Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn che hé ra một kẽ hở!

“Á… đừng mà, đừng, tôi cầu xin anh, đừng mà…”

Giọng nói của Thần nữ Thần Hi run run, xém chút sợ hãi tới phát khóc: “Anh Diệp, cầu xin anh đừng làm như vậy…”

Thông qua khe hở.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đang ôm lấy hai vai Thần nữ Thần Hi, gần như ngồi xổm trên mặt đất.

Cả người cô ta đỏ lựng vì sợ hãi, hơi run lên!

Khuôn mặt đẹp tuyệt trần lại nhợt nhạt vô cùng!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Vậy nữ thần chuẩn bị bồi thường cho tôi như thế nào đây?"

Thần nữ Thần Hi nhấc tay, ném thẳng chiếc nhẫn chứa vật sang: “Anh Diệp, đồ trong chiếc nhẫn này đều thuộc về anh, xin anh giơ cao đánh khẽ!”

Diệp Bắc Minh dùng thần niệm quét nhanh qua.

Có đủ loại dược liệu, binh khí, đá tinh thần.

“Được!”

Diệp Bắc Minh tuỳ ý tóm lấy, chặn lấy khe hở trên tấm màn.

Đồng thời.

Vươn tay ném qua một bộ quần áo vào trong: “Mặc vào đi”.

Thần nữ Thần Hi cúi đầu nhìn, đây hẳn là quần áo của anh!

Mùi đàn ông nam tính lập tức phả vào mặt, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thoắt cái đỏ bừng.

Cộng thêm việc cô ta hiện giờ không mảnh vải che thân, khiến cơ thể mỏng manh có một cảm giác dị thường!

Cấp tốc mặc quần áo lên, rồi phất tay, màn che lập tức biến mất!

“Mặc quần áo xong rồi à?”

"Thật đáng tiếc… lại không nhìn thấy gì!”

Chỉ còn lại tiếng hô hấp.

Thần nữ Thần Hi lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại giúp tôi?”

“Tôi biết sự trong trắng rất quan trọng đối với một người phụ nữ!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ là không có tố chất, chứ không phải không có nhân tính!”

“Anh!”

Đôi gò bồng đào tuyết trắng của Thần nữ Thần Hi nhấp nhô dữ dội, hung ác trừng mắt nhìn anh một cái: “Diệp Bắc Minh, anh đợi đó cho tôi! Bổn thần nữ còn chưa xong chuyện với anh đâu!”

Răng ngà nghiến chặt, xấu hổ dậm chân bỏ đi.

“Chúng ta đi!”

Các thế lực khác thấy vậy đều biết không thể tranh giành được Phần Thiên Chi Diễm, đang chuẩn bị quay người rời đi.

Bầu trời bỗng kéo tới đầy mây đen, vô số tia sét thô to tàn bạo bất thình lình giáng về phía Hạ Nhược Tuyết!

“Là lôi kiếp, Hạ Nhược Tuyết sắp đột phá rồi!”

Trong mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.

Mọi người trong quảng trường nhanh chóng lùi lại khỏi khu vực này.

Một khi tiến vào phạm vi độ kiếp thì phải cùng người đó trải qua sự giày vò vô cùng đau đớn!

Cùng lúc đó, Hạ Nhược Tuyết cũng đã mở mắt, kiếm Thương Khung xuất hiện trong lòng bàn tay!

Một kiếm chém qua, lôi kiếp rền vang bị chôn vùi!

“Kiếm đạo của ta, vô địch thiên hạ!"

“Kiếp nạn Khung Thương, bắt đầu!”

Một giọng nói vọng tới từ phía trên.

“Ai đang ở trên đó?"

Mọi người có mặt giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy, tại nơi sâu trong lôi kiếp xuất hiện một bóng người!

Ánh mắt ông ta đạm mạc, giống như Thiên đế trên chín tầng mây rũ mắt nhìn xuống chúng sinh, mang đến cho người ta một cảm giác chấn động vô cùng!

“Độ qua kiếp này, ngươi có thể trở thành người kế vị của Kiếm chủ Thương Khung ta, thất bại, tan thành mây khói!”

“Cái gì? Kiếm chủ Thương Khung?”

"Trời ạ, là thế hệ người sáng lập đầu tiên của Thương Khung Kiếm Tông, ông ấy vẫn còn sống sao?”

Mọi người ở quảng trường đều kinh hãi.

Người của Thương Khung Kiếm Tông cũng ngơ ngác!

"Không đúng, đây không phải là Kiếm chủ Thương Khung thật! Mà là kiếm ý mà ông ấy để lại, một khi có người có tiềm năng tiếp nhận được truyền thừa của ông ấy, kiếm ý của Kiếm chủ Thương Khung sẽ hiện ra!"

Một ông lão của Hỗn Độn Long Tộc lên tiếng.

“Người phụ nữ này muốn tiếp nhận truyền thừa của Kiếm chủ Thương Khung?”

Ánh mắt mọi người u tối, rơi xuống người Hạ Nhược Tuyết.

Khi tất cả còn đang trong cơn choáng váng!

Kiếm chủ Thương Khung đã giơ tay chộp lấy một tia sét, biến nó thành lôi kiếm rồi phóng thẳng về phía Hạ Nhược Tuyết!

Hạ Nhược Tuyết cũng nhanh gọn quét tới một đường, kiếm khí liền tiêu tán!

Kiếm chủ Thương Khung không hề dừng lại mà một hơi chém ra vô số kiếm ảnh che rợp đất trời!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả người Hạ Nhược Tuyết đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn chật vật kiên trì như cũ!

Khí thế của Kiếm chủ Thương Khung càng lúc càng dâng cao, sát ý như nuốt trọn lấy toàn bộ quảng trường!

“Giết!”

Sau một tiếng rít dài, một luồng kiếm khí khổng lồ liền nghiền ép xuống!

Hạ Nhược Tuyết lập tức cảm nhận được một cảm giác nguy cơ cực lớn, cô biết nếu tránh thoát được một kiếm này, bản thân có thể sẽ không sao!

Nhưng chắc chắn cũng sẽ không nhận được sự chấp thuận từ Kiếm chủ Thương Khung!

Nếu không tránh thì khả năng rất lớn sẽ bỏ mạng tại đây.

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được hơi thở tử vong này liền thất sắc: “Không lẽ nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng của Hạ Nhược Tuyết mà mình nhìn thấy chính là cái này?”

“Dù thế nào thì nếu Nhược Tuyết gặp nguy hiểm, thì cứ cứu cô ấy trước rồi nói sau”.

Diệp Bắc Minh hạ quyết tâm.

Không tiếc bất cứ giá nào chỉ cần cứu được Hạ Nhược Tuyết, ngay cả khi việc truyền thừa bị gián đoạn!

Cùng lúc đó.

Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng ngà, hét lên:

“Thương Khung kiếm quyết chiêu thứ nhất, khung trời sụp đổ!”

Một kiếm chém ra, gió lốc cuộn lên bốn phía!

Thần lực toàn thân cô được điều động, kiếm ý khắp trời cuộn trào, giống như bầu trời đổ sập về phía kiếm khí vạn trượng kia!

Bụp!!!

Mặt đất rung chuyển, năng lượng kiếm khí khủng bố càn quét tới khiến gạch lát sàn xung quanh bị cuốn lên rồi hóa thành bột mịn trong chớp mắt!

Đợi đến khi khói bụi tan đi, Hạ Nhược Tuyết mệt nhọc thở hổn hển!

Khóe miệng trào ra một tia máu!

Cô cuối cùng cũng đỡ được một chiêu này!

“Tốt quá rồi… hẳn là mình đã qua cửa khi ngăn cản được một kiếm mạnh nhất này!”

Cả người cô như bị rút cạn sức lực, phải dùng Thương Khung kiếm chống đỡ toàn bộ cơ thể.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời lại truyền đến một giọng nói vô cảm: “Qua cửa? Ai nói ngươi qua cửa rồi?”

Dứt lời chiêu thức thứ hai liền giáng xuống!

“Cái gì?”

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết co rụt lại, một chiêu này còn khủng bố hơn chiêu trước đó gấp trăm lần!

Ngay cả những võ giả đã rút lui khỏi quảng trường kia cũng không khỏi rùng mình khi chứng kiến cảnh tượng này!

Một kiếm hủy diệt thế giới!

“Đây chính là thực lực của Kiếm chủ Thương Khung sao?”

“Chỉ là một hóa thân của kiếm ý đã khủng khiếp như vậy, nếu người thật còn sống thì không phải là muốn lật trời rồi sao?”

Giọng nói của đám đông run rẩy.

Cũng có người lắc đầu: "Lần này Hạ Nhược Tuyết chết chắc rồi, đáng tiếc… cô ta sở hữu thiên phú kiếm đạo cực cao!”

Hạ Nhược Tuyết chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn!

Giống như rơi xuống biển sâu vạn trượng!

Cảm giác không thể phản kháng đó khiến cô tuyệt vọng cùng cực!

Cộng thêm việc vừa thi triển ra một chiêu dốc toàn lực đã khiến cô bị thương không nhẹ, thần lực sót lại ít ỏi tới đáng thương, thì sao có thể chống cự được?

Vào lúc đường kiếm hủy diệt kia sắp rơi xuống, giống như sắp xé nát Hạ Nhược Tuyết thành mạnh vụn!

Thì bỗng có tiếng rồng ngâm!

Ngay sau đó, một năng lượng kiếm khí hoàn toàn khác biệt ập tới, vậy mà lại là một con huyết long!

Một con huyết long dài hàng nghìn mét sà xuống, mạnh mẽ đụng độ với một kiếm hủy diệt kia!

Bất cứ nơi nào nó càn quét qua, sự vật nơi đó đều hóa thành hư không!

Năng lượng xao động!

Một bóng người lao vụt vào trong thiên kiếp của Hạ Nhược Tuyết, chắn trước người cô, chỉ để lại cho cô một bóng lưng vững chãi, ngẩng đầu nhìn lên trời cao: “Mặc kệ ông là Kiếm chủ Thương Khung hay là ai, một đạo kiếm ý cỏn con cũng muốn giết người phụ nữ của tôi?”

“Ông muốn chết sao?”

Cực kỳ bá đạo!

“Thằng nhóc này điên rồi à?”

“Hắn vậy mà dám xông vào thiên kiếp của cảnh giới Đạo Tôn? Phải biết là, nếu người ngoài xông vào thiên kiếp của võ giả thì phải trải qua lễ rửa tội cùng loại với người đó!”

"Nhìn khí thế của hắn chỉ vừa mới tiến vào cảnh giới Nhập Đạo thôi, khác nào muốn vượt năm cảnh giới lớn để đối đầu với thiên kiếp của Đạo Tôn?”

Long Chiến Vũ trầm ngâm, nhìn chăm chăm Diệp Bắc Minh chôn mình trong thiên kiếp kia: “Thằng nhóc này sao dám…”

Cho dù là hắn ta cũng không dám làm như vậy!

Gương mặt Tiểu Long Nữ tràn đầy kinh ngạc: "Anh, hình như anh còn mạnh hơn hắn mà?”

Thiên Cơ lão nhân khàn giọng hét lên: "Đồ nhi, con đang làm gì vậy! Mau rời khỏi đó ngay!”

“Anh Diệp…”

Nghê Hoàng như phát điên mà gào thét!

Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi đầy hoảng loạn: “Anh Diệp, mau ra ngoài đi mà!”

“Thằng nhãi này không sợ chết sao?”, Lục Hách Tuyên bị dọa đến toàn thân run rẩy, có chút lạc giọng.

Hạ Nhược Tuyết ngây ngốc nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi… anh…”

Giây tiếp theo.

Cô mới phản ứng lại!

Hai mắt đỏ ngầu hằn đầy tia máu.

Vội tiến lên tóm lấy bả vai Diệp Bắc Minh, điên cuồng gầm lên: “Đi! Anh đi mau lên! Đây không phải trò đùa đâu! Anh mới chỉ là cảnh giới Nhập Đạo, sẽ chết đó..."

Diệp Bắc Minh ngoái đầu mỉm cười!

“Chỉ một thiên kiếp của Đạo Tôn cỏn con đã tính là gì?”

Anh nhẹ nhàng gỡ năm ngón tay thon dài của cô ra.

Dậm chân!

Thay vì rời đi, anh còn nghịch thiên mà tới!

Cả người trực tiếp lao vào vực sâu trong thiên kiếp: “Nhược Tuyết! Em đợi ở phía dưới đi!”

“Kiếm chủ Thương Khung, tôi giết cho ông xem!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK