Từ từ nâng lên cao, một cảm giác khó thở ập tới.
“Thiếu phu nhân, giết?”
Giọng nói của Bất Hủ Hàn lạnh lùng, dường như người trong tay ông ta không phải là cha của Côn Ngô Mật Phi vậy.
Mà giống như một con chó chết.
“Đừng mà!”
Tô Hiểu Vân bị dọa đến thần sắc tái nhợt: “Đừng giết ông ấy! Mật Phi, ông ấy là cha ruột của con!”
Hai mắt Côn Ngô Mật Phi đỏ hoe: “Mẹ, ông ta đối xử với mẹ như vậy, mẹ vẫn cầu xin cho ông ta ư?”
Viên Tử Y lệ rơi đầy mặt: “Mẹ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, có thể làm gì chứ?”
“Không còn cha con, hai mẹ con chúng ta sống thế nào?”
“Con gái, cầu xin con!”
Tô Hiểu Vân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Côn Ngô Mật Phi.
“Mẹ!”
Côn Ngô Mật Phi đưa tay ngăn Tô Hiểu Vân lại, nhắm mắt nói: “Thả người”.
Bất Hủ Hàn tùy ý buông tay, Côn Ngô Thái Sơn giống như một con chó chết ngã xuống đất, bộ dạng nhếch nhác đứng dậy.
Nhưng trên mặt ông ta lại hiện ra nụ cười không thể che giấu.
“Ha ha ha... Mật Phi, vừa rồi cha chỉ đùa với con thôi. Chỉ cần con đồng ý gả cho Bất Hủ công tử thì chuyện gì cũng dễ nói. Cho dù có bắt cha quỳ xuống nhận sai cũng được”.
“Hiểu Vân, bà sinh được một đứa con gái tốt, vậy mà có thể được công tử Bất Hủ để ý tới. Thật là quá tuyệt vời!”
“Từ nay về sau, Côn Ngô Thái Sơn ta có thể thẳng lưng mà sống rồi”, Côn Ngô Thái Sơn mặt dày cười, không còn chút tôn nghiêm nào.
Tôn nghiêm?
Vứt con mẹ nó tôn nghiêm đi.
Gia tộc Bất Hủ Đế chính là tôn nghiêm.
Bất Hủ Vấn Thiên chính là tôn nghiêm.
...
Trong thung lũng Táng Long.
Rầm rầm rầm!
Giông bão tụ tập lại hàng vạn dặm, từng đạo sấm sét không ngừng đánh xuống, nhấn chìm cả một khu vực lớn.
Tình trạng này kéo dài một ngày một đêm.
Sấm sét cuối cùng cũng dừng lại, một chàng trai trẻ từ trong đó bước ra, chính là Diệp Bắc Minh.
“Thiên Tôn trung kỳ, mình thật sự bước vào cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ rồi”.
Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm.
Một cỗ sức mạnh vô biên ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Một quyền đấm ra.
Ầm!
Một đạo khí kình màu máu phun ra, ngưng tự thành một con huyết long trên không trung, phát ra tiếng gầm lớn.
Mặt đất nứt ra khe lớn, lan rộng hàng ngàn mét.
Khe nứt này dài hơn nghìn mét, rộng gần trăm mét và sâu hàng chục mét xuất hiện trước mắt.
“Một quyền này của mình, ít nhất có sức mạnh của 200 con rồng?”
Diệp Bắc Minh chấn động.
Cho dù là đại năng thượng cổ, anh cũng có thể giết chết chỉ bằng một cú đấm.
Đế Thủ cười kiêu ngạo: “Cũng gần như vậy, người được bổn Đế dạy dỗ, có thể không giỏi sao?”
“Đế Thủ tiền bối, thời gian không chờ đợi ai, tiếp theo tôi phải làm thế nào mới có thể nâng cao cảnh giới đây?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Đế Thủ nhàn nhạt nói: “Đừng một câu Đế Thủ tiền bối, hai câu Đế Thủ tiền bối như thế, bổn Đế có tên của mình”.
“Dao Trì!”
“Ngươi có thể gọi ta là Dao Trì Cổ Đế, Dao Trì Đại Đế, Dao Trì Nữ Đế, hoặc là danh xưng của bổn Đế: Cửu Thiên Thánh Hoàng Chi Nguyên Thủy Cổ Hoàng Chi Dao Trì Thiên Đế!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, Đế Thủ tiền bối!”
Dao Trì có chút không nói nên lời: “Ngươi...”
Cũng lười phải tranh luận với Diệp Bắc Minh.
“Thôi vậy, ngươi đến một nơi khác nữa, có thể khiến ngươi tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, Dao Trì Nữ Đế quả nhiên có chút lợi hại.
“Nơi nào?”
“Đỉnh núi Thượng Cổ Côn Ngô!”
Giọng nói của Dao Trì ngưng trọng: “Núi Côn Ngô là một trong mười ngọn núi thiêng của tạo hóa, trên đó có một dòng suối thần!”
“Chỉ cần ngươi uống được nước của dòng suối thần đó, ngươi sẽ cơ hội tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ”.
Diệp Bắc Minh chau mày: “Núi Côn Ngô ở đâu? Tôi đến đó thế nào?”
Dao Trì nhàn nhạt nói: “Bổn đế rời khỏi Nguyên Thủy Chân Giới quá lâu rồi, cũng không nhớ ngọn núi đó ở đâu, ngươi từ từ tìm”.
Đột nhiên.
Một giọng nói giận dữ vang lên cách đó không xa: “To gan, sao anh dám nghĩ tới núi thần của Vương Tộc Côn Ngô chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là người của tộc Côn Ngô?”
Viên Tử Y vẻ mặt đầy đắc ý nói: “Lại còn phải hỏi sao, tiểu thư nhà tôi là Côn Ngôi Mật Phi, chính là một thiên tài hiếm có trăm nghìn năm của tộc Côn Ngô!”
“Núi Côn Ngô, chính là ngọn núi thiêng của Vương Tộc Côn Ngô chúng tôi tôn thờ bao đời nay”.
“Cũng may tôi thông minh, một người một tay các người âm thầm lên kế hoạch đã bị bổn cô nương nghe thấy”,
Diệp Bắc Minh: “...”
Dao Trì: “...”
Cô gái này thật ngốc.
“Nếu biết điều thì lập tức thả tôi đi!”
“Nếu không, tiểu thư nhà tôi một khi nổi giận, tôi khiến các người không chịu nổi”, Viên Tử Y rất đắc ý nói.
Diệp Bắc Minh và Dao Trì nhìn nhau.
Khẽ gật đầu.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước lên phía trước một bước, đáp xuống trước mặt Viên Tử Y.
Anh lộ ra một nụ cười: “Viên cô nương thật xin lỗi, tôi thật sự không biết cô là người của nhà Côn Ngô!”
“Nếu biết sớm hơn, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bắt cô!”
Anh khẽ chỉ ra.
Châm bạc bay ra khỏi cơ thể Viên Tử Y.
Giải phóng đan điền và kinh mạch của cô ta.
Viên Tử Y quả nhiên có thể di chuyển.
Cô ta vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, xem anh còn dám nữa không!”
“Bổn cô nương đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô Viên, tiểu thư nhà cô... là cái gì Côn Ngôi Mật phi... đúng rồi, cô Côn Ngô...”
“Tôi muốn gặp cô ấy xin lỗi, cô xem có được không?”
Viên Tử Y cười vui vẻ, kiêu ngạo nói: “Tiểu thư nhà tôi nói, anh giống một người bạn của cô ấy”.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh đi gặp tiểu thư!”
“Đi thôi!”
Nói xong.
Trực tiếp xoay người, rời khỏi thung lũng Táng Long.
Diệp Bắc Minh ngây ra tại chỗ, chuyện này... con mẹ nó cũng đơn giản quá rồi.
Không chỉ Diệp Bắc Minh, mà ngay cả Dao Trì dũng bối rối.
Diệp Bắc Minh nhịn không được truyền âm: “Tiểu Tháp, trên thế gian thật sự có loại người này sao?”
“Sao tôi cảm thấy, cô nhóc này ngốc đến mức không chân thực nhỉ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Nhóc con, trên đời này có một loại người mang tâm hồn trẻ thơ!”
“Bọn họ không ngốc, mà chỉ tin rằng trên thế gian này không có người xấu!”
“Nhóc này có lẽ mang trái tim vô cùng thuần khiết!”
Thấy Diệp Bắc Minh không đi theo.
Viên Tử Y đứng tại chỗ, nghi hoặc xoay người lại: “Này, anh làm gì thế? Mau đi theo tôi!”
“Tôi đưa anh tới gia tộc Côn Ngô, gặp tiểu thư của tôi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh cười, nhanh chóng đi theo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, cậu thật sự muốn gặp vị tiểu thư kia sao?”
“Cậu... cậu thật sự không nhớ gì cả à?”
“Nhớ ra cái gì chưa? Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”, Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.
Tiểu tháp sao vậy nhỉ!
Toàn nói những điều kì lạ.
“Phụt... không sao!”
Chương 2065: Chương 2065: Suối thần Côn Ngô, hấp thu
Núi Côn Ngô cách rất xa thung lũng Tàng Long.
Nếu không có Viên Tử Y dẫn đường, Diệp Bắc Minh ít nhất cũng phải tìm kiếm suốt mười ngày nửa tháng!
Sau một ngày dùng tốc độ nhanh nhất để lên đường, hai người cuối cùng cũng đến được dưới chân núi Côn Ngô!
Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến Diệp Bắc Minh choáng váng.
Một dãy núi khổng lồ có bán kính hơn triệu dặm nhô lên từ mặt đất với chiều cao hàng trăm nghìn mét vọt thẳng vào vũ trụ!
Gần như chạm tới các vì sao!
“Cao quá…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh không giấu nổi sự chấn động trước khung cảnh hùng vĩ này.
Dao Trì buồn cười nói: “Diệp Bắc Minh, coi cái dáng vẻ chưa trải sự đời của ngươi xem!”
“Côn Ngô mới chỉ là ngọn núi nhỏ nhất trong số mười ngọn núi thần sáng tạo lớn thôi!”
“Vậy mà đã khiến ngươi phải ngẩn ngơ đến vậy, nếu nhìn thấy chín ngọn núi thần còn lại, còn không phải sốc chết sao?
Viên Tử Y lại dừng lại: “Anh Diệp anh đừng ngẩn người nữa, mau đi theo tôi!”
Diệp Bắc Minh vội theo sát phía sau hướng về phía gia tộc Côn Ngô.
Dọc đường không ngừng xuất người của gia tộc Côn Ngô!
“Cô Tử Y, chào cô, chúc mừng tiểu thư nhà cô sắp gả cho công tử Bất Hủ nha!”
“Hả? Tiểu thư nhà tôi sắp kết hôn rồi?”
Viên Tử Y nghe mà có chút kinh ngạc.
Đôi mày lá liễu nhíu chặt một chỗ: “Nào có chuyện đó! Rõ ràng tiểu thư nhà tôi không thích ngài ấy, sao bỗng nhiên lại đổi ý rồi?”
“Không được, tôi phải đi hỏi tiểu thư!”
Nói đoạn liền lao về phía sâu trong gia tộc Côn Ngô với tốc độ cực nhanh.
Diệp Bắc Minh theo sau không ai ngăn cản!
Trên đường đi, có rất nhiều hơi thở cùng thần niệm lớn mạnh không chút kiêng dè thăm dò trong bóng tối!
Phát hiện ra Diệp Bắc Minh chỉ là một tên Thiên Tôn cỏn con, căn bản không khởi nổi chút sóng gió!
“Tiểu thư!”
Tốc độ của Viên Tử Y rất nhanh, như tên bắn xông vào trong một toà cung điện!
Côn Ngô Mật Phi ngồi trước bàn trang điểm, Tô Hiểu Vân đang thay trang phục cho cô: “Tiểu thư, em nghe nói người sắp gả cho Bất Hủ Vấn Thiên rồi?”
Côn Ngô Mật Phi liếc Viên Tử Y một cái, lặng im gật đầu: “Ừm! Ba ngày sau sẽ gả thẳng qua đó!”
Bất Hủ Vấn Thiên hoàn toàn không muốn chờ đợi thêm nữa!
Ngày cưới đã được quyết định chính là vào ba ngày sau!
Côn Ngô Mật Phi không muốn tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa.
Mà hỏi thẳng: “Tử Y, trước đó ta kêu em theo dõi người kia, tình hình thế nào rồi?”
“À, em đưa anh ta về cùng rồi “, Viên Tử Y ngây thơ trả lời.
“Cái gì?”
Côn Ngô Mật Phi kinh hoảng đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp trợn to: “Tử Y em… sao em lại đưa anh ta về cùng?”
Viên Tử Y khó hiểu: “Tiểu thư, không phải người nói anh ta giống một người bạn cũ của mình sao?”
“Em đoán có thể người thực sự quen biết anh ta nên liền đưa về gặp mặt người!”
“Em…”
Côn Ngô Mật Phi nhất thời không nói nên lời!
Nhớ lại mọi chuyện ở lối vào nhà tù số bảy, gương mặt không tì vết của cô không khỏi đỏ bừng.
Cô muốn quên đi cảnh tượng ngày đó!
Nhưng bất luận thế nào hình ảnh càng muốn chôn vùi vào quên lãng ấy ngày càng khắc sâu vào tâm trí cô.
Nếu đã không thể né tránh!
Vậy cứ thẳng thắn đối mặt là được!
“Anh ta đâu?”
“Hả? Người chạy đi đâu mất rồi? Vừa nãy còn theo sau mà!”
…..
Cùng lúc đó Diệp Bắc Minh phóng ra một tia khí hỗn độn hướng về phía bên trong gia tộc Côn Ngô.
Trên đường đi mọi ngóc ngách đều có lính canh tuần tra!
Nhưng dưới sự che chắn của dòng khí hỗn độn, không ai có thể phát hiện ra tung tích của anh!
Nửa giờ sau, Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng tới được chân núi Côn Ngô.
Vừa định đột nhập vào bên trong thì phía sau truyền tới một trận động tĩnh!
Côn Ngô Mật Phi cùng Viên Tử Y đang cấp tốc đuổi tới!
Khoảnh khắc chạm mặt Côn Ngô Mật Phi, thần niệm của Diệp Bắc Minh thoáng dao động: “Người phụ nữ này… nhìn quen mắt quá, hình như mình từng gặp ở đâu đó rồi?”
Côn Ngô Mật Phi lúc này cũng đã bước tới!
Cách Diệp Bắc Minh rất gần, chưa tới mười mét!
“Tiểu thư!”
Vài ông lão đi tới chắp tay thi lễ!
Thực lực của mỗi người trong số đó đều ở tầng hai hoặc ba cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!
Bảo vệ vùng đất trọng yếu của gia tộc!
Ánh mắt Côn Ngô Mật Phi lóe lên, một đạo thần quang quét nhanh qua, xác định vùng phụ cận không có bóng dáng của Diệp Bắc Minh!
“Tiểu thư, sao thế ạ?”
Mấy ông lão tỏ ra ngờ vực.
Côn Ngô Mật Phi cau mày hỏi: “Vừa rồi có ai tới đây không?”
“Hoặc là, có ai vào trong núi Côn Ngô không?”
Một ông lão mặc áo xanh lắc đầu đáp: “Thưa tiểu thư, mấy người chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở đây, chưa thấy ai đi qua cả!”
Côn Ngô Mật Phi cúi đầu lẩm bẩm: “Không lẽ anh ta không tới?”
“Tiểu thư nói ai ạ?”
“Không có gì, các người tiếp tục canh gác đi!”
Côn Ngô Mật Phi không giải thích gì thêm mà dẫn theo Viên Tử Y quay người rời đi.
Dao Trì truyền âm: “Nhóc con, lùi lại nửa mét!”
Diệp Bắc Minh vừa làm theo thì một cơn gió nhẹ thổi qua!
Côn Ngô Mật Phi đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng về phía vị trí của Diệp Bắc Minh!
Một bước bay lướt tới!
Dừng lại ngay trước mặt anh!
Núi đôi chập chùng gần như áp sát vào mặt Diệp Bắc Minh!
Chỉ cần anh cử động nhẹ thì toàn bộ gương mặt đều cọ sát tới.
Một mùi hương mang nồng vị sữa phả thẳng vào mặt!
“Chẳng lẽ mình cảm giác sai rồi?”
Côn Ngô Mật Phi cau mày, cuối cùng cũng xoay người rời đi.
Chân trước vừa rời khỏi, mấy ông lão đã sầm mặt tự hỏi:
“Sao tiểu thư lại đột nhiên tới đây? Còn hỏi xem có người nào đi qua không nữa, không lẽ có kẻ muốn đột nhập vào núi Côn Ngô?”
“Hừ! Làm sao có kẻ nào thần không biết quỷ không hay tiến vào đây được!”
“Chớ nói đến trên đây còn thiết lập vô số cấm chế, cho dù là Đại La thần tiên cũng đừng nghĩ tới việc lẻn vào!”
“Tiểu thư cũng quá thận trọng rồi!”
Mấy người lắc đầu than vãn.
Dao Trì một lần nữa truyền âm: “Dịch sang trái một trăm mét!”
Ông lão áo xanh bất thình lình quát khẽ một tiếng: “Không ổn!”
Rồi bất ngờ vỗ tới một chưởng, rơi xuống ngay nơi Diệp Bắc Minh vừa đứng!
Khoảng không xung quanh lập tức sụp đổ, mặt đất trong bán kính hàng trăm mét chớp mắt hoá thành một vùng cháy đen!
Nếu lệch đi mà nửa phân, thì Diệp Bắc Minh, người đang được bao phủ trong dòng khí hỗn độn liền bị bại lộ!
“Trời ạ,... Đế thủ à, năng lực dự cảm này của cô cũng quá nhạy bén rồi đó”, Diệp Bắc Minh không kìm được nuốt một ngụm nước bọt khan.
Dao Trì kiêu ngạo đáp: “Gọi ta là nữ đế!”
Những ông lão khác thấy vậy đều ngạc nhiên nhìn ông lão áo xanh hỏi: “Lão thất à sao thế?”
Ông lão áo xanh nhíu mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng: "Không sao… là do tôi nhạy cảm quá ấy mà!”
Rồi lắc đầu, đi thẳng về phía núi Côn Ngô và biến mất!
Những ông lão khác cũng theo sau.
“Nhóc con, nhân lúc này mau đi thôi!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đuổi theo, vừa đặt chân vào núi Côn Ngô, một hơi thở thuở hồng hoang liền bổ vào mặt!
Giờ phút này anh dường như đã bước chân vào một thế giới cực kỳ cổ xưa.
Một hơi thở viễn cổ bất diệt bao trọn vòm trời!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là núi Côn Ngô sao? Rõ ràng là ở cùng khoảng đất trời, vậy mà lại chia thành hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau!”
“Đương nhiên rồi!”
Dao Trì trịnh trọng giới thiệu: “Núi Côn Ngô là một trong mười ngọn núi thần sáng tạo!”
“Khi Nguyên Thủy Chân Giới còn chưa ra đời thì nó đã tồn tại trên cõi đời này rồi!”
“Mỗi một cành cây nhành cỏ, hạt cát cục đất ở đây đều mang trong mình hơi thở của thời xa xưa!”
“Nhóc con, tiến lên 3978 mét, sau đó dừng lại, khắc xuống đạo phù văn này!”
Nói đoạn trong tâm trí Diệp Bắc Minh liền hiện hữu một đạo phù văn phức tạp!
Anh đương nhiên sẽ không nghi ngờ!
Người phụ này quả thực ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn!
Nếu để Dao Trì nghe được, chắc chắn sẽ ngạo mạn ném lại một câu: đúng là nói nhảm, ta là nữ đế cơ mà!
Dưới sự che chở của dòng khí hỗn độn, căn bản không có ai phát giác ra sự tồn tại của Diệp Bắc Minh, sau khi đi được 3978 mét!
Diệp Bắc Minh nhấc tay, khắc xuống dòng phù văn vừa được truyền tải!
Hư không khẽ rung động!
Một màn ánh sáng xuất hiện trước mắt, vừa rồi vậy mà ẩn hình không tản mát ra bất kỳ hơi thở nào!
Nếu Diệp Bắc Minh tùy tiện lao tới chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Dao Trì rất hài lòng: “Được rồi, tiếp tục khắc xuống đạo phù văn khác đi!”
Diệp Bắc Minh ngoan ngoãn làm theo.
Tỉ mỉ khắc một đạo phù văn khác trong đầu mình xuống!
Anh một bước tiến vào trong!
Trên đường đi Dao Trì liên tục chỉ điểm!
Suốt hai ngày hai đêm, Diệp Bắc Minh thuận lợi một đường lên tới đỉnh núi Côn Ngô, không hề va chạm với bất kỳ cấm chế nào ở đây cả!
Một dòng suối thần dài chỉ hơn trăm mét, chiều rộng tầm bốn năm mét, cuồn cuộn như sông!
Điều khiến anh ngỡ ngàng chính là thứ chảy xuôi bên trong con suối không phải nước suối như bình thường mà là một dòng sông chứa đầy sao!
Những hòn đá cuội dưới lòng suối giống như những vì sao tỏa sáng lấp lánh trong vũ trụ, mang theo sức mạnh vô tận!
“Quả nhiên là suối thần, tuy rằng đã khô cạn không ít nhưng vẫn đủ dùng!”
Giọng điệu của Dao Trì cuối cùng cũng xuất hiện tia dao động: “Diệp Bắc Minh, mau nhảy xuống đi, hấp thụ sức mạnh trong dòng suối thần này!”
Diệp Bắc Minh không chút do dự nhảy xuống dưới!
Một luồng sức mạnh cực kỳ thuần khiết và khủng bố giống như cơn sóng thần tụ tập vào trong cơ thể anh!
“Sức mạnh thuần khiết như vậy mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào!”
“Trời ơi!”
“Đây không phải là có bao nhiêu liền hút bấy nhiêu sao?”
Diệp Bắc Minh kích động quá đỗi: “Dung Phi, Nhã Phi ra đây đi!”
“Tiểu Tháp, cả ông nữa, chúng ta có cùng nhau làm!”