Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2055: Võ Tổ ra tay

Dứt lời.

Không gian xung quanh liền dao động kịch liệt, hơn ba mươi bóng người cấp tốc xé nát không gian mà tới!

Lão Tể cùng lão Đấu cũng nằm trong số đó!

Vừa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hai người liền hưng phấn tột độ: "Quả nhiên là ngươi!”

“Hôm đó vậy mà bị ngươi qua mắt, đế thi rốt cuộc ở đâu rồi? Nói!!!”

Lão Đấu gào thét chửi bới như sấm động, gương mặt già nua vặn vẹo dữ tợn: “Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Con giun dế này xém chút hại chết chúng ta, cứ giết chết rồi sưu hồn đi!”

“Bất luận là tin tức gì, sẽ lập tức biết ngay thôi!”

Dứt lời liền tiến lên một bước!

Ông ta vô cùng thô bạo, trực tiếp lướt về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh lập tức cảm giác được hơi thở tử vong ập tới, máu thịt toàn thân anh sôi trào, gầm lên: “Tiểu Tháp, bộc phát toàn lực cho tôi!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!!!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng lúc đó cũng bùng nổ!

“Pháp tướng Thần Ma!”

“Đạo đài Luân Hồi, ra đi!”

Diệp Bắc Minh liên tục triệu hoán!

Lão Đấu đã xông tới trước người anh, vậy mà xuất hiện trên võ đài hình tròn, chính là đạo đài Luân Hồi!

"Ha ha, phép tắc lĩnh vực? Là cái thá gì cơ chứ!”

Sắc mặt ông ta hung tợn!

Muốn trút hết mọi sự phẫn nộ, sợ hãi mấy ngày qua ra ngoài vào giây phút này!

Một chưởng không bao hàm bất kỳ phép tắc nào!

Chỉ có sức mạnh vô tận!

Bùm--! ! !

Trong chớp mắt va chạm, toàn bộ đạo đài Luân Hồi nổ tung!

Hai chân của Diệp Bắc Minh trực tiếp bị chôn vùi trong những mảnh vỡ của đạo đài Luân Hồi, gần như chỉ còn lộ ra ngoài một nửa cơ thể!

Hàng trăm bia mộ xung quanh đồng thời rung chuyển dữ dội!

Mỗi tấm bia mộ đều bộc phát ra một luồng lực lượng, truyền vào trong cơ thể anh.

“Hửm?”

Lão Đấu có chút kinh ngạc: “Một tên Đạo Tôn cỏn con cũng có thể ngăn chặn một đòn của lão phu?”

Một chưởng kia tương đương với sức công phá của một trăm con rồng!!!

Diệp Bắc Minh thực sự đã chặn được, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vác trên vai anh, chặn lại một chưởng này!

Nhưng.

Mạch máu toàn thân anh đều đã nổ tung, biến thành một người máu!

Bả vai của anh bị trũng xuống, nửa người gần như biến thành thịt vụn, thảm thương không nỡ nhìn!

Chỉ cần cơ thể khẽ động, máu tươi liền phun trào ra như nước suối, trong ba nhịp thở, máu đã cạn khô!

Toàn bộ khe hở trên đạo đài Luân Hồi gần như loang lổ đầy máu tươi của Diệp Bắc Minh!

Răng rắc!

Một tiếng giòn tan!

Giống như mặt gương nát tan!

Phép tắc lĩnh vực Luân Hồi sụp đổ, hủy diệt rồi biến mất!

Ngay cả mạng sống của Diệp Bắc Minh cũng đang vụt trôi rất nhanh, bàn tay lão Đấu nắm lấy không trung, thần hồn của Diệp Bắc Minh dao động kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt khỏi thân thể!

“Chủ nhân! Cậu không thể chết được, tự nổ, tôi sẽ tự nổ!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung lên dữ dội!

Tập trung năng lượng!

Diệp Bắc Minh khẽ quát: “Tiểu Tháp, ông dừng lại ngay cho tôi! Tôi chết cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ thế giới này là được!”

“Suốt quãng đường qua ông đã trả giá vì tôi quá nhiều rồi!”

“Ông cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu giữa chúng ta nhất định có một người phải chết vậy cứ để tôi gánh chịu tất cả!”

“Ông nói đúng, tôi là một người có tài năng vô cùng bình thường trong số những đời chủ nhân của ông…”

“Tôi không có cách nào so sánh với… chủ nhân đầu tiên của ông…. tiểu Tháp, sống cho tốt…”

Nói đoạn.

Diệp Bắc Minh dùng hết chút sức lực cuối cùng: "Hỗn Độn Chân Hỏa! Phần Thiên Chi Diễm! Huyền Minh Lãnh Hỏa! Cửu U Lôi Hỏa! Đều ra đi!”

Hỗn Độn Chân Hỏa giống như dòng khí hỗn độn đang bùng cháy!

Phần Thiên Chi Diễm với sức nóng khủng khiếp rừng rực ánh lửa!

Huyền Minh Lãnh Hỏa giống như ma trơi vờn quanh chốn địa ngục!

Cửu U Lôi Hỏa đùng đoàng tiếng sấm sét!

Bốn loại dị hỏa cùng lúc trào dâng!

Lão Đấu vui mừng khôn xiết: "Dị hỏa? Trong tay ngươi vậy mà có thứ này! Ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta mà, dị hỏa của ngươi lão phu lấy chắc rồi!”

Một túi không gian quét qua, sẵn sàng dung chứa dị hỏa vào trong.

Đồng thời.

Hai ngón tay ông ta chỉ xuống đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh, chuẩn bị bóp nát nó!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đau đớn gào lên: “Chủ nhân, xin lỗi! Tiểu tháp không thể trơ mắt nhìn cậu chết được!"

Một lực lượng đáng sợ đang hội tụ tại vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị tự nổ!

“Chết tiệt! Tiểu Tháp, dừng lại, tôi không cho phép!!!”, Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Chủ nhân, ngoại trừ cậu, những chủ nhân khác hoàn toàn không coi tôi là một vật sống!”

“Trong mắt họ, tôi chỉ là một tia linh hồn, không có suy nghĩ hay tính cách, chỉ tồn tại để phục vụ cho họ!”

"Chỉ có cậu coi tôi như bạn bè, như người nhà… còn sẵn sàng chết vì tôi, Tiểu Tháp cũng nguyện ý vì chủ nhân mà hi sinh!”

“Đừng mà!”

Diệp Bắc Minh cuồng nộ gầm lên một tiếng.

Ngay khi tháp Càn Khôn Trấn Ngục sắp nổ tung, một không gian xám xịt tại nơi sâu trong tâm trí Diệp Bắc Minh bỗng nhiên rung chuyển dữ dội!

Ngay lập tức.

Một nghĩa trang cổ xưa xuất hiện xung quanh cơ thể anh!

Hoàn toàn hiện hóa ra ngoài!

Chính là nghĩa địa Hỗn Độn!

Tại chỗ sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn, một tấm bia mộ cổ kính lóe lên vài lần, một giọng nói già nua vang lên: “Chúc mừng ngươi Tiểu Tháp, cuối cùng cũng tìm được một chủ nhân thực sự quan tâm đến mình!"

“Âm thanh này là..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình!

Phía trên một tấm bia mộ ở nơi sâu nhất của nghĩa địa Hỗn Độn lơ lửng một bóng hình cổ xưa!

Người này vậy mà nhìn giống Diệp Bắc Minh tới 70-80%!

“Thứ gì vậy?”

Lão Đấu cau mày hỏi.

Những ông lão khác đang có mặt cũng nghi hoặc nhìn sang!

Bóng hình kia cười ngạo nghễ: "Ta là Võ Tổ! Thế giới này là địa bàn của ta, các ngươi cũng dám gây chuyện ở đây?”

Dứt lời.

Võ Tổ lộ ra ý cười: “Tiểu Tháp à, lần trước là do ta có lỗi với ngươi, làm cho ngươi phải vỡ vụn!”

“Lần này để ta tới bảo vệ ngươi đi!”

Nghe được lời này, lão Đấu phá lên cười: “Võ Tổ? Võ Tổ cái rắm gì! Loài giun dế trong ngục tù cũng dám vỗ ngực tự xưng là Võ Tổ?”

"Ha ha ha! Buồn cười quá mà!"

“Thanh thế cũng khá lớn đó chứ, đáng tiếc, vô dụng thôi!”

Lão Tể cùng hàng chục người khác cũng cười rộ theo!

Võ Tổ tiến lên một bước, xông ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!

“Khởi đầu sáng thế, đỉnh cao võ đạo!”

“Càn khôn trấn ngục, vạn đạo thần phục!”

“Ta nhân danh Võ Tổ thề rằng mượn dùng số kiếp của tất cả loại võ đạo, tiêu diệt hết thảy những kẻ trái ý ta!”

Khi chữ cuối cùng vang lên!

Toàn bộ thế giới rung chuyển!

Trên vùng trời của hết đại lục này đến đại lục khác ngưng tự vô tận số kiếp võ đạo, hóa thành một luồng sức mạnh đáng sợ hòa vào trong cơ thể của Võ Tổ!

"Giết!"

Võ Tổ vươn tay chỉ tới!

Luồng sức mạnh số kiếp kia rơi thẳng xuống đầu của lão Đấu, ‘bùm’ một tiếng nổ tung!

“Lão Đấu!”

Những người khác nhìn thấy cảnh này mà choáng váng.

Giống như một nhóm người hiện đại cầm vũ khí nóng nhưng lại bị một người nguyên thủy tay không bóp chết vậy!

"Giết! Giết! Giết..."

Võ Tổ liên tiếp chỉ tay!

Số kiếp võ đạo của toàn bộ thế giới không ngừng giáng xuống từ trên trời, chạm vào liền nổ!

"Đi! Mau đi! Tên khốn này vậy mà có thể điều động số kiếp của toàn bộ nhà tù số bảy, hắn đang vắt kiệt số kiếp để giết người đó!”, lão Tể bị dọa tới hồn vía lên mây, vội vàng xé rách hư không giống như điên dại lao về phía lối vào của nhà tù số bảy.

Những ông lão khác cũng kinh hồn táng đảm!

Xoay người liền muốn chạy trốn!

"Giết! Giết! Giết..."

Giọng nói của Võ Tổ vẫn chưa dừng lại!

Lão Tể hãi hùng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy những người bạn của mình giống như pháo giấy nối tiếp nhau nổ tung, máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng không!

Ông ta sợ đến phát điên rồi!

“Mình không thể chết, mình không muốn chết mà….”

Cả người lão Tể run lẩy bẩy, cuối cùng cũng lết tới sông Mặc Uyên!

Ông ta dứt khoát thả mình nhảy xuống, ngược dòng mà bơi!

"Ah!"

“Đừng mà…”

Tiếng hét thảm thiết của chúng bạn vẫn tiếp tục vọng tới từ phía sau!

Khi ông ta lao tới được cổng vào nhà tù số bảy, thi thi thể của người bạn đồng hành cuối cùng cũng nổ tan tác, máu tươi tí tách hòa vào dòng chảy của sông Mặc Uyên!

“Sắp ra ngoài rồi!”

Lão Tể sải bước dài, khi một chân vừa bước ra khỏi nhà tù số bảy!

Thì số kiếp võ đạo ào ạt kéo tới, ‘bùm’ một tiếng, thân thể của ông ta hoàn toàn nổ tung!

"Cái này……"

Diệp Bắc Minh chết lặng nhìn một màn trước mắt, anh nhìn chăm chăm người đàn ông có tướng mạo gần như giống hệt mình, hỏi: “Võ Tổ, ông còn sống sao?"
Chương 2056: Tháp Trấn Ngục Hỗn Độn

Nghe được những lời này, sắc mặt Võ Tổ đột nhiên trầm xuống: “Còn sống? Không... ta hẳn là đã chết từ lâu rồi!”

“Chết rồi?”

Diệp Bắc Minh cực kỳ yếu ớt, lại phun ra một ngụm máu tươi: “Nhưng mà, linh hồn của ông rõ ràng vẫn ở đó!”

"Chỉ cần còn sót lại một tia linh hồn trên thế giới này, dù chỉ là một tia mỏng manh thì vẫn có thể phục sinh như cũ!”

"Không phải linh hồn của ông tại nghĩa địa Hỗn Độn vẫn còn sống đó sao?”

Võ Tổ nhấc tay chỉ!

Ý chí võ đạo của toàn thế giới được cô đọng lại rồi rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện!

Vết thương của anh vậy mà đang hồi phục với tốc độ cực nhanh!

Gần như chỉ trong chớp mắt!

Tất cả các vết thương đều được chữa lành!

Võ Tổ cười lắc đầu: "Đây chỉ là một tia chấp niệm của ta mà thôi, thần hồn của ta sớm đã tiêu tán, dung hòa vào toàn bộ thế giới rồi”.

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đau buồn kêu khóc: “Hu hu hu, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết rồi chủ nhân!”

"Năm đó sau khi thân thể của tôi bị phá hủy, người đã đem những mảnh vỡ của tôi trấn áp ở các đại lục khác nhau!”

“Còn phong ấn linh hồn của tôi lại, xóa sạch mọi ký ức…”

Nghe xong lời giải thích này của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh ngẩn người tại chỗ: “Võ Tổ, vì sao ông lại làm như vậy?”

"Theo lý mà nói, cường giả cấp độ như ông căn bản không thể bị giết chết!"

“Tại sao ông lại làm như vậy?”

Võ Tổ cười đáp: “Nếu ta không chết thì phép tắc võ đạo của thế giới này sẽ không hoàn thiện!"

“Mọi người ở thế giới này như chúng ta sẽ sống trong nhà tù này đến hết đời!"

“Nhưng đợi chờ mười mấy kỷ nguyên cuối cùng cũng xuất hiện một người có duyên!”

“Người có duyên? Là nói tôi sao?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.

Võ Tổ gật đầu: "Đúng vậy, Diệp Bắc Minh! Chính là cậu!”

“Ý chí võ đạo của ta đã lựa chọn cậu, Tiểu Tháp cũng chọn cậu!”

"Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn cô độc một mình nữa!”

“Trên vai cậu gánh vác sứ mệnh của toàn thế giới!”

Dứt lời, Võ Tổ lại nhấc tay!

Ý chí võ đạo của toàn bộ thế giới bị thu gọn vào giữa ấn đường của Diệp Bắc Minh!

Ngay lập tức.

Cả người Diệp Bắc Minh chấn động, như thể nhìn thấy nỗi ám ảnh của tất cả võ giả đối với võ đạo kể từ khi thế giới tồn tại!

"Diệp Bắc Minh, ta đem ý chí võ đạo truyền thụ lại cho cậu…”

“Năm đó ta chưa không thực hiện được bước đó, cậu giúp ta đi nhìn thử xem sao!”

“Dựa vào đâu mà thế giới của chúng ta lại bị bọn chúng nhận định thành một nhà tù?"

“Dựa vào đâu mà chúng ta rõ ràng cũng là con người, chúng sinh bình đẳng, nhưng lại bị bọn chúng gắn mác mang dòng máu tội lỗi? Vừa sinh ra liền mang danh nguồn gốc tội lỗi?”

“Ta không phục!”

Càng nói hình dáng của Võ Tổ càng trở nên mờ ảo.

“Chủ nhân!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung chuyển dữ dội!

Võ Tổ nở nụ cười thản nhiên, vươn tay tóm lấy hư không!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền bay ra từ vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh, hóa thành một tòa bảo tháp cổ kính cao hơn một thước, lơ lửng trong lòng bàn tay của Võ Tổ!

“Nung đúc từ mẫu thạch Hỗn Độn, Tiểu Tháp à, chúc mừng ngươi!

Võ Tổ mỉm cười.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng run rẩy: "Chủ nhân, đừng chết mà…. cầu xin người đừng chết…”

Võ Tổ duỗi ra một tay càng ngày càng hư ảo: "Tiểu Tháp, ngươi có chủ nhân mới rồi, ta chỉ là người trao cho ngươi sự sống!”

“Nhưng Diệp Bắc Minh lại cho ngươi linh hồn, thế giới này đã không thuộc về ta nữa, trước khi rời đi hãy để ta vì ngươi mà đắp nặn lên tạo hình hoàn mỹ hơn!”

Võ Tổ vung tay!

Sức mạnh phép tắc trên toàn thế giới liền rung chuyển theo!

Vạn đạo ngâm reo!

Cơ thể ban đầu của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay qua khoảng không hàng trăm triệu dặm rồi lơ lửng giữa không trung!

"Dung hợp!"

Võ Tổ thấp giọng hét lên

Hai tòa tháp chồng lên nhau!

Lấy trời đất làm lò nung, ý chí võ đạo của Võ Tổ làm lửa đốt!

Hơi thở của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trải qua những biến đổi nghiêng trời lệch đất, vạn đạo hóa thành vô số đạo văn, tất cả đều in dấu lên trên tòa tháp!

Đế thủ lơ lửng trong hư không ở nơi xa, kinh ngạc không thôi: “Võ Tổ muốn hiến tế bản thân để tác thành cho tòa tháp này!”

“Với sự dung hợp từ ý chí của hàng ngàn đại đạo, e rằng tòa tháp kia sẽ đột phá giới hạn của thế giới này, chạm tới ngưỡng Đế đạo!”

“Võ Tổ, ngươi quả thực là một nhân vật đáng nể, đáng tiếc… lại sinh ra ở thế giới này!"

“Nếu ngươi sinh ra ở Nguyên Thủy Chân Giới, chắc chắn thành tựu sẽ còn nhiều hơn thế!"

Đế thủ thở dài một hơi.

Bùm——! ! !

Đất trời đang xoay vần, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nở rộ hàng ngàn chùm tia sáng chói mắt!

Trong phép tắc vạn đạo của tòa tháp cổ xưa, niết bàn trùng sinh!

Xung quanh thân tháp màu đen là dòng khí hỗn độn trôi nổi!

Chỉ với một tia khí hỗn độn tùy tiện phóng ra liền có thể nghiền nát, giết chết đại năng thượng cổ!

Võ Tổ cuối cùng phun ra một câu: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nữa, ngươi là tháp Trấn Ngục… Hỗn Độn…”

Khi từ cuối cùng vang lên, bóng dáng của Võ Tổ đã hoàn toàn biến mất!

Toàn bộ ý chí võ đạo trên thế giới cũng biến mất không dấu vết!

Phía trên nghĩa địa Hỗn Độn sấm sét ầm ầm!

Vô số tia sét đồng thời giáng xuống!

Bùm--!

Bia mộ ở nơi sâu nhất nổ tung!

Hóa thành bột phấn, một cơn gió mạnh thổi qua!

Tiêu tan hoàn toàn!

“Võ Tổ, chết thật rồi…”, tấm bia mộ thứ chín sáng lên, Hiên Viên Hoàng Đế tiếc than.

Thần hồn của Vua thời gian hiện lên, lắc đầu nói: “Nhà tù này vây khốn hết thảy, Võ Tổ đã vì chúng ta mà mở ra con đường phía trước!”

"Bước tiếp theo đều phải trông cậy vào thằng nhóc đó rồi…”

“Chủ nhân!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu thảm thiết!

Diệp Bắc Minh chứng kiến tất cả, thấp giọng hô lên: “Tiểu Tháp! Hãy nén đau thương!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng bay tới, lơ lửng giữa lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, từng luồng khí hỗn độn lưu chuyển!

“Tháp Trấn Ngục Hỗn Độn…”

Diệp Bắc Minh lẩm bẩm!

Con ngươi điên cuồng co rụt lại!

Hơi thở hủy thiên diệt địa, áp chế vạn vật khiến người ta phải chấn động!

Giọng nói buồn bã của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi không muốn đổi tên…"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được! Vậy ông vẫn gọi là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục như cũ!”

Giọng nói Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mang theo tia nức nở: “Chủ nhân, tôi muốn giết người!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm lại: "Ông muốn giết ai?"

“Đám người bảo vệ tòa tháp đã phản bội tôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng lạnh băng: “Bây giờ tôi đã khôi phục hoàn toàn sức mạnh thời hoàng kim! Hơn nữa còn vươn lên tầm cao khác so với năm đó!”

“Đám đại năng thượng cổ đó đều đáng chết!”

Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm, tóm lấy Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đi, chúng ta đi giết người!”

Một người một tháp vén mở hư không!

Giây tiếp theo đã xuất hiện phía trên một lục địa đen!

“Cút ra đây!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn, uy áp của tháp liền đè xuống!

Trên ngọn núi thiêng cao một trăm nghìn mét, vô số trận pháp sáng lên, nhưng đáng tiếc chúng căn bản không cản nổi uy lực này.

Một ông lão chật vật phun ra một ngụm máu, lăn lông lốc ra ngoài, thảm hại vô cùng!

“Đại nhân Tháp Trấn Ngục…”

Ông lão kinh hãi nhìn Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Ngài khôi phục sức mạnh rồi? Đừng mà, xin hãy tha mạng…. a!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lười phải nói nhảm với ông ta, như đẽo gỗ mục, trực tiếp nghiền nát ông lão kia thành sương máu!

“Nhóc con, hấp thụ lấy!”

Diệp Bắc Minh vô cùng hưng phấn, đây thế nhưng là một đại năng thượng cổ đó!

Vậy mà cứ như vậy bị tiểu Tháp hạ gục?

“Được!”

Diệp Bắc Minh tiến lên, khởi động đạo đài Luân Hồi, hấp thu làn sương máu kia!

Trong khoảnh khắc, đạo đài Luân Hồi chuyển sang màu đỏ tươi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dẫn theo Diệp Bắc Minh, trực tiếp xuyên phá hư không: “Đi, kẻ tiếp theo!”
Chương 2057: Người đàn ông của tôi, là một con kiến

Sau một lúc.

Một người một tháp đã xuất hiện trên bầu trời phía trên một lục địa băng giá.

Uy áp vô tận đè xuống, hàng tỷ dặm của lục địa băng giá liền nổ tung!

Một người đàn ông trung niên!

Một người phụ nữ mặc cung trang!

Khiếp sợ chạy ra từ dưới lớp băng, quần áo của cả hai đều xộc xệch, vừa nhìn liền biết đang làm chuyện không tốt đẹp gì!

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh cùng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cả hai đều vô cùng kinh ngạc!

“Là mày! Là thằng nhãi trước đó đã chạy thoát, mày vậy mà còn dám quay lại? Đúng là muốn chết!”, người phụ nữ hét lên.

Sắc mặt người đàn ông trung niên bên cạnh thay đổi điên cuồng,

Giận dữ rống lên: “Con khốn này câm mồm lại! Không thấy đại nhân Tháp Trấn Ngục đã lấy lại được sức mạnh rồi sao?"

"Cái gì……"

Người phụ nữ mặc cung trang giật mình, ánh mắt rơi vào trên đầu Diệp Bắc Minh!

Một tòa tháp cổ xưa lơ lửng, dòng khí hỗn độn cuồn cuộn không dứt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ phun ra một chữ gọn lỏn: “Giết!”

“Xin đại nhân Tháp Trấn Ngục hãy tha mạng, chúng tôi biết sai rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tôi sẵn sàng…”, hai người sợ hãi đến mức tim gan gần như vỡ vụn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, vừa điên cuồng dập đầu, miệng vừa không ngừng xin tha!

Uy áp giáng xuống!

Hai chùm sương máu nở rộ!

“Nhóc con, tiếp tục dùng đạo đài Luân Hồi của cậu hấp thụ đi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, mở ra đạo đài Luân Hồi!

Máu của vị đại năng thượng cổ lại hòa vào trong đạo đài Luân Hồi!

Bia mộ của hàng trăm vị sư phụ bắt đầu rung lắc dữ dội, trên bề mặt xuất hiện một tầng ánh sáng mờ ảo!

Diệp Bắc Minh kích động hô: “Tiểu Tháp, bia mộ của các sư phụ có phản ứng rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục xé toạc hư không: “Chúng ta tiếp tục, giết!”

……

……

Bất Hủ Vấn Thiên một hơi xem đi đi xem lại cảnh tượng chiếu trên đá lưu ảnh hàng chục lần.

Cuối cùng một phát bóp nát nó!

Hắn lau sạch vết máu tràn ra từ khóe miệng, rơi khỏi nơi mình ở, đi thẳng về hướng đại điện của Côn Ngô Mật Phi!

“Bất Hủ sư huynh, huynh xuất quan rồi à!”

“Bất Hủ sư huynh, sao huynh lại có thời gian ra ngoài đi dạo rồi?”

“Bất Hủ sư huynh, đã lâu không gặp, huynh đã tự mình đọc tên ta trong nghi thức nhập học của Thần Viện lần trước, huynh còn nhớ không?”

“Bất Hủ sư huynh đẹp trai quá mà!”

Vô số đệ tử khi nhìn thấy Bất Hủ Vấn Thiên đều nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

Đáng tiếc.

Bất Hủ Vấn Thiên vẫn giữ nguyên biểu cảm hờ hững, trong mắt hằn lên tia máu mờ nhạt, một đường đi thẳng đến nơi ở của Côn Ngô Mật Phi!

“Mật Phi!”

Bất Hủ Vấn Thiên truyền âm tới cung điện trước mặt.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc áo tím bước ra!

Gương mặt xinh đẹp không tì vết!

Vóc dáng hút mắt với đường cong lả lướt!

Mỗi tấc da thịt đều ngập tràn ánh sáng thần thánh nhàn nhạt, nếu đặt ở nơi khác nhất định sẽ là cấp bậc nữ thần!

Nhưng trong Thần Viện, cô ta lại chỉ có thể làm hầu nữ cho Côn Ngô Mật Phi!

“Công tử Bất Hủ, tiểu thư nói rằng thân thể người mệt mỏi, hiện đang nghỉ ngơi, xin người hôm khác hãy tới!”, cô gái áo tím mỉm cười kính cẩn.

Bất Hủ Vấn Thiên bá đạo đáp: “Ngươi được tính là cái thá gì?”

“Một ả hầu nữ cũng dám ngăn cản ta? Cút!”

Cô gái áo tim lập tức phun ra một ngụm máu, lăn ra ngoài rồi rơi xuống hồ, trông vô cùng nhếch nhác!

Bất Hủ Vấn Thiên sải bước tiến lên, trực tiếp đi thẳng vào chỗ ở của Côn Ngô Mật Phi!

Giữa lòng hồ tiên là một cung điện lợp ngói tráng men tráng lệ!

Bất Hủ Vấn Thiên xuyên qua không trung, đẩy ra cửa lớn: “Mật Phi!”

Phía trên đại điện, Côn Ngô Mật Phi lười biếng liếc hắn ta một cái: “Anh có chuyện gì à?”

Thái độ không đếm xỉa thờ ơ này khiến trái tim Bất Hủ Vấn Thiên thắt lại, trong mắt hắn đã giăng đầy tia máu:

“Mật Phi, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Em biết rõ tấm lòng của tôi mà!”

“1.8 tỷ năm, tôi đã đợi em suốt 1.8 tỷ năm đằng đẵng!”

"Tại sao? Em thà trao thân cho một tên giun dế cũng không muốn nở một nụ cười với tôi?”

Gương mặt Côn Ngô Mật Phi tràn đầy mỉa mai: “Xem ra anh đều biết hết rồi?”

“Có đẹp không?”

“Em!”

Tim gan Bất Hủ Vấn Thiên run rẩy!

Côn Ngô Mật Phi cười đầy trào phúng: “Tôi biết anh đặc biệt để lại một viên đá lưu ảnh, không phải là để giám sát tôi sao?”

“Nếu đã như vậy, vậy tôi liền biến chuyện mà anh sợ hãi và lo lắng nhất xảy ra!”

"Tại sao?!!!"

Bất Hủ Vấn Thiên gầm lên như dã thú!

Toàn bộ đại điện rung chuyển dữ dội, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

Côn Ngô Mật Phi lạnh nhạt đáp: “Không có vì sao nào cả! Côn Ngô Mật Phi tôi không thích một cuộc sống bị người khác khống chế!"

Bất Hủ Vấn Thiên đè giọng quát: “Là tôi không xứng với em sao?”

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Không, Bất Hủ Vấn Thiên anh rất ưu tú!”

Sắc mặt Bất Hủ Vấn Thiên ánh lên tia mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Cho nên, em chỉ là đang giận hờn với tôi thôi phải không?”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi!”

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu cười lạnh: "Tôi không thích anh, càng không thích bị mọi người trong Thần Viện gắn cho cái mác là người phụ nữ của Bất Hủ Vấn Thiên anh!”

"Bây giờ cơ thể tôi đã trao cho một tên giun dế rồi!”

“Một thiên tài kiêu ngạo như anh còn muốn một người phụ nữ đã bị vấy bẩn qua sao?”

“Em!”

Hai mắt Bất Hủ Vấn Thiên đỏ bừng, đạo tâm gần như muốn nổ tung: "Em thật là tàn nhẫn! Gã đàn ông đó là ai? Tôi phải giết chết hắn!”

Trái tim Côn Ngô Mật Phi run lên!

Nhưng bề ngoài vẫn duy trì nét bình thản như cũ!

Cô chỉ thản nhiên phun ra một câu: “Tôi nào biết là ai? Chỉ tiện tay tóm lấy một tên mà thôi!”

“Tôi thậm chí còn không nhớ dáng vẻ của hắn, nếu anh muốn giết thì cứ làm thôi!”

"Chết tiệt!!!"

Bất Hủ Vấn Thiên nổi trận lôi đình, năm ngón tay thu lại!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Tất cả đồ đạc trong đại điện đều bị thổi bay thành bột phấn!

“Côn Ngô Mật Phi, em đừng mơ tưởng tới việc thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cho dù em đã bị một tên giun dế kia nhúng chàm, thì em vẫn là người phụ nữ mà Bất Hủ Vấn Thiên tôi công nhận!”

Nói đoạn hắn liền vọt tới trước, bàn tay siết chặt cổ cô một cách tàn nhẫn!

Khẽ dùng lực vặn lấy!

Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi đỏ lựng nhưng trên môi lại nở nụ cười châm chọc: “Giết đi!”

Tùy tiện phất tay!

Côn Ngô Mật Phi liền bay thẳng ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu!

Vẻ mặt Bất Hủ Vấn Thiên vặn vẹo vô cùng: “Con khốn! Cô đừng hòng phá hỏng đạo tâm của tôi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu cô dám nói ra ngoài, tôi bảo đảm toàn bộ gia tộc Côn Ngô sẽ không thấy ánh sáng mặt trời ngày mai!”

“Anh…”

Côn Ngô Mật Phi ngẩn người.

“Cô cũng biết sợ rồi à?”

Trong mắt Bất Hủ Vấn Thiên mang theo sự điên cuồng, hắn muốn báo thù, báo thù một cách điên khùng nhất: “Trong vòng một tháng, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ!"

"Trong lòng tôi, cô đã không còn là người phụ nữ bất khả xâm phạm nữa rồi!"

“Cô tốt nhất là nên thành thật kết hôn với tôi! Nếu không tôi cam đoan gia tộc Côn Ngô sẽ không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Đế tộc Bất Hủ đâu!”

Dứt lời liền hậm hực phất tay áo, đóng sầm cửa lại và rời đi!

Côn Ngô Mật Phi nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia khoái chí đầy phản nghịch: “Kêu tôi ngoan ngoãn gả cho anh? Được thôi!”

“Tôi đồng ý! Nhưng tôi nhất định sẽ nói cho tất cả mọi người biết vào ngày cưới đó!”

"Một tên kiến cỏ của nhà tù số bảy là người đàn ông của Côn Ngô Mật Phi tôi, không ai có thể khống chế vận mệnh của tôi, kể cả cái chết!”

Sau khi Bất Hủ Vấn Thiên rời đi, trên đường trở về.

“Bất Hủ sư huynh, chào huynh!”

Không ngừng có người chào hỏi hắn!

Nam có nữ có!

Đột nhiên.

Ánh mắt của hắn tối lại, nhìn thẳng vào một người phụ nữ có dung mạo hao hao Côn Ngô Mật Phi.

Hắn dứt khoát tiến lên, trực tiếp ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô ta, hỏi:

“Cô thích tôi?”

"Ah?"

Người phụ nữ bị sốc đến mức không nói nên lời, khuôn mặt xinh đẹp thoắt cái đỏ tươi như trái đào, vô cùng mê người.

Ngập ngừng gật đầu: "Thích…thích…”

"Được, đi theo tôi!"

Bất Hủ Vấn Thiên không nói chẳng rằng liền kéo cô ta về thẳng tẩm cung của mình!

Cô gái có chút khẩn trương, nhìn Bất Hủ Vấn Thiên với ánh mắt kỳ quái: “Bất Hủ sư huynh…. huynh… huynh đưa ta tới đây làm gì?”

"Cởi quần áo!"

“Hả?”

“Tôi kêu cô cởi quần áo!”, Bất Hủ Vấn Thiên giận dữ rống lên.

Cô gái rụt rè cởi bỏ lớp cung trang ngoài cùng!

"Tiếp tục cởi!”

“Cởi cho tôi…”

"Cởi!!!"
Chương 2058: Đạo đài Luân Hồi, tiến hóa

Sau khi liên tiếp cởi bỏ mấy lớp quần áo rườm rà, cô gái với đường nét khá giống Côn Ngô Mật Phi lúc này chẳng khác nào một miếng ngọc với làn da trắng muốt như mỡ đông.

Khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng của cô ta đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp đong đầy sóng tình dịu dàng.

“Bất Hủ sư huynh, ta vẫn một thân trong trắng, xin hãy thương xót…”

Chỉ một câu nói xém chút đã làm Bất Hủ Vấn Thiên tức chết.

Hắn không kìm chế được tâm tình mà rống giận: “Thương tiếc? Tôi thương tiếc cái quái gì! Tự mình ngồi xuống cho tôi!”

“Bảy lần! Côn Ngô Mật Phi, thiếu một lần tôi liền giết chết cô!”

Cô gái ngơ ngác không hiểu.

Côn Ngô Mật Phi?

Thì ra Bất Hủ công tử đang coi bản thân thành Côn Ngô Mật Phi?

Cô gái cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt thoáng chốc liền lăn dài đôi gò má: “Bất Hủ sư huynh, ta không phải cô ấy…”

“Là cô ấy! Cô chính là cô ấy!”

Bất Hủ Vấn Thiên gần như hét lên: “Ngồi xuống, ngồi xuống cho tôi!!!”

Cô gái cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, dứt khoát mặc lên quần áo vứt đầy dưới đất!

“Mẹ kiếp! Ngay cả cô cũng coi thường tôi? Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!!!”, Bất Hủ Vấn Thiên phẫn hận quét qua một chưởng, cô gái bỗng chốc hóa thành sương máu ngay tại chỗ.

……

Lúc này, tại nhà tù số bảy.

Diệp Bắc Minh đã hấp thụ xong máu tươi của vị đại năng thượng cổ cuối cùng, tổng cổng 108 người, tất cả đều bị Tiểu Tháp tìm ra.

Dùng vũ lực đàn áp nhanh gọn!

Toàn bộ sương máu đều bị đạo đài Luân Hồi hấp thu.

Đạo đài Luân Hồi của hiện tại đã phát triển từ bán kính hơn 100 mét lên tới hơn 1.000 mét!

Nó đã không còn hình dạng của một võ đài nữa mà càng giống một quảng trường hơn!

Bia mộ của hàng trăm vị sư phụ xung quanh cũng hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi!

Trên mỗi tấm bia mộ đều được bao phủ trong ánh sáng màu máu nồng đậm!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Nhóc con, cậu cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, khẽ gật đầu: "Tôi cảm thấy bên trong cơ thể mình đang cuộn chảy sức mạnh vô cùng vô tận!”

“Đặc biệt là khi đứng ở trên đạo đài Luân Hồi, như thể tôi là người thống trị của cả thế giới, cho dù bây giờ một mình tôi đối đầu với mười tên đại năng thượng cổ cũng không thành vấn đề!"

“Cho dù đụng phải người từ thế giới bên ngoài, với sự tăng cường của đạo đài Luân Hồi, tôi vẫn có thể sống mái một trận!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: "Nhóc con, đừng từ bỏ việc nuôi dưỡng đạo đài Luân Hồi!”

“Tuy rằng thế giới mà chúng ta đang ở là một nhà tù, phép tắc cũng thấp hơn bên thế giới bên ngoài một hoặc thậm chí vài cấp!"

"Nhưng chỉ có thế giới rác rưởi chứ không có phép tắc rác rưởi!”

“Ngay cả khi đạo đài Luân Hồi rời khỏi Nhà tù số bảy thì cũng là sự tồn tại độc nhất!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi hiểu rồi!”

“Đi thôi Dung Phi, Nhã Phi, chúng ta về nhà!”

Khi Diệp Bắc Minh đang chuẩn bị lên đường trở lại đại lục Hỗn Độn thì hư không bỗng dao động một trận!

Một vết nứt không gian xuất hiện, một bàn tay từ trong đó bay ra, ngăn cản trước người anh: “Diệp Bắc Minh, chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi!”

“Ngươi phải rời khỏi nhà tù số bảy ngay bây giờ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi cũng như của ta!”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Ý của ngươi là gì?"

Vài ngày trước, khi đối mặt với mấy người lão Đấu, Đế thủ đã lựa chọn đứng một bên theo dõi trận chiến mà không hề ra tay giúp đỡ!

Điều này khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy rất khó chịu!

Nếu không phải một tia chấp niệm của Võ Tổ còn níu giữ trong nghĩa địa Hỗn Độn, thì anh chắc chắn đã lành ít dữ nhiều rồi!

Đế thủ khẽ hừ một tiếng: “Bổn đế biết ngươi đang nghĩ gì, nếu lúc đó bổn đế ra tay, ngươi nhất định sẽ chết càng nhanh hơn!”

“Bổn đế khoanh tay đứng nhìn ngược lại còn cứu ngươi một mạng đó!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh, không có chút gì tin tưởng vào lời biện bạch muộn màng này.

Thấy anh không tin, Đế thủ cũng lười phải giải thích thêm: “Tin hay không tùy ngươi, vẫn là câu nói đó!”

“Trong sáu ngày qua ngươi đã hấp thụ máu tươi của hơn một trăm tên đại năng thượng cổ, bây giờ chỉ còn lại một ngày cuối cùng thôi!"

"Tại sao?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Không lẽ một ngày sau ta sẽ chết sao?”

“Ngươi đương nhiên sẽ không chết!”

"Tuy nhiên, chủ nhân của đám người đến từ bên ngoài kia cũng là hậu duệ đế huyết đã ra lệnh, trong vòng bảy ngày nhất định phải tìm ra được tung tích của ta!”

“Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi!”

“Toàn bộ mấy chục tên tay sai của gã đều đã bị Võ Tổ tiêu diệt!”

"Nếu là ngươi, vào ngày thứ bảy, khi ngươi trở lại nơi này phát hiện ra thuộc hạ của mình đều đã chết, ngươi sẽ có phản ứng thế nào?"

“Ngươi sẽ hành động ra sao?”

Nghe đến đây, sắc mặt của Diệp Bắc Minh thoắt cái thay đổi!

“Nếu là ta, điều này chứng tỏ nhà tù số bảy đã xuất hiện sự tồn tại có thể uy hiếp tới thế giới bên ngoài!"

“Để đảm bảo an toàn, ta sẽ trực tiếp hủy diệt toàn bộ nơi này!”

Đế thủ mỉm cười: “Thông minh lắm!"

“Cho nên vào ngày cuối cùng này, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”

Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư.

Cuối cùng, anh nhìn hướng Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi: “Các em bây giờ lập tức trở lại đại lục Hỗn Độn!”

Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi quả quyết lắc đầu, vội nắm lấy tay Diệp Bắc Minh nói: “Anh Diệp, chúng em không thể rời xa anh!”

"Cho dù có phải chết, em cũng muốn chết cùng anh!”

“Các em!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút cảm động.

Hai đầu lông mày càng không thể giãn ra.

Anh nhẫn nại phân tích quan hệ lợi hại trong đó cho hai người nghe, một khi rời khỏi thế giới này, tình hình bên ngoài vẫn chưa rõ, đây không phải là thứ anh có thể kiểm soát được!

Rất có khả năng vừa bước chân ra ngoài liền phải bỏ mạng!

"Chúng em không sợ!"

Ánh mắt Tiêu Dung Phi vẫn kiên định không đổi.

Tiêu Nhã Phi nói: “Chị không sợ, em cũng không sợ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cứ mang hai người họ theo cùng đi”.

“Tôi đã khôi phục sức mạnh thời đỉnh cao, hơn nữa còn dung hợp với chân thân trước đây, có thể đưa bọn họ vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục để tu võ!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì hai mắt sáng rực.

Đây quả là một ý hay!

Chỉ cần đưa họ vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì thực sự có thể bảo đảm an toàn cho hai người họ!

“Tiểu Tháp!”

Chỉ một câu lệnh đã đem hai chị em vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh lập tức cùng Đế thủ xuất phát đến Hỗn Độn Giới, nhảy xuống sông Mặc Uyên, ngược dòng mà đi.

Khi đến được cổng vào nhà tù số bảy, một viên mẫu thạch Hỗn Độn lao vào bầu trời đầy sao, nơi đây dòng khí hỗn độn trôi nổi, cảnh tượng tráng lệ hào hùng, vô cùng ngoạn mục!

“Trời ạ… viên mẫu thạch Hỗn Độn lớn như vậy?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

“Không lẽ nó là mẫu thạch Hỗn Độn, diễn hóa thành toàn bộ thế giới?"

Đế thủ có chút nghi ngờ: “Diệp Bắc Minh, nơi này có hơi thở còn sót lại của ngươi, đây không phải lần đầu tiên ngươi đến đây!"

“Tại sao lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy?”

Câu nói này khiến Diệp Bắc Minh như rơi vào trong sương mù.

“Đây quả thực là lần đầu tiên ta tới đây, sao thế? Trước đây ta từng tới qua à? Không thể nào”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh có thể khẳng định chắc chắn là lần đầu tiên mình đến đây!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ho khan hai tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Tiểu Tháp, sao vậy?”

“Chẳng lẽ tôi thực sự tới đây rồi à?”

Với sự giúp đỡ của Võ Tổ, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã sớm lại được ký ức!

Cho nên.

Đương nhiên cũng biết chuyện xảy ra giữa anh cùng Côn Ngô Mật Phi dưới chân mẫu thạch Hỗn Độn!

Mặc dù không biết chi tiết cụ thể!

“Khụ khụ… tôi bẩm sinh lương thiện, không biết nói dối... Nhóc con, cậu quả thực đã từng tới đây!”, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói.

“Thi thoảng nói một lời nói dối thiện chí cũng không sai!”

“Nhóc con, cậu vẫn nên tự mình nhớ lại đi…”

Diệp Bắc Minh cũng không xoắn xuýt vấn đề này thêm.

Có lẽ là Đế thủ cảm giác sai rồi chăng!

Ánh mắt anh tối sầm lại, chuẩn xác hướng tới phía hư không đang dao động kia.

Anh có thể cảm giác được, bên kia lá chắn không gian này vẫn có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ mênh mông, cuồn cuộn cuốn về phía mình!

“Đi thôi!”

Diệp Bắc Minh tiến bước.
Chương 2059: Bên ngoài nhà giam, Nguyên Thủy Chân Giới

Trực tiếp xuyên thủng khoảng hư không phía trước!

Sau vài giây.

Một cảm giác trọng lực cực kỳ mạnh mẽ đập xuống vai Diệp Bắc Minh, giống như sức nặng của mười ngọn núi đè ép lên vậy!

Tạo ra một dấu chân thật sâu!

“Trọng lực khủng bố quá!”

Diệp Bắc Minh giật mình.

Lực hấp dẫn của Nguyên Thủy Chân Giới ít nhất cũng gấp trăm lần nhà tù số bảy!

Anh quét mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.

Bầu trời đỏ rực gay mắt, trong hư không có mấy chục sợi xiềng xích ngưng tụ từ phép tắc!

Chúng buông thõng từ trên cao xuống, khóa chặt mẫu thạch Hỗn Độn trên mặt đất!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Ha ha ha! Nhóc con, xem ra chúng ta đã ra ngoài rồi!”

“Nơi đây chính là Nguyên Thủy Chân Giới sao? Hơi thở phép tắc quả nhiên vô cùng hoàn mỹ, tôi vừa tiến vào thế giới này liền cảm nhận được sự cộng hưởng từ vô số loại đại đạo, hơn nữa còn cực kỳ hoàn chỉnh!"

“Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”, Đế thủ hưng phấn tới run rẩy.

Giây tiếp theo.

Phía sau mẫu thạch Hỗn Độn rung chấn kịch liệt!

Chính là nhà tù số bảy nơi mấy người Diệp Bắc Minh vừa bước ra!

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, anh có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy diệt từ trên mẫu thạch Hỗn Độn!

Dường như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

Đế thủ bình tĩnh giải thích: "Nhà tù số bảy là nơi bọn chúng xây dựng chuyên biệt để phong ấn thi thể của bổn đế!”

“Trước khi nhà tù này được thành lập, đã có một đạo phép tắc!”

“Chỉ cần bổn đế rời khỏi, nó sẽ lập tức sụp đổ cho tới khi bị phá hủy hoàn toàn!"

“Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức vặn vẹo.

Ngọn lửa phẫn nộ ngập trời như thiêu rụi trái tim anh, tức đến mức cả khuôn mặt tái nhợt: “Mẹ kiếp! Sao ngươi không nói sớm?”

Giọng nói của Đế thủ mang theo ý cười: “Nếu bổn đế nói, ngươi còn có thể đưa ta ra ngoài không?”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh suýt chút hộc máu mà chết, anh căm hận gầm lên: “Bố mẹ cùng các sư tỷ, còn có nhóm hồng nhan tri kỷ của ta đều ở trong đó!”

“Ngươi muốn hại chết tất cả bọn họ sao?!!!”

Giọng điệu của Đế thủ vẫn bình đạm như cũ: “Bố mẹ và phụ nữ đã là cái thá gì?”

“Chỉ cần bổn đế khôi phục sức mạnh thì có thể cho ngươi càng nhiều thứ hơn!”

“Con mẹ ngươi!”

Năm ngón tay anh vươn vào không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay!

Một kiếm điên cuồng chém xuống!

‘Đinh’ một tiếng thanh thúy, hai ngón tay của Đế thủ nhẹ nhàng chụm lại kẹp chặt lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

“Diệp Bắc Minh, ngươi dám ra tay với bổn đế? Muốn chết à?”

Diệp Bắc Minh tức giận cực độ: “Ta thấy ngươi mới là muốn chết! Nếu bố mẹ ta chết, ngươi cũng đừng mơ sống nổi!”

“Đạo đài Luân Hồi ra đây đi!”

Đạo đài Luân Hồi lập tức xuất hiện, bao phủ lên Diệp Bắc Minh cùng Đế thủ!

Đế thủ giật mình: “Diệp Bắc Minh, ngươi làm thật đấy à?”

Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên: “Chết đi cho ta!”

Một con huyết long lao ra từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ngón trỏ của Đế thủ vươn tới, huyết long lập tức phát nổ!

Diệp Bắc Minh bổ nhào tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng chém xuống!

Đế thủ nhấc lên, ‘đinh’ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bắn ngược ra ngoài!

Năm ngón tay nó móc lại, trực tiếp đâm thủng ngực Diệp Bắc Minh!

Một phát túm lấy trái tim anh: “Diệp Bắc Minh, ngươi đừng ép ta!”

“Cút!!!”

Diệp Bắc Minh vô cùng tức giận!

“Muốn chết!”

Đế thủ lạnh lùng quát: “Uy nghiêm của đại đế không thể bị xâm phạm!”

Răng rắc! Một tiếng giòn vang lên, trái tim Diệp Bắc Minh nổ tung tại chỗ!

Một chưởng vỗ xuống!

Anh liền hóa thành một đám sương mù đẫm máu!

“Đạo đài Luân Hồi, nghịch chuyển thời không!"

Trong sương máu vang lên một giọng nói, thân thể của Diệp Bắc Minh trong nháy mắt khôi phục lại: “Huyết long, lên!”

Một con huyết long khổng lồ lao đến, chiếm giữ toàn bộ đạo đài Luân Hồi, hung hăng đè ép về phía Đế thủ!

Đế thủ giận dữ gào lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi to gan lắm, ngươi thực sự tưởng rằng bổn đế không dám giết ngươi sao?”

“Giết đi! Con mẹ ngươi! Thứ lòng muông dạ thú như ngươi ông đây cho dù phải chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu.

Anh cố gắng bước trên con đường này chính là vì bố mẹ, sư tỷ cùng nhóm hồng nhan!

Nhưng hôm nay, Đế thủ lại nói với anh rằng, nhà tù số bảy sắp biến mất rồi!!!

Chết tiệt!

Cho dù ngươi từng là đại đế, ngươi cũng là thứ đáng chết!

"Giết, giết, giết! Tiểu Tháp, giết cho tôi!”

Diệp Bắc Minh thật sự lâm vào cuồng dại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra từ trong lòng anh, hóa thành một tòa bảo tháp chí cao vô thượng, nghiền ép về phía Đế thủ!

Đế thủ cuối cùng cũng kiên trì không nổi, bề mặt chẳng mấy chốc xuất hiện một vết thương rồi bắn ra ngoài!

"Làm sao có thể!"

Đế thủ kinh hãi, nó có nằm mơ cùng không ngờ tới tòa tháp này lại có thể làm tổn thương tới mình!

“Tiểu Tháp, làm tốt lắm, đập nát nó cho tôi!!!”, Diệp Bắc Minh đỏ mắt gầm lên.

“Được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp một tiếng rồi điên cuồng nện xuống, sau hàng chục đòn công kích, Đế thủ sớm đã thương tích đầy mình.

Máu chảy tí tách, đạo đài Luân Hồi run rẩy điên cuồng!

Sau khi hấp thụ đế huyết, đạo đài Luân Hồi càng trở nên khát máu, uy lực cũng tăng vọt!

“Diệp Bắc Minh, đừng đánh nữa… có người tới rồi! Hậu duệ của đế huyết tới rồi!”, Đế thủ bê bết bụi bẩn cùng vệt máu, giọng nói khản đặc gào lên: “Nếu chúng ta bị chặn ở đây, ai cũng đừng mong sống tiếp!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu đầy tính quốc túy: “Con mẹ ngươi!”

“Ngươi chết ở đây là đáng đời! Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc sống sót nữa, chết tiệt!”

Đế thủ cuối cùng cũng biết Diệp Bắc Minh không phải đang nói đùa!

“Thằng nhóc này điên rồi à? Không phải chỉ là bố mẹ với phụ nữ thôi sao? Quan trọng đến vậy không? “

Nghĩ bụng là vậy nhưng Đế thủ vội vàng đổi lời: “Diệp Bắc Minh, ngươi chớ manh động!”

"Nhà tù số bảy sẽ không lập tức sụp đổ đâu, ít nhất vẫn còn một ngày nữa!”

"Một ngày? Một ngày thì có tác dụng gì?”

Diệp Bắc Minh tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Thứ đáng chết nhà ngươi! Chết theo bố mẹ ta đi!”

Cho dù anh xông trở lại nhà tù số bảy ngay bây giờ thì cũng không bao giờ có thể đuổi kịp tới đại lục Hỗn Độn, đưa bố mẹ cùng những người khác rời đi trong vòng một ngày!”

Đế thủ cấp tốc rút lui, nhưng đáng tiếc nó lại bị vây giữ trong lĩnh vực Luân Hồi, căn bản không thể trốn thoát!

“Bổn đế có thể lưu lại một trận pháp cấp đế, tạm thời ổn định nhà tù số bảy trong một năm không sụp đổ! Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thời gian một năm!”, Đế thủ hét lớn.

Diệp Bắc Minh rốt cục cũng dừng lại!

Một năm đủ để anh đưa bố mẹ ra ngoài rồi!

“Vậy ngươi còn lề mề cái gì nữa? Nhanh lên!"

Diệp Bắc Minh dứt khoát thu hồi lại đạo đài Luân Hồi.

Đế thủ trực tiếp bay tới, nó nặn ra vài giọt tinh huyết, một hơi viết lên không trung hàng trăm dòng chữ Kim Khoa.

Hư không rung chuyển, trong nháy mắt hình thành một trận pháp!

Phù văn cấp đế lóe lên, bao trùm lấy mẫu thạch Hỗn Độn, tạm thời ngăn chặn sự sụp đổ của Nhà tù số bảy!

Diệp Bắc Minh hét lớn: “Đi, theo ta đi vào, cứu bố mẹ và những người khác ra ngoài!”

Đế thủ đáp: “Nhà tù số bảy đã bị phong ấn, muốn đi vào phải phá giải được phong ấn đó!”

“Đồ khốn kiếp..."

Bả vai Diệp Bắc Minh run lên vì tức giận: “Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"

“Ngươi đâu có hỏi”.

"Ngươi đáng chết!!!"

Diệp Bắc Minh lại muốn ra tay.

Đế thủ gấp rút lui ra xa, quát lớn: “Diệp Bắc Minh, chỉ cần trong vòng một năm ngươi nâng cao được thực lực, tự nhiên có thể trở về cứu bố mẹ mình ra!”

“Hơn nữa hậu duệ của đế huyết sắp tới thật rồi!”

“Nếu chúng ta bị bắt, tất cả đều phải chết!”

Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn xuất hiện ở cuối đường chân trời!

Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ vòm trời đã bị phủ kín!

Vô số người đứng trên không trung nhìn xuống, đôi mắt ai nấy đều ghim chặt lên mẫu thạch Hỗn Độn nơi có nhà tù số bảy: “Nhà tù số bảy bị phá rồi… đế thi trốn thoát ra ngoài rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK