Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1781: Kim Sí Đại Bằng!

"Con gái của tôi, nên do tôi tự mình bảo vệ!"

Nói xong, cô ta gỡ tay Lạc Khuynh Thành ra, ngăn trước người Diệp Tâm và Diệp Nặc!

Một giây sau.

Tôn Thiến đứng bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt, nói: "Ngài nói đúng, con gái của mình nên tự mình bảo vệ!"

Mười ba phật tử "phụt" một tiếng bật cười: "Hahahaha! Mẹ của tiểu ma vật, nghiệp chướng nặng nề!"

"Các người, siêu độ đi thôi!"

Phật quang kim sắc đánh tới như sóng thần trong nháy mắt đã chạm đến hai người Đông Phương Xá Nguyệt và Tôn Thiến!

Cơ thể hai người hòa tan ra!

"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi!"

Diệp Tâm và Diệp Nặc gần như khóc ngất đi, trên cơ thể hai người đột nhiên phóng ra một mảnh ma quang đen nhánh!

Trên bầu trời Thái Dương Tông mây đen gào thét, sấm sét vang dội, giống như là tận thế đến nơi!

"Sức mạnh huyết mạch?"

"Quả nhiên không phải ma tộc bình thường, càng không thể để nó sống tiếp!"

Mười tám vị phật tử đồng thời ngước lên nhìn trên bầu trời, ánh mắt nghiêm nghị: "Cẩn thận không chậm trễ lại phát sinh biến cố, trước tiên giết chết hai tiểu ma vật này rồi nói tiếp!"

Mười tám vị phật tử chuẩn bị ra tay.

Ly Nguyệt sớm đã nước mắt đầy mặt: "Toàn thể Tu La Tộc xuất kích!"

"Cẩn tuân mệnh lệnh của nữ hoàng!"

Người của Tu La Tộc cũng đều là nhà binh, mười mấy vạn tộc nhân Tu La Tộc lao ra từ di tích Côn Luân Thượng Cổ!

"Đây là cái gì..."

"Chín mươi chín ngọn núi Tọa Long? Đây là di tích Côn Luân Thượng Cổ!"

Người Trần gia, Xích Diễm Cốc vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, sau khi thấy di tích Côn Luân Thượng Cổ xuất hiện mới thay đổi sắc mặt.

"Di tích Côn Luân Thượng Cổ đang ở trước mắt, bên trong ẩn giấu bí mật lớn nhất của Hoa tộc Thượng Cổ!" một lão già của Trần gia kích động nói.

Một người đàn ông trung niên của Xích Diễm Cốc hét lớn: "Không tiếc bất cứ giá nào để đạt được nó, ai dám ngăn trở thì giết không tha!"

Người của các tông môn còn lại thấy thế, sợ mình bị tụt lại phía sau!

Tất cả đều phóng vào trong Thái Dương Tông!

"Giết!"

Ly Tố, Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình hai mắt đỏ lên, lấy vũ khí ra, giết đám người vào trong!

Trên mặt phật tử thứ nhất lộ ra một sự lạnh lùng: "Thế mà sâu trong Thái Dương Tông lại che giấu đại quân Ma tộc! Quả nhiên là tông môn của Ma tộc, không có gì để nói nữa!"

"Siêu độ bọn họ!"

"Rõ!"

Mười bảy phật tử còn lại đồng thời gật đầu, giết vào đám người!

Trong khoảnh khắc, Thái Dương Tông hóa thành Luyện Ngục nhân gian chân chính!

"Giết! Bảo vệ hai tiểu thư, bảo vệ nữ hoàng!"

Tất cả Tu La tộc đều gầm lên!

Mười tám phật tử Kim Phật Tông xông vào trong đám người, mười tám người cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong quét ngang tất cả!

Người Trần gia xung phong lên trước, đã đến trước mặt Ly Nguyệt!

"Cùng lên đường đi!"

Ly Nguyệt lựa chọn tự bạo!

"Con gái, không!" Ly Tố nhìn thấy con gái tử trận, như nổi điên mà xông vào trong đám người.

Biến mất trong một mảnh sương máu!

Đế Khởi La cắn răng kiên trì, trên người toàn là máu tươi: "Mình không thể chết... Mình còn chưa nói cho Diệp đại ca là mình thích anh ấy, mình không thể chết..."

Phụt!

Một cây trường thương kim sắc đánh tới, xuyên qua lồng ngực Đế Khởi La!

Một bên khác, lồng ngực Sở Sở bị Hàng Ma Xử xuyên thủng, ánh mắt cô ấy mơ màng: "Diệp đại ca, anh còn nợ tôi thật nhiều thật nhiều khoai tây chiên đấy... Kiếp sau trả lại cho tôi ha..."

"Sở Sở!"

Sở Vị Ương kêu thảm một tiếng: "Tôi giết ông!"

"Không chịu nổi một kích!"

Mười ba phật tử lạnh lùng lắc đầu, một quyền giết chết Sở Vị Ương!

Mặc Đình Đình cười thảm một tiếng: "Công tử, vĩnh biệt..."

Đến đây, toàn quân Tu La Tộc bị diệt!

"Huhuhu..."

Diệp Tâm và Diệp Nặc gào khóc: "Không được giết, cầu xin các người đừng giết nữa..."

"Huhuhu, bố ơi, bố mau trở về đi!"

Hai cô bé, một đứa chỉ mới năm tuổi, đứa còn lại mới hơn một tuổi!

Hai cô bé chịu không nổi hình ảnh như vậy, khóc đến gần như bất tỉnh!

Có người nhướng mày, nhìn về phía Diệp Tâm và Diệp Nặc nói: "Xử lý hai con bé kia thế nào?"

"Di tích Côn Luân Thượng Cổ đang ở trước mắt, trực tiếp giết hai tiểu ma vật này là được, sau đó nhanh chóng đi vào di tích Côn Luân Thượng Cổ!", có người đề nghị.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Sâu trong hư không nứt ra một vết rách, từ trong đó vươn ra một cái móng vuốt kim sắc to bằng ngọn núi, chộp một phát đã bắt được hai người Diệp Tâm và Diệp Nặc.

Tiếp theo, móng vuốt kim sắc chộp về phía di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Ầm ầm!

Thái Dương Tông chấn động kịch liệt, di tích Côn Luân Thượng Cổ bay lên cao, nó và Diệp Tâm, Diệp Nặc đồng thời bị kéo vào trong khe nứt!

"Đáng chết!"

Mười ba phật tử cực kỳ tức giận: "Hai tiểu ma vật bị một con chim bắt đi rồi! Đó là thứ gì?"

Phật tử thứ nhất cau mày: "Móng vuốt to như ngọn núi lớn, cơ thể giấu sâu trong hư không!"

"Toàn thân vàng kim, trên người có vảy rồng, chỉ sợ là Kim Sí Đại Bằng ra đời trong hỗn độn trong truyền thuyết!"

"Kim Sí Đại Bằng?"

Tất cả người tu võ ở đây đều giật nảy mình: "Thật sự có loại sinh vật này sao? Cũng quá lớn rồi đấy!"

Một ông lão của Trần gia nghi hoặc hỏi: "Kim Sí Đại Bằng ra đời trong hỗn độn, tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn mang hai tiểu ma vật kia đi mất?"

Người đàn ông trung niên của Xích Diễm Cốc lắc đầu nói: "Tôi không có hứng thú với mấy cái này, tôi chỉ muốn biết Diệp Bắc Minh ở nơi nào!"
Chương 1782: Diệp Bắc Minh đến

"Nói không chừng đang trốn trong Thái Dương Tông đấy, đi vào lục soát!"

Đám người không kịp chờ đợi, đi về phía Thái Dương Tông.

Đột nhiên.

"Đệt!"

Phía sau vang lên tiếng rống giận dữ như dã thú gào thét: "Người đâu? Tất cả mọi người đâu rồi?"

Quay đầu nhìn lại,

chỉ thấy Diệp Bắc Minh lao vùn vụt tới, sau khi nhìn thấy tình hình ở Thái Dương Tông thì toàn thân đều run rẩy!

Đôi mắt càng đỏ hồng đến dọa người!

"Diệp Bắc Minh!"

Có người nhận ra Diệp Bắc Minh.

Phật tử số mười ba quay đầu, mỉm cười nói: "Cậu chính là Diệp Bắc Minh à? Thật ngại quá, cậu xuất hiện quá muộn, bọn họ đều đã bị bản phật giết chết hết."

Một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu anh!

Trái tim Diệp Bắc Minh thắt lại một cái, lửa giận trong lòng và sự phẫn nộ không còn cách nào ngăn chặn được: "Không thể nào!"

Người Trần gia, Xích Diễm Cốc tập trung vào Diệp Bắc Minh!

Vây quanh khắp bốn phương tám hướng!

Phật tử số mười ba cười đùa: "Tiểu đội Sát Thần đó thật đúng là không sợ chết, một đợt lại một đợt đến nộp mạng!"

"Còn có người phụ nữ tên Chu Nhược Giai đó nữa, là chính tay tôi dùng Hàng Ma Xử đâm xuyên qua ngực cô ta!"

"Đúng rồi, mấy người phụ nữ của cậu, đa số đều chết trong tay bản phật tử, thế nào, cậu rất tức giận sao?"

"Tôi muốn diệt toàn tộc ông!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn điên cuồng, phát ra một tiếng gào thét như dã thú!

Con mắt Thần Ma giữa trán hiện ra!

Phía sau cuộn lên ma khí ngợp trời, chín con Hắc Sắc Ma Long trong nháy mắt hóa thành màu đỏ như máu xông ra!

Một trăm bốn mươi tám khối xương Chí Tôn trong cơ thể sôi trào, một sức mạnh trước nay chưa từng có bộc phát ra ngoài,

khóa chặt mục tiêu là phật tử số mười ba mà vọt thẳng đến!

Phật tử số mười ba cảm nhận được hơi thở kinh khủng của Diệp Bắc Minh, sự đùa cợt trong mắt hóa thành kinh hoảng!

Ầm!

Một tiếng vang lớn!

Hai tay Diệp Bắc Minh bóp cổ phật tử số mười ba rồi đập mạnh xuống đất, hai chân giẫm lên ngực ông ta, duy trì một tư thế quỷ dị!

"Nói! Cho! Tôi!"

"Bọn! Họ! Đang Ở! Đâu!"

Diệp Bắc Minh trừng to mắt, máu theo khóe mắt tuôn ra từng giọt!

"Diệp Bắc Minh, buông ông ấy ra!"

Mười bảy phật tử còn lại xông lên, bao vây xung quanh Diệp Bắc Minh!

Phật tử số mười ba tỏ ra bối rối, ông ta hoảng sợ lắc đầu: "Cậu thả tôi ra trước đã, tôi sẽ nói cho cậu biết..."

Vù!

Diệp Bắc Minh bóp chặt lấy cổ phật tử số mười ba, thần hồn đánh thẳng vào tâm trí ông ta, Sưu Hồn!

Một vài cảnh tượng khiến Diệp Bắc Minh tuyệt vọng xuất hiện trong đầu!

Tiểu đội Sát Thần hung hãn không sợ chết!

Chu Nhược Giai vì ngăn cản đám người mà vẫn lạc!

Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Lạc Khuynh Thành, Vạn Lăng Phong!

Cảnh tượng đám người Ly Tố, Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình tử chiến, từng cảnh lần lượt xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh!

Cuối cùng.

Một móng vuốt to lớn màu vàng óng xé rách hư không chộp tới, mang Diệp Tâm và Diệp Nặc đi!

"Hahaha, chết rồi... Tất cả mọi người chết cả rồi!"

"Hahahahaha !"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn điên cuồng: "Tôi muốn tất cả các người ở đây, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Hai tay hóa thành móng vuốt sắc nhọn, mỗi lần xẹt qua đều xé xuống một phần máu thịt trên người phật tử số mười ba!

"A... Máu thịt của tôi…! Mau cứu tôi…!"

Phật tử số mười ba kêu thảm.

Mười bảy phật tử còn lại thấy thế, đồng thời hướng về phía Diệp Bắc Minh ra tay!

Diệp Bắc Minh mặc cho các loại tấn công đánh vào người mình, máu me đầm đìa cũng không cảm thấy đau đớn!

Mãi cho đến cuối cùng, tất cả máu thịt trên người phật tử số mười ba bị Diệp Bắc Minh xé hết xuống!

Xương cốt bị một quyền của Diệp Bắc Minh nện thành bụi phấn!

"Thập tam đệ! Đáng chết! Giết tên ma đầu này!", tất cả các phật tử còn lại đều nổi giận, nhao nhao lao đến.

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!"

"Ông đây không tiếc bất cứ giá nào, phải giết hết tất cả mọi người có mặt ở hiện trường!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình: "Tiểu tử, đừng xúc động, bây giờ cậu cần ẩn nấp..."

Diệp Bắc Minh lập tức nổi giận: "Ẩn nấp? Ẩn nấp cái rắm ấy! Ông đây nghe lời ông ẩn nấp, tình hình hiện tại thế nào?"

"Tiểu đội Sát Thần toàn quân bị diệt, người phụ nữ của tôi đã chết! Con gái tôi không biết tung tích, Thái Dương Tông cũng bị hủy diệt theo!"

"Tôi sợ hãi bị bại lộ? Tôi thật là sợ quá đi!"

"Cho dù hôm nay ông đây có chết ở chỗ này, cũng phải kéo theo những tên súc sinh này chôn cùng! Sức mạnh! Cho ông đây sức mạnh!"

"Hôm nay, tất cả mọi người đều phải chết!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục than nhẹ một tiếng: "Được thôi".

Vù!

Một sức mạnh trước nay chưa từng có rót vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

Giờ khắc này, Diệp Bắc Minh cảm giác sức mạnh, tốc độ, nhanh nhẹn, thần niệm đều không chỉ tăng lên gấp trăm lần!

Nhìn mười bảy phật tử đang xông lên, trong lòng anh cuồn cuộn căm giận ngút trời, đấm ra một quyền!

Ầm!

Phật tử số chín xông lên đầu tiên hóa thành một mảnh sương máu ngay tại chỗ!

"Cửu đệ!"

"Cửu ca!"
Chương 1783: Thời gian chảy ngược

Các phật tử còn lại giật mình!

"Hít... Diệp Bắc Minh đến cùng có thực lực gì?", người của Trần gia, Xích Diễm Cốc và những người tu võ khác bị dọa đến mí mắt giật giật!

Một quyền đấm chết phật tử số chín có cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, thế này cũng quá kinh khủng rồi!

Một màn phía sau…

Càng thêm khiến bọn họ khó mà quên được trong cả đời!

"Đáng chết, tất cả các người đều đáng chết!"

Diệp Bắc Minh xông vào trong đám người, cho mỗi người một quyền!

Mười sáu phật tử cứ như dưa hấu, tất cả đều bị anh dùng một quyền đánh nổ!

"Còn có các người, tất cả đều phải chết ở chỗ này!"

Diệp Bắc Minh đưa tay ra, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kiếm xuất hiện trong tay anh: "Kiếm Càn khôn Trấn Ngục, giết cho tôi!"

"Cắn nuốt máu thịt và thần hồn của tất cả bọn họ, khiến bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh!"

"Giết! Giết! Giết..."

Diệp Bắc Minh không ngừng gầm lên!

Trước mắt toàn là màu đỏ rực của máu!

Anh đã giết đỏ cả mắt, bất kể là ai, chỉ cần xuất hiện trước mắt anh, đều bị một kiếm hóa thành sương máu!

Giờ khắc này, anh đã hoàn toàn hóa thân thành sát thần!

"Đồ ma quỷ!"

"Đến cùng thì chúng ta đã trêu chọc trúng thứ gì?"

"Đừng mà..."

"Diệp tông chủ, tôi không có ra tay mà..."

"Chúng tôi chỉ đến tham gia náo nhiệt thôi... Đừng mà..."

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, khí tàn sát tràn ngập trong thiên địa!

Một ngày này, bên ngoài Thái Dương Tông hóa thành Địa Ngục trần gian!

Hơn nửa canh giờ sau, tất cả mọi người bên ngoài Thái Dương Tông đều vẫn lạc!

"Hahahaha... Tiểu Tháp, mười năm trước Diệp gia chúng tôi bị hủy diệt, cửa nát nhà tan..."

"Mười năm sau tại thần giới, tôi còn phải chịu đựng một lần cửa nát nhà tan nữa, tu võ... Hahaha, tu con mẹ nó võ ấy..."

Diệp Bắc Minh quỳ gối trước sơn môn Thái Dương Tông, vừa khóc vừa cười: "Là tôi có lỗi với mọi người, hahaha..."

Lúc này,

giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, bản tháp biết cậu rất đau khổ".

"Nếu bản tháp nói cho cậu, tôi có thể cứu mọi người một lần, cậu có thể vui hơn chút nào không?"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh hô hấp dồn dập, trừng to mắt, giọng nói cũng run rẩy không ngừng: "Tiểu Tháp, ông có thể cứu mọi người à? Cứu thế nào?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lát rồi phun ra bốn chữ: "Nghịch chuyển thời không!"

"Bản tháp có thể khiến thời gian chảy ngược, trở lại một canh giờ trước!"

"Nhưng... Phải trả giá đại giới."

Diệp Bắc Minh kích động gầm nhẹ: "Bất kể là đại giới nào cũng được, chỉ cần mọi người có thể không chết!"

"Được rồi, tiểu tử, sau này phải dựa vào chính cậu rồi..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không giải thích thêm, đọc một câu chú ngữ: "Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang!"

"Đạo sinh càn khôn, Trấn Ngục bất diệt!"

"Bản tháp tán đi sức mạnh càn khôn, thời không! Chảy ngược!"

Vù!

Trong chớp mắt này, Diệp Bắc Minh cảm thấy toàn bộ thế giới đều dừng lại.

Trong chốc lát, tất cả máu thịt, xác chết, xương trắng trên mặt đất, toàn bộ như cuộn phim tua ngược mà xây dựng lại, trở về như cũ!

Từng người đã bị giết chết xuất hiện lại, thời gian nhanh chóng đảo ngược!

Người tu võ của các đại tông, Trần gia, Xích Diễm Cốc, thậm chí là mười tám phật tử bị Diệp Bắc Minh giết chết, tất cả xuất hiện trong cảnh tượng trước mắt!

Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Lạc Khuynh Thành, Vạn Lăng Phong.

Ly Nguyệt, Ly Tố, Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình.

Thành viên của tiểu đội Sát Thần, tộc nhân Tu La Tộc, tất cả đều xuất hiện trước mắt!

Diệp Bắc Minh phát hiện, mình căn bản không thể hô hấp, chớ nói chi là cử động một cái!

Rốt cục thì.

Khung cảnh dừng quay ngược!

"Phù..."

Diệp Bắc Minh vừa có thể hô hấp, bên tai liền truyền đến tiếng quát khẽ.

"Bảo vệ hai tiểu thư!"

Lư Quốc Phong gầm nhẹ một tiếng: "Đội cảm tử ra khỏi hàng, uống thuốc!"

Một ngàn thành viên của tiểu đội Sát Thần bước ra khỏi đám người, mỗi người móc ra một viên đan dược màu đỏ, chuẩn bị nuốt vào!

Diệp Bắc Minh kích động đến nước mắt tuôn ra.

Anh không thèm lau khô nước mắt, bước ra một bước đến phía trước sơn môn Thái Dương Tông: "Lư Quốc Phong, lui ra!"

Vù!

Trong khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trên người anh!

"Tiểu sư đệ!"

"Bắc Minh!"

"Diệp soái!"

"Tông chủ, ngài trở về rồi!"

Đám người Thái Dương Tông vô cùng kích động.

Diệp Bắc Minh lau đi huyết lệ ở khóe mắt, cuống họng khô khốc, anh lắc đầu nói: "Được nhìn thấy mọi người lần nữa, thật tốt."

Vẻ mặt mọi người vô cùng nghi hoặc, không biết tại sao Diệp Bắc Minh lại đột nhiên nói như vậy!

Bỗng nhiên.

Trong đám người vang lên một giọng nói đùa cợt: "Cậu chính là Diệp Bắc Minh? Làm sao mà khóc thế?"

"Không phải là vì sợ hãi bật khóc đấy chứ?"

Khóe miệng phật tử số mười ba nở nụ cười trào phúng!

"Ông! Đáng chết nhất!"

Diệp Bắc Minh phát ra âm thanh như của Tử thần, không có bất kỳ dấu hiệu báo nào liền vọt thẳng ra ngoài, đến trước mặt phật tử số mười ba, sát ý gập trời cản hết tất cả đường lui của ông ta!

Sắc mặt phật tử số mười ba đại biến!

Ông ta là cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong, vào thời điểm đối mặt với Diệp Bắc Minh lại cảm nhận được một loại uy hiếp của cái chết!

"Cút đi!"

Phật tử số mười ba gầm thét.

Một quyền đấm thẳng vào mũi Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh vô cùng lạnh lẽo, anh vươn năm ngón tay khẽ chụp được cổ tay phật tử số mười ba!

Một tay khác đấm ra một quyền, hung hăng nện vào lồng ngực phật tử số mười ba!
Chương 1784: Siêu độ cho toàn bộ tông môn

Ầm!

Một tiếng động giòn tan vang lên, xương ngực của phật tử số mười ba lập tức nổ tung ngay tại trận, hoàn toàn không chống lại nổi uy lực của một cú đấm của Diệp Bắc Minh!

“Cú đấm này là vì Nhược Giai!”

Ầm!

“Cú đấm này là vì Xá Nguyệt!”

Ầm!

“Cú đấm này là vì đại sư tỷ!”

Ầm!

“Cú đấm này là vì Tôn Thiến!”

Ầm!

“Cú đấm này là vì tiểu đội Sát Thần!”

Ầm!

“Cú đấm này là vì Ly Nguyệt!”

Ầm!

“Cú đấm này là vì…”

Diệp Bắc Minh như thể phát điên, đấm hết cú này tới cú khác vào lồng ngực của phật tử số mười ba!

Bọn Chu Nhược Giai, Chu Lạc Ly, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt ngơ ngác ra mặt. Bắc Thần làm vậy là sao?

Phật tử số mười ba ráng chịu đựng đau đớn, nét hoảng sợ lộ rõ trên khuôn mặt của ông ta: “Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu, tôi có làm gì đâu…”

Lồng ngực của ông ta máu me be bét!

“Đừng vội, vẫn còn trò vui đang chờ ông!”

Diệp Bắc Minh toét miệng cười một tiếng, thọc tay vào lồng ngực của phật tử số mười ba, tóm lấy trái tim của ông ta.

Phụt!

Anh cưỡng chế móc nó ra rồi “bộp” một tiếng, bóp nát!

“Á...”, phật tử số mười ba đau méo mặt.

“Em mười ba!”

“Anh mười ba!”

Lửa giận của mười bảy vị phật tử còn lại bốc cao lên tới tận trời, bọn họ bao vây Diệp Bắc Minh lại: “Buông em mười ba ra!”

“Diệp Bắc Minh, cậu có biết thân phận của người trong tay cậu là gì không?”

“Người này là phật tử số mười ba của Kim Phật Tông – Phật tông số một thiên hạ. Sao cậu dám làm như vậy chứ?”

“Còn không mau buông em mười ba ra!”

Mấy phật tử nghiêm nghị quát lên!

“Hahahaha!”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Buông ông ta ra ư? Được thôi!”

Trong giây lát, tay trái Diệp Bắc Minh giữ chặt đầu phật tử số mười ba, tay phải vung lên!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bổ một nhát xuống!

Phập!

Thân thể của phật tử số mười ba bị chém lìa khỏi đầu, bị Diệp Bắc Minh tung cước sút bay.

Xác của phật tử số mười ba bay ra ngoài, rơi xuống bậc thềm trước cửa sơn môn Thái Dương Tông trong tư thế hai tay chống xuống đất!

Diệp Bắc Minh tiện tay quẳng đầu của phật tử số mười ba đi, vừa khéo rơi trúng vào giữa hai tay của phật tử số mười ba!

“Ôi!”

Chứng kiến cảnh ấy, tất cả người tu võ của các tông môn đang có mặt ở đây đều hít sâu một hơi!

Đường đường là phật tử số mười ba, vậy mà bị Diệp Bắc Minh chém một nhát đứt lìa đầu, thi thể bưng đầu quỳ gối bên ngoài sơn môn Thái Dương Tông!

Mọi người sợ rớt cả tròng mắt trước cảnh tượng này!

“Em mười ba!”

“Anh mười ba!”

“Diệp Bắc Minh, cậu thật đáng chết, mọi người hãy đồng loạt ra tay siêu độ cậu ta đi!”

Mười bảy phật tử cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong đồng loạt ra tay, ánh sáng nhà Phật chiếu rọi khắp muôn nơi.

Không khí dường như đang sôi lên, luồng hơi thở chết chóc thổi ập về phía Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh giá: “Còn hai người nữa, hai người cũng là đồng lõa!”

Anh nhìn chằm chằm vào phật tử số mười bốn và phật tử số mười lăm!

Diệp Bắc Minh bước một bước, Ảnh Thuấn!

Lập tức xuất hiện trước mặt phật tử số mười bốn và phật tử số mười lăm!

“Cậu muốn làm gì?”

Hai người kia biến sắc, chỉ riêng sát khí lạnh giá tỏa ra từ người Diệp Bắc Minh thôi đã đủ khiến tay chân bọn họ run rẩy, không điều khiển được thần lực trong cơ thể rồi!

“Siêu độ các người!”

Diệp Bắc Minh bổ một nhát kiếm!

Gầm!

Một luồng kiếm khí màu đỏ máu tuôn ra từ trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, loáng thoáng nhìn thấy bóng một con Huyết Long khổng lồ bên trong kiếm khí màu đỏ máu đang gầm lên!

Phựt! Phựt!

Hai chiếc đầu bay lên trời, bọn họ thậm chí không có cả cơ hội để phản kháng!

Diệp Bắc Minh bước một bước xông tới, đạp bay hai cái xác đi xa!

Hai cái xác quỳ “phịch” gối bên ngoài bậc thềm trước sơn môn Thái Dương Tông!

Hai chiếc đầu rơi xuống, trúng vào tay của mỗi người!

“Chuyện này...”

Bầu không khí lặng ngắt đáng sợ!

Mười mấy vạn người tu võ đang có mặt ở đây đều há to miệng, không ai dám thở mạnh dù chỉ một hơi!

Kinh khủng! Mẹ kiếp, quá kinh khủng!

Cuối cùng thì mười lăm phật tử còn lại cũng kịp nhận thức được tình hình, bọn họ run rẩy nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, đôi mắt giăng đầy tơ máu: “Cậu! Ác ma! Cậu chính là ác ma!”

“Chuyện thảm thiết như vậy mà cậu cũng dám làm ra, Thái Dương Tông cần phải bị xóa sổ!”

“Đừng nóng vội, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”

Diệp Bắc Minh phát ra thứ âm thanh như vang lên từ sâu bên dưới địa ngục, ánh mắt lạnh thấu xương khóa chặt vào mười lăm vị phật tử còn lại!

“Cậu ta muốn làm gì?”

Trái tim của những người tu võ còn lại thắt lại!

Bọn họ có dự cảm chẳng lành!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh giậm chân một cái, quanh người tỏa ra ma khí màu đen ngợp trời, bên trong ma khí màu đen lao ra chín con Ma Long màu đen!

“Kim Phật Tông chó chết, bọn phật tử rác rưởi! Hôm nay tất cả các người đều phải chết, sau này tôi sẽ tới tận cửa Kim Phật Tông để siêu độ cho toàn bộ tông môn của các người!”
Chương 1785: Tự phế đan điền, tự chặt một tay

Diệp Bắc Minh cực kỳ ngang ngược, xông lên như một ngôi sao băng!

Ở trong mắt anh, mười lăm tên cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong dường như không hề tồn tại!

“Ôi trời ạ... Cậu ta chán sống rồi hay sao?”

Đám người tu võ đứng bên ngoài Thái Dương Tông nghẹn họng, trố mắt ra nhìn, hoảng sợ suýt thì nổ tung tròng mắt!

Ánh mắt của người nhà họ Trần và Xích Diễm Cốc vô cùng nặng nề, bọn họ thực sự không hiểu Diệp Bắc Minh lấy đâu ra tự tin!

“Giết!”

Mười lăm phật tử quát khẽ một tiếng, phật tử số mười là người đầu tiên xông lên, cầm trong tay một cây chày kim cang.

“Cút mẹ mày đi!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Nổ tung đi cho ông!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống, ngay trong khoảnh khắc va chạm với chày kim cang, nó lập tức chém chày kim cang vỡ vụn!

“Á!”

Phật tử số mười kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, mảnh vỡ của chày kim cang găm vào ngực!

Hai tay phật tử số mười run rẩy, suýt chút nữa thì nổ tung!

“Mày có biết vì sao tay mày không bị gãy không?”, Diệp Bắc Minh bước một bước đuổi theo.

Con ngươi của phật tử số mười thu nhỏ lại, ông ta bất giác nhìn về phía thi thể của phật tử số mười ba, phật tử số mười bốn và phật tử số mười lăm: “Lẽ nào…”

“Chúc mừng mày đã đoán đúng!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng vung kiếm lên chém!

Phập!

Trong khoảnh khắc chiếc đầu bay lên trời, Diệp Bắc Minh tung cước sút bay thi thể của phật tử số mười ra ngoài, quỳ gối trên bậc thềm bên ngoài Thái Dương Tông!

Một giây sau.

Anh lại đạp thêm một cước nữa!

Đầu của phật tử số mười bay ra ngoài, rơi vào hai tay của ông ta!

Mặc dù đã có tiền lệ trước đó nhưng không ít người tu võ khi chứng kiến cảnh này…

Vẫn không nhịn được bụm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động!

“Em mười!”

Đám phật tử còn lại thấy vậy, tức giận tới mức suýt thì ngất xỉu: “Giết! Giết! Giết cậu ta đi!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh nở nụ cười mỉa mai: “Yên tâm đi, chẳng mấy chốc các người sẽ qua đó với bọn họ thôi!”

Vù!

Anh giậm chân một cái, lao vút lên trời như một ngôi sao băng, một lần nữa xông về phía đám đông!

“Phật Quang Vạn Trượng! Giết!”

“Ma khí ngợp trời! Ma Long nuốt chửng tất cả đi cho tôi!”

Ma khí và Phật quang vừa va chạm với nhau lập tức nổ tung, sóng năng lượng kinh khủng nuốt chửng Diệp Bắc Minh và mười mấy vị phật tử!

“Á... Đừng, sư huynh cứu tôi với!”

“Không...”

“Cứu mạng...!”

Tiếng kêu thảm thiết của mấy vị phật tử nối nhau vang lên liên tiếp, hết cái xác này tới cái xác khác bị sút bay ra ngoài.

Bọn phật tử quỳ “phịch” gối trên bậc thềm bên ngoài Thái Dương Tông, sau đó lần lượt đỡ lấy những cái đầu người bay ra ngoài!

Rơi trúng vào hai tay của thi thể!

“Ôi… Đã là thi thể thứ mười một rồi!”

“Còn lại bảy người nữa...”

Người tu võ của những tông môn khác sợ bạt vía kinh hồn, quên cả hít thở!

“Diệp Soái, đây chính là sức chiến đấu tối đa của Diệp Soái ư?”, Vạn Lăng Phong cứng ngắc người đứng đờ ra tại chỗ, toàn thân nổi da gà.

“Một người đấu với mười lăm người cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, ôi trời ạ!”, Lư Quốc Phong kích động đến độ run rẩy toàn thân: “Nếu đời này tôi có thể mạnh hơn một cọng lông của Diệp Soái thôi thì chết cũng không còn gì nuối tiếc!”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau.

“Mười hai...”

“Mười ba...”

“Mười bốn...”

Mấy cái xác không đầu nữa lại bay ra!

Không hề có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều rơi xuống bậc thềm bên ngoài Thái Dương Tông, quỳ xuống đất, tự bưng lấy đầu của mình!

“Mười lăm...”

“Mười sáu...”

“Đại sư huynh, cứu tôi với...”

Sau khi tiếng hét thảm thiết cuối cùng tắt lịm, cái xác thứ mười bảy bay ra ngoài!

Quỳ xuống đất, bưng lấy đầu của mình!

“Diệp Bắc Minh, tội nghiệt trên người cậu không cách nào rửa sạch! Tôi nguyền rủa cậu mãi mãi không được siêu sinh, tôi nguyền rủa con cháu của cậu đời đời kiếp kiếp bị vận rủi tra tấn...”, phật tử số một kêu rên trong tuyệt vọng.

“Quỳ xuống! Nhận lấy cái chết!”

Trong ma khí vang lên tiếng quát!

Ầm!

Phật tử số một bị đánh bay đi ra, quỳ gối trên bậc thềm của Thái Dương Tông!

Khác với những phật tử khác, đầu của phật tử số một không bị chém rụng!

Phật tử số một đang định đứng dậy!

Đột nhiên.

Vù!

Một luồng kiếm khí chém tới, tròng mắt của phật tử số một run rẩy, trên cổ xuất hiện một nét cứa màu đỏ máu mảnh bằng sợi dây!

Tầm mắt của phật tử số một quay cuồng. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, phật tử số một nhìn thấy hai tay mình chợt vươn ra một cách kỳ dị, vừa khéo đỡ được chiếc đầu của mình!

Đến đây.

Mười tám phật tử đều đã bị giết chết, bưng đầu quỳ gối bên ngoài Thái Dương Tông!

Bầu không khí lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn sâu vào trong luồng ma khí điên cuồng trên không trung.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh chậm rãi bước ra, máu me đầm đìa khắp người!

Đôi mắt đỏ rực đáng sợ, như thể ác ma bước ra từ địa ngục!

Trái tim của mười mấy vạn người tu võ đang có mặt tại đây bất giác thắt lại, thi thể của mười tám phật tử còn đang sờ sờ ở đó, bọn họ thậm chí không dám nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh!

Giữa bốn bề lặng ngắt!

“Những người tu võ có mặt ở Thái Dương Tông hôm nay chỉ cần tự phế đan điền, tự chặt một tay thì có thể rời khỏi đây!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên!

Vù!

Vô số người tu võ ngẩng đầu lên, vừa giật mình vừa sợ hãi trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Gì cơ?”

Trần Tinh Huy cười gằn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ mình là ông trời hay sao? Chúng tôi chỉ đứng bên ngoài Thái Dương Tông theo dõi cuộc chiến thôi mà, chúng tôi đã làm gì sai chứ?”

“Cho dù chúng tôi có làm gì sai đi chăng nữa thì cậu có tư cách gì ép mười mấy vạn người tu võ ở đây tự phế đan điền?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK