Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 586: Cậu không sợ gặp báo ứng sao

"Ở trước mặt tài lực tuyệt đối, bất kỳ người nào cũng đều có thể bán mạng cho tôi!"

"Diệp Bắc Minh, kiếp sau đừng đối địch với tôi nữa!"

Đột nhiên.

Bóng người Diệp Bắc Minh di chuyển, anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chỉ lên trên bầu trời, quát lên một tiếng lớn: "Tam Thiên Lôi Đế Trảm!"

Tam Thiên Lôi Minh + Long Đế quyết + Đồ Long Trảm!

Ầm ầm!

Một tiếng sấm động kinh thiên động địa truyền đến!

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, gặp được một màn khó quên nhất đời này!

Chỉ gặp.

Từ trên trời cao, mấy chục chia chớp tạo thành những con rồng sấm sét truyền vào trong kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!

Sau đó nổ tung ầm vang!

Mấy chục con rồng sấm sét bay ra ngoài!

Lão già đầu trọc đứng mũi chịu sào, bị một con rồng sấm sét đập trúng!

Ầm!

Trực tiếp nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời!

Khuôn mặt lão giả thứ hai đỏ rực!

Hóa thành một mảnh tro tàn!

Người thứ ba!

Người thứ tư.

Người thứ mười.

Người thứ mười lăm!

Mười lăm đống máu nổ tung, không một ai may mắn thoát khỏi!

Tất cả quy về yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh đứng giữa sân giống như thần chết!

Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngây ra, đầu óc trống rỗng.

Ngơ ngác nhìn một màn trước mắt!

Đậu má!

Đây là người sao?

Sát Thần!

Đây là một vị Sát Thần chân chính!

Yêu Nữ Oản Oản sợ đến mức muốn ngất đi, hai chân như nhũn ra!

Phó Thập Nhất Lang điên cuồng chảy nước dãi, không ngừng lùi về sau.

Thẩm Lang căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh, hoảng sợ cúi đầu!

Quỷ Thủ Độc Thánh cầm lấy một bầu rượu, điên cuồng uống vào, muốn quên hết tất cả!

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh, nhìn khắp bốn phía: "Còn có người nào muốn giúp nhà họ Thẩm nữa không?"

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước mặt Thẩm Vạn Tứ, tiện tay túm lấy cổ ông ta: "Có vui không?"

Có vui không?

"A!"

Nghe được ba chữ này.

Những người còn lại đều hít sâu một hơi.

Quá kinh khủng!

Giết nhiều người như vậy rồi mà còn hỏi người ta có vui hay không??

Giết người tru tâm!

Ma quỷ!

Kẻ này tuyệt đối là ma quỷ chuyển thế!

Thẩm Vạn Tứ suýt nữa bị dọa chết tươi, ông ta hoàn toàn luống cuống, hoảng sợ kêu to: "Đừng giết tôi, Diệp Bắc Minh. Đại nhân!"

"Ngài không thể giết tôi, nhà họ Thẩm có sản nghiệp cực lớn, muốn cái gì có cái đó!"

"Tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền, cậu muốn đan dược gì tôi sẽ cho cậu đan dược đó, cậu muốn người phụ nữ nào tôi cũng có thể cho cậu người phụ nữ đó!"

"Từ giờ trở đi, toàn bộ nhà họ Thẩm đều nghe theo lệnh của ngài, chỉ cầu ngài đừng giết tôi!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Sản nghiệp của nhà họ Thẩm?"

"Tôi diệt nhà họ Thẩm rồi, không phải cũng sẽ là của tôi sao?"

"Cái gì? Cậu!"

Thẩm Vạn Tứ hoảng sợ trừng to mắt.

Đột nhiên.

Một tiếng gầm thét truyền đến: "Diệp Bắc Minh, buông thần tài ra!"

"Nơi này là đất tổ Côn Luân Hư, cậu không được giương oai!"

Một đội ngũ có khoảng hơn trăm người xuất hiện.

Mỗi người đều có khí tức vô cùng kinh khủng, trên người mặc trường bào giống nhau, trước ngực có một cái huy chương hình rồng.

"Long Đường!"

Ánh mắt tất cả mọi người đều co rụt lại.

"Là Mộ Dung Hải tiền bối!"

"Mộ Dung tiền bối là trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường, Diệp Bắc Minh gặp phiền toái rồi!"

Rất nhiều người đều run rẩy nghị luận.

Nhìn thấy người của Long Đường, Thẩm Vạn Tứ giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng kêu to: "Mộ Dung trưởng lão, cứu mạng! Mau cứu tôi!"

"Tên nhãi con này muốn giết tôi, còn muốn diệt nhà họ Thẩm của tôi!"

Trong đôi mắt già nua của Mộ Dung Hải toàn là vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu đã tạo nghiệt quá nhiều rồi!"

"Bắt đầu từ khi cậu tiến vào Côn Luân Hư, động một tí là lại diệt cả nhà người ta, lạm sát kẻ vô tội!"

"Hành vi của cậu đã khiến mọi người phẫn nộ, lão phu lấy thân phận trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường để ra lệnh cho cậu thả Thẩm thần tài xuống, theo tôi về Long Đường tiếp nhận thẩm phán!"

Diệp Bắc Minh tiện tay dùng lực!

“Răng rắc” một tiếng giòn vang.

Cổ của Thẩm Vạn Tứ đứt gãy, đôi mắt lồi ra, chết ngay tại chỗ.

"Đậu má!"

Rất nhiều người đều khẽ kêu lên theo bản năng.

Thân thể mềm mại của Yêu Nữ Oản Oản run lên: "Sao anh ta dám?"

Đám người Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh cũng không ngừng run rẩy!

"Cậu!"

Mộ Dung Hải ngoại trừ tức giận ra, càng nhiều hơn chính là kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh giống như ném rác rưởi vậy.

Anh tiện tay vứt bỏ thi thể của Thẩm Vạn Tứ đi!

Sau đó quay đầu nhìn Mộ Dung Hải: "Còn có chuyện kích thích hơn nữa cơ, nhìn cho thật kỹ vào!"

Anh khoát tay, bắt lấy tinh huyết của Thẩm Vạn Tứ từ xa!

Ầm!

Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh tỏa ra ánh sáng đỏ như máu!

Chỉ trong chốc lát.

Máu tươi của Thẩm Vạn Tứ bốc cháy lên!

Đột nhiên.

Một tiếng hét thảm vang lên!

"A!"

Một người trẻ tuổi huyết mạch nhà họ Thẩm bên cạnh bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực!

Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư.

Tất cả người có huyết mạch nhà họ Thẩm đều bị ngọn lửa bao phủ!

Đám người mở to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

"Đây là".

"Huyết Mạch Chú Sát?"

"Đậu má!"

"A! A! A!"

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh.

Cộng thêm vô số khách khứa!

Bao gồm cả đám người Long Đường, tất cả đều tê cả da đầu!

Trời ạ!

Tên nhóc này là ma quỷ sao?

Thế mà lại dùng Huyết Mạch Chú Sát để tiêu diệt tất cả mọi người nhà họ Thẩm?

Tên điên, đây là một tên điên!

Mộ Dung Hải cũng vô cùng chấn động: "Diệp Bắc Minh, cậu giết nhiều người nhà họ Thẩm như vậy, thật sự không sợ gặp báo ứng sao?"

Diệp Bắc Minh buồn cười nói: "Báo ứng?"

"Nếu như tôi chết trong Tử Vong cốc, ông cảm thấy nhà họ Thẩm sẽ bỏ qua cho bạn bè người thân của tôi sao?"

"Nhà họ Thẩm ở đây nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ tiêu diệt gia tộc khác? Chưa bao giờ giết những người khác?"

"Cho dù là Long Đường các ông, không phải cũng cao cao tại thượng, giương lá cờ chấp pháp để loại trừ người đối lập, lạm sát kẻ vô tội sao?"

Diệp Bắc Minh trào phúng: "Ông quả thật cho rằng Long Đường công chính lắm sao?"

Đậu má!

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Ai cũng không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại dám trào phúng trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường như vậy!

Trên trán Mộ Dung Hải nổi gân xanh: "Diệp Bắc Minh, cậu…"

Đột nhiên.
Chương 587: Diệp Bắc Minh, cậu đúng là khinh người quá đáng

Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, xuất hiện ở trước người Mộ Dung Hải.

Anh đưa một bàn tay ra áp xuống!

Trong lòng Mộ Dung Hải bộc phát ra một ngọn lửa giận vô hình, nghiêm nghị hét to: "Diệp Bắc Minh, chúng tôi còn chưa bắt đầu gây chuyện với cậu, cậu lại dám ra tay trước?"

Ông ta đã sắp giận điên lên!

Mộ Dung Hải thề, Diệp Bắc Minh tuyệt đối là người kiêu ngạo nhất mà ông ta từng gặp trên đời!

Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, một lực lượng không thể ngăn cản đã nghiền ép xuống.

Ầm!

Mộ Dung Hải vừa định phản kháng, lại cảm giác bả vai bị di chuyển, gân mạch trong cơ thể đứt đoạn!

Ông ta nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết!

"Mộ Dung trưởng lão!"

Những người khác của Long Đường vô cùng sợ hãi, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Đang muốn ra tay!

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn đám người, mà nhấc chân giẫm lên trên đầu Mộ Dung Hải: "Trở về nói cho người cầm quyền của Long Đường, về sau Côn Luân Hư sẽ do Diệp Bắc Minh tôi định đoạt!"

"Nếu người của Long Đường còn dám xuất hiện, nhảy nhót một lần ở trước mặt tôi!"

"Nhà họ Thẩm hôm nay chính là Long Đường ngày mai!"

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi!

Thế mà anh lại uy hiếp Long Đường?

Ông trời ơi!

Kẻ này thật ngông cuồng!

Ngông cuồng đến mức không coi ai ra gì!

Đây chính là Long Đường!

Mấy ngàn năm nay, Long Đường đều là tồn tại chí cao vô thượng của Côn Luân Hư!

Ngoại trừ chỗ kia ra, ai còn dám ngỗ nghịch Long Đường?

"Cậu!"

Mộ Dung Hải xấu hổ gào thét.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Làm sao? Ông không phục?"

Anh nhấc chân hung hăng giẫm một cái!

Ầm!

Một cánh tay của Mộ Dung Hải nổ tung ầm vang, đau nhức kịch liệt khiến ông ta thống khổ hét thảm lên: "A!"

Giờ phút này.

Trong đầu Mộ Dung Hải chỉ có một suy nghĩ, nếu còn phản bác một câu nữa, vị Sát Thần này sẽ giết ông ta thật!

Ông ta hoảng sợ kêu to: "Phục, Mộ Dung Hải tôi phục! Sát Thần đại nhân tha mạng!"

A!

Thế mà trưởng lão Chấp Pháp Đường của Long Đường cũng phải sợ?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng của tất cả mọi người đều sinh ra một suy nghĩ: 'Từ hôm nay trở đi, toàn bộ Côn Luân Hư còn có ai có thể trị được anh nữa?'

Diệp Bắc Minh mất hết cả hứng khoát tay: "Cút đi!"

Mộ Dung Hải đứng lên, dẫn đám người Long Đường chật vật rời đi!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt đến trên người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh.

"Không phải mấy người muốn giết tôi sao?"

Bốn người quay sang nhìn nhau!

Yêu Nữ Oản Oản làm ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh, ôm lấy đùi của anh: "Đại nhân, tha mạng đi!"

"Chúng tôi biết sai rồi!"

"Nô gia bây giờ chính là của ngài, ngài muốn làm gì với tôi cũng được!"

"Ngài muốn cái gì, tôi sẽ cho ngài cái đó!"

Cô ta ngẩng đầu.

Giống một con mèo nhìn Diệp Bắc Minh, liếm đôi môi đỏ mê người của mình.

Ánh mắt những người còn lại đều nóng rực như lửa, huyết dịch đều muốn sôi trào lên!

Chỉ cần Diệp Bắc Minh cúi đầu là có thể nhìn thấy dãy núi chập trùng: "Thật sự muốn cái gì cũng được sao?"

"Đương nhiên".

Yêu Nữ Oản Oản hưng phấn hẳn lên.

Trong đầu đã cô ta đã tưởng tượng ra cảnh mình bị Diệp Bắc Minh đặt ở dưới thân!

"Một người đàn ông ưu tú như vậy, chết ở trong tay anh ấy cũng được!"

Đương nhiên.

Không phải bị giết chết, mà là một kiểu chết loại khác!

Nghĩ tới đây.

Thân thể của cô ta giống như bị điện giật!

Hai chân khẽ run lên: "Ngài muốn cái gì cũng được!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi muốn mạng của cô!"

Yêu Nữ Oản Oản thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Ngài".

Ầm!

Diệp Bắc Minh đạp một cước ra ngoài, Yêu Nữ Oản Oản bay ra, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.

Mọi người ngẩn ngơ!

Yêu Nữ Oản Oản tuyệt đối là báu vật, một người đẹp tuyệt sắc đứng trong top mười bảng nữ thần Côn Luân Hư, cứ thế mà chết đi?

"Chạy!"

Phó Thập Nhất Lang hét lớn một tiếng.

Mấy người lập tức xoay người chạy!

Diệp Bắc Minh nhảy lên thật cao giống như một con khỉ, giẫm trên lưng Phó Thập Nhất Lang!

"Răng rắc" một tiếng vang thật lớn.

"A!"

Phó Thập Nhất Lang kêu thảm, rơi xuống đập vào mặt đất giống như thiên thạch, hóa thành một đống máu me!

Thẩm Lang muốn rách cả mí mắt, sủa loạn một tiếng: "Diệp Bắc Minh, cậu quá hung tàn!"

"Cậu làm như vậy, không sợ bị các thế lực lớn của Côn Luân Hư hợp tác tấn công sao?"

Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới: "Côn Luân Hư chắc chắn sẽ thần phục dưới chân của tôi, hợp tác tấn công?"

"Anh cho rằng bọn họ có lá gan này sao?"

Cuồng vọng!

Cao ngạo!

Coi trời bằng vung!

Loại khí thế này khiến tất cả mọi người ở đây đều phải nghẹn họng nhìn trân trối!

"Cậu!"

Thẩm Lang bị dọa đến mức con ngươi co rụt lại.

Diệp Bắc Minh đứng ở trước người hắn, đấm ra một quyền!

Thẩm Lang bay thẳng ra ngoài, phun ra mười mấy ngụm máu tươi, nằm rạp trên mặt đất cầu xin: "Đại nhân, tha mạng!"

"Thẩm Lang tôi biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha cho tôi một lần, từ giờ trở đi tôi chính là con chó của đại nhân ngài!"

"Ngài bảo tôi giết ai tôi sẽ giết kẻ ấy, ngài muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó!"

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.

Rầm rầm rầm!

Thẩm Lang điên cuồng dập đầu!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Tôi đã đã cho mấy người cơ hội lúc ở Tử Vong cốc, nhưng mấy người lại không lựa chọn thần phục!"

"Cái gì?"

Thẩm Lang sững sờ.

Diệp Bắc Minh vung bàn tay lên, đập hắn thành mưa máu.

Thiên hạ đệ nhất kiếm Thẩm Lang, chết!

Diệp Bắc Minh không chút do dự, xoay người một cái để mắt tới Quỷ Thủ Độc Thánh!

Quỷ Thủ Độc Thánh kinh hãi đến mức tê cả da đầu, không ngừng lui lại: "Cậu Diệp, tôi không có một chút ác ý nào với cậu cả!"

"Tôi nguyện ý làm chó của ngài, nguyện ý làm nô lệ của ngài!"

"Thậm chí tôi có thể ký kết khế ước nô lệ, chỉ cần ngài…"

Nhưng còn chưa nói xong.

Quỷ Thủ Độc Thánh liền nhìn thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đánh tới!

Hắn sợ đến mức trái tim như muốn nổ tung!

Tê cả da đầu!

Một cảm giác căm giận ngút trời và sợ hãi đồng thời ở sinh ra trong lòng.

Hắn phẫn nộ gào thét: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là khinh người quá đáng!"

"Tôi đã nguyện ý thần phục, thế mà cậu còn không chịu buông tha cho tôi, đúng là độc ác!"
Chương 588: Rốt cuộc Diệp Bắc Minh là yêu nghiệt gì

"Cậu mới là kẻ ác số một thiên hạ!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cảm ơn anh đã khích lệ!"

"Nhưng mà anh vẫn phải chết!"

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người Quỷ Thủ Độc Thánh, chém kiếm Đoạn Long xuống!

Quỷ Thủ Độc Thánh vẩy ra một đống độc phấn: "Sát Thần, hãy xem sự lợi hại của độc vương số một thiên hạ đi!"

Hắn vung tay lên!

Một đống bột phấn bảy màu bay ra ngoài!

Trong toàn bộ sân nhà họ Thẩm, cuồng phong lập tức phun trào, những tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

"A! Mặt của tôi bị hòa tan rồi!"

"Mắt, mắt của tôi không nhìn thấy gì nữa!"

"Có độc, trong bột phấn có độc!"

Rất nhiều người kêu thảm.

Những người hít phải bột phấn, máu thịt trên người đều bị mục nát, thất khiếu chảy máu mà chết!

Trong nháy mắt đã có vô số người tử thương.

Diệp Bắc Minh bị sương độc bảy màu bao phủ, hoàn toàn không lên tiếng nữa.

Quỷ Thủ Độc Thánh nhìn đám sương độc kia, cười to: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cuối cùng cậu cũng đã chết rồi!"

"Ở trước mặt kỳ độc số một thiên hạ - Quỷ Thủ Độc Thánh tôi, cho dù là người tu võ cảnh giới Hợp Nhất cũng đều phải chết!"

"Sát Thần? Trò cười thôi!"

"Ha ha ha ha!"

Quỷ Thủ Độc Thánh ngửa mặt lên trời cười to.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: "Đây chính là kỳ độc số một thiên hạ sao?"

"Mạn Đà La, Hạc Đỉnh Hồng, kịch độc của rắn cạp nong là thành phần chủ yếu, còn có Hạnh Hoa Thảo, Bà La Quả, Kim Tuyến Diệp".

Sương độc tản đi!

Diệp Bắc Minh không có chút dấu hiệu trúng độc nào, đứng chắp tay tại chỗ.

Quỷ Thủ Độc Thánh vô cùng chấn động: "Cậu… Làm sao cậu biết phương pháp luyện chế của loại độc này?"

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

"Loại độc này là tự tay tôi luyện chế ra, phương pháp luyện chế là tuyệt mật!"

"Không có bất kỳ người nào biết, làm sao cậu có thể biết được?"

Diệp Bắc Minh cười: "Cái này mà còn được gọi là phương pháp luyện chế ư?"

Anh vừa nói vừa lắc đầu: "Anh chỉ trộn các loại kịch độc cùng với nhau thôi, trong mắt tôi cũng chỉ là rác rưởi!"

"Phù!"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi!

Tất cả sương độc xung quanh đều bị anh hút vào trong cơ thể!

"Làm sao cậu dám!"

Quỷ Thủ Độc Thánh sợ tới mức choáng váng, cho dù là chính hắn cũng không dám trực tiếp hút loại độc này vào người!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.

Sương độc phun ra từ trong miệng anh, bao phủ Quỷ Thủ Độc Thánh!

Quỷ Thủ Độc Thánh còn không kịp kêu thảm đã hóa thành một bãi máu ngay tại chỗ.

Những người tu võ trúng độc còn lại nhìn thấy một màn này, liền vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Bịch!

Đồng loạt quỳ xuống!

"Anh Diệp cứu mạng, ngài không sợ loại độc này, nhất định sẽ có biện pháp giải độc đúng không?"

"Cậu Diệp, cầu xin ngài mau cứu tôi, chỉ cần ngài cứu tôi, kể từ bây giờ nhà họ Từ tôi sẽ coi ngài như thiên lôi sai đâu đánh đó!"

Một lão già đỏ bừng mắt, trong miệng không ngừng tràn ra máu đen.

Nếu không phải ông ta có thực lực cường đại, chỉ sợ đã sớm hóa thành một vũng máu rồi!

"Anh Diệp cứu mạng!"

"Sát Thần đại nhân cứu mạng!"

Mấy trăm vị khách đều quỳ trên mặt đất dập đầu.

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đám người: "Cứu mấy người cũng được thôi!"

"Cảm ơn anh Diệp!"

Đám người cảm động đến mức rơi nước mắt.

Giọng nói lạnh như băng tiếp tục truyền đến: "Nhưng tất cả các thế lực do mấy người quản lý, bao gồm cả mạng sống của mấy người!"

"Từ giờ trở đi sẽ chính là của Diệp Bắc Minh tôi!"

"Nếu người nào có ý định phản bội, sẽ chết không có chỗ chôn!"

Thân thể của mọi người run lên.

Lão già kia bò qua, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, Từ Vinh Thịnh tôi từ giờ trở đi chính là một con chó của ngài, cầu xin ngài cứu tôi!"

Diệp Bắc Minh không nói nhảm.

Anh đưa tay bắn ra ba cây ngân châm, cắm vào người lão già kia!

Phụt!

Cơ thể già nua của Từ Vinh Thịnh run lên, phun ra một ngụm máu đen.

Lại có thể đứng lên!

Từ Vinh Thịnh rung động nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh: "Rốt cuộc kẻ này có lai lịch gì?"

"Chẳng những có võ công nghịch thiên mà còn có y thuật quỷ thần?"

"Đây chính là độc của độc vương số một thiên hạ!"

"Thế mà cậu ta có thể tiện tay phá giải sao?"

Một giây sau.

Từ Vinh Thịnh không chút do dự, chủ động quỳ trên mặt đất: "Từ Vinh Thịnh tham kiến chủ nhân!"

Những người tu võ còn lại thấy thế cũng cùng nhau hô to: "Tham kiến chủ nhân!"

Nửa ngày sau.

Một tin tức đã truyền ra khắp toàn bộ Côn Luân Hư: "Sát Thần mạnh mẽ xông vào nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm đã bị hủy diệt!"

Nhà họ Tiêu.

"Tiểu thư, nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện lớn rồi!"

Một lão già vội vã xông vào thư phòng, nhanh chóng nói qua về chuyện ở nhà họ Thẩm.

Tiêu Dung Phi khiếp sợ đứng lên: "Ông nói cái gì?"

"Diệp Bắc Minh không chết trong Tử Vong cốc, còn xông vào nhà họ Thẩm, hủy diệt nhà họ Thẩm rồi?"

"Chuyện này… Làm sao có thể!"

Một giây sau.

Tiêu Dung Phi bỗng nhiên dậm chân một cái, chạy về phía khuê phòng của Tiêu Nhã Phi!

Trong lòng cô ta đã sớm nổi lên sóng to gió lớn: "Em gái, lần này thế mà em lại đoán đúng rồi?"

"Diệp Bắc Minh,

Diệp Bắc Minh! Rốt cuộc anh là yêu nghiệt gì vậy!"
Chương 589: Long Đường, Lý Huyền Cơ đã trở về

Trong phòng.

"Chị, chị không lừa em chứ?"

Tiêu Nhã Phi há to cái miệng nhỏ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Dung Phi nghiêm túc lắc đầu: "Loại chuyện lớn này, sao chị có thể lừa em được!"

Tiêu Nhã Phi kích động bật khóc: "Em biết ngay mà, sao anh ấy có thể chết được?"

"Anh ấy sẽ không chết, em muốn đi tìm anh ấy!"

Cô ta đang muốn đứng dậy, lại lập tức ngã xuống đất.

Tiêu Dung Phi liền vội vàng đỡ cô ta đứng lên: "Em muốn đi tìm anh ấy thì cũng phải ăn cơm trước chứ?"

Tiêu Nhã Phi đã không ăn không uống ba ngày, cả người vô cùng tái nhợt.

"Được, em ăn!"

Tiêu Nhã Phi liên tục gật đầu.

Long Đường.

Sắc mặt Mộ Dung Hải tái nhợt nói: "Mọi chuyện chính là như vậy, Diệp Bắc Minh kia không thèm coi uy nghiêm của Chấp Pháp Đường ra gì, chẳng những đánh tôi bị thương nặng, còn hủy diệt nhà họ Thẩm!"

"Cậu ta còn nói Long Đường không nên trêu chọc cậu ta".

"Càng không nên xen vào chuyện của cậu ta, nếu không, kết cục hôm nay của nhà họ Thẩm chính là Long Đường ngày mai!"

Trong phòng họp hoàn toàn tĩnh mịch.

Ánh mắt của đám người không ngừng co vào.

Thế mà nhà họ Thẩm lại bị hủy diệt thật rồi?

Một lão già vỗ bàn đứng dậy: "Cậu ta đúng là láo xược!"

Một lão già khác gầm thét: "Diệp Bắc Minh này đúng là quá phận!"

"Trước đó giết Đan Hoàng, bây giờ lại uy hiếp Long Đường?"

"Mẹ nó, tức chết ông đây rồi!"

"Lúc này mới có mấy tháng trôi qua? Tên nhãi này lại muốn vô địch Côn Luân Hư sao?"

"Bình thường cậu ta ngang ngược càn rỡ còn chưa tính, thế mà còn dám không thèm coi Chấp Pháp Đường của Long Đường ra gì?"

"Đúng là quá mức ngông cuồng!"

Các trưởng lão ở đây đều ồn ào nói.

Giọng điệu vô cùng giận dữ!

Ánh mắt các vị trưởng lão ngưng tụ, nhìn về phía đại trưởng lão Long Đường: "Đại trưởng lão, chúng ta nhất định phải tiêu diệt kẻ này!"

"Nếu không, về sau Côn Luân Hư sẽ trở thành thiên hạ của Diệp Bắc Minh thật mất!"

"Không sai, đại trưởng lão, thỉnh cầu tiêu diệt Diệp Bắc Minh!"

"Giết!"

"Giết! Giết! Giết!"

Mấy trăm trưởng lão trăm miệng một lời hét lớn.

Sát khí ngập trời!

Đại trưởng lão Long Đường ngồi ở chỗ đó, bình tĩnh mở miệng: "Trong tay kẻ này có một thanh thần khí, có thể giết cả cao thủ cảnh giới Hợp Nhất!"

"Kẻ này không đáng sợ, thứ đáng sợ là kiếm Đoạn Long trong tay cậu ta!"

"Trong số mấy người, ai có nắm chắc có thể cản được của một kích kiếm Đoạn Long?"

Lời này giống như một chậu nước lạnh dội lên trên đầu đám người, tất cả mọi người đều lập tức an tĩnh.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói già nua truyền đến: "Chẳng lẽ kẻ này là kẻ may mắn, tương lai sẽ là chủ nhân của Côn Luân Hư sao?"

Xoẹt!

Trong chớp nhoáng này.

Tất cả mọi người đều trừng to mắt!

Kẻ may mắn!

Suýt nữa bọn họ đã quên mất chuyện này, Đế Tinh rơi xuống, Đế Tinh mới sẽ mọc lên!

Chủ nhân của Côn Luân Hư đời tiếp theo sắp sinh ra.

Tất cả các dấu hiệu trùng hợp đều cho thấy Diệp Bắc Minh kia rất có thể chính là chủ nhân của Côn Luân Hư đời tiếp theo!

Đột nhiên.

"Kẹt kẹt!"

Cánh cửa phòng họp bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một trưởng lão gầm thét: "Mẹ nó, ai vậy!"

"Không phải đã nói có bất kỳ chuyện gì cũng không được quấy rầy sao".

Nhưng vừa nhìn lại.

Trưởng lão này đã sửng sốt, con ngươi co rụt lại.

Sau đó lập tức hoảng sợ cúi đầu xuống.

Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc hoa phục đi tới: "Phùng trưởng lão, có chuyện gì mà lại tức giận như thế?"

Vèo!

Mấy trăm ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người người trẻ tuổi mặc hoa phục.

Ngay cả đại trưởng lão cũng không nhịn được đứng lên: "Ngài… Sao ngài đã từ Đại Lục Chân Võ trở về rồi?"

Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Nửa quả táo trong tay Lăng Vận Nhi rơi xuống đất: "Hả?"

Cô ta khiếp sợ nhìn lão già trước mắt: "Ông nội, ông nói cái gì?"

"Diệp Bắc Minh kia không chết? Làm sao có thể!"

"Cháu đã tận mắt nhìn thấy anh ấy tiến vào Tử Vong cốc, những người khác đi ra, chỉ có một mình anh ấy không ra!"

Sắc mặt lão già vô cùng nghiêm túc: "Ông cũng rất khó tin tưởng, nhưng đây chính là thật".

"Nửa ngày trước, nhà họ Thẩm đã bị kẻ này hủy diệt!"

Lăng Vận Nhi mở to đôi mắt đẹp: "Chẳng lẽ là cháu nhìn nhầm rồi sao?"

Lão già cũng nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ lão phu đã nhìn nhầm? Chủ nhân của Côn Luân Hư không phải người kia của Điện kỵ sĩ Thánh Long?"

"Mà là… Diệp Bắc Minh?"

Bỗng nhiên.

Một tên thuộc hạ chạy tới, trên mặt tràn đầy vẻ kích động: "Các chủ, anh ta đã trở về!"

Lão già nhướng mày: "Ai vậy?"

Thuộc hạ nhanh chóng trả lời: "Long Đường, Lý Huyền Cơ!"

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi rung động: "Không thể nào?"

Cả người lão già cũng chấn động: "Sao đột nhiên cậu ta lại trở về đúng lúc này? Chẳng lẽ đây chính là ý trời sao?"

"Chủ nhân của Côn Luân Hư không phải Diệp Bắc Minh, mà là cậu ta?"

Tất cả đều khó bề phân biệt!

Thanh Huyền Tông, trên đài võ đạo.

Vương Như Yên đang chiến đấu với một người phụ nữ xinh đẹp!

Hai bóng hình xinh đẹp đánh nhau túi bụi, không phân cao thấp.

Bên dưới sân võ đạo, vô số nam đệ tử đứng đấy, vẻ mặt vô cùng ái mộ.

"Vương sư muội quá lợi hại, mới nhập môn được mấy tháng".

"Thế mà đã có thể khiêu chiến Hoàn Nhan sư tỷ!"

Đột nhiên.

Ầm!

Nhẫn trữ vật của Vương Như Yên chấn động.

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức thay đổi, quả quyết dừng tay: "Chờ một chút!"

Hoàn Nhan Khuynh Thành nhíu mày: "Vương sư muội, sao thế?"

Vương Như Yên lấy một miếng ngọc cổ đang tỏa sáng từ trong nhẫn trữ vật ra: "Hoàn Nhan sư tỷ, tôi còn có chút việc, đi trước đây!"

Hoàn Nhan Khuynh Thành ngơ ngác: "Vương sư muội, chỉ cần cô khiêu chiến tôi thành công, sẽ có thể tiến vào nội môn".

"Trở thành đệ tử nội môn, một năm chỉ có một cơ hội, cô muốn từ bỏ sao?"

Vương Như Yên nhảy xuống đài võ đạo, cũng không quay đầu lại: "Tôi nhận thua!"

"Cái gì?"

Hoàn Nhan Khuynh Thành há to cái miệng nhỏ, đơn giản là không dám tin!

Dưới đài võ đạo cũng hoàn toàn sôi trào.

"Từ khi Vương sư muội tiến vào Thanh Huyền Tông, một trăm ba mươi chín trận chiến trên đài võ đạo, nhưng chưa bao giờ thất bại!"

"Sao hôm nay lại nhận thua? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì mà lại khiến Vương sư muội không muốn chiến tích thắng liên tiếp nữa?"

Vô số đệ tử của Thanh Huyền Tông đều ngây người ra.

Giờ phút này.

Thanh Huyền Tông, trong một cái sân nào đó.

Vương Như Yên vô cùng kích động: "Bát sư tỷ, cửu sư tỷ, tiểu sư đệ đã trở thành Võ Đế rồi!"
Chương 590: Diệp Thanh Lam dặn dò

"Ngay vừa rồi, lục sư tỷ và ngũ sư tỷ đã truyền tin tức đến!"

"Hơn nữa tiểu sư đệ cũng đã biết thân thế của mình".

"Không lâu sau vậy ấy sẽ đến Thanh Huyền Tông tìm chúng ta!"

Vương Như Yên nói một hơi dài.

"Cái gì?"

Hoàng hậu Hồng Đào và Lục Tuyết Kỳ xông lại, túm chặt lấy tay Vương Như Yên: "Thập sư muội, em nói thật sao?"

"Nhanh như vậy sao? Chị còn tưởng rằng còn hơn một năm nữa chứ!"

Hoàng hậu Hồng Đào tỏ ra cưng chiều: "Hì hì, rất nhanh sẽ có thể được bắt nạt tiểu sư đệ rồi!"

Lục Tuyết Kỳ nghiêm mặt nói: "Cửu sư muội, chỉ sợ không được!"

"Em đừng quên, chúng ta đã đồng ý với Diệp tiền bối".

"Chỉ cần tiểu sư đệ biết thân phận của mình, chúng ta sẽ không thể làm sư tỷ của cậu ấy nữa, chỉ có thể làm thị nữ của cậu ấy!"

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào sững sờ, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh vào đầu.

Bọn họ mất mát cúi đầu xuống.

Đúng vậy!

Cuối cùng ngày đó cũng đã đến rồi!

Cùng lúc đó.

Ở sâu trong nhà họ Thẩm.

Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng, tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Anh đã liên tục tăng lên ba cảnh giới nhỏ, có thể mở ra tầng ba của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Lúc anh đang chuẩn bị mở ra.

Đột nhiên.

Con mắt thần ma tự động mở ra, một luồng ánh sáng cường đại bộc phát, phản chiếu ra một cảnh tượng!

Trong cảnh tượng đó.

Một người phụ nữ xuất hiện!

Đôi mắt dịu dàng như nước, bởi vì đang nở nụ cười tươi nên trên gương mặt hiện ra hai cái lúm đồng tiền, bà ấy dịu dàng nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh nhi, con đã trưởng thành rồi".

Tay chân Diệp Bắc Minh đều đang run rẩy, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.

Anh thở hổn hển, trái tim không ngừng đập thình thịch điên cuồng.

Huyết dịch trực tiếp xông lên đầu!

Anh kích động kêu một tiếng: "Mẹ?"

Người phụ nữ cười gật đầu: "Là mẹ đây".

Diệp Bắc Minh vọt vàng vọt qua.

Anh nhào vào trong lòng hư ảnh người phụ nữ, nửa quỳ trên mặt đất: "Mẹ!"

Diệp Thanh Lam cũng rất kích động, đôi mắt đỏ lên: "Minh nhi, con trai ngoan của mẹ!"

"Đây là một sợi thần hồn của mẹ, để con tạm thời có thể nói chuyện với mẹ!"

"Nhưng thời gian chỉ có năm phút!"

Diệp Bắc Minh căn bản không có cách nào duy trì bình tĩnh: "Mẹ, cuối cùng cũng được nhìn thấy mẹ, mẹ đang ở đâu?"

"Con nhớ mẹ lắm, bây giờ con rất muốn được gặp mẹ!"

"Mẹ đang ở hoàng triều Đại Chu? Hay là ở Thanh Huyền Tông?"

"Mẹ hãy nói cho con biết mẹ ở đâu, con sẽ lập tức đi tìm mẹ!"

Vẻ mặt Diệp Thanh Lam cực kỳ phức tạp: "Minh nhi, mẹ tạm thời không thể nói cho con biết ở đâu được!"

"Tình cảnh của mẹ sẽ gây ra nguy hiểm rất lớn cho con!"

Diệp Bắc Minh kiêu ngạo nói: "Mẹ, con không sợ!"

"Trong vòng một tháng, con sẽ có thể trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư!"

"Đến lúc đó toàn bộ Côn Luân Hư, sẽ không có người nào có thể làm tổn thương con được".

Trên mặt Diệp Thanh Lam hiện vẻ vui mừng: "Con trai ngoan, kẻ địch của mẹ không ở Côn Luân Hư!"

"Minh nhi, con đã trưởng thành, để mẹ nhìn con thật kỹ một lát".

Diệp Thanh Lam nói.

Bà ấy đưa tay vuốt ve gương mặt Diệp Bắc Minh.

Sau một lát.

Diệp Thanh Lam nghiêm túc nói: "Minh nhi, mẹ không có nhiều thời gian lắm".

"Mẹ sẽ nói ngắn gọn thôi, con đã dung hợp con mắt thần ma rồi đúng không?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng thế".

Diệp Thanh Lam nghiêm túc nhắc nhở: "Nếu con đã dung hợp con mắt thần ma, vậy chắc hẳn cũng đã thức tỉnh huyết mạch Ma tộc".

"Mặc dù chỉ có một phần tư huyết thống Ma tộc!"

"Nhưng nếu bị người ngoài biết, con sẽ rất nguy hiểm!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Sao con lại rất nguy hiểm? Bố con ở đâu?"

Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Lúc mẹ và bố con bị đuổi giết đã tách nhau ra, bây giờ mẹ cũng không biết ông ấy đang ở đâu!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ: "Là ai truy sát hai người?"

"Chuyện này rất phức tạp, tạm thời không thể giải thích rõ ràng cho con được".

Diệp Thanh Lam vẫn lắc đầu: "Minh nhi, chờ thực lực của con đủ cường đại, mẹ sẽ nói cho con biết tất cả!"

"Bây giờ chỉ cần tu luyện cho tốt!"

"Thứ nhất là trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các!"

"Bố con đã để lại cho con một thứ!"

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Bố mình?

Anh nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"

Giọng nói của Diệp Thanh Lam tiếp tục truyền đến: "Thứ hai, mẹ đã đồng ý với một vị tổ tiên nhà họ Diệp, sẽ sửa lại án xử sai vì nhà họ Diệp!"

"Thế nhưng mẹ rời đi rất vội vàng, chưa hoàn thành được lời hứa hẹn này".

"Con hãy thay mẹ đi hoàng triều Đại Chu một chuyến, lấy lại tất cả những thứ thuộc về nhà họ Diệp!"

"Vâng!"

Diệp Bắc Minh lại gật đầu lần nữa.

Diệp Thanh Lam vui mừng cười một tiếng: "Thứ ba là gia nhập Thanh Huyền Tông!"

"Chờ đến khi có đầy đủ thời cơ, mẹ sẽ đích thân xuất hiện nói cho con biết tất cả!"

Diệp Bắc Minh ngắt lời mẹ mình: "Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì, vì sao không thể cho con biết?"

"Nếu bây giờ con biết quá nhiều, sẽ không có ích lợi gì cho con cả".

"Nhưng mà mẹ…"

"Minh nhi, tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con!"

Diệp Thanh Lam cưng chiều cười một tiếng: "Con đã lớn, mẹ đã chuẩn bị cho con mười thị nữ".

"Bọn họ đều có thiên phú cực kỳ nghịch thiên, nếu con có thể cố gắng nhiều một chút".

"Lần sau lúc mẹ được gặp lại con lần nữa, hãy sinh cho mẹ mười tám đứa cháu trai".

"Khụ khụ!"

Diệp Bắc Minh vô cùng xấu hổ, lớn tiếng cường điệu: "Mẹ, bọn họ đều là sư tỷ của con!"

Diệp Thanh Lam hừ nhẹ một tiếng: "Sư tỷ thì sao chứ?"

"Sư tỷ".

Đột nhiên.

Ầm!

Giọng nói bỗng im bặt, bóng dáng Diệp Thanh Lam biến mất trong nháy mắt.

"Mẹ!"

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, dư âm quanh quẩn trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đừng gọi nữa".

"Đây là truyền âm thần hồn, hi sinh một bộ phận thần hồn để trả giá, tiến hành liên hệ cự ly siêu dài!"

"Chỉ làm được một lần mà thôi!"

"Mẹ cậu sẽ không xuất hiện nữa đâu!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Mở tầng thứ mười bốn, tầng thứ mười lăm, tầng thứ mười sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra cho tôi!"

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Tầng thứ mười bốn.

Một mặt phẳng nhỏ xuất hiện ở trước mắt.

Không ngoài dự đoán, đây là một bản bí tịch!

Anh đi lên mở ra xem một chút: "Nguyên Thiên Thần Nhãn?"

"Đẳng cấp, không rõ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy cả mình: "Mẹ nó, cái gì?"

"Nhóc con, thế mà cậu lại có được Nguyên Thiên Thần Nhãn sớm như vậy? Làm sao có thể!"

Ông ta có chút chấn động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK