Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ, Diệp Bắc Minh đã đến dưới chân Tháp Đế Cốt!
Một luồng lực lượng hùng mạnh cuồn cuộn tràn tới!
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên phát hiện, đan điền của mình như bị khô cạn hoàn toàn!
Toàn bộ sức mạnh của tu võ giả đều không thể khởi động, anh híp mắt, ngẩng đầu nhìn về đỉnh Tháp Đế Cốt: "Có vẻ chỉ còn cách dùng sức mạnh thô bạo để leo lên thôi!"
Phịch!
Anh đạp mạnh chân xuống!
Nhảy vọt lên độ cao hơn ba mươi mét!
Ổn định đứng trên một khối xương trắng nhô ra!
"Mẹ kiếp..."
Cảnh tượng này suýt nữa làm cho tròng mắt của tất cả mọi người rớt ra ngoài!
"Tháp Đế Cốt sẽ phong tỏa sức mạnh của tu võ giả, thằng nhóc này thực sự có thể nhảy một phát tới độ cao ba mươi mét ư?"
"Tên này có phải là người không vậy?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh đi vòng quanh Tháp Đế Cốt một lượt!
Khắp nơi đều là vũ khí, mỗi vũ khí đều tỏa ra một luồng khí tức mỏng manh!
Khí linh!
"Tiếc thay, nhiều vũ khí đã bị rỉ sét, không được rồi!"
"Nếu đã chọn, thì phải chọn cái tốt nhất!"
Diệp Bắc Minh tiếp tục leo lên, khi đến độ cao khoảng sáu mươi mét, anh phát hiện một con dao găm màu xanh lục.
So với những vũ khí rỉ sét xung quanh, rõ ràng con dao găm này có đẳng cấp cao hơn!
"Chính là mày rồi!"
Diệp Bắc Minh nắm lấy con dao găm xanh lục, rút nó ra khỏi khe xương!
Xẹt!
Một luồng sáng xanh lục lao về phía cổ họng của anh, Diệp Bắc Minh nhanh chóng né tránh!
Trong mắt anh bùng lên một luồng giận dữ: "Mày muốn giết tao à?"
Anh giơ tay đâm con dao xanh lục vào khe hở của Tháp Đế Cốt, cổ tay dùng sức mạnh dằn một cái, phát ra một tiếng kẹt kẹt của kim loại sắp gãy!
"Còn dám chống cự nữa, tao sẽ cho mày hỏng luôn!"
Diệp Bắc Minh quát lên.
Những người dưới chân Tháp Đế Cốt đều ngơ ngác!
Thằng nhóc này lại đang đe dọa vũ khí thông linh?
Con dao xanh lục run rẩy hai cái, cuối cùng từ bỏ chống cự!
Để mặc cho Diệp Bắc Minh thu hồi!
Lúc Diệp Bắc Minh định tiếp tục leo lên, bỗng nhiên từ bên trong Tháp Đế Cốt phát ra một luồng lực không thể ngăn cản, đẩy văng anh ra ngoài, rơi xuống đất!
Diệp Bắc Minh muốn leo lên nữa, nhưng lại bị một luồng lực lượng mạnh mẽ ngăn cản!
Không thể tiến thêm được nữa!
"Chuyện gì vậy?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Nguyên Thi Vũ và Tiêu Phi Yên đi lại gần: "Diệp công tử, Tháp Đế Cốt có giới hạn đấy, mỗi người chỉ có thể leo lên Tháp Đế Cốt một lần trong một canh giờ thôi!"
Hai người đều đội mũ rộng vành, xung quanh có một tấm màn che khuất gương mặt xinh đẹp.
Nếu không che đi, với nhan sắc của họ, rất dễ gây xôn xao!
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Hóa ra là thế!"
Bỗng nhiên…
"Nhóc con, giao nộp con dao găm đó cho tao, rồi quỳ xuống dập đầu một vạn cái thật kêu cho bản công tử!"
Uông Hằng quấn băng vải trên mặt đi tới, phía sau có hai lão giả đạt cảnh giới Chân Quân!
Qua lớp băng vải, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo: "Nếu không, bản công tử sẽ khiến mày..."
Câu nói còn chưa dứt!
Diệp Bắc Minh hơi bực tức, bước từng bước đến trước mặt Uông Hằng: "Người mà bố mày đắc tội còn ít à? Đúng là con chó con mèo gì cũng đều dám to mồm trước mặt tao!"
Anh giơ nắm đấm lên tung ra một quyền!
"Bảo vệ công tử!"
Hai lão giả Chân Quân quát lên một tiếng.
Lập tức chặn trước mặt Uông Hằng!
Một lão giả mặt đen dữ tợn cười nói: "Nhóc con, gan của mày lớn đấy, dám đụng đến người nhà họ Uông!"
Một quyền đấm về phía nắm đấm của Diệp Bắc Minh: "Chết đi!"
Một quyền vô cùng hung ác thô bạo!
Trực tiếp va chạm với nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Răng rắc! Một tiếng giòn tan vang lên.
Nắm đấm của lão giả mặt đen vỡ tung ra, cả cánh tay biến thành làn huyết vụ rồi tan biến!
"A... mày… mày là ai vậy?" Sắc mặt lão giả thay đổi dữ dội.
Diệp Bắc Minh vốn đã bực tức, giờ lại có thêm nhiều kẻ đến gây rối như vậy!
Một quyền đấm vào ngực lão giả mặt đen, nắm đấm xuyên thủng lồng ngực!
Tức thì, một tiếng nổ vang lên!
"Mẹ kiếp..."
Tất cả mọi người xung quanh Tháp Đế Cốt đều kinh hãi tột cùng!
Khí tức của Diệp Bắc Minh rõ ràng mới chỉ ở cảnh giới Thần Hoàng, sao lại có thể dùng một quyền đánh chết người ở cảnh giới Chân Quân chứ?
Thật là nghịch thiên!
"Mày..."
Một lão giả khác hoảng sợ đến nỗi da đầu tê dại, xoay người định bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh tuyệt đối không cho ông ta cơ hội đó, hung hăng xông tới, một cước hất ngã lão giả xuống đất, rồi trở chân giẫm mạnh lên người!
"Đừng..."
Lão giả chưa kịp nói hết câu, đầu đã bị nghiền nát tại chỗ!
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy thanh dao găm màu ngọc lục ra, đưa cho Uông Hằng: "Không phải mày muốn thanh dao găm này sao? Đây, tới lấy đi!"
Chương 1872: Tiếp tục leo lên
"Không... không... công tử... anh hiểu lầm rồi..."
Uông Hằng hoảng sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa trên trán: "Tôi không có ý đó!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Vậy mày có ý gì? Quỳ xuống rồi nói!"
Một luồng khí tức cực kỳ thô bạo tràn đến!
Uông Hằng hoàn toàn không chống cự nổi, quỳ xuống đất: "Mày dám bắt tao quỳ xuống ư? Mẹ kiếp!"
"Tao là người nhà họ Uông, nhà họ Uông là gia tộc được Tù Sư đại nhân nâng đỡ, mày dám đối xử với tao như vậy ư?"
Nghe đến hai chữ "Tù Sư"!
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều vô thức lùi lại phía sau!
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng hơi ngẩn ra một lúc!
Thấy cảnh tượng đó, Uông Hằng nở nụ cười nham hiểm: "Nhóc con, đã sợ rồi sao? Tù Sư đại nhân ấy..."
Nhưng không ngờ!
Diệp Bắc Minh bước tới, dừng ngay trước mặt Uông Hằng: "Vậy mày càng đáng chết hơn!"
Thanh dao găm màu xanh trong tay lóe lên một tia sáng lạnh buốt!
Uông Hằng hoảng sợ ôm chặt cổ: "Mày… mày dám giết tao..."
Đầu anh ta nghiêng sang một bên, rơi xuống đất!
Thân thể vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối!
Trong đám người, ánh mắt của vài tên tu võ giả giật giật, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Phi Yên truyền âm: "Diệp Thần, chúng ta nên đi thôi! Tôi vừa nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc rời đi, có lẽ họ là người của Tù tộc!"
"Tù Sư sẽ nhanh chóng đến đây, chúng ta chỉ còn thời gian nửa ngày!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Đế Cốt: "Nửa ngày ư? Đủ rồi!"
Giây lát sau.
Một đạo quang mang lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt Diệp Bắc Minh, anh xoay người đi về hướng Tháp Đế Cốt!
"Hắn muốn làm gì vậy?"
"Chưa đầy một canh giờ, không lẽ hắn lại muốn tiến vào Tháp Đế Cốt?"
Những tu võ giả xung quanh trố mắt kinh ngạc.
Trước đây cũng từng có người làm như vậy, nhưng đã bị Tháp Đế Cốt trực tiếp xóa sổ!
Tiêu Phi Yên giật mình hoảng sợ: "Diệp Thần, cậu điên rồi sao? Mau quay lại đi!"
Nguyên Thi Vũ kinh hãi kêu lên: "Diệp công tử! Anh cứ bất chấp quy tắc của Tháp Đế Cốt như vậy, sẽ bị Tháp Đế Cốt trừ khử đấy!"
"Diệp Thần? Hắn là Diệp Thần, thánh tử của Ma tộc à?" Mọi người kinh ngạc, cùng ngẩng đầu nhìn lại.
Người này từng công khai chém Tù Kiếm Tù Thiên tại thủ đô!
Uông Hằng chết cũng không oan!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã đến gần phạm vi của Tháp Đế Cốt, một luồng lực lượng khó cưỡng lại đè ép tới!
Kẹt kẹt kẹt kẹt!
Xương cốt trong cơ thể Diệp Bắc Minh chấn động dữ dội, như sắp tan vỡ bất cứ lúc nào!
"Phụt..."
Một ngụm máu tươi phun ra!
Tiêu Phi Yên và Nguyên Thi Vũ kinh hãi, vừa định ra tay cứu người.
Bỗng nhiên.
Vù!
Trên cơ thể Diệp Bắc Minh tỏa ra một tầng quang mang đen kịt, hầu như không thể nhìn thấy!
Khí Hỗn Độn!
Ngay khi nó xuất hiện, áp lực từ Tháp Đế Cốt bỗng nhiên biến mất!
Diệp Bắc Minh lau sạch máu tươi nơi khóe miệng: "Tháp nhỏ, lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào mày đấy!"
Giây lát sau.
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông lên Tháp Đế Cốt, đến trước một cây giáo dài mới toanh: "Không tồi, lấy mày!"
Anh nâng tay chộp lấy!
Cây giáo dài muốn chống cự lại, một luồng khí Hỗn Độn bao trùm lên nó!
Cây giáo chỉ run rẩy nhẹ một chút, đã bị Diệp Bắc Minh nhét vào túi!
"Thằng nhóc lại được một thanh vũ khí nữa rồi!"
"Khỉ thật! Cùng một ngày mà được hai thanh vũ khí Thông Linh, thằng nhóc này nghịch thiên quá rồi!" Phía dưới có nhiều tu võ giả nhìn với vẻ ghen tỵ.
"Chuyện gì vậy?"
"Sao hắn chưa xuống?"
"Nhìn kìa, thánh tử Ma tộc lại muốn tiếp tục leo lên trên nữa!" Có người kinh hãi kêu lên.
Mọi người kinh ngạc nhận ra, sau khi Diệp Bắc Minh đạt được một thanh vũ khí Thông Linh, Tháp Đế Cốt lại không hề đẩy ngã anh xuống!
Trái lại, anh tiếp tục leo lên tầng cao hơn của Tháp Đế Cốt!
"Cái rìu này không tồi!"
"Ồ? Thanh kiếm dài màu vàng này cũng được đấy!"
"Cái tiêu ngọc này trong suốt long lanh, vừa nhìn đã thấy không phải vật phàm!"
"Còn cái này nữa, lấy luôn, lấy hết!"
Diệp Bắc Minh như đang mua hàng, điên cuồng cướp đoạt trên Tháp Đế Cốt!
Chỉ trong khoảng thời gian mấy hơi thở, anh đã thu gom được năm sáu món vũ khí Thông Linh!
"Cái quái gì vậy..."
"Đây là tình huống gì thế?"
"Trời ơi, thằng nhóc này một lúc lấy được năm sáu món vũ khí Thông Linh?"
"Tháp Đế Cốt, mày không thể đối xử thiên vị như vậy được!"
Những người dưới chân Tháp Đế Cốt đều ngẩn ra, kinh ngạc đến nỗi suýt nứt cả mắt!
Tình huống này, họ chưa từng nghe thấy bao giờ!
Bỗng nhiên.
Một tu võ giả trong đám đông lập tức phản ứng lại: "Khoan đã, tôi hiểu rồi!"
Vù!
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta: "Anh hiểu cái gì?"
Người này hưng phấn run rẩy toàn thân: "Vừa rồi Tháp Đế Cốt rung chuyển dữ dội, chắc hẳn là cấm chế bên trong đã mất hiệu lực rồi!"
"Các vị, chúng ta cũng leo lên Tháp Đế Cốt đi, có lẽ cũng sẽ có được vũ khí Thông Linh!"
"Ồ ra là vậy!"
Nhiều tu võ giả sáng mắt, chen nhau xô đẩy lao về phía Tháp Đế Cốt.
Chương 1873: Tù Sư đến
Ngay khi tiến sát vào phạm vi của Tháp Đế Cốt!
Phụt! Phụt! Phụt...
Hàng chục người lập tức tan thành một đám sương máu!
...
Cùng lúc đó, cách thủ đô năm trăm dặm.
Bên ngoài một thung lũng, nhìn thi thể của Tù Tuệ, Tù Sư gần như phát điên: "Lũ vô dụng! Bọn mày làm ăn kiểu gì vậy?"
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn ta đã mất đi hai đứa con trai và một đứa con gái!
Lòng đau như cắt!
Tù Sư gầm thét như một tên điên: "Sao lại để Tuệ Nhi một mình ra ngoài thành, tất cả bọn mày đều đáng chết!!!"
Một cỗ uy áp cường đại lan ra!
Thân thể của hàng chục vệ sĩ quỳ dưới đất bị nổ tung, tan thành đám sương máu!
Lúc này, một lão giả tóc bạc trắng đi tới, quỳ một gối xuống đất: "Chủ nhân, có tin tức mới nhất từ Tháp Đế Cốt truyền đến!"
"Có người phát hiện Diệp Thần tại Tháp Đế Cốt, và còn có hai người phụ nữ đi cùng!"
"Hai người che mặt nên không nhìn rõ, nhưng nhìn dáng người thì một trong hai có lẽ là Nguyên Thi Vũ!"
"Diệp Thần? Nguyên Thi Vũ?"
Tù Sư lập tức phản ứng lại, gầm lên một tiếng: "Tao hiểu rồi, tao tự hỏi sao lật tung cả đế đô mà vẫn không tìm thấy Diệp Thần và Tiêu Phi Yên!"
"Hoá ra đã rời khỏi đế đô từ lâu rồi!!!"
"Người phụ nữ kia chắc chắn là Tiêu Phi Yên, chúng nó đến Tháp Đế Cốt làm gì?"
"Đi, cùng bổn vương đến Tháp Đế Cốt!!!"
Khí tức của Tù Sư cuồng bạo tới cực điểm!
Hắn ta lao đi như một ngôi sao băng!
...
Lúc này, dưới chân Tháp Đế Cốt.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên đỉnh Tháp Đế Cốt!
"Hai mươi chín..."
"Ba mươi..."
...
"Bốn mươi..."
"Năm mươi..."
"Bảy mươi ba..."
...
"Một trăm lẻ năm..."
Những tu võ giả dưới đất run rẩy đếm từng cái.
Nguyên Thi Vũ ngẩng đầu, há miệng lẩm bẩm: "Hắn... hắn có phải là người không vậy? Truyền thuyết về Tháp Đế Cốt chẳng lẽ đều là giả?"
Tiêu Phi Yên cứng người đứng đó, nhìn thân ảnh trên đỉnh Tháp Đế Cốt với vẻ khó tin: 'Thằng nhóc này đang làm trò gì vậy? Sao hắn có thể một lúc mang đi hơn một trăm thanh vũ khí Thông Linh từ Tháp Đế Cốt chứ?'
'Mà đều là những món vũ khí đỉnh cao nhất, thiên tài của Bát Đại Vương Tộc, Tứ Đại Thánh Địa đều từng đến đây để muốn có được một thanh vũ khí Thông Linh!'
'Phần lớn đều thất bại, sao hắn có thể một lúc lấy được hơn một trăm thanh như vậy chứ?'
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã lên tới đỉnh Tháp Đế Cốt!
Gần như tất cả vũ khí Thông Linh đỉnh cao đều đã được anh thu vào trong túi!
Anh khoanh chân ngồi xuống!
Ý niệm khẽ động, tiến vào thế giới bên trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Lúc này, phía sau mọi người vang lên một âm thanh chói tai, kèm theo tiếng gầm rú của con sư tử!
Quay đầu lại nhìn!
Chỉ thấy một luồng khí tức khủng khiếp tràn đến, vô số tu võ giả khi nhìn thấy người này đều bị áp bức, quỳ xuống đất!
"Tù Sư!"
Tiêu Phi Yên thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu hướng về đỉnh Tháp Đế Cốt la lên: "Tù Sư đã tới, Diệp Thần, chúng ta nên đi thôi!!!"
Nói rồi, bà ta nắm vai Nguyên Thi Vũ, đi về hướng khác!
"Bây giờ còn muốn chạy, không thấy là quá muộn rồi sao?"
Giọng nói dữ tợn của Tù Sư vang lên!
Không khí cuồn cuộn gió lớn, một hư ảnh hình sư tử chín đầu bao trùm cả bầu trời, từ trường xung quanh dường như cũng bị thay đổi!
Ầm!
Sư tử chín đầu quét ngang chân một cái, Tiêu Phi Yên và Nguyên Thi Vũ bị đẩy ngược lại, ngã xuống dưới chân Tháp Đế Cốt!
Vèo vèo vèo...
Hàng chục lão giả từ trên trời đáp xuống, mỗi người đều ở trên cảnh giới Chân Quân, gương mặt nhăn nheo tỏa ra khí tức xơ xác tiêu điều!
Tù Sư đáp xuống trước mặt Tiêu Phi Yên: "Thần Hậu, xem ra bà không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương rồi!"
"Còn thằng nhóc Diệp Thần kia, nó ở đâu? Không dám ra đây à?"
Tiêu Phi Yên cười nhạt: "Hắn đang ở trên đỉnh Tháp Đế Cốt, nếu muốn giết hắn thì tự lên đó đi!"
"Cái gì?"
Tù Sư kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Tháp Đế Cốt: "Sao lại thế được, hắn làm cách nào mà lên đó?"
"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"
Hắn ta vung một nanh vuốt ra, thân thể của một tu võ giả không thể khống chế được mà bay tới, bị Tù Sư nắm lấy cổ!
"Đại... đại nhân... Diệp Thần đã leo lên đó, và một mình thu gom hơn một trăm thanh vũ khí Thông Linh..." Tu võ giả bị nắm cổ giải thích.
Đồng tử của Tù Sư co lại một chút: "Làm sao có thể..."
Giây tiếp theo.
Ầm!
Một tiếng sấm nổ vang lên, mây đen kéo đến trên không trung của Tháp Đế Cốt! Một luồng khí tức hủy diệt tất cả lan tỏa khắp trời đất trong tích tắc!
Đồng thời.
Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: "Nhóc con, có nhớ tôi không?"
Chương 1874: Một phần nghìn sức mạnh cũng đủ rồi
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!!!"
Diệp Bắc Minh vô cùng phấn khích, đôi mắt hơi đỏ lên: "Nếu ông không tỉnh lại, có lẽ tôi sẽ thật sự phải ngã xuống nơi này rồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: "Nhóc con, dù tôi đã mất hầu hết sức mạnh!"
"Nhưng vẫn giữ lại một chút ý thức, luôn theo dõi mọi việc của cậu."
"Cậu lại có thể nghĩ ra cách sử dụng sức mạnh của vũ khí Thông Linh để đánh thức bổn tháp, thật sự không tồi chút nào!"
Diệp Bắc Minh nói: "Đó là nhờ công của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chính nó đã nhắc nhở tôi!"
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, xoay vòng quanh thân Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong không gian: "Chú tháp, chào mừng trở lại!"
"Ôi..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Xem ra bổn tháp muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được rồi, nhưng bổn tháp đã hồi phục một phần nghìn sức mạnh, đủ để cậu đối phó với Tù Sư rồi!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, sức mạnh của ông..."
Anh nhớ lần trước phục hồi hơn năm phần nghìn.
Sao lại chỉ còn một phần nghìn?
"Nhóc con, cậu cứ tưởng lần trước tôi sử dụng thời không hồi tố là trò đùa à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói một cách bất mãn: "Lần đó, bổn tháp đã mất toàn bộ sức mạnh, sức mạnh vất vả lắm mới ngưng tụ cũng không còn!"
"Lần này nếu không có hơn một trăm thanh vũ khí Thông Linh, có lẽ tôi cũng không thể tỉnh lại!"
"Một phần nghìn sức mạnh, cậu cũng phải biết đủ rồi! Đủ để phát huy sức mạnh của cậu gấp nhiều lần!"
Diệp Bắc Minh gật đầu mạnh mẽ: "Đủ rồi!"
Có Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, ngoài việc tăng cường sức mạnh!
Điều quan trọng hơn là sự tự tin trong lòng anh!
Dưới chân Tháp Đế Cốt.
Tù Sư cảm nhận được luồng khí tức biến hóa vừa rồi đã biến mất, không khỏi cười nhạt: "Thứ tàn phế! Sấm to mà mưa nhỏ à?"
"Chỉ có vậy thôi à?"
Rồi hét một tiếng thật lớn: "Diệp Thần, đừng có giả thần giả quỷ nữa! Mau cút xuống đây chịu chết đi!"
Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy, đứng trên mép Tháp Đế Cốt nhìn xuống phía dưới: "Tao sẽ thỏa mãn cho mày! Tù Sư, hãy chịu chết đi!"
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh nhảy xuống từ đỉnh Tháp Đế Cốt, đạp giày Hồi Lực hướng thẳng về phía Tù Sư!
Những tu võ giả xung quanh Tháp Đế Cốt hoảng sợ đến nỗi tim suýt vỡ tung!
Có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám ra tay với Tù Sư!
"Thằng nhóc khốn nạn!!!"
Tù Sư bừng bừng lửa giận, Diệp Bắc Minh lại dám động thủ với hắn ta như vậy: "Bổn vương sẽ phế chân của mày trước, rồi từ từ tra tấn đến chết!"
"Mối thù của Tù Kiếm, Tù Thiên, Tù Tuệ, bổn vương sẽ báo thù từng chút một!!!"
Gào!!!
Tiếng hổ gầm rồng ngâm vang lên, năm ngón tay chộp về phía cổ chân của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh làm sao có thể để Tù Sư được như ý chứ?
Ầm!!!
Một tiếng nổ chấn động trời đất, Diệp Bắc Minh đạp mạnh xuống vai Tù Sư!
Thân hình mạnh mẽ của Tù Sư run lên, hai chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống tại chỗ!
Phần dưới thân hình lún sâu xuống lòng đất, mặt đất xung quanh hàng chục mét nổ tung tóe, nứt ra như một mạng nhện!
"Sức mạnh của mày... sao lại có thể như vậy!!!"
Tù Sư trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, kinh hãi như vừa nhìn thấy quỷ.
Trong lòng dâng lên những đợt sóng dữ dội: 'Sao lại thế này được? Thằng nhóc này mới chỉ ở cảnh giới Thần Hoàng mà! Chỉ tăng lên một cảnh giới, chưa đầy nửa ngày mà đã khủng khiếp như vậy rồi sao?'
'Đây là quái vật gì thế này? Chẳng lẽ trên Tháp Đế Cốt hắn đã gặp kỳ ngộ gì khác?'
Không chỉ Tù Sư.
Tất cả tu võ giả xung quanh Tháp Đế Cốt!
Tiêu Phi Yên, Nguyên Thi Vũ cùng tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Ngay cả những thuộc hạ của Tù Sư cũng đờ người như tượng gỗ!
Họ chưa từng thấy ai có thể ép Tù Sư đến mức này!
"Tù Sư, hôm nay chính là ngày mày phải chết!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, đạp thêm cú thứ hai mạnh mẽ vào ngực Tù Sư!
Bẹp! Bẹp! Phịch!...
Hai chân luân phiên, hàng loạt cú đạp ập tới!
Tù Sư liên tục lùi lại, xương ngực vỡ tan, lồng ngực lõm sâu vào trong!
"Phụt..."
Một ngụm máu tươi phun ra, áp lực này là điều Tù Sư chưa từng cảm nhận!
"Tốt lắm! Rất tốt! Nhóc con, mày đã thành công khơi dậy cơn thịnh nộ của bổn vương rồi!"
"Sư tử chín đầu, giết!!!"
Gàoo!
Hư ảnh của sư tử chín đầu gầm thét liên hồi, lao nhanh về phía Diệp Bắc Minh!
"Huyết Long, ra đây!!!"
Diệp Bắc Minh cũng gầm lên một tiếng!
Gào---!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Một con huyết long xông ra, bao trùm cả bầu trời, lao thẳng về phía sư tử chín đầu!
Ngay khi hai bên va chạm, Huyết Long đã bộc lộ sức chiến đấu cực kỳ hung bạo!
Bốn móng vuốt vồ chụp bốn đầu sư tử, cái miệng lớn như chậu máu cắn xé, ngay lập tức xé rách một cái đầu!
Xẹt xẹt---!
"Gào..."
Sư tử chín đầu kêu rên thảm thiết.
Hoàn toàn không phải đối thủ của Huyết Long, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, chín đầu sư tử đều bị nuốt chửng!
Chương 1875: Cùng xông lên
"Chuyện gì thế này?!!!"
Tù Sư quả thật không tin vào mắt mình nữa!
Diệp Bắc Minh bước ra, Huyết Long đi sau lưng chắn ngang một khoảng trời: "Tù Sư, đã đến lúc mày phải chết rồi!"
Năm ngón tay vung lên không trung rồi nắm chặt!
Kiếm Thiên Ma hiện ra trong lòng bàn tay, một kiếm quét ngang ra ngoài!
"Mẹ kiếp!"
Tù Sư nghiến răng nghiến lợi, một thanh trường đao màu đen đặc biệt kỳ dị hiện ra trong tay, điên cuồng chém tới!
Keng!!!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Làn sóng khí nổ tung!
Tù Sư bị đẩy văng ra ngoài hơn trăm mét!
Lòng bàn tay hắn ta tê rần, ngay cả vũ khí bản mạng cũng run lên nhè nhẹ, một luồng cảm giác bất lực trào dâng trong lòng!
Giây phút này, Tù Sư tức giận đến cực điểm!
'Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng nhóc này thật sự là một quái vật à?'
'Tại sao sức mạnh của hắn lại khủng khiếp như vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự có đủ sức để giết bổn vương sao?'
'Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy! Hôm qua hắn chỉ là một con kiến hôi, hôm nay hắn vẫn chỉ là một con kiến!'
Nghĩ đến đây, Tù Sư lạnh lùng gầm lên: "Nhóc con, nếu không phải nhờ Kiếm Thiên Ma trong tay mày, bổn vương giết mày chẳng khác nào giết gà!"
"Nếu mày có gan thì đừng dùng Kiếm Thiên Ma nữa, bổn vương sẽ quyết một trận sinh tử với mày!"
"Tao sẽ thỏa mãn mày!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sâu trong đôi mắt của Tù Sư lóe lên một tia vui mừng: 'Đúng là đồ ngốc! Chẳng lẽ không biết sức mạnh lớn nhất của bổn vương chính là thân thể sao?'
"Giết!!!"
Một tiếng gầm rú vang lên!
Tù Sư lao tới trong tư thế mạnh mẽ nhất!
Diệp Bắc Minh đạp mạnh xuống đất!
Sức mạnh ghê gớm trong cơ thể sôi trào, không chút do dự xông thẳng lên đón đầu một kích của Tù Sư!
Hai luồng sức mạnh va chạm với nhau!
Ầm ầm!
Không gian xung quanh vỡ tan, bùng nổ một luồng ánh sáng chói lọi!
Tất cả tu võ giả xung quanh đều kinh hãi đến nỗi không thể mở mắt, đồng thời một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai!
"A..."
Mọi người thay đổi sắc mặt, cố gắng nhìn qua dù mắt đau nhói!
Họ hoảng sợ đến nỗi tim suýt vỡ tung!
Chỉ thấy, Tù Sư như một con chó chết bị văng ra ngoài, thân hình gần như tan nát!
Ngực lõm một lỗ hổng khủng khiếp, máu tươi phun trào!
Đôi mắt Tù Sư khẽ run rẩy, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi: "Tất cả cùng ra tay, bất chấp mọi giá phải giết thằng nhóc này!!!"
"Chỉ cần làm hắn bị thương tổn một sợi tóc, tôi sẽ ban cho người đó tài nguyên tu luyện vô tận!"
"Chỉ cần chém hắn một nhát, tôi sẽ ban cho người đó vinh hoa phú quý trường tồn!"
"Nếu ai chém được một cánh tay của thằng nhóc này, tôi cam đoan sẽ để con cháu người đó được Tù tộc nuôi dưỡng đời đời!"
Lời vừa dứt.
Đôi mắt của hàng trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đi cùng Tù Sư đều đỏ ngầu!
Tù Sư lại bổ sung: "Những ai tại đây sẵn sàng ra tay, những lời trên đều có hiệu lực!"
Những tu võ giả xem náo nhiệt ngẩn ra một lúc!
Rồi đồng tử của họ chợt trở nên lạnh lẽo.
Lại thêm hơn trăm người bước ra!
Nhìn thấy cảnh này, Tù Sư cười ngạo nghễ: "Ha ha ha ha! Kiến nhiều cắn chết voi, thằng nhóc vô dụng, dù mày có nghịch thiên thế nào đi nữa!"
"Bổn vương không tin nhiều người đánh một người mà không giết được mày, mày mạnh mẽ thì sao chứ? Bổn vương có tài nguyên vô tận để huy động bọn họ!!!"
"Giết hắn cho bổn vương!!!"
Dứt lời, gần năm trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đồng loạt tiến lên.
Bốp bốp bốp...
Hơn năm trăm tầm mắt lạnh lẽo khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Vù---!
Trong tích tắc, không khí xung quanh Tháp Đế Cốt như bị đóng băng, hàng loạt sát ý lạnh lẽo đánh úp tới!
"Xong rồi... Diệp công tử..."
Thân thể mỏng manh của Nguyên Thi Vũ run lẩy bẩy!
Sắc mặt Tiêu Phi Yên tái nhợt như tờ giấy, dù là Thần Hậu cũng không khỏi run rẩy!
Năm trăm tu võ giả cảnh giới Chân Quân đó! Cho dù có một Thiên Quân cảnh hiện diện cũng sẽ bị hao mòn đến chết mất!
Rầm rầm rầm!
Năm trăm người đồng loạt tỏa ra, từ bốn phương tám hướng tiến về phía Diệp Bắc Minh!
Ngăn chặn mọi lối thoát!
"Nhóc con, đừng trách bọn ta!"
"Muốn trách thì hãy trách chính mình đã đắc tội Tù Sư đại nhân!"
Trên gương mặt mỗi người đều lộ vẻ khinh khỉnh cười nhạo!
"Ôi..."
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi thu hồi Kiếm Thiên Ma.
"Nhóc con, sao thế? Đã cam chịu số phận à?"
"Thu hồi vũ khí chuẩn bị chờ chết đấy à?"
"Mày là người khôn ngoan, chúng ta sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng!"
Năm trăm người cười nhạo anh, như đang chọc ghẹo anh!
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại: "Các người nói xem, trên đời này tại sao lại có người cố tìm cái chết nhỉ?"
"Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến các người, phải hy sinh vì một lời hứa của Tù Sư thật sự đáng giá sao?"
Giọng nói lạnh buốt tận xương tủy!
Năm trăm tu võ giả Chân Quân cảnh ngẩn ra một lúc!
Như thể câu nói đó không phải đùa giỡn, mà là thật lòng!
Một người đàn ông trung niên hơi cau mày: "Diệp Thần, chết đến nơi mà vẫn còn giả vờ à?"
Một lão giả bên cạnh khàn giọng nói: "Lão phu cũng không hiểu, rốt cuộc mày đang tự tin vào điều gì?"