Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1987: Tầng 27, mở!

Vô số ánh nhìn tham lam rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, xem ra tiếp theo đây cậu gặp phải rắc rối lớn rồi!"

“Cách những người này nhìn cậu trông thế nào cũng giống như sói thấy cừu vậy!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Còn không biết ai là sói ai là cừu đâu!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy, những kẻ từng săn đuổi cậu cuối cùng đều biến thành con mồi của cậu rồi!”

“Tuy nhiên bên trong bổn tháp lại mở ra một tầng không gian khác rồi!"

“Nếu cậu điều khiển được thứ đó, he he…”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, kích động hỏi: “Tiểu Tháp, mở ra cái gì cơ?”

Anh thậm chí còn muốn trực tiếp tiến vào không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục để mò mẫm tìm hiểu một phen!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ ra thần bí: “Không vội, đợi lát nữa cậu sẽ biết”.

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Anh cấp tốc đi tới trước mặt bốn người Thiên Cơ lão nhân: “Sư phụ, vết thương của mọi người hồi phục như thế nào rồi?"

Thiên Cơ lão nhân nở nụ cười hài lòng: “Ta đã không còn gì đáng ngại, Minh Nhi à, con đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà”.

“May sao ta thu con làm đồ đệ trước, nếu không từ nay về sau con có bái sư hay không ta cũng không dám nhận nữa!”

Đây đều là những lời thật lòng.

Diệp Bắc Minh đi về phía La Như Hỏa, nói: “La tiền bối, tôi cần một nơi để nghỉ ngơi”.

La Như Hỏa lập tức phản ứng lại: “Được!”

Diệp Bắc Minh một hơi luyện chế ra hai viên Quy Linh đan chắc chắn đã hao tổn lượng lớn thần hồn.

Ông ta đưa thẳng anh tới ngôi nhà nơi người bảo vệ ở: “Diệp đại sư, đây là nơi ở của tôi, cậu nghỉ ngơi trước đi”.

“Có chuyện gì cứ gọi tôi là được!”

“Được!”

Sau khi tiến vào phòng, Diệp Bắc Minh liền đóng cửa lại, khởi động trận pháp.

Chỉ bằng một ý nghĩ, anh đã bước vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Đi thẳng lên tầng thứ 26!

Một cầu thang mới toanh xuất hiện, dẫn đến tầng 27!

Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn: "Kể từ khi mở ra tầng 26, tôi đã đột phá mấy cảnh giới lớn mà không gian bên trong tháp cũng không có dấu hiệu nào mở ra nữa!”

"Tôi còn tưởng rằng bên trong chỉ có 26 tầng thôi!”

"Không ngờ lại có tầng 27!"

“Tầng 27 này rốt cuộc có gì đây?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Nhóc con, cậu tự mình vào xem không phải là biết rồi sao?”

“Được!”

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi rồi bước lên cầu thang đi tới cửa tầng 27.

Cánh cổng ở tầng 27 khác với những tầng khác, đó là cánh cổng được chạm khắc từ một tảng đá đặc biệt!

Một cánh là màu trắng, cánh còn lại là màu đen!

Diệp Bắc Minh đẩy cửa lớn, một không gian hỗn loạn liền xuất hiện trước mắt anh, nổi bật ở giữa là một cái bục hình tròn khổng lồ.

Một bên của bục là màu trắng, bên còn lại là màu đen!

Giống như đôi cá âm dương trong Thái Cực Đồ, toàn thân vô cùng uy nghiêm, kích thước chỉ bằng một võ đài bình thường.

Nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như đồi núi cao vạn trượng.

“Tiểu Tháp, đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

“Đạo đài Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh bất giác lặp lại: “Đạo đài Luân Hồi?”

Bùm! Nghe được bốn chữ này, bệ đá đen trắng đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Giống như đang đáp lại vậy!

Thanh âm uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy! Thứ này được ngưng tụ từ phép tắc Luân Hồi, sau khi cậu tiến vào cảnh giới Nhập Đạo, lựa chọn vẫn là đạo vô địch!”

"Dựa theo cấp độ của người tu võ, một khi đột phá tới cảnh giới Đạo Tổ liền có thể sử dụng phép tắc lĩnh vực của riêng mình!”

“Bên trong phép tắc lĩnh vực này, bất cứ ai cũng đứng ở thế bất bại!”

“Đạo đài Luân Hồi là phép tắc lĩnh vực của cậu!”

“Nhưng tôi chưa từng học qua phép tắc Luân Hồi mà?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng mấy giây mới cười đáp: "Có lẽ đây là thứ cậu đã học được ở kiếp trước chăng? Tóm lại, cậu cứ bước lên đạo đài Luân Hồi liền biết, sẽ có bất ngờ lớn đó!”

“Ồ?“”

Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều.

Một bước tiến lên đạo đài Luân Hồi!

Một giây tiếp theo, mỗi một chi tiết trên đạo đài Luân Hồi đều xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh.

Đứng ở đây khiến anh có cảm nhác như nắm giữ hết thảy thế gian trong lòng bàn tay!

“Nhóc con còn có điều ngạc nhiên hơn thế nữa đó!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bây giờ cậu hãy lấy vài viên đan dược ra đi!”

Năm ngón tay Diệp Bắc Minh khẽ vươn, ba viên đan dược màu vàng liền xuất hiện trong tay.

“Bóp nát chúng!”

Diệp Bắc Minh siết chặt ngón tay!

Ba viên đan dược lập tức hóa thành bột phấn!

“Bây giờ thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tập trung tinh thần, cố gắng dung hợp hoàn toàn linh hồn của cậu với đạo đài Luân Hồi lại với nhau!”

“Sau đó ra lệnh cho đạo đài Luân Hồi biến đống bột phấn này trở lại trạng thái ban đầu!"

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không lẽ đan dược thực sự có thể khôi phục nguyên trạng sao?”

“Sao cậu không thử xem? Ngỗ lỡ thành công thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đùa.

Diệp Bắc Minh lập tức làm theo chỉ dẫn.

Tinh thần chuẩn xác giải phóng, thần hồn hợp nhất với đạo đài Luân Hồi!

Một lúc sau, anh cảm giác được đạo đài Luân Hồi là chính mình, chính mình là đạo đài Luân Hồi!

“Đan dược, khôi phục lại như ban đầu!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.

Không gian nơi tọa lạc đạo đài Luân Hồi hơi rung chuyển, mọi thứ dường như đều tĩnh lặng lại!

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, thời gian quay ngược lại, ba viên đan dược màu vàng bị Diệp Bắc Minh bóp nát vừa rồi, vậy mà…. khôi phục rồi!

Nguyên vẹn không nứt vỡ!

Hoàn toàn giống như trước khi nó biến thành bột phấn!

“Trời ạ!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi tới mức không kìm được câu chửi thề, anh thở hổn hển, tim đập điên cuồng: "Chuyện quái gì thế này? Đan dược thế mà khôi phục nguyên trạng rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: "Đây chính là phép tắc Luân Hồi! Đảo ngược thời gian và không gian!”

“Chỉ cần nằm trong phạm vi của đạo đài Luân Hồi đều có thể quay ngược thời gian chỉ bằng một ý nghĩa của cậu!"

“Nếu cậu kích hoạt lĩnh vực phép tắc Luân Hồi khi chiến đấu với kẻ địch, thì cậu sẽ sẽ là bất khả chiến bại trên đạo đài Luân Hồi này!”

“Hơn nữa, cho dù đối thủ có cảnh giới gì! Bất luận hơn cậu mười mấy cảnh giới lớn, thì trên đạo đài Luân Hồi cậu vẫn là vô địch!”

Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!

Đạo đài Luân Hồi này cũng quá khủng bố rồi chăng!

Sau khi rời khỏi quảng trường Linh Quy, Bảo Kiếm Phong dẫn theo nhóm người thuộc Luân Hồi tông lên thuyền: “Đi! Trở về Luân Hồi tông!”

Lục Thiêu có chút không cam tâm: “Bảo lão, chúng ta cứ như vậy rời đi sao? Thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia còn đang ở trên đảo Rùa đó!”

“Vả lại trên người hắn còn có Phần Thiên Chi Diễm cùng công thức của Quy Linh đan!”

Ánh mắt lạnh băng của Bảo Kiếm Phong quét tới!

Dọa Lục Thiêu tới mức phải cưỡng ép nén chặt những lời sắp nói xuống cuống họng!

“Con cảm thấy Phần Thiên Chi Diễm là thứ mà ta và con có thể nhòm ngó tới sao?”, giọng nói lạnh lùng của Bảo Kiếm Phong vang lên: “”Cho dù hôm nay con giành được Phần Thiên Chi Diễm thì cũng không giữ nổi nó!”

“Con đường sống duy nhất chính là giao lại Phần Thiên Chi Diễm cho tông môn!”

“Thế nhưng…”

Lục Thiêu khựng người, tuy nói vậy không sai nhưng vẫn là không cam lòng!

Thực sự không cam tâm nổi!

Đó thế nhưng là dị hỏa!!!

“Không lẽ chúng ta cứ dễ dàng cho qua như vậy?”, Lục Thiêu cắn răng nghiến lợi nói.

Bảo Kiếm Phong nhếch miệng cười: “Sao có thể dễ dàng bỏ qua đây? Phần Thiên Chi Diễm, công thức luyện chế Quy Linh đan!”

“Hai thứ này, cho dù trong tay sở hữu cái nào cũng giống nhau, đều chỉ có con đường chết không phải nghi ngờ!”

"Tin tức còn chưa truyền đi, chỉ cần chúng ta ra tay phát tán ra ngoài, con nói thử xem, sẽ có bao nhiêu người ráo riết tìm tới thằng nhãi này gây rối?”

“Bảo lão, ý của người là…”, Lục Thiêu nham hiểu nheo mắt.

Gương mặt già nua của Bảo Kiếm Phong lộ rõ vẻ hung tàn: “Lão phu trả không nổi chín tỷ viên đá tinh thần còn lại!”

“Nhưng thằng nhóc này cũng không đừng mơ còn mạng mà hưởng!”

“”Đáng tiếc là Phần Thiên Chi Diễm cùng Quy Linh đan không có được, vậy thì hủy diệt đi!”
Chương 1988: Chấn động biển Hỗn Độn

Theo mệnh lệnh của Bảo Kiếm Phong, tin tức về Phần Thiên Chi Diễm và công thức chế tạo Quy Linh Đan đã lan truyền ra khắp biển Hỗn Độn.

“Dị họa xuất hiện? Ở đảo Rùa? Đi!”

“Công thức luyện Quy Linh Đan? Ngoại trừ Linh Quy Thiên Tôn ra, vậy mà lại có người khác có thể luyện chế ra Quy Linh Đan?”

“Vật này có thể khiến cảnh giới Đạo Tổ phá tan xiềng xích và bước vào cảnh giới Nhập Đạo, chẳng phải có thể không ngừng tạo ra những cường giả cảnh giới Đạo Tôn ư?”

Tin tức vừa truyền ra.

Xung quanh biển Hỗn Độn trở nên sôi sục.

Vô số thế lực lớn mạnh chấn động, nhao nhao tập trung về đảo Rùa.

Quy Linh Đan tuy rằng rất lợi hại, nhưng vạn năm mới có một viên, vả lại bắt buộc phải là người đứng đầu cuộc thi Thiên Đan mới có được.

Vì vậy, hầu hết các thế lực đều cảm thấy khá phiền phức và không đến tham gia.

Hiện giờ lại có người có được công thức luyện Quy Linh Đan, vả lại còn luyện đan thành công, vậy thì mọi chuyện lại khác.

...

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tầng 27,đại đạo luân hồi.

Có hai bóng người giống hệt nhau đang chiến đấu.

“Phù phù phù... sảng khoái! Thật là sảng khoái!”

Diệp Bắc Minh thở hổn hển, máu tươni trên người sớm đã ướt đẫm: “Loại sức mạnh này là vô tận, thân thể dù thế nào cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi!”

“Thậm chí sau khi bị thương, cũng hồi phục trong nháy mắt, thật là tốt!”

“Tiểu Tháp, đại đạo luân hồi thật sự là vật nghịch thiên!”

Nửa ngày ngắn ngủi.

Diệp Bắc Minh đã chiến đấu với hàng trăm con rối, mỗi trận đều là trận chiến sinh tử.

Cho dù có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần một ý nghĩ là có thể hồi phục.

Ở trên đại đạo luân hồi này, mới thật sự là nơi vô địch.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Hạn chế duy nhất của đại đạo luân hồi chính là phạm vi quá nhỏ!”

“Ngay cả khi cậu sử dụng lĩnh vực luân hồi trong chiến đấu, thì phạm vi cũng chỉ khoảng 100 mét mà thôi!”

“Nếu kẻ địch không tiến vào lĩnh vực luân hồi của cậu mà chỉ chiến đấu trên đại đạo luân hồi của cậu thôi, thì cũng không có hiệu quả mấy!”

Diệp Bắc Minh khẽ nheo mắt lại: “Vậy thì kéo họ vào là được!”

Trong khi đó, bến phà đảo Rùa.

Một chiếc thuyền Rồng vàng khổng lồ chầm chậm cập bến, võ giả đảo Rùa đều chấn động nhìn qua.

Chỉ thấy.

Một lá cờ Rồng vàng tung bay trong gió.

Một luồng khí uy phong ập tới.

“Là Hỗn Độn Long Tộc của Đông Hải! Trời ơi, sao bọn họ lại tới đây!”

“Thuyền rồng lớn như vậy, còn cao hơn cả cửa của đảo Rùa nữa! Chiếc thuyền này dùng bao nhiêu thanh gỗ Vạn Niên Dương đây?”

Thuyền rồng cập bến.

Dưới cái nhìn của vạn người, một thanh niên mặc long bào bước những bước dài xuống khỏi thuyền.

Giống như một vị vua đi vi hành vậy.

Phía sau hắn ta là mấy chục lão giả đầu rồng thân người của Hỗn Độn Long Tộc!

“Thái tử của Hỗn Độn Long Tộc- Long Chiến Vũ!”

“Sao hắn ta lại đến đây? Nghe nói người này đã thức tỉnh huyết mạch Tổ Long, là Long Chủ đời tiếp theo của Long Tộc!”

“Chắc chắn là đến vì Dị hỏa, Phần Thiên Chi Diễm đứng thứ ba trong bảng xếp hạng Dị Hỏa đó, đối với những người Long tộc sinh ra đã có khả năng điều khiển thủy hỏa, thì có được Dị hỏa như hổ mọc thêm cánh!”

“Cô gái bên cạnh Long Chiến Vũ là ai vậy?”, đám đông bây giờ mới chú ý tới.

Bên cạnh Long Chiến Vũ là một cô gái xinh đẹp.

Nước da trong suốt, đôi mắt đẹp đung đưa.

Cánh tay thon thả và đôi chân dài miên man.

Cạnh hai bên trán có một đôi sừng rồng đáng yêu, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm lu mờ vô số nữ võ giả có mặt.

“Viên ngọc quý của Hỗn Độn Long Tộc- tiểu Long Nữ!”

“Cái gì? Đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải- tiểu Long Nữ sao? Quả thực xinh đẹp!”

Đôi mắt của đám võ giả nóng rực, nuốt nước miếng.

“Nhanh nhìn kìa!”

Đột nhiên, có người kêu lên.

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy chiếc thuyền gỗ Vạn Niên Dương thứ hai xuất hiện trong tầm mắt.

Chiếc thuyền có vẻ ngoài cực kỳ sang trọng, hàng trăm cung điện mang khí tức cổ xưa được bao bọc với cảm giác hào hoa.

Nó giống như một cung điện trên chín tầng mây vậy.

Phía sau con thuyền khồng lồ là hàng ngàn chiếc thuyền nhỏ khác.

Trên thuyền là vô số binh lính mặc chiến giáp đang đứng trật tự chỉnh tề.

“Là gia tộc Tử Kim Hoa của Hỗn Độn Bắc Hải, gia tộc này không thích chiến đấu đơn độc, một khi xuất hiện thì chính là trăm vạn đại quân!”

“Trời ơi, sao lại thu hút một gia tộc như vậy tới đây chứ?”

“Bọn họ chắc chắn đến đây vì Quy Linh Đan, nếu gia tộc Tử Kim Hoa sản xuất hàng loạt Quy Linh Đan và phát cho tất cả binh lính của họ sử dụng, hậu quả không thể tưởng tượng được...”

Một đội quân hàng trăm vạn người.

Đám võ giả run rẩy sợ hãi.

Một thanh niên mặc áo choàng tím đội vương miện vàng đứng trên đầu thuyền của gia tộc Tử Kim Hoa.

Trong mắt hắn ta là khí tức bễ nghễ thiên hạ, giống như Thiên Đế hạ phàm.

“Uông Hoàn Vũ! Đại công tử của gia tộc Tử Kim Hoa!”

Có người khẽ nói.

“Long huynh, đã lâu không gặp, cuộc chiến lần trước chúng ta còn chưa phân thắng bại!”, Uông Hoàn Vũ mặc áo choàng tím lên tiếng cười nói: “Đợi sau khi tôi có có được Dị hỏa, chúng ta lại chiến một trận nữa nhé?”

Long Chiến Vũ lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ giết anh!”

Ầm!

Đại quân trăm vạn người phía sau Uông Hoàn Vũ dậm chân, một cỗ sát khí xông lên trời.

“Ha ha ha!”

Uông Hoán Vũ hống hách nói: “Tôi có một cây Thần Cung, vừa hay thiếu dây cung!”

“Hỗn Độn Long Gân của Long huynh hình như không tồi, rất thích hợp!”

Hít!

Đôi mắt của hàng chục con rồng phía sau lưng Long Chiến Vũ tối sầm lại, áp lực như cơn sóng thần ập tới.

“Suỵt...”

Dọa cho hàng triệu võ giả phía dưới sợ hãi đến mức cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt!

“U u u...”

Xa xa có tiếng còi vang lên, chiếc thuyền gỗ khổng lồ thứ ba xuất hiện.

“Hỗn Độn Nam Hải- Đế Nữ Các!”

“Thần nữ được mệnh danh là thần tiên, vậy mà cũng tới ư?”

“Trước mặt Dị Hỏa, ai có thể chịu được chứ?”

“Nhanh nhìn xem, chiếc thuyền thứ tư đến rồi...”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tây, nhìn thấy một con thuyền gỗ.

Điểm khác biệt duy nhất là, trên chiếc thuyền này vậy mà lại có vô số người mặc áo cà sa và hòa thượng, âm thanh phật pháp vang vọng trong không trung.

Thuyền gỗ Vạn Niên Dương đi tới đâu, trên mặt nước có hoa sen nở rộ tới đó.

Một cỗ khí tức thần thánh hiền hòa ập tới.

Hai chiếc thuyền nhanh chóng cập bến.

Khóe miệng Uông Hoán Vũ nhếch lên, cười đểu nói: “Không phải Đế nữ đoạn tuyệt với nhân gian sao? Các người khoác lác mình là băng thanh ngọc khiết, không cho bất kỳ người đàn ông nào đặt chân vào phạm vị Đế Nữ Các!”

“Thần Hi thần nữ, sao đột nhiên chủ động rời khỏi Đế Nữ Các, chạy tới nơi này vậy?”

Thần Hi thần nữ, mỗi một tấc trên cơ thể cô ta đều đang tỏa sáng.

Một người phụ nữ trong sáng và thuần khiết.

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần với thân hình có tỉ lệ vàng, dung mạo kinh thiên động địa, giọng nói tự nhiên không thể khinh nhờn: “Phần Thiên Chi Diễm có thể dập tắt ngọn lửa dục vọng của đám đàn ông, đương nhiên Đế Nữ Các phải quản rồi!”

“Còn các người thì sao? Một đám xuất gia cũng muốn đến cướp?”, Uông Hoán Vũ quay đầu lại nói.

Nhìn về những người ở Đại Lâm Tự Tây Hải.

“A di đà phật!”

Một vị hòa thượng giơ tay lên nói: “Dị hỏa xuất hiện, lòng tham của người trong thiên hạ nổi lên, ngăn ngừa việc giết chóc!”

“Đại Lâm Tự chúng ta nguyện ý đem ngọn nguồn tội ác giữ lại trong chùa!”

Uông Hoán Vũ cười thâm sâu nói: “Các người nói nghe có vẻ sang chảnh quá nhỉ?”

Lão hòa thượng cười: “Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục!”

Nói xong, lão hòa thượng bước lên một bước, hướng về khu vực phía trung tâm.

Người của Hỗn Độn Long Tộc, gia tộc Tử Kim Hoa và Đế Nữ Các cũng nhanh chóng rời đi, sợ người của Đại Lâm Tự tới trước.

“Trời ơi, nhiều thế lực lớn tụ hội như vậy, Diệp Bắc Minh có đánh lại được không?”

Rất nhiều võ giả run rẩy, da đầu tê dại.

“Đánh! Lấy đầu đánh à?”

Trong đám người có người lắc đầu: “Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, trực tiếp giao ra Dịa Hỏa và công thức luyện Quy Linh Đan, để bọn họ tranh giành...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK