Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376: Anh hùng cứu mỹ nhân

Diệp Bắc Minh sửng sốt bèn hỏi: “Sư phụ, người có biết bây giờ cô Nhan thế nào không?”

Thần Chủ Tuyệt Thế lắc đầu nói: “Thần hồn của ta quá yếu nên chỉ có thể cảm nhận được khí tức trong phạm vi trăm dặm trở lại thôi!”

“Con bé ở ngay gần đây nếu không ta sẽ không cảm nhận được!”

“Đồ nhi, con phải giúp con gái ta an toàn!”

Thần Chủ Tuyệt Thế vô cùng kích động, thần hồn vặn vẹo.

“Sư phụ cứ yên tâm, con sẽ không để cô Nhan có việc gì đâu!”, Diệp Bắc Minh nói xong thì rời khỏi nghĩa trang.

...

“Ả đàn bà này, cô dám đánh tôi à?”

Chu Thực nhìn xuống ngực mình.

Ở chỗ trái tim có một miệng vết thương trông rất ghê rợn.

Ngay khi hắn ta đang muốn xử Nhan Như Ngọc thì cô ấy bỗng rút ra một con dao đâm hắn ta bị thương.

Mặt mày hắn ta tối sầm, thi triển một thân pháp kỳ lạ đến bên cạnh Nhan Như Ngọc, bóp chặt cổ tay cô ấy.

“Đinh”, con dao rơi xuống đất.

“Buông ra!”

Nhan Như Ngọc giãy dụa.

Chu Thực đưa tay lên bóp ngực cô ấy, Nhan Như Ngọc nghiêng người kịp tránh thoát.

Xẹt xẹt.

Quần áo chỗ bả vai của Nhan Như Ngọc bị xe rách, lộ ra mảng da trắng nõn nà mềm mịn.

Chu Thực nóng người, nhe răng tiến lên: “Em Như Ngọc à, chớ sợ nhé!”

“Đợi khi em tận hưởng được điều kỳ diệu giữa nam và nữ rồi thì sẽ mê cảm giác ấy thôi!”

Nhan Như Ngọc buồn nôn, cô ấy cắn răng nói: “Dù tôi có chết cũng không để anh toại nguyện đâu!”

Cô ấy vung tay ngọc lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu của mình.

Cô ấy định tự vẫn.

Đúng là người phụ nữ mạnh mẽ mà.

Ánh mắt Chu Thực u ám, khí tức cảnh giới Động Hư ập tới.

Nhan Như Ngọc hoảng sợ phát hiện tay mình đứng im giữa không trung, dù dùng cách nào cũng không thể hạ xuống.

Chu Thực từ từ đi đến bên cạnh Nhan Như Ngọc, hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể của cô ấy: “Thơm quá!”

“Tránh ra, tránh ra đi...”, cơ thể mềm mại của Nhan Như Ngọc run rẩy, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Chu Thực càng lúc càng hưng phấn: “Ha ha ha ha, hét lên đi, dù em có la hét rách họng thì cũng chẳng một ai tới cứu em đâu!”

“Cả thế giới Tam Thiên này đều là phế vật trong mắt tôi đây, vậy ai có thể tới đây cứu em chứ?”

Dứt lời, Chu Thực cúi đầu định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nhan Như Ngọc.

Nhan Như Ngọc nhục nhã nhắm mắt lại, nước mắt ào ào tuôn ra như mưa.

"Hu hu hu, không ngờ rằng mình lại rơi vào kết cục như vậy, anh Diệp, anh đang ở đâu chứ?"

"Như Ngọc... Như Ngọc sau này không có cách nào dùng cơ thể thuần khiết đến gặp cậu, cũng không còn mặt mũi nào gặp cậu...”

Ngay tại khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Sau đó, giọng nói đầy hoảng sợ của Chu Thực lọt vào tai cô ấy: “Cậu là ai?”

Nhan Như Ngọc mở mắt, đúng lúc thấy một bóng lưng đang đứng chắn trước mặt mình.

Cơ thể cô ấy nhẹ run.

Bóng lưng này rất quen thuộc.

“Anh Diệp ư?”

Chủ nhân của bóng lưng ấy từ từ quay đầu lại, kia chính là gương mặt mà cô ấy ngày đêm mong nhớ.

“Cô Nhan, tôi tới không muộn chứ?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi.

Mắt Nhan Như Ngọc lấp đầy bởi những giọt nước mắt, vui vẻ nức nở gật đầu: “Không muộn, anh Diệp tới đúng lúc lắm!”

Diệp Bắc Minh cởi áo khoác phủ lên người Nhan Như Ngọc: “Tiếp theo cứ giao cho tôi!”

Dứt lời, anh nhìn Chu Thực như thể nhìn người chết.

Chu Thực cũng phát hiện cảnh giới của Diệp Bắc Minh vậy mà chỉ là một người tu võ cảnh giới Chân Linh đỉnh phong thôi.

“Chết tiệt! Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong? Phá chuyện hay của tôi, chết đi!”

Chu Thực nhảy lên, trong tay xuất hiện một thanh thần kiếm màu vàng.

Kiếm khí khổng lồ cuồn cuộn cả trăm mét lao nhanh về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Nhan Như Ngọc hét lên: “Anh Diệp cẩn thận đó, thực lực của hắn ta đang ở cảnh giới Động Hư!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Cảnh giới Động Hư à? Không phải tôi chưa từng giết!”

“Cái gì?”

Nhan Như Ngọc sững sờ.

Lúc này, Diệp Bắc Minh di chuyển, còn chả thèm dùng vũ khí, chỉ vung tay tung quyền.

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất vang lên, sáu con hắc long và một con huyết long lao ra từ phía sau lưng anh.

Luồng lực lượng khủng khiếp khiến Chu Thực sợ run người, suýt nữa không cầm chặt kiếm.

“Đùng đùng đoàng”, tất cả kiếm khí tan rã trong nháy mắt.

Cả người hắn ta bị thiên thạch va trúng, nện mạnh xuống mặt đất như chó: “Cậu chính là anh Diệp của cô ta à?”

Diệp Bắc Minh lười trả lời, định ra tay xử lý Chu Thực.

Bỗng nhiên.

“Súc sinh, cậu dám đánh cậu chủ tôi à?”, một giọng nói trầm khàn vang lên.

Sau đó, một lão già mặc áo xám lưng còn đứng bên cạnh Chu Thực, móc mấy viên đan dược màu đỏ trong ngực ra.

Rồi từ từ đút cho Chu Thực.

PS:

Tác giả mới thêm truyện mới:

Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Chương 1377: Chu Thực chính là cháu trai của chúng ta?

Sắc mặt Chu Thực khôi phục từ tái nhợt sang hồng hào, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Dược Nô, phế cậu ta cho tôi, tạm thời đừng giết!”

“Ông đây muốn để tên tiểu súc sinh này cảm nhận một chút, cái gì gọi là sống không bằng chết!”

“Còn phải để mọi người chơi chết tiện nhân này, để tên tiểu súc sinh kia nhìn tận mắt, lại không thể làm gì được!”

“Rõ!”, Dược Nô lạnh lùng gật đầu.

Ông ta chậm rãi lui lại một bước, dẫm chân xuống một cái!

Sau đó phóng tới trước mặt Diệp Bắc Minh như sao băng, toàn bộ khí tức của cảnh giới Hư Vương đều bộc phát!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh quanh quẩn trong di tích Côn Luân Thượng Cổ: “Long tổ, sức chiến đấu gấp mười lần!”

Gào!

Một con huyết long phóng lên tận trời!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh toả ra ánh sáng đỏ khát máu!

Dược Nô sững sờ: “Tên nhóc này lại có thể áp chế khí tức của tôi?”

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chủ động xông lên, hung hăng chém một kiếm xuống!

Dược Nô gào thét một tiếng: “Tiểu súc sinh, cậu thì tính là cái gì? Dám chủ động ra tay với lão phu ư?”

Ông ta không có chút ý định tránh né nào, thế mà lại lao về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Sau đó nâng một bàn tay khô gầy lên, chụp vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Không kiêng nể gì cả!

Nhưng trong nháy mắt lúc tiếp xúc với mũi kiếm!

“A...”

Bàn tay của Dược Nô nổ tung, hóa thành một đống máu!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nện xuống, Dược Nô chết ngay tại chỗ!

Chu Thực hoảng sợ nhìn một màn này, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Anh rất thích khiến người ta sống không bằng chết ư?”

“Nếu đã như vậy, anh hãy hưởng thụ cái gì gọi là sống không bằng chết trước đi!”

Anh đưa tay bắn ra mười ba cây kim châm, chui vào trong cơ thể của Chu Thực!

Chỉ trong chốc lát, Chu Thực điên cuồng lăn lộn trên mặt đất giống như là như chó điên, giãy dụa, không ngừng cầu xin tha thứ!

Hắn ta cảm giác giống như đang rơi vào trong địa ngục!

Lăn lộn trong chảo dầu!

Chạy bên trên núi đao!

Diệp Bắc Minh không để ý đến người này, mà là trở lại bên cạnh Nhan Như Ngọc: “Cô Nhan, cô không sao chứ?”

Nhan Như Ngọc gật đầu.

Cô ta chỉ bị doạ sợ, cũng không có gì đáng lo ngại.

Bỗng nhiên, cô ta giống như nghĩ đến cái gì đó: “Không tốt, củ cải nhỏ!”

Sau đó nhanh chóng chạy về một phương hướng, phát hiện La Vãn Vãn đang bị thương nặng trong một bụi cỏ.

Diệp Bắc Minh đi tới xem xét.

La Vãn Vãn nằm trên mặt đất, hóa thành một người đẫm máu, thoi thóp.

Diệp Bắc Minh tiến lên kiểm tra một lát, ngân châm trong tay không ngừng rơi xuống, cuối cùng đã ổn định được khí tức của cô ta!

La Vãn Vãn tỉnh lại: “Chị Nhan... Chị... Chị không sao chứ?”

“Tên khốn nạn Chu Thực kia đâu? Hắn ta có làm gì chị không...”

Đôi mắt của Nhan Như Ngọc đỏ lên: “Củ cải nhỏ, sao chị có thể có chuyện gì chứ!”

“Anh Diệp xuất hiện kịp thời, tên khốn nạn Chu Thực kia đã phải chịu trừng phạt thích đáng rồi!”

Chu Thực ở một bên đã sớm dọa chết tươi!

“Vậy... Vậy là tốt rồi...”

La Vãn Vãn nhìn Diệp Bắc Minh bên cạnh một chút, nở nụ cười sau đó ngất đi.

Cùng lúc đó, Huyền Giới, Thần Thủ cốc.

Trong khuê phòng của sư thái Tĩnh An.

Ông lão Thiên Khiếm nhếch miệng cười một tiếng: “Sư muội, mấy trăm năm không gặp, có nhớ tôi không?”

“Nói cho sư huynh biết mấy năm nay bà có đi tìm người đàn ông khác không?”

Hô hấp của sư thái Tĩnh An dồn dập: “Sư huynh... Ông… ông xấu lắm!”

“Ban đầu là ông bỏ tôi lại, lần này vừa trở về... Lại tới bắt nạt người ta!”

Mặc dù bà ta đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn còn sức quyến rũ!

Ông lão Thiên Khiếm cười nói: “Tôi còn không phải là vì cháu của chúng ta sao?”

“Bằng không, lão phu cũng lười nhác trở về!”

“Cháu của chúng ta?”

Sư thái Tĩnh An sững sờ, thân thể chợt run lên: “Sư huynh, chẳng lẽ con của chúng ta không chết?”

“Không có khả năng, năm đó con trai trúng kỳ độc, chúng ta đã đi cầu xin danh y khắp cả thiên hạ đều không ai có thể cứu được nó!”

“Bởi vậy tôi mới học y, về sau tiến vào Thần Thủ cốc, ông cũng rời đi...”

Ông lão Thiên Khiếm dừng lại, nghiêm túc gật đầu: “Không sai!”

“Tôi nhờ vào danh nghĩa của một vị cao nhân Quỷ cốc, cuối cùng đã bảo vệ được mạng sống của con trai chúng ta!”

“Nhưng mà con trai chúng ta cũng trở thành người thực vật, lão phu bắt một mỹ nữ tuyệt thế đến để lưu lại dòng dõi cho con trai chúng ta!”

“Khoan đã...”

Sư thái Tĩnh An hô hấp dồn dập, giống như là nghĩ tới điều gì: “Chẳng lẽ... Chu Thực... Chu Thực chính là cháu trai của chúng ta?”

“Đoán đúng!”

Ông lão Thiên Khiếm cười gật đầu: “Thực, chính là cháu trai ruột của chúng ta!”

“Mấy ngày nữa, nó sẽ có thể gia nhập Huyền Thiên Tông, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão nội môn!”

“Tương lai của nó cũng không cần chúng ta phải lo lắng!”

Sư thái Tĩnh An kích động: “Quá tốt rồi!”

Đột nhiên.

PS:

Tác giả mới thêm truyện mới:

Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Chương 1378: Bố là bố của con

Sắc mặt ông lão Thiên Khiếm biến đổi: “Nguy rồi...”

“Sao vậy?”, Sư thái Tĩnh An khó hiểu.

Ông lão Thiên Khiếm lấy ra một chiếc đèn ngọc từ trong nhẫn trữ vật, ngọn lửa đã tắt.

Đồng thời trên đèn ngọc đã có vết rạn!

Nhìn thấy một màn này, ông lão Thiên Khiếm giận dữ gào thét: “Không! Thực... Chết rồi!”

Đôi mắt của sư thái Tĩnh An lập tức đỏ như máu: “Là ai giết cháu của tôi!”

Bà ta không chút do dự, lấy ra một cái ngọc bài khắc đầy phù văn, rót chân nguyên vào trong đó!

Cùng lúc đó, ngọc bài trong ngực Nhan Như Ngọc đột nhiên lóe lên.

Cô ta vừa nắm chặt ngọc bài, bên trong liền truyền đến giọng nói của sư thái Tĩnh An: “Như Ngọc, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thiên Khiếm sư bá của con vừa nói Chu Thực dường như đã xảy ra chuyện rồi? Có phải mấy người gặp phải biến cố gì không?”

Nhan Như Ngọc giật mình, không nghĩ tới đối phương đã biết.

Cô ta ấp úng, một câu cũng không nói nên lời: “Sư phụ, con... chuyện này...”

Sư thái Tĩnh An nổi giận: “Nói! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Nếu như Chu Thực chết rồi, cô cũng không cần sống nữa!”

“Cô hãy chôn cùng với hắn ta đi!”

Vừa mới biết được tin tức về cháu trai, giờ phút này nếu như cháu trai chết rồi, sư thái Tĩnh An căn bản là không có cách nào tiếp nhận được!

Diệp Bắc Minh nhịn không được lên tiếng: “Có loại sư phụ nào như bà không?”

“Không quan tâm đến sự an toàn của đồ đệ mình, ngược lại còn muốn để cô ta chôn cùng một tên dơ bẩn?”

Giọng nói của sư thái Tĩnh An trầm xuống: “Nhóc con, cậu là ai?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, Chu Thực chính là do tôi giết!”

“Cái gì? Thực nha đã chết!”

Trong lòng ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An như muốn sụp đổ!

“Thằng nhãi họ Diệp, lão phu...”

Ông lão Thiên Khiếm còn chưa nói xong.

Diệp Bắc Minh đã trực tiếp bóp nát ngọc bài, thanh âm im bặt lại.

Nhan Như Ngọc sững sờ tại chỗ, không biết làm như thế nào cho phải!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thân là sư phụ, hẳn phải bảo vệ đệ tử vô điều kiện mới đúng!”

“Sư phụ cô lại vì loại người như Chu Thực mà muốn cô chôn cùng? Loại sư phụ này không nhận cũng được!”

Nhan Như Ngọc có chút bận tâm: “Sư phụ đã cứu mạng tôi, tôi làm như vậy...”

Lúc này, mộ địa trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên rung động!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một cái, thần hồn tiến vào bên trong.

Tuyệt Thế Thần Chủ nhanh chóng nói ra: “Minh nhi, ta muốn ôn chuyện với con gái ta, chỉ cần con đồng ý!”

“Thần hồn của vi sư sẽ có thể điều khiển thân thể của con trong một chốc ngắn ngủi, chỉ có như thế, ta mới có thể giao lưu với con gái mình!”

“Vâng!”

Diệp Bắc Minh đồng ý.

Anh nhìn Nhan Như Ngọc, sau đó nói ra: “Cô Nhan, chuyện xảy ra kế tiếp có thể có chút vượt qua tưởng tượng của cô!”

“Cô sẽ lập tức có thể nhìn thấy bố của mình rồi, tình huống cụ thể, cứ để ông ấy giải thích cho cô đi!”

“Bố của tôi?”

Nhan Như Ngọc vô cùng kinh ngạc, vừa định hỏi thăm.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh ảm đạm hẳn xuống!

Sau một lát, hai mắt anh sáng lên lần nữa, một cảm giác cực kỳ tang thương đánh tới!

“Ngọc nhi...”

Trong cổ họng của Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói khác.

Cả người Nhan Như Ngọc run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin: “Anh... anh Diệp? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười, giọng nói của Tuyệt Đại Thần Chủ vang lên: “Như Ngọc, bố là bố của con!”

“Diệp Bắc Minh là đồ đệ của bố, tình huống của bố rất phức tạp, chỉ còn lại một thần hồn đi theo đồ nhi này!”

“Bây giờ là thần hồn của bố mượn nhờ thân thể của cậu ấy để nói mấy câu với con!”

“Cái gì? Ông... Ông thật là bố của tôi?”

Đôi mắt Nhan Như Ngọc đỏ lên, thân thể không ngừng run rẩy.

Tuyệt thế Thần Chủ mỉm cười: “Sau lưng con có một cái bớt hình ngôi sao!”

Nhan Như Ngọc hoàn toàn ngây người!

Cái bớt ở sau lưng cô ta, dù là La Vãn Vãn cũng không biết!

Diệp Bắc Minh càng không có khả năng biết.

Chỉ có một khả năng, người trước mắt thật sự là bố của cô ta!

Nhan Như Ngọc rốt cuộc không khống chế nổi, nhào vào trong lòng Tuyệt Thế Thần Chủ!

Bố con hai người ôm chặt lấy nhau!

Sau một lát, Nhan Như Ngọc ngẩng đầu: “Bố, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Bố thật sự đã chết rồi sao?”

Tuyệt thế Thần Chủ mỉm cười: “Yên tâm, mặc dù bố đã ngã xuống, nhưng thần hồn đang ở một nơi đặc biệt!”

“Chỉ cần có đầy đủ cơ duyên sẽ có thể sống lại!”

Nhan Như Ngọc gật đầu: “Vậy mẹ của con đâu?”

Tuyệt thế Thần Chủ lắc đầu: “Bố bị người ta hãm hại, chết ở phía sau núi nhà họ Nhan!”

“Theo lý mà nói lúc ấy mẹ của con cũng ở nhà họ Nhan Huyền Giới, nhưng con lại xuất hiện trong Tinh Cung ở đại lục Cao Võ trong ba ngàn đại lục!”

“Bố suy đoán, hẳn là mẹ con đã đưa con đến Tinh Cung!”
Chương 1379: Tôi phải đến nhà họ Nhan một chuyến

“Nhà họ Nhan ở Huyền Giới?”

Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: “Con là người của nhà họ Nhan ở Huyền Giới?”

Huyền Giới nhà họ Nhan khống chế gần như là hơn một nửa thương hội ở Huyền Giới, đơn giản là như sấm bên tai!

Tuyệt thế Thần Chủ gật đầu: “Bố chính là chủ nhân của nhà họ Nhan năm đó, Nhan Thương Nam!”

Đầu óc của Nhan Như Ngọc vang lên ầm ầm!

Sau khi nghĩ lại tất cả lời của bố mình, Nhan Như Ngọc nhướng mày: “Bố, nếu bố là chủ nhân của nhà họ Nhan, tại sao lại chết ở phía sau núi nhà họ Nhan?”

Ánh mắt của Tuyệt thế Thần Chủ trầm xuống: “Bố bị người ta tính kế!”

“Lúc ấy bố đang ở thời điểm quan trọng để đột phá, đột nhiên có mười người bịt mặt đánh tới chỗ bố đang bế quan!”

“Làm hại bố bị tẩu hỏa nhập ma, vô ý ngã xuống!”

“Nhưng mà bố đã giật được mặt nạ của một người trong đó, chính là em họ của bố - Nhan Công Kình!”

“Người này ở nhà họ Nhan cũng không xuất sắc, chỉ sợ phía sau còn có một người khác hoàn toàn!”

Nhan Như Ngọc cả giận nói: “Bố yên tâm, nhất định con sẽ đòi lại công bằng cho bố!”

Tuyệt thế Thần Chủ mỉm cười: “Mọi chuyện đều đã qua, chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi!”

“Bố...”

Hai người ôn chuyện một lát.

Nhan Như Ngọc vẫn luôn nói về tình hình của mình những năm gần đây, Tuyệt Thế Thần Chủ lẳng lặng lắng nghe.

Không biết qua bao lâu, Nhan Như Ngọc ngẩng đầu: “Bố, đợi sau khi con tìm được mẹ, người một nhà chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau!”

Trên mặt Diệp Bắc Minh hiện lên một vẻ xấu hổ: “Cô Nhan, thần hồn của sư phụ đã đi rồi...”

Giờ phút này, Nhan Như Ngọc đang dựa sát vào nhau trong ngực anh, hai người bốn mắt nhìn nhau...

Lúc này Nhan Như Ngọc đang giang hai tay ôm lấy eo Diệp Bắc Minh, chôn đầu ở trong ngực anh!

Diệp Bắc Minh ôm lấy bờ vai của cô ta.

Hai người như là một đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt vậy!

“A!”

Nhan Như Ngọc kinh ngạc hô lên một tiếng.

Giống như là nai con bị hoảng sợ nhảy dựng lên!

Cô ta muốn lui lại!

Nhưng bởi vì quá gấp, thân thể mất đi cân bằng, lại ngã vào trong lòng Diệp Bắc Minh lần nữa!

Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo thon của cô ta, một cảm giác nóng bỏng đánh tới!

Gương mặt xinh đẹp của Nhan Như Ngọc trong nháy mắt đỏ bừng: “Anh Diệp... Tôi... Chân của tôi hình như bị trẹo rồi...”

“Cô ngồi xuống, tôi xem một chút cho cô”, Diệp Bắc Minh nói.

“Được”.

Nhan Như Ngọc gật đầu, yên lặng ngồi xuống!

Diệp Bắc Minh cởi giày của cô ta ra, một bàn chân ngọc không tì vết xuất hiện ở trước mắt.

Vị trí mắt cá chân có chút sưng đỏ!

Diệp Bắc Minh kiểm tra một lát: “Xương cốt hơi trật một chút, tôi bó xương cho cô là được!”

“Ừm”.

Nhan Như Ngọc ngượng ngùng gật đầu.

Diệp Bắc Minh bắt lấy chân của cô ta, tiện tay uốn éo!

Trong chốc lát, toàn thân Nhan Như Ngọc giống như là bị dòng điện xuyên thấu!

Loại cảm giác này, cô ta đã từng mơ tưởng vô số lần ở trong mơ!

Sau một lát.

Diệp Bắc Minh buông chân của Nhan Như Ngọc ra: “Đã tốt rồi, cô thử một chút xem có thể đứng lên được không!”

Trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Như Ngọc hiện lên một vẻ mất mát, chậm rãi đứng dậy: “Anh Diệp, cảm ơn, chân của tôi đã hết đau rồi”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô Nhan, tiếp theo cô có tính toán gì không?”

Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: “Trước khi gặp được thần hồn của bố, tôi chỉ muốn biết anh Diệp có an toàn hay không thôi!”

“Bây giờ anh Diệp đã an toàn, tôi cũng yên lòng”.

“Vừa rồi tôi đã nghe bố nói, biết được có khả năng mẹ tôi vẫn còn sống!”

“Cho nên, tôi phải đến nhà họ Nhan một chuyến, điều tra rõ ràng hết mọi chuyện!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Một mình cô đi chỉ sợ rất nguy hiểm!”

“Không bằng thế này đi, chúng ta đi cùng với nhau trước”.

“Chờ tôi xử lý xong chuyện trong tay, tôi sẽ đến Huyền Giới với cô một chuyến!”

Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô ta cảm kích nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, tôi không muốn đợi một giây nào cả!”

“Nếu như là anh Diệp, mẹ mình sống chết không rõ, cậu sẽ làm như thế nào?”

Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, quả quyết trả lời: “Đương nhiên là điều tra rõ ràng hết mọi chuyện!”

“Cậu yên tâm, tôi lại không phải kẻ ngốc!”

Nhan Như Ngọc mỉm cười: “Tôi sẽ đi điều tra dưới tình huống đã bảo đảm an toàn, hơn nữa bố tôi đã nói cho tôi có một chỗ ẩn giấu tín vật rồi!”

“Chỉ cần lấy được thứ đó, tôi đi tìm một vị lão tổ của nhà họ Nhan, nhất định ông ta sẽ giúp tôi!”

Cô ta suy nghĩ một chút, nhìn thoáng qua La Vãn Vãn.

“Anh Diệp, làm phiền cậu chăm sóc Vãn Vãn”.

Diệp Bắc Minh đưa La Vãn Vãn vào trong sơn cốc Côn Lôn Hư.

Nhan Như Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh một chút, vừa mới chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh lấp lóe ánh sáng.

Trong lòng của anh khẽ nhúc nhích, lấy từ đó ra một cái ngọc bội, bên trong lập tức vang lên giọng nói của Lục Bạch Hạc: “Chủ nhân, tôi đã điều tra được tin tức mà anh muốn tôi điều tra rồi!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao? Tin tức gì?”
Chương 1380: Vì sao đại sư tỷ tôi lại chết

Lục Bạch Hạc nhanh chóng nói ra: “Chủ Luân Hồi mà anh muốn tìm, tôi tạm thời không tra được!”

“Nhưng tin tức về Lạc Khuynh Thành của nhà họ Lạc thuộc mười tộc Hỗn Độn mà chủ nhân nói, thuộc hạ đã tra được!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Đại sư tỷ của tôi sao rồi?”

“Chuyện này...”

Lục Bạch Hạc sợ đến mức không dám nói lời nào!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Chẳng lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Bạch Hạc nuốt nước miếng một cái: “Chủ nhân... Tôi rất tiếc, đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành của anh...”

“...Đã chết!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng, chín con Ma Long màu đen Ma Long phía sau anh phóng lên tận trời!

Gào!

Một giây sau.

Toàn bộ bầu trời trên sơn cốc đều biến sắc, tia chớp màu đỏ ngòm hiện ra!

Đại não Diệp Bắc Minh trong nháy mắt trống rỗng, con ngươi tràn ngập tơ máu: “Lục Bạch Hạc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Đại sư tỷ của tôi làm sao lại chết? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

Lục Bạch Hạc giải thích: “Chủ nhân, sau khi thuộc hạ biết việc này cũng cực kỳ kinh ngạc, cho nên đã đặc biệt cho người đi điều tra!”

“Việc này liên quan đến đế tử nhà họ Vạn của mười tộc Hỗn Độn, Vạn Càn!”

“Vạn Càn?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh bộc phát ra một sát ý ngút trời!

Anh khàn khàn mở miệng: “Nói ra tất cả những gì ông điều tra được! Nếu như dám giấu diếm một câu nào, tôi sẽ khiến ông chết không có chỗ chôn!”

“Vâng, chủ nhân!”

Lục Bạch Hạc đã được chứng kiến thủ đoạn kinh khủng của Diệp Bắc Minh, không dám giấu diếm.

Nói ra một năm một mười!

“Thuộc hạ mua được một số người nhà họ Lạc, tra được tin tức cụ thể!”

“Vạn Càn vẫn luôn ngấp nghé Lạc Khuynh Thành, nhiều lần tỏ tình đều bị từ chối!”

“Nửa tháng trước đó, Vạn Càn lấy thân phận đế tử tạo áp lực, bắt nhà họ Lạc phải gả Lạc Khuynh Thành cho hắn ta!”

“Nhà họ Lạc không dám đắc tội Vạn Càn, lại không dám đắc tội Thần Đế phía sau nhà họ Vạn, thế là đã đồng ý hôn sự này!”

“Vốn dĩ hôn sự đã được định ra vào đầu tháng sau, Lạc Khuynh Thành cũng bị giam lỏng!”

Nói đến đây, Lục Bạch Hạc dừng lại!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm đến đáng sợ: “Nếu hôn sự đã định vào tháng sau, vì sao đại sư tỷ tôi lại chết!”

Lục Bạch Hạc nói: “Đêm khuya hôm qua, có thể là Vạn Càn uống nhiều, xâm nhập vào trong khuê phòng của Lạc Khuynh Thành...”

“Tình huống cụ thể thì thuộc hạ không được biết, chỉ biết là một giờ sau Vạn Càn vội vã rời đi...”

“Lúc này người nhà họ Lạc mới phát hiện, Lạc Khuynh Thành đã chết!”

“Chủ nhân, rất có thể sư tỷ của anh đã bị Vạn Càn làm bẩn...”

Diệp Bắc Minh phẫn nộ hét to: “Ông im ngay!”

“Vạn Càn! Mày thật đáng chết!”

Hai mắt anh đỏ như máu, chưa bao giờ muốn giết người giống như bây giờ!

Ma khí sôi trào!

Phía sau là chín con Ma Long gào thét!

Nhan Như Ngọc ở bên cạnh giật nảy mình!

Dù là Lục Bạch Hạc đang ở Huyền Giới, giờ phút này cũng cảm thấy một khí lạnh vô tận!

...

Huyền Giới, tộc Hỗn Độn, nhà họ Lạc.

Trong một thiên điện phía sau, Lạc Vô Tà mặc một bộ đồ tang quỳ trên mặt đất, con mắt đỏ bừng: “Chị! Chị sẽ không chết vô ích đâu!”

“Em thề nhất định sẽ giết Vạn Càn!”

Cậu ta vừa thốt lời này ra khỏi miệng, lập tức khiến những người khác của nhà họ Lạc đang quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng!

Vạn Càn là đế tử!

Chỉ dựa vào câu nói này, một khi truyền đến trong tai Vạn Càn, Lạc Vô Tà tuyệt đối chết chắc!

“Mấy người đang làm gì thế? Khóc sướt mướt ồn ào quá!”, Một giọng nói cay nghiệt vang lên, tất cả mọi người trong điện đều ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy.

Một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, ý cười đầy mặt đi tới: “Lập tức dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho tôi, về sau nơi này chính là nhà kho của bản tiểu thư!”

Một đám hạ nhân tiến lên muốn dỡ bỏ linh đường!

Lạc Vô Tà cả giận nói: “Lạc Kiều, linh cữu của chị tôi đang đặt ở đây, cô muốn làm gì?”

Lạc Kiều khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Người đều chết rồi, còn chiếm đất làm cái gì?”

“Bây giờ bản tiểu thư muốn sử dụng nơi này, cho nên bảo mấy người xéo đi, có vấn đề gì không?”

“Mấy người còn đứng ngây đó làm gì? Ném quan tài của tiện nhân kia ra ngoài cho tôi!”

“Rõ!”

Một đám hạ nhân tiến lên, trực tiếp phá huỷ linh đường!

Lạc Vô Tà rút ra một thanh trường kiếm, bảo vệ quan tài của Lạc Khuynh Thành: “Ai dám tới gần quan tài của chị tôi một bước, tôi sẽ giết không tha!”

Lạc Kiều nháy mắt.

Một người đàn ông trung niên sải bước ra, đứng ở trước mặt Lạc Vô Tà: “Đừng chắn đường của tiểu thư, cút đi!”

“Đừng đụng vào chị tôi!”, Lạc Vô Tà quát lên một tiếng lớn, trường kiếm chém tới chỗ người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!”

Ông ta tiện tay bắt lấy trường kiếm, dùng sức bẻ gãy.

“Keng” một tiếng, trường kiếm gãy thành hai đoạn!

Sau đó ông ta đấm ra một quyền, Lạc Vô Tà bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi lên trên quan tài!

Lạc Kiều phất phất tay: “Ném quan tài của tiện nhân này ra bên ngoài!”

Đám người bên dưới tiến lên.

“Chị, đừng mà...”, Lạc Vô Tà còn muốn ngăn cản.

Người đàn ông trung niên dẫm một chân lên lưng Lạc Vô Tà, khiến cậu ta không có cách nào động đậy!

Ngay lúc hạ nhân nhà họ Lạc sắp xê dịch quan tài đi, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chờ một chút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK