Sau khi cô gái xinh đẹp kia bỏ đi, Diệp Bắc Minh bước chân vào vùng đất Nhật Lạc.
Chu Hoàng vô cùng hồi hộp đi theo phía sau.
Cô ta vốn định yên lặng đi vào vùng đất Nhật Lạc, giờ xem ra là không thể.
Chẳng bao lâu, toàn bộ vùng đất Nhật Lạc sẽ biết đến tên Diệp Bắc Minh.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, cậu có cảm thấy nơi này khác gì so với bên ngoài không?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có cảm thấy!"
...
"Quả thực có sự khác biệt rất lớn!"
Anh quay đầu lại nhìn: "Mặc dù chỉ cách một bức tường thành, hoàn cảnh thoạt nhìn rất giống nhau".
"Nhưng lại như là hai thế giới!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Cậu lại cẩn thận cảm nhận xem, hoàn cảnh xung quanh khác chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Cẩn thận cảm nhận theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh khẽ nhắm mắt lại!
Mở mắt ra lần nữa!
Trực tiếp sử dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn!
"Hả?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện: "Trong không khí có một ít khí đen mắt thường không nhìn thấy đang tung bay?"
"Chính xác, đây chính là mầm mống tội ác!"
"Mầm mống tội ác?"
"Vùng đất Nhật Lạc không hề có ánh mặt trời, đại diện cho bóng tối vĩnh hằng!"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang vọng: "Trong bóng tối sẽ nảy sinh tội ác!"
"Những tội ác này người tu võ không thấy được, nhưng chúng chân thực tồn tại!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: "Có giống với vật chất tối trong vũ trụ không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: "Thằng kia, bản tháp đang nói chuyện thần học với cậu, cậu đừng có mà nói khoa học!"
Diệp Bắc Minh: "..."
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: "Ma khí tinh thuần nhất thế gian cũng sinh ra trong bóng tối".
"Mầm mống tội ác cũng nảy sinh trong bóng tối, cả hai tuy khác nhau nhưng lại có hiệu quả giống nhau".
"Cậu cẩn thận cảm nhận, nó có lợi cho việc tăng cảnh giới của cậu".
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
Đột nhiên.
Một lão giả ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, tiểu thư nhà tôi có lời mời!"
Nói xong, ông ta quay đầu chỉ chỉ một cô gái đeo khăn che mặt cách đó không xa.
Cô ta mặc một bộ váy dài nổi bật.
Thân thể mềm mại có lồi có lõm.
Dù mang theo khăn che mặt, cô gái kia cũng khiến người khác có cảm giác cực kỳ nghiêng nước nghiêng thành!
Cùng là gái đẹp, Chu Hoàng chỉ nhìn thoáng qua liền cảm giác được uy hiếp vô cùng lớn!
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: "Không có hứng".
Nụ cười của lão giả đọng lại, lạnh lùng đáp: "Anh Diệp, cậu vừa tới vùng đất Nhật Lạc, còn chưa biết tình huống nơi này như thế nào đúng không?"
"Tôi có lòng nhắc nhở một câu, tiểu thư nhà tôi đến từ nhà họ Đỗ!"
Chu Hoàng sửng sốt: "Nhà họ Đỗ!"
Lão giả cười cực có thâm ý: "Anh Diệp, xem ra bạn của cậu đã biết nhà họ Đỗ có ý nghĩa như thế nào".
"Nếu đã vậy, đi theo tôi một chuyến đi".
Trong giọng nói của ông ta mang vẻ ra lệnh!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Chu Hoàng: "Nhà họ Đỗ rất mạnh sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng ngưng trọng: "Nhà họ Đỗ là một trong sáu thế lực lớn đứng đầu vùng đất Nhật Lạc, xét về nội tình thì chắc chắn không bằng gia tộc Thượng Cổ".
"Nhưng nơi này là vùng đất Nhật Lạc".
"Ở chỗ này, nhà họ Đỗ tương đương với chúa tể, chắc chắn lực ảnh hưởng tại vùng đất Nhật Lạc lớn hơn nhà họ Chu chúng tôi!"
"Ồ".
Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh.
Lão giả cười lạnh, vẫn lên giọng ra lệnh: "Anh Diệp, tính tình tiểu thư nhà tôi không tốt lắm đâu".
"Nếu cậu đã biết nhà họ Đỗ..."
Đùng!
Một tiếng động lớn truyền đến.
Lão giả còn chưa kịp nói hết câu, đã bị đánh bay ra ngoài như chó chết!
Một nửa khuôn mặt già nua sưng to như đầu heo, nhiều lần bò lên cũng không đứng dậy được.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Là người của nhà họ Đỗ!"
"Vừa rồi Diệp Bắc Minh ra tay với người của nhà họ Đỗ?"
Rất nhiều người tu võ nhìn sang, mặt mũi tràn ngập sợ hãi.
"Cổ lão, ông!"
Đỗ Băng Nhược nhanh chóng bước tới, kiểm tra vết thương của lão giả.
Mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng nó lại khiến Đỗ Băng Nhược tức giận đùng đùng: "Diệp Bắc Minh, anh có ý gì đây?"
"Tôi có ý tốt mời anh đến nhà họ Đỗ làm khách, thế mà anh lại đi đánh người?"
"Hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
Diệp Bắc Minh cười: "Diệp Bắc Minh tôi làm việc mà cần giải thích với cô ư?"
"Cô lại lảm nhảm thêm một câu nữa với tôi, ngay cả cô tôi cũng đánh đấy, cô tin không?"
...
Hiện tại anh cần giữ vững sự cứng rắn tuyệt đối!
Một khi anh tỏ ra yếu thế, uy hiếp do Lôi Bạo Châu tạo nên sẽ không còn!
Lui một bước mà nói, giọng điệu kia của Cổ lão là mời sao?
Quả thực chẳng khác gì ra lệnh cho anh!
Nếu như bình thường, Diệp Bắc Minh cũng sẽ ra tay!
"Anh... Anh nói cái gì?"
Đỗ Băng Nhược khẽ há miệng, mặt mũi tràn ngập đờ đẫn.
Khăn che mặt của cô ta bay đi theo gió, lộ ra khuôn mặt trắng ngần tuyệt đẹp!
Xung quanh, vô số đôi mắt của đám đàn ông nhìn chằm chằm!
"Di thế độc lập, nghiêng nước nghiêng thành!"
"Ừng ực!"
Rất nhiều tên đàn ông khẽ nuốt nước miếng.
"Thằng này còn dám nói ngay cả Đỗ Băng Nhược cũng sẽ đánh?"
"Cậu ta không biết thương hương tiếc ngọc à?"
"Biết cái gì mới là thương hương tiếc ngọc không đấy? Đổi lại là tôi, tôi ước gì ngay lập tức kết bạn với Đỗ Băng Nhược!"
Vô số người phát điên.
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh tràn ngập ghen tỵ và giận dữ.
Diệp Bắc Minh không để ý đến bất kỳ ai.
Cũng không nhìn Đỗ Băng Nhược, trực tiếp bỏ đi.
Trong lòng Chu Hoàng mừng thầm: "Anh Diệp làm tốt lắm, cô cho rằng mình lớn lên xinh đẹp thì ngon à? Xưa nay bên người anh Diệp không hề thiếu gái xinh!"
Chương 762: Chính là Ngạo Chi Phàm
Mấy sư tỷ và hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh có ai kém hơn Đỗ Băng Nhược chứ?
Dù là Chu Hoàng cô ta cũng không hề thua kém Đỗ Băng Nhược!
Diệp Bắc Minh vừa đi ra ngoài vài chục bước.
Xoẹt!
Một luồng sát khí mạnh mẽ đánh úp lại.
Một bóng người xuất hiện, ánh vàng vừa lóe lên liền biến mất, đâm về phía yết hầu Diệp Bắc Minh!
Anh nghiêng người né tránh, đấm ra một quyền!
Ầm!
Bóng người kia buộc phải lùi ra sau mấy chục bước mới đứng vững.
Lúc này mọi người mới phát hiện, đây là một thanh niên cầm trường thương màu vàng kim trong tay!
"Đây là ai vậy?"
Rất nhiều người nghi hoặc, bọn họ chưa từng thấy người thanh niên này.
Hắn ta thoạt nhìn mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Mà đã đến cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ!
Trong đám người, một người đàn ông trung niên hít hà: "Ngạo Chi Phàm, sao hắn ta lại tới đây?"
"Ngạo Chi Phàm? Là hắn ta!"
"Bố hắn ta là Ngạo Cửu Thiên, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, chưa ai từng thấy ông ta ra tay!"
"Sư phụ hắn ta là Lãnh Vô Thần, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, có tài phi đao kinh khủng, giết người trong vô hình!"
"Nghe nói trong cảnh giới Thần Vương không có địch thủ, trước mặt ông ta không ai dám xưng thần, cho nên còn có biệt danh "Vô Thần"!"
"Hơn nữa, anh trai hắn ta là Ngạo Tuyệt, từng ở trong tuyệt địa Hắc Ám suốt ba mươi bảy ngày, sáng lập kỷ lục lịch sử duy nhất của vùng đất Nhật Lạc cho tới nay!"
"Kỷ lục của hạng nhì chỉ có mười bảy ngày!"
"Ngạo Tuyệt hơn kẻ đứng thứ hai đằng đẵng hai mươi ngày!"
Mọi người kích động nghị luận.
Địa vị của thanh niên trước mắt lớn đến phát sợ!
Coong!
Trường thương trong tay Ngạo Chi Phàm dừng lại, trái tim ai nấy cũng run lên.
Mặt mũi hắn ta tràn đầy kiêu căng khó thuần, dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho Diệp Bắc Minh: "Thằng kia, quỳ xuống, xin lỗi Đỗ tiểu thư!"
Đùng!
Tiếng sấm vang lên, Diệp Bắc Minh sử dụng lôi ảnh trùng trùng!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, chợt lóe rồi biến mất!
Gọn gàng dứt khoát!
Phụt!
Mọi người còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện sau lưng Ngạo Chi Phàm!
Anh thuận tay thu hồi kiếm Đoạn Long, không quay đầu lại nhả ra một câu: "Chu Hoàng, chúng ta đi".
Chu Hoàng nghi hoặc: "Anh Diệp, hắn ta..."
Một giây sau.
Ngạo Chi Phàm gắt gao che yết hầu, máu tươi vẩy ra.
...
...
Trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người.
Ngạo Chi Phàm khẽ nghiêng đầu!
Đầu người rơi xuống đất!
"Á!"
Chu Hoàng run lên.
Cô ta khiếp sợ nhìn theo Diệp Bắc Minh đã cất bước đi, vội vàng đuổi theo.
Xung quanh yên lặng, vô số người trừng to mắt, đứng ngây người như pho tượng tại chỗ!
Ngạo Chi Phàm... Chết rồi?
Con mẹ nó!
Ngạo Chi Phàm được mệnh danh không thể trêu chọc, cứ thế chết rồi?
...
Trong đám người, mấy vị lão giả cảnh giới Thần Vương trợn to mắt: "Kiếm thật nhanh!"
"Giết người càng nhanh, e rằng chúng ta cũng sẽ càng nhanh chết!" (???)
Một phía khác.
Thân thể mềm mại của Đỗ Băng Nhược lạnh ngắt.
Cô ta cuối cùng cũng biết vừa rồi Diệp Bắc Minh không hề nói đùa!
Nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, cô ta lẩm bẩm: "Sát phạt quả quyết, thực lực nghịch thiên, y thuật còn nghịch thiên hơn!"
"Rốt cuộc là yêu nghiệt đi ra từ chỗ nào vậy?"
Một lát sau, đôi mắt Đỗ Băng Nhược đông lại: "Mặc kệ anh ta đến từ đâu, loại yêu nghiệt như này bước vào vùng đất Nhật Lạc!"
"Màu trời sắp thay đổi rồi..."
...
Tin tức từ vùng đất Nhật Lạc truyền đến nhà họ Lăng với tốc độ nhanh nhất.
Một bức chân dung của Diệp Bắc Minh được đặt lên trên bàn.
Lăng Thăng Long đột ngột ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người đang quỳ dưới đất bẩm báo: "Tất cả người của nhà họ Lăng tại vùng đất Nhật Lạc đều bị giết?"
"Còn có người rời khỏi vùng đất Nhật Lạc, chỉ để đuổi giết người nhà họ Lăng?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"
Biết rõ ràng mọi chuyện.
Ngọn lửa căm giận ngút trời dâng lên trong lòng!
Ông ta gầm lên giận dữ: "Diệp Bắc Minh!"
"Nhà họ Lăng ta từ thời thượng cổ đến giờ nào từng chịu nhục nhã nhường này? Mày giết đứa cháu Lăng Thiên của tao, còn dám làm nhục nhà họ Lăng như vậy!"
Vù!
Đôi mắt lão giả đông lạnh, nhìn chòng chọc vào chân dung Diệp Bắc Minh trên mặt bàn!
Người quỳ dưới đất run rẩy nói tiếp: "Còn một chuyện nữa, Diệp Bắc Minh kia vừa tiến vào vùng đất Nhật Lạc!"
"Đã nhục nhã Đỗ Băng Nhược, còn giết Ngạo Chi Phàm!"
Khuôn mặt già nua của Lăng Thăng Long biến sắc: "Cậu nói cái gì?"
"Thằng này thật sự dám làm như vậy? Cậu chắc chắn tin tức này là thật?"
"Cậu cũng biết dám lừa gạt lão phu là kết cục gì chứ?"
Hơi thở chết chóc lạnh như băng bao phủ người kia.
Người quỳ dưới đất dập đầu: "Lão tổ, chính xác trăm phần trăm!"
Bỗng nhiên.
Giọng nói của một cô gái truyền đến: "Chuyện gì khiến ông cố tức giận như vậy?"
Một giây sau.
Một cô gái mặc váy lam mỉm cười đi vào trong sảnh lớn.
Đằng sau còn có một cô gái khác cực kỳ xinh đẹp, nhưng biểu cảm hơi nhút nhát đi theo!
Thấy cô gái mặc váy lam, sắc mặt Lăng Thăng Long tạm hòa hoãn hơn chút: "Cháu về rồi, nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?"
Lăng Yên khẽ cười: "Không làm nhục sứ mệnh, cô ta chính là người mà ông cố muốn tìm".
"Cô ta tên là Lăng Vận Nhi, đến từ một vùng đất nông thôn gọi là địa bàn Côn Luân".
"Ông cố, tại sao loại địa phương khỉ ho cò gáy kia lại có huyết mạch của nhà họ Lăng chúng ta chứ?"
Lăng Thăng Long lắc đầu: "Nơi nào không quan trọng, cháu xác định cô ta có thể?"
Lăng Yên lấy ra một cái khay ngọc khắc đầy phù văn, đặt trước người Lăng Vận Nhi.
Khay ngọc lập tức sáng lên, phù văn lấp lóe.
Ánh sáng màu lam chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi!
Lăng Thăng Long vui mừng: "Chính là cô ta?"
"Là cô ta!"
Lăng Yên cười gật đầu: "Ông cố, nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành, cháu đi tìm Tiểu Thiên chơi đây".
Chương 763: Chắc chắn tên Diệp Bắc Minh này sẽ phải chết!
Cô ta xoay người rời đi.
Lăng Thăng Long có chút bi thương: "Yên Nhi, cháu không cần đi nữa, Tiểu Thiên sẽ không thể chơi đùa với cháu được nữa rồi".
"Sao vậy?"
Lăng Yên quay đầu, có một dự cảm không tốt.
"Thiên Nhi chết rồi".
Chỉ mới bốn chữ ngắn ngủi đã khiến ý cười trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Yên biến mất.
Thay vào đó phẫn nộ, phát cuồng!
Trong đôi mắt đẹp của cô ta lập tức tràn ngập tơ máu, tròng mắt lồi ra, gào thét: "Là ai? Là ai giết em trai cháu!"
Lăng Thăng Long lạnh lùng phun ra một cái tên: "Cậu ta tên là Diệp Bắc Minh, lão phu cũng không biết tên nhóc này xuất hiện từ chỗ nào!"
"Gần đây cậu ta đã gây ra chấn động lớn ở vùng đất Nhật Lạc, còn có một thân phận khác, là chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"
"A!"
Lăng Vận Nhi nghe được tên của Diệp Bắc Minh thì kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt cái miệng nhỏ.
Đồng thời, cô ta cũng phát hiện ra trên mặt bàn của Lăng Thăng Long có ảnh của Diệp Bắc Minh.
Đúng là người mà cô ta mong nhớ ngày đêm!
Vèo! Vèo!
Hai ánh mắt rơi lên trên người Lăng Vận Nhi: "Cô biết anh ta sao?"
Lăng Yên hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Vận Nhi!
Lăng Vận Nhi hốt hoảng lắc đầu: "Không... Không biết!"
"Tôi chỉ nhìn dáng vẻ chị Lăng Yên nổi điên, cho nên bị hù dọa".
Ý lạnh trong mắt Lăng Yên tiêu tán ba phần.
Lăng Thăng Long cũng không suy nghĩ nhiều.
Một cô nhóc mới đưa từ bên ngoài về, làm sao có thể biết Diệp Bắc Minh kia được chứ?
Nếu quen biết thật thì cũng quá trùng hợp!
Không nghĩ nhiều nữa, Lăng Thăng Long nói lại chuyện ở vùng đất Nhật Lạc một lần.
Ông ta còn bổ sung một câu: "Hình như cậu ta đang đi tìm quả thần Hỏa Tang!"
"Nhưng mà thứ đó đã biến mất mấy ngàn năm, làm sao có thể tìm được?"
Lăng Yên tức giận đến mức cả người run rẩy: "Diệp Bắc Minh! Anh thật đáng chết!"
"Chẳng những giết em trai tôi, còn treo thưởng giết người nhà họ Lăng? Anh chết muôn lần cũng không có gì đáng tiếc!"
"Ông cố, cháu muốn anh ta phải chết!"
Lăng Yên suýt nữa cắn nát hàm răng.
Lăng Thăng Long nhìn Lăng Yên: "Trong tay tên nhóc này có một thứ tên là Lôi Bạo Châu, vật này có uy lực cực lớn!"
"Có thể giết cảnh giới Thần Vương trong nháy mắt, cho dù là lão phu tự mình a tay cũng không dám cứng đối cứng!"
Lăng Yên cười lạnh một tiếng: "Không phải anh ta muốn quả thần Hỏa Tang sao?"
"Chúng ta sẽ cho anh ta quả thần Hỏa Tang!"
Lăng Thăng Long nhướng mày: "Trong bảo khố của nhà họ Lăng không có vật này!"
Lăng Yên phát ra một tiếng cười làm người ta sợ hãi: "Ha ha ha, ông cố, nhà họ Lăng chúng ta không có quả thần Hỏa Tang".
"Thế nhưng Diệp Bắc Minh không biết!"
"Chỉ cần chúng ta truyền tin tức quả thần Hỏa Tang xuất hiện trong tuyệt địa Hắc Ám!"
"Ông nói xem Diệp Bắc Minh có đến đó hay không?"
"Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, anh ta còn có cơ hội sử dụng Lôi Bạo Châu sao?"
Vùng đất Nhật Lạc vốn có ý nghĩa là: Nơi mặt trời rơi xuống!
Sau khi cây thần Hỏa Tang chết, vùng đất Nhật Lạc mới rơi vào một vùng tăm tối.
Lấy tường thành cổ xưa làm giới hạn, ánh nắng căn bản không có cách nào chiếu vào.
Tuyệt địa Hắc Ám là nơi cây thần Hỏa Tang sinh trưởng, sau khi cây thần Hỏa Tang khô héo đã hoàn toàn biến thành một tuyệt địa!
"Được, nếu đã như vậy, cứ làm theo lời cháu nói đi!"
Lăng Thăng Long chắp hai tay sau lưng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo!
Lăng Yên đè thấp giọng xuống: "Ông cố, kế hoạch của cháu là..."
Một bên, Lăng Vận Nhi sợ hãi cúi đầu.
Nghe kế hoạch của Lăng Thăng Long và Lăng Yên!
Thân thể cô ta không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, làm sao bây giờ? Bọn họ muốn giết anh Diệp!"
"Nhỡ may kế hoạch của bọn họ thành công, anh Diệp chẳng phải là chết chắc rồi sao?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Vận Nhi đỏ lên: "Không được, anh Diệp không thể chết được!"
Bóng dáng của Diệp Bắc Minh đã sớm in dấu thật sâu ở trong đầu của cô ta.
Hai người thương lượng xong xuôi.
Lăng Yên lạnh lùng nói: "Tại sao cô vẫn còn khóc? Vẫn còn run rẩy?"
"Hả?"
Lăng Vận Nhi ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện lên một vẻ bối rối.
Sau đó lập tức bị cô ta giấu đi, vội vàng giải thích: "Chị Lăng Yên, tôi đang buồn bã vì người nhà họ Lăng!"
"Khóc vì em trai chị Lăng Thiên, về phần run rẩy là vì hận tên Diệp Bắc Minh kia đến phát run!"
"Người này quá đáng ghét!"
Lăng Vận Nhi giả vờ vô cùng căm hận.
Sắc mặt Lăng Yên dừng một chút: "Cô rất không tệ".
Lăng Vận Nhi nhân cơ hội này mà nói ra: "Chị Yên Nhi, có thể dẫn tôi đi cùng không?"
"Tôi muốn tận mắt nhìn Diệp Bắc Minh chết!"
"Được thôi, hiếm khi thấy cô to gan, nếu vậy tôi sẽ dẫn cô đi xem một chút!", Lăng Yên gật đầu.
Sau đó cô ta quay người nhìn về phía Lăng Thăng Long: "Ông cố, bây giờ cháu sẽ đi liên hệ đám người Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần, Ngạo Tuyệt!"
"Lại thêm lực lượng nhà họ Lăng chúng ta, cho dù anh ta có một trăm viên Lôi Bạo Châu đi nữa!"
"Chắc chắn tên Diệp Bắc Minh này sẽ phải chết, ai đến cũng không cứu được anh ta!"
"Được!"
Lăng Thăng Long gật đầu.
Trong đôi mắt ông ta bắn ra một tia sáng.
Bức ảnh của Diệp Bắc Minh và cái bàn hóa thành một đống bột phấn!
Lăng Vận Nhi cắn chặt đôi môi đỏ, trong lòng thề: "Anh Diệp, Vận nhi sẽ không để anh chết đâu!"
Chương 764: Tôi chỉ muốn báo đáp anh
Diệp Bắc Minh dẫn Chu Hoàng tới một khách sạn chuẩn bị ở lại.
Ông chủ khách sạn vội vàng sơ tán tất cả khách khứa: "Cậu Diệp, từ giờ trở đi cậu muốn ở bao lâu cũng được!"
"Cũng không cần tốn bất kỳ đồng tiền nào, cậu có yêu cầu gì cứ nói với tôi là được".
"Nhất định tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu!"
Nói xong liền bảo lễ tân đưa Diệp Bắc Minh đến căn phòng tốt nhất.
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chờ một chút!"
Ông chủ khách sạn cung kính hỏi: "Cậu Diệp có gì muốn phân phó?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi và ông vốn không quen biết, ông có mục đích gì?"
"Ông ta không có mục đích gì cả!"
Một giọng nói truyền đến, Đỗ Băng Nhược dẫn Cổ lão đi vào khách sạn: "Còn không mau quỳ xuống!"
Cổ lão chằng chịt vết thương, mặt xám như tro quỳ rạp xuống đất: "Cậu Diệp, Cổ Cư Nhân biết sai rồi!"
"Tôi nguyện tự cắt đứt một tay, cầu xin cậu Diệp tha thứ!"
Sau đó ông ta cầm lấy một thanh đao gãy, lưu loát chém rụng một cánh tay.
Đỗ Băng Nhược tiến lên: "Anh Diệp, tôi rất xin lỗi anh, lời mà Cổ Cư Nhân truyền lại căn bản không phải ý của tôi".
"Tôi chỉ muốn mời anh đến nhà họ Đỗ làm khách, nếu anh từ chối, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép!"
"Là Cổ Cư Nhân mượn lực lượng của nhà họ Đỗ, mới nói ra mấy lời đó với anh!"
"Băng Nhược ở đây xin lỗi anh!"
Cô ta khẽ khom người, vô cùng chân thành tha thiết.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Vào lúc tôi ra tay với ông ta, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi".
"Diệp Bắc Minh tôi không phải người thù dai!"
Người có thù oán với anh, anh sẽ trả lại ngay tại chỗ.
Cổ Cư Nhân nghe thấy lời này thì suýt nữa phun ra một ngụm máu!
Mẹ nó sao không nói sớm!
Cánh tay của lão phu!
Đỗ Băng Nhược sững sờ, có chút vui vẻ: "Anh Diệp không trách tội tôi ư?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô có tội gì?"
Đỗ Băng Nhược cười khúc khích, vui vẻ như một đứa trẻ.
Cô ta liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, tốt! Cảm ơn anh Diệp!"
Nếu như để những người đàn ông khác ở vùng đất Nhật Lạc nhìn thấy, nhất định sẽ ghen ghét đến chết!
Đỗ Băng Nhược đã bao giờ mỉm cười như vậy đâu?
Chu Hoàng có chút buồn bực, vội vàng xen vào: "Anh Diệp, chúng ta đi đường năm ngày rồi, chắc anh cũng đã mệt mỏi rồi đúng không?"
"Tôi sẽ hầu hạ anh nghỉ ngơi!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: "Không cần, tự tôi đi nghỉ ngơi là được".
Anh bảo người ta dẫn mình về phòng.
Chỉ còn lại mấy người Chu Hoàng và Đỗ Băng Nhược ở lại tại chỗ.
Đỗ Băng Nhược mỉm cười: "Cô Chu Hoàng, tôi biết cô, cô là con gái của gia chủ nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ!"
"Tôi rất hiếu kì, cô và anh Diệp có quan hệ gì?"
Chu Hoàng cười lạnh một tiếng: "Hừ, cô nam quả nữ đi cùng với nhau, quan hệ thế nào cô không nhìn ra được sao?"
"Hai người... Là quan hệ người yêu?"
Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Nhược khẽ nhúc nhích: "Vậy vì sao cô vẫn gọi anh ấy là anh Diệp?"
"Có liên quan gì tới cô?"
Chu Hoàng lười giải thích, để Đỗ Băng Nhược hiểu lầm càng tốt hơn.
Cô ta đi thẳng đến phòng của Diệp Bắc Minh.
Đỗ Băng Nhược chớp chớp mắt: "Cổ lão, cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội".
"Vâng, tiểu thư".
Cổ Cư Nhân liền vội vàng gật đầu.
"Nhìn chằm chằm phòng của bọn họ, xem có phải tối nay bọn họ ở cùng với nhau không".
Đỗ Băng Nhược quay người rời đi.
"Rõ!"
...
Trong phòng, Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng.
Chăn Thiên Tàm Ti, giường gỗ lim.
Dụng cụ bằng đồng cổ, còn có tranh chữ của danh nhân.
Đây là một căn phòng lớn có tổng cộng ba phòng nhỏ.
Bố trí cực kỳ có phong cách.
Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là Chu Hoàng đột hiên bưng một chậu nước nóng đi tới: "Anh Diệp, mấy ngày đi đường anh mệt lắm rồi đúng không?"
"Tôi lấy nước nóng rửa chân cho anh nhé?"
Diệp Bắc Minh có chút choáng váng: "Cô Chu có thân phận tôn quý, vì sao lại muốn làm loại chuyện này?"
Chu Hoàng chân thành nói: "Anh Diệp chữa khỏi thương thế cho bố tôi, có thể nói là có ơn cứu mạng với gia đình chúng tôi!"
Diệp Bắc Minh có chút do dự: "Chuyện này..."
Chu Hoàng vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, khi còn bé tôi cũng từng rửa chân cho bố rồi!"
Rửa chân cho bố?
Cô coi tôi là bố cô sao?
Chu Hoàng cũng phát hiện ra câu nói này có vấn đề.
Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên!
Cô ta vội vàng giải thích: "Anh Diệp, tôi không có ý đó".
"Tôi không coi anh thành bố mình, chỉ là..."
"Chỉ là... Chỉ là... Ờm, tôi chỉ muốn báo đáp anh đã cứu bố tôi, cho nên mới..."
Chu Hoàng càng nói càng gấp, cuối cùng còn biến thành nói lắp!
Cô ta gấp gáp dậm chân: "Tôi... Ai nha, dù sao không phải có ý đó!"
"Được rồi, cô không cần giải thích".
Diệp Bắc Minh duỗi hai chân ra, ngồi ở trên giường: "Cô cứ tùy ý".
"Ừm".
Chu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt xinh đẹp càng thêm đỏ hơn.
Diệp Bắc Minh thì nhắm mắt lại, trực tiếp tiến vào tầng 20 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Mở tầng 21 ra!"
Anh quát nhẹ một tiếng.
Trên bậc thang, một cánh cửa mở ra ầm ầm.
Diệp Bắc Minh tiến vào bên trong.
Lúc này, Chu Hoàng cởi bỏ vớ giày của Diệp Bắc Minh ra.
Một đôi chân đàn ông đập vào mắt!
Nhịp tim của Chu Hoàng đột nhiên tăng tốc, hai bàn tay mềm mại nắm lấy chân Diệp Bắc Minh.
Gương mặt xinh đẹp nóng lên, giọng nói nhỏ như muỗi: "Anh Diệp, tôi bắt đầu đây".
Diệp Bắc Minh không trả lời!
Chu Hoàng cúi đầu, để hai chân Diệp Bắc Minh vào trong chậu nước nóng.
Sau đó cẩn thận lau chùi!
Thế mà cô ta không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, còn rửa mỗi một chỗ vô cùng cẩn thận.
Cùng lúc đó, trên tầng 21 trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nhìn mặt bàn nhỏ phía trước: "Móa!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông đúng là càng ngày càng keo kiệt!"
"Trước kia ít ra còn cho một bản võ kỹ, thế mà lần này chỉ có một tờ giấy?"
Trên tầng 21 chỉ có một mặt phẳng nhỏ.
Trên đó chỉ có một trang giấy.
Chương 765: Ảnh Thuấn và Dị Hỏa Quyết
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: "Cậu tự xem trước xem trên giấy viết cái gì đi rồi hẵng nói, nó không hề kém hơn một bản võ kỹ cấp Thánh đâu!"
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh lập tức hứng thú.
Anh cầm lên xem xét, con ngươi lập tức co rụt lại: "A! Phương pháp luyện chế Lôi Bạo Châu?"
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: "Phần thưởng này cũng quá lớn đi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: "Còn cảm thấy bản tháp hẹp hòi sao?"
"Ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh cười to: "Rất hào phóng!"
Anh tiếp tục tiến vào tầng thứ 22.
Trên mặt phẳng nhỏ phía trước, một bản võ kỹ xuất hiện ở trước mắt anh.
Anh cầm lên xem xét: "Ảnh Thuấn? Võ kỹ cấp Vương?"
"Như hình với bóng, tốc độ như bóng?"
"So sánh với tốc độ của lôi ảnh trùng trùng thì như thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Lôi ảnh trùng trùng gây ra động tĩnh quá lớn, mỗi lần sử dụng đều có lôi điện xuất hiện!"
"Ảnh Thuấn lại khác!"
"Là sao?", Diệp Bắc Minh hiếu kì.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Giải thích với cậu thế này đi, con người có bóng đúng không?"
"Chỉ cần cậu có động tác gì, cái bóng cùa cậu sẽ gần như đồng thời làm ra động tác như thế!"
"Ảnh Thuấn chính là như thế, lúc cậu sử dụng Ảnh Thuấn sẽ có được tốc độ giống cái bóng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cũng không tệ lắm".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói ra: "Nhóc con, cái này mà là cũng không tệ lắm?"
"Ảnh Thuấn có thể tiêu diệt chín mươi chín phần trăm thân pháp ở Đại Lục Chân Võ!"
"Nhóc con, cậu được tiện nghi còn khoe mẽ đúng không?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tôi cảm thấy ông đã thay đổi rồi".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ: "Tôi thay đổi?"
"Không sai!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Ban đầu lúc quen biết ông, giọng điệu của ông giống y như một cái máy vậy".
"Về sau, giọng điệu của ông đã bắt đầu có dao động".
"Bây giờ đã biết vui sướng giận buồn, đơn giản là giống y như một người sống vậy".
"Nếu như không phải tôi biết ông là tháp linh, chắc chắn tôi sẽ cho rằng ông là một người sống sờ sờ đang đối thoại cùng tôi".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Không trả lời.
Sau một lát vẫn không có âm thanh gì.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Ông làm sao cậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Có đôi khi có tính người chưa chắc đã là chuyện tốt".
"Tôi lại hy vọng tôi mãi mãi chỉ là một tháp linh!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Có ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: "Đợi đến khi cậu hoàn toàn tiến vào top 10 ký chủ các đời của bản tháp rồi nói sau!"
"Bây giờ cậu mới chỉ xếp thứ 28 trong bảng xếp hạng tố chất tổng hợp của ký chủ các đời của bản tháp, không đáng kể chút nào!"
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày lại: "Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên là chưa đủ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có người nằm trong top 10 ký chủ các đời của bản tháp".
"Mới có một chút tư cách tiếp xúc với bản nguyên thế giới!"
"Nếu như cậu không có cách nào tiến vào top 10, tôi cho cậu biết quá nhiều thứ như thế, cậu cũng không thể hiểu được".
Lần này đến lượt Diệp Bắc Minh trầm mặc.
Anh cho là anh đã đủ nghịch thiên rồi!
Không nghĩ tới thế mà còn có 27 người nữa còn nghịch thiên hơn anh sao?
Diệp Bắc Minh hỏi: "Ký chủ xếp hạng nhất trong lịch sử thì sao?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút thê lương: "Người đó... đó là một người từ rất xa xưa, chúng tôi đã từng là đồng bạn tốt nhất!"
"Cũng là người đó sáng tạo ra tôi, chỉ tiếc người đó cũng thất bại".
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Thất bại cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không chịu nhiều lời: "Bây giờ nói với cậu những thứ vô dụng này, cậu sẽ không hiểu được".
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, tiến vào tầng thứ hai mươi ba.
...
"Anh Diệp, đã rửa xong rồi".
Chu Hoàng lau sạch chân của Diệp Bắc Minh: "Tất của anh bị rách rồi, tôi khâu lại cho anh nhé?"
"Anh không nói lời nào, tôi sẽ coi như là anh đã đồng ý rồi nha".
Chu Hoàng nhanh chóng cầm tất của Diệp Bắc Minh đi ra ngoài.
Sau đó ôm chặt vào trong lòng giống như một tên trộm, trái tim nhỏ cuồng loạn đập thình thịch!
Sau một lát.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh không đuổi theo, Chu Hoàng mới thở dài một hơi.
Cô ta cúi đầu nhìn chiếc tất trong lòng, mùi hương trên người Diệp Bắc Minh truyền đến.
Hai chân cô ta như nhũn ra.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta càng ngày càng nóng bỏng.
Trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết!
Cô ta cắn răng một cái, nhét chiếc tất vào trong quần áo.
"Ưm~"
...
Tầng thứ 23 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Dị Hỏa Quyết? Đẳng cấp: Không!"
Anh lật ra xem xét, bên trong lại là trọn bộ cách sử dụng dị hỏa.
"Lửa có thể hóa thành ma thú? Cắn nuốt tất cả!"
"Lửa có thể hóa thành kiếm sắc? Chém giết kẻ địch!"
"Lửa có thể hóa thành ngân châm? Trị bệnh cứu người?"
"Lửa có thể..."
Diệp Bắc Minh xem ghi chép trong sách, con ngươi điên cuồng co vào!
Trong lòng của anh bị chấn động mạnh.
Đây là thứ anh học được từ sư phụ thứ 99!
Giờ phút này, Diệp Bắc Minh dường như đã hiểu ra, cứ như là ngộ được vậy.
Sau khi anh xem xong liền khép Dị Hỏa Quyết lại: "Không ngờ thế mà lửa còn có nhiều tác dụng như vậy?"
"Hóa thành ma thú, hóa thành kiếm sắc, hóa thành ngân châm?"
Diệp Bắc Minh thu hồi Dị Hỏa Quyết, trong mắt bộc phát ra ánh sáng trước nay chưa từng có!
Anh nhìn về phía tầng thứ 24: "Còn có điều bất ngờ gì đang chờ tôi đây?"
Anh bước ra một bước, đi đến trước cổng chính vào tầng 24.
Đẩy cửa vào!
Trong tầng 24 toàn là hỗn độn.
Không có mặt phẳng gì cả, càng không có mấy thứ như bí tịch.
Chỉ có một tấm bia đá vô cùng cổ xưa!
Phía trên khắc lít nha lít nhít mấy chục ngàn chữ.