Hiện trường chấn động!
Vô số võ giả nhìn sang, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm.
Trong vòng vài chục nhịp thở, toàn bộ thành Hồng Hoang đều bị làm cho kinh hãi!
Một lượng lớn võ giả tràn vào quảng trường, tò mò nhìn về phía Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y đánh giá ba người!
"Trời ạ, hôm nay là ngày gì vậy? Vậy mà một lần có ba người được Hồng Hoang đế cung chọn trúng!”
"Ba cô gái này tương lai hẳn sẽ một bước lên trời!”
“Đúng vậy, gia nhập Hồng Hoang đế cung, thành tựu trong tương lai ít nhất cũng phải là Đại Đạo Chi Thượng, nếu may mắn còn có thể đột phá tới Tế Đạo!”
Ánh mắt ai nấy đều nóng rực.
Hô hấp đều trở nên dồn dập!
Hai mắt đỏ hoe!
Đố kỵ, hâm mộ, kích động, cuồng nhiệt, đủ các loại ánh mắt đổ dồn vào ba người họ!
“Chị à…”
Tiêu Nhã Phi rụt lại đầu nhỏ!
Hàng chục triệu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, có một vài tên đàn ông giống như sói đói khiến cô phải sợ hãi!
Tiêu Dung Phi che chở cho em gái ra phía sau, nhìn Diệp Bắc Minh như đang cầu cứu: “Anh Diệp!”
"Đừng sợ!"
Diệp Bắc Minh an ủi một câu!
Sau đó bước đến chắn trước mặt hai người, một luồng tà khí ngút trời lập tức cuộn trào từ thân thể anh!
Rất nhiều võ giả phải vội vàng dời tầm mắt.
Áp lực trên người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi trong nháy mắt đều tiêu tan!
“Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, các người vậy mà dám tới Thành Hồng Hoang….”, có một vài bóng người trong đám đông cấp tốc lùi lại, sau đó liền biến mất.
“Đừng sợ, từ hôm nay trở đi, không ai có thể ức hiếp các người!”, ông lão bảo vệ thiên thạch màu đen bước tới, nở một nụ cười thân thiện.
Tự mình giới thiệu: “Lão phu tên là Thạch Nghị, là trưởng lão của Hồng Hoang đế cung!”
“Quả nhiên…”
Trong đám đông có rất nhiều võ giả đều chấn động!
Bọn họ đã sớm nghi ngờ ông lão này là vị trưởng lão nào đó của Hồng Hoang đế cung!
Chẳng ngờ lại là sự thật!
“Thạch trưởng lão, chào ông!”
Tiêu Dung Phi gật đầu: “Tôi và em gái Nhã Phi không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung!”
Tiêu Nhã Phi vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đi cùng anh Diệp tới khảo thí mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc sẽ thông qua!”
Viên Tử Y đi tới trước mặt Côn Ngô Mật Phi: “Tôi cũng không muốn rời xa tiểu thư…”
Hiện trường lập tức trở nên náo động!
“Không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung?”
“Trời đất ơi, họ vậy mà không muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung, phải biết rằng người khác thì chen nhau vỡ đầu cũng không có tư cách đó!”
“Ba em gái này vậy mà không muốn gia nhập… Phụt….“
Có người tức giận tới mức hộc máu!
Thạch Nghị cau mày, nhìn Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi, nói: “Họ là nô bộc của hai người sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"
“Tử Y là chị em của tôi!”, Côn Ngô Mật Phi đáp.
“Vậy thì được rồi!”
Thạch Nghị gật đầu nói: "Tính cách của ba người này rất hợp với Hồng Hoang đế cung!”
“Để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung còn tốt hơn ở bên cạnh các người! Lão phu đương nhiên sẽ không ép buộc người khác làm gì, Hồng Hoang đế cung vẫn luôn hướng tới sự đồng thuận từ hai phía!"
“Hồng Hoang đế cung lựa chọn các người, nhưng cũng cần các người lựa chọn Hồng Hoang đế cung!”
“Nếu từ bỏ thì bây giờ có thể rời đi!”
Dứt lời.
Thạch Nghị bước sang một bên, cũng không nói thêm gì nữa!
Thái độ này khiến trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Tiểu Tháp à, ông cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hai cô nhóc này ở lại với cậu phải chịu nguy hiểm cũng quên đi, về cơ bản vào ngày thường cũng chỉ có thể ngây người ở trong tháp!”
“Tôi cho rằng để bọn họ gia nhập Hồng Hoang đế cung là một sự lựa chọn không tồi!”
"Ít nhất nhìn thái độ này của Thạch Nghị, còn tốt hơn nhiều so với đám người ở Thần viện Thái Thương kia!”
“Cũng không cần lo lắng họ nếu đến Hồng Hoang đế cung sẽ bị bắt nạt”.
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Sau đó quay đầu nhìn Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, bày tỏ suy nghĩ thật lòng của mình!
“Hả? Anh Diệp, anh muốn đuổi chúng em đi sao?”
Đôi mắt Tiêu Nhã Phi thoắt cái đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Rồi một phát nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!
Ôm chặt lấy cổ anh mà nghẹn ngào: “Hu hu hu, em không muốn đi!”
“Em và chị không dễ dàng gì mới tìm được anh!”
“Mới qua bao lâu đâu, Nhã Phi không muốn rời xa anh Diệp, cả đời này đều không muốn!”
Tiêu Dung Phi cũng cắn chặt môi hồng.
Là một người chị, cảm xúc của cô tương đối bị kìm chế!
Nhưng.
Vẻ mặt bướng bỉnh đã nói lên tất cả!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, an ủi nói: “Em cũng nhìn thấy tình cảnh bây giờ của tôi rồi đó, hãy tới Hồng Hoang đế cung để nâng cao thực lực, sau này trở thành cánh tay phải của tôi không phải càng tốt hơn sao?” “Ngộ lỡ sau này các em tiến vào cảnh giới Tế Đạo, còn có thể bảo vệ cho tôi nữa”.
“Tôi cũng không cần phải ngày ngày bị một đám Tế Đạo truy lùng khắp nơi”.
Tiêu Nhã Phi cười khúc khích: "Em nào có năng lực đó!”
“Ngoan!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục xoa dịu: “Tới Hồng Hoang đế cung đi!”
Tuy rằng Tiêu Nhã Phi không nỡ.
Nhưng vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em tới Hồng Hoang đế cung, nhưng anh không thể vứt bỏ em đó!”
“Sao tôi có thể không cần em nữa?”
Diệp Bắc Minh nhéo chiếc mũi tinh xảo của cô nói.
Tiêu Dung Phi có chút hâm mộ, cô cũng muốn tương tác tự nhiên với Diệp Bắc Minh như vậy!
Dường như nhìn ra được tâm tư của cô, Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tiêu Dung Phi, ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô!
Rồi quắc mắt nhìn xung quanh, nghiêm mặt hét lên: “Các người nhìn cho rõ, đây là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Cho dù là đệ tử của Hồng Hoang đế cung, ai dám ức hiếp họ, Diệp Bắc Minh tôi đều giết không tha!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Thằng nhãi này thật lớn mật!
Vậy mà dám hùng hồn phát ngôn như vậy ngay trước mặt đám đông?
Thạch Nghị âm thầm liếc Diệp Bắc Minh một cái, phải là một người có dũng khí rất lớn mới có thể nói ra lời này trước mặt mọi người!
Ở một bên khác.
Côn Ngô Mật Phi cũng đang làm công tác tư tưởng cho Viên Tử Y, thuyết phục cô ấy gia nhập Hồng Hoang đế cung!
“Được rồi, nếu đã đồng ý thì đi theo tôi thôi”, Thạch Nghị bước đến nói.
Diệp Bắc Minh lấy ra hai viên đá truyền âm rồi nhỏ một giọt tinh huyết hòa vào trong đó: “Nếu nhớ tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc!”
Hai người Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi vẫy tay, vẫn lưu luyến không rời tiến vào Hồng Hoang đế cung!
“Chúng ta cũng đi thôi, ở lại Thành Hồng Hoang này trước!”
U Nhược đề nghị.
Ba người rời quảng trường và đến một quán trọ, chuẩn bị ở lại đây.
“Ba gian phòng!”
U Nhược vừa mở miệng liền bị Côn Ngô Mật Phi ngắt lời: “Không cần, hai phòng là đủ rồi!”
U Nhược khựng lại: “Hả?”
Côn Ngô Mật Phi nhoẻn miệng cười ngọt ngào: "Tôi mà Tiểu Minh Minh đương nhiên sẽ ở cùng nhau!"
“Tuyệt đối không được!”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên!
“Côn Ngô Mật Phi, cô đã là vợ của tôi, chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ, cô muốn ở cùng Diệp Bắc Minh? Tuyệt đối không thể!"
Mắt của Bất Hủ Vấn Thiên đỏ ngầu.
Một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng như tuyết bước vào!
Theo sau là đám người của tộc Bất Hủ, bao vây ba người họ lại!
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh: “Bất Hủ Vấn Thiên, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, tôi không thích anh!”
Lúc này.
Ngoài quán trọ lại có thêm mấy chục bóng người bước vào, bốn người Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Côn Ngô Thái Sơn, Tô Hiểu Vân đều có mặt trong đó!
“Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là con gái mà tộc Côn Ngô các người dốc lòng bồi dưỡng ra đó?”
Khóe miệng Bất Hủ Thương nhếch lên một tia cười lạnh: “Còn chưa kết hôn mà đã ở cùng phòng rồi?”
“Đúng là thứ đê tiện không biết xấu hổ!”
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, anh quát lên một tiếng: “Con mẹ ông, muốn chết có đúng không?”
“Nhãi con, mày ra tay đi!”
Bất Hủ Thương cười đầy trêu tức.
Trong lòng Diệp Bắc Minh đã cuộn trào sát ý!
Tiếng rồng gầm càng vang dội hơn!
Côn Ngô Mật Phi vội nắm lấy tay anh ngăn cản: “Tiểu Minh Minh, đừng! Lão ta chỉ đang cố ý chọc tức anh thôi, đây là thành Hồng Hoang đó!”
“Dám tự ý dùng vũ lực, giết không cần hỏi!”
“Cũng chỉ là vài câu mắng nhiếc thôi, không sao!”
Côn Ngô Mật Phi đè chặt lấy tay Diệp Bắc Minh, trong mắt còn mang theo tia van nài!
“Bất Hủ Thương, mạng của ông tôi muốn chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh không muốn Côn Ngô Mật Phi lo lắng liền thu lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Bất Hủ Thương có chút thất vọng: "Thằng khốn kiếp, mày chỉ có chút gan dạ đó thôi sao? Không dám ra tay ở đây à?”
Chương 2097: Côn Ngô Mật Phi, trả lại máu thịt!
Đối mặt với sự khích bác của Bất Hủ Thương, Diệp Bắc Minh đã bình tĩnh lại, bày ra biểu cảm cười như không cười, nói:
“Việc tôi có dũng khí hay không thì toàn bộ người của Nguyên Thủy Chân Giới đều biết!”
"Rốt cuộc tôi vẫn là người đã cướp đi Côn Ngô Mật Phi trên chính hôn lễ của tộc Bất Hủ các người!”
"Ngược lại là tộc Bất Hủ các ông, được mệnh danh là hậu duệ đế huyết, khi người phụ nữ của mình bị cướp đi chỉ có thể đứng ở chỗ này gào thét bất lực?"
“Mày!”
Trong mắt Bất Hủ Thương tràn ngập lửa giận!
Diệp Bắc Minh bổ sung một câu: “Thế nào? Hậu duệ đế huyết cũng sợ hãi trước quy tắc của thành Hồng Hoang sao?”
“Không dám ra tay giết tôi à? Đến đây khiêu khích tôi? Các người cũng sợ chết à?”
“Hậu duệ đế huyết cũng chỉ là những kẻ hèn nhát mà thôi!”
Từng câu châm chọc của Diệp Bắc Minh như đâm xuyên qua tim đám người tộc Bất Hủ!
“Mày! Phụt…”
Bất Hủ Thương không kìm nổi cơn sôi máu mà phun ra một ngụm máu tươi!
Mọi người ở tầng một của quán trọ đều choáng váng!
Thằng nhóc này điên rồi sao?
Vậy mà dám thách thức người tộc Bất Hủ như vậy!
“Diệp Bắc Minh, thằng khốn kiếp này mày muốn chết!”
Gân xanh trên trán Bất Hủ Vấn Thiên giật giật, nổi cơn tam bành!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dáng vẻ gào thét vô dụng này của mày thực sự rất đáng yêu đó!”
“Thứ rác rưởi núp dưới háng cha mình như mày, Diệp Bắc Minh tao chỉ cần một tay cũng giết được cả trăm tên!”
Bất Hủ Vấn Thiên đã hoàn toàn rơi vào điên dại!
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!!!”
“Diệp Bắc Minh, tao phải giết chết mày!”
Bất Hủ Vấn Thiên đang chuẩn bị hành động.
“Bất Hủ Hàn, còn ngây ra đó làm gì? Mau ngăn cản Thiên Nhi lại!”
Bất Hủ Thương quát lên.
Bất Hủ Hàn đang đứng trong đám người quyết đoán ra tay!
Một luồng sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Bất Hủ Vấn Thiên!
“Thả tôi ra, Bất Hủ Hàn, ông con mẹ nó mau thả tôi ra!”
“Ông đây phải giết chết tên khốn nạn này, mẹ kiếp! Chết tiệt! Chết tiệt!!!"
Vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, gần như bị chọc tức chết!
Người phụ nữ mà mình canh chừng suốt 1,8 tỷ năm nay lại bị một tên khốn cướp mất, nghĩ cũng biết loại oán hận cùng thống khổ này căn bản không phải một hai câu có thể nói rõ được!
Vẻ mặt Bất Hủ Hàn đầy khó xử: “Công tử, xin lỗi!”
Bất luận Bất Hủ Vấn Thiên giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra nổi!
Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn khó coi tới cực điểm, vô cùng xấu hổ nói: “Bất Hủ huynh, xin lỗi…”
“Ai là Bất Hủ huynh của ông? Côn Ngô Thái Sơn, ông cũng xứng sao?”
Bất Hủ Thương không chút nể mặt đáp trả lại.
Giọng nói lạnh lùng của Lam Nguyệt Nhã vang lên: “Côn Ngô Thái Sơn, tôi chỉ có một yêu cầu!”
“Để Côn Ngô Mật Phi thừa nhận bản thân là con dâu của tộc Bất Hủ, sau đó, con trai tôi sẽ ký giấy bỏ cô ta!”
“Từ nay trở đi, con khốn này không còn bất kỳ quan hệ gì với tộc Bất Hủ nữa!”
“Nhìn việc tốt mà mày làm ra xem!”
Côn Ngô Thái Sơn bước tới, cực kỳ phẫn nộ giơ tay muốn tát xuống mặt Côn Ngô Mật Phi!
chap!
Diệp Bắc Minh thoắt cái đứng chắn trước mặt Côn Ngô Mật Phi, năm ngón tay anh siết chặt cổ tay Côn Ngô Thái Sơn!
Côn Ngô Thái Sơn giật mình!
Sức lực của thằng nhãi này vậy mà khiến ông ta không có cách nào cử động nửa phân!
Phải biết rằng ông ta là Đại Đạo Chi Thượng tầng hai đó!
“Diệp Bắc Minh, mày muốn làm gì? Muốn ra tay với tao sao?”
Côn Ngô Thái Sơn sầm mặt.
“Côn Ngô Mật Phi là người phụ nữ của tôi, loại người vì cường quyền mà ép buộc con gái mình kết hôn với người cô ấy không thích không xứng đáng làm cha cô ấy!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Côn Ngô Thái Sơn nheo mắt lại: “Côn Ngô Mật Phi, mày cũng cho rằng như vậy sao?”
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh: “Côn Ngô Thái Sơn, năm đó ông từng nhìn tôi và mẹ với ánh mắt như thế nào vẫn nhớ chứ?”
"Nếu không phải tôi thức tỉnh thiên phú võ đạo thì e rằng tôi và mẹ ở tộc Côn Ngô ngay cả người hầu cũng không bằng!”
“Ông quả thực không xứng đáng làm cha của tôi!”
“Mày!”
Côn Ngô Thái Sơn phẫn nộ tới cực điểm.
Quay phắt đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Tô Hiểu Vân: “Con khốn mau nhìn con gái mà bà nuôi ra xem!”
“Vậy mà dám ngỗ nghịch với tôi, bà còn lời gì để nói không?”
Tô Hiểu Vân run rẩy bước lên phía trước, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy ưu sầu.
Bà ta khổ sở cầu xin: “Mật Phi à, mẹ cầu xin con, xin con nhận lỗi đi mà…”
Biểu cảm Côn Ngô Mật Phi phức tạp, tức giận hét lên: "Mẹ, người đàn ông này vẫn luôn coi mẹ như một công cụ!"
“Ngay cả con cũng là công cụ của ông ta, tại sao mẹ còn phải tủi nhục cầu toàn như vậy?”
Tô Hiểu Vân vẻ mặt mơ hồ: "Không có đàn ông, sao mẹ có thể sống được…”
“Tại sao không thể? Tại sao mẹ lại không thể sống cơ chứ?”, Côn Ngô Mật Phi gắt gỏng: “Mẹ không phải có con sao? Con không thể bảo vệ mẹ sao?”
“Lúc con còn nhỏ Côn Ngô Thái Sơn có từng liếc qua mẹ lấy một cái không?”
“Có biết bao nhiêu người hầu của tộc Côn Ngô từng ức hiếp chúng ta?”
“Khi con lớn lên, thiên phú võ đạo tăng vọt lên đứng đầu tộc Côn Ngô, lúc đó ai còn dám bắt nạt chúng ta?”
"Mẹ ơi, sao mẹ lại nhu nhược đến thế!”
Cả người Tô Hiểu Vân run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt, không ngừng lắc đầu: "Không được, không có cha con, chúng ta sống không nổi…”
“Mật Phi, mẹ van xin con, nhận sai đi mà!”
"Ha ha ha ha. . . "
Thấy Tô Hiểu Vân hèn yếu như vậy, Côn Ngô Thái Sơn cười đầy đắc ý: “Côn Ngô Mật Phi, mày đã nhìn thấy chưa?”
“Trên người mày chảy dòng máu của tao!”
“Xương cốt của mày là tao cho, máu thịt của mày cũng là tao cho!”
“Mày không thể thay đổi điều này!”
Tô Hiểu Vân hùa theo gật đầu: “Đúng vậy, Mật Phi à, ông ấy vĩnh viễn là cha của con!”
"Ha ha ha ha!"
Nhìn thấy thái độ này của Tô Hiểu Vân, Côn Ngô Mật Phi đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Cô ngửa mặt lên trời hét lớn: "Được, nếu đã như vậy, tôi liền trả lại máu thịt cho ông!”
Lời này vừa vang!
Côn Ngô Mật Phi liền vươn tay chụp vào không khí, một thanh trường kiếm lạnh băng rơi xuống tay cô!
Dứt khoát chém về phía đùi của mình!
Máu tươi đầm đìa, một chiếc đùi liền bay ra ngoài!
“Mật Phi!!!”
Động tác của Côn Ngô Mật Phi quá nhanh, Diệp Bắc Minh chỉ kịp rống lên một tiếng điên cuồng, không màng tất cả mà vọt tới!
Mọi người đều chết lặng trước cảnh tượng này!
Không ngờ Côn Ngô Mật Phi lại kiên cường khí khái đến vậy!
Lam Nguyệt Nhã nói móc mỉa: “Ôi chao, diễn cho ai xem vậy?”
Diệp Bắc Minh gầm lên đầy giận dữ: “Bà con mẹ nó nói thêm một câu nữa xem? Ông đây bây giờ liền giết chết bà!!!”
Phía sau Diệp Bắc Minh, chín con ma long màu đen lao ra ngoài!
Bầu trời phía trên toàn bộ nhà trọ ngay lập tức bị mây mù bao phủ!
Hơi thở tử vong khủng cha không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể anh!
Lam Nguyệt Nhã bị dọa cho đứng hình!
Bà ta có một loại cảm giác, nếu mình còn khiêu khích Diệp Bắc Minh, thì thằng nhãi này sẽ thực sự phớt lờ quy tắc của thành Hồng Hoang mà bóp chết bà ta ngay trước mặt mọi người!
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh chạy về phía Côn Ngô Mật Phi!
“Tiểu Minh Minh, anh đứng lại đó!”
Côn Ngô Mật Phi hét lên: “Nếu anh dám đến gần em, em sẽ lập tức tự nổ thần hồn mà chết!”
Cho dù chỉ còn lại một chân cô cũng vẫn đứng vững tại chỗ!
Giọng điệu vô cùng kiên quyết!
“Đừng mà!”
Trái tim Diệp Bắc Minh thắt lại.
Anh không dám tiến thêm dù chỉ một bước.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương của cô!
Nhưng cô như không hề cảm thấy đau đớn, trên môi còn nở nụ cười: “Tiểu Minh Minh à, biết em vì sao thích anh không?”
“Bởi vì chỉ có anh mới luôn ủng hộ và bảo vệ em vô điều kiện!"
“Mà cha mẹ của em, ha ha… em ở trong mắt họ vĩnh viễn chỉ là một công cụ… bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của em!”
“Côn Ngô Thái Sơn, máu thịt của ông tôi trả lại cho ông!”
Một kiếm nối tiếp một kiếm hạ xuống!
Máu thịt bắn tung tóe!
“Đừng mà!!! Côn Ngô Mật Phi, em dừng tay lại cho tôi!”, Diệp Bắc Minh gầm lên.
Côn Ngô Mật Phi nghẹn ngào: “Tiểu Minh Minh, anh không được phép qua đây!”
Dứt lời, một tia thần niệm liền lao ra, hòa vào thanh kiếm trong tay!
Gác lên chiếc cổ trắng ngần của mình!
“Mẹ, xin lỗi… Con không muốn nợ bất cứ thứ gì từ Côn Ngô Thái Sơn nữa!”
Một kiếm cuối cùng rơi xuống!
Bùm--!
Phần đầu hoàn toàn nổ tung!
Toàn bộ máu thịt triệt để hóa thành một màn sương máu!”
“Ha ha ha! Sảng khoái lắm!”
Bất Hủ Thương phá lên cười khoái chí.
Ánh mắt khôi hài khóa chặt lên người Diệp Bắc Minh: “Tên khốn kiếp, đã nhìn thấy chưa?”
“Đây chính là kết cục của việc đắc tội với đế tộc!”
“Chuyện này còn chưa xong đâu! Trừ phi cả đời này mày đều trốn trong thành Hồng Hoang, nếu không chỉ cần mày bước ra khỏi nơi này một bước, Bất Hủ Thương tao chắc chắn sẽ khiến thần hồn mày tan tác!”
“Chúng ta đi!”
Sau đó nghênh ngang dẫn đám người của tộc Bất Hủ rời đi!
“Con gái, không… đừng mà!”
Tô Hiểu Vân quỳ trên đất, chật vật bò tới trước màn sương máu mà Côn Ngô Mật Phi để lại: “Mật Phi, mau trùng sinh đi mà, mẹ cầu xin con… con không thể chết!”
“Mẹ, con xin lỗi!”
Côn Ngô Mật Phi từ chối.
“Mẹ kiếp! Một ả điên, một con ả ngu xuẩn!”
Côn Ngô Thái Sơn vô cùng phẫn nộ.
Sau đó một phát túm lấy cổ Tô Hiểu Vân, xoay người rời đi!
Tại khoảnh khắc rời khỏi thành Hồng Hoang!
“Thứ vô dụng như bà sinh ra một đứa con gái chẳng giúp được ông đây chuyện gì còn mang đến nhiều rắc rối như vậy!”
“Giữ lại bà còn có tác dụng gì!”
Nói đoạn liền thẳng tay tát xuống!
Tô Hiểu Vân lập tức hóa thành một làn sương máu, thần hồn cũng theo đó nổ tung!
“Mẹ!”
Côn Ngô Mật Phi cảm nhận được mẹ mình đã chết, thần hồn cô kêu thảm một tiếng, bắt đầu kịch liệt dao động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Toi rồi! Nhãi con, cô ấy vừa hủy đi thân thể máu thịt, bây giờ thần hồn lại chịu đả kích lớn, e rằng sắp hồn bay phách lạc rồi!”