“Ông nội, giúp cháu dạy dỗ anh ta đi, anh ta thật quá đáng!”
Diệp Cấm Thành khẽ lắc đầu: “Là cháu quá đáng, còn chưa rõ tình hình đã ra tay”.
“Không biết đại danh của anh bạn đây là?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Diệp Bắc Minh”.
“Diệp Bắc Minh?”, Diệp Cấm Thành có chút kinh ngạc.
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Chàng thanh niên trước mắt chính là Diệp Bắc Minh?
Ông ta có chút bất ngờ.
Chuyện của Giang Nam, Diệp Cấm Thành đã nghe nói qua một chút, mặc dù ông ta không cảm thấy hứng thú.
Nhưng nhân vật khuấy động làm mưa làm gió Giang Nam khiến Diệp Cấm Thành quả thực không ngờ đến.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Ông biết tôi?”
Diệp Cấm Thành cười nói: “Ha ha ha, chuyện anh bạn làm mấy ngày nay, có thể nói là kinh thiên động địa”.
“Lão phu về hưu từ lâu, ở Long Đô cũng đã nghe nói qua một vài sự tích của cậu”.
“Ồ, ra là như vậy”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chuyện của mình cũng đã truyền đến Long Đô.
Diệp Như Ca mặt không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói: “Vua Giang Nam thật sự chết vì cậu?”
Diệp Bắc Minh không trả lời, nhìn về phía Lý Tu Vinh: “Bác sĩ Lý, phiền ông một chút, biên lai này có phải ông đích thân viết hay không!”
Diệp Như Ca tức giận đến mức giậm chân!
Tên nhãi này dám coi thường cô ta?
Dựa vào cái gì!
Lúc ở Long Đô, bao nhiêu người bạn cùng lứa vây quanh cô ta. Sao đến vùng quê nghèo hoang sơ như Giang Nam lại có một thằng nhóc nghèo dám thái độ này với cô ta!
Đúng vậy, đánh giá của cô ta về Diệp Bắc Minh chính là ba chữ ‘thằng nhóc nghèo’.
Dù anh ở Giang Nam làm ra một vài chuyện kinh thiên động địa, nhưng đối với nhà họ Diệp ở Long Đô mà nói vẫn chưa đủ nhìn.
Lý Tu Vinh biết thân phận của Diệp Bắc Minh cũng không dám thờ ơ.
Ông ta nhận lấy biên lai, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Là tôi viết”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại: “Ông chắc chắn?”
Lý Tu Vinh trả lời: “Cậu Diệp, tôi rất chắc chắn”.
“Nhìn thấy tờ biên lai này, tôi nhớ ra rồi”.
“Cậu chính là đứa bé năm đó sao? Lúc ấy cậu mắc một căn bệnh nặng, bệnh viện cần truyền máu cho cậu! Tôi nhớ là anh cậu, bố mẹ cậu đều đã thử qua”.
“Nhưng căn bản không hợp! Cuối cùng đã làm giám định DNA, chắc chắn cậu không có quan hệ máu mủ với họ”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn”, trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động.
Mình không có quan hệ máu mủ với bố mẹ?
Anh hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Một khắc cũng không muốn ở lại lâu!
“Chờ chút! Cậu thanh niên, lão phu…”, Diệp Cấm Thành mở miệng, nhưng Diệp Bắc Minh vẫn rời đi, không có ý dừng lại.
“Aiz, hạt giống tốt, hạt giống tốt!”, Diệp Cấm Thành nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, còn đuổi ra khỏi phòng làm việc, không nhịn được khen ngợi.
Diệp Như Ca lau khô nước mắt oan ức: “Ông nội, ông nói gì vậy?”
Diệp Cấm Thành đánh giá: “Thiên phú người này khác với người thường”.
“Tuổi còn trẻ, ở trên Tông Sư, tuyệt đối là hạt giống tốt”.
Diệp Cấm Thành suy nghĩ, khẽ giơ tay: “Điện thoại!”
Một tông sư võ đạo ở bên cạnh lấy điện thoại ra, cung kính đưa cho ông ta.
“Alo, lão già, tôi tiến cử cho ông một người”.
Người đàn ông trong điện thoại kinh ngạc: “Rốt cuộc là ai có thể khiến ông anh tôi đích thân đề cử?”
Diệp Cấm Thành có chút hưng phấn: “Một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh, tác phong làm việc rất phù hợp khẩu vị của lão phu! Chỗ các ông không phải cần người sao? Phá lệ thu nhận cậu ta đi”.
Người đàn ông trong điện thoại bất ngờ: “Diệp Bắc Minh? Là Diệp Bắc Minh đã quậy tung Giang Nam?”
“Không sai”.
Diệp Cấm Thành trả lời.
Người đàn ông trong điện thoại nói: “Nhưng cậu ta chơi hơi quá đáng, vua Giang Nam… còn có con trai Quân Vô Hối của chiến thần Lăng Phong cũng chết vì cậu ta! Người phía đảo quốc Đông Doanh cũng bị cậu ta giết mấy người, bây giờ cần phải nói rõ”.
“Vấn đề của chiến thần Lăng Phong, để lão phu giải quyết”.
“Còn về người Đông Doanh… Ha ha, cần gì phải nói rõ? Cho họ cút!”
Sắc mặt Diệp Cấm Thành trầm xuống.
Người đàn ông trong điện thoại sững sờ, sau đó cười nói: “Ông anh định đoạt, được”.
Cúp điện thoại.
Diệp Cấm Thành nói: “Bác sĩ Lý, nói tiếp chẩn đoán của ông đi”.
“Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
Sắc mặt Lý Tu Vinh nghiêm túc: “Ông Diệp, tình hình của ông vừa rồi tôi đã nói qua”.
“Gân mạch tổn thương, cộng thêm bệnh không tiện nói ra trước kia, tình hình rất tồi tệ”.
“Tôi tài hèn học ít, không có cách nào trị tận gốc!”
“Muốn hồi phục, ngoại trừ Quỷ Thủ Thần Y xuất thế, lấy mười ba kim Quỷ Môn ra chữa trị!”
“Quỷ Thủ Thần Y…”, Diệp Cấm Thành có chút khó khăn, không nhịn được than thở một tiếng: “Người đó đã mất tích mấy chục năm rồi, thật sự vẫn còn sống trên đời sao?”
Diệp Như Ca tò mò: “Ông nội, Quỷ Thủ Thần Y nào vậy? Ông ta rất lợi hại sao?”
“Nói thế này đi, chỉ cần còn một hơi thở, Quỷ Thủ Thần Y vẫn có thể cứu sống!”
“Mười ba kim rút ra, Diêm Vương cũng phải lui!”
Chương 72: Chiến thần Lăng Phong có lời mời
Diệp Bắc Minh từ trong bệnh viện đi ra.
“Xịch!”
Một chiếc xe thương vụ màu đen, chân đạp phanh, dừng trước cửa lớn bệnh viện.
Mấy người đàn ông cường tráng bước xuống.
Trên mặt bọn họ đều có vết sẹo hình chữ ‘X’!
Dáng vẻ hơn hẳn người thường!
Giữa trán mang theo khí tức quân ngũ, sát ý tràn ngập!
Diệp Bắc Minh lập tức cảm nhận được người này không phải người bình thường.
“Từ quân doanh đến?”, Diệp Bắc Minh biết người đến không hề tốt.
Người đàn ông cầm đầu mỉm cười: “Mày thông minh đấy, chiến thần Lăng Phong muốn gặp mày”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh lặng lẽ gật đầu, anh đoán, chiến thần Lăng Phong lúc này cũng nên gặp anh.
Diệp Bắc Minh không sợ.
Anh đi theo những người đàn ông này, trực tiếp lên xe.
Tốc độ xe rất nhanh, đi về phía ngoại ô thành phố Giang Nam.
Diệp Bắc Minh biết bên ngoài ngoại ô có một quân doanh.
Đúng như dự đoán, xe lái vào một quân doanh.
Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, dọc đường có thể gặp được số lượng lớn binh lính đang nghiêm túc huấn luyện!
Bọn họ đang huấn luyện ở thao trường!
Diệp Bắc Minh tiến vào nơi sâu nhất trong quân doanh, trong đại sảnh, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên.
Ông ta cắt đầu cua, dáng ngồi nghiêm chỉnh!
Trong tay đang xem một cuốn binh thư cổ.
“Diệp Bắc Minh, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt nhau rồi”, người đàn ông trung niên nói, giọng vang vọng.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Ông chính là chiến thần Lăng Phong?”
“To gan, gặp chiến thần mà không quỳ xuống?”, sau lưng Diệp Bắc Minh, một thượng tá trách mắng.
Chính là một người đàn ông mặt sẹo trong số đó.
Ầm!
Người đàn ông mặt sẹo giơ chân lên, đạp về phía sau đầu gối Diệp Bắc Minh.
Muốn bắt anh quỳ xuống!
“Ầm!”
Diệp Bắc Minh quay đầu, một quyền đánh vào ngực người này.
Người đàn ông mặt sẹo bay ra ngoài đại sảnh, tắt thở tại chỗ!
“Mày!!!”
Mấy người đàn ông mặt sẹo vẻ mặt tức giận, đang định ra tay.
Chiến thần Lăng Phong lạnh giọng nói: “Dừng tay, tất cả lui ra! Mấy người không phải đối thủ của hắn”.
“Rõ”.
Mấy người đàn ông không cam lòng lui xuống, ánh mắt cay độc nhìn Diệp Bắc Minh.
“Ầm!”
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh lại ra tay, xông đến một người đàn ông gần nhất trong đó.
Một tay giơ lên, đè xuống bả vai người đó!
“Răng rắc”.
Một tiếng giòn dã.
Bả vai người đàn ông này bể nát tại chỗ.
Hai chân mềm nhũn, đầu gối giống như lưỡi khoan, đâm sâu xuống sàn nhà.
Cơn đau nhức khiến mặt hắn ta nhăn nhó, kêu thảm thiết!
Diệp Bắc Minh như tử thần, mắt nhìn xuống người này: “Vừa rồi là lần đầu, lại còn dùng ánh mắt này nhìn tôi”.
“Chết!”
“Mày!”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Diệp Bắc Minh.
“Xem ra anh không nghe hiểu tiếng người rồi”.
“Ầm!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, giáng một cái tát xuống.
Đánh vỡ đầu người này!
Những người đàn ông mặt sẹo khác rối rít lùi về phía sau, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Bị ý trí kiên cường của Diệp Bắc Minh làm cho hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên!
Lúc này chưa đến nửa phút đã chết hai tên đồng bọn.
Trước mặt chiến thần Lăng Phong, Diệp Bắc Minh cũng dám giết người, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Chiến thần Lăng Phong lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu thật sự vượt xa trí tưởng tượng của tôi”.
“Trước mặt tôi mà dám giết người!”
Diệp Bắc Minh không trả lời mấy câu hỏi này, hờ hững hỏi: “Bố mẹ tôi là ông phái người giết?”
“Không liên quan đến tôi”.
Chiến thần Lăng Phong lắc đầu.
“Vậy liên quan đến ai?”, Diệp Bắc Minh nhướn mày.
Chiến thần Lăng Phong có chút bất ngờ: “Cậu tin tôi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Với thân phận chiến thần của ông, không cần phải lừa gạt tôi”.
“Ha ha ha ha!”
Chiến thần Lăng Phong cười: “Diệp Bắc Minh, cậu quả nhiên có thứ gì đó”.
“Trẻ tuổi như vậy đã có thiên phú, chỉ số thông minh và quyết đoán này!”
“Thật khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Nếu như lúc tôi còn trẻ có năng lực bằng một nửa cậu, cũng không chỉ dừng lại địa vị như ngày hôm nay”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Là ai hạ lệnh giết bố mẹ tôi?”
“Tôi biết là ai, nhưng không thể nói cho cậu biết”, chiến thần Lăng Phong lắc đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh: “Vua Giang Nam là đệ tử của tôi, có người vượt qua tôi, trực tiếp hạ lệnh cho Giang Nam diệt cả nhà cậu!”
“Lúc tôi biết đã muộn rồi”.
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.
Trong con ngươi tràn đầy tia máu!
Anh giống như một con dã thú, lạnh giọng hỏi: “Là ai muốn giết cả nhà tôi?”
“Người kia không phải người cậu có thể động, dù là tôi cũng không động nổi vào hắn”, chiến thần Lăng Phong khẽ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh vô cùng thông minh!
Anh suy đoán: “Ông thân là chiến thần, chi phối quân doanh hành tỉnh Đông Nam”.
“Dưới tay có hàng triệu đại quân!”
“Toàn bộ Long Quốc có mấy người ông không động nổi?”
“Hắn là người Long Đô?”
“Dù là người của Long Đô, e rằng cũng là người của gia tộc lớn, thậm chí là tầng lớp cấp cao Long Đô?”
Chiến thần Lăng Phong rất kinh ngạc, ông ta không thể tin nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Đầu óc cậu khiến người ta có chút sợ hãi”.
Diệp Bắc Minh nói: “Là ai?”
“Không thể nào nói cho cậu”, chiến thần Lăng Phong lắc đầu: “Tôi vốn đã đồng ý với người này, giúp hắn giết cậu!”
“Bây giờ tôi đổi ý rồi!”
“Thiên phú của cậu khiến người ta kinh ngạc, khiến người ta khiếp sợ!”
Chương 73: Nhận tôi làm nghĩa phụ
“Tôi nổi lên lòng yêu mến nhân tài, bây giờ cậu quỳ xuống, nhận tôi làm nghĩa phụ”.
“Tôi có thể giúp cậu giả chết, chuyện này đến đây là kết thúc!”
“Tôi có thể đảm bảo, hai mươi năm sau cậu sẽ ngồi ở vị trí của tôi, sắc phong chiến thần. Đến khi đó, cậu muốn giết ai thì cứ giết!”
Vị trí chiến thần!
Không ai không rung động!
Toàn bộ Long Quốc, chiến thần không vượt quá ba mươi người.
Mỗi một người đều là tồn tại đáng sợ trấn giữ một tỉnh.
Diệp Bắc Thần bất ngờ: “Tôi giết con trai ông, ông còn muốn lôi kéo tôi?”
“Ha ha ha ha!”
Chiến thần Lăng Phong cười lớn: “Quân Vô Hối là con trai tôi, thiên phú rất tốt, cũng rất cố gắng”.
“Bồi dưỡng để làm người nối nghiệp, trên thực tế cũng không tệ”.
“Nhưng sau lưng nó có nhà họ Quân ở Trung Hải”.
“Vì vậy, Quân Vô Hối mới có thân phận và địa vị như ngày hôm nay! Hơn nữa, cậu cho rằng tôi chỉ có một đứa con trai? Chết một Quân Vô Hối, có thêm một Diệp Bắc Minh, không thua thiệt, không thua thiệt chút nào”.
“Ông nghĩ nhiều rồi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Không làm nghĩa phụ, làm sư phụ cũng được”.
Chiến thần Lăng Phong cau mày, không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Diệp Bắc Minh cười nhạo: “Làm sư phụ tôi, ông không đủ tư cách!”
Câu nói này hoàn toàn chọc giận chiến thần Lăng Phong!
Khí thế trên người ông ta đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh như băng, mang theo sát ý nồng nặc!
“Diệp Bắc Minh, cậu chắc chắn chưa? Sống chết nằm trong suy nghĩ của cậu đấy! Cậu chắc chắn lựa chọn đường chết?”, chiến thần Lăng Phong lạnh giọng uy hiếp.
Một luồng sát ý lạnh băng bao trùm đại sảnh!
Diệp Bắc Minh không sợ!
Anh đứng chắp tay, mỉm cười nhìn chiến thần Lăng Phong.
Cười nhưng không nói.
“Là cậu tự chọn!”
Con ngươi chiến thần Lăng Phong lạnh lẽo, thân hổ ông ta chấn động, nhấc chân giẫm lên mặt đất, nhào tới giống như mãnh hổ.
“Ầm!”
Mặt nền xi măng vì một cước này lập tức nứt ra đường vân như mạng nhện.
“Vèo!”
Một giây tiếp theo, chiến thần Lăng Phong đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một quyền đánh ra, nhanh như tia chớp.
“Ngao ô!”
Hổ gầm vang rừng núi!
Trong nháy mắt chiến thần Lăng Phong đánh ra một quyền này, lại có một đợt khí màu trắng mãnh liệt dâng trào sau lưng ông ta.
“Phục Hổ quyền? Có chút thú vị”, Diệp Bắc Minh bật cười.
“Lăng Phong, lại nghe long ngâm!”
Ông ta giơ tay ngưng tụ thành quyền, một quyền đánh về phía chiến thần Diệp Bắc Minh!
“Gầm!”
Long ngâm thiên hạ!
“Ầm!”
Quyền của hai người đụng vào nhau!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Chiến thần Lăng Phong lùi về phía sau mười mấy bước, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.
“Giáng Long quyền? Mày!!!”
Con ngươi chiến thần Lăng Phong co rút kịch liệt, giống như xảy ra động đất, ông ta không dám tin liền gào thét: “Làm sao mày biết Giáng Long quyền? Long Quốc Quyền Hoàng là thế nào với mày?”
“Cái gì mà Long Quốc Quyền Hoàng?”
“Đây là Giáng Long quyền sư phụ truyền thụ cho tôi!”
Diệp Bắc Minh phun ra một câu.
Anh lại chủ động đánh ra, xông về phía chiến thần Lăng Phong.
Chiến thần Lăng Phong gần như sợ chết khiếp, ngược lại hít một hơi lạnh, đối diện với công kích của Diệp Bắc Minh, liên tục lùi về sau: “Sao có thể! Trong thiên hạ, chỉ có một mình Long Quốc Quyền Hoàng có Giáng Long quyền này!”
“Mày học từ đâu?”
“Long Quốc Quyền Hoàng là sư phụ mày?”
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào! Năm đó tao ở môn phái ông ấy cầu xin ba năm, ông ấy cũng chỉ truyền thụ cho tao một bộ Phục Hổ quyền!”
“Làm sao mày có thể học được Giáng Long quyền?”
Chiến thần Lăng Phong giống như bị kích thích cực lớn.
Ông ta gào thét!
Gầm rống!
Lòng đố kỵ bùng lên không kiểm soát.
Trong con ngươi ông ta tràn đầy tia máu: “Diệp Bắc Minh, giao quyền phổ Giáng Long quyền ra!”
“Tôi không có quyền phổ”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Vậy mày vẽ toàn bộ chiêu thức ra cho tao!!”, chiến thần Lăng Phong kích động, giọng điệu ông ta gấp gáp, ra lệnh Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bật cười!
“Lăng Phong, ông cho rằng mình là ai?”, Diệp Bắc Minh lại đánh ra một quyền.
Bùm!!!
Chiến thần Lăng Phong thế mạnh vô cùng, trong cơ thể bộc phát ra một luồng lực hồng hoang.
Quả đấm của hai người vừa chạm nhau, một luồng khí cuộn mở!
“Sao có thể, mày là Đại Tông Sư? Chưa đến ba mươi tuổi…”
“Không đúng, Đại Tông Sư chưa đến hai mươi lăm tuổi?”
Chiến thần Lăng Phong ngược lại hít một hơi lạnh, vô cùng chấn động.
Long soái Diệp Lăng Tiêu của Long Quốc năm đó trở thành Đại Tông Sư, tuổi cũng qua ba mươi lăm.
Thời điểm Diệp Lăng Tiêu trở thành Tông Sư, hai mươi chín tuổi!
Gần như phá kỷ lục của Long Quốc!
Ba mươi lăm tuổi, Đại Tông Sư!
Hiếm thấy trên đời!
Trước giờ chưa từng xuất hiện trong sử sách, sau này chắc chắn cũng không có ai thay thế được!
Chiến thần Lăng Phong năm mươi tuổi trở thành Đại Tông Sư, so với long soái Diệp Lăng Tiêu muộn hơn mười lăm năm!
Nhưng dù là như vậy, ở biên giới Long Quốc, ông ta cũng là thiên tài đứng đầu số một số hai!
Diệp Bắc Minh chưa đến hai mươi lăm tuổi đã có thực lực Đại Tông Sư!
Chương 74: Chiến thần quỳ xuống
Thật là hù chết người ta!
Chờ đã… Đột nhiên, chiến thần Lăng Phong lại nghĩ đến một sự thật đáng sợ!
“Năm năm trước, cả nhà Diệp Bắc Minh bị đuổi giết, hai võ giả cấp Thiên gần như có thể giết toàn bộ nhà bọn họ. Khi đó, Diệp Bắc Minh chắc chắn không phải võ giả! Hắn chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba bình thường, năm năm… chỉ năm năm ngắn ngủi…”
“Năm năm nay, rốt cuộc hắn đã trải qua cái gì? Trong thời gian năm năm, làm thế nào từ một võ giả bình thường trở thành cường giả Đại Tông Sư!”
“Rít!!!”
Chiến thần Lăng Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát rét.
Một luồng cảm giác đáng sợ khiến tim ông ta đập loạn!
Năm năm có thể trở thành một Đại Tông Sư!
“Mày thật sự đã tiến vào sơn cốc kia?”, chiến thần Lăng Phong dáng vẻ sợ hãi hỏi.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Ông nói nhảm nhí quá nhiều rồi!”
“Lăng Phong, tôi không có thời gian lãng phí với ông!”
“Là ai hạ lệnh giết cả nhà tôi?”
Chiến thần Lăng Phong lắc đầu: “Mày muốn biết? Trừ phi tao quỳ xuống!”
“Tôi thỏa mãn ông!”
Diệp Bắc Minh phun ra bốn chữ.
Một giây tiếp theo, khí tức toàn thân Diệp Bắc Minh đột nhiên tăng vọt!
Xương cốt trong cơ thể anh đôm đốp vang dội!
Từ trong lỗ mũi anh xông ra hai đợt khí màu trắng!
Chân khí tiết ra ngoài, ngưng tụ thành tính thực chất!
“Quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng,
Nhảy lên thật cao, từ trên trời hạ xuống!
Một quyền đánh xuống chiến chiến thần Lăng Phong!
“Ầm!”
Chiến thần Lăng Phong chìa hai tay ra, nghênh đón Diệp Bắc Minh!
Trong nháy mắt cánh tay hai người tiếp xúc với nhau, chiến thần Lăng Phong chỉ cảm thấy như bị sét đánh!
“Ding dang!”
Hai đầu gối mềm nhũn!
Một tiếng vang thật lớn!
Lấy đầu gối của chiến thần Lăng Phong làm tâm điểm, toàn bộ sàn nhà gạch ở đại sảnh đều nổ tung!
“Mày…”
Sắc mặt chiến thần Lăng Phong tái nhợt, kinh hãi ngẩng đầu lên!
Một tay Diệp Bắc Minh chắp sau lưng, tay còn lại đè lên bả vai chiến thần Lăng Phong!
Như thiên thần vậy!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ ông đã quỳ rồi, có thể nói được chưa?”
Lúc này, nơi sâu thẳm con ngươi chiến thần Lăng Phong chinh chiến sa trường lúc này đều run rẩy!
Ông ta vô cùng kinh hoàng!
Diệp Bắc Minh rất trẻ tuổi, trẻ đến đáng sợ!
Thế nhưng vẻ lạnh lùng sâu trong đôi mắt khiến vị chiến thần này không lạnh vẫn run!
‘Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Quá đáng sợ’.
Chiến thần Lăng Phong suy nghĩ trong lòng, nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Tôi nói…”
“Là bố ruột cậu muốn giết cả nhà cậu!”
“Ông nói gì?!!!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Mặc dù anh đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bố mẹ bây giờ của mình có lẽ không phải bố mẹ ruột!
Nhưng nghe thấy câu này, anh liền kinh hãi!
Anh không nhịn được hỏi: “Ông nói là bố ruột tôi muốn giết tôi? Tại sao?”
“Bố ruột tôi là ai?”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Lăng Phong, nếu ông dám nói láo, tôi giết ông ngay bây giờ!”
“Ầm!”
Cánh tay trái của Diệp Bắc Minh dùng sức, hai chân chiến thần Lăng Phong gần như sắp bị phế bỏ.
Ông ta cố nén cơn đau, cắn răng nghiến lợi, trong miệng phun ra máu tươi: “Cậu… cậu Diệp!”
Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ông ta không dám nói thêm nữa!
“Lời tôi nói đều là thật, bố đẻ của cậu là Diệp Minh Viễn nhà họ Diệp ở Long Đô”, chiến thần Lăng Phong mở miệng: “Vạn Lăng Phong tôi lấy tính mạng ra thề!”
Diệp Bắc Minh im lặng hồi lâu, trong miệng nói ra ba chữ: “Diệp Minh Viễn?”
Tâm tình anh có chút phức tạp.
Bố ruột của mình thật sự là người nhà họ Diệp ở Long Đô?
Diệp Minh Viễn?
Tại sao ông ta phải giết mình!
Hổ dữ không ăn thịt con mà!
“Tại sao phải giết tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Vạn Lăng Phong nói: “Vì Diệp Minh Viễn muốn thành thân với một người phụ nữ, thân phận người phụ nữ này rất đáng sợ”.
“Diệp Minh Viễn đã có cậu và mẹ cậu, các người trở thành chướng ngại vật của ông ta và người phụ nữ kia”.
“Vốn dĩ Diệp Minh Viễn định đưa cậu đến cô nhi viện nuôi dưỡng!”
“Nhưng sau đó, Diệp Minh Viễn hạ lệnh cho người làm trong nhà là cậu bảy Diệp rời khỏi Long Đô, đưa các người đến Giang Nam”.
“Vốn dĩ chuyện này đã kết thúc như vậy!”
“Nhưng…”
Vạn Lăng Phong dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Mười năm trôi qua, tất cả đều bình an vô sự!”
“Nhưng vào năm năm trước, người phụ nữ kia đã biết sự tồn tại của cậu”.
“Bà ta bảo Diệp Minh Viễn giết người giệt khẩu!”
Diệp Bắc Minh đã biết rõ ngọn nguồn.
Anh cười: “Vậy nên, bố ruột tôi vì lấy lòng một người phụ nữ”.
“Muốn giết tôi?”
“Mười tám năm trước từ bỏ tôi!”
“Mười tám năm sau lại muốn giết tôi?”
Chương 75: Người của gia tộc Gia tộc Rothschild?
“Ha ha ha ha!”, Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to.
Vạn Lăng Phong thở dài.
Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống: “Mẹ ruột tôi đâu?”
“Cái này… Tôi không biết”, Vạn Lăng Phong lắc đầu: “Có lẽ chỉ mình Diệp Minh Viễn mới biết tung tích của bà ta”.
Diệp Bắc Minh lấy được tin tức mình muốn, xoay người rời đi, bỏ lại một câu: “Vạn Lăng Phong, lời của ông tốt nhất là thật!”
“Tôi sẽ đi điều tra, nếu ông nói láo một câu, dù ông là chiến thần, tôi cũng phải khiến ông chết không có chỗ chôn!”
“Vạn Lăng Phong biết rồi!”
Chiến thần Lăng Phong gật đầu.
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng Vạn Lăng Phong đột nhiên chấn động.
“Ầm!”
Đột nhiên, đầu Vạn Lăng Phong nặng nề đập xuống mặt sàn, làm ra động tác dập đầu.
Đường đường là chiến thần Lăng Phong!
Người đứng đầu tỉnh Đông Nam!
Lại dập đầu với Diệp Bắc Minh!
Nếu bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ sợ chết khiếp!
Diệp Bắc Minh quay đầu, có chút kinh ngạc: “Ông làm gì vậy?”
“Cậu Diệp, xin hãy thu nhận tôi đi, bắt đầu từ bây giờ, Vạn Lăng Phong làm trâu làm ngựa, chỉ phục vụ một mình cậu Diệp!”, Vạn Lăng Phong lớn tiếng hô lên.
“Để tôi xử lý bệnh kín của ông”.
“Lát nữa tôi kê cho ông một toa thuốc, ông uống theo, cùng lắm là ba tháng, tất cả bệnh kín trên người ông đảm bảo biến mất toàn bộ”.
Nghe đến đây, Vạn Lăng Phong hoàn toàn ngây người.
Toàn thân giống như hóa đá!
“Phốc!”
Vạn Lăng Phong đứng dậy từ trên ghế, không để ý đến cơn đau nhức ở đầu gối, một tiếng quỳ phốc lại vang lên.
“Chủ nhân! Ân tình của cậu giống như tái tạo vậy!
“Vạn Lăng Phong hoàn toàn phục rồi! Sau này dù có nhiệm vụ gì, lao vào dầu sôi lửa bỏng, chết vạn lần cũng không chối từ!”
Vạn Lăng Phong kích động sắp khóc!
Bệnh kín mấy chục năm vậy mà có thể được chữa khỏi?
Ông ta cũng vì bệnh kín trong cơ thể nên mới không thể đột phá những ràng buộc của Đại Tông Sư, tiến vào cảnh giới cao hơn.
Diệp Bắc Minh giải quyết bệnh kín cho ông ta, đả thông hai mạch nhâm đốc.
Giống như bố mẹ tái tạo!
Lần này, Diệp Bắc Minh không đỡ Vạn Lăng Phong, mà dặn dò: “Bây giờ có một chuyện cần ông làm, đi điều tra rõ ai là mẹ ruột của tôi!”
“Bây giờ bà ấy còn sống hay không, một khi có tin tức, lập tức nói cho tôi biết”.
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong cung kính trả lời.
...
Năm phút sau, Diệp Bắc Minh rời khỏi quân doanh.
Vạn Lăng Phong đích thân đưa anh rời đi!
Nhìn thấy cảnh này, vô số nguyên lão trong quân doanh đều ngơ ngác.
“Tình huống gì vậy?”
“Sao chiến thần Lăng Phong lại đích thân đưa Diệp Bắc Minh rời đi?”
“Không phải Diệp Bắc Minh giết Quân Vô Hối sao, đây chính là con riêng của chiến thần Lăng Phong, giữa bọn họ chẳng lẽ đã hòa giải?”
“Sao tôi cứ có một cảm giác quái dị, hình như chiến thần Lăng Phong lại trở nên rất cung kính với Diệp Bắc Minh”, có người hoài nghi nói, lập tức gặp phải phản đối của những người khác.
“Đừng nói bậy bạ!”
“Điều này sao có thể chứ?”
Mấy người đều lắc đầu.
Diệp Bắc Minh bảo Vạn Lăng Phong tiễn anh về đến cửa lớn, lúc chuẩn bị bước vào phủ Diệp.
Một cảm giác quỷ dị truyền tới.
“Không ổn!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại, nhìn cửa lớn phủ Diệp.
Vạn Lăng Phong cũng ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía cửa lớn phủ Diệp.
Chỉ thấy cửa khép hờ.
Không có một ai!
“Sao vậy?”, Vạn Lăng Phong nhìn thấy có gì đó không đúng.
Diệp Bắc Minh không nói gì, nhảy xuống xe sải bước đi về phía phủ Diệp.
Đi qua cửa lớn vừa vào đến trong sân phủ Diệp, xung quanh xuất hiện mười mấy người đàn ông da trắng!
“Tạch tạch tạch!”
Đạn trút xuống như mưa!
“Hưu…”
Thân pháp Diệp Bắc Minh cực nhanh, hai tay giống như đánh Thái Cực, liên tiếp giơ tay lên không trung!
“Keng keng keng keng!”
Đạn trút xuống bị anh túm lại.
Tiếp đó ném ra bốn phía người đàn ông da trắng!
“Phốc phốc phốc phốc!”
Tốc độ những viên đạn này xuyên qua tim của những người đàn ông da trắng còn nhanh hơn cả khi chúng được bắn ra!
Trong nháy mắt sân im bặt, tràn đầy mùi thuốc súng!
“Bốp bốp bốp bốp!”
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới, mấy người đàn ông da trắng ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng cười lạnh, chậm rãi đi tới.
Bọn họ tóc vàng mắt xanh, người cao một mét tám.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Các người là người của gia tộc Gia tộc Rothschild?”
“Người ngoài biên giới Long Quốc?”
Vạn Lăng Phong đi tới, nhìn thấy đám người này, sắc mặt cũng nghiêm trọng.
Một người phụ nữ trong đó nói: “Anh biết chúng tôi, nói như vậy tên ngu xuẩn William kia đã chết trong tay anh?”
“Người của phủ đâu?”, Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói.
Cô gái da trắng cười đầy ẩn ý: “Tất cả đều bị chúng tôi giết rồi!”
“Cái gì?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bộc phát ra cơn giận.
Chu Nhược Giai, Hạ Nhược Tuyết chẳng lẽ đều đã chết hết?
“Mấy người đều đáng chết, chôn theo Nhược Giai, Nhược Tuyết bọn họ đi!”