Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1341: Lật mặt

Lão già Sơn Dương Hồ kia tức giận.

Trong đôi mắt già nua lóe tia sáng lạnh, sát ý ngút trời ngưng tụ.

Ngay khi lão ta sắp bùng nổ.

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Ông hiểu lầm rồi!”

Lão già Sơn Dương Hồ hừ bảo: “Hừ! Không hiểu lầm gì hết, mau giao Cửu U Lôi Hỏa ra đây!”

“Nếu không...”

Lão ta còn chưa kịp nói dứt lời.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: “Ý của tôi là các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi!”

Im phăng phắc.

Lặng ngắt như tờ.

Tất cả người của mấy nghìn tông môn ngay đây đều hóa đá, hoa đầu chóng mặt.

Cả đám trừng to mắt, há hốc mồm, thời gian thì như dừng hẳn lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được bèn lên tiếng: “Nhóc à, cậu định làm gì đó?”

“Trêu chọc nhiều tông môn một lúc như vậy đâu phải tính cách của cậu!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Tháp, đây là Diệp Càn Khôn tự rước lấy, liên quan gì tới Diệp Bắc Minh tôi chứ?”

“Khi ở quảng trường Chân Võ, Diệp Càn Khôn và Diệp Bắc Minh đã cùng nhau xuất hiện”.

“Mọi người sẽ không tài nào nghĩ ra chúng ta là một đâu”.

“Tôi dẫn hết mọi sự chú ý lên người Diệp Càn Khôn, như vậy sẽ lược bớt phiền phức cho mình”.

“Lùi một bước mà nói, thực lực mạnh nhất ở đây cũng chỉ là cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong, chẳng có lấy kẻ nào cảnh giới Động Hư”.

“Trong mắt tôi, quả thật bọn họ đều là rác rưởi!”

“Vãi đạn...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục câm nín: “Tên nhóc nhà cậu thật là, hahaha!”

“Nhưng mà cô Sở Sở trong đám đông kia biết thân phận của cậu!”

Diệp Bắc Minh cố tình liếc nhìn Sở Sở rồi đáp: “Yên tâm đi, cô ấy sẽ không khai ra tôi đâu!”

Trong đám đông, Lý Thất Dạ ngẩng đầu: “Cậu ta điên rồi à?”

Lão già Yêu Tộc bên cạnh cười khẩy: “Ông vua không ngai hả? Thứ nhất trên Thiên Bảng thì sao chứ?”

“Quá kiêu ngạo rồi, mọi người không thù không oán với cậu ta mà cậu ta lại dám chọc tức nhiều người như thế!”

“Đến cả chữ chết viết thế nào cũng không biết!”

Dao Cơ lảo đảo, mỹ nhân đẹp nhất Yêu Tộc suýt nữa vấp ngã.

Giang Thục Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Lai lịch của thằng nhóc này là gì thế? Sao còn kiêu căng hơn Diệp Bắc Minh?”

Hô hấp Sở Sở dồn dập.

Gương mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Cho dù đứng sau cô ấy là nhà họ Sở ở Huyền Giới thì cũng không dám phát ngôn rằng mấy nghìn tông môn ở thế giới Tam Thiên đều là rác rưởi.

Một lão già nhà họ Giang hỏi: “Cần ra tay không? Tên này sỉ nhục cả nhà họ Giang nữa!”

“Theo lý mà nói, cậu ta đã là một người chết rồi!”

Giang Thục Nhiên suy tư một lát rồi nói: “Quan sát trước rồi nói!”

Một bên khác, Diệp Bắc Minh lười lãng phí thời gian.

Ngay sau đó.

Anh bước lên, hét to: “Ngoại trừ Thiên Đạo Tông thì tất cả đều là rác rưởi, cút hết đi!”

Lão già Sơn Dương Hồ của Thiên Cực Môn lạnh lùng nhìn anh: “Diệp Càn Khôn, bất kỳ ai sỉ nhục Thiên Cực Môn đều phải chết!”

Một người đàn ông trung niên đến từ đảo Vô Cấu cầm kiếm bước ra: “Từ khi đảo Vô Cấu thành lập đến nay, chưa từng có ai dám nói bọn tôi là rác rưởi!”

Một con sói hùng dũng bước ra khỏi đám đông, sát khí bao phủ khắp người: “Thiên Lang Tộc chúng tôi muốn hỏi một câu, Diệp Càn Khôn, cậu dám khẳng định chúng tôi là rác rưởi à?”

“Diệp Càn Khôn, mau quỳ xuống tạ tội đi!”

“Kẻ nào sỉ nhục tộc của tôi đều phải chết!”

“Diệp Càn Khôn...”

Những cao thủ cảnh giới Chúa Tể trong các thế lực lớn đều bước ra gầm lên.

Mấy trăm cao thủ cảnh giới Chúa Tể xếp hàng dài, khí tức hừng hực vô tận.

Người Diệp Bắc Minh thoắt cái đã nhảy vào đám người Thiên Đạo Tông.

Tay anh cầm kiếm Huyền Băng.

Luồng kiếm khí khủng khiếp bùng nổ, người của Thiên Đạo Tông kêu la thảm thiết.

“Á...”

Đến cả mấy thái thượng trưởng lão cảnh giới Chúa Tể của Thiên Đạo Tông cũng không thể nào đỡ được một kiếm của anh.

Chỉ mới qua mười mấy nhịp thở, hơn một nghìn người đã nằm la liệt trên vũng máu đỏ tươi.

“Ối!”

Người của mấy nghìn tông môn ngay đây sợ vỡ mật.

Lý Thất Dạ lặng người: “Thực lực của cậu ta lại tiến bộ thêm rồi!”

Dao Cơ nuốt một ngụm nước miếng: “Đây đúng là tàn sát từ một phía mà, lần đầu tiên tôi chứng kiến Thiên Đạo Tông chết như rơm như rạ không có chút sức chống trả nào!”

Ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi.

Đôi mắt Giang Thục Nhiên lóe sáng: “Sát phạt quyết đoán hơn những kẻ ở học viện nhiều!”

“Cậu ta là một người tài, có nên mượn sức chút không?”

Lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu lại.

Anh nhìn sang mấy kẻ cảnh giới Chúa Tể kia: “Vừa rồi các người vừa nói gì nhỉ? Tôi không nghe rõ!”

Sắc mặt của lão già Sơn Dương Hồ của Thiên Cực Môn trắng như tờ giấy: “Khụ khụ... cậu Diệp à, chúng tôi cút ngay đây ạ!”

“Cái gì? Vợ tôi sắp sinh hả? Được, tôi về ngay đây!”

Người đàn ông trung niên tới từ đảo Vô Cấu kia cầm một miếng ngọc bội đang phát sáng, xoay người bước đi.

“Thiên Lang Tộc hy vọng sẽ trở thành bạn bè với cậu Diệp !”

Thiên Lang Vương sờ gáy, nở một nụ cười đôn hậu, thật thà vô số kể.

Những cao thủ cảnh giới Chúa Tể còn lại cũng cười hùa theo lấy lòng anh.
Chương 1342: Vạn Tuyệt tới góp vui

Thái độ bây giờ với vừa rồi như hai người khác nhau.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giải tán hết đi!”

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Mọi người như được thoát nạn, định bụng quay đầu tháo chạy.

Ầm ầm!

Một luồng sức ép cực kỳ khủng khiếp từ trên trời giáng xuống.

Bùm! Bùm...

Ngoại trừ bọn Giang Thục Nhiên và Diệp Bắc Minh.

Tất cả mọi người đều không chịu nổi sức ép ấy, đầu gối bọn họ cong xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.

“Đi mòn giày sắt mà chẳng thấy đâu, hóa ra lại ở ngay trước mặt!”

Một giọng nói đầy ngạo mạn vang lên: “Đúng lúc chúng tôi đang định tìm Diệp Càn Khôn thì người đã ở ngay đây rồi!”

“Các người nói xem có trùng hợp không? Phong tỏa bốn phía, đừng để cậu ta chạy thoát!”

Dứt lời, ba mươi người từ trên trời đáp xuống, bao vây Diệp Bắc Minh.

“Cảnh giới Động Hư, hơn ba mươi người cảnh giới Động Hư...”

“Trời ơi...”

Những người ở đây sợ xanh mặt, run rẩy quỳ gối trên mặt đất! Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Người từ Huyền Giới à?”

“Huyền Giới là đâu?”

Phần lớn người tu võ ngơ ngác không hiểu gì.

Chỉ có một vài lão già đứng đầu số ít tông môn run người, hoảng sợ nhìn Vạn Tuyệt.

Vạn Tuyệt kiêu ngạo nói: “Cho cậu một cơ hội!”

“Thứ nhất giao mảnh vỡ kia ra đây!”

“Thứ hai, quỳ xuống, tháo mặt nạ của mình ra!”

“Chỉ cần cậu làm theo thì tôi sẽ cho cậu cơ hội toàn thây!”

Lúc này, một lão già cảnh giới Động Hư quỳ gối sau lưng anh ta, Vạn Tuyệt ngồi trên lưng ông lão đó.

Cảnh giới Động Hư siêu cường vậy mà lại cam tâm làm ghế cho người đàn ông trước mặt.

Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi cũng cho anh một cơ hội, nói tất cả những gì mình biết ra đi!”

“Tôi sẽ cho anh toàn thây!”

Tất cả mọi người lặng thinh.

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như nhìn vào kẻ điên.

“Không hổ danh là Diệp Càn Khôn...”, mặt Dao Cơ nóng bừng.

Vạn Tuyệt cười nhạo đáp trả: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, giữ một hơi cho cậu ta là được!”

“Vâng, thưa đế tử!”

Một lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ từ từ bước ra.

Lão già kia xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng bình tình vươn một bàn tay tới bờ vai anh.

“Đồ kiến hôi, dám tranh luận với cậu chủ nhà tôi à, cậu nên...”

Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng.

Xoẹt xoẹt!

Máu tươi bắn tung tóe.

“Á!”

Lão già kia hét lên đau đớn, một cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh hung tợn xé xuống.

“Ối!”

Bầu không khí yên lặng lạ thường.

“Cậu... thực lực của cậu đến tột cùng là gì chứ?”

Lão già kia hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh rồi nhanh chóng lùi về sau.

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chớ sợ hãi, tôi ra tay nhanh lắm, không đau chút nào đâu!”

Anh từ từ bước lên, tung chưởng tóm lấy cái đầu của lão già kia.

“Không...”

Đầu lão già nổ tung, thân rớt thẳng xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Cảnh ấy khiến người của mấy nghìn tông môn kinh hãi: “Diệp Càn Khôn có thể giết cảnh giới Động Hư sao?”

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Vạn Tuyệt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc: “Tôi khá thấy hứng thú với cậu đấy, nên bổ sung thêm một điều kiện!”

“Tự giới thiệu, nói ra lai lịch của mình, tôi sẽ cho cậu một cơ hội được toàn thây!”

“Haha!”

Diệp Bắc Minh lười nhiều lời.

Anh bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.

Thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Vạn Tuyệt, một luồng khí tàn sát bao trùm anh ta.

Tốc độ thật nhanh.

Lòng Vạn Tuyệt dâng lên cơn sóng dữ, anh ta quát: “Cản cậu ta lại!”

Bốn lão già cảnh giới Động Hư đứng gần nhất đồng thời ra tay, bốn luồng khí tức khủng khiếp ập tới chỗ anh.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh vung kiếm Huyền Băng chém ra.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Chỉ trong nháy mắt, bốn lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ đi đời nhà ma, hóa thành một đống máu.

Vạn Tuyệt buộc phải lùi lại sau, trái tim kinh hoảng đập thình thịch: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Anh ta phát điên rồi.

Đây là cảnh giới Động Hư đấy.

Cho dù anh ta chiến sinh tử thì cũng không thể nào giết cả bốn cảnh giới Động Hư trong một đòn được.

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Anh muốn giết tôi mà lại không biết tôi là ai sao?”

Dứt lời, anh nhảy về phía Vạn Tuyệt.

Đồng tử Vạn Tuyệt co lại, không thể giữ vững sự bình tĩnh: “Bất kỳ ai giết tên này thì con cháu sẽ được phép lựa chọn trở thành người hầu bên cạnh tôi!”

“Hơn nữa, từ nay trở đi, tài nguyên tu võ của nhà họ Vạn cho các người sử dụng vô hạn lượng!”

Anh ta vừa tuyên bố xong, hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư đỏ mắt.

“Giết!”

Bọn họ cùng nhau ra tay.

Rầm!

Dư chấn cuồn cuộn, năng lượng trào ra tàn sát khắp xung quanh, khói bụi bay đầy trời.

Người tu võ ở bốn phía bị đánh bay ra xa vài trăm mét.

Đợi đến khi khói bụi dần tan, khu vực phát nổ chỉ còn lại một cái hố sâu hơn cả trăm mét.

“Diệp Càn Khôn chết rồi à?”

Có người nuốt nước miếng hỏi thử.
Chương 1343: Tra khảo

Người bên cạnh run run đáp: “Hỏi thừa thế, hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Động Hư cùng ra tay, chắc chắn là đến tro cốt cũng không còn nữa là!”

Lý Thất Dạ sợ run người: “Cuối cùng cũng chết rồi...”

Dao Cơ thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc!”

“Anh Diệp...”

Sở Sở thẫn thờ ngã phịch xuống đất, thần hồn lạc phách.

“Anh Diệp?”

Giang Thục Nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Sở: “Quả nhiên là cậu ta!”

Vạn Tuyệt há mồm thở dốc, dữ tợn cười phá lên: “Hahaha! Cuối cùng cũng chết rồi, tôi còn tưởng cậu trâu bò lắm chứ!”

“Mẹ kiếp! Chẳng được cái gì hết, thậm chí còn không chịu nổi một đòn!”

Lời Vạn Tuyệt vừa dứt.

Sau lưng anh ta vọng tới một giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy: “Anh mừng quá sớm rồi nhỉ?”

“Cái gì?”

Vạn Tuyệt bất giác quay đầu lại.

Đúng lúc bắt gặp cái mặt nạ màu tím kia.

Xuyên qua lỗ thủng trên mặt nạ, anh ta nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo vô tình.

“Cậu...”

Vạn Tuyệt run người.

Diệp Bắc Minh vung kiếm chém qua.

Gầm gừ!

Một con huyết long lao ra khỏi kiếm Huyền Băng, hung hãn tấn công anh ta.

“Không...”, Vạn Tuyệt kinh hoảng, cảm giác được tử vong sắp ập tới.

Anh ta bối rối loạng choạng lấy ra một tấm khiên màu vàng.

Phù văn sáng rực, huyết long đập vào tấm khiên màu vàng kia.

“Đùng đùng đùng”, tấm khiên nứt ra.

Nhưng huyết long vẫn chưa biến mất mà đấm thẳng vào ngực Vạn Tuyệt.

Xương sườn anh ta dập nát, lồng ngực lõm xuống.

Chật vật ngã phịch xuống đất như chó.

“Cậu chủ!”

Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia thấy thế thì suýt nữa đã bị hù chết tươi rồi.

Nếu Vạn Tuyệt hy sinh, kết cục của bọn họ chỉ có một ấy là chôn theo Vạn Tuyệt.

Ngay khi hai mươi mấy cao thủ cảnh giới Động Hư kia xông tới tấn công.

Diệp Bắc Minh bước tới chỗ Vạn Tuyệt.

Kiếm Huyền Băng kề sát cổ anh ta: “Tất cả đứng lại hết cho tôi!”

Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia thấy thế đều đứng lại, không dám bước lên nửa bước.

Giọng Diệp Bắc Minh hờ hững thông báo: “Có hai vấn đề, thứ nhất là ai phái anh tới giết tôi!”

“Thứ hai, mảnh vỡ trong lời của anh là gì?”

Đôi mắt Vạn Tuyệt đỏ ngầu: “Hahaha, đồ chó chết, cậu dám đối xử với tôi như vậy...”

“Hỏi gì đáp nấy!”

Diệp Bắc Minh thẳng thừng cắt ngang lời anh ta.

Kiếm Huyền Băng hạ xuống, một cánh tay của Vạn Tuyệt biến mất.

“Cậu chủ!”

Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia hết hồn, định bụng ra tay.

Kiếm Huyền Băng của Diệp Bắc Minh vẫn kề sát cổ Vạn Tuyệt: “Xem ra bọn họ rất mong anh chết nhỉ?”

Vạn Tuyệt đau đến suýt ngất, vẻ mặt dữ tợn gào thét: “Mẹ kiếp! Lùi về sau hết cho tôi!”

“Các ông muốn tôi chết sớm à? Đúng là một lũ vô dụng!”

“Lùi về sau hết cho tôi!”

Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia không dám bước lên nửa bước.

Anh ta ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dâng trào sự căm hận: “Diệp Càn Khôn, cậu có biết mình đang làm gì không?”

“Hả, tôi bảo anh trả lời vấn đề của tôi!”

Diệp Bắc Minh thở dài, vung kiếm Huyền Băng lên: “Trí nhớ tệ thật!”

“Không...”

Vạn Tuyệt chết sững.

Kiếm Huyền Băng chém xuống, một cái đùi của anh ta hóa thành bột mịn.

“Á!”

Vạn Tuyệt hét đau thấu tận tim gan.

Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt nói: “Quá tam ba bận, kiếm cuối cùng sẽ chém đầu anh đấy!”

“Tôi nói... tôi là Vạn Tuyệt, đến từ nhà họ Vạn, một trong các gia tộc của tộc Hỗn Độn!”

Vạn Tuyệt sợ thật rồi, thằng nhãi này chắc chắn là kẻ điên.

Diệp Bắc Minh vừa nghe ba chữ tộc Hỗn Độn thì lòng chợt liên tưởng tới một việc.

Đại sư tỷ chính là người của tộc Hỗn Độn.

“Anh có biết nhà họ Lạc của tộc Hỗn Độn không?”

Vạn Tuyệt gật đầu đáp: “Tộc Hỗn Độn có tổng cộng mười nhánh, nhà họ Lạc là một trong số đó!”

“Nhưng mà trong mười gia tộc của tộc Hỗn Độn, nhà họ Lạc xếp thứ chín, còn nhà họ Vạn xếp thứ ba”.

Diệp Bắc Minh không dám tùy tiện nhắc đến thông tin của đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành.

Anh lo sẽ gây phiền phức cho cô ấy.

“Nói tiếp, ai phái anh tới đây?”

Vạn Tuyệt vừa định trả lời.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên.

Một tia sấm chớp xẹt ngang qua trời, trên không trung xuất hiện phù văn.

Một luồng khí tức hùng dũng tràn lan khắp đất trời, trong nháy mắt, vô số người ngẩng đầu lên.

Một bóng người hiện lên, đôi mắt đen như mực nhìn xuống thế gian tựa thần linh.

Người tu võ của mấy nghìn tông môn chỉ nhìn một lần thôi thì đã quỳ gối trên mặt đất, dập đầu tới tấp như tín đồ được gặp thần linh.

“Khí tức này là...”

Cho dù là bọn Giang Thục Nhiên và Sở Sở thì cũng bị luồng sức mạnh ấy ép quỳ xuống.

“Sư phụ!”

Vạn Tuyệt vô cùng kích động: “Cậu ta chính là Diệp Càn Khôn, mau giết cậu ta đi ạ!”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên cùng lúc:” Nhóc nè, đó chính là chủ Luân Hồi!”
Chương 1344: Đòn tấn công thần hồn

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, mắt đối mắt với con ngươi đen tuyền sâu thẳm kia.

Một luồng sức mạnh tinh thần khủng khiếp ập tới.

“Thần hồn thủ nhất!”

Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên trong đầu anh.

Diệp Bắc Minh hồi hồn, lòng thầm kinh hãi.

Vừa rồi nếu không nhờ có tháp Càn Khôn Trấn ngục mở miệng thì anh đã bị ép quỳ gối rồi: “Tiểu Tháp, sức mạnh tinh thần thật mạnh!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng: “Ông ta là một vị thần đã qua đời! Thực lực đã biết mất, nhưng thần hồn không bị mài mòn!”

“Ông ta đã có kinh nghiệm tích lũy vô số năm, còn cậu mới bao tuổi chứ? Chịu không nổi là đúng rồi!”

Giọng của chủ Luân Hồi lại vang lên: “Cậu có thể chịu nổi đòn tấn đông tinh thần của bổn tọa nhỉ? Xem ra mảnh vỡ thứ tư trên người cậu thật rồi!”

“Mau giao mảnh vỡ ra đây rồi phục tùng dưới trướng bổn tọa thì có thể tha tội chết cho cậu!”

Vạn Tuyệt cười to cuồng loạn: “Hahahaha, Diệp Càn Khôn, cậu nghe chưa?”

“Nếu cậu thức thời thì tốt nhất là mau chóng giao mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra đây, tôi có thể giữ một mạng cho cậu trước mặt sư phụ!”

“Nếu không thì...”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ồn ào quá!”

Kiếm Huyền Băng lướt ngang qua, Vạn Tuyệt hoảng sợ ôm cổ: “Sao cậu dám...”

Một vệt máu lướt ngang qua, cái đầu rớt xuống đất rồi bị giẫm nát bét.

“Cậu chủ!”

Hai mươi mấy người cảnh giới Động Hư kia trừng lòi mắt chó, nổi điên xông lên.

“Long Tổ, tăng sức mạnh thêm mười lần!”

Diệp Bắc Minh thầm quát trong lòng.

Một luồng sức mạnh cuồn cuộn dũng mãnh tuôn trào vào trong cơ thể anh, rồi anh nhảy vào giữa quân địch như sát thần.

Kiếm Huyền Băng tỏa ra hàn khí ngùn ngụt vô tận, chỉ mới mười mấy nhịp thở ngắn ngủi hai mươi mấy người cảnh giới Động Hư đã hy sinh.

“Trời ơi... từ lúc nào mà Diệp Càn Khôn trở nên đáng sợ như vậy thế?”

“Hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Động Hư mà vẫn không giết cậu ta được? Cậu ta là quái vật gì thế trời!”

Rất nhiều người tu võ há hốc mồm.

Bọn Lý Thất Dạ và Dao Cơ chết đứng tại chỗ, đại não trống rỗng.

Giang Thục Nhiên quay đầu lại hỏi Sở Sở: “Anh Diệp của em là yêu nghiệt à?”

“Tốt nhất em nên nói cho chị biết rốt cuộc cậu ta là ai!”

Sở Sở ngơ ngác đáp: “Em cũng không biết...”

Cô ấy biết Diệp Bắc Minh rất mạnh nhưng lại không ngờ rằng anh lột xác nhanh đến vậy.

Quả thật chẳng khác nào phóng tên lửa.

Vút!

Một tia sáng sắc bén, không chút khí tức, lặng im xé gió bắn vào đầu Diệp Bắc Minh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cẩn thận!”

“Đây là đòn tấn công thần hồn, một khi trúng chiêu thì thần hồn của cậu sẽ mài mòn trong nháy mắt đó!”

Diệp Bắc Minh vung kiếm đỡ lấy tia sáng kia.

Cảnh tượng khiến người người ngỡ ngàng xuất hiện, kiếm quang và tia sáng xuyên thấu qua nhau, đường kiếm kia chẳng thể gây ảnh hưởng gì với đòn tấn công kia.

“Chuyện gì thế này?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đòn tấn công thần hồn thuộc loại sức mạnh tinh thần, kiếm khí coi như là sức mạnh vật lý nên không thể ngăn cản nó!”

Cùng lúc đó, tia sáng kia cách Diệp Bắc Minh chưa tới mười mét.

“Nhóc, mau né sang bên!”

Người Diệp Bắc Minh chợt lóe.

Anh thi triển Ảnh Thuấn.

Nháy mắt anh đã xuất hiện cách đó trăm mét.

Tia sáng kia đâm trúng đám người.

“Á!”

Một người tu võ trong đó hét thảm lên, chết ngay tại chỗ.

Mà điều kỳ lạ là trên cơ thể người nọ không có vết thương gì, chỉ có thần hồn đã tan biến.

Diệp Bắc Minh kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Ngay sau đó.

Vút! Vút! Vút!

Hơn mười tia sáng vụt tới, chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc, đòn tấn công thần hồn phải dùng thần hồn phá giải!”

Diệp Bắc Minh bèn hỏi lại ngay: “Tiểu Tháp, ông cũng ở trong trạng thái thần hồn, lẽ nào không thể giết thần hồn của ông ta ngay tức khắc à?”

“Không được! Thần hồn của tôi chỉ có thể tồn tại trong cơ thể cậu, không thể rời khỏi cơ thể cậu đi chiến đấu được!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời anh.

Diệp Bắc minh một bên né tránh đòn tấn công thần hồn kia, đại não nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

“Sư phụ tôi và Băng Phách đều ở trạng thái thần hồn, liệu có thể để bọn họ ra tay hay không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Trên lý thuyết thì được!”

Diệp Bắc Minh không hề do dự: “Sư phụ, Băng Phách, mau giúp với!”

Giọng anh vang vọng khắp nghĩa địa trong tòa tháp.

Thần hồn của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách cùng hiện lên.

Sau khi Thần Chủ Tuyệt Thế biết được tình hình bên ngoài thì kinh hãi nói: “Ôi trời ơi! Nhóc Diệp này, sao con chọc vào chủ Luân Hồi rồi!”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, không có thời gian giải thích đâu!”

“Đồ nhi gặp đòn tấn công thần hồn, hiện đang bó tay hết cách, cần sư phụ và Băng Phách giúp đỡ!”

Thần Chủ Tuyệt Thế gật đầu bảo: “Được! Vi sư sẽ dốc hết sức mạnh thần hồn giúp con một tay!”

“Nhưng vi sư cũng phải nói trước, sức mạnh thần hồn của ta chưa chắc là đối thủ của chủ Luân Hồi đâu!”

“Quan trọng là người kia rất biến thái!”
Chương 1345: Đánh trả chủ Luân Hồi

Diệp Bắc Minh cười nói: “Sư phụ và Băng Phách liên thủ chưa chắc không phải đối thủ của ông ta!”

Băng Phách cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Nhóc con, tôi có nói sẽ giúp cậu đâu!”

“Trừ phi cậu cầu xin tôi!”

Diệp Bắc Minh ức hiếp cô ta hai lần, cuối cùng cũng có thể đáp trả rồi.

“Băng Phách, cô suy nghĩ nhiều rồi!”

Diệp Bắc Minh tiếp lời: “Cô không giúp thì tôi cũng không cầu xin cô đâu!”

“Một khi tôi chết trận thì cả đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi nghĩa địa này!”

Nụ cười của Băng Phách cứng đờ: “Cậu tìm một cơ hội đi, tôi và Thần Chủ Tuyệt Thế sẽ cùng ra tay!”

Kết nối thần hồn hoàn thành trong nháy mắt.

Lúc này, hàng chục tia sáng vụt tới.

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ không động đậy, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Chủ Luân Hồi bình tĩnh nói: “Kiến hôn cũng dám đối địch với thần thánh à? Kết quả đã được định trước rồi!”

Ngay khi những tia sáng kia sắp đâm vào người Diệp Bắc Minh.

Ngay vào khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh chợt cong lên vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo.

“Hả?”

Chủ Luân Hồi cảm thấy tình hình không hợp lý.

Ngay sau đó.

Vút!

Diệp Bắc Minh bỗng liếc mắt nhìn lên, hai đòn tấn công thần hồn bùng nổ.

Nhắm chính xác vào hư ảnh chủ Luân Hồi kia.

“Á...”

Tiếng hét đau xé thịt xé gan vang lên, tất cả phù văn trong không gian biến mất ngay tức khắc, không gian dần lặng lại.

...

Cùng lúc đó, sâu trong một cung điện cổ kính ở Huyền Giới.

Một người thanh niên giống hệt Diệp Bắc Minh hét lên, mặt nạ vàng ròng trên mặt nứt vỡ.

Sau đó người nọ phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đầy tơ máu, gào lên: “Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”

“Sư phụ, người sao thế?”

Đông Phương Xá Nguyệt chạy vọt vào, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Chủ Luân Hồi không thèm đoái hoài tới Đông Phương Xá Nguyệt: “Sao lực thần hồn của thằng ranh đó lại mạnh mẽ đến vậy? Rốt cuộc cậu ta là ai?”

Người nọ nhắm mắt lại, hai tay chuyển động tạo ấn.

Một lát sau.

Chủ Luân Hồi mở to mắt: “Vậy mà mình lại không thể nhìn thấy tương lai của cậu ta ư? Không thể nào!”

“Không được, không thể để cậu ta trên cõi đời này được!”

“Diệp Càn Khôn phải chết!”

Ánh mắt chủ Luân Hồi càng lúc càng lạnh hơn.

Cuối cùng, ông ta vô cảm nhìn Đông Phương Xá Nguyệt ra lệnh: “Con hãy đi giết cậu ta dù bất kể cái giá thế nào đi chăng nữa, một là cậu ta chết, hai là con chết!”

Dứt lời, chủ Luân Hồi cắn ngón tay.

Ông ta nhỏ một giọt tinh huyết, vẽ một phù văn, rồi để nó chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.

“Nếu con dám phản bội thì thần hồn tan biến, chết không chỗ chôn thây!”

Mặt Đông Phương Xá Nguyệt trắng bệch: “Sư phụ, đến cả người còn bị cậu ta làm bị thương, con không làm được...”

Chủ Luân Hồi cười đầy hàm ý nói: “Con tưởng bổn tọa không biết con đang nghĩ gì à?”

“Nếu con giết Diệp Càn Khôn rồi mang mảnh vỡ thứ tư về cho ta thì ta có thể cân nhắc để lại đứa bé cho con!”

Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt run lên.

“Thần hồn của bổn tọa bị thương, cần an dưỡng một khoảng thời gian!”

“Bổn tọa hy vọng sau khi mình khôi phục có thể nhận được tin tốt của con!”

Dứt lời, chủ Luân Hồi biết mất.

Chỉ còn lại mỗi Đông Phương Xá Nguyệt ngẩn ngơ đứng đó: “Tại sao lại là mình? Tại sao lại vậy chứ? Tại sao chứ?”

Sau khi thần hồn của chủ Luân Hồi biến mất, Diệp Bắc Minh lại từ từ bước tới chỗ người nhà họ Thôi.

“Cậu là?”

Thân Nhân Lôi thắc mắc hỏi.

Diệp Bắc Minh lắc đầu bảo: “Ở đây nhiều tai mắt, đi theo tôi rồi nói tiếp”.

Dứt lời, anh dẫn theo người nhà họ Thôi nhanh chóng rời đi.

Ngay khi anh vừa mới rời khỏi, tất cả mọi người ồ lên.

“Vãi chưởng!”

“Có phải tôi vừa nằm mơ không?”

“Diệp Càn Khôn vừa giết hơn ba mươi cao thủ cảnh giới Động Hư à?”

Người của mấy nghìn tông môn ngay đây không thốt nên lời, lòng đầy kinh hãi.

Từ khi nào thực lực của Diệp Càn Khôn mạnh thế rồi?

Từ nay trở đi, sợ rằng tên tuổi của Diệp Càn Khôn vang dội khắp thế giới Tam Thiên mất.

“Mau trở về tông môn, xếp Diệp Càn Khôn vào danh sách ngàn lần không được chọc vào!”

“Trời phải đổi rồi, mau trở về bẩm báo cho lão tổ biết chuyện gì đã xảy ra ở đây!”

Người của mấy nghìn tông môn vội vã rời đi.

Lý Thất Dạ và Dao Cơ nhìn nhau, không thốt nên lời.

Một tháng trước, thực lực giữa bọn họ chênh lệch không bao nhiêu.

Vậy mà giờ đã như trời với đất.

Giang Thục Nhiên sửng sốt hồi lâu, rồi tóm tay Sở Sở kéo đến một góc vắng vẻ: “Sở Sở, Diệp Càn Khôn kia có phải là Diệp Bắc Minh không?”

Sở Sở bối rối đáp: “Chị Thục Nhiên, chị nói gì thế?”

“Hừ!”

Giang Thục Nhiên hừ đáp: “Vẻ mặt của em đã bán đứng em rồi!”

“Nếu chị đoán không sai thì Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh nhỉ?”

Sở Sở lắc đầu, vừa định biện minh.

Giọng của Giang Thục Nhiên lại vang lên lần nữa: “Tốt nhất là em nên nghĩ kỹ lại tầm quan trọng của việc này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK