Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1911: Cô chỉ còn sống được một tháng nữa thôi?

Vũ Xung Tiêu tự lẩm bẩm.

Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”

"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”

“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta…”

Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"

“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”

Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”

“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha… chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”

Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!

Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!

Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!

……

“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.

Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.

Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.

Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!

Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.

Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Nghê Hoàng đảo qua nhìn Đường Lạc Âm: “Cô Đường à, không biết cô và cậu Diệp quen biết nhau như thế nào?”

“Chuyện của hoa Tam Thế là thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?”

Đường Lạc Âm chần chừ một lúc mới mở lời: “Nghê Hoàng, cô có quan hệ gì với anh Diệp?”

Nghê Hoàng mỉm cười đáp: “Tôi là Thánh nữ Ma tộc tại đại lục Hỗn Độn, trước đó cậu Diệp đã được Thánh vật của tộc chúng tôi lựa chọn trở thành thủ lĩnh thế hệ tiếp theo của Ma tộc!”

“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?”

Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.

Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!

Ngẫm lại cũng đúng.

Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp…. thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?

Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.

“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữa!”

“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý“.

“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”

“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”

“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’

Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!

Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.

Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!

Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”

“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”

Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.

Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.

“Hả?”

Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.

Có chút không biết phải làm sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”

“Ừ”.

Đường Lạc Âm gật đầu.

“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”

“Không sao đâu”.

Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.

“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”

“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”

“Tôi vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”

Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.

Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”

“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”

Nói xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.

Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”

“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”

“Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”

Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!

Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!

Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!

Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!
Chương 1911: Em chỉ còn lại một tháng

Vũ Xung Tiêu tự lẩm bẩm.

Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”

"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”

“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta…”

Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"

“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”

Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”

“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha… chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”

Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!

Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!

Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!

……

“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.

Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.

Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.

Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!

Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.

Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Nghê Hoàng đảo qua nhìn Đường Lạc Âm: “Cô Đường à, không biết cô và cậu Diệp quen biết nhau như thế nào?”

“Chuyện của hoa Tam Thế là thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?”

Đường Lạc Âm chần chừ một lúc mới mở lời: “Nghê Hoàng, cô có quan hệ gì với anh Diệp?”

Nghê Hoàng mỉm cười đáp: “Tôi là Thánh nữ Ma tộc tại đại lục Hỗn Độn, trước đó cậu Diệp đã được Thánh vật của tộc chúng tôi lựa chọn trở thành thủ lĩnh thế hệ tiếp theo của Ma tộc!”

“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?”

Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.

Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!

Ngẫm lại cũng đúng.

Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp…. thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?

Nhìn thấy biểu cảm này của Đường Lạc Âm, Nghê Hoàng khẽ cười: “Được rồi cô Đường à, cô cũng đừng nản lòng”.

“Bên cạnh Bắc Minh còn có rất nhiều phụ nữ, anh ấy còn có hai cô con gái nữa!”

“Mọi người đều là phụ nữ với nhau, vậy tôi cứ nói thẳng vậy, nếu cô cũng thích anh ấy tôi sẽ không để ý“.

“Ngược lại hoa Tam Thế gì đó, cô đã biết nó ở trên Thiên Giới đảo thì hoàn toàn có thể tự mình đi tìm!”

“Như cô thấy đó, tình hình ở đây rất phức tạp, anh Diệp có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết!”

“Hơn nữa anh ấy còn có chuyện liên quan tới sư phụ, sư tỷ, việc của Hoa tộc đều chưa xử lý xong, thời gian mười ngày chưa chắc đã đủ!’

Nghê Hoàng nghĩ thầm nếu có thể thuyết phục Đường Lạc Âm rời đi là kết quả tốt nhất!

Đường Lạc Âm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, im lặng mà gật đầu.

Dường như đã hạ quyết tâm nào đó!

Nghê Hoàng nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, hai người gặp nhau như thế nào vậy?”

“Chuyện về hoa Tam Giới cô còn chưa nói đó!”

Đường Lạc Âm không chút giấu diếm thuật lại chuyện mình đã cứu mạng bố mẹ của Diệp Bắc Minh cho Nghê Hoàng nghe.

Hơn nữa cô chỉ còn sống được chưa đầy một tháng, nên liền đem chuyện cần hoa Tam Thế để cứu mạng nói ra.

“Hả?”

Nghê Hoàng hoàn toàn rối bời.

Có chút không biết phải làm sao: “Cô… cô chỉ còn sống được một tháng?”

“Ừ”.

Đường Lạc Âm gật đầu.

“Tôi…”, Nghê Hoàng tự trách ghê gớm, vội vàng xin lỗi: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi không biết…”

“Không sao đâu”.

Đường Lạc Âm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, Thiên Giới đảo chỉ còn lại mười ngày!“.

“Anh Diệp lại bận rộn như vậy, với thực lực của anh ấy, mặc dù xác suất cao có thể đến Thiên Giới đảo nhưng chưa chắc đã tiến được vào Dị Hoả tông!”

“Cho dù anh ấy có thể tiến vào Dị Hoả tông, nhưng hoa Tam Giới quý giá như vậy họ có thể nhường lại cho tôi sao?”

“Tôi vẫn là nên không làm khó anh Diệp nữa!”

Vừa nói Đường Lạc Âm vừa lau khóe mắt.

Rồi nở nụ cười với Nghê Hoàng: “Cảm ơn chị, Nghê Hoàng, là chị đã giúp tôi nhìn rõ tình huống!”

“Thay tôi nói lại với anh Diệp là hãy tha thứ cho tôi vì không từ biệt!”

Nói xong Đường Lạc Âm liền quay người đi về phía truyền tống trận.

Trong lòng Nghê Hoàng ngập tràn hối hận, cô ta căn bản không ngờ tới thân thế của Đường Lạc Âm lại thảm thương như vậy, vội vã hét lên: “Lạc Âm à, em đừng đi!”

“Em chỉ còn lại một tháng, sẽ chết người đó! Xin lỗi, tôi sai rồi!”

“Tôi chỉ là muốn em rời ra cậu Diệp, Lạc Âm à, đừng…”

Vừa hét, Nghê Hoàng vừa điên cuồng lao tới phía trước truyền tống trận!

Đáng tiếc là vẫn muộn một bước!

Đường Lạc Âm ngoan cố kích hoạt truyền tống trận, trong nháy mắt một nguồn sức mạnh cuốn tới, quét bay Nghê Hoàng khỏi màn sáng!

Mà bóng dáng của Đường Lạc Âm cũng đã biến mất!
Chương 1912: Con đã lớn rồi

Dĩ nhiên Diệp Bắc Minh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Lúc này, anh đứng trước bia mộ của các sư phụ: "Sư phụ, con đã mang linh hồn của các sư tỷ trở về rồi!"

"Không chỉ vậy, Tù tộc cũng đã bị đồ nhi tiêu diệt hoàn toàn, giờ đây trên đại lục Hỗn Độn có lẽ không còn thứ gì có thể đe dọa đồ đnhi nữa!"

Hơn trăm ngôi mộ rung chuyển theo!

Nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh, thần hồn của tất cả các sư phụ đều lao ra, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!

"Đồ nhi, những gì con nói là thật sao?"

"Vâng ạ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu khẳng định.

Giải thích mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay!

Biểu cảm trên khuôn mặt của các sư phụ đều khác nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc và ngỡ ngàng!

"Không ngờ con thực sự đã làm được..."

"Chúng ta suy đoán, hy sinh mấy vị sư tỷ của con để kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hóa thành trạng thái mạnh nhất, con chỉ cần tăng cấp thêm một chút nữa là đủ tự bảo vệ mình rồi!"

"Đồ nhi, con đã mang lại cho chúng ta quá nhiều niềm vui bất ngờ rồi!"

Hơn trăm vị sư phụ đều xúc động vô cùng.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại không thể vui nổi, anh lắc đầu: "Các sư phụ, lần sau đừng làm như vậy nữa!"

"Có chuyện gì, có việc gì, cứ nói thẳng với đồ nhi!"

"Đồ nhi không muốn nhìn thấy việc phải hy sinh những người thân bên cạnh nữa! Vì vậy, xin các sư phụ hãy nhớ kỹ!"

Những lời này.

Diệp Bắc Minh nói rất kiên quyết!

Tất cả các sư phụ đều im lặng!

Một lúc sau.

Gật đầu!

Giáo Phụ nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ hơi áy náy: "Thần nhi, sư phụ rất xin lỗi!"

"Đây là một phần trong kế hoạch của chúng ta, để truyền thừa của Hoa tộc có thể kéo dài, không phải lẩn trốn nữa, chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp này!"

"Nếu không phải chúng ta bị hủy thể xác, lần trước tế kiếm ở lò đúc kiếm của Ngự Kiếm Tông chắc chắn không phải các sư tỷ của con!"

"Mà là 99 vị sư phụ của con!"

Giáo Phụ tiết lộ bí mật kinh người này!

Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Sư phụ... liệu có đáng không?"

"Ha ha ha ha!"

Giáo Phụ nở nụ cười, lắc đầu: "Chỉ cần thanh kiếm đó có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, có thể trở thành cánh tay phải của con!"

"Có thể giúp Hoa tộc hưng thịnh trở lại, mạng sống của các sư phụ có đáng là bao?"

"Chúng ta đã tính toán tất cả, chỉ là không ngờ con thực sự quá mạnh!"

"Vận khí, thực lực, thiên phú của con, vượt xa kế hoạch của chúng ta! Ban đầu chúng ta dự tính mất một vạn năm mới có thể quay lại đại lục Hỗn Độn, nhưng con chỉ mất chưa đầy mười năm!"

"Đây là điều chúng ta không thể tưởng tượng nổi!"

"Cũng làm đảo lộn tất cả kế hoạch của chúng ta, nên mới có tình huống ngày hôm nay!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi.

Nếu không có sự tồn tại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy!

Có lẽ vẫn đang ẩn náu phát triển ở Côn Lôn Hư hoặc thế giới Cao Võ!

Chính vì tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mới khiến anh liên tục tạo nên kỳ tích!

Liên tục lật đổ vị diện, nghiền nát tất cả!

Đột nhiên.

Vua Tàn Sát hỏi: "Đồ nhi, sau này con có kế hoạch gì?"

"Tù tộc bị tiêu diệt, mấy đại vương tộc khác có lẽ không có tâm xưng đế, con có muốn thành lập thần quốc Hoa tộc không?"

Giáo Phụ gật đầu theo: "Đồ nhi, chỉ cần con gật đầu!"

"Con chính là Thần Đế Khai Quốc của thần quốc Hoa tộc, lưu danh sử sách!"

"Nhận lệnh của trời, trường thọ hưng thịnh!"

Cho dù Diệp Bắc Minh không có lòng xưng đế!

Nghe thấy tám chữ này, cũng không nhịn được hít thở dồn dập.

Chỉ cần là đàn ông, có lẽ không ai nghe thấy tám chữ này mà không xúc động!

Một lúc sau.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Các sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi không biết tranh giành ham hư vinh.”

“Đồ nhi, thật sự không có lòng xưng đế.”

"Tại sao?"

Nghe câu này, các vị sư phụ đều sửng sốt.

Diệp Bắc Minh cười giải thích: "Thứ nhất, đồ nhi không có hứng thú với quyền lợi, chỉ muốn bảo vệ người thân yêu nhất."

"Thứ hai..."

Con ngươi của Diệp Bắc Minh ngưng lại, nhìn về phía đại lục Bổn Nguyên: "Đồ nhi không cam lòng mãi ở lại đại lục Bổn Nguyên, muốn đi xem nơi võ đạo phồn thịnh hơn!"

"Thứ ba, cũng là điểm quan trọng hơn!"

"Chỉ khi thực lực mạnh hơn, mới có tư cách đứng vững ở giới tu võ của rừng rậm Pháp Tắc!"

"Cho dù hôm nay con thành lập thần quốc Hoa tộc, ngày mai cũng có thể có người diệt được thần quốc Hoa tộc!"

"Mấy ngàn vạn năm trước, ba người trẻ tuổi từ thế giới Bổn Nguyên đến còn có thể lật đổ Hoa tộc đang ở đỉnh cao, thành lập thần quốc thì có ích gì chứ?"

"Thực lực không đủ mạnh, tất cả những thứ này đều vô nghĩa!"

Nói xong một tràng.

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là, trăm vị sư phụ đều cười lớn: "Ha ha ha ha! Thần nhi, trong người con quả nhiên chảy dòng máu Hoa tộc của chúng ta!"

Anh còn tưởng các sư phụ sẽ thất vọng.

Không ngờ các sư phụ không những không thất vọng!

Mà còn... có chút vui mừng?

"Sư phụ, mọi người...?"

"Ha ha ha, Thần nhi, con có biết suy nghĩ của Diệp Quân Lâm năm xưa cũng giống con không?" Khuôn mặt Giáo Phụ đầy ý cười.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Ý của Giáo Phụ sư phụ là?"

Giáo Phụ giải thích: "Năm đó, bất kỳ chủng tộc nào trong tám đại vương tộc đều có sức mạnh thành lập thần quốc!"

"Con có biết tại sao chỉ có Lục Thiên Thần thành công không? Chẳng phải vì các vương tộc khác của chúng ta không thèm khuất phục ở đại lục Hỗn Độn nhỏ bé này sao!"

"Mục tiêu của chúng ta là thế giới Bổn Nguyên cao hơn, nếu không vì một biến cố, thiên kiêu Hoa tộc của chúng ta chắc chắn đã có vô số người lên được đảo Thiên Giai rồi!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn choáng váng, lẩm bẩm hỏi: "Nếu đã vậy, tại sao vừa rồi sư phụ lại bảo con thành lập thần quốc Hoa tộc?"

Trăm vị sư phụ nhìn nhau mỉm cười!

Trên mặt mang nụ cười nhẹ!

"Nếu con có lòng xưng đế, chúng ta sẽ là phụ thần khai quốc của thần quốc!"

"Nếu con hướng tới võ đạo, chúng ta sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của con!"

Trăm vị sư phụ đồng thanh nói!

Diệp Bắc Minh xúc động rơi nước mắt: "Sư phụ, mọi người... hóa ra đã sớm tính toán hết mọi thứ..."

Vua Tàn Sát hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: "Nhóc con, chúng ta đã bày mưu tính kế mấy ngàn vạn năm!"

"Sao mười năm của com có thể đoán được, nhìn thấu được chúng ta chứ? Nhớ kỹ, sư phụ của con mãi mãi là sư phụ của con!"

Diệp Bắc Minh gật đầu mạnh mẽ.

Đột nhiên.

Lời của Giáo Phụ chuyển hướng: "Thần nhi, con thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Con đến đảo Thiên Giai lần nữa, thực sự sẽ cô đơn một mình!"

"Sẽ không còn những sắp xếp của sư phụ nữa, sẽ không còn ai âm thầm giúp con, càng không có ai ra tay cứu giúp khi con gặp nguy hiểm!"

"Tất cả, đều chỉ có thể dựa vào bản thân con thôi!"

"Con đường phía trước, sẽ khó đi hơn con đường ba mươi năm qua trong đời con!"

"Sẽ rất khổ, rất mệt mỏi..."

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc!

Phía trước đầy chông gai, sau lưng anh không còn ai nữa!

Cũng không thể dựa vào sự giúp đỡ của 99 vị sư phụ nữa, anh đã bước lên phía trước 99 vị sư phụ!

Tất cả, đều chỉ có thể dựa vào chính anh!

"Sư phụ, đồ nhi đã lớn rồi!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Như người ta thường nói, ba mươi mà lập! Từ giờ trở đi, đồ nhi có thể tự gánh vác mọi thứ!"

Nhận được câu trả lời của Diệp Bắc Minh, trăm vị sư phụ rất hài lòng!

Đan Đế Bất Hủ vẫy tay một cái: "Thanh Tử, con lại đây!"

Nguyễn Thanh Tử vẫn đứng ở cách đó không xa, lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, nhìn thấy Đan Đế Bất Hủ vẫy tay, nhanh chóng đi đến: “Sư phụ, có Thanh Tử.”

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Cô Nguyễn? Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Đan Đế Bất Hủ cười sằng sặc: “Ha ha ha, đồ nhi, đây là sư muội mà vi sư mới thu nhận cho con.”
Chương 1913: Hy vọng bà giữ lời hứa

"Ban đầu, còn có Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng cũng không tệ!"

"Tiếc là, một người đã có sư phụ rồi, chúng ta không tiện cướp người yêu của người ta!"

"Người kia, tương lai sẽ kế thừa Mị tộc, chúng ta làm sao có thể để chủ nhân của một tộc làm đệ tử của mình chứ?"

"Vì vậy, chỉ còn mỗi Thanh Tử thôi!"

Nghe xong lời giải thích của Đan Đế Bất Hủ.

"Trời ơi..."

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Nguyễn Thanh Từ cười tinh nghịch, chắp tay: "Sư huynh, Thanh Từ có lễ! Mong sư huynh chỉ bảo nhiều hơn!"

Diệp Bắc Minh đưa tay xoa đầu cô ấy: "Sau này phải nghe lời sư huynh biết không?"

"Tất nhiên rồi, Thanh Từ ngoan nhất mà!" Nguyễn Thanh Từ cười lộ lúm đồng tiền, để lộ một đôi răng nanh nhỏ.

Giáo Phụ như nhớ ra điều gì, lên tiếng nhắc nhở: "Đúng rồi, đồ nhi, sư phụ còn phải nhắc con một chuyện nữa!"

"Thần hồn của các sư tỷ con vốn là ý thức sinh ra sau khi luân hồi, nếu con muốn phục sinh họ thì không thể dùng Tượng đài định hình linh hồn!"

Nghe câu này.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến: "Không thể dùng Tượng đài định hình linh hồn?"

Anh vốn định tạo Tượng đài định hình linh hồn cho các sư tỷ!

Nuôi dưỡng sức mạnh thần hồn của họ trong nghĩa địa Hỗn Độn, có thể mất thời gian khá lâu!

Nhưng sớm muộn gì cũng có thể ngưng tụ thân thể phục sinh cho họ!

Giáo Phụ sư phụ lại nói, họ không thể ngưng tụ Tượng đài định hình linh hồn?!!!

"Đúng vậy."

Giáo phụ gật đầu: "Nhưng còn một cách khác!"

"Cách gì?" Diệp Bắc Minh thở gấp.

Giáo Phụ nhíu mày, có chút do dự: "Mẫu thạch Hỗn Độn! Chỉ cần con tìm được vật này, có thể dùng mẫu thạch Hỗn Độn tạo ra thân thể máu thịt cho họ!"

"Trời ơi!"

Diệp Bắc Minh kích động suýt nhảy dựng lên: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

Trên người anh có một mẫu thạch Hỗn Độn to như vậy!!!

Đủ dùng rồi!!!

Vừa định thốt ra.

Tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con! Đừng nói bừa! Mẫu thạch Hỗn Độn cực kỳ quý hiếm, ngay cả những thế lực trên đảo Thiên Giai ở thế giới Bổn Nguyên cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tranh đoạt!"

"Tuy sư phụ của cậu sẽ không hại cậu, nhưng khó đảm bảo họ sẽ không gặp chuyện gì, bị động tiết lộ bí mật!"

Diệp Bắc Minh kìm nén sự kích động.

Chuyển giọng: "Sư phụ, chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

"Tìm được mẫu thạch Hỗn Độn là được rồi ư?"

Giáo Phụ lắc đầu: "Thần nhi, có lẽ con không biết mẫu thạch Hỗn Độn có ý nghĩa gì!"

"Vật này, cực kỳ quý giá, con lục soát cả thế giới Bổn Nguyên cũng chưa chắc tìm được một mảnh nhỏ!"

"Hơn nữa, chỉ dựa vào mẫu thạch Hỗn Độn mà không có tinh huyết của Hỗn Độn thể thì không thể ngưng tụ thân thể máu thịt từ hư không được!"

"Hỗn Độn thể?" Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động: "Đó lại là gì vậy?"

Giáo Phụ mỉm cười, rất kiên nhẫn, giống như lúc trước dạy Diệp Bắc Minh tập võ ở Côn Lôn Hư: "Đây là một thể chất mạnh mẽ chấn động cổ kim!"

"Vị diện cấp thấp, có thể sinh ra thể chất như Kiếm Tâm chi thể, Thiên Sinh Độc thể, Huyền Băng chi thể!"

"Chúng đều có sở trường riêng trong võ kỹ công pháp thuộc tính kiếm đạo, độc đạo, băng hệ, có thể vượt xa người khác!"

"Hỗn Độn thể chuyên thuộc về vị diện đỉnh cấp, chỉ có thế giới Bổn Nguyên mới có thể sinh ra loại thể chất mạnh mẽ này!"

Nói đến đây.

Giáo Phụ dừng lại một chút: "Con đến đảo Thiên Giai sẽ biết, sẽ có đủ loại thể chất mạnh mẽ xuất hiện!"

"Có người có vận khí không kém con, họ đều là con cưng của vận khí từ các vị diện!"

"Tóm lại, nếu con có được tinh huyết của Hỗn Độn thể, lại dùng mẫu thạch Hỗn Độn chắc chắn có thể tái tạo thân thể cho các sư tỷ của con! Hơn nữa còn có thể bồi dưỡng ra bảy Hỗn Độn thể liền một mạch.”

Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu.

Cũng may còn có cơ hội làm bảy vị sư tỷ sống lại.

Thần hồn của họ ở nghĩa địa Hỗn Độn cũng đủ an toàn.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh khẽ động ý niệm trong đầu, lấy thần hồn của ba người Lâm Thương Hải, Lạc Chính Hùng, Tô Dao ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.

"Sư phụ, Lâm Thương Hải là bạn của con, từng hy sinh ở Côn Lôn Hư!"

"Lạc Chính Hùng, Tô Dao là cha mẹ của đại sư tỷ, để họ dưỡng hồn ở tổ địa đi!"

"Chuyện nhỏ!"

Giáo Phụ cười nhạt: "Dưới tổ địa có long mạch thượng cổ, cho dù thêm một trăm Tượng đài định hình linh hồn nữa cũng đủ!"

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh rời khỏi tổ địa.

Hai bóng người đứng trên tế đàn nghênh đón, chính là Tiêu Phi Yên và Nghê Hoàng!

Thấy Diệp Bắc Minh bước ra từ tổ địa Hoa tộc, Tiêu Phi Yên mặc một bộ cung trang uy nghiêm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: "Diệp Bắc Minh, chúc mừng cậu!" "Tù tộc đã bị tiêu diệt, với thực lực hiện tại của cậu, nhìn khắp đại lục Hỗn Độn không ai là đối thủ của cậu nữa!"

"Bổn hậu đã chờ cậu lâu rồi, muốn giết muốn lăng trì! Tùy cậu muốn làm gì!"

"Chỉ mong cậu cho bổn hậu một cái chết vẻ vang!"

Nói xong. Tiêu Phi Yên nhắm mắt lại, một dòng lệ trong vắt tuôn ra!

Bà ta biết, Diệp Bắc Minh muốn thành lập thần quốc Hoa tộc, bà ta là thần hậu chắc chắn phải chết!

Cho dù phải chết, bà ta cũng muốn chết một cách tử tế!

Vì vậy, bà ta đã mặc lên người một bộ cung trang nặng nề.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tôi nói muốn giết bà bao giờ?"

"Hả?"

Tiêu Phi Yên kinh ngạc mở mắt ra, nước mắt còn chưa kịp lau khô: "Cậu... không giết tôi? Không giết tôi thì làm sao thành lập thần quốc Hoa tộc?"

Diệp Bắc Minh mỉm cười, lắc đầu: "Thứ nhất, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với việc thành lập thần quốc Hoa tộc!"

"Thứ hai, bà cứ tiếp tục làm thần hậu của bà, nhưng có một điều là Hoa tộc và Ma tộc phải nhận được đãi ngộ cao nhất của thần quốc Hỗn Độn!"

Tiêu Phi Yên vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Cậu nói thật chứ?"

"Bà thấy tôi có vẻ gì là đang đùa sao?" Diệp Bắc Minh nhìn bà ta.

Tiêu Phi Yên vui mừng đến rơi nước mắt, ngực phập phồng dữ dội!

Mãi một lúc sau mới bình tâm lại, nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị đến thế giới Bổn Nguyên?"

"Không sai!" Diệp Bắc Minh gật đầu.

Có được đáp án, Tiêu Phi Yên hoàn toàn yên tâm!

'Tên này không để tâm đến đại lục Hỗn Độn, cũng không hứng thú với quyền lợi! Mình an toàn rồi!'

Tiêu Phi Yên thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Diệp Bắc Minh, cậu yên tâm, một ngày Tiêu Phi Yên tôi làm thần hậu của thần quốc Hỗn Độn, Hoa tộc và Ma tộc sẽ mãi mãi làm vương!"

Diệp Bắc Minh thốt ra một câu: "Hy vọng bà giữ lời hứa!"

Tiêu Phi Yên rời đi.

"Cô Đường đâu? Sao không thấy cô ấy?" Lúc này Diệp Bắc Minh mới phát hiện, Đường Lạc Âm không có ở đây.

Nghê Hoàng đỏ mắt, nói nhỏ: "Diệp đại ca, xin lỗi, tôi là một người phụ nữ xấu xa..."

"Tôi nói với cô Đường một câu, tôi muốn cô ấy chủ động rời xa anh..."

"Không ngờ cô Đường chỉ còn một tháng nữa, cô ấy không muốn làm vướng víu anh, tự mình bỏ đi rồi..."

"Cái gì?"

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật mạnh!

Đường Lạc Âm uống Huyết Hồn đan, đốt cháy tuổi thọ! Chỉ còn một tháng cuối cùng, nếu không tìm được hoa Tam Thế, cô ta chắc chắn phải chết!

Nhóc con này lại tự mình bỏ đi!

"Chỉ có trên đảo Thiên Giai mới có hoa Tam Thế, với thực lực của cô nhóc này làm sao có cơ hội lên đảo Thiên Giai chứ!"

"Cô ta tự rời đi, chẳng phải là chắc chắn phải chết sao?"

"Nghê Hoàng! Cô..."

Nghê Hoàng đã khóc đến mức nước mắt đầm đìa, bịch một tiếng quỳ xuống đất!

Đầu gối đập mạnh xuống sàn, máu tươi tuôn ra: "Diệp đại ca, xin lỗi... thật sự xin lỗi, bên cạnh anh có quá nhiều phụ nữ..."

"Không có chỗ đứng cho tôi, tôi chỉ muốn bớt đi một đối thủ cạnh tranh, tôi thực sự không ngờ cô ấy chỉ còn thời gian một tháng.”

“Tôi hối hận rồi, huhuhu… Diệp đại ca, tôi xin lỗi…”

Cô ta thật sự biết sai rồi!

Hối hận rồi!

Chỉ vì một chút lòng ghen tuông nhỏ nhoi, lại suýt hại chết một người!

Vừa nói xong, Nghê Hoàng rút ra một con dao găm, hướng về phía cổ mình: "Tôi dùng mạng của mình, để trả nợ cho cô Đường!"
Chương 1914: Xin lỗi bạn tôi

Ngay khoảnh khắc con dao găm sắp cắt đứt cổ họng Nghê Hoàng, Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy lưỡi dao!

Xoẹt!

Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ váy dài của Nghê Hoàng!

"Diệp đại ca..."

Nghê Hoàng sợ đến sửng sốt, vội vàng buông dao găm ra.

Diệp Bắc Minh cũng nhìn ra, con dao găm này vô cùng sắc bén!

Nghê Hoàng thực sự muốn tìm đến cái chết!

Anh giận dữ gầm lên: "Nghê Hoàng, cô đang làm gì vậy? Cô thực sự muốn chết sao!!!"

Bị Diệp Bắc Minh quát mắng, Nghê Hoàng lập tức khóc òa: "Là tôi hại chết cô Đường, chỉ có thể lấy mạng đền mạng thôi!"

"Tôi không cố ý mà, tôi thực sự không ngờ tình hình của cô ấy nghiêm trọng như vậy!"

"Toi không muốn biến thành một người phụ nữ xấu xa trong lòng anh, Diệp đại ca hãy để tôi chết đi!"

Diệp Bắc Minh thở dài một hơi, lắc đầu bất đắc dĩ: "Nghê Hoàng, cho dù cô chết thì có thể cứu cô Đường trở về không?"

"Lui một vạn bước mà nói, cô Đường cũng chưa đến mức chắc chắn phải chết!"

"Diệp đại ca, thật sao?"

Đôi mắt Nghê Hoàng lóe lên tia kích động, nhìn Diệp Bắc Minh đầy hy vọng!

Diệp Bắc Minh đang trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tiểu tháp, có thể tìm ra vị trí của Đường Lạc Âm không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Cô ta đã rời khỏi Đại lục Hỗn Độn, bổn tháp đã truy tìm được khí tức của cô ta, có lẽ đã trở về thế giới Bổn Nguyên rồi."

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nếu bây giờ chúng ta đến thế giới Bổn Nguyên, có thể tìm được cô ấy không?"

"Không thành vấn đề!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Tôi có thể dùng Vạn Lý Truy Tung!"

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Ông không sợ bị lộ sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: "Nhóc con, tôi ở Đại lục Hỗn Độn, Thần giới lo lắng bị lộ, là vì có người từ thế giới Bổn Nguyên giám sát!"

"Nhưng mà, thế giới Bổn Nguyên quá lớn! Bọn chúng theo dõi một vị diện nhỏ thì dễ, muốn giám sát cả thế giới Bổn Nguyên căn bản là không thể nào!"

Diệp Bắc Minh đột nhiên hiểu ra.

Để Nghê Hoàng bớt cảm giác tội lỗi, anh trực tiếp nói: "Nghê Hoàng, chúng ta còn một tháng!"

"Chỉ cần trong vòng một tháng tìm được cô Đường, cô ấy vẫn còn cơ hội sống!"

"Được, được!" Nghê Hoàng liên tục gật đầu, như bám víu vào một tia hy vọng: "Diệp đại ca, anh muốn tôi làm gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, bổn tháp đề nghị cậu vẫn nên tìm hoa Tam Thế trước, rồi hãy đi tìm Đường Lạc Âm!"

"Dù sao, cuộc chiến đảo Thiên Giai chỉ còn mười ngày cuối cùng, nếu cậu tìm Đường Lạc Âm trước rồi mới đi tham gia cuộc chiến đảo Thiên Giai e là không kịp!"

Diệp Bắc Minh gật đầu suy nghĩ.

Nói với Nghê Hoàng ý định của mình, chuẩn bị đến đảo Thiên Giai trước!

Chỉ cần có tư cách lên đảo, anh sẽ đến Dị Hỏa Tông một chuyến nữa, bất kể là trao đổi hay trực tiếp cướp đoạt! Nhất định phải có được hoa Tam Thế!

Nghê Hoàng vừa băng bó vết thương cho Diệp Bắc Minh, vừa kinh ngạc nói: "Diệp đại ca, anh thực sự có thể nắm chắc lên được đảo Thiên Giai sao?"

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Ồ? Chẳng lẽ cô cũng biết đảo Thiên Giai?"

Nghê Hoàng gật gật đầu, muốn nói lại thôi.

Một lúc sau, cô ta mới chậm rãi nói: "Đảo Thiên Giai mỗi trăm năm mở ra một lần đại chiến, tuyển chọn các tu võ giả có thiên phú cực mạnh từ các giới.”

“Trước đây đại lục Hỗn Độn của chúng ta cũng có người tham gia, đáng tiếc là…”

Nói xong, sắc mặt Nghê Hoàng có chút xấu hổ.

Diệp Bắc Minh truy hỏi: "Đáng tiếc điều gì?"

Nghê Hoàng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ... đáng tiếc bao nhiêu năm nay, đại lục Hỗn Độn không có một ai đủ tư cách lên đảo Thiên Giai!"

"Một người cũng không có ư?" Diệp Bắc Minh sửng sốt, khóe miệng giật giật.

Cũng quá khoa trương rồi đó!

Tổng hợp thực lực của đại lục Hỗn Độn hẳn là không yếu!

Bao nhiêu năm nay, lại không có một ai lên được đảo Thiên Giai sao?

Điều này giống như người bình thường nghe nói, cả nước không có một thí sinh nào thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại vậy, quá vô lý!

Nghê Hoàng nghiêm túc gật đầu: "Diệp đại ca, tôi nói thật."

"Lúc đầu các thế lực lớn ở đại lục Hỗn Độn còn cực kỳ hướng về đảo Thiên Giai, sau này lâu dần thì hoàn toàn từ bỏ!"

"Dù sao, đại lục Hỗn Độn nằm ở vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên, được gọi là tinh vực Man Hoang..."

Diệp Bắc Minh cau mày: "Vậy cô có biết làm sao để đến tham gia cuộc chiến Đảo Thiên Giai không?"

Nghê Hoàng trả lời: "Tất nhiên là biết..."

...

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng bước ra từ một truyền tống trận.

Nhìn quanh bốn phía, hai người lại đứng trên một hòn đảo lơ lửng giữa hư không!

Hòn đảo không lớn, chu vi chỉ khoảng mười dặm, truyền tống trận nằm ngay chính giữa đảo!

"Đến rồi! Chúng ta đã ra khỏi tinh vực Man Hoang, coi như đã đến vùng biên giới của thế giới Bổn Nguyên!"

Nghê Hoàng vừa nói xong.

Đột nhiên.

Ánh mắt nhìn về một phía, hoàn toàn sửng sốt! "Oa, con rùa to quá!"

Phía trước, một con rùa khổng lồ nằm sấp giữa hư không!

Trên mai rùa có một tòa cung điện cao chót vót như tòa nhà chọc trời, có đến hàng trăm tầng!

Liên tục có các tu võ giả bước ra từ truyền tống trận, trong đó một người đàn ông nghe lời nói của Nghê Hoàng liền hừ lạnh một tiếng: "Rùa? Gà rừng nào mà vô tri thế?"

"Anh!!!" Nghê Hoàng vừa tức giận vừa xấu hổ!

Ở đại lục Hỗn Độn, dù sao cô ta cũng là thánh nữ Ma tộc!

Lúc này, lại trở thành gà rừng trong mắt người khác sao?

Người đàn ông nhếch miệng cười: "Sao thế? Chỉ là một tên Bổn Nguyên cảnh sơ kỳ cũng dám trừng mắt với bổn công tử à?"

Ầm!

Một cỗ uy áp xuyên thấu xông ra!

Thần Quân cảnh, sơ kỳ!

Nghê Hoàng căn bản không chịu nổi, thân thể run lên, khuôn mặt trắng bệch vô cùng!

"Ha ha ha ha, chỉ có vậy thôi sao?"

Đồng bọn cùng đến với người đàn ông kia không nhịn được cười lớn!

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, che chở trước mặt Nghê Hoàng, đối mặt với uy áp Thần Quân cảnh, miệng thốt ra hai chữ: "Xin lỗi bạn tôi!"

Xung quanh yên lặng một lúc!

Các tu võ giả xung quanh đều trợn to mắt, khí tức trên người Diệp Bắc Minh ở trên dưới Thần Hoàng cảnh! Lại bắt một người Thần Quân cảnh phải xin lỗi sao?

"Đồ dã nhân! Mày nói cái gì?"

Người đàn ông Thần Quân cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Chỉ bằng mày, một tên phế vật đến từ tinh vực Man Hoang, cũng xứng để Bàng Sát tao nói xin..."

Một câu còn chưa nói hết!

Bịch——!

Một tiếng động trầm thấp vang lên!

Các tu võ giả xung quanh còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thân thể Bàng Sát đã bị đánh bay!

Mạnh mẽ đập xuống mặt đất cách đó trăm mét, cuốn lên khói bụi mịt mù!

Còn Diệp Bắc Minh đứng ở vị trí ban đầu của Bàng Sát, lắc lắc bàn tay: "Cho mày cơ hội cuối cùng, xin lỗi đi!"

Hùng hồn có lực!

Nói năng có khí phách!

Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!

Mẹ kiếp! Mình đang mơ à? Thần Hoàng cảnh tát một cái đã đánh bay Thần Quân cảnh? Quá nghịch thiên rồi!

"Đệt! Mày muốn chết phải không?"

Bàng Sát gầm lên một tiếng, xông ra từ đám bụi, khuôn mặt sưng phù như đầu heo.

Vừa định ra tay, hai lão giả mặt vàng khô từ trên trời giáng xuống!

Một cỗ khí tức khủng bố nghiền ép tới: "Dám động thủ ở đây? Nhóc con cậu không muốn sống nữa à?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!

Thần Quân cảnh đỉnh phong?

Bàng Sát lập tức như quả bóng xì hơi, sắc mặt trắng bệch giải thích: "Mấy vị tiền bối hiểu lầm tôi rồi!"

"Là tên nhóc kia động thủ trước, nếu không phải hắn ra tay đánh người thì tôi cũng sẽ không động thủ ở đây!"

Mắt hắn ta hung tợn trừng Diệp Bắc Minh!

Đỏ ngầu!

Muốn giết người!

"Lão phu không thấy hắn động thủ, ngược lại khí thế của cậu rất hung hăng, cậu muốn làm gì?" Một lão giả lạnh giọng nói.

Bàng Sát oan ức chỉ vào mặt mình: "Tiền bối, nếu hắn không động thủ thì nửa khuôn mặt này của tôi là do ai đánh chứ?"

Lão giả cười một tiếng đầy ẩn ý: "Nhóc con, ý của cậu là lão phu nói sai ư?"
Chương 1915: Mắt ông mù rồi à?

Lạnh lẽo!

Thấu xương!

Tử vong!

Ba cỗ khí tức đồng thời ập tới!

"Không..."

Đồng tử của Bàng Sát co rút mạnh, vội vàng lắc đầu: "Tiền bối không sai, là tôi sai rồi!"

"Là vừa rồi tự tôi bất cẩn ngã đập trúng!"

"Như vậy mới đúng." Lão giả cười một tiếng đầy ẩn ý, rất hài lòng với câu trả lời này.

Quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Bắc Minh: "Lão phu phụ trách con thuyền này đưa các người đến dưới đảo Thiên Giai!"

"Lão phu không muốn xảy ra chuyện gì, nếu ai làm lão phu không vui, thì đừng trách lão phu làm người đó không thoải mái!"

Nói xong.

Hai lão giả trực tiếp rời đi!

Bàng Sát nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, sát ý không hề che giấu: "Đồ dã nhân, mày gan lắm!"

"Bàng Sát tao nhớ kỹ mày rồi! Không sợ chết thì cứ theo tao lên thuyền, cho dù mày xoay người bỏ chạy thì bố mày cũng có vạn cách tìm ra mày!"

"Cái tát này, bố mày nhớ kỹ, chẳng bao lâu sẽ trả lại mày gấp trăm vạn lần!!!"

Hắn ta xoay người, chen vào hàng ngũ phía trước!

Nghê Hoàng hơi lo lắng: "Diệp đại ca, làm sao bây giờ? Chờ chuyến sau nhé?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, lên thuyền thôi!"

Hai người xếp hàng trước sau, nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến lượt lên thuyền.

"Vé lên thuyền mỗi người một trăm khối Tinh Thần thạch!"

"Tinh Thần thạch là gì?" Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Người đàn ông trung niên ngồi sau một cái bàn, như nhân viên ngân hàng nào đó không kiên nhẫn liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "NHóc con, mày đến gây sự đúng không?"

"Tinh Thần thạch là gì cũng không biết? Mày từ xó xỉnh nào đến vậy?"

Bàng Sát và những người khác đã nộp Tinh Thần thạch, vẫn chưa rời đi mà đứng ở cách đó không xa quan sát!

Thấy Diệp Bắc Minh ngay cả Tinh Thần thạch cũng không nhận ra, Bàng Sát mắng một tiếng: "Đệt! Thằng ngu từ đâu ra vậy!"

"Bố mày lại để loại hàng này đánh vào mặt? Má nó!"

Nghê Hoàng vội vàng tiến lên: "Tiền bối, tôi có Tinh Thần thạch!"

Cô ta vội vàng đưa lên một cái nhẫn trữ vật!

Người đàn ông trung niên quét thần niệm, bên trong có khoảng 230 khối Tinh Thần thạch. Lúc này ông ta mới lộ ra nụ cười hài lòng!

"Coi như cô biết điều!"

Ông ta ném cho Nghê Hoàng một cái lệnh bài: "Đây là phòng của các người, phòng đôi, tự đi đi!"

Nghê Hoàng nhận lấy lệnh bài, vội vàng cảm ơn, kéo Diệp Bắc Minh đi vào cửa lớn của cung điện.

Vừa đi về phía phòng trên lệnh bài, vừa giải thích: "Diệp đại ca, Tinh Thần thạch sinh ra trong Hỗn Độn!"

"Không chỉ cực kỳ hiếm, mà bên trong còn ẩn chứa năng lượng cực kỳ to lớn!"

"Vật này có thể duy trì sự vận hành của truyền tống trận, cũng có thể để tu võ giả hấp thu bổ sung lực lượng bị mất trong cơ thể!"

"Trong kho báu Ma tộc của tôi cũng chỉ có hơn một vạn khối Tinh Thần thạch!"

Nói xong.

Nghê Hoàng đưa cho Diệp Bắc Minh một cái nhẫn trữ vật: "Diệp đại ca, bên trong có hơn một ngàn Tinh Thần thạch, anh cầm lấy dùng đi!"

Diệp Bắc Minh nhận lấy nhẫn trữ vật, thần niệm quét qua.

Quả nhiên.

Một đống đá xám xịt nằm trong nhẫn trữ vật!

Trên đó khí tức hỗn độn lưu chuyển, rất nhạt.

Bên trong ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ!

Diệp Bắc Minh ước tính, một khối Tinh Thần thạch nhỏ có năng lượng tương đương với một nhà máy điện hạt nhân trên Trái Đất!

"Cảm ơn!"

Diệp Bắc Minh cũng không khách sáo, cất nhẫn trữ vật đi.

Hai người dựa theo số phòng trên lệnh bài, rất nhanh đến trước cửa một căn phòng, lệnh bài áp lên một phù văn phía trên!

Cạch!

Cửa phòng mở ra, hai người bước vào nhìn.

Không khỏi ngây người!

Cái gọi là phòng đôi, chỉ có khoảng mười mấy mét vuông.

Hơn nữa, lại chỉ có một chiếc giường nhỏ!

Nếu hai người ngủ trên đó, e rằng cả đêm phải dính sát vào nhau!

Khuôn mặt của Nghê Hoàng hơi đỏ lên, Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Trong ba ngày tới, cô ngủ trên giường đi, tôi ngồi trên ghế nghỉ ngơi là được."

Anh trực tiếp đi đến bên cạnh, ngồi lên ghế thái sư!

May mà trong phòng có nhà vệ sinh, tiện cho việc đi vệ sinh và tắm rửa!

Nếu không ba ngày này không biết sẽ trải qua thế nào!

Nghê Hoàng ngượng ngùng nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Diệp đại ca, cái đó... tôi muốn đi vệ sinh..."

"Rồi... tắm một cái..."

Vừa rồi khí tức Thần Quân cảnh của Bàng Sát trực tiếp nhắm vào cô ta!

Đây là lần đầu tiên Nghê Hoàng chịu đựng khí tức Thần Quân cảnh!

Cộng thêm ở đại lục Hỗn Độn, Thần Quân cảnh gần như là sự tồn tại vô địch!

Dưới áp lực kép, Nghê Hoàng sợ đến toát mồ hôi lạnh, bây giờ cả người dính dính nhớp nháp!

Hơn nữa lại quá căng thẳng, cảm giác muốn đi tiểu liên tục ập đến!

"Ừm, cô cứ tự nhiên."

Diệp Bắc Minh thốt ra một câu, thần niệm tiến vào thế giới bên trong của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Nghê Hoàng nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh, không lâu sau bên trong truyền ra một tràng tiếng nước dồn dập, sau đó vang lên một tiếng thở dài thỏa mãn!

Bên trong lĩnh vực tuyệt đối.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng xử lý dược liệu thượng cổ trong tay, đợi tất cả dược liệu xử lý xong, đổ hết vào trong đỉnh Thái Cực!

Lửa cháy bùng lên!

Ong!!!

Bên trong đỉnh Thái Cực ầm ầm không ngớt, như ngàn quân vạn mã đang phi nước đại!

Không biết qua bao lâu, âm thanh đột ngột dừng lại.

"Mở!"

Một tiếng quát nhẹ!

Ngay khi đỉnh Thái Cực mở ra, mười viên đan dược màu vàng óng như những mặt trời nhỏ bay lên giữa không trung!

Năng lượng tỏa ra từ chúng khiến thân thể Diệp Bắc Minh nóng ran, máu cũng sôi trào theo!

"Đệt!"

"Mình thực sự luyện thành Kim Tủy Đan Thượng Cổ rồi sao?"

Phương thuốc luyện đan này có được ở Ma cảnh, lại thu được một mớ dược liệu thời thượng cổ ở tổ địa Hoa tộc!

"Nghe nói sau khi dùng đan này, có thể rèn luyện thân xác!"

"Tăng cường rất lớn cho độ cứng của thân xác! Một con dao găm của Nghê Hoàng đã có thể cắt đứt máu thịt của mình!"

"Một đao của Thủy Tổ Ma Đao suýt chút nữa diệt mình!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên tinh quang: "Nếu dùng đan này, liệu có thể khiến thân xác của mình đao thương bất nhập? Cứng rắn chống đỡ vũ khí thông linh không?"

Nghĩ đến đây!

Diệp Bắc Minh nuốt luôn một viên Kim Tủy Đan Thượng Cổ!

Trong nháy mắt!

Dược lực của Kim Tủy Đan Thượng Cổ sôi trào trong cơ thể!

Giây tiếp theo, máu của Diệp Bắc Minh như sông Hoàng Hà vỡ đê, điên cuồng lao về khắp tứ chi trăm cốt!

"Ưm..."

Diệp Bắc Minh nhắm chặt mắt, sắc mặt lập tức đỏ bừng!

Hô hấp cũng gấp gáp hơn!

Thân thể rất khó chịu!

Lúc này.

Nghê Hoàng vừa tắm xong, bước ra từ phòng tắm thì thấy Diệp Bắc Minh đang ngồi trên ghế thái sư, cơ thể không ngừng vặn vẹo, khuôn mặt đỏ bừng!

Hơi thở cũng rất gấp gáp, lồng ngực phập phồng kịch liệt!

"Diệp đại ca... anh làm sao vậy?"

Nghê Hoàng vô thức hỏi một câu.

Đột nhiên.

Cô ta hiểu ra ngay lập tức!

Mình vừa mới tắm ở bên trong, có lẽ động tĩnh quá lớn!

Diệp Bắc Minh lại là một người đàn ông đang tuổi thanh xuân phơi phới, một nam một nữ ở chung một phòng, làm sao anh chịu nổi chứ?

"Diệp đại ca, tôi... tôi..."

Gương mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng ửng đỏ: "Nếu anh thực sự khó chịu, tôi có thể giúp anh... anh đừng nhịn kẻo hỏng mất..."

Lúc này, trong linh vực tuyệt đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK