Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2038: Chương 2038: Bị đại năng thượng cổ truy giết

Diệp Bắc Minh vừa vào ra khỏi thành Thiên Ma, liền cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng truyền đến từ phía sau.

Rầm rầm rầm!

Toàn bộ thành Thiên Ma rung chuyển dữ dội.

Phía trên của thành Thiên Ma cổ xưa, hơn trăm thân ảnh không thể phai mờ lao lên trời.

Một chuỗi thần niệm như sóng thần lập tức khóa chặt Diệp Bắc Minh.

Ngay lập tức.

Thần hồn của Diệp Bắc Minh suýt chút sụp đổ, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Lực thần hồn thật đáng sợ, những người này đã sống mấy kỷ nguyên rồi!”

“Nhóc con, lẩm bẩm cái gì đấy? Đi nhanh!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên.

Diệp Bắc Minh trực tiếp sử dụng ảnh thuấn, xuất hiện ở hàng chục dặm phía xa.

Lại tiếp tục dùng ảnh thuấn.

Ảnh thuấn!

Ảnh thuấn!

Sau khi dùng ảnh thuấn mấy trăm lần trong vài hơi thở, Diệp Bắc Minh đã cách thành Thiên Ma hơn vạn dặm, nhưng khí tức sau lưng vẫn chưa biến mất.

Thậm chí, nó càng gần anh hơn.

Ở phía cuối bầu trời, thân ảnh của những đại năng thượng cổ kia mang theo ý cười nhàn nhạt, từng bước từng bước đi tới.

Có một cỗ khí tức khủng bố của ma chủ.

Cũng có một yêu vương với vẻ ngoài hung dữ.

Còn có mỹ nhân đẹp khuynh quốc khuynh thành, khiến người ta không thể quên sau một lần nhìn.

Một lão giả gầy như bộ xương khô, chỉ còn lại xa bọc xương.

“Trấn Ngục đại nhân, chúng tôi nhớ ngài rồi!”

“Trấn Ngục đại nhân ngài chạy làm gì thế? Mau trở về, bản thể của ngài ở đây, chúng ta hoan nghênh thần hồn của ngài trở lại!”

“Trấn Ngục đại nhân mau dừng lại đi, các người chạy không thoát đâu, để chúng ta thôn phệ cũng không phải là chuyện xấu, ha ha ha...”

Đám đại năng thượng cổ này, giống như lệ quỷ.

Âm hồn không tan.

Diệp Bắc Minh rất nhanh đã tăng tốc lao về phía xa, chỉ nghe thấy âm thanh ‘rầm rầm’.

Một đạo phù văn màu vàng bay ra, hóa thành một chiếc lồng màu vàng trong không trung, nhốt Diệp Bắc Minh vào trong.

Không đợi Diệp Bắc Minh kịp mở miệng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp bạo phát.

Sức mạnh trào ra ngoài, chiếc lồng màu vàng nổ tung, Diệp Bắc Minh tận dụng cơ hội đó lao ra ngoài.

Rầm!

Một cảm giác nguy hiểm ập đến, anh vội vã tránh về một bên.

Một ngọn giáo dài màu đen sượt qua lưng anh, cơ thể nháy mắt đầm đìa máu tươi.

Nếu anh chi chuyển thêm 1 phân nữa, trái tim chắc chắn sẽ bị ngọn giáo kia đâm xuyên thủng, đóng chặt anh xuống đất.

“Grào!”

Không đợi Diệp Bắc Minh kịp thở dốc.

Ngọn núi dưới chân anh đã nứt ra, vô số đất đá bay lên không trung, hình thành một con rồng đá ngăn phía trước mặt Diệp Bắc Minh.

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra dây!”

Diệp Bắc Minh gầm lên.

Một con huyết long xông ra, đâm sầm vào con rồng đá, ầm một tiếng cực lớn, sóng năng lượng dâng trào.

Đá vụn giống như sao băng bay khắp bầu trời, đập mạnh về hướng Diệp Bắc Minh.

“Mở cho ta!”

Diệp Bắc Minh chém ra, giết ra một con đường sống, khi anh sắp lao ra khỏi vùng thiên địa đó thì.

“Lĩnh vực U Minh!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, Diệp Bắc Minh biến mất khỏi thế giới thật, bị kéo vào một vực thẳm tối tăm.

Bốn phía tràn ngập quỷ khí.

Mặt đất phía trước nứt nẻ, lộ ra một khe nứt dẫn thẳng đến địa ngục.

“Ha ha ha!”

Vô số ác quỷ bò ra từ trong khe nứt đó.

Nhìn kĩ hơn, bọn chúng chính là đám kẻ thù mà Diệp Bắc Minh đã giết trước đây.

“Diệp Bắc Minh, mày còn nhớ vua Giang Nam tao không?”

“Diệp Bắc Minh, mày thật tàn nhẫn. Nguyền rủa toàn bộ nhà họ Ô tao, tao phải báo thù!”

“Tiểu súc sinh mày cuối cùng cũng chết rồi, ha ha ha, xuống địa ngục à?”

“Đi thôi, cùng bọn tao xuống dưới 18 tầng địa ngục, ha ha ha...”

“Hu hu hu,... Diệp Bắc Minh, anh không yêu em nữa sao? Lẽ nào chỉ vì em dùng qua tất của anh, anh liền giết em, hu hu hu...”

Rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Có người ngực nổ tung, có người đầu bị chia làm hai, còn có người gãy tay gãy chân, nằm bò trên mặt đất.

Cũng có người chỉ còn lại một nửa thân thể, nhưng lại bò nhanh hơn mãnh hổ.

Cảnh tượng vô cũng khủng khiếp.

“Nhóc con, đây là tâm ma của cậu! Đừng để bị mắc kẹt trong đó, nếu không sẽ vĩnh viễn không thoát ra được!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, mi tâm xuất hiện một con mắt.

“Thần ma chi nhãn, phá hủy mọi ảo ảnh!”

“Các người đã là vong hồn dưới kiếm của ta, cho dù có biến thành lệ quỷ!”

“Diệp Bắc Minh ta cũng vẫn có thể giết các người thêm một lần nữa! Giết!”, Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.

Sát khí trong cơ thể anh điên cuồng dâng trào.

Trong nháy mắt.

Lệ quỷ gào khóc.

Tất cả tâm ma đều bị một kiếm tiêu diệt.

Xì!

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh vung kiếm chém vào không trung, mở ra một lỗ hổng.

Một bước bước ra ngoài, quay trở lại với thế giới thực tại.

“Trấn Ngục đại nhân, ngài chọn được vật chủ khá tốt đó, vậy mà lại có thể thoát khỏi lĩnh vực U Minh?”, một âm thanh đến từ bầu trời vang lên.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn được cảm thấy tim mình co thắt lại.

Cơn sợ hãi lại sắp bắt đầu rồi.

Chỉ thấy.

Một con mắt cực kỳ khủng bố, gần như chiếm một nửa bầu trời.

Lòng trắng của nó mang màu máu, con ngươi màu đen giống như một cái hố đen vậy.

Khát máu! Lạnh lùng! Ăn mòn! Bóp nát thần hồn!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh dần trở nên mờ mịt, vậy mà lại giơ tay Muốn tóm lấy con mắt đáng sợ kia.

“Càn Khôn Trấn Ngục!”

Trong não vang lên một tiếng gầm trầm thấp.

Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ run, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi tỉnh lại!

“Nhóc con, đây là Ác Ma chi nhãn, đừng nhìn vào nó nữa. Nếu nhìn nó thêm một lần, thần hồn của cậu sẽ thật sự tan vỡ! Nhanh đi thôi!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, máu toàn thân sục sôi.

“Ảnh thuấn! Ảnh thuấn! Ảnh thuấn...”

Vụt! Vụt! Vụt!

Ngay lập tức!

Sau mười hơi thở, Diệp Bắc Minh xuất hiện ở ngàn dặm phía xa.

Quay đầu lại nhìn, anh thấy đám đại năng thượng cổ kia đã bị mình bỏ xa, từng người đều nở nụ cười tàn ác đuổi theo: “Trấn Ngục đại nhân, ngài đừng có chạy chứ...”

“Con mẹ nó!”

Diệp Bắc Minh giận dữ chửi thề một tiếng, tiếp tục lao về phía trước.

Một ngày một đêm.

Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, hơn một trăm đại năng thượng cổ phía sau cũng vậy, luôn theo sát anh như hình với bóng.

Họ gần như đã chạy được một nửa Hỗn Độn Giới.

Róc rách!

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng ầm vang của nước chảy.

“Có một con sông ư?”

Thần Ma chi nhãn ở mi tâm Diệp Bắc Minh mở ra, sớm đã rỉ ra máu tươi.

Quả nhiên.

Cách đó trăm dặm, có một dòng sông nước chảy cuồn cuộn.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: “Nhóc con, cậu tạm thời được cứu rồi!”

“Phía trước cậu là sông Mặc Uyên, chỉ cần cậu nhảy vào đó là có thể an toàn, đám người này tuyệt đối không dám nhảy xuống đâu!”

“Sông Mặc Uyên ?”

Diệp Bắc Minh khẽ ngây ra, lập tức phản ứng lại: “Đây chính là lối vào nhà tù mà Thiên Ma Phượng Tổ và Vua thời gian nói sao?”

“Không ổn rồi, phía trước chính là sông Mặc Uyên!”

“Ngăn hắn ta lại, không được để hắn ta nhảy xuống đó!”

“Cho dù thằng nhóc này có chết, cũng không được để nó tiến vào sông Mặc Uyên!”

Giọng nói lo lắng của một trăm đại năng thượng cổ vang lên từ phía sau.

Rầm rầm rầm!

Có người trực tiếp ra tay, một cỗ sức mạnh hủy diệt thế giới ập tới.

Hư không sụp đổ, mọi nơi nó đi qua, trong bán kính trăm dặm đều biến thành hư vô.

Diệp Bắc Minh một hơi lao đi mấy trăm dặm, khi anh sắp bị cỗ sức mạnh này nuốt chửng.

Một cỗ khí tức tử vong bao trùm lấy Diệp Bắc Minh.

“Mẹ kiếp, tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ra tay!”

Mắt Diệp Bắc Minh như sắp nổ tung, gầm lên điên cuồng.

Ầm!

Sức mạnh đột nhiên bùng nổ, Diệp Bắc Minh cảm thấy bản thân như ở trong trung tâm của một vụ nổ hạt nhân vậy.

Lục phủ ngũ tạng truyền tới từng cơn đau nhức, cả người bị đánh bay mấy trăm dặm.

Bùm một tiếng, anh rơi xuống dòng sông Mặc Uyên.


Chương 2039: Chương 2039: Nhà tù số 7!

“Hắn ta rơi xuống đó rồi!”

“Mẹ kiếp, phải làm thế nào?”

“Có đuổi theo không?”

Thân ảnh hơn trăm người đồng thời xuất hiện, căn bản không dám lại gần sông Mặc Uyên, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Một lão giả nhìn giống như cái xác khô cười lạnh, có chút sợ hãi nhìn về phía sông Mặc Uyên nói: “Nếu đuổi theo, ai dám nhảy xuống sông Mặc Uyên? Trừ khi các người muốn thần hồn bị tiêu diệt, vĩnh viễn không thể đầu thai!”

Nghe thấy lời này!

Những đại năng thượng cổ khác không nhịn được mà run lên.

Một người đàn ông trung niên cau mày: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Lão giả giống xác khô kia mỉm cười: “Chư vị, Võ Tổ đã chết, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng đã vô dụng!”

“Chúng ta chính là những người có sức mạnh đỉnh cao của thế giới này, đương nhiên là đi thôn phệ sức mạnh sinh mệnh của vạn giới, kéo dài sinh mạng của chính mình rồi!”

Một người phụ nữ cau mày: “Nếu chúng ta giết quá nhiều người, người phụ nữ kia có ra tay không?”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi!”

Lão giả xác khô lắc đầu: “Mấy kỉ nguyên đã qua đi, lẽ nào cô còn chưa hiểu sao?”

“Thế giới mà chúng ta đang ở, chính là một nhà tù. Để ngăn chặn sự xuất hiện của những cường giả có thể đe dọa đến nhà tù này, Hắc Thủy Tộc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện để tiêu diệt thế giới!”

“Chỉ cần chúng ta duy trì cảnh giới đại năng thượng cổ, thôn phệ sức mạnh sinh mệnh, kéo dài tuổi thọ, người phụ nữ đó sẽ không động đến chúng ta!”

Mắt đám người sáng lên.

Hình như, ông ta nói cũng có lý.

“Nếu đã như vậy, thì bắt đầu từ Hỗn Độn Giới này đi!”

“Sức mạnh sinh mệnh của những người Ma Tộc này, dường như cực kỳ mạnh mẽ!”

...

Diệp Bắc Minh vừa rơi xuống sông Mặc Uyên liền bị sóng lớn cuốn đi.

Ngực anh truyền đến một cơn đau nhói.

Nước của sông Mặc Uyên không thề giống nước, nó giống như một dòng sắt thép vậy.

Diệp Bắc Minh giơ tay muốn bơi.

Nhưng đôi cánh tay như bị nhét đầy trì, không cách nào cử động được.

Chỉ có thể để mặc cho dòng nước cuồn cuộn mang mình đi.

“Tiểu tháp, đây là chuyện gì? Nước này có vấn đề à? tôi không cách nào bơi được!”, Diệp Bắc Minh kinh hãi nói.

Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Mỗi một giọt nước của sông Mặc Uyên đều nặng 1 vạn cân!”

“Mỗi lần cậu muốn bơi, ít nhất sẽ phải mang theo hàng tỷ giọt nước, sao có thể cử động được chứ?”

Vãi chưởng!

Diệp Bắc Minh chấn động!

Một giọt nước 1 vạn cân?

Đây còn là nước không?

“Ọc ọc...”

Diệp Bắc Minh nuốt khan: “Tiểu tháp, ông không nói đùa đấy chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bổn tháp không biết nói đùa là gì!”

“Nếu không phải nhục thể của cậu đủ mạnh, từ khoảnh khắc cậu rơi xuống sông Mặc Uyên, đã trực tiếp biến thành sương máu rồi!”

“Cậu muốn bơi ở sông Mặc Uyên này, ít nhất phải có sức của 10 con rồng!”

Diệp Bắc Minh rất nhạy bén: “Sức của 10 con rồng? Đó là gì?”

Đây là cái tên mới mà lần đầu anh nghe.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sức của một người, khoảng 100 cân!”

“Sức của một con bò vào khoảng một nghìn cân!”

“Sức của hổ khoảng một vạn cân!”

“Sức của một con voi là 10 vạn cân!”

“Đây là hệ thống sức mạnh mà người bình thường có thể đạt đến, đối với võ giả, 10 vạn cân là quá ít!”

“Thế nên mới dùng sức mạnh của Chân Long để tính toán!”

Nói đến đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dừng một chút: “Nhóc con, cậu dùng toàn lực, một quyền có thể đánh ra bao nhiêu lực?”

Diệp Bắc Minh nghĩ một chút: “Một quyền dùng toàn lực của tôi, có thể đánh xuyên qua hư không!”

“Có lẽ... khoảng 10 tỷ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cũng được, một quyền của Chân Long, cũng khoảng 10 tỷ!”

“Thế nên, sức mạnh của một con rồng, ước chừng khoảng 10 tỷ cân!”

“Hít...”

Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh: “Thế nên, tiểu tháp, tôi phải có được thực lực gấp mười lần hiện tại, mới có thể bơi được ở sông Mặc Uyên?”

“Gần như thế!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định nói: “Nhóc con, cố lên, nhân lúc vẫn còn thời gian, cố gắng nâng cao sức mạnh của mình!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Một niệm thức, anh tiến vào lĩnh vực tuyệt đối.

Anh lợi dụng số lượng lớn dược liệu mình có, điên cuồng luyện chế Kim Tủy Đan.

Sau khi nuốt hơn trăm viên Kim Tủy Đan, Diệp Bắc Minh đã thăng lên một cấp.

Đồng thời, anh cũng phải chịu đựng nỗi đau đớn mà người thường không chịu nổi.

Anh mở mắt.

Đưa tay lên gạt dòng nước thật mạnh.

Lúc trước, anh căn bản không thể cử động, bây giờ đã có thể nhúc nhích được đôi chút.

“Cũng gần bằng lực của hai con rồng rồi, tiếp tục!”

Bằng một niệm thức, anh lại một lần nữa đi vào lĩnh vực tuyệt đối.

...

Nơi đầu con sông Mặc Uyên.

Côn Ngô Mật Phi đang ngồi khoanh chân, phía sau là một tấm bia Hỗn Độn Mẫu Thạch khổng lồ, trên đó khắc bốn chữ ‘nhà tù số 7’ làm chấn động lòng người.

Lúc này.

Trước mặt Côn Ngô Mật Phi xuất hiện hình ảnh.

Trong ảnh là Diệp Bắc Minh đang vùng vẫy trên sông Mặc Uyên.

Đột nhiên.

“Phi Nhi!”

Phía sau vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Sao con lại có hứng thú như vậy, xem một con kiến vùng vẫy ở sông Mặc Uyên?”

“Người trong tù mang trong mình dòng máu tội lỗi!”

“Mạng sống của loại người đó không đáng tiền, con đừng lãng phí thời gian nữa!”

Côn Ngô Mật Phi quay đầu lại, kinh ngạc đứng bật dậy: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Người phụ nữ kia mỉm cười bước tới, kéo lấy đôi tay của Côn Ngô Mật Phi: “Nhiều năm như vậy rồi, con vẫn chưa buông bỏ sao?”

“Chỉ cần con gật đầu, bằng lòng gả vào Bất Hủ Tộc, cha con sẽ không bắt con tiếp tục ở lại coi chừng nhà tù số 7 này nữa!”

Khi nghe thấy những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi lập tức biến sắc.

Cô ta buông tay người phụ nữ ra, lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ đến đây để làm thuyết khách à?”

“Con đã từng nói qua! Côn Ngô Mật Phi con không thích đàn ông, mọi người có nói thế nào cũng vô dụng!”

“Con không thích Bất Hủ Vấn Thiên, mọi người còn muốn con nói bao nhiêu lần nữa? Con thà chết già ở nhà tù số 7 này chứ tuyệt đối không liên hôn với Bất Hủ Tộc!”

“Con!”

Sắc mặt người phụ nữ đại biến.

Chát!

Bà ta vung tay tát qua.

Biểu cảm của Côn Ngô Mật Phi trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, không nói gì.

Người phụ nữ thất vọng xoay người rời đi: “Với tính cách này của con thì cứ tiếp tục ở lại đây đi!”

“Ta và cha con, coi như không có đứa con gái máu lạnh này!”

Sau đó bà ta xoay người và biến mất.

“Ha ha ha!”

Côn Ngô Mật Phi gượng cười, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Tôi không đồng ý gả, vẫn là lỗi của tôi... ha ha ha... tôi máu lạnh, ha ha ha...”

...

Ở bờ bên kia của sông Mặc Uyên.

“Sức mạnh của năm con rồng! Tôi đã khống chế được cơ thể mình rồi!”

“Lại nữa!”

Diệp Bắc Minh rất kích động, điên cuồng sử dụng Kim Tủy Đan thượng cổ, sức mạnh của anh tăng lên rất nhanh.

Không biết qua bao lâu.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh mở ra một lần nữa, dùng sức gầm lên: “Thập Long Chi Lực! Mở!”

Đôi tay di chuyển.

Rào rào rào!

Nước sông Mặc Uyên chảy xuôi theo thân người anh, Diệp Bắc Minh bơi rất nhanh, ngược dòng mà bơi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, tìm một nơi để lên bờ đi, những đại năng thượng cổ kia không ở gần đây!”

Nhưng Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Không, tiểu tháp. Tôi muốn đến một nơi khác!”

“Nhóc con, cậu muốn làm gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh bơi theo dòng nước đang chảy: “Tôi muốn đến nơi tận cùng của sông Mặc Uyên, muốn nhìn thế giới này xem có thật sự là một nhà tù hay không?”

“Nhóc con, cậu điên rồi à!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Người phụ nữ kia nhất định sẽ giết cậu!”

“Với thực lực của cậu hiện tại, cho dù có tôi giúp đỡ, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta!”

Diệp Bắc Minh cười: “Nếu người phụ nữ đó thật sự mạnh như vậy, đời chủ nhân thứ nhất của ông cũng không phải đối thủ của cô ta”!

“Bây giờ tôi đi, với sau này đạt được cảnh giới của chủ nhân ông mới đi, có gì khác biệt không?”

“Cái này...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng đờ ra.

Rất có đạo lý.

Không thể phản bác.

“Nhóc con, nghĩ kĩ chưa?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nghĩ kĩ rồi, dù sao cũng là ngõ cụt, không bằng thử một lần xem sao!”

Nói xong, anh điên cuồng bơi về phía thượng nguồn sông Mặc Uyên.

Không biết qua bao lâu.

Có thể một ngày, cũng có thể là 1 tháng hoặc 1 năm.

Cuối cùng.

Dòng nước trước mắt cuối cùng cũng chậm lại, trong dòng khí Hỗn Độn, một tảng Hỗn Độn Mẫu Thạch đen đâm lên bầu trời, chìm sâu vào trong vũ trụ.

Dưới tấm bia Hỗn Độn Thạch, dòng khí Hỗn Đỗn lơ lửng.

Nước sông Mặc Uyên được chảy ra từ dòng khí Hỗn Độn kia.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh run rẩy, nhìn vào Hỗn Độn Mẫu Thạch đen kia: “ Hỗn Độn Mẫu Thạch? Vậy mà lại có một khối Hỗn Độn Mẫu Thạch lớn như vậy!”

Bốn chữ trên tấm bia Hỗn Độn Mẫu Thạch, vô cùng cổ xưa.

Diệp Bắc Minh không biết là chữ gì.

Nhưng!

Nó tương tự như vấn đề trong thế giới của mình, kết hợp với văn giáp cốt, Diệp Bắc Minh đoán được được bốn chữ này có ý gì.

“Nhà! Tù! Số! 7!”

Thân thể anh khẽ run lên: “Thật sự là một nhà tù...”

Đồng thời cùng lúc đó.

Một đạo âm thanh xuyên thời gian vang lên: “Cậu cũng có dũng khí tới đây nhỉ?”

“Trong những năm qua, cậu là người có thực lực yếu nhất từng tới nơi đây, là người không biết tự lượng sức mình nhất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK