Thanh niên dẫn đầu vừa đi vừa thưởng thức Huyết Ngọc.
Đột nhiên.
Tiếng kêu thảm thiết thứ hai vang lên: “A!”
Xoẹt!
Cùng với tiếng máu thịt bị xé rách.
Thanh niên đi đầu vẫn không quay lại, cau mày nói: “Mấy người làm cái quái gì thế, giết một ả đàn bà đang mang thai có phiền tới mức đó không?”
“Một đám vô…”
Chữ “dụng” còn chưa kịp nói xong.
“A!”
Tiếng kêu gào thảm thiết khác lại vang lên.
“Giọng nam?”
Cuối cùng thì thanh niên đó cũng nhận ra điều kì lạ.
Quay đầu nhìn, động từ nhanh chóng co rụt lại, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ khủng bố: “Không… A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tất cả đều trở về yên tĩnh.
Tôn Thiến đi tới cầm Huyết Ngọc trong tay người đó, nhanh chóng rời đi.
Hơn nửa tiếng sau, một đám người nhanh chóng chạy tới.
Hiện trường đâu đâu cũng là mảnh tay cụt chân cụt, cực kỳ máu me.
Ánh mắt một người đàn ông trung niên trong số đó bỗng có rụt lại, dừng trên một cái xác.
“Con tôi!”
Nhanh chóng đi tới ôm lấy đầu của thi thể thanh niên kia: “Không!”
Thanh niên đi đầu đã mất nửa khuôn mặt, như vừa bị thứ gì đó cực kỳ đáng sợ xé mất.
Một ông lão đi tới: “Chủ nhân, toàn quân bị diệt, hơn nữa còn bị giết rất thê thảm!”
“Tàn nhẫn đến mức này, có lẽ là gặp phải ma thú tấn công!”
“Nhưng…”
Ánh mắt người đàn ông trung niên nọ đỏ bừng: “Nhưng cái gì?”
Ông lão thoáng do dự một lát, giơ một cánh tay cụt lên: “Chủ nhân, mời xem”.
Ông lão chỉ vào một chỗ: “Ở đây có một vết cào, có thể thấy không phải là do ma thú gây ra”.
“Theo lão đoán, có lẽ là người ra tay!”
“Hơn nữa theo dấu tay này, còn là một người phụ nữ!”
Người đàn ông trung niên cất giọng ồm ồm nói: “Dù là người hay ma thú, thì cũng phải tìm ra con thú đã giết con trai tôi!”
“Ông đây mà không cho cô ta nếm hết tất cả mọi tra tấn đau đớn nhất, thì sẽ không mang tên Tôn Vô Cực!”
Ánh sáng màu máu từ chiếc nhẫn ma thú trên ngón tay sáng lên, một con Huyết Lang đỏ bừng lao tới: “Gào!”
Giọng Tôn Vô Cực ồm ồm: “Tìm kiếm tung tích ả ta!”
Mắt Huyết Lang đỏ bừng, mang theo ánh sáng khát máu.
Nó ngửi không khí một lát thì lao về một hướng.
Tôn Vô Cực khẽ quát: “Đuổi theo!”
……
Thiên Cơ Các, trong đại điện có mấy trăm người.
Diệp Bắc Minh đến đây được nửa ngày rồi, lại không nhìn thấy người bạn mà Tần Mộc Dao nói đâu!
Nếu không phải anh nể mặt Tần Mộc Dao.
Thì chắc đã sớm vọt vào trong tìm người!
Tần Mộc Dao lo sẽ có những phiền toái không đáng có nên vẫn đeo mặt nạ chờ cùng với Diệp Bắc Minh.
Cuối cùng, ngoài cửa đại điện cũng có tiếng ồn ào: “Cô Tiêu Tiêu đến!”
Ánh mắt mọi người trở nên nghiêm trọng, một cô gái khoác áo bào trắng đi tới.
Đôi mắt to ngập nước, mũi vừa cao vừa thẳng.
Đôi mắt long lanh sâu thẳm.
Gương mặt không vướng chút bụi trần!
Khiến con người ta có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm!
Diệp Tiêu Tiêu!
Thánh nữ Thiên Cơ Các, có khả năng dự đoán trước tương lai.
Vô số người lao tới, mồm năm miệng mười xin Diệp Tiêu Tiêu dự đoán, tính quẻ.
Diệp Bắc Minh đi tới từng bước, dùng ảnh thuấn xuất hiện trước mặt đám người: “Cô Tiêu Tiêu, tôi có chút việc gấp, mong cô xem cho tôi trước!”
Lời đó khiến vô số người cảm thấy khó chịu.
Một thanh niên nhíu mày: “Này ranh con, mày là cái thá gì mà đòi lên trước?”
Người bên cạnh cười lạnh: “Chúng tôi tới sớm hơn cậu, tất cả đều muốn nhờ cô Tiêu xem cho!"
“Ha ha, sao không lấy thau nước nhìn lại mình xem!”
“Đúng, chẳng lẽ có cái mã đẹp thì được ưu tiên à?”
Mấy người khác đều nói với vẻ khó chịu, hơi thở lạnh như băng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đẩy khí thế quanh mình lên đỉnh điểm, tiếng sét lớn càn quét tất cả: “Là cái thá gì?”
“Là cái kẻ đã xông và ngục giam Trấn Hồn!”
“Là cái kẻ đã một mình xông vào thần cung Vô Tướng, giết người trước mặt tất cả mọi người!”
“Là kẻ có thể toàn mạng đi ra giữa sự bao vây của mười mấy Chí Tôn!”
“Là kẻ mang tên Diệp Bắc Minh, đã đủ chưa?”
Mỗi một câu Diệp Bắc Minh phun ra, khí thế lại dâng cao lên một bậc!
Chữ cuối cùng rơi xuống.
Thì cả đại điện đều chìm vào sự im lặng!
Trong mắt mọi người đều xuất hiện vẻ rung động: “Cậu ta… Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh hả?"
Không ai dám nói tiếp nữa!
Ngừng thở.
Chỉ có mình Diệp Tiêu Tiêu vẫn giữ được vẻ thong dong đó.
Nở nụ cười: “Anh Diệp, tôi biết anh sẽ tới”.
Chương 933: Lại xuống ngục giam Trấn Hồn
“Cô biết hả?”, Diệp Bắc Thần khá bất ngờ.
Diệp Tiêu Tiêu thản nhiên trả lời: “Nếu vấn đề đơn giản như thế mà tôi cũng không biết thì sao xứng trở thành thánh nữ Thiên Cơ Các?”
Tiện tay ném một tờ giấy ra.
“Nơi anh muốn đến đó, phải vào từ nơi này!”
Diệp Bắc Minh mở tờ giấy ra xem, ánh mắt khẽ lay động.
Những chữ viết xinh đẹp hiện lên.
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Thời gian là nửa ngày sau”.
“Tất nhiên, nếu anh Diệp cảm thấy nơi đó quá nguy hiểm thì có thể vào từ một nơi khác”.
“Một tháng sau, nơi này”.
Lại ném ra thêm một tờ giấy.
Một con rắn lửa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, trực tiếp cắn nuốt tờ giấy: “Không cần, cảm ơn cô Tiêu Tiêu”.
Anh không dừng lại một giây, một phút nào, rời khỏi Thiên Cơ Các.
Diệp Tiêu Tiêu mỉm cười: “Một ngày Tiêu Tiêu chỉ xem một lần, ngày mai mọi người hẵng tới nhé”.
Tần Mộc Dao nhanh chóng theo sau.
Đại điện lại được dịp bùng nổ: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh hả?”
“Thật hay giả vậy?”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh đã đánh vào ngục giam Trấn Hồn ấy hả?”
“’Cậu ta nói mình từng chém giết Chí Tôn ư?”
Ánh mắt mọi người đều co rụt lại.
Một người đàn ông mạnh miệng nói: “Dù cậu ta là Diệp Bắc Minh thì sao? Cái trò lúc này còn lởm lắm! Tôi không phục!”
Một võ giả bên cạnh mỉa mai: “Chắc là một kiếm của Diệp Bắc Minh không thể chém ông thành máu được rồi, bởi vì miệng ông còn cứng hơn kiếm của cậu ta!”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười vang lên.
……
Trong đình hóng mát.
Tần Mộc Dao tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt khiến vô số người đàn ông điên cuồng.
“Tiêu Tiêu, một cánh cửa khác để vào Ma Uyên nằm ở đâu?”
Diệp Tiêu Tiêu phun ra một câu: “Tầng cuối cùng của ngục giam Trấn Hồn!”
“Cái gì?”
Tần Mộc Dao vừa mới ngồi xuống thì đã giật mình đứng phắt dậy: “Trời ạ!”
“Ý cậu là, anh Diệp phải xuống ngục giam Trấn Hồn một lần nữa ư?”
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Mộc Dao, tại sao cậu căng thẳng thế?”
“Cậu là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên, tôi chưa từng thấy cậu lo lắng cho người đàn ông nào như thế”.
“Hay là…” Diệp Tiêu Tiêu cười trêu ghẹo: “Hay là cậu thích anh ta rồi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Dao khẽ tránh đi: “Cậu… Cậu nói bậy bạ gì thế!”
“Sao mà tôi thích anh ta được, chỉ là… Trên người anh ta có một số thứ mà tôi cần thôi”.
“Cậu cũng biết rồi đó, tình trạng của mẹ tôi thế nào, chỉ có lửa Phần Thiên mới cứu được bà ấy!”
“Chỉ có anh Diệp mới có lửa Phần Thiên, nếu anh ta chết dưới ngục giam Trấn Hồn, thì chẳng phải là…”
“Không được!”
Tần Mộc Dao hít một hơi thật sâu: “Tiêu Tiêu, cậu phải giúp tôi”.
“Thử tính xem anh Diệp có thể sống sót ra khỏi Ma Uyên không!”
Diệp Tiêu Tiêu không chịu được sự nũng nịu của Tần Mộc Dao, đành phải đồng ý.
Cô ta nhắm mắt lại, một nguồn năng lượng bí ẩn ngưng tụ trên người cô ta.
Một giây sau đó.
Chỗ mi tâm Diệp Tiêu Tiêu bỗng xuất hiện con mắt thứ ba!
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Tần Mộc Dao lại bày ra vẻ mặt quá ư là quen thuộc rồi.
Đột nhiên, Diệp Tiêu Tiêu kêu la thảm thiết, con mắt thứ ba bỗng chảy ra nước mắt máu.
Bản thân cô ta cũng phun máu tươi!
“Sao lại như thế!”
“Sao vậy?”, Tần Mộc Dao kinh hãi.
Diệp Tiêu Tiêu đầy hoảng hốt: “Kim Lân là vật trong ao nhỏ, gặp được sương gió sẽ hóa rồng…”
“Số mệnh của anh ta…"
“Không thể nào, nhất định là không thể!”
“Tôi phải đi tìm sư phụ!”, nói xong thì mặc kệ phản ứng của Tần Mộc Dao, lê lết cơ thể bị thương lao ra ngoài.
Bên ngoài khe núi của ngục giam Trấn Hồn.
“Này nhóc, cậu có chắc không?”
“Tuy trong cơ thể cậu có Long Mạch, có thể dùng kiếm Trấn Ngục vô số lần, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu bất tử!”
“Bản tháp đã cảm nhận được, nhà họ Từ không hề đơn giản như vẻ ngoài!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nặng nề: “Ba người kia còn khủng bố hơn Từ Thiên rất nhiều!”
“Cậu không cần phải mạo hiểm như thế, hoàn toàn có thể chờ Ma Uyên tiếp theo xuất hiện!”
Diệp Bắc Minh cười: “Tháp nhỏ, ông không biết tính tôi hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau, ông ta thoải mái cười: “Hiểu rồi!”
“Thế thì xông lên đi, nếu bản tháp đã chọn cậu, thì hôm nay cũng sẽ liều mạng đâm lao theo lao!”
Diệp Bắc Minh đi từng bước, tiến vào khe núi.
Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn, rất nhiều người nhà họ Từ đang tiến hành tu sửa.
Lần trước Diệp Bắc Minh xông vào ngục giam Trấn Hồn đã khiến khá nhiều trận pháp bị hư tổn.
Bọn họ phải sửa lại!
Gào!
Đột nhiên, tiếng rồng ngâm vang lên.
Con Huyết Long từ trên trời giáng xuống, lao vào trong đám đông.
Mấy trăm người nhanh chóng biến thành mây máu!
“Ai?”
Chương 934: Chẳng ai ngăn cản được
Một đám người nhảy ra, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm sương mù dày đặc trước cửa ngục giam Trấn Hồn: “Đây là ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Trần, ai dám diễu võ dương oai ở đây!”
“Cút ra đây!”
Một giây sau đó.
Một thanh niên cầm thanh kiếm có phù điêu Long Văn đi tới.
“Diệp Bắc Minh? Con mẹ nó lại là mày!"
“Mày còn dám quay lại đây nữa hả?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, một đám nhà họ Từ suýt chút nữa tức hộc máu.
Má nó!
Đúng là khinh người quá đáng mà!
Tức giận khiến bọn họ quên mất lực chiến đáng sợ của Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: “Tại sao tôi lại không dám?”
“Tôi có thể xông vào ngục giam Trấn Hồn một lần, thì cũng có thể xông vào lần thứ hai!”
Hào khí ngất trời, khí thế kinh người!
“Mày!”
Người nhà họ Từ hoảng hốt ngây người.
“Giết!”
Diệp Bắc Minh đi tới từng bước.
Sử dụng cả Ảnh Thuấn, Thiên Ma Cửu Biến, U Thần Ma Quyết!
Nhà họ Từ căn bản không thể ngăn nổi, đầu và cơ thể đứt lìa văng ra xa.
Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn vang lên tiếng gào khóc và tiếng kêu thảm thiết!
“Thằng súc sinh, mày đừng tay lại cho tao!”
Hơn mười ông lão nổi cơn tam bành.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo lướt qua: “Quan tâm tới họ như vậy, thì xuống đây đi cùng đi!”
Tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Đoạn Long đánh tới!
Thần Đế căn bản không thể ngăn nổi kiếm uy của kiếm Đoạn Long.
Hơn mười cái đầu bay lên!
“Thằng súc sinh, mày sẽ không chết tử t…”
Một kiếm chém xuống!
Phụt!
Diệp Bắc Minh không hề quay đầu lại, bước vào trong ngục giam Trấn Hồn!
……
Tin tức ở ngục giam Trấn Hồn được truyền về nơi rất sâu trong chín mươi tòa Long Sơn.
Ba Huyết Long nhanh chóng thức tỉnh, trừng lớn hai mắt!
Ngoài rung động, thì còn chất chứa vẻ khó tin!
Một con Huyết Long trong đó hét to: “Cậu nói cái gì? Diệp Bắc Minh trở lại hả?”
“Hơn nữa còn xông vào ngục giam Trấn Hồn lần thứ hai?”
Con Huyết Long kia nhíu mày lại thật chặt: “Nó đã cứu được Diệp Thanh Lam, ngục giam Trấn Hồn không còn tù phạm nào khác”.
“Nó còn vào đó làm gì?”
Huyết Long thứ ba chợt hiểu ra: “Nguy rồi, kho báu nhà họ Diệp!”
“Cái gì?”
Ba con Huyết Long đều kinh hãi: “Đáng chết! Đi!”
Gào!
Ba tiếng rồng ngâm đầy tức giận vang lên, người nhà họ Từ chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ thấy được cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ba con Huyết Long cơ thể khổng lồ bay từ một nơi sâu trong chín mươi chín ngọn Long Sơn ra, bay thẳng về phía ngục giam Trấn Hồn.
Lúc này, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, một đường đánh thẳng xuống tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn.
Anh như ác ma chuyển thế, căn bản không có người nào đỡ nổi một kiếm của anh!
Từng tầng đánh xuống.
Dưới chân máu đã chảy thành sông!
Chỉ dùng đúng mười lăm phút, Diệp Bắc Minh đã xuống tới tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn.
Giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên bên tai anh: “Này nhóc, cậu quay lại đấy hả?”
“Cái gì? Vết thương của cậu đã khỏi rồi á?”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía giọng nói đó.
Phát hiện nơi góc nhà có một ông già lôi thôi đang bị giam giữ.
Mái tóc rối bời như rơm rạ che giấu đôi mắt đầy kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh đi tới, tiện tay chém mở lồng giam: “Tiền bối, lần trước cảm ơn ông đã giúp, nếu không chắc tôi đã bỏ mạng ở đây rồi!”
“Cả ngục giam Trấn Hồn này đều bị tôi giết chết rồi, tranh thủ lúc người nhà họ Từ chưa kịp phản ứng, tiền bối có thể rời khỏi đây”.
Lão già lôi thôi cười: “Nhóc à, tôi mà muốn đi thì cả thế giới Chân Võ này không ai ngăn được”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tiền bối, ông đừng mạnh miệng quá thế”.
“Nếu ông mạnh thật, thì đã không bị giam ở đây”.
Lão già lôi thôi tức đến mức suýt hộc máu: “Nhóc con thì biết cái gì mà nói!”
“Lão già này ở đây là vì tôi muốn thế”.
“Nói tóm lại, trừ khi… Haiz, nói cậu cũng không hiểu”.
Đột nhiên, trong đầu anh có giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Này nhóc, có sức mạnh không gian cực lớn đang dao động!”
“Tới rồi!”
Soạt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm trọng, nhìn về hướng kia.
Lão già lôi thôi nhận ra được sự thay đổi của ngục giam Trấn Hồn, gương mặt già nua biến sắc: “Không thể nào, cậu…”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ma Uyên sắp buông xuống nơi này!”
“Ma Uyên? Cái gì? Ma Uyên!"
Lão già lôi thôi biến sắc, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
Nghi ngờ, giải thoát, cùng với chút giật mình!
Ầm ầm!