Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1276: Thần Nông Bách Thảo Kinh

Sở Vô Trần chết rồi ư?

Sở Vô Trần không ai sánh bằng đã chết rồi ư?

Chết một cách vô nghĩa, bị một kẻ mà anh ta coi là con kiến, con lợn giết chết chỉ bằng một nhát kiếm?

“Cậu chủ!”

“Không!”

Bốn lão già cảnh giới Động Hư gào khản giọng: “Diệp Càn Khôn! Nhà họ Sở sẽ không tha cho mày!”

Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Mấy ông quan tâm anh ta tới vậy cơ à? Nếu vậy thì đi theo anh ta luôn đi!”

“Mày định làm gì?”

Bốn lão già cảnh giới Động Hư giật mình!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt bốn lão già cảnh giới Động Hư, vung kiếm chém xuống!

Phập! Phập! Phập! Phập!

Bốn cái đầu người rơi xuống đất!

Trên khuôn mặt già nua của bọn họ vẫn còn in rõ biểu cảm sợ hãi tột độ, tại sao kẻ này lại dám thực sự giết bọn họ?

“Ồ!”

Những người còn lại hít sâu một hơi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Vị Ương tái mét lại: “Diệp Càn Khôn, anh gây ra họa lớn tày trời rồi!”

Con ngươi xinh đẹp của Sở Sở cũng thu nhỏ hẳn lại: “Với địa vị của Sở Vô Trần ở nhà họ Sở thì phen này sẽ gây ra một cơn rung chuyển long trời lở đất!”

Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên như thường: “Dù sao cũng đã giết rồi, chẳng sao cả!”

Sở Vị Ương ngẩn người!

Thế này mà còn chẳng sao ư?

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn sang Sở Đẳng Nhàn!

Sở Đằng Nhàn sợ run lẩy bẩy nhưng vì cơ thể không nhúc nhích được nên ngay cả việc run rẩy cũng là chuyện xa vời!

“Diệp Càn Khôn... À, không, không, không, anh Diệp!”

“Không, không, không, đại nhân... Tôi mới là lợn, tôi mới là rác rưởi!”

“Xin ngài đừng giết tôi, tôi sẽ đưa cho ngài toàn bộ của cải của tôi! Xin hãy tha cho tôi lần này!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh băng giá: “Lúc mày muốn sáu người phụ nữ kia chảy cạn máu mà chết, sao mày không nghĩ tới lúc này?”

Anh vung tay lên, mười ba cây ngân châm rơi xuống!

Đâm vào trong người Sở Đẳng Nhàn!

“Đây là...”

Sở Vị Ương và Sở Sở nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!

Lẽ nào người này lại là anh ta?

Không thể nào!

Bọn họ đã từng xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa, người kia hoàn toàn không có tư cách để tiến vào cấm địa Luân Hồi!

“Á!”

Khoảnh khắc khi những cây ngân châm cắm vào người, Sở Đẳng Nhàn hét lên đau đớn xé gan xé ruột!

Điều khiến anh ta khổ sở nhất chính là cơ thể của anh ta không thể giãy giụa lấy một lần!

Anh ta chỉ còn nước chịu đựng cơn đau do Quỷ Môn Thập Tam Châm gây ra!

Trước ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, Sở Đẳng Nhàn đã phải chịu đựng đau đớn tới chết!

Kiếm Không Tên chém xuống, thi thể của Sở Đẳng Nhàn nổ tung!

Mấy người còn lại của nhà họ Sở đều không có một ai được anh tha mạng, tất cả đều bị giết sạch!

Sở Vị Ương giật mình la lên: “Diệp Càn Khôn, anh điên thật rồi...”

Sở Sở cực kỳ ngờ vực: “Anh là chủ nhân của cây kẹo que à?”

Diệp Bắc Minh thầm than hỏng rồi, anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm nên có khả năng đã bị nhận ra rồi.

Anh chuyển mắt nhìn sang những người khác!

Mộ Dung Tình lập tức nói: “Anh Diệp, giữa chúng ta không hề có bất kỳ xung đột nào!”

“Cũng không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào, xin anh giơ cao đánh khẽ!”

Mạc Huyền nóng ruột: “Anh Diệp, tôi đã nhận lỗi rồi!”

“Tôi xin thề, sau này anh bảo tôi làm gì, nhất định tôi sẽ không làm trái ý anh!”

Dao Cơ cũng nói theo: “Anh Diệp, cha tôi là một Yêu Hoàng!”

“Chỉ cần anh bảo vệ tôi bình an, tôi thề, từ giờ trở đi, anh sẽ là khách quý tối thượng của Yêu tộc!”

Ngay cả người đứng đầu Thiên Bảng là Lý Thất Dạ cũng không nhịn được mở miệng: “Anh Diệp, chúng ta không phải là kẻ địch!”

“Anh đã mạnh hơn hạng một của Thiên Bảng rồi, anh không cần phải giết tôi nữa…”

Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười!

Đứng trước chuyện sinh tử, dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải cúi đầu khuất phục!

Anh nhìn lướt qua Mạc Huyền, đang định xuống tay!

Trái tim Mạc Huyền vọt lên tới tận cổ họng, mồ hôi lạnh túa ra!

Đột nhiên.

Đông Phương Xá Nguyệt mở miệng: “Cậu Diệp, cậu đi lấy cuốn trục kia đi đã rồi làm gì thì làm!”

Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn về phía cuốn trục nằm trên chiếc bục ở giữa.

Anh bước tới, cầm lấy nó.

Một luồng cảm xúc tang thương, nặng nề ập tới, anh tiện tay mở cuốn trục ra xem: “Thần Nông Bách Thảo Kinh?”

Đông Phương Xá Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: “Thứ này là kết tinh những điều tâm đắc suốt đời của Dược Đế Thần Nông Thị của Hoa tộc, chẳng những ghi chép vô số phương pháp luyện chế đan dược!”

“Mà còn bao gồm cả y thuật ngút trời, cậu kiếm được món hời rồi!”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh thu nhỏ lại, anh đang định xem xét nó kĩ càng hơn thì…

Ầm!

Bỗng nhiên, không gian của tầng thứ mười rung chuyển.

Mọi người bỗng chốc đều có thể cử động!

Mạc Huyền tỏa ra ma khí màu đen bao quanh cơ thể rồi xông thẳng tới cửa ra của tầng thứ mười!

Mộ Dung Tình bám theo sát đằng sau!

Hai người bọn họ nhanh chóng biến mất.

“Đi mau, rất có khả năng tòa tháp này đang ở tầng thứ mười một!”

Sở Vị Ương biến sắc.
Chương 1277: Thần thú Tứ Tượng

Thân thể yêu kiều lóe lên rồi biến mất.

Diệp Bắc Minh cất cuốn trục, đi lên tầng thứ mười một!

Nơi này vẫn là một cung điện được xây bằng đá đã khá cũ. Mạc Huyền đứng phía cuối gian thạch điện, cầm một pho bảo tháp cổ trong tay!

Sở Vị Ương nằm nhổm nửa người dậy, ôm ngực, phun ra một búng máu!

Mộ Dung Tình cũng bị thương, nằm ở một góc: “Mạc Huyền, anh ra tay với cả tôi sao?”

“Anh đừng quên, anh đã thề bằng tinh thần võ đạo rồi!”

“Lẽ nào anh muốn tẩu hỏa nhập ma, bị sét đánh chết hay sao?”

“Ha ha ha ha!”

Mạc Huyền cầm bảo tháp bằng một tay: “Bản tọa không phải Mạc Huyền, bản tọa chính là Ám Sắc Ma Thần!”

“Sau khi tên rác rưởi Mạc Huyền tiến vào đây, gã đã bị bản tọa đoạt xá rồi!”

Giọng nói đầy kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, thứ kia chính là mảnh vỡ của bản thể của tôi hóa thành!”

“Tốt!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới, kiếm Không Tên rít lên, kiếm khí cao cả trăm thước giáng xuống!

Ám Sắc Ma Thần cười lạnh lùng: “Đồ ngu xuẩn, mày dám khiêu khích sự oai nghiêm của bản tọa à?”

“Chết đi!”

Ám Sắc Ma Thần quát to, đỉnh tháp trong tay lóe sáng!

Ầm!

Kiếm khí của Diệp Bắc Minh bỗng chốc bị chôn vùi, một luồng hơi thở cuồn cuộn ập tới như sóng thần!

Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, cơ thể bắn ra ngoài như con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của thạch điện!

“Mẹ kiếp!”

“Mạnh thật đấy! Tiểu Tháp, đó chỉ là một mảnh vỡ thôi mà đã mạnh khủng khiếp vậy rồi sao?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Hỏi thừa, bản tháp vô địch thiên hạ, chỉ một mảnh vỡ thôi đã đủ để nghiền nát toàn bộ thế giới Tam Thiên!”

Diệp Bắc Minh ôm ngực đứng dậy: “Bùng nổ đi, giết chết tên kia trong nháy mắt đi!”

Giọng Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: “Để tôi!”

Đông Phương Xá Nguyệt chỉ vừa nghĩ vậy trong đầu thì đã thình lình xuất hiện!

Ngay khi nhìn thấy cô ta, con ngươi của Ám Sắc Ma Thần thu nhỏ lại: “Là cô ư? Sao lại như vậy được!”

Đông Phương Xá Nguyệt đanh mặt lại: “Sai cậu đi cứu bản đế, cậu lại dám bỏ chạy một mình!”

“Sau khi trở về, nhớ úp mặt vào tường sám hối một triệu năm. Không có lệnh của bản đế, không được phép rời khỏi!”

Ám Sắc Ma Thần quỳ phịch xuống đất: “Chủ nhân, tôi biết lỗi rồi!”

Ám Sắc Ma Thần run lẩy bẩy!

Như nhìn thấy ma!

“Chủ nhân?”

Diệp Bắc Minh sững sờ!

Sở Vị Ương và Mộ Dung Tình ngẩn người!

Người phụ nữ thình lình xuất hiện này là ai?

“Đưa đây!”

Đông Phương Xá Nguyệt bước tới trước mặt Ám Sắc Ma Thần, duỗi năm ngón tay trắng trẻo ra!

Ám Sắc Ma Thần quỳ dưới đất, hai tay nâng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên cao quá đỉnh đầu!

Nắm ngón tay của Đông Phương Xá Nguyệt vừa cầm lấy nó, một luồng sáng lập tức lóe lên.

Ngọn bảo tháp cổ biến mất, hóa thành một mảnh vỡ!

Mặt Đông Phương Xá Nguyệt ửng hồng: “Đã lấy được mảnh thứ ba rồi!”

“Cậu còn không mau hóa về nguyên hình đi!”

“Vâng, thưa chủ nhân!”

Ám Sắc Ma Thần vâng dạ, ma khí quanh người bốc lên cuồn cuộn.

Ám Sắc Ma Thần hóa thành một sinh vật đen như mực!

Có đầu rồng, thân kỳ lân, mai rùa Huyền Vũ và một cặp cánh Chu Tước!

Nó ngoan ngoãn nằm dưới chân Đông Phương Xá Nguyệt!

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm túc: “Thần thú Tứ Tượng! Quả nhiên cô ta là người của Đế tộc Đông Phương!”

Diệp Bắc Minh nheo hai mắt lại: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô lừa tôi à?”

Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Bản đế lừa cậu bao giờ?”

“Cậu đã lấy được phương pháp luyện chế đan dược rồi, trong Thần Nông Bách Thảo Kinh có ghi chép vô số phương pháp luyện chế đan dược!”

“Cậu cũng đã biết nguồn gốc của Hoa tộc rồi, sao cậu lại nói là tôi lừa cậu?”

“Bớt nói nhiều đi, giao mảnh vỡ của Tiểu Tháp ra đây!”

Diệp Bắc Minh quát to.

Anh hóa thành một chiếc bóng mờ, cầm kiếm Không Tên trong tay, xông thẳng tới chỗ Đông Phương Xá Nguyệt!

Đông Phương Xá Nguyệt cười khẽ, rót một luồng sức mạnh vào mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, năng lượng bùng nổ!

Ầm!

Diệp Bắc Minh bị bắn ra ngoài!

Đông Phương Xá Nguyệt mỉm cười: “Thiên phú của cậu mạnh hơn sư phụ của cậu nhiều, bọn chúng không xứng làm đệ tử của tôi!”

“Nhưng cậu thì xứng đáng có tư cách đó!”

“Quỳ xuống, bái tôi làm sư phụ đi rồi giao hồn tháp ra đây!”

“Xá Nguyệt Thần Đế tôi cam đoan sẽ ban thưởng cho cậu một vận may lớn!”

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Lúc cô cầu xin tôi, cô không hề như vậy!”

Thần thú Tứ Tượng sửng sốt: “Gì cơ? Chủ nhân cầu xin cậu ta ư?”

“Sao có thể, chủ nhân tối thượng của tôi sao có thể cầu xin một kẻ phàm trần thấp kém chứ?”

“Lẽ nào chủ nhân có sở thích đặc biệt gì ư?”

Nghĩ đến đây, thần thú Tứ Tượng rùng mình!

Nụ cười của Đông Phương Xá Nguyệt cứng lại, đôi mắt của cô ta lóe lên sát ý rồi lại thôi: “Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy!”

“Ngậm miệng lại cho bản đế!”

Cô ta chủ động tấn công, lợi dụng sức mạnh của mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục để xông tới.

Diệp Bắc Minh quát to: “Tiểu Tháp, dốc toàn lực cho tôi!”
Chương 1278: Sức mạnh của phép tắc

Gầm!

Tiếng rồng gầm vang lên.

Một luồng năng lượng rung chuyển trời đất hội tụ lại, chín Ma Long màu đen bên trong Long Tích lao vút lên trời!

Đòn tấn công của Đông Phương Xá Nguyệt lao tới, đôi bên va vào nhau!

Ầm ầm!

Tiếng rung chấn vang lên ầm ĩ, luồng năng lượng khổng lồ lan đi như một cơn sóng thần!

Toàn bộ thạch điện rung chuyển dữ dội, vách tường bằng đá vỡ ra, lung lay sắp đổ, tạo thành những lỗ hổng to khủng khiếp!

Sở Vị Ương không chút chần chừ: “Đi thôi! Ngọn tháp này sắp sập rồi!”

Cô ta túm tay Sở Sở, quay người biến mất.

Ba người Lý Thất Dạ, Dao Cơ, Mộ Dung Tình thấy vậy, e dè thoáng nhìn Diệp Bắc Minh!

Sau đó, bọn họ cũng quay người chạy ra khỏi thạch điện!

Hai chị em họ Sở đã đứng vững trên mặt đất.

Lúc này, Sở Sở mới khiếp sợ nói: “Chị à, hình như vừa rồi em nhìn thấy chín con rồng đen thì phải?”

“Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh phải không?”

“Lúc nãy, anh ta còn sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm nữa, có lý nào hai người lại cùng biết một chiêu này?”

Sở Vị Ương nheo mắt: “Có Thiên Bảng trấn thủ, Diệp Bắc Minh không có tư cách tiến vào cấm địa Luân Hồi!”

“Có lẽ chỉ là hai người sử dụng công pháp tương tự nhau mà thôi!”

Sở Sở cau mày: “Thật ư?”

Đột nhiên, “đùng” một tiếng, tiếng động đinh tai nhức óc vang lên!

Đỉnh tháp vỡ ra một lỗ hổng rất to, sau đó, vết nứt lan ra khắp toàn bộ thân tháp!

Ầm ầm!

Tòa tháp sụp đổ trong nháy mắt, toàn bộ di tích Côn Luân Thượng Cổ rung chuyển dữ dội!

Thang trời rời ra, những bậc thang bay tứ tán giữa không trung!

Những tia sét chằng chịt giăng khắp bầu trời, cả tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ dường như đang kêu vang ầm ĩ, trên không trung xuất hiện những mảng phù văn!

Như thể sắp tận thế vậy!

Sở Vị Ương biến sắc cực kỳ khó coi: “Nguy rồi! Ngọn tháp này là mắt trận của toàn bộ di tích Côn Luân Thượng Cổ, một khi nó sụp đổ!”

“Toàn bộ không gian sẽ sụp đổ theo, chúng ta cũng sẽ chết ở chốn này!”

Sở Sở luống cuống: “Chị, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Sở Vị Ương cắn răng lấy ra một miếng ngọc bội màu đỏ, lẩm bẩm nói gì đó!

Ầm!

Miếng ngọc bội sáng lên, Sở Vị Ương phun ra một búng máu trúng vào miếng ngọc bội!

Khoảng không gian trước mặt trở nên méo mó, miếng ngọc bội lóe lên những mảng phù văn màu máu, xé toạc không gian, mở ra một lối đi!

Dẫn tới quảng trường điện Chân Võ!

“Đi thôi!”

Sở Vị Ương quát khẽ.

Hai chị em đi vào trong đó!

Ba người Lý Thất Dạ, Dao Cơ, Mộ Dung Tình cũng bám theo sau không chút chần chừ!

Cầu nối không gian biến mất.

Lúc này, trên không trung của di tích Côn Luân Thượng Cổ…

Đông Phương Xá Nguyệt đứng lơ lửng trên không: “Kẻ phàm trần, cậu là người duy nhất có tư cách trở thành đệ tử của tôi!”

“Vậy mà cậu lại không biết quý trọng cơ hội này, cậu có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không?”

“Bản đế cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống!”

Ngạo mạn! Lạnh lùng! Coi trời bằng vung!

Diệp Bắc Minh cười: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi bắt cô phải quỳ xuống dưới chân tôi!”

“Tự lao đầu vào chỗ chết!”

Đông Phương Xá Nguyệt nói.

Ngón tay thon dài như ngọc của cô ta giơ cao lên, những tia sét ngoằn ngoèo bổ về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh vung kiếm lên đỡ, chém đứt tia sét.

Một giây sau.

Mấy chục đạo tia sét tụ lại, bao vây Diệp Bắc Minh giữa mắt bão!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi: “Tiểu Tháp, không phải cô ta đang bị thương hay sao?”

“Tại sao đột nhiên cô ta lại có sức chiến đấu khủng khiếp như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi lúng túng: “Khụ khụ... Nhóc con, đúng là cô ta bị thương”.

“Sức mạnh này không phải của cô ta mà là cô ta sử dụng mảnh vỡ của bản tháp, lợi dụng sức mạnh có trong đó!”

“Thì ra là thế!”

Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nghĩa là chỉ cần tôi cướp được mảnh vỡ về thì cô ta sẽ không làm gì được nữa đúng không?”

“Có thể nói như vậy!”

Sau khi nhận được câu trả lời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Diệp Bắc Minh không chút do dự, chín Ma Long màu đen hiện ra sau lưng anh, ma khí ngút trời ngưng tụ lại!

“Xông lên cho tôi!”

Anh quát to một tiếng!

Chín con Ma Long màu đen lao ra, đấu với những tia sét!

Đồng thời, Diệp Bắc Minh lao vút ngang bầu trời, xông tới tựa như một ngôi sao băng!

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng bật ra một chữ: “Cấm!”

Ầm!

Thân thể của Diệp Bắc Minh va mạnh vào một bức tường vô hình, suýt thì thổ huyết!

“Phong!”

Cô ta vừa dứt lời, bỗng nhiên bốn phương tám hướng xuất hiện những bức tường chắn bằng năng lượng, giam Diệp Bắc Minh vào giữa!

Diệp Bắc Minh sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém liền một mạch mười mấy nhát kiếm khí!

Thế nhưng, tất cả đều biến mất sau khi chém vào bức tường chắn bằng năng lượng, không hề gây ra được chút gợn sóng nào, tất cả đều biến mất!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tiểu Tháp, chuyện này là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đây là sức mạnh của phép tắc, sức mạnh võ đạo bình thường hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh phép tắc!”

Đông Phương Xá Nguyệt cười nhạt một tiếng: “Xoay chuyển!”

Thân thể của Diệp Bắc Minh bị mất khống chế, điên cuồng xoay tại chỗ!

“Lên!”

“Xuống!”

“Lùi!”

“Tiến!”
Chương 1279: Thần Đế cũng là phụ nữ

Đông Phương Xá Nguyệt bước tới, đứng sau lưng thần thú Tứ Tượng: “Kẻ phàm trần, cậu đã biết sự lợi hại của bản đế chưa?”

“Ở trước mặt bản đế, những kiến thức cậu tích lũy được cả đời chỉ đáng được xem là trò cười!”

“Chỉ cần bản đế muốn thì bản đế có thể giết chết cậu ngay bây giờ!”

“Trong khi cậu không hề có bất kỳ cơ may phản kháng nào!”

Cô ta đứng trên cao, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh ở dưới: “Quỳ xuống, thần phục!”

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Được thôi, cô cầu xin tôi đi!”

Nụ cười của Đông Phương Xá Nguyệt cứng đờ lại: “Cậu đừng nghĩ là tôi không dám giết cậu!”

“Thu!”

Năm ngón tay trắng như ngọc bóp chặt lại!

Một luồng áp lực cực kỳ kinh khủng ập tới!

Tròng mắt của Diệp Bắc Minh lập tức bị sung huyết, máu thịt bị dồn ép về phía lục phủ ngũ tạng!

“Á!”

Diệp Bắc Minh khẽ kêu lên, khoảnh khắc anh ngất đi, trên trán xuất hiện một con mắt!

Con mắt thần ma!

Một giọng nói già nua vang lên: “Hậu duệ của tôi mà cô cũng dám động vào sao?”

Cuối cùng Đông Phương Xá Nguyệt cũng biến sắc: “Di thể khiếm khuyết của Thần Ma ư? Sao có thể như vậy được!”

Đột nhiên.

Ma khí sôi sục trong con mắt thần ma, hình thành nên một Lĩnh vực tuyệt đối!

Toàn bộ sức mạnh phép tắc đều biến mất!

Một giây sau.

Một xúc tua vươn ra từ trong con mắt thần ma, quấn quanh eo của Đông Phương Xá Nguyệt, kéo cô ta tới trước mặt Diệp Bắc Minh!

“Kẻ phàm trần, cậu dám khinh nhờn bản đế à?”

Đông Phương Xá Nguyệt quát gằn một tiếng.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu đầy tơ máu!

Đồng tử sổ dọc của con mắt thứ ba giữa trán đen thăm thẳm tựa như hố đen!

Hai tay Diệp Bắc Minh bóp chặt lại, giữ lấy vòng eo nhỏ của Đông Phương Xá Nguyệt!

Thân thể hai người dán sát vào nhau!

Tiếng hít thở nặng nề, mùi hương của đàn ông phả thẳng vào mặt cô ta!

Mặt hai người càng ngày càng sát lại gần nhau, chóp mũi chạm vào nhau!

“Cậu muốn làm gì?”

Thân thể yêu kiều của Đông Phương Xá Nguyệt run lên: “Khinh nhờn Thần Đế, cậu...”

Ầm!

Tiếng xé vải vang lên!

“Ôi!”

Đông Phương Xá Nguyệt hét lên một tiếng.

Toàn thân cô ta run rẩy.

Cô ta là Thần Đế nhưng cũng là một người phụ nữ!

Một người phụ nữ hoàn hảo không chút tì vết!

Lúc này, hai tay Diệp Bắc Minh giữ chặt lấy Đông Phương Xá Nguyệt, trong mắt anh ngập tràn tơ máu!

Đông Phương Xá Nguyệt run rẩy: “Sao cậu dám? Tôi là Xá Nguyệt Thần Đế… Ưm…”

Miệng cô ta bị chặn lại!

“Tôi không thấy, tôi không thấy gì hết!”

Thần thú Tứ Tượng sợ rùng mình, quay người nhảy xuống hồ nước nhanh như một làn khói!

...

Một ngày sau.

Đông Phương Xá Nguyệt thay một bộ đồ khác, lạnh lùng nhìn thần thú Tứ Tượng nằm rạp mình bên bờ hồ: “Ám Sắc Ma Thần? Hay cho cái tên Ám Sắc Ma Thần!”

“Ai dạy cậu đặt cái tên này vậy? Thần thú Tứ Tượng, cậu thật to gan!”

Thần thú Tứ Tượng run lẩy bẩy: “Chủ nhân, lúc ngài mất tích, thuộc hạ không có chỗ dựa nên đã tới Ma giới!”

“Thuộc hạ cảm thấy cái tên Ám Sắc Ma Thần này rất phù hợp với phong thái của mình nên mới đặt cho mình tên gọi như vậy!”

“Chủ nhân, thuộc hạ thực sự không hề dám phản bội ngài!”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng thần thú Tứ Tượng lại không nhịn được lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, đúng là phụ nữ!”

“Chuyện này vốn chẳng hề liên quan gì với bản thần thú cả!”

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu chuyện này à?”

Thần thú Tứ Tượng nuốt nước bọt: “Chủ nhân, chuyện vừa rồi thuộc hạ không hề thấy gì hết!”

“Cậu còn nói nữa hả?”

Đông Phương Xá Nguyệt giận dữ ra mặt.

Thần thú Tứ Tượng ngửa mặt lên trời thề thốt: “Chủ nhân, vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì hết!”

Sắc mặt Đông Phương Xá Nguyệt dịu lại.

Đôi mắt đẹp của cô ta dần trở nên lạnh lùng, quay về với vẻ kiêu ngạo trước đây!

Cô ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh ở đằng xa.

Thì thấy…

Ma khí quanh người Diệp Bắc Minh sôi trào, hóa thanh một thứ trông như chiếc kén, bao bọc lấy người Diệp Bắc Minh!

Sát ý lóe lên trong mắt Đông Phương Xá Nguyệt rồi lập tức biến mất!

Cô ta im lặng một lát rồi mới lạnh lùng mở miệng: “Kẻ phàm trần, đừng vui mừng quá sớm!”

“Sớm muộn gì tính mạng của cậu cũng sẽ thuộc về tôi!”

Mảnh vỡ tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cô ta rạch một đường giữa không trung, tạo nên một khe hở không gian!

“Tôi còn để lại cho cậu một niềm vui hết sức lớn lao đấy!”

Nói rồi, cô ta cưỡi trên mình thần thú Tứ Tượng, biến mất!

...

“Cảnh giới Thiên Huyền?”

Khoảnh khắc mở mắt ra, Diệp Bắc Minh lập tức cảm thấy thực lực của bản thân đã thay đổi!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không phải là mình đang đánh nhau với Đông Phương Xá Nguyệt sao? Tại sao mình lại thăng cấp thế này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thành tiếng: “Hề hề, nhóc con nhà cậu hấp thụ một phần sức mạnh của Đông Phương Xá Nguyệt thì thăng cấp có gì lạ đâu?”

“Cái gì cơ? Tôi hấp thụ sức mạnh của Đông Phương Xá Nguyệt hả?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu kiểm tra tay phải của mình đi!”

“Tay phải?”

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn thử, con ngươi lập tức thu nhỏ lại!

Không ngờ trong tay anh lại đang cầm một chiếc áo ngực!

“Đây là... của Đông Phương Xá Nguyệt? Chúng tôi...”

“Đúng vậy!”
Chương 1280: Luyện hóa di tích Côn Luân Thượng Cổ

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Có điều cậu yên tâm, bản tháp chỉ biết sơ sơ chuyện ấy thôi!”

“Lúc cậu làm chính sự thì bản tháp đã chủ động cắt đứt liên lạc rồi, bản tháp không biết cụ thể thế nào đâu!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật!

Anh cảm thấy rất thiếu chân thực!

Không ngờ bản thân anh lại làm chuyện trai gái với Đông Phương Xá Nguyệt!

“Đông Phương Xá Nguyệt đâu?”

“Cô ta đã đi rồi, hơn nữa còn mang theo mảnh vỡ của bản tháp, thật đáng tiếc!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Anh nhìn xung quanh thấy bầu trời phủ kín phù văn, các quy tắc trật tự trở nên hỗn loạn.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Nhóc con, hai người đánh nhau đã phá hủy trật tự của nơi này!”

“Nếu như không nhanh chóng sửa chữa thì di tích Côn Luân Thượng Cổ có nguy cơ sẽ bị sụp đổ!”

“Các sư phụ của cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

Diệp Bắc Minh nóng ruột: “Tiểu Tháp, ông đã chủ động nhắc tới chuyện này thì chắc chắn là ông có cách sửa chữa đúng không?”

“Ha ha, vậy tôi không để cậu phải sốt ruột thêm nữa!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: “Cậu có thế giới bỏ túi nên vốn đã có lợi thế trời cho rồi!”

“Giờ cậu chỉ cần luyện hóa di tích Côn Luân Thượng Cổ, dung nhập nó vào trong thế giới bỏ túi!”

“Là có thể mang tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ rộng cả triệu dặm này theo bên mình rồi, hơn nữa, cậu còn có thể sử dụng được sức mạnh của di tích Côn Luân Thượng Cổ nữa!”

Diệp Bắc Minh trố mắt ra nhìn: “Thực sự có thể làm như vậy sao?”

“Di tích Côn Luân Thượng Cổ rộng lớn như thế, nếu có thể mang theo bên mình thì chẳng phải là cũng giống như mang theo mười quả Địa Cầu theo mình hay sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Đúng vậy!”

Diệp Bắc Minh suy tư một lát: “Tiểu Tháp, tôi phải làm như thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bên trong tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ này có rất nhiều phù văn, cậu có thể lợi dụng chúng!”

“Tôi sẽ hướng dẫn cậu sửa chữa một số phù văn, còn phần còn lại cứ giao cho tôi!”

...

Sâu bên trong điện Chân Võ.

Sở Vị Ương ngồi khoanh chân, vận công chữa trị vết thương.

Đột nhiên, một pho tượng thần trong đại điện chợt tỏa sáng!

Ảo ảnh hình một người đàn ông trung niên xuất hiện: “Vị Ương, vừa rồi, hồn đăng bản mệnh của Trần Nhi đã vụt tắt rồi!”

“Tên súc sinh này lại đang làm gì vậy!”

“Nếu không phải tại mẹ nó lo lắng cho nó thì chú chẳng muốn hỏi chuyện của nó dù chỉ một câu!”

Bố của Sở Vô Trần, Sở Phong Thiên!

Trong tình huống thông thường.

Có hai lý do khiến hồn đăng bản mệnh bị tắt!

Một là chủ nhân của hồn đăng đã vẫn lạc!

Hai là chủ nhân của hồn đăng chủ động cắt đứt liên lạc!

Sở Vị Ương lắc đầu: “Tứ thúc, cháu rất tiếc phải báo với chú tin này!”

“Sở Vô Trần đã mất rồi!”

“Cháu nói gì cơ?”

Sở Phong Thiên khựng người, ông ta đã nghĩ tới muôn vàn khả năng!

Duy chỉ không nghĩ tới chuyện con trai mình đã mất!

Ầm!

Dù cho ông ta đang ở một thế giới khác, chỉ có một luồng thần hồn tới đây nhưng tất cả mọi thứ trong đại điện vẫn nháy mắt hóa thành vô vàn mảnh vỡ!

“Cháu nói lại một lần nữa xem!”

“Con trai của chú đã chết rồi ư? Không thể nào!”

“Con trai của chú đã tới cảnh giới Chúa Tể!”

“Cho dù là người mạnh nhất thế giới này ra tay cũng không thể giết nổi con trai chú!”

“Hơn nữa, năm tên rác rưởi cảnh giới Động Hư kia đang làm gì vậy? Bọn chúng không bảo vệ con trai chú sao?”

“Kể cả có là vậy đi nữa thì bất kỳ ai ở thế giới Tam Thiên này biết thân phận của con trai chú cũng đều không dám giết nó!”

Sở Phong Thiên không chấp nhận nổi sự thật này!

Ông ta gào lên: “Cháu nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Sở Vị Ương không hề giấu giếm chút nào, thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra trong cấm địa Luân Hồi.

“Diệp! Càn! Khôn?”

Quanh người Sở Phong Thiên bốc lên sát khí cuồn cuộn: “Cậu ta là ai? Tất cả những người có dính dáng tới cậu ta đều đáng chết!”

Sở Vị Ương ngẫm nghĩ một chút.

Cô ta không nói ra chuyện Diệp Càn Khôn có khả năng chính là Diệp Bắc Minh.

“Lai lịch của người này rất bí ẩn, cháu cũng không biết thân phận của anh ta!”

“Anh ta cứ như thể đột nhiên xuất hiện vậy, đeo một chiếc mặt nạ màu tím, lần đầu lộ diện là ba ngày trước khi cấm địa Luân Hồi mở ra!”

Mặt Sở Phong Thiên lạnh giá tột cùng: “Biết được những thông tin này là đủ rồi!”

“Dù cho có phải lật tung cả thế giới Tam Thiên lên thì bất kỳ ai có liên quan tới Diệp Càn Khôn cũng đều phải chết!”

“Nếu như không tìm ra cậu ta thì cả thế giới Tam Thiên đều phải chết sạch!”

Bóng người biến mất.

Sở Sở trợn tròn mắt: “Chị à, Tứ thúc điên rồi ư?”

“Ông ta muốn cả thế giới Tam Thiên bồi táng cùng với Sở Vô Trần!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Vị Ương trở nên nặng nề: “Chị cũng không ngờ ông ta lại điên cuồng như vậy!”

“Giờ chỉ còn biết chúc ông ta may mắn mà thôi!”

Cô ta vừa nói xong thì không trung chợt rung chuyển, nứt ra một vết rách.

Một người đàn ông trung niên lạnh mặt bước ra từ khe nứt, sau lưng ông ta có chừng bảy, tám người đi theo!

Sở Sở kinh ngạc: “Thất thúc, sao chú lại tới đây?”

Sở Thiên Hằng không ngó ngàng tới cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Vị Ương: “Sao Vô Trần chết mà mày lại không chết?”

“Đồ rác rưởi vô dụng, sao mày không chết thay cho nó!”

Sở Vị Ương cắn môi, ấm ức gọi: “Bố, con…”

“Im ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK