà họ Diệp, anh còn phải đi tìm hai người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết!

Cha còn để lại đồ ở Thiên Hạ Đệ Nhất các, anh vẫn chưa đi tìm!

Cũng phải đến Thanh Huyền Tông một chuyến, đây là yêu cầu của mẹ anh!

Đâu thể ở lại hoàng triều Đại Chu?

Chu Lạc Ly cười xinh đẹp: “Tỷ đùa thôi, chốc nữa người của Thanh Huyền Tông đến, chúng ta cứ ngồi xuống trước đợi đi”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Người của Thanh Huyền Tông đến làm gì?”

Chu Lạc Ly giải thích: “Thực lực của Thanh Huyền Tông rất lớn, hoàng triều Đại Chu là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”

“Dưới Thanh Huyền Tông, còn có mấy nước phụ thuộc giống như hoàng triều Đại Chu”.

“Thì ra là vậy”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Hai người vừa ngồi xuống.

Dương Thiên lập tức đi vào, vẻ mặt không hề dao động!

Dường như vừa nãy mình không quỳ vậy!

Sau khi Mộ Thiên Thiên vào đại điện, thì thấy Diệp Bắc Minh và Chu Lạc Ly cười nói vui vẻ.

Trong mắt lóe lên tia thất vọng!

Luận dung mạo, cô ta không kém hơn Chu Lạc Ly!

Chỉ là khí chất của hai ngươi khác xa nhau.

Giọng của Mộ Bình Phàm vang lên: “Thiên Thiên, thích thì theo đuổi, đừng sợ!”

“A?”

Mộ Thiên Thiên đỏ bừng mặt: “Ông nội, ông nói gì vậy, cháu đâu có thích”.

“Ha ha ha!”

Mộ Bình Phàm cười lắc đầu: “Con ngươi của cháu sắp bay ra rồi, ông nội không nhìn ra được chắc?”

“Hơn nữa kẻ này…”

Dừng một chút: “Đừng quên những lời ông nói với cháu khi ở nhà, nếu cháu thích cậu ta thì càng tốt!”

Mộ Thiên Thiên suy nghĩ một lúc, trầm mặc gật đầu.

Lúc này, một đám thanh niên nam nữ mặc trang phục luyện công bảo vệ cho hai ông lão đi vào đại điện.

Một luồng khí tức như dã thú tỏa ra!

Cả đại điện lập tức yên tĩnh.

Chu Lạc Ly kiêng sợ nhìn qua!

Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua.

Hai ông lão đều bùng phát ra khí tức Thánh Cảnh trung kỳ!

Những thanh niên nam nữ đó đều cùng cảnh giới Hợp Nhất!

Nhìn thấy đám người này.

Dương Thiên kích động tiến lên: “Sư phụ, Từ sư thúc, cuối cùng hai người cũng đến rồi!”

Hắn nén thấp giọng, nói mấy câu chỉ có mấy người có thể nghe thấy.

“Ồ? Còn có người bắt con quỳ?”

Một ông lão trong đó sầm mặt xuống: “Là ai mà to gan như vậy, dám bắt đệ tử của ta quỳ?”

“Sư phụ, con là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, không thể ra tay với hắn!”

Dương Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bây giờ con chỉ cần sư phụ làm chủ cho con, để con và hắn đấu một trận công bằng!”

Chu Lạc Ly thầm kêu không hay rồi!

Ánh mắt của hai ông lão nhìn qua, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.

Cùng ngẩn người!

Sau đó quay sang nhìn nhau, dùng bí pháp truyền âm: “Quả nhiên là cậu ta!”

“Nghe nói Kiếm Long Đồ xuất hiện ở hoàng triều Đại Chu?”

“Rốt cuộc có phải hay không, bắt cậu ta giao ra xem là biết ngay!”

“Nếu đúng là thanh kiếm đó, chúng ta sẽ lập công lớn rồi!”

Cùng lúc đó.

Trong đầu của Diệp Bắc Minh vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, trên người ông lão này có khí tức của mẹ cậu!”

“Khí tức của mẹ tôi, như vậy là sao?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại.

Nhìn một ông lão trong đó, người này chính là Hoàng Phi Hổ, sư phụ của Dương Thiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sau khi tôi hồi phục một phần thực lực, nghĩ đến một vài chuyện”.

“Mẹ cậu đã từng đến Thanh Huyền Tông, hơn nữa còn để lại một số thứ ở Thanh Huyền Tông!”

“Trong đó có một thứ, có lẽ là ở trên người ông lão này!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ồ?”

Rốt cuộc là thứ gì?

Lúc này.

Đám người Thanh Huyền Tông tiến lên, Hoàng Phi Hổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Là cậu đã sỉ nhục đệ tử của tôi?”

“Cậu cũng thật to gan đấy!”

“Một Ám Dạ Vương của nước phụ thuộc nhỏ bé, dám bắt đệ tử của Thanh Huyền Tông quỳ?”

Trong đại điện lập tức yên tĩnh!

Sắc mặt mọi người biến ảo bất định.

Mộ Thiên Thiên hơi căng thẳng: “Ông nội, hình như người của Thanh Huyền Tông muốn gây chuyện với Diệp Bắc Minh!”

Mộ Bình Phàm gật đầu: “Đúng là rắc rối rồi, nhưng có lẽ cậu ta có thể xử lý!”

“A?”

Mộ Thiên Thiên hơi bất ngờ.

Ông nội cũng tin tưởng Diệp Bắc Minh quá rồi?

Dương Kiếm Hùng thấp giọng hỏi: “Lão Đỗ, Lão Tần, hai người cảm thấy tên Diệp Bắc Minh này sẽ làm thế nào?”

Đỗ Hoành Đồ cau mày, khẽ lắc đầu: “Đắc tội với Thanh Huyền Tông, không có kết cục tốt đẹp đâu”.
Chương 623: Kiếm Đồ Long

Khuôn mặt già của Tần Ngũ Cửu vô cùng kiêng sợ: “Dù sao chúng ta cũng là nước phụ thuộc của Thanh Huyền Tông, đâu thể xung đột với người của thượng tông?”

“Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, cứ nhận thua trước rồi tính!”

Mọi người yên lặng chờ đợi!

Chu Lạc Ly sầm mặt: “Lão Hoàng, Dương Thiên là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, quỳ trước Ám Dạ Vương chẳng lẽ không bình thường sao?”

Hoàng Phi Hổ âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Dương Thiên không chỉ là đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu, mà còn là đệ tử của Hoàng Phi Hổ tôi!”

“Kẻ này sỉ nhục Dương Thiên, chính là sỉ nhục tôi!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi sỉ nhục đấy, ông muốn thế nào hả?”

“Ra mặt cho tên đồ đệ phế vật đó của ông hả?”

Cái gì?

Trái tim mọi người đập thình thịch, giọng điệu này hơi không đúng!

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng!

Hoàng Phi Hổ hơi kinh ngạc, không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói chuyện với lão ta bằng thái độ này!

Ông lão Từ Huyền Võ bên cạnh cười: “Lão Hoàng, xem ra tên nhóc này vốn không biết Thanh Huyền Tông là thế nào!”

“Ở trước mặt cậu ta, ông không có chút uy tín nào!”

Ông lão này xem trò vui còn không sợ lớn chuyện.

Khuôn mặt già của Hoàng Phi Hổ đen xì!

Trong con mắt đầy sát ý băng lạnh: “Cậu nhóc, khi còn trẻ đừng quá hống hách, nếu không, chết thế nào cũng không biết đâu!”

“Đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi cho cậu một cơ hội!”

“Cậu và Dương Thiên lên đài võ đạo, đấu một trận công bằng!”

“Sống chết có số!”

“Cậu, có dám không?”

Một luồng khí tức cường mạnh nghiền áp đến!

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chỉ thể hiện uy thế một chút, hắn ta đã sợ quỳ xuống rồi”.

“Còn cần thiết phải đấu không?”

Dương Thiên tức đến đỏ bừng mặt: “Diệp Bắc Minh, tao quỳ hoàn toàn là vì mày là Ám Dạ Vương, tao là đại tướng quân!”

“Cho nên tuân thủ lễ tiết của hoàng triều Đại Chu, mày cho rằng tao sợ mày thật sao?”

“Hôm nay, tao từ bỏ chức vị đại tướng quân, chỉ để giết mày!”

Ầm!

“Vãi…”

“Đại tướng quân từ bỏ chức vị?”

Hoàn hiện trường xôn xao!

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Mày chắc chắn không?”

Dương Thiên đỏ mắt!

Hắn thực sự bị Diệp Bắc Minh dùng sức mạnh cưỡng ép phải quỳ xuống.

Nhưng.

Dương Thiên không phục!

Thực lực của Diệp Bắc Minh cũng chỉ là cảnh giới võ đế thôi.

Hắn là cảnh giới Hợp Nhất!

Cao hơn đối phương mấy cảnh giới lớn.

Chỉ cần lên đài võ đạo, tùy tiện đánh có thể giết Diệp Bắc Minh!

Giết Diệp Bắc Minh, hoàng triều Đại Chu vẫn phải cần đến hắn!

Chắc chắn sẽ xin hắn ta trở lại chức vị đại tướng quân của hắn!”

Nghĩ đến đây, Dương Thiên tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày nói xem có dám đấu với tao một trận không đi?”

Diệp Bắc Minh cười thản nhiên: “Tại sao tao không dám?”

Dương Thiên quát một tiếng: “Người đâu, chuẩn bị trống trận cho tôi!”

“Diệp Bắc Minh, đi, lên đài võ đạo!”

Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý nhìn Dương Thiên thêm một cái: “Giết mày, việc vì phải lên đài võ đạo?”

Trực tiếp tát một cái ra!

Một luồng khí tức màu đen nổi lên!

Hóa thành một bàn tay khổng lồ!

Phập!”

Một chưởng nghiền áp xuống!

Dương Thiên ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, hóa thành sương máu tại chỗ!

“Việc này…”

Mọi người tỏ vẻ mặt kinh hãi.

Mộ Thiên Thiên đúng là không dám tin!

Mộ Bình Phàm cũng ngẩn người, vốn không ngờ được Diệp Bắc Minh dám giết Dương Thiên trước mặt nhiều người!

“Đại tướng quân chết rồi?”

Đám người Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tần Ngũ Cửu giật mí mắt không ngừng.

Đồng tử của Hoàng Phi Hổ co lại: “Đồ Nhi!”

“Súc sinh! Mày dám giết đệ tử của Hoàng Phi Hổ tao?”

Chu Lạc Ly lạnh mặt: “Lão Hoàng, đấy là ông nói, sống chết có số!”

“Bao nhiêu người ở đây làm chứng, chẳng lẽ lão Hoàng phủ nhận lời của chính mình sao?”

“Cô!”

Hoàng Phi Hổ tức đến nhảy lên như sấm, trừng mắt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh một cái xong, mau chóng bỏ đi.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tứ sư tỷ, đệ còn có việc đi trước đây”.

Chu Lạc Ly suy nghĩ một lát: “Được, tỷ lại liên lạc với đệ sau!”

Sau khi rời khỏi hoàng cung.

Diệp Bắc Minh trực tiếp thay quần áo trước đó: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của đám người Thanh Huyền Tông cho tôi!”

Một lát sau.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bọn họ ra khỏi thành rồi, về hướng Tây Nam ba trăm dặm!”

“Nhanh thế?”

Diệp Bắc Minh không hề chần chừ.

Trực tiếp đuổi theo!

Đám người Thanh Huyền Tông dừng lại.

Cắm lều dựng trại trong một sơn cốc.

Trước một đống lửa trại!

Ánh lửa bập bùng trước khuôn mặt già của Hoàng Phi Hổ: “Huyết mạch ma tộc và Kiếm Long Đồ cùng xuất hiện!”

“Chỉ đáng tiếc, tôi vốn muốn để Dương Thiên thử thực lực của kẻ này!”

“Tuyệt đối không ngờ, Dương Thiên đúng là phế vật, lại không đỡ được một chưởng!”

Khuôn mặt già của Từ Huyền Võ nghiêm trọng: “Xem ra kẻ này đúng là con trai của Diệp Thanh Lam!”

“Lúc được biết tin này, tôi còn thấy khó mà tin được”.

“Người phụ nữ đó lại mang thai nghiệt chủng ma tộc thật, hơn nữa còn sinh nó ra”.

“Cái tát vừa này ông nhìn thấy chưa?”

Hoàng Phi Hổ hơi kiêng sợ: “Nhìn thấy rồi, khí tức màu đen đó, chắc chắn là ma khí”.

“Người bình thường không phát hiện ra được, nhưng không lừa được con mắt của tôi”.

Từ Huyền Võ hơi nghi hoặc: “Tên nhóc đó sẽ không đuổi theo chúng ta chứ?”

“Hừ!”

Hoàng Phi Hổ hừ một tiếng: “Cho dù đuổi theo ra thì đã làm sao, hai Thánh Cảnh trung kỳ chúng ta, chẳng lẽ còn sợ hắn sao?”

“Cùng phải!”

Từ Huyền Võ suy ngẫm gật đầu: “Theo như tình báo, có lẽ kiếm Long Đồ cũng ở trong tay tên nhóc này”.

“Để an toàn, chúng ta vẫn nên về báo cáo chủ nhân rồi tính!”

Nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Chương 624: Thăm dò

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo bất định.

Chẳng trách anh cảm thấy hai ông lão Thánh Cảnh này giống như thiểu năng trí tuệ!

Thì ra họ không phải thiểu năng trí tuệ, mà là thăm dò mình!

Hai người này lại biết thân thế của anh?

Hơn nữa còn nhắc đến tên của mẹ!

Kiếm Long Đồ là thế nào?

Trong đầu anh vụt lên linh quang: “Chẳng lẽ là kiếm Đoạn Long?”

Diệp Bắc Minh mau chóng hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Đoạn Long rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Theo quy tắc, tôi không thể nói cho cậu biết lai lịch của kiếm Đoạn Long!”

“Nhưng tôi có thể nói với cậu, kiếm Đoạn Long rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng khác!”

“Tác dụng khác?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Tác dụng của vũ khí, chẳng lẽ không phải là để chém giết sao?

Đối với anh, kiếm Đoạn Long là một thanh vũ khí sắc bén có thể giết được tất cả!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.

Diệp Bắc Minh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hạn chế, nghiêm mắt lại, nhìn sang hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ: “Xem ra chỉ có hỏi hai người này thôi!”

Anh tiến đến gần sơn cốc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cậu suy nghĩ kỹ chưa!”

“Hai người này là Thánh Cảnh trung kỳ, với cảnh giới của cậu, vốn không phải là đối thủ của Thánh Cảnh!”

“Cho dù tôi toàn lực bùng phát, cũng chỉ có thể giết được một người trong đó!”

“Chân nguyên của cậu sẽ tổn hại chín mươi phần trăm trở lên”.

“Chân nguyên còn lại không đủ để giết người còn lại!”

“Trừ phi cậu dùng kiếm Đoạn Long đánh lén ở khoảng cách gần, nhưng hai người này biết lai lịch của kiếm Đoạn Long, đánh lén là việc không thể nào!”

Diệp Bắc Minh nhìn sơn cốc phía trước.

Trầm mặc một lát sau: “Long Đế, giúp tôi một việc!”

“Cậu nói đi”.



Trước đống lửa trong sơn cốc.

Tai của Hoàng Phi Hổ khẽ động!

Từ Huyền Võ nheo mắt!

Hai người cùng nhìn qua lối ra vào của sơn cốc.

“Ai đấy?”

“Ra đây cho tao!”

Quát lên một tiếng.

Cùng đứng lên, nhìn sơn cốc bị bao trùm bởi bóng tối!

Liền sau đó.

Một người toàn thân bao trùm bởi huyết sương đi đến, mang theo mùi máu tanh vô cùng nồng nặc!

“Khà khà khà!”

Người máu cười quái dị một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm, không ngờ có thể gặp được mấy tiểu bối ở nơi này?”

“Làm sao, nơi này là nhà ông hả? Tôi đi qua chỗ này còn phải hỏi ý kiến của hai người hả?”

“Tiểu bối?”

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ ngẩn người.

Bọn họ là Thánh Cảnh trung kỳ!

Đối phương lại nói họ là tiểu bối, chẳng lẽ cảnh giới của người máu này cao hơn bọn họ?

Trực tiếp thăm dò!

Vù!

Một luồng khí tức khủng bố ập đến!

Giọng của người máu giống như truyền ra từ địa ngục: “Dám thăm dò cảnh giới của tôi, muốn chết hả?”

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ sợ đến quỳ xuống đất: “Tiền bối, xin ngài thứ tội!”

Tê dại da đầu!

Khí tức này, vượt xa trên cả Thánh Cảnh!

Người máu trực tiếp ra tay: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát!”

Từ đầu ngón tay phát ra một đường hào quang màu đỏ rực, ập về phía Hoàng Phi Hổ!

“Ngài!”

Vẻ mặt Hoàng Phi Hổ biến sắc, đang định phản kháng.

Từ Huyền Võ trừng mắt nhìn lão ta một cái, mau chóng truyền âm: “Ông dám phản kháng? Ông điên rồi hả?”

Hoàng Phi Hổ chỉ có thể chịu một đòn này!

Phụt!

Bả vai nổ tung, máu tươi đầm đìa!

Sắc mặt Hoàng Phi Hổ lập tức tái nhợt: “Đa tạ tiền bối tha mạng!”

“Hừ!”

Người máu lạnh lùng hừ một tiếng: “Vừa nãy huyết mạch ma tộc mà các ông nói là thế nào?”

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ kinh hãi.

Hai người vốn không phát hiện có người ở gần đây, vậy mà bị người bao trùm huyết sương toàn thân này nghe được cuộc trò chuyện?

Xem ra thực lực của người này thực sự cao hơn bọn họ quá nhiều!

Hoàng Phi Hổ thầm thấy may mắn, cũng may mình không phản kháng.

Nếu không đã chết rồi!

Hoàng Phi Hổ tiện miệng giải thích: “Tiền bối, chúng tôi phát hiện một nghiệt chủng của huyết mạch ma tộc thôi, ngài sẽ không hứng thú đâu”.

Người máu cười quái dị hai tiếng: “Khà khà khà, tôi lại có hứng thú đấy!”

Từ Huyền Võ trừng mắt nhìn Hoàng Phi Hổ một cái, mẹ kiếp, ông thật lắm lời!

Mau chóng nói: “Tiền bối, chúng tôi đến từ Thanh Huyền Tông, mẹ của nghiệt chủng đó đã từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông!”

“Chỉ tiếc là sau này bà ta không biết xấu hổ, kết giao với ma tộc!”

“Nghiệt súc đó chính là con trai của họ!”

Vù!

Huyết sương của người máu bập bùng lên như ngọn lửa!

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ kinh ngạc: “Tiền bối, chúng tôi nói sai gì sao?”

Giọng của người máu lạnh lùng truyền ra: “Các ông còn biết điều gì?”

Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ cảm thấy hơi kỳ lạ!

Quay sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Từ Huyền Võ tiếp tục giải thích: “Tình hình cụ thể, chúng tôi cũng không biết, người phụ nữ đó tên là Diệp Thanh Lam”.

“Hình như là một kẻ nhà quê đến từ một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi tên là Côn Luân Hư!”

“Nhưng kẻ nhà quê này có thiên phú không tệ, khi ở Thanh Huyền Tông, cũng phá được vài kỷ lục!”

“Chỉ tiếc là, con tiện nhân này vô cùng dâm đãng, lại giao hoan với ma thú?”

“Sinh ra một tên tạp chủng, trên người tên tạp chủng này có rất nhiều bí mật, chúng tôi muốn biết thôi!”

Ầm ầm!

Ngọn lửa trên người càng bùng cháy thêm ba phần: “Kiếm Long Đồ đó là bí mật của hắn?”

Từ Huyền Võ ngẩn người, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt già nua của Hoàng Phi Hổ lóe lên: “Tiền bối, kiếm Long Đồ là thần kiếm đứng thứ chín của Đại Lục Chân Võ, ngài lại không biết sao?”

Người máu thản nhiên lên tiếng: “Đương nhiên tôi biết!”

“Chỉ là tại sao kiếm Long Đồ đó lại ở trong tay người đó?”

Vừa dứt lời.

Soạt!

Hoàng Phi Hổ trực tiếp ra tay, một luồng khí tức cường mạnh bùng phát ra, tấn công một quyền về phía lồng ngực của người máu!

Từ Huyền Võ dậm chân, mặt đất nứt ra.
Chương 625: Bộ giáp ma khí

Ông ta lấy ra một thanh trường đao màu đen từ trong nhẫn trữ vật, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

Quát lên một tiếng: “Phong tỏa lối ra vào sơn cốc cho tôi, đừng để tên súc sinh này chạy mất!”

“Rõ!”

Những đệ tử khác của Thanh Huyền Tông đều xuất quân.

Canh giữ lối ra vào sơn cốc!

Ầm ầm!

Hai người Thánh Cảnh trung kỳ cùng giết đến, người máu nhanh chóng né tránh!

Huyết sương bao trùm toàn thân biến mất, lộ ra khuôn mặt thật!

Chính là Diệp Bắc Minh!

“Súc sinh, quả nhiên là mày!”

Hoàng Phi Hổ bùng phát ra một tiếng gào thét tức giận kinh thiên động địa: “Kiếm Long Đồ không phải là thần kiếm đứng thứ chín Đại Lục Chân Võ gì hết!”

“Nếu thực lực của mày cường mạnh hơn bọn tao, làm sao không biết bảng xếp hạng thần kiếm của Đại Lục Chân Võ?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh, chiến một trận là điều khó tránh!

Giơ móng vuốt!

Gru!

Tiếng rồng gầm vang lên!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, một con huyết long từ trong kiếm Đoạn Long bùng phát ra!

Ánh mắt Hoàng Phi Hổ sáng lên, vô cùng kích động: “Quả nhiên là Kiếm Long Đồ!”

“Súc sinh, giao Kiếm Long Đồ ra, tao cho mày chết nhẹ nhàng!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng chưa từng có: “Sỉ nhục mẹ của tôi, các ông đáng chết!”

Hoàng Phi Hổ càn rỡ cười dữ tợn: “Ha ha ha!”

“Mẹ của mày? Loại phụ nữ tình nguyện dâm loạn với ma tộc?”

“Muốn chết hả!”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu, tức giận gào thét một tiếng!

Tay cầm kiếm Đoạn Long xông lên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Nhóc con, đừng kích động, đối diện với hai Thánh Cảnh trung kỳ, cậu không phải là đối thủ!”

Lúc này.

Trái tim của Diệp Bắc Minh dường như có lửa giận kinh thiên đang bùng cháy!

Máu nóng sôi sục!

Long Đế Quyết điên cuồng vận hành, máu trong người anh cũng sắp cháy lên!

Đồng thời.

Anh vận hành Cửu U Thần Ma Quyết!

Ầm ầm!

Ma khí màu đen và huyết sương đang cuồn cuộn, sau lưng xuất hiện hư ảnh chân long màu đen!

Tam Thiên Lôi Minh!

Trên cả không trung sơn cốc, sấm sét vang dội, điện chớp khủng bố giáng xuống!

Diệp Bắc Minh chưa từng chiến đấu toàn lực như vậy!

Mấy lời nói vừa nãy hoàn toàn cháy lên ngọn lửa giận vô tận trong lòng anh!

“Giết!”

Hoàng Phi Hổ kinh ngạc: “Vãi, khí thế này cũng lớn quá rồi!”

Từ Huyền Võ lại cười điên cuồng: “Ha ha ha, xem ra trong tay tên nhóc này còn có rất nhiều bí mật!”

“Chỉ dựa vào những điều kỳ lạ này, sợ rằng trong tay hắn còn có võ kỹ cao siêu hơn!”

“Lão Hoàng, cùng liên thủ, bắt tên tạp chủng này!”

“Rồi từ từ hành hạ, ép hỏi ra bí mật của hắn!”

Hoàng Phi Hổ cười gật đầu: “Tôi cũng có ý này!”

“Tiểu tạp chủng, bây giờ giơ tay chịu trói, thì còn có cơ hội sống!”

Hoàng Phi Hổ cười hung dữ một tiếng, trong tay có thêm một thanh bảo đao đen nhánh, chém rạch không khí!”

Soạt soạt soạt!

Mấy ngàn đường đao khí, cực kỳ kinh hãi nghiền áp đến.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long tấn công đến, toàn bộ đao khí bùng nổ, trong sơn cốc lập tức đổ nát nghiêm trọng.

“Chịu một thương của tao đi!”

Đồng thời Từ Huyền Võ tấn công đến.

Các đệ tử Thanh Huyền Tông trố mắt há hốc miệng.

“Rốt cuộc tên nhóc này là ai, thực lực lại khủng bố như vậy?”

“Từ khí tức của hắn bùng phát ra có thể thấy, kẻ này mới chỉ là cảnh giới võ đế nhỏ bé, lại cần hai trưởng lão Thánh Cảnh cùng ra tay?”

Đồng tử của mấy người điên cuồng co lại.

“Phập” một tiếng vang lên.

Trường thương trong tay Từ Huyền Võ trực tiếp hóa thành mảnh vụn!

Ông ta không những không nổi giận, ngược lại còn vô cùng vui mừng: “Ha ha ha, không hổ là Kiếm Long Đồ!”

“Lại có thể tấn công vỡ thương Hắc Thủy thánh phẩm của tao!”

“Đồ tốt, nhóc con, mày không xứng sử dụng thanh kiếm này, mang lại đây đi!”

Từ Huyền Võ vô cùng tự đại, tóm về phía kiếm Đoạn Long!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng!

Chém một đường kiếm về phía cánh tay của Từ Huyền Võ.

Từ Huyền Võ cảm thấy nguy hiểm: “Không đúng!”

“Không hay rồi, có vấn đề!”

Tốc độ của Thánh Cảnh rất nhanh, lúc kiếm Đoạn Long giáng xuống, ông ta mau chóng né tránh!

Phụt!

Vụt tránh không kịp, ông ta kêu thảm một tiếng, bay ra xa!

Sượt sượt sượt lùi lại mấy chục bước mới dừng lại!

Cúi đầu nhìn, lồng ngực có thêm một vết thương sâu có thể nhìn thấy cả xương!

“Suýt!”

Từ Huyền Võ hít khí lạnh.

Nếu ông ta chậm nửa phút, sợ rằng sẽ bị Diệp Bắc Minh giết bằng một đường kiếm!

“Việc này…”

Các đệ tử của Thanh Huyền Tông biến sắc mặt.

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!

Kẻ này có thể dùng thực lực Võ Đế đánh Thánh Cảnh bị thương?

Đúng là không thể tin nổi!

Hoàng Phi Hổ kinh hãi: “Lão Từ, ông có sao không?”

“Không sao!”

Từ Huyền Võ lắc đầu.

Đôi mắt ông ta đầy máu, mang theo sát khí băng lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

“Đồ tạp chủng, mày dám đánh tao bị thương?”

“Mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!”

“Một tên tạp chủng trong cơ thể chảy dòng máu ma tộc, lại dám đánh tao bị thương?”

“Chết đi cho tao!”

Phập!

Từ Huyền Võ bỗng dậm mạnh chân, khí thế tăng vọt!

Đầu gối hơi khuỵu xuống, nhanh như điện giật, xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh giống như mãnh hổ!

Tấn công ra một quyền!

Thánh Cảnh ra tay toàn lực, Diệp Bắc Minh cũng không phản ứng kịp!

Từ Huyền Võ thấy vậy, nhếch miệng cười: “Đồ tạp chủng, bí mật trên người mày, tao muốn có chắc rồi!”

“Kiếm Long Đồ của mày, tao cũng lấy!”

“Sau khi mày chết, tao sẽ nghiền xương cốt mày thanh tro bụi, nhớ kỹ kiếp sau đừng chọc vào tao!”

Diệp Bắc Minh đang định ra tay.

Đột nhiên.

Từ trong cơ thể của anh bùng phát ra một luồng ma khí màu đen!

Bao quanh bên ngoài cơ thể của anh.

Như hình thành một bộ giáp!

Phập!

Một quyền này của Từ Huyền Võ giáng xuống lồng ngực của Diệp Bắc Minh, bị ma khí chặn lại.

‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan vang lên!

Một cảnh khiến mọi người chấn kinh xuất hiện.

Nắm đấm của Từ Huyền Võ lại… nổ tung!

“A!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK