Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 766: Sức mạnh của thuộc tính hỏa!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề, ánh mắt lướt qua: “Phù Văn Chân Giải?”

Bấy giờ.

Diệp Bắc Minh cảm giác trước mắt mình như có một cánh cổng lớn nhất từ trước tới nay đang mở rộng.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Cậu là võ giả cấp thấp tiến đến lĩnh vực cao võ, cũng nên tìm hiểu một số phù văn”.

Diệp Bắc Minh cực kỳ thông minh: “Tôi từng tiếp xúc với kết giới và nhẫn chứa không gian!”

“Cả những thông tin trong ngọc bội nữa, nó đều liên quan đến phù văn phải không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen từ tận đáy lòng: “Không sai! Cậu thật sự rất thông minh”.

“Nhưng những thứ đó chỉ là phù văn cơ bản nhất, phù văn chân chính sẽ ẩn chứa thứ sức mạnh thuần túy và căn nguyên nhất của thế giới!”

“Cậu tự lĩnh ngộ đi, tin chắc với chỉ số thông minh của cậu thì không cần tôi phải nhiều lời”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm bia đá cổ xưa kia.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua!

Diệp Bắc Minh vẫn còn nhìn bia đá.

Năm tiếng đồng hồ sau, Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu.

Con ngươi đỏ bừng trở lại bình thường: “Xem xong rồi, sức mạnh của phù văn đúng là mạnh mẽ thật!”

“Nếu như nói võ giả là vũ khí lạnh, thì cao võ chính là vũ khí súng ống như thời hiện đại!”

“Sức mạnh của phù văn, quả thật không khác gì phản ứng hạt nhân!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngơ ngác: “Ranh con, con mẹ nó cậu lại học được rồi hả?”

“Học được rồi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Má nó!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hết sức kinh ngạc: “Học được bao nhiêu?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Toàn bộ!”

“Phụt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi: “Không thể nào, chắc chắn là không thể!”

“Ranh con này chắc chắn đang lừa mình, túc chủ mạnh nhất cũng phải mày mò cả ngày mới học hiểu hết phù văn!”

“Cậu con mẹ nó dựa vào cái gì mà mới học có năm tiếng đã hiểu được hết?”

“Giả, chắc chắn là giả!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát điên lên được.

Có thể thấy, điều này đã kích thích cái tháp kia nhiều đến mức nào!

Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói.

Con ngươi chợt lóe lên hào quang!

“Phương pháp chế tạo Lôi Bạo Châu, Ảnh Thuấn, Dị Hỏa Quyết, Phù Văn Chân Giải!”

“Lần này thăng cấp, thu hoạch quá lớn rồi!”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, bước vào tầng thứ mười.

Lĩnh vực thời gian!

Tiến vào trong.

Trực tiếp gọi ra hình nộm, bắt đầu luyện tập!

“Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, cả người nhanh chóng biến mất ở đó, xuất hiện cách đó cả trăm mét.

Cứ thế lặp đi lặp lại mấy chục lần.

“Dị Hỏa Quyết!”

Một đốm lửa hiện lên trong lòng bàn tay: “Hóa thành chân long cho ta!”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, dị hỏa bắt đầu run lên, biến hóa!

Ban đầu, dị hỏa chỉ có thể hóa thành một hình dạng dài.

Mười lăm phút sau đó, thì bắt đầu biến hóa.

Sau nửa tiếng, một Tổ Long được hóa thành từ lửa Phần Thiên xuất hiện trước mắt, oai phong lẫm liệt bên trong lĩnh vực thời gian.

“Má nó! Cậu lại học được rồi hả? Cái tốc độ này…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thốt lên.

Xoẹt!

Một giây sau đó.

Lửa Phần Thiên tiếp tục biến hóa, hình thành dáng vẻ của kiếm Đoạn Long, một kiếm chém ra!

Kiếm khí khủng bố bùng lên trong lĩnh vực thời gian, hình nộm cũng lặng lẽ nổ tung.

Diệp Bắc Minh tiếp tục điều khiển ngọn lửa!

Hóa thành ngân châm, từ một đốm lửa ngưng tụ mà thành.

“Dùng nó để châm cứu thì hiệu quả có tương tự như dùng ngân châm không nhỉ?”, Diệp Bắc Minh tự nhủ.

Trong phòng, Chu Hoàng đẩy cửa vào: “Anh Diệp, vớ của anh đã được sửa xong rồi, để tôi tắm rửa cho anh”.

Mặt cô ta ửng hồng, cơ thể cứ lâng lâng.

Nhớ tới những chuyện mình làm với vớ của Diệp Bắc Minh lúc nãy, cảm giác tội lỗi bỗng chốc dâng lên.

“Anh Diệp đang ngồi thiền hả?”

Chu Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Một khi võ giả nhập định rồi sẽ rất khó tỉnh lại, nếu lúc này mình…”

Nghĩ tới một số hình ảnh.

Tim Chu Hoàng bỗng chốc đập nhanh!

Con tim đó đập như xe mất phanh.

Cô ta tới gần Diệp Bắc Minh, nhìn chằm chằm gương mặt khiến cô ta hít thở không thông kia.

Những đường nét đó sắc bén như dao.

Chu Hoàng giơ tay, sờ mặt Diệp Bắc Minh.

“Cô làm gì thế?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh chơt mở ra.

Chu Hoàng hoảng sợ: “A! Anh Diệp, tôi thấy mặt anh bị bẩn nên định rửa mặt cho anh ấy mà”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không cần, cô ra ngoài trước đi”.

Chu Hoàng chật vật chạy ra khỏi phòng, đúng lúc trông thấy Đỗ Băng Nhược và Cổ Cư Nhân đang đi tới.

Sáng sớm, Chu Hoàng lại từ phòng Diệp Bắc Minh đi ra.

Mặt mũi ửng đỏ, quần áo cũng không được ngay ngắn.

Đỗ Băng Nhược lập tức hiểu ra được quan hệ của hai người: “Cô Chu, mong cô báo một tiếng, chúng tôi đã tìm được tin tức của Hỏa Tang Thần Thụ!”

“Cái gì? Được!”

Chu Hoàng không dám chậm trễ, biết chuyện Hỏa Tang Thần Thụ cực kỳ quan trọng đối với Diệp Bắc Minh.

Gõ cửa vào phòng: “Anh Diệp, cô Đỗ vừa báo có tin tức của Hỏa Tang Thần Thụ rồi ạ!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng dậy: “Mời cô ấy vào!”

Đỗ Băng Nhược vào phòng, không nói những lời dư thừa: “Anh Diệp, tuy chúng tôi không có được Thần Quả Hỏa Tang như anh muốn, nhưng đã tìm thấy chút manh mối”.

“Chỉ mới nửa tiếng trước, người nhà họ Đỗ đã phát hiện ra vật này!”

Tay ngọc vừa lật qua.

Một cái lá màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.

Sức mạnh của thuộc tính hỏa bỗng ập thẳng vào mặt anh.

Chỉ là chiếc lá to bằng một bàn tay, mà sức mạnh của thuộc tính hỏa lại nồng đậm đến vậy!
Chương 767: Đôi mắt không có con ngươi

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là lá của Hỏa Tang Thần Thụ hả?”

“Chính xác là nó, quan sát phần gãy của lá thì có lẽ nó chỉ mới được hái xuống mà thôi!”

Nhận được câu trả lời khẳng định.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: “Cô Đỗ, thứ đó từ đâu mà ra vậy?”

Thấy Diệp Bắc Minh xúc động như thế.

Đỗ Băng Nhược khá là kinh ngạc: “Anh Diệp, tuy Hỏa Tang Thần Thụ rất khó tìm, nhưng nói về Thần Quả!”

“Anh chỉ cần Thần Quả thôi thì ở vùng đất Nhật Lạc này, tôi có thể tìm ra cho anh bảy, tám quả”.

“Sao anh lại quan tâm đến Thần Quả Hỏa Tang như thế?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời được!”

Đỗ Băng Nhược bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu anh Diệp không nói thì tôi cũng không ép làm gì”.

“Lá của Thần Thụ Hỏa Tang đến từ Tuyệt Địa Hắc Ám!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tuyệt Địa Hắc Ám?”



Ba tiếng sau, bên ngoài Tuyệt Địa Hắc Ám.

Bầu không khí hết sức trầm lắng!

Đỗ Băng Nhược chỉ về phía trước: “Anh Diệp, nơi này chính là Tuyệt Địa Hắc Ám!”

“Thần Thụ Hỏa Tang từng mọc ở đây, chiếc lá đó cũng được người nhà họ Đỗ mang từ nơi này về”.

“Thế nhưng sau khi Thần Thụ Hỏa Tang chết đi, nơi này đã biến thành vùng đất chết!”

"Ma thú bên trong cũng đã phát sinh biến dị, cực kỳ nguy…”

Đỗ Băng Nhược còn chưa giải thích xong.

Diệp Bắc Minh đã đi tới, tiến vào trong Tuyệt Địa Hắc Ám.

Chu Hoàng theo sát ngay phía sau.

Đỗ Băng Nhược hoảng sợ!

“Anh Diệp, anh đừng… Chờ tôi với!”

“Nguy hiểm!”

Dù cô ta la hét thế nào thì Diệp Bắc Minh cũng đã biến mất trong tầm mắt.

Đỗ Băng Nhược dậm chân: “Đi! Vào trong!”

Dẫn theo tất cả mọi người nhà họ Đỗ, tiến vào trong Tuyệt Địa Hắc Ám.

Diệp Bắc Minh vừa đi được hơn mười cây số, thì đã thấy một đám võ giả lao tới.

Hầu như trong tay họ đều cầm một chiếc lá của Thần Thụ Hỏa Tang!

Diệp Bắc Minh ngăn bọn họ lại: “Lá trong tay các người ở đâu ra thế?”

Bốp!

Hơn mười ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Một người đầu trọc nhe răng cười: “Ranh con, mày là ai?”

“Lá gan cũng lớn…”

Bốp!

Một đấm rung ra, tên đầu trọc kia trực tiếp bay xa, phun một ngụm máu tươi!

Xương sườn đã gãy lìa, ghim vào trong tim, vào máu thịt, không còn sống nổi nữa!

“Cuồng Lang!”

Tên đầu bóng lưỡng đau đớn vặn vẹo vài cái rồi trực tiếp chết đi.

“Xoẹt!”

Các võ giả khác hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Tôi không muốn hỏi lại lần thứ hai!”

Mười mấy võ giả không dám nói nhiều lời nữa: “Thưa anh, chúng được một cơn gió thổi đến!”

“Chúng tôi cũng không biết chúng từ đâu tới!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh khẽ híp lại: “Đùa giỡn với tôi hả?”

Luồng sát ý ngập trời thổi tới!

Anh cũng lười lắm lời với lũ người này, trực tiếp sử dụng thuật sưu hồn.

Cơ thể người đàn ông kia run lên, tất cả mọi thứ trong đầu đều bị Diệp Bắc Minh biết hết!

Lá Thần Thụ Hỏa Tang trong tay họ thật sự được cơn gió thổi đến?

Từng bước lướt qua, nhanh chóng lao ngang qua đám võ giả!

Người bị sưu hồn ngồi ở đó, ánh mắt đờ đẫn.

Trực tiếp biến thành một tên ngốc!

Mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi:

“Mẹ nó, thằng ranh này rốt cuộc là ai thế?”

“Trông có vẻ rất trẻ, thế mà thủ đoạn lại khủng bố đến thế rồi?”

“Cuồng Lang là cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ, lại bị một cái tát đánh chết?”

Cũng có người nhìn lướt qua thi thể của Cuồng Lang.

Lúc này, Chu Hoàng mới đuổi tới, cổ ta đổ mồ hôi đầm đìa, hai ngọn núi lớn phập phồng mãi không ngừng.

Thở không ra hơi, lại hét lên: “Anh Diệp, anh… Anh chạy nhanh quá, chờ tôi với!”

“Anh Diệp?”

Mọi người sửng sốt.

Một giây sau đó.

“Diệp Bắc Minh!”

Lập tức đoán được thân phận của Diệp Bắc Minh.

“Là tên đó? Hít!”

Mọi người hít một hơi thật sâu: “Tên này mới vừa đến vùng đất Nhật Lạc đã dùng Lôi Bạo Châu giết hơn một trăm võ giả đứng đầu, không ngờ lại là tên giết người đó!”



Cùng lúc đó, sâu bên trong Tuyệt Địa Hắc Ám.

Bên trong một cái hang với vô vàn núi đá nhỏ rậm rạp và um tùm, tất cả đều tối đen như mực, không khác gì những đường hầm tối tăm.

Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến da đầu con người ta run lên!

Gió đen từ trong hang đá nát thổi ra, như tiếng loài dã thú đang gầm giọng rít gào.

Hai người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống: “Tiểu thư, Diệp Bắc Minh sắp chạy tới nơi này rồi!”

“Chắc nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ đến!”

Lăng Yên khẽ nở nụ cười lạnh như băng: “Biết rồi”.

“Tiếp tục theo dõi đi!”

“Rõ!”

Hai người đàn ông trung niên đó nhìn hai bóng người xa xa với ánh mắt đầy e dè, nuốt nước bọt một cái.

Nhanh chóng rời đi.

Lăng Yên quay đầu, nhìn về phía hai bóng người kia: “Ngạo tiền bối, Lãnh tiền bối, Diệp Bắc Minh sắp đến nơi rồi!”

“Trong tay thằng ranh đó có rất nhiều Lôi Bạo Châu, có thể uy hiếp được chúng ta”.

“Nhưng phạm vi hoạt động của Lôi Bạo Châu chỉ chừng ba mươi mét, chỉ cần hai tiền bối cẩn thận là được!”

“Chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh, xem như nhà họ Lăng thiếu hai tiền bối một món nợ ân tình!”

Chờ đợi một lúc lâu.

Ngạo Cửu Thiên mở to mắt, trong con ngươi đầy tơ máu, giọng nói khàn đặc: “Ân tình thì không cần nói tới, tôi chỉ muốn Diệp Bắc Minh chết!”

Lãnh Vô Thần vẫn chưa mở mắt: “Lão già này chỉ cần kiếm Long Đồ!”

Kiếm Long Đồ?

Lăng Yên tái mặt: “Kiếm Long Đồ đó nhà họ Lăng muốn…”

“Hửm?”

Lãnh Vô Thần đột nhiên trợn mắt, Lăng Yên sợ tới mức run run: “Cô có ý kiến gì hả?”

Đó là một đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào, tròng mắt trống rỗng!

Hay có thể nói, là đôi mắt Lãnh Vô Thần chỉ có tròng trắng, không có con ngươi!

“A!”
Chương 768: Không phải Diệp Bắc Minh?

Lăng Vận Nhi sợ tới mức hét lên một tiếng, trốn sau lưng Lăng Yên.

Lăng Yên nuốt nước bọt một cái: “Không dám!”

Đột nhiên.

Gào!

Một tiếng gào thét như đang rít gào vang lên!

Ầm!

Không gian xung quanh chấn động.

Gió lớn điên cuồng thổi quét, như đang tấu lên một khúc ca tử vong!

Nhìn thấy uy thế khủng bố trước mắt.

Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên trở nên nặng nề: “Thứ bên trong đó ngày càng nóng nảy, chắc nó sẽ không lao ra đây chứ?”

Con mắt không có đồng tử của Lãnh Vô Thần nhìn sang, quả quyết lắc đầu: “Không thể nào, thứ đó bị phong ấn không chỉ là mấy năm!”

“Từ khi vùng đất Nhật Lạc này tồn tại nó đã bị phong ấn ở đó rồi, sao mà lao ra ngoài này được?”

“Nói cũng đúng!”

Ngạo Cửu Thiên thở hắt ra một hơi.

Cơ thể mềm mại của Lăng Vận Nhi không nhịn được sợ run: “Chị Lăng Yên, rốt cuộc dưới lòng đất này có thứ gì thế?”

Lăng Yên e dè liếc nhìn Ma Quật một cái: “Thứ có thể hủy diệt cả vùng đất Nhật Lạc này!”

“Được rồi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”

“Dạ!”

Lăng Vận Nhi không dám nhiều lời thêm nữa.

Lăng Yên lấy ra một tấm bài vị, châm một nén nhang, cùng một xấp tiền giấy: “Em trai, chị sẽ đưa Diệp Bắc Minh xuống đó gặp em ngay!”

“Chị sẽ cho em tận mắt nhìn thấy tên khốn đó chết như thế nào!”

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi bên cạnh trắng bệch.

Lòng căng thẳng đến cực điểm: “Anh Diệp, anh đừng tới, anh nhất quyết không được tới!”



Cùng lúc đó, ở cách chỗ họ ba mươi cây số.

Diệp Bắc Minh đang dùng tốc độ cực nhanh tới gần Ma Quật.

Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm tới: “Này nhóc, phía trước có nguy hiểm!”

Diệp Bắc Thần dừng lại: “Nhận ra rồi, có người mai phục!”

Tháp Càn Khôn Trần Ngục nói: “Ngoài sáng có hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, trong tối có mười bảy cảnh giới Thánh Chủ!”

“Tháp tôi đã nhận ra, chắc chắn là nhắm vào cậu”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, giọng nói nghiêm túc: “Nếu ông dồn hết sức thì có thể giết hết được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cảnh giới Thánh Chủ thì không thành vấn đề, nhưng cảnh giới Thần Vương!”

“Dồn hết chân nguyên cậu đang có, cùng lắm cũng chỉ giết chết được một người trong đó!”

“Giết hai người cùng lúc là không thể, chân nguyên của cậu không đủ!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sao lại như thế?”

“Tôi vừa thăng cấp lên một cảnh giới lớn, cho ông dồn hết sức vẫn không thể giết cả hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận phản bác: “Này nhóc, cảnh giới Thánh cùng với cảnh giới Thần Vương chỉ chênh nhau một cảnh giới lớn, nhưng chênh lệch là rất nhiều nhé!”

“Có thể sử dụng đến chữ “Thần” thì liệu có thể bình thường được chắc?”

“Cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong cùng với Thần Vương mà so ra thì như một đứa trẻ con với một Tông Sư võ đạo vậy!”

“Căn bản không thể đứng chung một hàng!”

“Hơn nữa, cậu phải nhớ kỹ, không phải là tòa tháp này bất lực, mà là bản thân cậu bất lực!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật: “Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, có cần phải xúc động đến thế không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Cậu đang sỉ nhục cái tháp này đấy!”

Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: “Nếu như tôi dùng dị hỏa thì có thể đốt cháy hết họ không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nói thế cũng nói, dị hỏa và kiếm Đoạn Long thôi là đủ để giết chết chúng trong giây lát rồi!”

“Nhưng mà cảnh giới Thần Vương hậu kỳ có tính cảnh giác rất cao, cậu đến gần họ ba mươi mét thôi là họ đã có thể cảm nhận được nguy cơ rồi!”

“Thế nên, trừ khi tốc độ của cậu vô cùng nghịch thiên, có thể nhanh chóng giết chết hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ trong chốc lát!”

“Không thì cậu đừng có mà mơ!”

“Gia tăng sức mạnh của bản thân vẫn là cách tốt nhất!”

Diệp Bắc Minh nói thầm: “Hồi xưa ông có nói vậy đâu!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà có mắt thì chắc chắn trợn trắng cả tròng, nói: “Thằng ranh nhà cậu vượt cấp giết người riết quen rồi phải không?”

“Nếu cậu cắn nuốt thêm một chút căn nguyên cho cái tháp này thì tôi đã sớm hồi phục được sức mạnh ghê gớm hơn rồi!”

“Tháp nhà tội theo cậu ăn một bữa no hết ba bữa đói rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tóm lại, muốn vượt cảnh giới giết chết Thần Vương hậu kỳ là rất khó, vô cùng khó!”

“Hiểu rồi, thế thì tôi dùng chút não vậy”.

Diệp Bắc Minh nghĩ tới điều gì đó.

“Lăng Vận Nhi cũng có mặt ở đó, hơi phiền phức”.

Đột nhiên…

Gào!

Tiếng rít gào vang lên!

Diệp Bắc Minh bỗng tái mặt: “Đó là…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thốt lên: “Má!”

Một người một tháp, trăm miệng một lời: “Tiếng rồng ngâm!”

Diệp Bắc Minh hoảng hốt: “Sao lại như thế? Âm thanh đó chính là tiếng rồng ngâm!”

“Hơn nữa nghe không giống tiếng vọng của đồ đằng hay công pháp gì!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm trọng: “Đó là một con rồng sống, nhưng nghe tiếng…”

“Thì hình như… Là suy yếu lắm rồi!”

“Chân long sống?”

Diệp Bắc Minh sợ run hết cả người, vẻ mặt không dám tin!

Cả anh cũng phải nuốt nước bọt một cái!

Anh là người Long Quốc, rồng chính là biểu tượng của Long Quốc.

Sao anh có thể không xúc động?

Hơi thở anh trở nên dồn dập: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông nói thật chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Ắt hẳn là thật!”

“Má!”

Diệp Bắc Minh xúc động: “Đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Chờ đã, cậu cứ thế mà chạy qua đó thì có khác gì đi chịu chết đâu?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, lấy mặt nạ ra đeo lên.

Lại trùm thêm áo choàng đen, đi về phía Ma Quật!



Ma Quật.

Lăng Yên đi qua đi lại, mày nhíu chặt lại một chỗ: “Sao vẫn chưa tới vậy? Chẳng lẽ tên đó phát hiện nguy hiểm rồi?”

“Không đúng! Sao mà tên đó biết được?”

Đột nhiên.

Bầu trời trên cao, một bóng người nhanh chóng lao tới.

“Diệp Bắc Minh?”

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Một bóng người đeo mặt nạ đen, khoác áo choàng đen, cầm trong tay lưỡi hái lao tới.

Không phải Diệp Bắc Minh!
Chương 769: Chết mất rồi!

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, dù là Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần cũng phải lắp bắp kinh hãi!

Trên người kẻ này có một luồng khí tử vong dày đặc!

Như thể anh vừa đi ra từ địa ngục vậy!

Lăng Yên lo lắng người này sẽ phá hỏng kế hoạch của bọn họ nên vội vàng nói: “Tiền bối, tôi là Lăng Yên của nhà họ Lăng, một gia tộc thượng cổ!”

“Đây là Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần!”

“Chúng tôi ở đây để chuẩn bị làm một chuyện rất quan trọng!”

“Nếu tiền bối không có việc gì quá quan trọng thì có thể dời bước trước được không?”

“Chỉ cần tiền bối sẵn lòng rời đi thì nhà họ Lăng tôi sẽ thiếu tiền bối một ân tình!”

Diệp Bắc Minh bên dưới mặt nạ mang ánh mắt lạnh lẽo như băng!

Nhà họ Lăng?

Ha ha!

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Lão già này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đến lượt một con nhóc như cô nói chuyện chắc?”

Ầm!

Một giây sau đó.

Thứ uy áp khủng bố ập xuống!

Bùm!

Hai gối Lăng Yên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch!

Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên đầy khiếp sợ: “Thần Vương đỉnh phong?”

Lãnh Vô Thần cũng trở nên căng thẳng: “Cho hỏi tên tuổi của tiền bối được không ạ?”

Thần Vương đỉnh phong!

Cao hơn bọn họ cả một cảnh giới nhỏ!

Chắc chắn không thể là một người không tên không tuổi ở vùng đất Nhật Lạc này!

Lúc này, một người khác lao đến với tốc độ rất nhanh.

Kẻ đó giống Diệp Bắc Minh dưới lớp mặt nạ như đúc, cầm thanh kiếm Đoạn Long trong tay!

Vẻ mặt lạnh như băng!

Đó là do hình nộm biến thành!

Lăng Vận Nhi dùng hết sức hét to: “Anh Diệp! Anh mau chạy đi! Anh mau chạy đi!"

“Lăng Yên bày ra thiên la địa võng trong này, có cả hai Thần Vương hậu kỳ, bọn họ muốn giết anh!”

“Chạy đi! Anh mau chạy đi!”

Lăng Yên lạnh lẽo quay đầu lại: “Đúng là cô có vấn đề!”

Đưa tay, bóp lấy cổ họng Lăng Vận Nhi: “Nếu cô không có giá trị sử dụng thì cái cổ này đã bị bóp nát rồi!”

Giơ chân giẫm lên bụng Lăng Vận Nhi.

Với sự điều khiển của Diệp Bắc Minh, hình nộm lên tiếng: “Buông cô ấy ra, nếu không, chết!”

Đôi mắt Lăng Yên đỏ bừng: “Diệp Bắc Minh, mày giết em trai Lăng Thiên của tao, còn treo thường đuổi giết người nhà họ Lăng, mày mới là kẻ đáng chết nhất!”

“Giết!”

Hình nộm quát lên một tiếng thật lớn.

Sau lưng, màu máu ngập trời!

Hình Huyết Long hiện lên, cầm kiếm Đoạn Long trong tay giết về phía Lăng Yên!

Ánh mắt Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần chợt tối, đang định ra tay.

Đột nhiên.

Âm thanh khàn khàn chợt vang lên.

“Lão già này có cho phép mày ra tay hửm? Chết đi!”

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh vào hình nộm!

Bốp!

Hình nộm hóa thành dáng vẻ của anh nhanh chóng nổ tung, hóa thành một đám mây máu!

Biến mất!

Chỉ còn một thanh kiếm Đoạn Long rơi dưới đất!

“Chỉ…”

“Chỉ thế là chết rồi?"

Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Lăng Vận Nhi khóc đẫm nước mắt, ánh mắt trống rỗng: “Anh Diệp!”

Chu Hoàng và nhóm Đỗ Băng Nhược cũng chạy tới Ma Quật.

Nhìn thấy cảnh tượng “Diệp Bắc Minh” bị một cú chụp nổ tung kia!

Trong nháy mắt.

Cơ thể mềm mại của Chu Hoàng run run: “Không! Không! Không đâu!”

“Anh Diệp! Anh Diệp!”

Cô ta phát điên lên mất rồi, đầu óc trống rỗng!

Đỗ Băng Nhược đứng yên đó, há miệng, mất hồn thật lâu: “Anh ta đã chết rồi ư?”

“Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Một thiên tài yêu nghiệt như thế, vậy mà chết rồi?”

Cổ Cư Nhân lắc đầu: “Tiểu thư, mấy năm nay, vùng đất Nhật Lạc đã tiễn đi rất nhiều thiên tài rồi”.

“Hơn nữa, Diệp Bắc Minh này mạnh nhưng cũng không phải là sự mạnh mẽ tuyệt đối!”

“Cũng chỉ dựa vào Lôi Bạo Châu mà thôi, thật sự gặp phải cảnh giới Thần Vương thì sao anh ta có thể đánh lại?”

Mất rất lâu sau.

“Cũng đúng, chúng ta đi thôi”.

Đỗ Băng Nhược thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Diệp Bắc Minh phát ra tiếng người như quái vật: “Khà khà khà, đó là kiếm Long Đồ mà nhỉ?”

“Kiếm này, lão lấy!”

Tiện tay chộp lấy, cất kiếm Đoạn Long vào túi.

Lãnh Vô Thần há miệng thở dốc: “Tiền bối, kiếm này…”

Diệp Bắc Minh cười đầy ẩn ý: “Ông có hứng thú với thanh kiếm này lắm hả? Nói muốn thì tới đây mà lấy!”

Lãnh Vô Thần lạnh run, vội vàng lắc đầu: “Không không không, vãn bối không dám!”

“Không dám thì câm!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Lãnh Vô Thần sợ tới mức á khẩu không trả lời được, tức giận nhưng không dám nói, trông hết sức buồn cười.

Trong bóng tối, một người đàn ông trung niên mặc giáp chiến hít sâu một hơi: “Nguy rồi! Tiểu sư đệ của chủ nhân chết…”
Chương 770: Thì ra là giả chết!

Một lát sau.

Chu Hoàng kịp phản ứng lại, cắn răng: “Thôi, người cũng đã chết rồi thì còn giá trị gì nữa?”

Cô ta lấy một đôi vớ trong nhẫn trữ đồ ra.

Trên đó vẫn còn sót lại hơi thở của Diệp Bắc Minh!

Sau tối hôm qua, cô ta đã tạo ra một đôi vớ giống hệt đôi của anh vậy.

Đôi Diệp Bắc Minh đang mang, là thứ được làm lại.

Đôi này, mới là đôi ban đầu!

Nhìn giọt nước trên tất.

Vẻ mặt Chu Hoàng hiện lên vẻ tức giận: “Sao mình lại làm những chuyện thế này? Đúng là điên rồi!”

“Từ giờ trở đi, sẽ không có ai biết chuyện này”.

Cô ta dùng chân khí ngưng tụ thành một ngọn lửa!

Vớ đã bốc cháy, hóa thành một đống tro tàn.

Một giây sau.

Chu Hoàng xoay người, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Lăng Vận Nhi kêu thảm một tiếng, con ngươi đỏ bừng: “A! Ông giết anh Diệp! Là ông giết anh Diệp!”

“Tôi phải báo thù cho anh ấy!”

Cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất, trở tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài!

Đâm tới Diệp Bắc Minh.

Lăng Yên sợ tới mức gầm lên: “Lăng Vận Nhi, mẹ nó cô điên rồi hả?”

“Cô lại dám ra tay với tiền bối ư? Dừng tay lại cho tôi!"

Đang định ngăn cản Lăng Vận Nhi.

“Hửm?”

Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đã đảo qua.

Lăng Yên sợ tới mức dừng tay, Diệp Bắc Minh lại cười lớn một tiếng: “Cô muốn báo thù cho tên đó hả?”

Hơi thở chết chóc bao trùm lấy Lăng Vận Nhi, cơ thể mềm mại của cô ấy run run.

Cắn chặt răng, tuyệt vọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp chết rồi, tôi phải báo thù cho anh ấy!”

Diệp Bắc Minh nhe răng cười một tiếng: “Cô không sợ chết hả?”

Con ngươi Lăng Vận Nhi đỏ bừng: “Dù có phải đánh đổi cả mạng sống cũng chỉ khiến ông mất đi một sợi lông thì tôi cũng phải ra tay!”

Nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đâm một kiếm!

Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha, cô gái nhỏ này khá thú vị, lão thích!”

Giơ tay bắt lấy thanh kiếm, dùng sức gập lại.

“Keng!”, một tiếng giòn tan, kiếm đã gãy đôi!

Ma khí màu đen tuôn trào, bao trùm lấy Lăng Vận Nhi.

Lăng Yên nóng nảy: “Tiền bối, người này có một nhiệm vụ rất quan trọng ở nhà họ Lăng!”

“Nếu tiền bối thích, tôi có thể dẫn đến cho tiền bối mười người khác, à không, một trăm cô gái khác còn hấp dẫn hơn nhiều!”

Bốp!

Diệp Bắc Minh tát một cái, Lăng Yên văng xa mấy trăm mét.

Bị thương nặng, suýt chút nữa chết tươi!

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Lão già này đã muốn làm, thì đừng có ý kiến, hiểu chưa?”

Lăng Yên hoảng sợ run rẩy: “Tôi biết rồi, tiền bối…”

Con ngươi dưới lớp mặt nạ của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn thoáng qua Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần: “Hai người cùng với mười bảy Thánh Chủ trong tối kia cút hết đi!”

Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần sợ run!

Sao người này biết trong tối còn mười bảy Thánh Chủ đang mai phục?

Lão già này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

“Rõ, chúng tôi sẽ cút đi ngay!”

Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần không dám do dự.

Mười bảy Thánh Chủ trong bóng tối đều xuất hiện, cùng nhau cuốn gói rời đi.

Một hơi phóng đi hơn mười dặm mới dừng lại.

Lãnh Vô Thần nuốt nước bọt một cái: “Mẹ nó, lão già đó là loại gì thế không biết?”

“Sao tôi nhìn vào ánh mắt ông ta lại có cảm giác như đang nhìn thẳng vào mặt thần chết vậy?”

Ngạo Cửu Thiên cũng gật đầu đồng ý: “Không sai, cảm giác nguy hiểm và hơi thở đó không phải là giả!”

“Với lại ông có nhìn thấy không? Khi nãy lúc ông ta ra tay, có hơi thở của cả Ma tộc!”

Lãnh Vô Thần hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ là ma thú tu thành hình người?”

Ngạo Cửu Thiên quay đầu nhìn sang hướng Ma Quật: “Đừng đoán nữa, dù sao Diệp Bắc Minh cũng đã chết rồi!”

“Thù của con tôi đã báo, còn việc lão gì kia là ai thì tôi không có hứng thú!”

Lãnh Vô Thần thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc thanh kiếm Long Đồ kia thôi!”



Mười lăm phút sau, bán kính trăm dặm xung quanh không còn một bóng người.

Diệp Bắc Minh mới gỡ bỏ giam cầm trên người Lăng Vận Nhi!

Lăng Vận Nhi lập tức lấy ra một con dao găm trong nhẫn trữ vật, đâm vào cổ họng Diệp Bắc Minh!

Keng!

Diệp Bắc Minh bắt được con dao: “Vận Nhi, cô giết luôn cả tôi đấy hả?”

Cơ thể Lăng Vận Nhi chợt run lên, gương mặt tái nhợt bỗng đầy lửa giận: “Tôi không cho ông bắt chước giọng của anh Diệp!”

“Bắt chước? Tôi mà cũng phải bắt chước hả?”

Diệp Bắc Minh cười.

Tiện tay gỡ mặt nạ!

Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Lăng Vận Nhi ngây người, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh: “Anh… Anh Diệp?”

“Ông là anh Diệp thật hả?”

“Sao lại như thế được?”

“Sao lại như thế được? Xảy ra chuyện gì thế này?”

“Lúc nãy anh Diệp mới bị ông giết mà?”

“Không đúng, nếu anh Diệp chết rồi thì sao ông lại giống anh ấy như đúc được?”

Lăng Vận Nhi không thể hiểu nổi!

Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một số thủ đoạn thôi mà, không tin cô cứ xem”.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, hình nộm lại ngưng tụ!

Từ hư không xuất hiện trước mặt hai người.

Giống hệt với Diệp Bắc Minh!

“Hai anh Diệp?”

Lăng Vận Nhi há miệng, chắc có thể nhét cả quả cà rốt vào.

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh nát hình nộm!

Lăng Vận Nhi hét lên: “Ồ? Anh Diệp, thì ra lúc nãy anh chỉ giả chết thôi, đúng là anh rồi!”

“Hu hu hu, làm tôi sợ muốn chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK