“Đây là…”
“Ông cụ Vương sao?”
Rất nhiều người ngơ ngác.
Mặc dù bọn họ từng dự lễ mừng thọ 100 tuổi của Vương Trường Sinh, nhưng đến 99% người chưa từng gặp ông ta.
Vương Tạng Sơn gọi một tiếng: “Bố!”
Cao Đỉnh Thiên vội vàng tiến lên: “Lão Vương, sao ông lại đi ra”.
Vương Trường Sinh lắc đầu: “Nếu tôi không đi ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
“Diệp Bắc Minh, tha cho cậu Long, dù là điều kiện gì, nhà họ Vương tôi cũng đồng ý với cậu”.
Long Hạo Thiên có thể chết, nhưng không thể chết ở núi Cửu Long, càng không thể chết ở sơn trang đúc kiếm.
Nếu không thì ngọn lửa giận của nhà họ Long Cổ Võ.
Không ai có thể chịu nổi!
Lý Gia Hinh suy nghĩ một lúc, không nhịn được nói: “Anh Diệp, đừng giết hắn, hậu quả anh không gánh nổi đâu”.
Lâm Thương Hải kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ, nhịn đi!”
Cao Đỉnh Thiên hít một hơi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đừng làm loạn!”
Long Hạo Hiên nhìn thấy nhiều người cầu xin cho mình như vậy.
Không nhịn được cười: “Ha ha ha ha, nghe chưa? Hả? Rốt cuộc mày có nghe thấy không?”
“Bây giờ mày tự chém đứt hai cánh tay, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu, tao có thể…”
Hắn còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, nên vô cùng đắc ý.
Đáng tiếc Long Hạo Hiên vẫn chưa nói hết câu.
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh giơ tay chém một kiếm.
Kiếm Đoạn Long chợt lóe rồi biến mất!
Nhanh như tia chớp!
Long Hạo Hiên trợn trừng hai mắt.
Vị trí cổ họng xuất hiện một đường máu.
Ầm!
Ngã xuống đất mà chết!
Mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch: “Giết thật?”
Cao Đỉnh Thiên bị dọa sợ, ngã nhào trên đất: “Xong rồi…”
Lâm Thương Hải bất đắc dĩ cười khổ: “Thiếu chủ, phiền phức lớn rồi”.
Vương Trường Sinh nhắm mắt lại, than thở một tiếng, toàn thân giống như già đi ba mươi tuổi, bất lực nói: “Cậu giết cậu Long, lão phu chỉ có thể bắt cậu lại, giao cho nhà họ Long Cổ Võ xử lý”.
Một luồng khí thế mạnh mẽ ngưng tụ!
“Các vị, mau xuống núi đi, đao kiếm không có mắt, trước khi ra tay nếu còn ở trên núi thì sẽ cùng chôn theo cậu Long đấy”.
Đỉnh núi Cửu Long dâng lên cuồng phong!
Sắc mặt quan khách thay đổi lớn, rất nhiều người xoay thân bỏ chạy, đi xuống núi Cửu Long.
Vương Trường Sinh không chỉ là Tông Sư đúc kiếm.
Mà còn là Võ Hoàng!
Hay Kiếm Hoàng!
Vương Trường Sinh quát lớn một tiếng: “Kiếm tới!”
Sâu trong sơn trang đúc kiếm, vạn kiếm nổ ầm!
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, trên đỉnh núi Cửu Long, vạn kiếm đồng thời vù vù nổi dậy!
Những quan khách kia dưới núi lúc này chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy từng thanh kiếm bay ra từ sơn trang đúc kiếm!
Thoát khỏi trọng lực, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
“Đi, đi mau!”
“Vương Trường Sinh sắp ra tay rồi, mọi người chạy mau!”
Những nhà giàu kia xoay người bỏ chạy.
Rối rít rời khỏi núi Cửu Long, đi xuống núi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ lên tiếng: “Kiếm ý? Lão giả này vậy mà lại ngưng luyện ra kiếm ý!”
“Ở trong vị trí cấp thấp, có thể lĩnh ngộ kiếm ý đều là thiên tài kiếm đạo hàng đầu!”
Chân mày Diệp Bắc Minh nhướng lên: “Kiếm ý là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Kiếm ý chính là khả năng giao tiếp với kiếm”.
“Kiếm là vật chết, người là vật sống”.
“Một khi người và kiếm giao tiếp được với nhau thì tương đương có kiếm tâm!”
“Muốn lĩnh ngộ kiếm ý, phải có kiếm tâm!”
“Một võ giả bình thường, một kiếm chém ra là kiếm ý! Nếu như đổi kiếm khí thành kiếm ý, võ giả cảnh giới Tông Sư cũng có thể giết Võ Linh!”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
“Kiếm ý mạnh vậy sao?”
“Chỉ có mạnh hơn! Nhóc con, để tôi ra tay trước, giết ông ta trong nháy mắt!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị.
Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Tôi muốn thử chút”.
Tháp Càn Không Trấn Ngục có phần nghiêm túc: “Được, nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ ra tay bất cứ lúc nào!”
Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải, ông xuống núi trước đi”.
Mặt Lâm Thương Hải đang run rẩy!
Ông ta có thể cảm nhận được toàn bộ sơn trang đã bị kiếm ý bao phủ.
Ông ta có cảm giác muốn quỳ xuống!
Quá đáng sợ!
Thực lực võ đạo của Vương Trường Sinh tuyệt đối có thể đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!
Lâm Thương Hải lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, cậu đi cùng tôi đi!”
“Quay về chúng ta bàn luận kỹ hơn!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Xuống núi!”
Lâm Thương Hải thấy Diệp Bắc Minh quả quyết như vậy, không còn cách nào khác, đành xoay người xuống núi.
Lý Gia Hinh nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, suy nghĩ một lúc mới cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, anh đừng quên”.
“Anh còn nợ tôi một ân huệ, đừng chết ở đây!”
Cô ta nhanh chóng rời đi.
Cao Đỉnh Thiên cắn răng, cũng đi thật nhanh.
Trước khi đi, ông ta lấy điện thoại: “Sĩ quan phụ tá, phái quân đội xuống núi Cửu Long, đại bác, máy bay ném bom, lái hết qua cho tôi!”
Vương Trường Sinh hạ lệnh, nhưng người khác trong sơn trăng đúc kiếm cũng rối rít lao ra, đi xuống núi.
Lúc này.
Đỉnh núi chỉ còn lại hai người Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh!
Còn có bảo kiếm trôi lơ lửng đầy trời!
Vương Trường Sinh chắp tay đi tới, từng bước đi xuông bậc thang của sơn trang đúc kiếm, đi đến quảng trường.
Ông ta phất tay, một thanh bảo kiếm màu xanh bay vào trong tay ông ta: “Kiếm này tên là Thái Hoà, dài ba tấc bảy phân, không chém hạng người vô danh!”
“Diệp Bắc Minh, cậu có thể chết dưới kiếm Thái Hòa, chính là phúc khí của cậu”.
Kiếm Thái Hòa rộng chừng ba ngón tay.
Rèn từ thiên thạch.
Chém sắt như chém bùn.
Giết người không dính máu.
Từ khi rèn thành công, tổng cộng đã chém qua một trăm ba mươi tám người.
Võ Linh ba mươi người.
Võ Vương mười bảy người.
Vì vậy, trên thân kiếm màu xanh bao phủ một tầng huyết khí nhàn nhạt.
Diệp Bắc Minh phất tay.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Chỉ dài bằng một nữa kiếm thường.
Hơn nữa còn gãy.
Một con rồng đứt thân quấn quanh kiếm gãy.
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Kiếm Đoạn Long!”
Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn kiếm Đoạn Long thật kỹ.
Ông ta thân là Tông Sư đúc kiếm, nhưng lại không nhìn ra tài liệu về kiếm Đoạn Long.
Thôi được!
Giết Diệp Bắc Minh, mình có thể từ từ nghiên cứu.
“Giết!”
Vương Trường Sinh khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm Thái Hòa!
Soạt!
Giơ tay chém ra một đường kiếm khí ẩn chứa kiếm ý!
Tiếng không khí bị cắt rời truyền đến.
Dù cách ba mươi mấy mét, một vài hoa cỏ gần đó trong nháy mắt bị kiếm khí chặn ngang chém đứt.
Chương 190: Kiếm Hoàng cúi đầu
Diệp Bắc Minh cũng giơ lên một kiếm.
Kiếm Đoạn Long keng một tiếng, mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, cùng chém ra một đường kiếm khí!
Hai đường kiếm khí đụng chạm, nổ vang trong không khí.
Vương Trường Sinh thở dài nói: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
“Chỉ tiếc đã đứt”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Kiếm gãy vẫn có thể giết ông”.
Vương Trường Sinh bật cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh cậu quá ngông cuồng rồi!”
“Vương Trường Sinh tôi 16 tuổi đã thành danh, cách nay đã 84 năm, cậu lấy cái gì để giết tôi?”
Ông ta giẫm một cái, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Diệp Bắc Minh.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm khí tung hoành!
Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý khủng khiếp!
Diệp Bắc Minh cũng không hoảng hốt, anh ung dung chống đỡ.
Tay cầm kiếm Đoạn Long, liền một hơi chém ra chín kiếm!
Mỗi một kiếm vừa vặn phá hỏng kiếm khí của Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh kinh hãi, không dám tin nói: “Không thể nào, làm sao cậu có thể phá kiếm pháp Trường Sinh của tôi?”
“Trong thiên hạ, chỉ có Kiếm Hoàng Lý Kiếm Trần ở Thục Trung có thể so tài cao thấp với lão phu. Nhưng dù là Lý Kiếm Trần cũng không thể phá vỡ kiếm pháp Trường Sinh của lão phu được”.
“Sao cậu có thể làm được?”
Diệp Bắc Minh cười không nói.
Soạt! Soạt! Soạt!
Anh không nói nhảm, chủ động chém ra chín kiếm.
Mỗi một kiếm còn đáng sợ hơn kiếm khí của Vương Trường Sinh!
Sắc mặt Vương Trường Sinh trầm xuống, ra tay chống đỡ!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ông ta một hơi phá hỏng kiếm.
Nhưng ba kiếm cuối cùng căn bản không ngăn được!
Ngực, cánh tay, bắp đùi mỗi người trúng một kiếm, máu tươi phun trào!
“Độc Cô Cửu Kiếm!”
“Đây là Độc Cô Cửu Kiếm!!!”
Vương Trường Sinh sợ ngây người, ông ta gào thét về phía Diệp Bắc Minh: “Độc Cô Kiếm Thánh là gì với cậu?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết ông nói Độc Cô Kiếm Thánh gì, tôi chỉ biết thầy Tứ Thập Ngũ của tôi, ông ấy tên là Độc Cô Vũ Vân”.
“Kiếm pháp này là ông ấy truyền thụ cho tôi!”
“Mẹ nó!”
Vương Trường Sinh dù đã 100 tuổi, nhưng vẫn không nhịn được mắng một tiếng.
Tên nhãi này giả vờ ngu hay ngu thật?
Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh đấy!
Ông ấy đã biến mất trên thế giới này hơn năm mươi năm.
“Cậu chắc chắn sư phụ cậu chính là Độc Cô Kiếm Thánh?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Nếu như Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh, vậy thì đúng rồi”.
“Rít!”
Vương Trường Sinh ngược lại hít một hơi khí lạnh, giống như là gặp quỷ vậy.
Một giây kế tiếp.
Keng!
Vương Trường Sinh vứt kiếm Thái Hòa.
Phốc!
Quỳ sụp tại chỗ, đầu gối quỳ nát trên sàn nhà, dập đầu hét lớn: “Xin sư phụ nhận tôi làm đồ đệ!”
Cái gì?
Diệp Bắc Minh bối rối.
Tình huống gì vậy?
Vương Trường Sinh quỳ?
Muốn mình nhận ông ta là đồ đệ?
Không phải chứ!
Đây chính là một Kiếm Hoàng đấy!
Kiếm Hoàng 100 tuổi lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình?
Thật sự nghịch thiên!
Nếu như những nhà giàu có Cảng Đảo và quyền quý nước ngoài vừa rồi nhìn thấy, chắc sẽ sợ chết khiếp!!!
Đối phương ngay cả binh khí kiếm Thái Hòa của mình cũng vứt đi, tuyệt đối không phải trò đùa, mà thật sự muốn quỳ xuống bái sư.
Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Ông cũng 100 tuổi rồi, còn muốn bái tôi làm thấy?”
Nét mặt già nua của Vương Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng kích động: “Sư phụ, cả đời Vương Trường Sinh chỉ sống vì kiếm! Chết vì kiếm!”
“Sáu mươi năm trước, tôi muốn bái Độc Cô Kiếm Thánh làm thầy, nhưng ông ấy lại nói tôi không đủ tư chất”.
“Tiền bối Độc Cô Kiếm Thánh chỉ điểm tôi nửa chiêu, giúp tôi vô cùng được lợi, trở thành Kiếm Hoàng Cảng Đảo!”
“Sư phụ, Độc Cô Cửu Kiếm cậu học của Độc Cô Kiếm Thánh chắc chắn là cho người có thiên phú đỉnh cao!”
“Ở giới võ đạo, người thành đạt làm thầy!”
“Tuổi tác không phải vấn đề, cho dù là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần thành tựu kiếm đạo mạnh hơn tôi, tôi cũng có thể bái sư!”
Vương Trường Sinh nghiêm túc nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Không ngờ tên nhãi này lại là một người mê kiếm!”
“Mê kiếm?”
Diệp Bắc Minh nghi vấn.
Tháp Càn Khôn Trấn ngục nói: “Mê kiếm chính là một lòng chỉ muốn luyện kiếm, không khác gì với mê võ”.
Diệp Bắc Minh dường như có suy nghĩ.
“Nhóc con, cậu nhận ông ta cũng không tồi đâu, dẫn theo bên người, tương đương đã có một tay chân đẳng cấp Võ Hoàng rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Quả thật rất tốt”.
“Vậy còn chờ gì nữa?”
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát.
Anh khẽ nhấc tay: “Được, tôi nhận ông”.
“Đa tạ thầy!”
Vương Trường Sinh cực kỳ kích động.
Dập đầu chín cái về phía Diệp Bắc Minh.
Ầm ầm ầm…
Diệp Bắc Minh nói: “Đứng lên đi”.
“Tạ thầy ạ”.
Vương Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta toàn thân máu tươi chảy ròng, bị kiếm khí của anh gây thương tích.
Anh ném qua mấy viên đan dược: “Chỗ đan dược này có thể giúp ông hồi phục vết thương”.
“Đan dược?”
Vương Trường Sinh sững sờ, nhận lấy đan dược Diệp Bắc Minh đưa qua, nhìn một chút.
Không nhịn được kinh hãi!
Sơn trang đúc kiếm cũng có rất nhiều đan dược trị thương, nhưng chất lượng không cao bằng đan dược Diệp Bắc Minh đưa cho ông ta: “Thầy, thuốc này chất lượng cao quá, hay thầy giữ lại dùng đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, dùng hết tôi luyện tiếp”.
“Cái gì?”
Vương Trường Sinh khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chính thầy luyện?”
“Thầy… thầy còn biết luyện đan?”
Diệp Bắc Minh khiêm tốn cười: “Biết một chút”.
“Một chút?”
“Ừ, đan dược dưới cấp Thiên gần như thành công 100%”.
“Phụt!”
Vương Trường Sinh thiếu chút nữa phun ra một hớp máu.
Hoàn toàn kinh hãi!
“Rít!”
Ông ta hít một hơi khí lạnh.
Cho dù là Đan Hoàng lão Tiêu cũng không dám nói đan dược dưới cấp Thiên 100% thành công được?
Đúng là nghịch thiên!
Diệp Bắc Minh không có giải thích, anh nói rõ mục đích đến sơn trang đúc kiếm: “Hai năm trước, con trai ông Vương Tạng Hải có phải đã lấy được một rương kim loại từ buổi đấu giá Sotheby's?”
Vương Trường Sinh gật đầu: “Có chuyện này, đệ tử nhớ rất rõ”.
“Chất liệu rương này rất đặc biệt, căn bản không thể mở ra, cũng không thể cắt đứt”.
“Nhà họ Vương tôi muốn nấu chảy nó, luyện thành một thanh thần kiếm”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái rương đâu?”
Vương Trường Sinh ngừng chút: “Cái rương bị chúng tôi vứt xuống hồ địa hỏa rồi, đốt chừng hai năm cũng không có hiện tượng nấu chảy”.
“Hồ địa hỏa?”
Diệp Bắc Minh thầm kêu không ổn.
Sẽ không đốt sạch đồ trong rương chứ!
Chương 191: Sư đệ tôi chết, tất cả các người đều phải chết theo!
Bỗng nhiên.
Ùng ùng!
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng động cơ.
Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu bay qua bầu trời núi Cửu Long.
Vèo!!!
Mấy chục viên đại bác màu đen rơi xuống.
Sắc mặt Vương Trường Sinh trắng bệch, con ngươi co rút kịch liệt: “Máy bay đánh bom?!! Xong rồi…”
Kiếm Hoàng dù mạnh cũng không ngăn nổi máy bay đánh bom!
...
Giờ phút này.
Dưới chân núi Cửu Long đã tập kết hơn mười ngàn đại quân.
Hơn một trăm ổ đại pháo được kéo tới đây, nổ pháo về phía đỉnh núi.
Còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu oanh tạc về phía sơn trang đúc kiếm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, lửa ngút trời, phần lớn kiến trúc sơn trang đúc kiếm hóa thành một mảng phế tích.
Vô số người thường của Cảng Đảo dều sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía núi Cửu Long.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?
Sắc mặt Vương Tạng Sơn tái xanh, giận dữ hét: “Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông làm gì vậy?”
“Sơn trang đúc kiếm vẫn còn trên đỉnh núi, ông muốn phá hủy sơn trang của chúng tôi sao?!!!”
Cao Đỉnh Thiên tát Vương Tạng Sơn ngã lăn trên đất.
Ông ta lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt lại!”
Vương Tạng Sơn gào thét: “Cao Đỉnh Thiên, ông có thể trở thành cảng đốc, nhà họ Vương đã ủng hộ ông không ít”.
“Ông làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”
Cao Đỉnh Thiên điên cuồng cười: “Báo ứng? Ha ha ha ha! Cuộc đời của Cao Đỉnh Thiên tôi, tôi tự làm chủ”.
“Mạng tôi do tôi quyết chứ không phải do trời!”
“Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh... ha ha ha…”
“Tôi phí lời với ông nhiều làm gì? Dẫn đi!”
Các binh sĩ trói gô cổ Vương Tạng Sơn.
Dẫn đi!
Đám nhà giàu khác có mặt ở đây đều ngơ ngác.
Bọn họ đứng tại chỗ, bị người của Cao Đỉnh Thiên khống chế được.
Một vài hoàng thất nước nhỏ cũng lớn tiếng phản kháng: “Ông thống đốc Cảng Đảo, ông làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả không tốt đâu!”
“Chúng tôi là người của hoàng thất, mong ông thả chúng tôi đi ngay lập tức!”
“Ông thống đốc, nếu không làm vậy với chúng tôi, sẽ xảy ra hậu quả khó mà tưởng tượng được đấy!”
Những hoàng thất này lạnh giọng nói.
Cao Đỉnh Thiên khẽ cười: “Chư vị, tôi sẽ không làm các người tổn thương”.
“Chờ đại pháo của tôi san phẳng núi Cửu Long, các người đương nhiên có thể tời đi”.
Cái gì?
San phẳng?
Cao Đỉnh Thiên thật sự không muốn để người trên núi sống sót!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch, cô ta lạnh lùng nhìn Cao Đỉnh Thiên: “Ông thống đốc, ông làm như vậy chẳng lẽ không sợ phía chính phủ Long Quốc trách tội sao?”
“Trách tội? Ha ha ha, núi cao hoàng đế ở xa, Cảng Đảo do Cao Đỉnh Thiên tôi định đoạt”.
Cao Đỉnh Thiên càn rỡ cười lớn.
Ông ta nhìn Lý Gia Hinh đầy thâm sâu: “Cô Lý, tôi khuyên cô bớt xen vào chuyện người khác”.
“Mặt mũi tôi cho nhà họ Lý cô cũng có hạn thôi!”
“Ông!!!”
Lý Gia Hinh cắn răng nghiến lợi.
Cao Đỉnh Thiên lạnh lẽo hạ lệnh: “Hộ tống cô Lý đi nghỉ ngơi, trước khi núi Cửu Long chưa bị san phẳng, không ai được phép rời đi”.
“Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông chết đi!”
Lâm Thương Hải đột nhiên xông ra giống như chó điên, đánh một quyền về phía Cao Đỉnh Thiên!
“Xuống dưới gặp thiếu chủ!!!”
Sơn trang đúc kiếm bị san phẳng, chắc chắn thiếu chủ đã chết.
Lòng Lâm Thương Hải đang rỉ máu!!!
Ầm!
Từ sau lưng Cao Đỉnh Thiên, ba Võ Linh đi ra!
Một người trong số đó đối quyền với Lâm Thương Hải.
“Phụt!”
Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài.
Ông ta lăn một vòng trên đất, nhanh chóng chui vào bụi cỏ, biến mất không thấy.
Một Võ Linh muốn đuổi theo.
Cao Đỉnh Thiên cười lạnh: “Chó chết chủ, cứ để hắn chạy thoát thân đi!”
Pháo binh vẫn đang tiếp tục.
Bầu trời đều bị nhuốm đỏ!
Mây hình nấm dâng lên hết cái này đến cái khác.
“Nổ súng! Nổ súng! Nổ súng cho tôi!”
“Hỏa lực bao trùm, đánh toàn bộ chi phí quân sự của tôi vào đó!”
“Chưa ăn cơm sao? Nổ súng đi!!!”
Trên đài chỉ huy.
Cao Đỉnh Thiên lớn tiếng quát.
Đùng đoàng!
Pháo trên đỉnh núi Cửu Long không ngừng nổ ầm, giống như động đất.
Khuôn mặt Cao Đỉnh Thiên bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.
Sơn trang đúc kiếm núi Cửu Long sắp bị san phẳng!
Đoàng!
Đột nhiên, một phát hỏa tiễn tấn công tới, hạ gục một máy bay chiến đấu đang khai hỏa.
Ầm!
Ánh lửa đầy trời!
Đoàng!
Lại mười mấy phát đại bác xuất hiện, bầu trời đêm gần đó xuất hiện mười mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Long hàng đầu.
Máy bay chiến đấu của Cao Đỉnh Thiên trong nháy mắt bị đánh nổ, bầu trời sáng như ban ngày!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cao Đỉnh Thiên kinh hãi.
“Giết!”
Ngay lúc này, sau lưng mọi người truyền đến tiếng la giết kinh thiên động địa.
Giống như là thiên quân vạn mã đánh tới vậy!
Vô số binh lính mặc áo giáp từ bốn phương tám hướng xông ra, thuộc hạ của Cao Đỉnh Thiên không chịu nổi một kích, cũng không kịp phản kháng, bị giết đến một phần ba.
Một cô gái nghiêng nước nghiêng thành đi tới.
Sau lưng có vô số chiến sĩ mặc áo giáp đi theo.
Trong con ngươi xinh đẹp của cô gái đều là tia máu: “Nếu sư đệ tôi chết, tất cả các người đều phải chết theo!”
Một người phụ nữ đi tới.
Sau lưng là thiên quân vạn mã!
Cô ấy có thân hình tỷ lệ vàng, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành!
Nhìn trông vô cùng yểu điệu!
Nhưng trên người cô ấy bộc phát ra luồng sát khí!
Khiến người ta không lạnh mà run!
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người cô gái này.
“Là cô!”
“Tu La mặt ngọc!!!”
Cao Đỉnh Thiên nhận ra người phụ nữ này, ông ta kinh hãi!
Ông ta nằm mơ cũng không dám tin người phụ nữ này lại tới!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này.
Chính là thất sư tỷ của anh: Liễu Như Khanh!
Nhưng cô ấy ở bên ngoài còn có một cái tên khác: Tu La mặt ngọc!
Hai chữ Tu La!
Đủ để chứng minh sự đáng sợ của người phụ nữ này.
Cô ấy trấn thủ phía nam Long Quốc, bảo vệ tám ngàn dặm hải vực!
Các nước Đông Nam Á không dám bước một bước qua Long Quốc!
“Cái gì?”
“Tu La mặt ngọc!”
“Cô chính là Tu La mặt ngọc?”
Hoàng thất các nước Đông Nam Á nghe thấy cái tên này, toàn thân run lên.
Mặt đều là vẻ chấn động!
Đã từng có một nhóm hải tặc 5000 người giết người cướp của ở Đông Nam Á, không chuyện ác nào không làm.
Sau khi tiến vào hải vực Long Quốc, không kiên trì nổi một giờ đã bị Tu La mặt ngọc tiêu diệt!
Tàu sân bay của một nước nào đó tiến vào hải vực Long Quốc diễn tập!
Chưa tới mười lăm phút, tàu sân bay này bị đánh chìm.
Mấy trăm ngàn hải quân chật vật chạy trốn!
Khu vực Đông Nam Á lưu truyền một câu nói, chỉ cần Tu La mặt ngọc ở đây, đừng ai nghĩ lấy được gì ở hải vực Long Quốc dù chỉ là một con cá!
Vậy mà Tu La mặt ngọc lại đến Cảng Đảo.
Còn dẫn theo quân đoàn của mình!
Da mặt Cao Đỉnh Thiên không ngừng nhảy lên: “Cô… cô đến đây làm gì?”
Chương 192: Diệp Bắc Minh chết?
Con ngươi Liễu Như Khanh như muốn nhỏ máu, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn trang đúc kiếm: “Cao Đỉnh Thiên, đồ đáng chết!!!”
“Người đâu, chém ngay lập tức tất cả thuộc hạ của Cao Đỉnh Thiên!”
“Rõ, tuân theo pháp chỉ của Tu La!”
Hơn mười ngàn tướng sĩ mặc chiến giáp, miệng đồng thanh trả lời.
Luồng sát khí khủng khiếp tấn công vào mặt!
Sát khí của người đã từng tham gia cả trăm trận chiến không phải là loại như Cao Đỉnh Thiên có thể ngăn cản được.
Tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang lên, đại quân tinh nhuệ của Cao Đỉnh Thiên trong nháy mắt chết hơn nửa.
Cao Đỉnh Thiên giận dữ hét: “Tu La mặt ngọc, tôi là thống đốc Cảng Đảo, cô dám giết người của tôi?”
Liễu Như Khanh sát ý bùng nổ, một luồng chân khí ngưng tụ, một bước đi đến trước mặt Cao Đỉnh Thiên!
Ầm!
Một cái tát giáng xuống.
“Phụt!”
Đầu Cao Đỉnh Thiên như quả dưa hấu nổ tung.
Đường đường là thống đốc Cảng Đảo lại bị Liễu Như Khanh tát chết!
Xung quanh tĩnh mịch!
Đây chính là thống đốc Cảng Đảo đó!
Đại quan biên giới Long Quốc!
Tu La mặt ngọc nói giết thì giết?
Lời sau đó của Tu La mặt ngọc càng khiến người ta sợ hãi.
“Truyền lệnh xuống, diệt… cửu tộc của Cao Đỉnh Thiên!!!”
Mười chiến tướng lớn miệng đồng thanh trả lời: “Tuân thủ pháp chỉ của Tu La!”
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía sơn trang đúc kiếm, trong con mắt đều là vẻ lo lắng: “Sư đệ mình không thể nào chết như vậy”.
“Tìm!”
“Tìm cho tôi, đào phẳng toàn bộ núi Cửu Long cũng phải tìm được sư đệ”.
...
Chuyện xảy ra ở Cảng Đảo được truyền về Long Đô bằng tốc độ nhanh nhất.
Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.
Đêm khuya Đường Thiên Ngạo nhận được tin tức, cười không ngậm được miệng: “Cái gì?”
“Diệp Bắc Minh chết?”
“Ha ha ha ha! Trời ơi, đất ơi, là vị thần tiên tỷ tỷ nào hung ác đến như vậy!”
“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày nói xem, mày đắc tội với Cao Đỉnh Thiên làm gì?”
“Hắn chính là thống đốc Cảng Đảo đó!”
“Núi Cửu Long bị pháo binh san phẳng? Đến tro cốt của Diệp Bắc Minh cũng không để lại? Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Đêm nay.
Trụ sở chính hiệp hội võ đạo múa hát tưng bừng.
Còn náo nhiệt hơn Tết!
...
Nhà họ Phó, Long Đô.
Ông cụ Phó ngồi trên xe lăn nhận được tin tức.
Xúc động đến bật khóc.
“Ha ha ha ha!”
“Trời có mắt! Diệp Bắc Minh, cuối cùng mày đã chết rồi!”
“Quốc Hoa, thù của con đã được báo!”
...
Nhà họ Tần, Long Đô.
Tần Tướng Thần lập tức đứng lên, khuôn mặt già nua đều là vẻ không thể tin nổi: “Diệp Bắc Minh thật sự đã chết?”
Tần Vinh An gật đầu: “Đúng vậy, bố, tin tức vừa truyền về”.
“Sơn trang đúc kiếm trên núi Cửu Long bị Cao Đỉnh Phong dùng pháo binh oanh tạc mất hết rồi”.
Nét mặt già nua của Tần Tướng Thần biến ảo không chừng.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phong khách.
“Không thể nào... Không thể nào!”
“Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản, sao lại chết như vậy chứ?”
“Cái này… không thể nào tưởng tượng nổi!”
Tần Vinh An cười trên nổi đau của người khác: “Bố, cái này gọi là người ngông cuồng tự bị trời phạt!”
“Diệp Bắc Minh làm nhiều việc ác, nếu không phải có long chủ che chở, hắn đã chết từ lâu rồi!”
“Im miệng!”
Tần Tướng Thần trách mắng, vội vàng liếc nhìn bốn phía, đè thấp giọng: “Chuyện của long chủ con có thể bàn luận?”
“A! Đúng đúng đúng!”
Tần Vinh An kinh hãi, vội vã che miệng mình.
Một giây kế tiếp.
Ông ta không nhịn được bật cười.
“Phụt! Ha ha ha…”
“Nhưng bố à, Diệp Bắc Minh thật sự chết rồi”.
Tần Tướng Thần cau mày, một lúc sau mới nói ra một câu u ám: “Thật sự đã chết rồi? Sao bố cảm thấy hắn không dễ chết như vậy?”
...
Nhà họ Diệp, Long Đô.
Diệp Cấm Thành vội vã chạy tới.
Diệp Lăng Tiêu mặt đầy kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh chết rồi, em lấy tin tức từ đâu vậy?”
Diệp Cấm Thành mặt đầy nghiêm túc: “Anh cả, tin tức thám tử truyền về từ Cảng Đảo”.
“Một giờ trước, trên đỉnh núi Cửu Long xảy ra biến cố”.
“Tối hôm nay vốn là lễ mừng thọ 100 tuổi của Tông Sư đúc kiếm Vương Trường Sinh của sơn trang đúc kiếm, Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, xảy ra mâu thuẫn với Vương Trường Sinh”.
“Sau khi tất cả mọi người rời đi”.
“Cao Đỉnh Thiên tập trung toàn bộ quân đội của ông ta đến dưới núi Cửu Long, dùng pháo binh đánh nát núi Cửu Long ở độ cao một trăm mét so với mực nước biển”.
“Sơn trang đúc kiếm biến mất…”
Diệp Lăng Tiêu ngây ra tại chỗ.
Kinh ngạc hồi lâu.
Ông ta vẫn không dám tin: “Diệp Bắc Minh thật sự đã chết?”
“Cấm Thành, em đi xuyên đêm đến Cảng Đảo, thăm dò xem chuyện này là thật hay giả”.
“Được, em lập tức lên đường”.
Diệp Cấm Thành gật đầu, không quay đầu liền rời đi.
...
Trụ sở chính Long Hồn.
Bên trong phòng họp, truyện Diệp Bắc Minh chết ở Cảng Đảo truyền về.
Hội trường tĩnh mịch!
Yên lặng như tờ!
Ngụy Kinh Phú cười nhạt nói: “Lục soái, vị sư đệ kia của cô hình như không còn”.
“Không thể nào!”
Lục Tuyết Kỳ gào thét.
“Phụt!”
Ngực cô ấy đau nhức, phun ra một hớp máu.
Cô ấy ngẩng đầu lên, trong mắt đều là tia máu: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi phải đi Cảng Đảo!!!”
Lục Tuyết Kỳ vừa rời đi.
Mấy người trong phòng họp lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha, Lục Tuyết Kỳ ơi là Lục Tuyết Kỳ, cô mạnh như vậy, nhưng đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
“Ha ha ha ha!”
...
Trên máy bay, Lục Tuyết Kỳ gửi tin nhắn vào trong nhóm.
“Sư đệ xảy ra chuyện ở Cảng Đảo!”
Mấy giây sau.
“Tút tút tút!”
“Alo, Lục sư tỷ…”
“Ngũ sư tỷ...”
“Tứ sư tỷ, lỗi của em…”
“Tam sư tỷ, chị đừng mắng em!”
Chương 193: Đầu mối về ẹ
Ba trăm mét dưới lòng đất sơn trang đúc kiếm.
Trước khi sơn trang đúc kiếm bị san phẳng, Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh đã xông vào trong mật đạo dưới lòng đất.
Cửa vào mật đạo đã sụp đổ.
Nham thạch cực lớn chặn phía trước, đường ra ngoài bị phong kín.
Tiếng đại bác bên ngoài đã dừng hẳn.
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Lấy ra kiếm Đoạn Long, chém một nhát!
Đùng đoàng!
Đá bên ngoài cùng sụp đổ, xuất hiện một con đường.
Nhưng lớp đá phía trên lại một lần nữa rơi xuống.
Diệp Bắc Minh lặp lại bảy tám lần, vẫn như vậy.
Kiến trúc thượng tầng đã sụp đổ, cho dù anh chém nứt đá, phía trên cũng sẽ liên tục có nham thạch rơi xuống.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ cả đời cũng không ra được?”
“Sư phụ, không cần lo lắng, cùng lắm thì cả đời chúng ta ở trong này”.
Trên khuôn mặt già nua của Vương Trường Sinh đều là vể tươi cười: “Lương thực và nước ở đây đủ dùng, chúng ta ăn mấy trăm năm cũng không thành vấn đề”.
Mẹ nó!
Ai muốn ở đây cả đời với một lão già chứ!
“Từ đây đi xuống một con đường, chính là hồ địa hỏa của sơn trang đúc kiếm”.
“Nơi sâu nhất địa hỏa, nhiệt độ trên 3000 độ”.
“Chúng ta có thể yên tâm ở đây nghiên cứu kiếm đạo!”
Vương Trường Sinh có chút hưng phấn.
Con người này đúng là một tên mê kiếm!
Diệp Bắc Minh nghiêm giọng hỏi: “Rương sắt đó cũng ở đây?”
Vương Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy, ở nơi sâu nhất trong ao địa hỏa”.
“Đi! Đi xem chút”.
Diệp Bắc Minh chuẩn bị tìm đồ mẹ để lại trước rồi nói xong.
Còn chuyện ra ngoài, để về sau suy nghĩ.
Vương Trường Sinh dẫn đường, đi thẳng đến chỗ sâu trong lòng đất.
Nhiệt độ bốn phía càng ngày càng cao!
Vách tường cũng lộ ra ánh sáng màu đỏ lửa.
Rất nóng!
Vô cùng nóng!
Nơi này giống như một cái lò nướng lớn, võ giả dưới Võ Linh đi vào cũng không thành vấn đề.
Cuối cùng, bọn họ đến lòng đất sâu 1500 mét.
Trong huyệt động rộng chừng một cái sân đá bóng.
Một hồ nham thạch nóng chảy xuất hiện ở trước mắt!
Sóng nhiệt dâng lên, tấn công vào mặt!
Nham thạch sôi trào!
Vách tường bốn phía cắm rất nhiều bảo kiếm.
Có thành phẩm, cũng có bán thành phẩm.
Đều là trang chủ các đời sơn trang đúc kiếm tự tay đúc ra!
Vù!
Đột nhiên, một tràng kiếm vang truyền tới!
Tất cả bảo kiếm trong huyệt động đều vang ù ù không ngừng!
Kiếm khí tung hoành!
Vương Trường Sinh kinh hoàng: “Vạn kiếm cùng kêu vang!”
“Cái này… sao có thể!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là vạn kiếm cùng kêu vang, trừ phi có vua kiếm xuất hiện, nếu không thì không thể nào tạo thành âm thanh khác thường này!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi giơ tay lên: “Cái đó… không phải là đang nói kiếm Đoạn Long đấy chứ?”
Vương Trường Sinh nhìn về phía kiếm Đoạn Long.
Con ngươi co lại kích liệt!
Chỉ thấy bề ngoài kiếm Đoạn Long hiện lên một tuần ánh đen nhàn nhạt.
Một giây kế tiếp!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Ba thanh bảo kiếm đột nhiên bay lên, xông về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh theo bản năng nâng tay lên, chém ra một kiếm!
Keng! Keng! Keng!
Ba tiếng vang giòn giã truyền tới.
Ba thanh bảo kiếm bay đến bị chém đứt thành hai khúc, rơi xuống đất, ảm đạm không ánh sáng.
“Phi Trì, Thần Phong, Huyết Nguyệt… gãy rồi?”
Vương Trường Sinh hít một hơi lạnh.
Đây là bảo kiếm mạnh nhất do ba vị trang chủ của sơn trang đúc kiếm chế tạo!
Vậy mà không ngăn được một kích của kiếm Đoạn Long?
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Vương Trường Sinh, ông muốn giết tôi?”
Vương Trường Sinh sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống: “Sư phụ, đệ tử làm sao có thể giết người được!”
“Người hiểu lầm rồi, khí tràng kiếm Đoạn Long trong tay người quá mạnh, Phi Trì, Thần Phong, Huyết Nguyệt có linh tích, cơ bản không phục!”
“Sở dĩ chủ động đánh đến, ra tay với người… không ngờ… lại bị một kiếm của người chặt đứt!”
Vương Trường Sinh dở khóc dở cười.
Đây chính là vật quý bảo vệ trang của sơn trang đúc kiếm!
Bị hủy như vậy!
Lòng ông ta đang rỉ máu.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.
Giây tiếp theo.
Vù!
Lại một tràng tiếng vù vù.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Tất cả bảo kiếm trong huyệt động đều bay lên, đánh về phía Diệp Bắc Minh!
“Hừ!”
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm Đoạn Long chém ra.
Một đường kiếm khủng khiếp kích động mở!
Tất cả bảo kiếm bên trong huyệt động đều bị đánh bay!
Cắm vào trong nham thạch, rên rỉ không dứt.
Vương Trường Sinh kích động đến bật khóc: “Vạn kiếm thần phục!”
“Vạn kiếm thần phục!”
“Sư phụ, cảnh tượng này cả đời đệ tử có thể nhìn thấy sao?”
“Tất cả bảo kiếm của sơn trang đúc kiếm tôi lại thần phục trước một thanh kiếm gãy?”
“Đây rốt cuộc là kiếm gì?”
Vương Trường Sinh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long.
Cực kỳ kích động!
Diệp Bắc Minh cúi đầu, nhìn kiếm Đoạn Long: “Kiếm Đoạn Long mạnh vậy sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường trả lời: “Nói nhảm, đối với kiếm Đoạn Long mà nói, kiếm trong huyệt động này đều là sắt vụn”.
Không biết những lời này nếu bị Vương Trường Sinh nghe thấy sẽ có cảm tưởng gì?
Phải biết rằng, bảo kiếm bên trong huyệt động đều là tâm huyết của trang chủ qua các triều đại!
Ở trong miệng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại thành sắt vụn?
Diệp Bắc Minh không để ý Vương Trường Sinh.
Tìm được rương kim loại mẹ để lại trong huyệt động.
“Tìm thấy rồi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, nhìn thấy chiếc rương kim loại trong hồ.
Nó không lớn lắm, dài rộng cao khoảng ba mươi centimet.
Rương kim loại cứ thế trôi lơ lửng trong dung nham, không có một chút dấu hiệu hòa tan!
Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt: “Đây là chất liệu kim loại gì vậy?”
Kim loiaj bình thường ném vào trong dung nham, không bao lâu sẽ hòa tan.
Rương kim loại trôi ở đây ít nhất đã hai năm, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Thậm chí cũng không có dấu hiệu nung đỏ!
Soạt!
Diệp Bắc Minh chém ra một đường kiếm khí vào dung nham.
Sóng lớn ngút trời!
Chương 194: Sư đệ không thể chết được
Dung nham bao trùm rương kim loại, chậm rãi thổi tới.
Diệp Bắc Minh dùng kiếm Đoạn Long khều một cái, nhấc nó lên mặt đất.
Leng keng!
Rương kim loại đập xuống đất, để lại một hố sâu.
Diệp Bắc Minh cẩn thận dò xét một vòng, kinh ngạc phát hiện rương kim loại này ngay cả một khe hở cũng không có.
Chứ đừng nói đến các loại ổ khóa.
Quả thật vô cùng kiên cố!
Vương Trường Sinh nói: “Sư phụ, rương kim loại này sơn trang đúc kiếm chúng tôi không có cách nào mở ra được”.
“Sơn trang đúc kiếm đã nghiên cứu qua tất cả kim loại trên trái đất này, dù là thiên thạch, chúng tôi cũng góp nhặt rất nhiều”.
“Rương kim loại này quá đặc biệt, nhiệt độ cao đến mấy ngàn độ cũng không thể nào hòa tan được nó”.
“Hơn nữa vô cùng cứng rắn, tôi đã dùng qua một vài bảo vật cưỡng ép chém nó, nhưng bảo kiếm cũng gãy…”
Diệp Bắc Minh mặt đầy nghiêm túc.
Lại cẩn thận nghiên cứu một hồi.
Vẫn không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào!
Anh suy tư trong chốc lát, dùng kiếm Đoạn Long chém.
Keng!
Một tiếng giòn dã, rương kim loại giống như đậu hũ, trong nháy mắt bị chém ra.
Vương Trường Sinh không nhịn được liền chửi tục: “Mẹ kiếp! Kiếm Đoạn Long kinh khủng vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cũng rất bất ngờ.
Cường độ của kiếm Đoạn Long vượt xa trí tưởng tượng của anh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng điệu khinh thường: “Kim loại cậu có thể nhìn thấy, dưới kiếm Đoạn Long đều là rác rưởi!”
Đáng tiếc Vương Trường Sinh không nghe thấy.
Diệp Bắc Minh không nói gì, không chờ được nhìn sang rương kim loại.
Ngâm trong dung nham mấy nghìn độ hơn hai năm, hy vọng đồ không bị cháy hỏng!
Một chiếc lệnh bài dài bằng bàn tay người trưởng thành xuất hiện trước mắt Diệp Bắc Minh.
Ngoài cái này ra, tất cả trống trơn!
Diệp Bắc Minh nhặt lệnh bài ra khỏi rương kim loại: “Mẹ để lại một tấm lệnh bài?”
Lệnh bài hình dáng phong cách cổ xưa.
Mặc dù chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng vô cùng tinh xảo.
Hoa văn và điêu khắc phía trên cũng không giống món đồ thông thường.
Hơn nữa.
Lúc cầm trong tay lại có một cảm giác lạnh như băng!
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Lạnh?”
Lệnh bài kia ở trong rương kim loại bị nung trong dung nham hơn hai năm, vậy mà vẫn lạnh?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là kim loại gì vậy?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Đây là thép, được coi như là một loại kim loại tương đối tốt”.
“Điểm nóng chảy khoảng hơn 20000 độ, nhiệt độ của dung nham này cũng lắm cũng chỉ mấy ngàn độ, đương nhiên không thể nào hòa tan được nó”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Hơn hai chục ngàn?”
“Lệnh bài mẹ tôi để lại rốt cuộc dùng để làm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại: “Ai biết được tâm tư phụ nữ, tạm thời cất đi”.
“Nói cho cậu một chuyện tốt, sâu trong dung nham này có một khóm hỏa liên, ước chừng hơn một nghìn năm”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đông cứng: “Hỏa liên?”
“Đúng vậy”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Khoảng chừng 50 mét sâu trong dung nham”.
“Cậu lấy nó ra, trong hơn một ngàn đơn thuốc ở tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có mười mấy loại có thể dùng hỏa liên để luyện chế”.
“Đến lúc đó cậu tự xem đi”.
Diệp Bắc Minh sợ hết hồn.
50 mét sâu trong dung nham?
Hái một khóm hỏa liên?
Mẹ nó!
Nhiệt độ cao mấy ngàn độ đó!
Người trần mắt thịt nhảy vào, chẳng phải bị thiêu chết sao?
Diệp Bắc Minh không nhịn được trách mắng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hái một khóm hỏa liên từ độ sâu dung nham 50 mét, ông cảm thấy cái này có thể sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt nói: “Tất cả đều có thể!”
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn: “Dung nham sâu 50 mét đấy, là khái niệm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra cách: “Cậu có thể chém tách dung nham, trong thời gian khoảng một giây, hái hỏa liên đi là được”.
“Chém tách dung nham?”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Anh giơ kiếm Đoạn Long, hướng về phía dung nham, một kiếm chém ra!
Xích!
Một đường kiếm khí bay vào trong dung nham!
Ầm!
Nham tương sôi trào, quả nhiên hướng tản ra bốn phương tám hướng.
Xuất hiện một đường rãnh lõm xuống!
Nhưng cũng chỉ sâu khoảng một mét.
Chưa đến một giây liền khôi phục như cũ!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Hỏa liên ở sâu trong 50 mét, một kiếm này của tôi mới chém được một chém!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường cười lạnh: “Một kiếm không được thì một trăm kiếm, một trăm kiếm không được thì một ngàn kiếm!”
“Một ngàn kiếm không được thì mười ngàn kiếm, mười ngàn kiếm, một trăm ngàn kiếm, một triệu kiếm, mười triệu kiếm!”
“Đương nhiên, nếu cậu muốn từ bỏ, coi như tôi chưa nói gì”.
Tâm thắng bại của Diệp Bắc Minh lập tức bị kích thích!
“Ai nói tôi muốn từ bỏ?”
Diệp Bắc Minh đứng trước hồ dung nham, một kiếm chém xuống!
Soạt!
...
Giờ phút này.
Đỉnh núi Cửu Long, ngoại giới.
Bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh đã tập trung tại đây.
Thập sư tỷ Vương Như Yên.
Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào!
Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ!
Thất sư tỷ Liễu Như Khanh!
Mỗi người phụ nữ đều có đặc sắc của riêng mình, ai ai cũng nghiêng nước nghiêng thành, hào hoa phong nhã!
Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ trắng bệch: “Lục sư tỷ, Ngũ sư tỷ, Tứ sư tỷ, Tam sư tỷ, em đã thông báo cho họ rồi”.
“Nhị sư tỷ, Đại sư tỷ tạm thời không liên lạc được!”
Liễu Như Khanh nhìn ba sư muội, trong mắt đều là tia máu: “Ba vị sư muội, xin lỗi, là chị không bảo vệ tốt sư đệ”.
“Chị đến muộn, người của Cao Đỉnh Thiên khai hỏa núi Cửu Long, toàn bộ đỉnh núi đều bị dọn sạch!!!”
Vương Như Yên xông đến, cắn răng.
Điên cuồng chuyển đá.
Nước mắt trong mắt cô ấy rơi không ngừng: “Không thể nào, sư đệ không thể nào chết! Tuyệt đối không thể nào!”