Chu Hoàng còn chạy về phía trước hai bước theo bản năng, quay đầu trừng Diệp Bắc Minh một chút: "Cảm ơn anh Diệp!"
Đậu má!
Mấy người đàn ông trung niên hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mẹ nó tình huống gì đây?
Người ta đối xử với cô như vậy mà cô vẫn còn cảm ơn người ta?
Chẳng lẽ tiểu thư thật sự... có sở thích kia sao?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: "Bệnh kín trong cơ thể cô đã bị tôi hoàn toàn loại trừ rồi".
"Đây cũng là do cô luyện công từ khoảng 6 tuổi dẫn đến đúng không?"
Chu Hoàng giật mình: "Anh Diệp, ngay cả cái này anh cũng biết sao?"
Mấy người đàn ông trung niên ngây ra!
Bệnh kín trong cơ thể tiểu thư đã bị loại trừ rồi?
Ông trời ơi..!
Chẳng lẽ vừa rồi là đang chữa bệnh?
Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, cách làm này đúng là rất mới lạ!
“Không phải là tên nhóc này cố ý đấy chứ?”, mấy người thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Bắc Minh không giải thích: "Sau khi cơ thể cô bị hao tổn, hẳn là đã được cao nhân cứu giúp, nếu không chắc hẳn cô đã sớm tàn phế rồi".
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng nóng lên, gật đầu: "Không sai, phụ thân đã tìm một ân sư cho tôi, người đó đã cứu tôi".
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn cô ta: "Từ đó về sau, cô vẫn luôn dùng thuốc để điều trị thân thể đúng không?"
Chu Hoàng có chút kinh ngạc: "Anh Diệp, sao anh nhìn ra được?"
Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy thâm ý: "Bởi vì bắt đầu từ khi đó, trong thân thể của cô đã bị người ta hạ một loại độc dược mãn tính!"
"Đương nhiên, loại độc dược này cũng không trí mạng!"
"Nhưng mà nó cũng sẽ hủy hoại con đường võ đạo của cô, cả đời này cô chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Hợp Nhất là căng nhất".
Anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không cần suy nghĩ đến việc tăng lên nữa, bởi vì căn cơ của cô đã bị phá hỏng rồi,"
"Cái gì?"
Thân thể mềm mại của Chu Hoàng run rẩy.
Đối với cô ta mà nói, tin tức này quả thực là sấm sét giữa trời quang!
"Anh Diệp, anh nói thật sao?"
"Tôi không cần thiết lừa cô!"
"Là ai, rốt cuộc là ai hạ độc cho tôi?"
"Cô thử nghĩ một chút, những dược liệu này là ai chuẩn bị cho cô".
Nghe thấy lời này, trái tim của Chu Hoàng lập tức chấn động.
Cô ta bừng tỉnh: "Là cô ta? Vì sao chứ?"
Diệp Bắc Minh lười hỏi nhiều: "Xem ra cô đã biết là ai, nếu như vậy, hai chúng ta thanh toán xong".
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Chu Hoàng vội vàng ngăn cản Diệp Bắc Minh: "Diệp thần y, nếu ngài có thể nhìn ra tôi trúng độc, mà lại biết trong cơ thể tôi có bệnh kín!"
"Ngài nhất định sẽ có biện pháp giải độc chứ?"
"Xin ngài hãy giải độc cho tôi, Chu Hoàng nợ ngài một ơn tình!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tôi đã giải độc cho cô rồi, bây giờ cô đã không còn vấn đề gì nữa".
"Hả?"
Chu Hoàng ngây người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh: "Đã giải độc?"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Cũng chưa hoàn toàn giải độc đi, còn cần chờ độc tố hoàn toàn bài xuất ra bên ngoài cơ thể đã".
Chu Hoàng kích động hỏi một câu: "Phải làm sao mới có thể bài xuất độc?"
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Hoặc là từ phía trên, hoặc là từ phía dưới!"
Anh cảm thấy cũng gần đến thời gian rồi.
Vèo
Trong nháy mắt đã biến mất.
Một giây sau.
"Phẹt! Phẹt!"
Đằng sau Chu Hoàng phát ra những âm thanh không thể miêu tả.
Một thứ mùi tỏa ra!
Mấy người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lui lại.
"A!"
Chu Hoàng thẹn thùng dậm chân, không đằng sau Diệp Bắc Minh chạy nhanh như vậy!
Mấy phút sau.
Mọi người mới xích lại một lần nữa:
"Tiểu thư, Diệp Bắc Minh này có đáng tin không?"
Chu Hoàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà: "Tên khốn này lại khiến tôi mất mặt, quá đáng ghét!"
"Nhưng mà cũng phải làm được chuyện đã đồng ý với anh ấy!"
"Chỉ bằng y thuật của anh ấy đã vượt xa đám lang băm kia của nhà họ Chu rồi! Lại càng không cần phải nói đến thiên phú võ đạo!"
Một người đàn ông trung niên nhíu mày: "Thế nhưng tên nhóc này nói năng quá hùng hồn, lại còn nói mình có năng lực hủy diệt gia tộc cổ bên trên nữa?"
"Đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Hơn nữa hành vi của cậu ta đối với tiểu thư vừa rồi, quả thực là..."
Chu Hoàng hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, trong cơ thể lại có một dòng điện dâng lên: "Im ngay, không được nói!"
"Ai cũng không được phép truyền chuyện này ra ngoài, nếu không mấy ông biết kết cục rồi đấy".
"Rõ!"
Mấy người vội vàng trả lời.
Chu Hoàng nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Bắc Minh anh chờ đấy cho bản tiểu thư, lần sau bản tiểu thư nhìn thấy anh, nhất định sẽ đánh... mông anh!”
...
Long Đô Đại Chu, bên trong đại điện hoàng cung.
Chu Lạc Ly ngồi trên long ỷ, phía dưới là quần thần đang xúc động phẫn nộ.
"Trưởng công chúa, bây giờ phương bắc náo động, địch quốc xâm lấn, biên cảnh thất thủ, xin người hãy lập tức hạ chỉ quyết định!"
"Đáng tiếc, đại tướng quân đã không còn, nếu như cậu ấy còn sống, sao có thể để đám đạo chích phương bắc kia hoành hành được?"
"Đại tướng quân mất sớm quá!"
"Có đại tướng quân ở đây, Đại Chu chúng ta sẽ còn có ít nhất là ba trăm năm an bình!"
"Đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng cũng đáng hận!"
Một vài lão thần đấm ngực dậm chân.
Một lão già cười lạnh: "Ha ha, nếu không phải trưởng công chúa thiên vị Ám Dạ Vương Diệp Bắc Minh, sao cậu ta lại dám giết đại tướng quân?"
"Ai nói không phải chứ!"
"Ám Dạ quân vương vốn chính là tội nhân của Đại Chu, hậu nhân của cậu ta lại làm dao động căn cơ đất nước lần nữa, càng là tội thêm một bậc!"
"Thần xin lệnh, tước bỏ phong hào của Ám Dạ Vương, nhốt đám người nhà họ Diệp vào tù, chém đầu răn đe!"
"Thần tán thành!"
"Thần tán thành!"
"Thần cũng tán thành!"
Chương 652: Khôi phục lại thân xác cho Long Đế
Bịch! Bịch! Bịch!
Hơn nửa quan văn võ cả triều đều quỳ xuống.
Mộ Thiên Thiên vô cùng tức giận: "Mấy người có ý gì?"
"Rõ ràng là Dương Thiên tự mình từ bỏ chức vị đại tướng quân, chủ động khiêu khích Ám Dạ Vương!"
Bát vương gia khẽ cười một tiếng: "Mộ Thiên Thiên, cô chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, không có quyền lên tiếng ở đây!"
"Tôi..."
Mộ Thiên Thiên đang định phản bác.
Chu Lạc Ly khẽ kêu một tiếng: "Yên lặng!"
"Ngày mai bản cung sẽ ngự giá thân chinh, về phần người nhà của Ám Dạ Vương, ai cũng không được động vào!"
"Còn có mấy người nhà họ Diệp mới từ Côn Luân Hư trở về, nếu mấy người ai dám động vào một sợi lông của bọn họ lúc bản cung ngự giá thân chinh!"
"Đợi bản cung về triều sẽ diệt chín tộc!"
"Bãi triều!"
Chu Lạc Ly vứt xuống câu nói sau cùng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng người Chu Lạc Ly biến mất, Bát vương gia không ngừng cười lạnh: "Vậy cũng phải đợi cháu trở về đã!"
"Lạc Ly, tuyệt đối đừng nên trách chú tám đấy!"
"Bệ hạ đã không được, sao một cô gái như cháu vẫn ngồi ở trên vị trí đó chứ?"
...
Diệp Bắc Minh vừa trở lại cấm địa long mạch.
"Long Đế, bây giờ tôi có thể khôi phục lại thân xác cho ông rồi!"
"Ông có thể nói cho tôi nên làm như thế nào!"
Bên trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Tố Hồn bia lập tức sáng lên.
Một bóng người đỏ như máu vọt thẳng ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Hiện lên ở trước người Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu... cậu xác định sao?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời!"
Sắc mặt Long Đế vô cùng nghiêm túc: "Thế nhưng cậu đã dung hợp long huyết, bây giờ máu của cậu quá quý giá!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cho dù trong cơ thể tôi có thần huyết, nhưng nếu đã đồng ý với ông thì không cần quan tâm làm gì".
"Ha ha ha ha!"
Long Đế ngửa mặt lên trời cười to: "Tốt lắm nhóc con, khó trách cậu có thể đi đến ngày hôm nay!"
"Cho dù cậu không có bố mẹ nghịch thiên, nhưng thành tựu của cậu chắc chắn cũng tuyệt đối sẽ không thấp!"
"Đã như vậy, bản đế sẽ không từ chối nữa!"
"Tôi có một bản "Tố Hồn Tái Tạo Công", đây là con át chủ bài của tôi, có thể dùng bí pháp này để tái tạo lại thân xác!"
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Lão già này vẫn còn giấu giếm tôi đúng không?"
"Ha ha ha ha!"
Long Đế cũng không che giấu: "Diệp Bắc Minh, bản đế chỉ còn lại một sợi tàn hồn, quả thực là rất sợ hãi!"
"Trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có tấm lòng ngay thẳng như cậu đâu".
"Có một số người bề ngoài nhìn có vẻ vô hại, trên thực tế còn ác độc hơn rắn rết gấp mười ngàn lần!"
Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm: "Được rồi, đừng thổi phồng nhau nữa".
"Long Đế, tôi sẽ tái tạo lại thân xác cho ông!"
"Khoan đã!"
Long Đế có chút khẩn trương.
Diệp Bắc Minh dừng lại nhìn huyết ảnh của Long Đế: "Sao vậy?"
Sắc mặt Long Đế vô cùng nghiêm túc: "Diệp Bắc Minh, Tố Hồn Tái Tạo Công chỉ có thể sử dụng một lần với mỗi một tàn hồn!"
"Tôi chỉ có một cơ hội, nếu như cậu thất bại tôi sẽ không còn khả năng sống lại nữa!"
"Cho nên cậu phải thận trọng!"
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Anh nhìn qua Tố Hồn Tái Tạo Công một lần, lại tái hiện một lần ở trong đầu.
Cuối cùng.
Anh mở mắt ra: "Được rồi".
Long Đế giật nảy cả mình: "Đờ mờ, Diệp Bắc Minh, vừa mới qua một giờ thôi!"
"Vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được rồi?"
Diệp Bắc Minh tự tin gật đầu: "Cảm giác không khó lắm!"
"Đờ mờ!"
Long Đế không nhịn được nói tục: "Hay lắm nhóc con, cậu đúng là quá yêu nghiệt!"
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Tố Hồn bia, tái tạo xương!"
"Tinh huyết ra, ngưng tụ thân xác!"
"Hôm nay Diệp Bắc Minh tôi lấy tinh huyết ngưng tụ thân xác cho Long Đế, trợ giúp ông ta sống lại!"
Khi Diệp Bắc Minh vừa dứt lời.
Ầm!
Một tầng huyết khí tuôn ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh, trong nháy mắt hóa thành một bóng người.
Trong chốc lát.
Toàn bộ cấm địa long mạch lập tức nổi lên gió táp mưa sa, lập tức rơi vào trong đêm tối!
Bầu trời từ màu xanh hóa thành màu đỏ như máu, bốn phương tám hướng chỉ có tăm tối!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Đây là chuyện gì?"
Những tiếng kêu kinh ngạc truyền đến.
Đám người Khương Tử Cơ, Đạm Đài Yêu Yêu, Liễu Như Khanh lập tức xuất hiện.
Tiêu Nhã Phi theo ở phía sau.
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lôi Bằng cũng chạy tới.
Nhìn thấy một màn này, tất cả đều kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
Xung quanh cơ thể Diệp Bắc Minh, huyết quang chuyển động!
Thế mà ở trong những huyết quang kia lại có mấy ngàn con lệ quỷ đang giãy giụa!
Toàn bộ cấm địa long mạch giống như là Tu La Địa Ngục vậy!
"Tiểu sư đệ đang làm gì thế?"
Đám người vô cùng sợ hãi, hô hấp dồn dập.
Tiêu Nhã Phi khẩn trương nói: "Anh Diệp..."
Một giây sau.
Những quỷ ảnh kia phát ra một tiếng cười làm người ta sợ hãi: "Khặc khặc khặc!"
Sau đó nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Long Đế quát lên một tiếng lớn: "Nhóc con, cẩn thận!"
"Đừng để đám lệ quỷ này kéo vào bên trong huyết quang, nếu không cậu sẽ bị phản phệ!"
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là yêu ma quỷ quái thôi, yêu ma quỷ quái có gì mà phải sợ?"
Đột nhiên.
Con mắt thần ma giữa trán anh mở ra, một luồng ánh sáng màu đen phóng ra!
"A!"
Mấy ngàn con lệ quỷ kêu thảm một tiếng, tan rã ra giống như băng tuyết nhìn thấy ánh nắng.
"Ông trời ơi..!"
Đám người kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt ai nấy đều tràn đẩy vẻ không thể tin được.
Chương 653: Tầng thứ mười bảy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra
Tất cả huyết quang ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một bóng người giống huyết ảnh của Long Đế như đúc!
Long Đế cười to: "Ha ha ha, xong rồi!"
"Diệp Bắc Minh, nhóc con cậu quả nhiên là một thiên tài!"
Ầm!
Huyết ảnh của Long Đế lập tức chui vào trong thân xác, chồng lên nhau.
Loại cảm giác được sống lại này khiến Long Đế vô cùng kích động, nước mắt tuôn đầy mặt: "Mấy chục ngàn năm, Long Đế tôi lại có ngày được sống lại?"
"Diệp Bắc Minh, từ giờ trở đi cậu chính là người bạn chí cốt của Chí Tôn Long Đế tôi!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Từ khi gặp nhau, ông cũng đã giúp tôi rất nhiều!"
"Nhưng mà tôi muốn hỏi một câu, nếu ông đã có thể sống lại".
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc: "Có phải những người đã chết khác cũng có thể sống lại không?"
Bố mẹ nuôi và anh trai chết thảm.
Người hầu trung thực Lâm Thương Hải cũng hi sinh vì anh!
Nếu như có thể để bọn họ sống lại.
Cho dù có khó khăn thế nào, Diệp Bắc Minh cũng sẽ đi thử một chút!
Long Đế nhướng mày: "Cậu muốn phục sinh người bình thường, chỉ sợ không có khả năng!"
Kỳ vọng trong lòng Diệp Bắc Minh dập tắt trong nháy mắt: "Vì sao?"
Long Đế nghiêm túc giải thích: "Người anh em Bắc Minh, tôi có thể sống lại là bởi vì có một sợi tàn hồn!"
"Sau đó, tàn hồn lại không bị chôn vùi".
"Cho nên tôi mới có thể sống đến bây giờ, cậu muốn làm bọn họ sống lại, trừ khi bọn họ cũng có thần hồn!"
"Nhưng cậu phải biết, người tu võ căn bản không có cách nào ngưng tụ thần hồn".
"Chứ đừng nói đến là người bình thường!"
Bố mẹ nuôi và anh trai đã chết đi năm năm, cho dù có thần hồn, chỉ sợ cũng sớm đã tan biến.
Cảnh giới của Lâm Thương Hải quá thấp, cũng không thể ngưng tụ thần hồn.
Diệp Bắc Minh có chút không cam tâm: "Long Đế đại ca, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?"
"Chuyện này..."
Long Đế do dự, sau đó trầm mặc.
Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: "Long Đế đại ca, chẳng lẽ còn có cơ hội để người chết sống lại ư?"
Long Đế trầm mặc một lát, lúc này mới nghiêm túc mở miệng: "Người anh em Bắc Minh, nếu như trên thế giới này thật sự tồn tại Minh giới, có lẽ có thể tìm ra linh hồn của bọn họ ở nơi đó!"
"Nhưng mà rốt cuộc có Minh giới hay không vẫn là một chuyện khác!"
Diệp Bắc Minh giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng: "Minh giới?"
Long Đế lắc đầu: "Tôi cũng chỉ nghe những người khác nói, là thật hay là giả thì tôi cũng không biết".
"Nhưng nếu quả như thật có Minh giới, nói không chừng có thể tìm được thần hồn của người mà cậu muốn phục sinh!"
"Minh giới?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ.
Anh ghi nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.
Long Đế thở dài một tiếng: "Được rồi, mọi bữa tiệc trên đời này đều có lúc kết thúc!"
"Người anh em Bắc Minh, tôi đi đây!"
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ: "Ông vừa sống lại, không tu dưỡng mấy ngày sao?"
Long Đế cười một tiếng: "Ha ha, thế thì không cần".
"Tôi đã không được ngắm nhìn thế giới này mấy chục ngàn năm rồi, hơn nữa tôi cũng có chuyện phải đi hoàn thành!"
"Người anh em Bắc Minh, nhất định chúng ta sẽ có ngày gặp lại!"
"Đến lúc đó chúng ta hãy tỉ thỉ một trận!"
Xoẹt!
Một giây sau.
Một con rồng đỏ như máu bộc phát ra từ trong cơ thể Long Đế, đưa ông ta rời khỏi cấm địa long mạch.
Khương Tử Cơ, Đạm Đài Yêu Yêu, Liễu Như Khanh các cô ta lúc này mới đi tới.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tử Cơ vô cùng nghiêm túc: "Tiểu sư đệ, người vừa rồi là ai?"
Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích: "Một người bạn già".
Trên gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu là vẻ khó hiểu: "Tiểu sư đệ, lần này em trở về từ Thiên Hạ Đệ Nhất các, lại tăng lên một cảnh giới lớn!"
"Tiếp theo em có tính toán gì không?"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Mẹ em bảo em đi xử lý ba chuyện".
"Thứ nhất, tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các lấy thứ mà bố để lại cho em!"
"Thứ hai, rửa sạch oan khuất cho nhà họ Diệp Côn Luân Hư!"
"Thứ ba, gia nhập vào Thanh Huyền Tông!"
"Chuyện thứ nhất đã hoàn thành, em định xử lý xong chuyện ở hoàng triều Đại Chu rồi lập tức đi Thanh Huyền Tông!"
Liễu Như Khanh tán đồng gật đầu: "Cần bọn chị hỗ trợ không?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Thất sư tỷ, các chị đã giúp em nhiều rồi".
"Bây giờ đến lượt em bảo vệ các chị".
"Các chị đến Thanh Huyền Tông trước đi, em xử lý xong chuyện ở hoàng triều Đại Chu sẽ lập tức đến gặp các chị!"
Lăng Thi Âm sững sờ: "Thiếu chủ, ngài đi rồi, vậy chúng tôi thì sao?"
Ngô Khinh Diên cũng gấp gáp: "Đúng thế chủ nhân!"
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười để hai người yên tâm: "Giới phàm tục vẫn là nhà của tôi, Côn Luân Hư chỉ là nơi tôi vùng lên thôi".
"Mọi người cứ ở lại nơi này, thay tôi phát triển thật tốt!"
"Chuyển hết tất cả các thế lực ra bên ngoài cấm địa long mạch".
"Nếu có nguy hiểm, nhân vật nòng cốt có thể tiến vào cấm địa long mạch để tránh né!"
"Cộng thêm chục ngàn con ma thú kia, chắc hẳn mọi người sẽ có thể yên tâm!"
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên nhìn thoáng qua nhau, quỳ một chân xuống: "Tuân lệnh!"
Đột nhiên, giọng nói có chút bất mãn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, cậu đúng là người bận rộn".
"Vẫn phải để tôi nhắc nhở sao? Cậu có thể tiếp tục mở tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra rồi!"
Diệp Bắc Minh để mọi người rời đi trước.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, anh liền tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tầng thứ mười bảy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra!
Ầm!
Trong nháy mắt tiến vào tầng thứ mười bảy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một loại khí tức tử vong đập vào mặt.
Loại khí tức này cũng không phải là của tầng thứ mười bảy!
Mà là đến từ mặt phẳng ở chính giữa!
Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy thứ trên mặt phẳng, con ngươi kịch liệt co vào một chút: "Đây là..."
Chương 654: Phần thưởng của cậu quá nghịch thiên
"Lại là một thanh binh khí!"
Diệp Bắc Minh có chút kích động.
Trước đó, anh chỉ lấy được mỗi kiếm Đoạn Long từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Kiếm này có uy lực khủng bố đến mức nào, trong lòng Diệp Bắc Minh biết rất rõ!
Bây giờ.
Lại có thêm một thanh binh khí, làm sao anh có thể không kích động được chứ?
Phía trước.
Một thanh liêm đao đen nhánh lơ lửng trên mặt phẳng.
Loại sát ý như thần chết kia truyền đến từ trong thanh liêm đao này!
Chuôi liêm đao cao gần bằng Diệp Bắc Minh!
Trên đỉnh là mũi nhọn giống như một vầng trăng khuyết!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, cẩn thận nhìn sang.
Anh không khỏi giật mình kêu lên!
Ở trên thanh liêm đao này có khắc vô số đồ án ác quỷ vặn vẹo.
Điều càng khiến người ta phải sợ hãi chính là bọn chúng lại đang động đậy!
Cứ như là đang sống vậy!
Một giây sau.
Trong đầu Diệp Bắc Minh hiển hiện một tin tức:
"Thần Ma Liêm Đao, phẩm cấp: Không rõ!"
"Phệ hồn, chém quỷ, tru thần, diệt thiên!"
Mí mắt Diệp Bắc Minh nhảy một cái: "Ăn nói hùng hồn thế sao?"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Thần Ma Liêm Đao này so sánh với kiếm Đoạn Long thì cái nào mạnh hơn?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra ba chữ: "Kiếm Đoạn Long!"
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tiện tay bắt lấy Thần Ma Liêm Đao!
Rầm rầm!
Một luồng ma khí kinh khủng bộc phát ra từ bên trong Thần Ma Liêm Đao.
Khí tức cuồn cuộn, nhiệt độ trong toàn bộ tầng thứ mười bảy của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng!
Thậm chí trên mặt đất còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!
"Giết!"
Anh quát to một tiếng.
Sau đó chém Thần Ma Liêm Đao về phía trước!
Ầm ầm!
Vạn quỷ khóc thét, ma khí không ngừng sôi trào giống như là tận thế vậy!
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng hơi há miệng, thở hổn hển: "Ma khí thật mạnh, lạnh lẽo, vô tình, giết chóc!"
"Tại sao tôi lại có cảm giác Thần Ma Liêm Đao mạnh hơn kiếm Đoạn Long nhỉ?"
"Kiếm Đoạn Long ở trong tay tôi cũng không có loại cảm giác này!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường trả lời: "Nhóc con, Thần Ma Liêm Đao đang ở trạng thái mạnh nhất!"
"Kiếm linh của kiếm Đoạn Long đã bị phế đi, có lẽ đang ngủ say, có lẽ là đã chết".
"Cậu nói xem so sánh kiểu gì?"
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Thì ra là thế!"
"Có thanh liêm đao này, gặp phải cuộc chiến sống còn nào, tôi cũng có thể nắm chắc nhiều hơn".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trợn mắt lên: "Nhóc con, đã bao giờ cậu có nổi một cuộc chiến sống còn nào chưa? Không chừng lúc nào đó lại có thêm một đại lão là người của cậu nhảy ra đấy chứ".
Tiến vào tầng thứ mười tám.
Trên mặt phẳng nhỏ chỉ có một cái hộp.
Anh mở ra xem, thế mà chỉ có một viên đan dược: "Nhiên Hồn Đan? Phẩm cấp: Không!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nhiên Hồn Đan này là cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, đây chính là đồ tốt!"
"Nếu dùng thứ này, năng lượng của đan dược sẽ có thể lan ra khắp cơ thể của cậu chỉ trong nháy mắt!"
"Nó có thể khiến cậu không cần thiêu đốt thần hồn của mình mà vẫn có thể có được lực lượng khi thiêu đốt thần hồn, liều chết đánh cược một lần!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Mạnh như vậy sao? Chẳng phải là có nó, tôi sẽ có một cơ hội vô địch ư?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Có thể nói là như vậy".
"Nhưng Nhiên Hồn Đan cũng có thời gian hiệu lực, nhiều nhất là chỉ khoảng năm phút thôi".
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Năm phút là đủ rồi!"
Anh tiếp tục tiến vào tầng thứ mười chín.
Một bản cổ tịch xuất hiện ở trước mắt: Tuần Thú Thuật!
Anh cầm lên xem, phía trên ghi lại lại cách làm như thế nào để thuần dưỡng ma thú!
Diệp Bắc Minh tiện tay lật vài trang.
Anh không có hứng thú gì quá lớn, trực tiếp thu lại.
Sau đó anh tiếp tục tiến vào tầng thứ hai mươi.
Trên mặt bàn nhỏ để một quyển sách có bìa kim loại màu đen.
Phía trên khắc những chữ cực kỳ cổ xưa!
Diệp Bắc Minh chưa bao giờ nhìn thấy loại chữ này, lại có thể đọc được theo bản năng: "Pháp tướng Thần Ma?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục than thở một câu: "Nhóc con, phần thưởng của cậu quá nghịch thiên rồi!"
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Ồ? Là sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi ngược một câu: "Cậu có biết pháp tướng của người tu võ không?"
"Đương nhiên".
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Lúc người tu võ dùng Đường Lang Quyền, nội lực sẽ tràn ra ngoài cơ thể".
"Sẽ hình thành hư ảnh bọ ngựa ở phía sau".
"Tương tự, Phục Hổ Quyền sẽ xuất hiện hư ảnh của hổ".
"Hàng Long Quyền sẽ xuất hiện hư ảnh của rồng".
"Giống như bang chủ Kiều Phong Kiều trong Thiên Long Bát Bộ, lúc dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng làm xuất hiện long ảnh chính là một loại pháp tướng!"
"Lúc tôi dùng Long Đế quyết cũng sẽ xuất hiện pháp tướng huyết long!"
"Người tu võ có được pháp tướng sẽ mạnh hơn người tu võ không có pháp tướng mấy lần!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tán thưởng một câu: "Nhóc con, cậu chẳng những có thiên phú nghịch thiên mà tri thức cũng rất kinh khủng!"
"Nhưng mà pháp tướng Thần Ma lại khác với những pháp tướng bình thường khác của người tu võ!"
"Cậu sẽ có khả năng tu luyện ra các loại pháp tướng ma thú đỉnh cao, thậm chí là pháp tướng Thần Ma!"
Diệp Bắc Minh hai mắt tỏa sáng: "Pháp tướng Thần Ma?"
Anh không chần chờ nữa: "Tôi đi thử một chút!"
Sau đó anh trực tiếp tu luyện pháp tướng Thần Ma!
Mười lăm phút sau.
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mở mắt ra: "Pháp tướng Thần Ma, đi ra cho tôi!"
Gào gào!
Chương 655: Tiêu diệt tiểu đội Sát Thần
Bỗng dưng có tiếng rồng thét gào kinh thiên động địa vang lên.
Toàn bộ tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung chuyển dữ dội.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Một con Chân Long đen tuyền xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh.
Những hàng vảy rồng trên người nó như được đổ nước thép lên mà ra.
Cơ thể Chân Long này dài và to như mãng xà, toát lên cái vẻ cường tráng và mạnh mẽ.
Ngũ trảo sắc bén, lóe lên tia sáng lạnh căm.
Đôi mắt nó thì sáng rực và tròn trị hệt cái đèn lồng, một cái nhìn sâu hoắm tựa đến từ vực sâu thăm thẳm.
Oai nghiêm!
Giàu khí phách!
Toát lên sự cổ kính!
Diệp Bắc Minh đã từng sử dụng Long Đế Quyết để triệu hồi Huyết Long Pháp Tương.
So với con Hắc Long này thì nó chẳng là gì cả.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngạc nhiên thốt lên: "Đậu xanh rau má, Pháp Tương mà cậu triệu hồi là Tổ Long cơ à?!"
Tại Long Đô ở Đại Chu, trước cổng phủ đệ của Ám Dạ Vương.
Bầu không khí tại nơi đây đang hết sức náo nhiệt và tưng bừng.
Tiếng hát câu lan vang vọng khắp nơi.
Những người phụ nữ ăn mặc hở hang đang lắc lư vòng eo của mình một cách nóng bỏng trên sân khấu được xây dựng tạm thời.
Loạt người đi đường đổ xô về đây, làm chật kín khắp mọi nẻo đường.
"Đẹp quá em ơi!"
Một vài kẻ du côn, lưu manh vỗ tay trầm trồ không ngớt: "Các người đẹp ơi, trời nóng quá, các em cởi thêm nữa đi cho mát!"
Một vài người trong đám đông nhíu mày: "Đây là phủ đệ của Ám Dạ Vương mà, hát câu lan ngay trước cổng vương phủ thì khác nào sỉ nhục họ đâu chứ?"
"Suỵt!"
Có người chặn miệng anh ta lại ngay: "Anh muốn chết hả!"
Thế rồi người đó nhìn mười mấy người trẻ tuổi dưới sân khấu với vẻ sợ hãi.
Anh ta sợ đến nỗi con ngươi cũng co rút.
"Mấy cậu ấm kia đều có gia thế khủng cả đấy!"
"Anh tự nhìn đi, người ngoài cùng bên trái là con trai của Binh bộ Thượng thư, ngài Lưu".
"Người ngồi gần giữa là con trai trưởng của các lão Trịnh".
"Thiếu niên cực kỳ đẹp kia là trưởng tôn nhà ngài Vương".
"Cả thiếu niên mặc áo mãng bào kia nữa, anh không nhận ra à?"
"Con trai út của Bát vương gia đấy!"
"Cậu ta được người ta mệnh danh là vương gia nhỏ siêu nghịch ngợm và ác độc!"
Ai nấy cũng nín thở, hít một hơi thật sâu!
"Ôi!"
"Trời đất ơi, sao gia thế ai cũng khủng hết thế, chỉ có hơn chứ không có nhất!"
Đúng lúc này.
Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và Diệp Uyển Thu đứng tại phía sau cánh cổng, nhìn màn trình diễn đầy kệch cỡm, lố lăng ở bên ngoài qua khe cửa.
Cả ba người họ đều tức run người.
Diệp Thanh Dương xắn tay áo lên: "Ông đây liều mạng với chúng!"
"Mẹ kiếp, chưa thấy ai sỉ nhục người khác như thế!"
"Muốn tấn công chúng ta thì xông vào luôn đi chứ, làm ba cái trò này ở ngoài thì tài giỏi lắm chắc?"
Diệp Nam Thiên giữ Diệp Thanh Dương lại: "Con ở yên đấy!"
"Chờ Bắc Minh về đã rồi tính!"
Đôi mắt Diệp Thanh Dương đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu: "Bố à, thế này thì ấm ức quá rồi".
"Ngay trước cổng phủ đệ Ám Dạ Vương luôn mà!"
"Không phải bố nói Ám Dạ Vương, tổ tiên của chúng ta trên một người, dưới vạn người ư?"
"Dù gì đi nữa, nhà họ Diệp chúng ta cũng là hậu duệ của vương gia khác họ mà, mắc mớ gì chúng ta phải chịu cảnh nhục nhã ê chề thế này chứ?"
Diệp Nam Thiên chỉ biết lặng thinh.
Đột nhiên, một giọng nói đầy quyết tâm vang lên từ đằng sau: "Thưa ông, hãy cho phép chúng tôi đi!"
Diệp Nam Thiên quay đầu lại, thấy đó là đám lính già của phủ Ám Dạ Vương.
"Các ông không phải đối thủ của bọn chúng đâu".
Diệp Nam Thiên lắc đầu: "Không thể được".
Diệp Chính Đức và những người lính phá lên cười: "Ha ha ha, đối với quân nhân, lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả tính mạng".
"Cuộc đời Ám Dạ quân vương là những chuỗi ngày sống trên vinh quang, không ai có thể sánh bằng, thế mà lại qua đời vì bị tiểu nhân hãm hại".
"Lẽ nào chúng ta tiếp tục mặc kệ chúng leo lên đầu phủ Ám Dạ Vương ư?"
Diệp Chính Đức giơ cây đao cong mà mình đang cầm trên tay lên: "Các anh em đội Hổ Báo, xông lên!"
"Giết! Giết! Giết!"
Một luồng sát khí xơ xác tiêu điều vô cùng khủng khiếp bộc phát ra từ phủ Ám Dạ Vương.
Đến tận lúc này, không khí náo nhiệt bên ngoài mới lắng xuống.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn về phía cổng phủ Ám Dạ Vương.
Ngay sau đó.
Một toán lão già ốm yếu lao ra.
Những người trẻ tuổi đang xem múa hát dưới sân khấu sửng sốt một hồi.
Không lâu sau, ai nấy đều cười ngã nghiêng ngã ngửa.
"Ha ha ha, vương gia nhỏ tôi đây còn tưởng sẽ có một đội quân hùng hậu xông ra chứ".
"Hóa ra chỉ là một lũ người già khọm, ốm đau bệnh tật mà thôi!
"Bộ phủ Ám Dạ Vương hết người rồi hay gì? Buồn cười chết đi được!"
"Mấy lão ăn hại này thì làm được gì chứ? Cầm đao mà có giết người được không?"
Những đứa con trai ăn mặc xa hoa cười chế nhạo.
Vương gia nhỏ Chu Lễ cầm một tách trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Diệp Chính Đức và những người khác cầm binh khí lao ra khỏi vương phủ.
Chu Lễ vừa đặt tách trà xuống đã lạnh lùng đưa ra chỉ thị: "Đại Chu có luật, bất kỳ kẻ nào cũng không được cầm vũ khí ra đường".
"Ai vi phạm, giết không tha!"
"Giết!"
Sau mệnh lệnh của Chu Lễ.
Một đội quân hùng hậu gồm vô số cung tiễn thủ xuất hiện tràn lan trên mặt đường.
Soạt soạt soạt!
Cơn mưa tên rậm rạp bắn tới.
Đúng lúc này.
Một người khẽ quát: "Tiểu đội Sát Thần, hành động đi!"
"Rõ, thưa ngài!"
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Mấy chục người trong đám đông giật miếng vải đen che mặt xuống, xông vào đám cung tiễn thủ kia với con dao găm sắc bén trên tay.
"Á!"
Một loạt tiếng la hét thảm thiết truyền đến.
Những người xung quanh đều trông vô cùng bàng hoàng, không một ai ngờ rằng biến cố này sẽ xảy ra.
Chỉ có vương gia nhỏ Chu Lễ là nhếch mép: "Ồ, hóa ra có kẻ nấp trong bóng tối à?"
"Ông Từ, giết chúng cho chúng tôi!"
"Rõ, thưa vương giả nhỏ!"
Một ông lão đứng sau Chu Lễ khẽ chắp tay.