Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Tôi là tôi, không phải là chuyển thế của bất kỳ ai”.
“Vừa rồi ông nói là mấy người bọn ông phải không? Lẽ nào còn có người khác nữa hả?”
Từ Thiên nuốt nước miếng nói: “Đúng vậy, chúng tôi có bốn người, đều đã từng là thư đồng của chủ nhân”.
“Sau khi chủ nhân hy sinh... bọn tôi... bọn tôi đã thay thế chủ nhân...”
“Còn đi vào kho tàng của nhà họ Diệp, có người tìm được một quyển Hóa Long quyết”.
“Khi bọn tôi tranh giành với nhau đã làm mất nửa quyển”.
“Thế nhưng sau đó, trong kho tàng bỗng nhiên bùng lên một luồng lực lượng kinh khủng đá văng tất cả chúng tôi ra ngoài!”
“Mấy trăm nghìn năm qua, chúng tôi đều tu luyện nửa quyển Hóa Long quyết này nên mới biến thành bộ dạng Huyết Long”.
“Nếu... nếu có thể vào kho tàng nhà họ Diệp lần nữa, chiếm được nửa quyển Hóa Long quyết cuối cùng!”
Từ Thiên vô cùng kích động nói tiếp: “Chắc chắn chúng tôi có thể trở thành Chân Long!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu bằng hỏi vấn đề khúc mắc trong lòng mình: “Các ông là con người, vậy cớ sao lại muốn biến thành Long tộc?”
Từ Thiên trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau ông ta mới căm hận nói: “Bởi vì huyết mạch con người quá thấp hèn!”
“Một khi tiến vào thế giới Cao Võ cũng sẽ trở thành chủng tộc hèn kém nhất!”
Diệp Bắc Minh bật cười: “Ông đang nói giỡn à? Nhân tộc là chủng tộc đứng đầu tất cả chủng tộc mà!”
“Vậy mà ở trong miệng ông lại thành chủng tộc thấp hèn nhất sao?”
Từ Thiên thông cảm nhìn Diệp Bắc Minh.
Đúng vậy.
Đó chính là thông cảm.
Ông ta bật cười nói: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tuy rằng thiên phú của cậu rất nghịch thiên”.
“Nhưng mà lão phu có chút thông cảm với cậu”.
Diệp Bắc Minh bóp chặt yết hầu Từ Thiên: “Ông vẫn nên cảm thông chính bản thân mình đi”.
“Ha ha ha ha!”
Từ Thiên cười gượng gạo, tuyệt vọng nói: “Diệp Bắc Minh cậu có biết không? Nhân loại ở thế giới Cao Võ không giống với nhân loại ở thế giới Chân Võ”.
“Da bọn họ trắng hơn chúng ta, máu bọn họ còn sạch hơn chúng ta nữa”.
“Đến cả thiên phú tập võ của bọn họ cũng mạnh mẽ hơn chúng ta!”
“Ở thế giới Cao Võ, người tu võ như tôi chẳng đáng vào đâu!”
“Chúng tôi chỉ là những kẻ tồn tại ở tầng chót xã hội mà thôi!”
Ông ta mỉm cười tự giễu nói tiếp: “Mà rồng lại là thần thú Thượng Cổ!”
“Tôi chỉ có cách biến thành Long tộc mới có chút danh dự đáng thương trước mặt bọn họ!”
Diệp Bắc Minh khinh khỉnh nói: “Đời người không có phân chia cao thấp càng không có phân chia dòng máu thuần khiết hay không!”
“Chính bản thân ông tự khinh thường chính mình, vậy thì ở thế giới Cao Võ ai coi trọng ông chứ?”
“Nếu một ngày nào đó Diệp Bắc Minh tôi đến thế giới Cao Võ, biết đâu bọn họ còn quỳ xuống thưa gọi tôi đấy!”
Mỗi một từ thốt ra từ miệng anh đều đầy khí phách.
Vào giờ phút ấy.
Cả sơn cốc lặng thinh.
Như cả trời đất giờ chỉ có mình Diệp Bắc Minh sừng sững đứng đó.
Luồng khí thế đế vương hùng hậu vững chãi kia quét tới.
Mạc Ninh Nhi chống cằm nói: “Cô chủ, tuy rằng em không hiểu lời cậu ta nói có ý gì cả nhưng mà trông cậu ta đẹp trai quá đi mất!”
Từ Thiên sững sờ: “Cậu nói cái gì?”
Lẽ nào có một ngày nào đó người này sẽ cá chép hóa rồng bay lên trời cao thật sao?
“Lười nói nhảm với ông nữa, làm cách nào mới có thể mở bảo tàng nhà họ Diệp ra?”
Từ Thiên nuốt nước miếng đáp: “Có hai cách”.
“Cách thứ nhất là chỉ cần người được tổ tiên nhà họ Diệp tán thành tìm được cửa vào kho tàn thì sẽ có cơ hội mở nó ra”.
“Cách thứ hai là dùng máu tươi tế sống người nhà họ Diệp cũng có thể mở cửa kho tàng đó ra!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng gật đầu: “Vấn đề thứ hai của tôi thì sao, sư phụ tôi với bọn Nhược Giai và Tôn Thiến bị hút vào khe nứt không gian!”
“Dựa vào cảm giác của ông thì ông có biết bọn họ bị hút đến đâu không?”
Từ Thiên chợt mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi sẽ giải đáp cho cậu nhưng cậu phải thề thả lão phu ra!”
Diệp Bắc Minh bóp mạnh tay hơn.
Răng rắc.
Tiếng gãy xương giòn tan vang lên.
Nửa cơ thể Huyết Long kia run rẩy kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi đời nhà ma.
Từ Thiên sợ mất hồn mất vía: “Tôi nói, ở Ma Uyên!”
“Ma Uyên?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm ngâm.
Hình như nơi bố anh mất tích có liên quan tới chỗ này.
Hô hấp anh dồn dập, một luồng khí tức hùng mạnh đầy áp lực bùng lên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Chương 930: Tỷ lệ sống sót một phần mười
Từ Thiên gắng gượng trả lời: “Giáo Phụ cưỡng chế sử dụng sức mạnh của cảnh giới Thần Đế ở đại lục Chân Võ dẫn tới công kích của sức mạnh pháp tắc”.
“Có lẽ không gian tan vỡ đúng lúc tiếp nối với Ma Uyên nên bọn họ đã bị hút vào đó...”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm: “Ma Uyên!”
Từ Thiên ngẩng đầu, lén liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Sâu trong đôi mắt ông ta thoáng hiện một tia sáng rét lạnh.
Bỗng nhiên.
Ông ta giận dữ gầm lên: “Bọn bây còn chờ gì nữa?”
“Tranh thủ ngay lúc này giết cậu ta đi!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba con Huyết Long hung tợn lao nhanh xuống như thiên thạch va vào Trái Đất.
Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh: “Tôi linh cảm các người tới rồi!”
Anh chém ra một kiếm.
Luồng kiếm khí khủng khiếp lan ra khắp nơi, lực lượng hủy diệt nghiền nát mọi thứ bùng nổ.
Vào giờ phút ấy.
Từ trên bầu trời nhìn xuống mặt đất chỉ thấy một đám mây hình nấm đỏ thẫm như máu nổ tung.
Sau khi khói bụi tản bớt, Diệp Bắc Minh vẫn đứng im ở đó.
Xung quanh Diệp Bắc Minh hơn ba mươi mét đều bị sang bằng chỉ còn lại mình anh trơ trọi đứng đó.
Từ Thiên hoảng hốt nhìn anh nói: “Cậu... cậu... cậu là chuyển thế của người kia thật sao?”
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta mà bước tới trước, kiếm Trấn Ngục chém tới.
“Đừng mà...”
Từ Thiên run rẩy, con ngươi phản chiếu hình bóng của kiếm Trấn Ngục.
Phụt!
Máu tươi tung bay.
Thần hồn của Từ Thiên sụp đổ.
“Tháp nhỏ, nuốt chửng ông ta đi!”
Một luồng lực lượng trào ra từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu hết sạch đám máu thịt đó.
Cùng lúc ấy, nhà họ Từ, sâu bên trong chín mươi chín ngọn núi rồng.
Rầm rầm rầm!
Ba hư ảnh Huyết Long trợn tròn, sâu trong ánh mắt chúng hiện lên một sự khó tin.
Con Huyết Long thứ nhất kinh hoàng nói: “Tên này lại có thể chặn đứng đòn tấn công của cả ba người chúng ta ư?”
Sắc mặt con Huyết Long khác cũng không khá hơn là bao: “Lẽ nào cậu ta chính là chuyển thế của người kia à?”
“Mặc kệ có phải hay không thì người này đều phải chết!”
Giọng nói của ba con Huyết Long tru tréo như tiếng gọi từ địa ngục: “Sự tồn tại của cậu ta đã là mối đe dọa với chúng ta rồi!”
“Lão phu không đời nào cho phép một kẻ như vậy sống sót!”
...
Diệp Bắc Minh nhíu mày, thì thào thầm nói: “Ma Uyên, ở đâu đây...”
Bỗng nhiên.
Bên tai anh vang lên một giọng nói hơi run: “Anh Diệp, tôi biết Ma Uyên ở đâu!”
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi đều trố mắt nhìn.
Một kiếm kia vừa rồi đúng là sức mạnh do con người chém ra ư?
“Cô biết à?”
Diệp Bắc Minh lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tần Mộc Dao.
Lẽ nào anh đánh phá như vậy rồi mà lại không biết sao?
Tần Mộc Dao hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt: “Anh Diệp, không chỉ có tôi biết”.
“Mà tất cả người tu võ ở đại lục Thượng Cổ đều biết vị trí của Ma Uyên!”
“Nhưng mà không chắc anh sẽ tìm được Ma Uyên”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi: “Cô có ý gì?”
Tần Mộc Dao giải thích: “Ma Uyên là một nơi tồn tại rất đặc biết, nó tồn tại ở trạng thái vỡ vụn ở xung quanh đại lục Chân Võ và đại lục Thượng Cổ”.
“Có tỷ lệ nhất định sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở nơi nào đó trên đại lục!”
Cô ấy liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi nói tiếp: “Rất nhiều lần có người nhìn thấy người tu võ bị hút vào Ma Uyên”.
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Người bị hút vào Ma Uyên có cơ hội sống sót hay không?”
Tần Mộc Dao mỉm cười đáp: “Anh Diệp cứ yên tâm, tuy rằng Ma Uyên rất hung hiểm”.
“Nhưng mấy năm qua, có kha khá người tu võ chờ đợi lối vào xuất hiện, chủ động vào đó tiêu diệt ma thú cấp cao!”
“Mười người tu võ tiến vào Ma Uyển chắc có khoảng một người còn sống ra ngoài”.
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên: “Tỷ lệ sống sót là một phần mười ư?”
“Đúng vậy”.
Tần Mộc Dao gật đầu: “Theo như những người từ Ma Uyên đi ra thì thứ nguy hiểm nhất trong đó không phải là ma thú mà là mọi người với nhau!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống.
Có Giáo Phụ sư phụ ở đó, chắc hẳn Nhược Giai và Tôn Thiến sẽ an toàn thôi.
Nhưng anh không dám chắc trăm phần trăm cả hai đều an toàn.
Vả lại.
Dường như bố của mình cũng có liên quan gì đó tới Ma Uyên.
Diệp Bắc Minh quyết định gạt hết mọi chuyện sau này sang một bên: “Cách bao lâu Ma Uyên xuất hiện một lần?”
Chương 931: Giết người cướp bảo
Tần Mộc Dao suy nghĩ một lát rồi lắc đầu bảo: “Có lẽ một ngày xuất hiện một lần, cũng có khi mấy tháng thậm chí là vài năm mới xuất hiện một lần”.
“Tôi có một người bạn ở Thiên Cơ các rất tinh thông biến hóa vạn vật!”
“Rất nhiều người tu võ muốn tiến vào Ma Uyên đều tìm đến sự giúp đỡ của Thiên Cơ các”.
“Tôi có thể hỏi giúp anh Diệp”.
Diệp Bắc Minh nhìn Tần Mộc Dao: “Đổi lại cô cần tôi giúp cái gì?”
Tần Mộc Dao hít thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh nói: “Tôi muốn hỏi mượn Phần Thiên Chi Diễm của anh Diệp dùng một chút!”
“Được thôi”.
Diệp Bắc Minh đồng ý một cách dứt khoát.
Nam Cung Uyển vẫn đang hôn mê sâu, khí huyết của cô ấy đã tiêu hao quá độ.
Tạm thời anh không thể bỏ mặc cô ấy được.
Diệp Bắc Minh còn đang lo lắng nên giải quyết chuyện Nam Cung Uyển thế nào đây.
Tần Mộc Dao bèn nói: “Ninh Nhi, em đưa cô Nam Cung tới Y Thánh Cung dưỡng thương đi, tôi sẽ đưa anh Diệp tới Thiên Cơ các”.
“Xin anh Diệp yên tâm, cô Nam Cung ở Y Thánh Cung đảm bảo an toàn!”
...
Ma Uyên.
Trên bầu trời âm u mờ mịt ngoại trừ không có mặt trăng và mặt trời thì dường như không hề khác biệt với thế giới bên ngoài.
Mặt đất màu nâu đỏ như đã bị ngâm máu tươi.
Trong không khí những màn sương kỳ dị vờn quanh, xa xa là mùi máu tươi tanh tưởi và tiếng ma thú gầm thét.
Bỗng nhiên.
Vút!
Một lưỡi kiếm sáng loáng lóe lên.
Một con ma thú đang ngủ say bừng tỉnh.
Phụt!
Nháy mắt đầu nó đã rơi xuống đất.
Một cô gái bụng bầu xông lên, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.
Thi thể ma thú khô queo trong nháy mắt, một màn sương máu đi vào bụng cô gái đó.
“Hầy...”
Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt của Tôn Thiến dần hồng hào trở lại, cô ta tìm một tảng đá rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô ta đặt trường kiếm qua một bên.
Rồi dịu dàng vuốt ve bụng mình.
Trên gương mặt cô ta hiện lên một nụ cười hiền từ: “Thằng nhóc con ăn nhiều thật đấy, nếu cứ như thế thì hành mẹ mệt chết mất!”
Làm mẹ sẽ khiến một người con gái mạnh mẽ.
Sau khi bị hút vào Ma Uyên, cô ta đã lạc mất Giáo Phụ và Chu Nhược Giai.
Vì đứa bé trong bụng nên cô ta phải chống chọi đến cùng dù chỉ còn một hơi thở.
“Cục cu...”
Trong bụng truyền tới từng tiếng than bất mãn.
“Ha ha, đồ quỷ tham ăn này”.
Tôn Thiến mỉm cười cưng chiều: “Ăn đi, đợi đến khi chúng ta ra ngoài sẽ ăn phá sản bố con!”
Rồi cô nhặt thanh trường kiếm lên chuẩn bị tiếp tục đi săn.
Ngay sau đó.
Xoạt xoạt xoạt!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Một đoàn thanh niên có cả nam lẫn nữ bước tới, đúng lúc chạm mặt với Tôn Thiến.
“Phụ nữ à?”
“Hơn nữa còn mang thai sao?”
Đám thanh niên trai gái sửng sốt.
Bọn họ mau chóng chia nhau ra bao vậy Tôn Thiến.
Tôn Thiến vô cùng cảnh giác, không thể tin được ở nơi này còn có thể gặp được con người: “Các người là ai? Muốn làm gì đó?”
Người thanh niên cầm đầu lạnh mặt nói: “Chúng tôi còn định hỏi cô là ai đó!”
“Nơi đây là Ma Uyên, một người phụ nữ mang thai như cô sao lại xuất hiện ở đây chứ?”
Người thanh niên bên cạnh người nọ như chợt nghĩ tới điều đó bèn nói: “Chắc không phải là ma thú hóa thành người chứ?”
“Cái gì?”
Đám thanh niên trai gái kia hoảng sợ lùi ra sau.
Ai nấy đều e dè nhìn Tôn Thiến.
Người thanh niên dẫn đầu cẩn thận quan sát Tôn Thiến một lát rồi nói: “Cô ta không phải ma thú mà là con người giống chúng ta!”
Mọi người thả lỏng.
Bỗng nhiên, một người trẻ tuổi chỉ vào cổ Tôn Thiến hét lên: “Coi trên cổ cô ta đeo cái gì kia!”
Bọn họ nhìn qua cổ Tôn Thiến.
Trên cổ cô ta là một khối bảo ngọc đỏ như máu.
Trên đó có điêu khắc hình phượng hoàng.
Nó là bảo vật mà Diệp Thanh Lam đưa cho Tôn Thiến để phòng thân.
Ban đầu nó có màu xanh.
Sau khi cô ta bị hút vào Ma Uyên, giết chết mấy trăm con ma thú.
Khối ngọc này hấp thu máu tươi xung quanh dần biến thành màu đỏ.
Nó thoáng hiện lên tia sáng đỏ thẫm bao phủ cả người Tôn Thiến như đứa trẻ đang cố hết sức bảo vệ Tôn Thiến.
Cũng nhờ vào khối bảo ngọc đó mà Tôn Thiên ở Ma Uyên mấy ngày qua mà không bị đám ma thú phát hiện.
Người thanh niên dẫn đầu nheo mắt, dùng giọng điệu bề trên ra lệnh cho cô ta: “Mau giao nó ra đây, đổi lại chúng tôi có thể bảo vệ cô an toàn!”
Dựa vào kinh nghiệm bao năm qua của mình, người thanh niên dám chắc giá trị vật đó rất xa xỉ.
“Cảm ơn nhưng không cần!”
Tôn Thiến thẳng thừng từ chối rồi xoay người bước đi.
“Cô đã không biết điều thì đừng trách tôi không khách khí!”
Người thanh niên dẫn đầu ra lên: “Bắt cô ta!”
Người nọ lười giả vờ tốt bụng nữa.
Cả bọn đồng loạt xông lên, khí tức cuồng bạo tỏa ra khắp nơi.
Rầm!
Tôn Thiến bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Trường kiếm trong tay cũng văng xa mười mấy mét.
Người thanh niên cầm đầu nhanh chóng xông lên, giật huyết ngọc xuống, một luồng lực lượng mạnh mẽ dũng mãnh chảy vào trong tay.
“Đúng là bảo bối!”
Ánh mắt người thanh niên cầm đầu rực lửa.
Người nọ chả thèm liếc mắt nhìn Tôn Thiến mà xoay người bước đi luôn: “Giết cô ta đi!”
“Vâng ạ!”
Mấy người còn lại nở một nụ cười tàn nhẫn, cầm kiếm đánh về phía Tôn Thiến.
“Á!”
Một tiếng kêu bi thảm của người phụ nữ vang lên.