Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Tấn công hành cung

Phập!

Một tiếng vang lớn.

Ngay cả bức tường phòng họp cũng bị kiếm khí của Diệp Bắc Minh chấn động vỡ tan, gạch đá bay khắp nơi.

Phụt!

Rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân bị gạch đá đập trúng, phun ra máu mà chết.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía Kido Oishi.

Giơ một chân.

Dẫm lên lồng ngực của Kido Oishi.

Cảm giác khó thở truyền đến!

Sợ hãi!

Kinh sợ!

Run rẩy!

Người đàn ông Long Quốc trước mặt đúng là giống như quỷ!

Anh lại không sợ súng đạn!

Một kiếm chém chết tất cả võ giả mà ông ta bồi dưỡng!

Anh vốn không phải là người!

Lúc này.

Tất cả tự tin dũng khí trong lòng Kido Oishi đều biến mất không còn dấu vết!

Chỉ còn lại nỗi sợ cùng cực!

Anh đưa một tay ra.

Tóm chặt cổ của Kido Oishi!

Chẳng còn cách nào.

Ông ta sợ đến hai chân mềm nhũn, giống như một vũng bùn.

Đứng lên cũng khó khăn!

Cảm giác khó thở truyền đến.

Hai chân lơ lửng.

Trước nay Kido Oishi chưa từng sợ hãi như vậy, giọng nói cũng run run.

“Mày không thể giết tao!”

“Không thể giết tao!”

“Tao là đại thần nội các, là thần tử bên cạnh hoàng đế bệ hạ!”

“Tao có rất nhiều tiền, tao cho mày hết!”

“Tao có quyền lực ngút trời, cả nửa Đông Doanh này đều nghe theo lệnh của tao, mày tha cho tao, tao làm bù nhìn của mày!”

Vì mạng sống, Kido Oishi liền đặt cược tất cả.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Dẫn tôi đi gặp Uy Hoàng!”

Kido Oishi ngẩn người: “Cái gì?”

“Mày… mày muốn gặp Uy Hoàng?”



Hành cung Uy Hoàng ở thủ đô.

Uy Hoàng và một đám đại thần nội các đang nghị chính trong điện.

Đột nhiên.

Thị thần bên cạnh vội vàng chạy vào: “Bệ hạ, tập đoàn Nhuyễn Ngân xảy ra chuyện rồi”.

Uy Hoàng cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt thị thần tái nhợt: “Một thanh niên Long Quốc xông vào phòng họp ở tổng bộ tập đoàn Nhuyễn Ngân!”

“Ba mươi phút trước, đại thần Kojiro Abe rớt xuống từ tòa nhà tập đoàn Nhuyễn Ngân ngã chết”.

“Năm phút sau, Kimura Suke cũng rớt xuống từ tòa nhà tập đoàn Nhuyễn Ngân ngã chết”.

“Có người xông vào phòng họp của tập đoàn Nhuyễn Ngân nhìn thấy, gần như tất cả lãnh đạo cấp cao đều chết hết!”

“Còn lại mấy người chưa chết cũng bị dọa sợ đến ngớ ngẩn!”

Uy Hoàng nổi giận đùng đùng: “Cái gì!”

Bốp!

Ông ta đập một cái xuống bàn.

Âm thanh vang vọng khắp đại điện!

Tất cả đại thần nội các đều quỳ dưới đất: “Bệ hạ bớt giận!”

Trong lòng bọn họ cũng chấn hãi.

Có chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ người Long Quốc đánh đến ư?

Uy Hoàng tức đến tối mặt: “Người Long Quốc thật to gan!”

“Dám xông giết vào thủ đô Đông Doanh chúng ta!’

“Tập đoàn Nhuyễn Ngân là một trong mạch máu kinh tế của Đông Doanh, hắn là ai?”

Uy Hoàng tức đến nhảy lên như sấm: “Bất kể hắn là ai, tìm đến giết cho ta!”



Trước hành cung Uy Hoàng!

Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn cổng lớn hành cung: “Uy Hoàng ở trong này hả?”

Kido Oishi sợ hãi gật đầu: “Đúng thế, bệ hạ ở bên trong”.

“Đây là hoàng cung của bệ hạ, bên trong có rất nhiều cao thủ võ đạo, còn có kiếm hoàng Đông Doanh Ishimichi trấn thủ cổng lớn hoàng cung!”

“Diệp… Diệp Diệp Bắc Minh, mày không sợ chết thật sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sứ mệnh của ông kết thúc rồi”.

Phụt!

Một cái đầu bay cao lên.

Sau đó anh cất bước đi về phía cổng lớn hoàng cung!

“Đứng lại!”

Một đám canh gác nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi đến, quát một tiếng: “Đây là hoàng cung, nghiêm cấm lại gần, nếu không, phải chết!”

Diệp Bắc Minh giơ tay chém ra một đường kiếm.

Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện!

Phụt!

Đám canh giác hoàng cung này lập tức bị chém chết.

Động tĩnh quá lớn khiến cổng lớn của hoàng cung Đông Doanh sôi sục.

Mấy trăm cấm vệ quân mắc áo giáp đều xông ra, bao vây Diệp Bắc Minh.

“Mày là ai?”

“Hỏi mày đấy, tại sao không trả lời?”

“Trả lời bọn tao!”

“Khốn khiếp! Nơi này là hoàng cung của hoàng đế bệ hạ, mày đến đây giết cấm vệ quân của bệ hạ, không sợ bị diệt cả gia tộc hả?”

Cấm vệ quân xông đến.

Mấy trăm người khí thế bừng bừng.

Phập!

Diệp Bắc Minh lướt ngang một đường kiếm.

Kiếm khí hào hùng, cuồn cuộn ào ào giết ra.

Lấy anh là trung tâm, tất cả cấm vệ quân xông đến đều bị chém vụn!

Thi thể chất đống thành núi bên ngoài cổng lớn hoàng cung.

“Đóng cổng!”

Cấm vệ quân trên cổng thành quát lớn.

Cổng thành nhanh chóng được đóng lại!

Diệp Bắc Minh đi đến trước cổng thành, chém ra một kiếm!

Choang!

Cổng thành bằng gỗ chắc khổng lồ, bên ngoài được bọc sắt dày năm phân, mà không ngăn được một đường kiếm của kiếm Đoạn Long!

Cổng thành nổ tung, mảnh vụn bay khắp nơi.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long.

Một người một kiếm tiến vào sâu trong hoàng cung!

Liền sau đó.

Một tiếng quát lớn vang lên: “Hoàng cung trọng địa, mà mày cũng dám xông vào? Chết!”

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, tốc độ của ông cực nhanh, giống như một tia chớp!

Soạt!

Một thanh võ sĩ đao chém đến, mang theo kiếm khí hình vòng cung, băng lạnh nhức xương, trực tiếp chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

Đây là một ông lão Đông Doanh, khí thế kinh người!

“Võ hoàng sơ kỳ?”

Diệp Bắc Minh nhìn người đó một cái!

Giơ tay.

Vung một đường kiếm!

Phụt!

Cơ thể của vị võ hoàng này lập tức bị chém đôi ở giữa!

“Ishimichi đại nhân!”

“Ishimichi đại nhân chết rồi… chết bởi một đường kiếm rồi!”

Cấm vệ quân ở khắp xung quanh sợ đến tè cả ra quần.

Diệp Bắc Minh giống như sát thần, tiến vào sâu trong hoàng cung Đông Doanh.
Chương 227: Dẫm Uy Hoàng dưới chân

Uy Hoàng và các đại thần vẫn không biết Diệp Bắc Minh đã xông vào.

Lúc này.

Trong đại điện hoàng cung.

Một vị đại thần bước ra: “Bệ hạ, người Long Quốc quá hống hách rồi!”

“Người Long Quốc lại dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân, chúng ta có thể làm ầm ĩ chuyện này lên”.

“Sợ rằng không phải hành vi của một người, không có bất kỳ ai dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân! Chắc chắn là quan chức Long Quốc sai khiến!”

“Chuyện này, nhất định phải truyền đi khắp quốc tế, cho toàn thế giới biết bộ mặt của Long Quốc!”

“Đến lúc đó, hành vi của Long Quốc sẽ bị toàn thế giới chỉ trách, khiến hình tượng của Long Quốc xây dựng mấy năm nay sụp đổ!”

“Chém giết nhiều người như vậy trong thành phố thủ đô hiện đại hóa, tuyệt đối là hành vi của loài cầm thú!”

“Đúng thế!”

“Thần tán thành!”

“Thần cũng tán thành!”

Rất nhiều đại thần Đông Doanh đứng ra, lần lượt nói tán thành.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói băng lạnh vang lên.

“Cầm thú? Chẳng lẽ bản thân Đông Doanh các ông không phải là cầm thú sao?”

Vang vọng khắp cả đại điện!

Soạt!

Trong tích tắc, tất cả đại thần nội các trong đại điện đều chấn hãi quay đầu.

Đây là hoàng cung của Uy Hoàng đấy!

Ai mà to gan như vậy, dám xông vào đây?

Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi đến, trong tay xách một cái đầu.

‘Phập’ một tiếng vứt ra, đập xuống sàn nhà đại điện.

“Suýt! Kido Oishi!”

Mọi người nhận ra chủ nhân của cái đầu này.

Vù!

Cả đại điện xôn xao.

Tất cả đại thần nội các đều đứng bật dậy, sượt sượt lùi lại!

Một đám võ sĩ xông ra, chặn giữa Diệp Bắc Minh và các vị đại thần cùng Uy Hoàng.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng tiến vào như đi ở chỗ không người.

“Cậu là ai?”

“To gan!”

Các đại thần đều quay đầu, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, cũng chính là người Long Quốc xông giết vào tập đoàn Nhuyễn Ngân mà các ông nói”.

“Cái gì?”

“Là cậu!”

“Sượt!”

Cả đại điện hoàng cung đang xôn xao sôi sục, lập tức yên tĩnh.

Tất cả các đại thần đều lạnh sống lưng.

Uy Hoàng sầm mặt: “Diệp Bắc Minh?”

“Hành cung của bản hoàng có mười ngàn quân tinh nhuệ trấn thủ, cậu… làm sao vào được?”

Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Mười ngàn quân tinh nhuệ của ông bị tôi giết hết rồi”.

“Không thể nào!”

Uy Hoàng trừng mở to con mắt.

Giống như gặp quỷ!

Mười ngàn quân tinh nhuệ bị thanh niên trước mặt này giết rồi?

Đùa gì vậy!

Cho dù là mười ngàn con heo, cũng phải một ngày một đêm mới giết hết được!

Uy Hoàng lạnh giọng nói: “Ishimichi đâu?”

“Ông ta là kiếm hoàng của Đông Doanh, cường giả tuyệt đỉnh đứng thứ hai mươi hai trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”

“Tại sao ông ta không ngăn cản cậu?”

“Đợi đã, chẳng lẽ… Ishimichi phản bội ư?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Người mà ông nói, muốn đánh lén tôi, vậy mà không đỡ nổi một kiếm của tôi, chết rồi”.

“Cái gì?”

Vẻ mặt Uy Hoàng biến sắc.

Lắc đầu nói: “Không thể nào!”

“Tuyệt đối không thể nào!”

Những đại thần đó cũng đều lên tiếng: “Ăn nói bừa bãi!”

“Nói xằng nói bậy!”

“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

Cấm vệ quân trong đại điện chuẩn bị ra tay.

Bỗng nhiên.

“Báo, bệ hạ, có người xông vào hành cung!”

“Báo, bệ hạ, toàn bộ mười ba ngàn chín trăm bảy mươi hai cấm vệ quân đã chết sạch!”

“Báo, bệ hạ, Ishimichi đại nhân chết rồi!”

“Báo, bệ hạ… có thích khách!”

Từng tiếng bẩm báo liên tiếp vang lên.

Tĩnh lặng như cái chết!

Da mặt của mọi người trong đại điện đều co giật mạnh.

Tất cả đều là thật!

Bây giờ báo cáo thì có tác dụng gì?

Người ta đã xông vào trong đại điện rồi!

Uy Hoàng không hổ là vua một nước, ông ta mau chóng bình tĩnh lại.

Chậm rãi ngồi xuống: “Người Long Quốc, cậu làm vậy có mục đích gì?”

Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Tôi cho ông ngồi xuống chưa? Đứng lên nói chuyện!”

“Cậu!”

Uy Hoàng nổi giận: “Khẩu khí lớn thật đấy!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước bảo tọa của Uy Hoàng.

Tóm Uy Hoàng vứt xuống khỏi bảo tọa.

Tự ngồi xuống.

Một chân dẫm lên lồng ngực Uy Hoàng!

Một cảm giác khó thở truyền đến!

“Bệ hạ!”

“Diệp Bắc Minh, thả bệ hạ ra!”

“Ngu xuẩn, Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không? Hỗn xược!”

Những đại thần Đông Doanh này đều sợ đến thộn người.

Tức giận quát lên!

Ông ta là Uy Hoàng đó!

Tượng trưng tinh thần của cả đảo quốc Đông Doanh, hoàng đế chí cao vô thượng!

Lúc này.

Vậy mà lại bị một người Long Quốc dẫm dưới chân?

Đối phương còn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế!

Tất cả mọi người đều không thể chấp nhận sự thực này.

Soạt! Soạt! Soạt!

Trong tích tắc, đại diện xuất hiện ba võ giả Đông Doanh!

Hai võ hoàng trung kỳ!

Một võ hoàng đỉnh phong!

Bọn họ xông vào từ bên ngoài đại điện với tộc độ nhanh nhất.

Võ hoàng đỉnh phong đó quát lớn: “Tên nhóc ngu dốt, thả bệ hạ ra!”

Ba người kinh hãi nhìn đến muốn nứt cả mắt, vẻ mặt đầy phẫn nộ!

Bọn họ vẫn luôn canh gác xung quanh đại điện.

Hôm nay lại tính nhầm!

Vốn không ngờ tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như vậy!

Chỉ trong chớp mắt thôi đã xuất hiện trước người Uy Hoàng!

Uy Hoàng hơi căng thẳng, nhưng vẫn coi là bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh, cậu đang đùa với lửa đấy!”

“Tôi là hoàng đế của Đông Doanh, cậu làm thế này với tôi, đã là một người chết rồi!”

Uy Hoàng đang uy hiếp!

“Uy hiếp tôi ư?”

Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra ông vẫn không biết mình đang trong hoàn cảnh thế nào?”

Anh dẫm mạnh xuống.

Rắc rắc!

Một tiếng giòn tan.

Xương sườn của Uy Hoàng trực tiếp gãy rạn.

Cơn đau khiến khuôn mặt già của ông ta méo mó: “A…”

“Bệ hạ!”

“Đáng chết!”

“Khốn khiếp!”

“Diệp Bắc Minh!”, mọi người trong đại điện đều sắp phát điên, con ngươi như muốn lồi ra.

Cùng lúc đó.

Vô số cấm vệ quân chạy đến, bao vây chặt kín cả đại điện không lọt một giọt nước!

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Người của ông ồn ào quá, ông bảo bọn họ câm miệng đi”.

Rắc rắc!

Anh lại dẫm mạnh xuống.

“A!”

Uy hoàng kêu thảm một tiếng.

Tất cả mọi người hít khí lạnh!

Một cái chân của Uy Hoàng lại bị Diệp Bắc Minh dẫm nát!
Chương 228: Nguy hiểm

Diệp Bắc Minh ngồi trên bảo tọa của Uy Hoàng, cúi nhìn Uy Hoàng: “Bây giờ, ông còn muốn uy hiếp tôi không?”

Tĩnh lặng!

Yên lặng như cái chết!

Cho dù trong lòng Uy Hoàng nổi giận ngút trời, lúc này cũng bị dập tắt ngấm!

Thanh niên Long Quốc trước mặt vốn chẳng sợ gì hết!

Nếu ông ta tiếp tục cứng miệng, có lẽ… sẽ chết!

Uy Hoàng sợ rồi!

Ông ta cắn răng: “Không… không uy hiếp…”

“Cậu… rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ từng đến nơi này đúng không?”

Uy Hoàng kinh hãi.

Ký ức vốn đã bị giấu kỹ phủ đầy bụi, liền hiện lên trong đầu!

Uy Hoàng kinh hãi, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… trông cậu cũng khá giống với cô ta, chẳng lẽ!”

“Cậu là con trai của cô ta?”

Rất tốt.

Quả nhiên mẹ từng đến đây.

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Bà ấy đến đây làm gì?”

Uy Hoàng sắp phát khóc rồi!

Tại sao cậu không nói sớm?

Mẹ kiếp, cậu phải nói sớm chứ!

Chẳng phải chỉ là hỏi thông tin của người phụ nữ đó thôi sao?

Có đến mức đánh gãy một chân với mấy cái xương sườn của tôi không?

Uy Hoàng cạn lời nói: “Cô ta đến hoàng cung chỉ để lấy một loại dược liệu, sau đó bỏ đi!”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Ông không làm hại bà ấy chứ?”

Uy Hoàng nhớ lại, vẻ mặt hơi kinh sợ.

“Thực lực của người phụ nữ đó rất khủng bố, ra vào hoàng cung như đi vào chỗ không người”.

“Cô ta lấy một vài dược liệu trong kho của hoàng cung xong liền biến mất”.

“Bảy võ hoàng trong cung thiệt mạng, đều do cô ta một đòn đánh chết!”

“Tốc độ của cô ta quá nhanh, ngoại trừ tôi nhìn thấy nửa bên mặt của cô ta, còn lại không nhìn thấy gì nữa, kể cả cái bóng của cô ta”.

Uy Hoàng nói hết một hơi.

Diệp Bắc Minh vuốt cằm: “Thì ra là vậy!”

“Bà ấy đã lấy cái gì?”

Uy Hoàng nín giọng nói: “Một cây huyết sâm năm trăm năm”.

“Huyết sâm năm trăm năm?”

Diệp Bắc Minh sợ giật mình.

Huyết sâm vốn cực kỳ hiếm có!

Một cây huyết sâm ba trăm năm, cũng có thể kéo dài mạng sống cho người sắp chết thêm một năm!

Huyết sâm một trăm năm đã là cấp quốc bảo.

Huyết sâm năm trăm năm, trên trái đất chưa chắc có thể phát hiện ra cây thứ hai,

Trong lòng Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: ‘Rốt cuộc mẹ mình muốn làm gì?’

“Đi thôi, đến kho hoàng cung xem sao”.

Uu Hoàng không phản kháng, mặc cho Diệp Bắc Minh dẫn đi.

Đi về phía kho hoàng cung!



Sâu trong hoàng cung.

Một cánh cửa sắt dày năm mươi phân chậm rãi mở ra.

Thông đạo tối đen xuất hiện ngay trước mặt.

Diệp Bắc Minh dẫn theo Uy Hoàng tiến vào trong kho của hoàng cung.

Những người khác đợi ở bên ngoài.

Tiến kho trong kho.

Lọt vào mắt là vô số vật báu quý giá!

Các loại văn vật cổ đồng các nước trên thế giới, cần gì có nấy.

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nơi này lại có nhiều văn vật Long Quốc như vậy ư?”

Uy Hoàng cố nở nụ cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, đây là tổ tiên của tôi mua từ Long Quốc về”.

“Mua về?”

Diệp Bắc Minh cười: “Là cướp về thì đúng hơn!”

Anh trực tiếp truyền âm.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể thu hết những thứ này vào trong tháp không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô hạn, cậu chuyển hết cả kho vào cũng không vấn đề!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

Đến trước những văn vật của Long Quốc.

Cái nậm mãnh hổ ăn thịt người đời Thương.

Đỉnh thanh đồng thời chiến quốc.

Gương đồng khảm hoa văn thời Đường.

Bình tai rồng ba màu đời Đường.

Bát gốm sứ Nhữ diêu thời Nam Tống và những thứ khác.

Toàn bộ đều là văn vật cấp quốc bảo!

Vô cùng có giá trị.

Đứng trước những văn vật này, trước mắt Diệp Bắc Minh dường như lóe lên bóng của tổ tiên Long Quốc!

Anh hít sâu một hơi: “Các vị, tôi đưa các vị về nhà”.

Anh đưa tay vuốt một cái.

Những văn vật này liền biến mất.

“Việc này…”

Uy Hoàng ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng, thực sự không dám tin vào đôi mắt của mình!

Sau khi thu hết văn vật Long Quốc.

Diệp Bắc Minh tiếp tục đi sâu vào trong kho.

Trước mặt toàn là các loại dược liệu quý.

Hầu như đều khoảng một trăm năm tuổi.

Bên ngoài rất khó kiếm được.

Diệp Bắc Minh không hề khách sáo.

Vung tay, thu hết tất cả!

Uy Hoàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám phản bác một câu!

Tút tút tút!

Điện thoại đổ chuông.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, là một dãy số lung tung, không hiển thị tên.

“A lô, ai đấy?”

Anh nghe điện.

Một hồi trầm mặc.

Bầu không khí hơi căng thẳng.

Một lát sau, giọng của một người đàn ông trung niên mới vang lên: “Sư đệ, đệ đang ở hoàng cung Đông Doanh phải không?”

“Nể mặt huynh được không?”

“Đừng làm khó Uy Hoàng, nếu không, huynh cũng khó xử!”

Sư đệ?

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Lập tức biết thân phân của người gọi điện tới.

Quả nhiên là vậy!

Người đàn ông đó là sư huynh của mình!

Rốt cuộc các sư phụ đã thu nhận bao nhiêu đệ tử sau lưng mình?

Ây?

Không đúng?

Hình như mình mới là đồ đệ nhỏ nhất!

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Huynh là sư huynh của đệ thật hả?”

Giọng nói truyền đến: “Đỉnh Thiên Trì, dưới núi Côn Luân!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh sững lại, suy nghĩ một lát: “Được, nể mặt huynh”.

“Cảm ơn sư đệ”.

Tắt máy.

Phập!

Một tiếng vang lớn, kho hoàng cung chấn rung dữ dội.

Trời rung đất chuyển giống như động đất.

Diệp Bắc Minh nhìn Uy Hoàng: “Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Uy Hoàng tái nhợt: “Tôi cũng không biết, nghe âm thanh, hình như là đại pháo!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Cậu nhóc, bên ngoài có rất nhiều người đến, có nguy hiểm!”
Chương 229: Vĩnh viễn thần phục Long Quốc

“Ừm?”

Diệp Bắc Minh nhướn lông mày.

Quả nhiên cảm nhận được, ở bên ngoài cửa kho hoàng cung có rất nhiều người đến.

Hơn một trăm đại pháo, chĩa thẳng vào cửa kho!

Pằng! Pằng! Pằng!

Tấn công không ngừng.

Cánh cửa sắt dày năm mươi phân bị tấn công biến dạng, trong cả kho bừa bãi lộn xộn!

Một người đàn ông trẻ Đông Doanh ngửa cổ khóc lớn: “Phụ hoàng, người chết thảm quá!”

“Người đâu, bắn pháo cho ta, báo thù cho phụ hoàng!”

“Báo thù cho hoàng đế bệ hạ!”

“Giết Diệp Bắc Minh, báo thù cho hoàng đế bệ hạ!”

Rất nhiều đại thần tức giận gào lên.

Ầm ầm ầm!

Đạn pháo ầm ầm không ngừng tấn công kho hoang cung!

Một trăm bánh xe pháo tấn công, nhà kho cũng không đỡ được.

Lập tức sập đổ!

Diệp Bắc Minh nói tình hình bên ngoài cho Uy Hoàng.

Khuôn mặt của Uy Hoàng cũng run lên: “Đó là Chie, con trai của tôi, thái tử do đích thân tôi lập nên!”

“Nó muốn giết tôi, lên làm hoàng đế!”

Trong đôi mắt già nua của Uy Hoàng.

Tràn đầy sát ý băng lạnh.

Cho dù bên ngoài là con trai của mình!

Muốn giết mình, cũng lập tức trở thành kẻ thù của ông ta!

Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra Đông Doanh các ông rất loạn, đã là thời đại nào rồi, còn diễn loại kịch này?”

Uy Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, xin cậu giúp tôi!”

Diệp Bắc Minh nổi hứng thú nhìn ông ta: “Sao lại nói vậy?”

Uy Hoàng cắn răng: “Tôi tình nguyện… tôi tình nguyện thần phục dưới chân cậu!”

“Chỉ cần cậu giúp tôi giết sạch đám phản loạn bên ngoài đó!”

“Giữ vững vị trí của tôi trong hoàng thất Đông Doanh, những người mà cậu giết chết, và cả chuyện tập đoàn Nhuyễn Ngân, tôi sẽ giải quyết cho cậu!”

“Hơn nữa, từ nay về sau, đảo quốc Đông Doanh vĩnh viễn thần phục Long Quốc!”

“Bây giờ tôi có thể viết quốc thư ngay!”

Thụp!

Uy Hoàng quỳ dưới đất.

Ông ta bị gãy một chân.

Cố nhịn cơn đau!

Trong lòng chỉ có hoàng vị!

Những thứ khác, có thể không cần!

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Suy nghĩ một lát sau, tự cười nói: “Sư huynh, huynh nợ đệ một ân tình đấy”.

Ầm ầm!

Pháo đạn vẫn tấn công.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, đào ra một cái hố sâu dưới đất.

Sau đó.

Cùng Uy Hoàng nhảy xuống.

Chuyển đến một tấm sắt dày năm phân chặn trên không trung đỉnh đầu.



Bên ngoài.

“Bắn pháo! Bắn pháo! Bắn pháo cho tôi!”

Thái tử Chie điên cuồng hét lớn.

Trong lòng hắn rất kích động!

Cả người cũng sắp bay lên!

Nếu Uy Hoàng chết, hắn có thể kế thừa hoàng vị!

“Bắn pháo, chưa ăn cơm hả? Bắn hết sạch tất cả pháo đạn cho tôi!”

Thái tử Chie vung chân múa tay, vô cùng hưng phấn.

Khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười điên cuồng!

Tàn bạo!

Tàn sát!

Vui mừng điên dại!

Uy Hoàng chết rồi!

Hắn chính là Uy Hoàng kế tiếp!

Vì ngày hôm nay, hắn đã làm thái tử mười mấy năm!

Thậm chí thái tử Chie còn phải cảm ơn Diệp Bắc Minh, nếu không phải Diệp Bắc Minh, hắn đâu có cơ hội này?

Pháo đạn vô cùng dữ dội!

Bắn liên tiếp hơn hai tiếng đồng hồ.

Mọi thứ yên lặng trở lại!

Cả kho hoàng cung bị san bằng hoàn toàn.

Tất cả bảo vật bên trong cộng lại, có thể mua được cả Đông Doanh!

Lúc này, hóa thành tro bụi.

Nhưng Chie không quan tâm!

Bây giờ hắn là hoàng đế của Uy Quốc!

Thái tử Uy Quốc ngửa cổ hét lớn: “Phụ hoàng, kẻ giết người đã chết rồi!”

“Diệp Bắc Minh đã chết rồi!”

“Người an nghỉ đi!”

Đại thần xung quanh cũng vô cùng hiểu chuyện.

Thụp!

Có người lập tức quỳ xuống: “Bái kiến hoàng đế bệ hạ Chie!”

“Bái kiến hoàng đế bệ hạ Chie!”

“Hoàng đế bệ hạ Chie vạn tuế!”

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Các đại thần nội các đều quỳ dưới đất.

Người người nối tiếp nhau!

Thái tử Chie tươi cười: “Các vị đại thần, bình thân”.

Bỗng nhiên.

Trong nhà kho đổ nát ngập tràn khói bụi, vang lên giọng nói băng lạnh: “Chie, con trai ngoan!”

“Phụ hoàng vẫn chưa chết, con đã vội làm hoàng đế thế sao?”

Toàn hiện trường im phăng phắc!

Đám người thái tử Chie, đại thần nội các đều kinh ngạc quay đầu.

Nhìn thấy một cảnh vô cùng chấn hãi!

Chỉ thấy một người đàn ông Long Quốc chậm rãi đi ra từ trong đống đổ nát.

Phía sau là Uy Hoàng trông như nô bộc!

“Phụ hoàng?”

Thái tử Chie ngẩn người.

Các đại thần nội các khác cũng như nhìn thấy quỷ.

Một trăm xe đại bác tấn công mấy tiếng liền, đã bắn sạch tất cả pháo đạn.

Cả nhà kho hoàng cung được chế tạo từ sắt cũng phải nát tan tành, mà hai người này lại không chết?

Làm sao có thể!

Con ngươi của Uy Hoàng băng lạnh: “Chie, con trai ngoan, con làm rất tốt, đúng là rất tốt”.

Thái tử Chie thấy Uy Hoàng chưa chết, sợ đến toàn thân run lên!

Hắn cứng đờ người tại chỗ, không dám tin vào mắt của mình!

Tĩnh lặng như cái chết!

Bỗng nhiên.

Thái tử Chie gào lên: “Là giả, tất cả là giả!”

“Ông ta không phải phụ hoàng!”

“Ông ta là giả mạo, phụ hoàng thực sự đã bị Diệp Bắc Minh giết rồi!”

“Người đâu, bắt họ lại cho tôi!”

Ba võ hoàng phía sau thái tử Chie lập tức đứng ra!

Một võ hoàng đỉnh phong!

Hai võ hoàng trung kỳ!

Chính là ba võ hoàng trong đại điện đó.

Uy Hoàng sầm mặt: “Ba người các ông phản bội tôi ư?”

Ōkawa, võ hoàng đỉnh phong!

Minh chủ giới võ đạo đảo quốc Đông Doanh!

Kitaki mi yu, võ hoàng trung kỳ!

Gia chủ của gia tộc Kitaki, từ Thời kỳ Edo đã là quý tộc!

Matsu masa genta, võ hoàng trung kỳ!

Nhẫn giả của mạch Kage, ám khí, kiếm khí, độc dược, không gì là không tinh thông!

Ba người đều là cao thủ hàng đầu của Đông Doanh.

Chiếm cứ một nửa giang sơn giới võ đạo Đông Doanh.

Ōkawa là võ hoàng đỉnh phong cười lạnh lùng: “Hoàng đế bệ hạ đã chết, ông chỉ là con rối” của Diệp Bắc Minh!”

“Bây giờ thái tử Chie đã đăng cơ hoàng vị, con rối như ông có thể chết được rồi!”

Soạt!

Ba võ hoàng cùng ra tay.

Một võ hoàng trung kỳ xông về phía Uy Hoàng.

Một võ hoàng trung kỳ khác và một võ hoàng đỉnh phong.

Xông về phía Diệp Bắc Minh với khí thế bừng bừng!

Sắc mặt Uy Hoàng liên tái nhợt, ông ta tính nhầm rồi!

Ông ta vốn không ngờ, ba võ hoàng này sẽ phản bội ông ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK