“Mày… Thằng nhóc họ Diệp, mày…”
Diệp Thương Thiên chỉ vào lưng Diệp Bắc Minh, hoảng sợ không nói nên lời!
Mặt Diệp Nguyệt Thiền nóng lên, khiếp sợ nhìn những thứ này!
…
Sâu trong Nguyên Long thành, trong một đại điện có sức chứa một trăm ngàn người.
Các đại tông mông, gia tộc đã đến từ lâu, chờ cuộc họp hằng năm!
Ba người Lục Lâm Xuyên, Lâm Bách Hùng, Tần Hồng Bân đứng sau hai cái ghế thái sư.
Thận trọng hầu hạ!
Tần Hồng Bân tươi cười nói: “Hai vị đại nhân cần gì cứ nói ạ!”
Lâm Bách Hùng cũng tỏ vẻ nịnh nọt: “Đại nhân, tiết mục hôm nay người có hài lòng không?”
Lục Lâm Xuyên chỉ vào một ả đào trên sân khấu: “Đại nhân, năm nay cô ấy mới vừa mười sáu, nếu người thích, tối nay cô ấy sẽ là người của người!”
Mặt Từ Biệt Vân và Thạch Trung Hà đầy hưởng thụ: “Các người biết điều đấy!”
“Yên tâm, có hai chúng tôi ở đây, các người có thể không cần lo nghĩ!”
Đột nhiên.
Một tiếng rồng ngâm vang lên: “Nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà học Lục thái cổ, tất cả các ngươi cút ra đây nhận chết đi!”
“Ai mà to gan thế!”
Trong đại sảnh im phăng phắc!
Nụ cười của Tần Hồng Bân, Lâm Bách Hùng, Lục Lâm Xuyên đều cứng lại, vẻ mặt cực kì sợ hãi!
Lâm Bách Hùng phản ứng lại đầu tiên: “Hắn quay về rồi!”
Giây tiếp theo.
Một tiếng vang thật lớn, cửa đại điện nổ tung, mảnh vụn tung tóe!
Một thanh niên cầm thanh kiếm gãy, chậm rãi đi vào đại điện: “Xem ra các người đều ở đây cả, đỡ cho tôi phải chạy đến từng nhà!”
“Diệp Bắc Minh?”
“Là hắn… Hắn vẫn chưa chết!”
“Trời ơi, hắn lại không chết trong chiến trường thái cổ, có chuyện gì thế?”
Mọi người trong đại điện xì xào bàn tán, còn náo nhiệt hơn ăn tết!
Lúc này, Diệp Thương Thiên thở hổn hển chạy vào đại điện, chặn phía trước Diệp Bắc Minh!
“Thằng nhãi nhà họ Diệp, mày làm gì vậy?”
“Mau về với tao, đây không phải chỗ cho ngươi làm loạn!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay ai dám cầu xin cho nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục, đều giết không tha!”
Diệp Thương Thiên bối rối!
Mẹ nó đây là xin tha à? Tao đang cứu mày đấy!
Một vị khách vỗ bàn: “Ha ha, thằng nhãi, mày mẹ nó không nhìn xem đây là chỗ nào mà dám ngang ngược…”
Xẹt!
Kiếm Đoạn Long xuất ra, kiếm khí màu đen lóe lên!
“Phập” một tiếng, đầu người rơi xuống đất!
Đùng! Tất cả người tu võ trong đại điện đều hoảng sợ!
Sắc mặt Tần Hồng Bân rất khó coi, lão ta vội vàng đè thấp giọng xuống: “Hai vị đại nhân, thằng nhãi kia tới rồi!”
“Xin hai đại nhân ra tay, chém chết hắn!”
Lâm Bách Hùng liều mạng gật đầu: “Đúng đúng đúng, xin hai vị đại nhân ra tay!”
Từ Biệt Vân vẫn nửa nằm như cũ: “Gấp gì chứ, kịch còn chưa diễn xong nữa!”
Thạch Trung Hà cũng thờ ơ y như thế: “Xem xong vở kịch này rồi giết thằng nhãi đó cũng không muộn mà!”
Nhưng đào kép trên sân khấu lại ngừng lại!
Từ Biệt Vân sầm mặt lại: “Các người ngơ ra làm gì? Tấu nhạc tiếp, múa tiếp đi!”
Một cổ sát khí kinh khủng ngưng tụ lại!
Màn trình diễn trên sân khấu tiếp tục!
“Chuyện này…”
Ba người trố mắt nhìn nhau!
Họ chỉ có thể nhắm mắt, đi tới chỗ đám người phía trước.
Giọng nói lạnh băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Thất sư tỷ của tôi bị các ông ép tự bạo đan điền, tam sư tỷ chảy khô máu!”
“Bây giờ tôi cho các ông một cái chết sảng khoái!”
“Hoặc là tự bạo đan điền, hoặc là chảy khô máu!”
Anh dứt lời.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Nhưng mọi người nghe thấy lại không khác gì sấm giữa trời quang!
Trong Nguyên Long thành, ngay trước mặt vô số tông môn và gia tộc, lại muốn lão tổ gia tộc thái cổ phải tự bạo đan điền?
Hoặc là chảy khô máu?
Đúng là ngạo mạn hơn trời!
Tần Hồng Bân tức xanh mặt, dù lão ta đã thấy Diệp Bắc Minh chém chết cường giả ba ngàn thế giới!
Nhưng lúc này cũng không kiềm được lửa giận trong lòng: “Thằng khốn kia, mày biết mày đang làm gì không?”
Diệp Bắc Minh cười: “Các người không làm hả? Được!”
Nói xong chữ “được”, Diệp Bắc Minh xuất hiện phía trước Tầng Hồng Bân giống như ma quỷ.
Anh tóm lấy cổ lão ta!
“Ông không tự ra tay được, tôi giúp ông!”
Kiếm Đoạn Long đâm vào đan điền của Tần Hồng Bân!
Ầm ầm nổ tung!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Bốn kiếm liên tục chém xuống, tứ chi của Tần Hồng Bân hóa thành huyết vụ, máu tươi phun ra ngoài!
“A… Cứu mạng, hai vị đại nhân cứu mạng…”
Tần Hồng Bân sợ hãi khóc lóc, vùng vẫy đi về phía hai lão già như như chó chết!
Diệp Bắc Minh giẫm lên lưng Tần Hồng Bân, nỗi sợ vô tận xông vào tim lão ta!
Chương 1167: Yêu cầu gì cũng được
Anh còn nghiền ngẫm nhìn hai người Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên: "Các ông thì sao?"
"Mày. . ."
Lâm Bách Hùng sợ hãi run lẩy bẩy.
Lục Lâm Xuyên không ngừng lui về phía sau!
Ngay lúc này.
Một giọng nói bình thản đến mức không có chút tình cảm nào vang lên: "Nhóc con, thủ đoạn sắc bén lắm!"
Giây tiếp theo.
Ghế Thái sư lộn lại!
Từ Biệt Vân làm như đã ăn chắc Diệp Bắc Minh rồi : "Nhóc con, lão phu khuyên cậu nên thả Tần Hồng Bân, nếu cậu muốn chết không đau khổ!"
Răng rắc! ! !
"Tiểu Tháp, nổ tung cho ông!"
Vèo!
Diệp Bắc Minh xuất hiện phía trước Từ Biệt Vân, hung hăng đạp một cái!
Rầm!
Ghế Thái sư ầm ầm nổ tung!
Ngay sau đó.
Một tiếng 'răng rắc' giòn dã, Từ Biệt Vân ở cảnh giới Siêu Phàm còn không có cả cơ hội phản ứng.
Ngực ầm ầm nổ tung!
Đan điền cũng nổ!
Chỉ còn lại một hơi thở, thoi thóp!
Anh rút chân lại, giẫm ở trên đất. Giọng nói như thần chất của Diệp Bắc Minh vang lên: "Cảnh giới Siêu Phàm? Hửm?"
"Ông giả bộ cái gì? Tiếp tục xem kịch đi chứ!"
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh!
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người cũng không kịp phản ứng!
Chỉ có Từ Biệt Vân mặt đầy kinh hoàng, một ngón tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Mày. . . Mày…"
Diệp Bắc Minh nhìn xuống Từ Biệt Vân, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt: "Cảnh giới Siêu Phàm, cũng chỉ thế thôi!"
Bộp!
Anh nhấc chân lên giẫm một cái, cơ thể Từ Biệt Vân chia năm xẻ bảy!
Lâm Bách Hùng kêu thảm: "Từ lão. . ."
Lục Lâm Xuyên sợ hãi ngã ngồi trên đất: "Đây là nhân vật lớn của ba ngàn thế giới! Sao hắn dám chứ?"
"A!"
Diệp Nguyệt Thiền hét lên một tiếng rồi bịt chặt miệng lại!
Diệp Thương Thiên và mấy lão tổ nhà họ Diệp hoàn toàn hóa đá tại chỗ, lẩm bẩm trong miệng: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!"
Thạch Trung Hà sợ hãi đứng bật dậy khỏi ghế thái sư.
Lão ta không còn bình tĩnh như lúc đầu được nữa!
Khóe miệng lão ta co rút, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nghiêm túc, không ngừng lui về phía sau!
"Thằng ranh. . . Mày thật sự là Diệp Bắc Minh sao?"
Diệp Bắc Minh lãnh đạm lên tiếng: "Ông có hai cái lựa chọn!"
"Thứ nhất, ra tay hoặc là chạy thoát thân, tôi bảo đảm sẽ giết chết ông trong vòng ba nhịp thở!"
"Thứ hai, quỳ xuống, chờ tôi diệt nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục xong sẽ hỏi ông mấy vấn đề!"
Bảo lão ta quỳ xuống?
Đáng chết!
Con ngươi của Thạch Trung Hà hung hăng co rút lại!
Những người khác nghe được, như thấy sóng gió ập đến!
Người này muốn tiêu diệt ba nhà Tần – Lâm – Lục sao?
Đúng là nói vớ vẩn!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Giờ nói lựa chọn của ông đi!"
"Mày!"
Trong lòng Thạch Trung Hà dấy lên một cơn giận ngút trời!
Lúc lão ta đang chuẩn bị liều chết đánh một trận lại phát hiện Diệp Bắc Minh nở cười nhạt khinh thường!
Lúc này, Thạch Trung Hà chỉ có một suy nghĩ!
Nếu mình phản kháng, nhất định sẽ chết nhanh hơn cả Từ Biệt Vân!
Rầm!
Đầu gối Thạch Trung Hà mềm nhũn, lão ta quỳ xuống đất không chút do dự: "Cậu Diệp, tôi chọn quỳ xuống!"
Cả đại sảnh tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Thạch Trung Hà!
Không ai nghĩ tới, lão ta lại quỳ thật!
Đây chính là cảnh giới Siêu Phàm đó!
Diệp Bắc Minh đi tới trước mặt Tần Hồng Bân, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông ta: "Là các người sai Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ tông đuổi giết mẹ và sư tỷ của tôi đúng không ?"
Tần Hồng Bân nằm trên đất, cực kỳ oán độc ngẩng đầu lên: "Diệp Bắc Minh, lão phu một mình làm, một mình nhận!"
"Không sai, là lão phu sai bọn họ làm!"
"Mày giết tao đi! Nhưng đừng trách lão phu không nhắc nhở mày, nhà họ Tần thái cổ không dễ chọc đâu!"
Lão ta biết mình nhất định phải chết, bây giờ xin tha cũng vô ích!
Không bằng cứng rắn lên!
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: "Đúng dịp!"
"Tôi lại muốn thử xem gia tộc thái cổ không dễ chọc đến mức nào!"
Anh đạp một cái, đầu Tần Hồng Bân nổ tung!
"Đây. . ."
Tim mọi người co thắt lại!
Diệp Bắc Minh nhìn qua Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên: "Các người chọn tự bạo đan điền, hay là chảy khô máu?"
Sắc mặt Lâm Bách Hùng trắng bệch: "Cậu Diệp, chúng tôi chọn nhận sai!"
Lục Lâm Xuyên len lén bóp vỡ một miếng ngọc bội: "Cậu Diệp, cậu đại nhân đại lượng, chúng tôi có thể bồi thường cho cậu!"
"Bất kể cậu yêu cầu gì cũng được!"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Thật sự là yêu cầu gì cũng được sao?"
Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, bất kể yêu cầu gì cũng được!"
Chương 1168: Điên cuồng tàn sát
"Chỉ cần cậu Diệp nói ra, chúng tôi đều đồng ý!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi chỉ có một yêu cầu, các người lập tức hạ lệnh!"
"Bảo tất cả người trong gia tộc nhà các người tự vẫn, tránh để tôi tự ra tay!"
"Cái gì?"
Lâm Bách Hùng và Lục Lâm Xuyên đều ngây người.
Cả đại điện lập tức yên tĩnh!
Sắc mặt Lâm Bách Hùng trở nên cực kỳ khó coi, lão ta thấp giọng gào thét: "Diệp Bắc Minh, mày đang đùa chúng tao sao?"
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Ông đoán đúng rồi!"
Anh bước tới trước mặt Lâm Bách Hùng, một quyền đánh vỡ đan điền của lão ta!
Anh đạp chân lên đầu lão ta: "Tôi đùa bỡn các người đó, không được sao?"
Cơn đau khiến Lâm Bách Hùng nằm trên đất, cơ thể không ngừng co quắp!
Lão ta khuất phục khẽ gào lên: "Diệp Bắc Minh, mày ức hiếp người quá đáng!"
Diệp Bắc Minh cười to: "Tôi ức hiếp người quá đáng đấy, không phải gia tộc thái cổ rất mạnh sao?"
"Đuổi giết mẹ tôi, giết sư tỷ của tôi?"
"Chết đi cho bố mày !"
Anh đạp một cái!
Lâm Bách Hùng sợ hãi kêu thảm thiết: "Đừng..."
Một mảnh huyết vụ nổ tung!
Xa xa, Lục Lâm Xuyên cất giọng trầm thấp: "Các vị, các người đều thấy rồi chứ?"
"Người này đã hoàn toàn mê muội, hắn thật độc ác!"
"Hôm nay người này muốn giết chúng tôi, ngày mai sẽ muốn giết các người!"
Lão ta vừa dứt lời, mọi người trong đại điện bàn tán sôi nổi.
Giây tiếp theo.
Một người đàn ông trung niên đi ra khỏi đám người: "Diệp Bắc Minh, mày làm thế thật quá đáng!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: "Ông lại là ai?"
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay nói: "Người đứng đầu Y Thần môn, Hồng Như Hải!"
Diệp Bắc Minh tự cao tự đại liếc qua tất cả mọi người trong đại điện: "Còn có ai muốn nói giúp cho bọn họ không? Không sợ chết có thể đứng ra!"
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bị chọc giận!
Người này quá kiêu ngạo!
Giây tiếp theo.
Mười mấy thế lực đại diện tiến lên một bước, rối rít lên tiếng!
"Diệp Bắc Minh mày coi chỗ này là chỗ nào?"
"Sát tâm của mày quá nặng, ba nhà Tần – Lâm – Lục đều nói có thể bồi thường cho mày!"
"Mày lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là tha tha được thì nên tha sao?"
"Ngươi tùy tiện giết người như thế, không tuân theo quy củ, ở đây không có ai đồng ý cả!"
Những người này đều là cao thủ cảnh giới Chân Linh, thân phận tôn quý!
Mười mấy người đại diện cho mười mấy thế lực!
Bọn họ không tin, Diệp Bắc Minh dám một mình đắc tội nhiều thực lực đứng đầu như vậy!
Cho nên, họ đứng lên không sợ hãi!
Trong đám người, Diệp Thương Thiên vừa định nói chuyện.
Một bên, Diệp Nguyệt Thiền vội vàng ngăn cản: "Lão tổ, đừng..."
Cô ta điên cuồng lắc đầu!
Diệp Thương Thiên nhướng mày: "Thiền Nhi, hắn làm như vậy rất quá đáng!"
Diệp Nguyệt Thiền tỏ vẻ cầu khẩn: "Lão tổ, đừng nói!"
"Tại sao?"
Diệp Thương Thiên do dự.
Nhưng vào lúc này, Diệp Bắc Minh bắt đầu hành động!
Anh giống như ma quỷ, xuất hiện phía trước Hồng Như Hải.
Anh túm lấy cổ lão ta!
Cảm giác hít thở không thông truyền tới!
Sắc mặt Hồng Như Hải thay đổi: "Mày... mày muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Không phải tôi đã nói, ai dám xin tha cho họ, đều giết hết rồi sao?"
"Hình như ông không nhớ?"
"Đừng..."
Hồng Như Hải bối rối!
Ông ta là thần y, bao nhiêu người tu võ đều nịnh nọt ông ta!
Lúc này rơi vào tay Diệp Bắc Minh, ông ta phát hiện mình không bằng một con kiến!
Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay, hai con Hắc Long cuốn tới!
Hung hăng đụng vào nhau!
Phụt!
Giữa hai con Hắc Long, Hồng Như Hải hóa thành một mảnh huyết vụ!
"Sư phụ!"
"Môn chủ, không..."
Người của Y Thần môn kêu to, oán độc nhìn Diệp Bắc Minh!
"Đau lòng thế à? Vậy thì đi theo ông ta đi!"
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, một kiếm chém vào đám người, tất cả người của Y Thần môn đều hóa thành huyết vụ!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn về phía đám người còn lại: "Còn có các người, không phục thì chôn chung!"
Giây tiếp theo.
Anh lao về phía đám người kia như thần chết, kiếm Đoạn Long xuất hiện ở trong tay!
Điên cuồng thu hoạch!
"A..."
"Đừng!"
"Thằng khốn kia, sao mày dám, tao là môn chủ Thiên Cực môn!"
"Lưu Vân điện sẽ không bỏ qua cho mày..."
Trong những tiếng kêu thảm thiết, đám người vừa mắng chửi đều hóa thành huyết vụ!
"Hít!"
Tiếng hút khí lạnh vang lên!
Trái tim tất cả mọi người đều run rẩy, gần như ngừng đập!
Diệp Thương Thiên trố mắt nghẹn họng: "Cái này ... Thiền Nhi, cậu ta..."
Chương 1169: Huyết Mạch Chú Sát
Những người này đều là cảnh giới Chân Linh đó, lại bị Diệp Bắc Minh giết chết trong nháy mắt!
Nếu như đổi lại là lão ta, Diệp Bắc Minh sẽ giết lão ta sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Thương Thiên thầm sợ hãi!
Ánh mắt Diệp Nguyệt Thiền vô cùng kiên định, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh!
Trái tim cô ta đập thình thịch: "Quả nhiên, quả quyết sát phạt giống y như cha nó!"
Cả đại sảnh im lặng!
Không ai dám nói lời nào.
Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ: "Người này quá kinh khủng, quả quyết sát phạt như thế, còn có ai có thể trị hắn?"
Trong lúc mọi người im lặng!
Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn Lục Lâm Xuyên: "Đến phiên ông đó, ông chọn tự bạo đan điền, hay là chảy khô máu?"
"Tao. . . Mày. . ."
Lục Lâm Xuyên sợ hãi gần như tan vỡ!
Bỗng nhiên, mấy giọng nói già nua truyền tới: "Thằng nhãi ranh, mày đúng là tàn nhẫn, những người khách này không thù không oán với mày, mày lại giết tất cả!"
"Còn muốn tiêu diệt gia tộc thái cổ của bọn tao, mày cho rằng mày có thể làm xằng làm bậy sao!"
"Diệp Bắc Minh, dù mày có chết trăm vạn lần, cũng không thể nào rửa sạch tội nghiệt trên người mày!"
"Thằng nhãi nhà mày đến lúc chết rồi!"
Lời nói vừa xong, chín chín người già nua xuất hiện ở cửa đại điện!
Một cổ khí tức kinh khủng giống như vực sâu vậy tản ra!
"Đây là?"
Đồng tử của Diệp Thương Thiên hung hăng co rút lại: "Tần Long Đào, Lâm Đẳng Nhàn, Lục Lôi Vân!"
"Những lão quái vật này! Bọn họ quả nhiên chưa chết!"
Lục Lâm Xuyên thấy chín người đó, suýt chút nữa kích động mà khóc lên: "Lão tổ, các vị các tiền bối, mau. . . Mau giết thằng ranh này đi!"
Các gia tộc thái cổ còn lại cũng kêu rên theo!
"Lão tổ, hu hu hu rốt cuộc các vị cũng tới rồi!"
"Thằng ranh này nói năng cuồng ngôn, lại còn nói muốn tiêu diệt gia tộc thái cổ của chúng ta!"
"Giết! Giết! Giết hắn! Hu hu hu. . ."
Diệp Bắc Minh quát lớn: "Đều khóc to lên cho tôi, chưa ăn cơm phải không?"
"Mẹ nó. . ."
Khách khứa trong điện hoảng sợ há to miệng!
Ngang ngược!
Thật mẹ nó ngang ngược!
Tần Long Đào đen mặt lại, trán nổi lên gân xanh: "Đừng cho thằng ranh này bất kỳ cơ hội nào, dùng thủ đoạn mạnh nhất, trực tiếp đánh hắn thành huyết vụ!"
"Giết!"
Chín tiếng gào thét đồng thời vang lên, toàn bộ Nguyên Long Thành đều ảm đạm thất sắc!
Ầm !
Một cổ khí tức nghiền ép tới như núi lửa bùng nổ!
Nếu là cảnh giới Giới Chủ thông thương, đã sớm bị cổ khí tức đó nghiền thành huyết vụ!
Diệp Bắc Minh lại cười ngạo nghễ: "Tới thật đúng lúc, tôi đang chờ các ông đó!"
"Thiên Ma Cửu Biến, ma long giáng thế!"
Dứt lời, cuồng phong nổi lên, toàn bộ đại điện lập tức hóa thành địa ngục Tu La!
Tiếng quỷ khóc sói tru vang lên!
Cũng trong lúc đó, ma khí trên người Diệp Bắc Minh giống như là núi lửa phun trào, điên cuồng trào ra!
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con ma long màu đen xuất hiện!
Chúng chia ra xông về phía chín lão già, một cổ uy áp vô địch bùng nổ!
Trong chớp mắt, chính lão già của gia tộc thái cổ hoảng sợ phát hiện, khí tức của mình lại bị chín con ma long trấn áp!
Giây.
Chín con ma long lao xuống, long thân quấn quanh!
"Làm sao có thể!"
"Đây là thế nào!"
"Chân nguyên của tôi không dùng được. . ."
Tròng mắt của chín lão già tràn đầy tia máu, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm!
Xong rồi. . .
Dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Diệp Bắc Minh đi tới giống như thần chết: "Làm mẹ tôi bị thương, giết sư tỷ của tôi!"
"Ba gia tộc thái cổ nhà các người đều bị diệt!"
Giọng anh như truyền tới từ địa ngục Cửu U!
Không cho phép người ta nghi ngờ!
Anh giơ tay lên, hướng về phía chín lão già, nắm chặc!
Trên người mỗi người đều bay ra một giọt máu tươi!
Vù!
Máu tươi cháy!
Giây tiếp theo.
Lục Lâm Xuyên hoảng sợ phát hiện, trên người mình đột nhiên bốc cháy!
"A. . . Lão tổ, cứu con !"
Chỉ trong phút chốc, Lục Lâm Xuyên bị ngọn lửa cắn nuốt!
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người trố mắt nhìn nhau!
Không ai ra tay với Lục Lâm Xuyên mà!
Đột nhiên.
Trong đại điện, những người khác của ba nhà Tần – Lâm – Lục cũng giống như vậy, trên người nổi lửa thiêu đốt cơ thể!
Trong tiếng kêu thảm thiết, bọn họ hóa thành một mảnh tro bụi!
Đồng thời, người chín lão già đều chảy và bốc cháy, trong ngọn lửa hiện lên hình vẽ!
Lại đều là người của tam đại gia tộc thái cổ!
Lúc này, lửa cháy trên người họ, bọn họ như rơi vào địa ngục Tu La!
Diệp Thương Thiên hít một ngụm khí lạnh: "Đây là Huyết Mạch Chú Sát !"
"Cái gì? Hắn dùng Huyết Mạch Chú Sát với các gia tộc thái cổ sao?"
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng run rẩy!
Phải chết bao nhiêu người chứ !
"Hít !"
Tất cả khách ở đại điện đều sợ hãi cực độ!
Chương 1170: Thiên bảng, hỗn độn quy luật bia đá!
Tất cả đều ý thức được, không ngừng lui về phía sau, mãi đến khi lưng dán vào vách đại điện!
Nỗi sợ hãi vô hình bao phủ tất cả mọi người!
Đôi môi của Diệp Thương Thiên run rẩy: "Hắn. . . Hắn thật muốn tiêu diệt tam đại gia tộc thái cổ sao?"
Cơ thể yêu kiều của Diệp Nguyệt Thiền run rẩy: "Lão tổ, đây. . . chuyện này chưa chắc không phải là chuyện tốt!"
"Sau này chỉ còn một gia tộc thái cổ là chúng ta thôi. . ."
"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ."
Diệp Thương Thiên không ngừng run rẩy.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt già nua của lão ta, lão ta không nói được câu nào!
"Không!"
"Con trai, cháu ơi. . ."
"Diệp Bắc Minh, mày chết không được tử tế!"
"Tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa nhà họ Diệp, tao nguyền rủa Hoa tộc!"
Từng tiếng gào tuyệt vọng vang lên!
Chỉ chốc lát sau, đại điện hoàn toàn yên tĩnh!
Nhân số đã ít đi một nửa, đều là người của tam đại gia tộc thái cổ!
Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thanh niên không coi ai ra gì kia!
Trong lòng họ chỉ có hai chữ: Sát thần!
Sát thần thật sự!
Diệp Bắc Minh xoay người, kéo một cái ghế Thái sư, ngồi xuống: "Tôi không có kiên nhẫn, ông tự nói, hay tôi hỏi?"
Thạch Trung Hà bò qua như một con chó!
Bộp bộp bộp!
Đầu lão ta điên cuồng đập xuống mặt đất, giọng nói cũng run rẩy: "Đại nhân. . . tôi tự nói, tôi biết cậu muốn biết cái gì!"
Mọi người hoàn toàn ngây người!
Đây chính là cảnh giới Siêu Phàm đó!
Ở trước mặt người này lại giống như một con chó, thật chẳng khác gì nằm mơ!
"Là nhà họ Phương sai chúng tôi tới Thánh Vực, mục đích chính là khiến tàn dư của nhà họ Diệp. . ."
"À không không. . . đuổi tận giết tuyệt người nhà họ Diệp!"
"Tôi và Từ Biệt Vân căn bản không quan tâm chuyện này, cho nên cứ ở lại chỗ các gia tộc thái cổ, giao chuyện đuổi giết cho bọn họ làm là được!"
"Đến khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng tôi trở về báo cáo với nhà họ Phương!"
Diệp Bắc Minh híp mắt lại: "Nhà họ Phương?"
Thứ nhất, 99 sư phụ chết vì nhà họ Phương!
Thứ hai, sư phụ Long Đế hy sinh bản thân mới cản được mấy lão quái vật nhà họ Phương cho anh!
Thứ ba, ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cũng bị người nhà họ Phương nhân cơ hội mang đi!
Một cổ sát ý kinh thiên ngưng tụ, dọa Thạch Trung Hà không ngừng phát run!
Giọng Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Thanh kiếm nhà họ Phương mang về từ chiến trường thái cổ, bây giờ ở đâu?"
Thạch Trung Hà nói nhanh: "Đại nhân, tôi biết thanh kiếm đó!"
"Thanh kiếm đó rất kinh khủng, Phương Nguyên lợi dụng thanh kiếm ấy có thể vượt qua ba đại cảnh giới để giết địch!"
Trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên bóng dáng một thanh niên: "Phương Nguyên?"
Thạch Trung Hà điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là người này!"
"Bây giờ Phương Nguyên ở nhà họ Phương không ai bì nổi, ngày mai chính là ngày cưới của hắn!"
"Nghe Phương Nguyên nói, hắn cưới xong còn phải tham gia đại hội Chân Võ, tự tin có thể giành được top 10!"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Đám cưới?"
Thạch Trung Hà trả lời: "Đúng vậy, Phương Nguyên và thần nữ Túc Hoàng của Hoàng Cực điện ngày mai sẽ làm đám cưới!"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Vừa khéo, tôi tặng hắn một món quà!"
Anh chuyển đề tài: "Ông nói đại hội Chân Võ là thế nào?"
Thạch Trung Hà vội vàng giải thích: "Đây là trận chiến võ đạo đài một trăm ngàn năm một lần của thế giới Tam Thiên, được gọi là thịnh hội đệ nhất thiên hạ!"
"Ba ngàn thế giới, ba ngàn đại lục!"
"Chỉ cần là thanh niên thì đều có thể tham gia, mỗi một trăm ngàn năm, Thiên bảng cũng đổi mới một lần vì thịnh hội này!"
"Thiên bảng?"
Đồng tử của Diệp Bắc Minh đông lại!
Dám lấy chữ 'Thiên' làm tên, nhất định không đơn giản!
Nói tới Thiên bảng, ánh mắt Thạch Trung Hà như lửa nóng: "Bảng danh sách này chỉ có 1000 người, chia ra tương ứng với ba ngàn thế giới!"
"Nói cách khác, mỗi một đại lục nhiều nhất có ba thanh niên tiến vào Thiên bảng!"
Chiến ý của Diệp Bắc Minh dâng cao: "Vậy thì, Thiên bảng gần như bao hàm tất cả thanh niên top 3 của ba ngàn thế giới?"
"Có thể nói như vậy!"
Thạch Trung Hà trả lời!
Diệp Bắc Minh gật đầu như có điều suy nghĩ, chợt cười to: "Nếu như ngày mai tôi đến đám cưới của Phương Nguyên!"
"Giết hắn trước mọi người, lại lấy kiếm của tôi, thì có tư cách vào Thiên bảng hay không?"
Thạch Trung Hà hoàn toàn ngây người, hoảng sợ cả người run rẩy: "Đại nhân, cậu. . . cậu muốn. . ."
"Cậu muốn giết Phương Nguyên trước mặt mọi người. . ."
Diệp Bắc Minh giơ tay lên vỗ một chưởng xuống, tiếng rồng ngâm vang lên: "Chúc mừng ông, ông đoán đúng rồi!"
Phụt!
Thạch Trung Hà hóa thành một mảnh huyết vụ ngay ở đó!
Tất cả mọi người đều kiêng kỵ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, mức độ quả quyết sát phạt của người này!
Khiến người ta không lạnh mà run!
E rằng từ hôm nay cái danh Sát thần sẽ uy chấn toàn bộ Thánh Vực liễu!