Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1351: Máu Tổ Long!

Diệp Bắc Minh nói: "Long cô nương, cô đang bị thương, vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi".

"Nơi này là địa bàn của Thiên Đạo tông, chúng ta tốt nhất nên rời đi trước!"

"Được!"

Giọng nói của Long Khuynh Vũ nhỏ đến mức chỉ có con kiến mới có thể nghe được.

Nửa giờ sau, bên cạnh một dòng suối nhỏ.

Long Khuynh Vũ đang núp sau tảng đá kêu lên: "Anh Diệp, anh có thể bôi giúp tôi một ít thuốc được không?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, đi tới phía sau tảng đá.

Long Khuynh Vũ đưa lưng lại với anh, vết thương trên lưng nhìn thấy ghê người!

"Anh Diệp, tôi không muốn để lại sẹo..."

Long Khuynh Vũ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: "Có nhiều chỗ tôi không thấy được, làm phiền anh!"

Diệp Bắc Minh gật đầu một cái, bôi thuốc bột lên đó.

"Ưm..."

Một cảm giác đau nhói ập đến, trên trán Long Khuynh Vũ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt cũng trở nên có chút mơ hồ!

"Được rồi, Long cô nương!"

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Một lúc sau, Long Khuynh Vũ xuất hiện, chắp tay cúi đầu: "Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chuyện nhỏ không tốn sức! Đúng rồi, tôi nghe bọn họ nhắc đến máu Tổ Long, chuyện này là thế nào?"

Long Khuynh Vũ nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một hộp ngọc.

Vừa mở ra thì nhìn thấy hai giọt máu như hổ phách toát ra khí tức uy nghiêm!

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Đây là..."

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, máu Tổ Long!"

"Mẹ kiếp! Đây chính là máu Tổ Long chân chính!"

"Chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được hai giọt máu Tổ Long, cho dù có phải giết người phụ nữ này!"

Diệp Bắc Minh hoảng sợ: "Tiểu Tháp, đến mức phải giết người sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vàng đáp: "Cậu căn bản không hiểu máu Tổ Long có ý nghĩa thế nào đâu!"

"Ngay cả khi ở Huyền giới, ngay cả những tông môn đứng đầu cũng đều tranh giành đến mức bể đầu, đừng nói là diệt môn!"

"Cho dù có phải tiêu diệt toàn bộ thế giới Tam Thiên, những người đó cũng sẽ không hối tiếc!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Không thể nào..."

"Tiểu tử, hãy nghe bổn tháp khuyên nhủ một câu…", tháp Càn Khôn Trấn Ngục thúc giục.

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Mặc dù tôi không phải người tốt gì, nhưng không thù không oán lại giết người, tôi cũng không làm được!"

"Nếu tôi làm vậy thì có khác gì với những kẻ đại hung đại ác đâu?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng!

Long Khuynh Vũ vẫn luôn lo lắng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Cô ta đang đánh cuộc!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh từ kinh ngạc chuyển thành dửng dưng, cuối cùng bình tĩnh trở lại!

Trong toàn bộ quá trình không có một chút tham lam nào cả!

Càng không có ý định chiếm lấy máu Tổ Long làm của riêng!

Long Khuynh Vũ đã biết mình không nhìn lầm người: "Anh Diệp, anh muốn thứ này sao?"

Diệp Bắc Minh cau mày lại, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Nếu tôi nói mình không muốn máu Tổ Long thì nhất định là nói dối!"

"Nhưng đây là đồ của cô, tôi cũng không thể cướp nó đi được, đúng không?"

Long Khuynh Vũ cười khúc khích, biết Diệp Bắc Minh đang nói đùa.

Sau khi hít một hơi thật sâu, dường như đã đưa ra quyết định nào đó!

Bùm!

Quỳ xuống đất!

"Long cô nương, cô có ý gì vậy?"

Long Khuynh Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất: "Anh Diệp, Tam trưởng lão Hồ Tông Nhai của Thiên Đạo tông đã dẫn đầu mấy trăm tông môn khác tiêu diệt Tổ Long điện!"

"Khuynh Vũ vô dụng, không thể giết Hồ Tông Nhai để trả thù cho vi sư của mình!"

"Chỉ cần anh Diệp đồng ý giết Hồ Tông Nhai thì tôi xin tặng hai giọt máu Tổ Long này cho anh Diệp!"

"Đồng thời, Khuynh Vũ…"

Khuôn mặt xinh đẹp của Long Khuynh Vũ đỏ bừng: "Bắt đầu từ bây giờ, Khuynh Vũ chính là tỳ nữ riêng của anh Diệp!"

"Cho dù anh Diệp muốn Khuynh Vũ làm gì, Khuynh Vũ cũng sẽ không có bất kỳ oán hận nào!"

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: "Được, tôi đồng ý với cô!"

Long Khuynh Vũ ngẩng đầu lên: "A? Thật sao?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi sẽ giết người thay cô, cô đưa cho tôi máu Tổ Long!"

"Thỏa thuận này rất công bằng, về phần cô làm tỳ nữ cho tôi thì không cần đâu!"

"Hả? Tại sao?"

Không biết vì sao, Long Khuynh Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát: "Anh Diệp chê bai Khuynh Vũ xấu xí sao?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Long cô nương rất xinh đẹp, làm tỳ nữ cho tôi thì thật đáng tiếc quá!"

"Chỉ là tôi không cần tỳ nữ, cũng không phải tôi chê bai cô”.

"Ồ..."

Gương mặt của Long Khuynh Vũ lại đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cũng có thể làm cái khác..."

Diệp Bắc Minh không nghe thấy: "Long cô nương nói gì?"

Long Khuynh Vũ lắc đầu giống như một kẻ trộm vậy: "Ừ, không có gì!"

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Đi thôi".

"Đi đâu?", Long Khuynh Vũ nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh cười nói: "Đi đến Thiên Đạo tông, giết người!"

"Hả?"

Long Khuynh Vũ sợ đến ngây người!

Diệp Bắc Minh cũng lười giải thích, dẫn cô ta đi thẳng đến bên ngoài sơn môn của Thiên Đạo tông.

Nhìn Thiên Đạo tông ở trước mặt, Long Khuynh Vũ khẽ run lên: "Anh Diệp, nhân lúc bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta thì chúng ta mau chóng rời đi trước đi!"

"Thiên Đạo tông không phải..."

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, chém thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay xuống!
Chương 1352: Nếu anh Diệp không bỏ cuộc thì Khuynh Vũ nguyện gắn bó sống chết!

Với một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, sơn môn cao trăm trượng của Thiên Đạo tông sụp đổ.

"Tôi cho Thiên Đạo tông của các người mười lăm phút, giao đầu của Hồ Tông Nhai ra đây!"

"Anh Diệp...."

Long Khuynh Vũ hoảng sợ đến mức cả người xụi lơ, nắm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh mới không ngã xuống.

Gần như ngất đi vì sợ hãi!



Cùng lúc đó, Thiên Đạo tông, trong đại sảnh nghị sự.

Sắc mặt của mấy trăm người cấp cao thuộc cảnh giới Tạo Hóa vô cùng ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn sáu lão già thuộc cảnh giới Chúa Tể đang ngồi ở vị trí cao nhất.

Sau một thời gian dài yên lặng.

Trong sáu người, một ông lão tóc bạc mặt hồng hào cuối cùng cũng lên tiếng: "Hồng trưởng lão đã chết, tổng cộng có 678 người, toàn quân đều bị diệt!"

"Tất cả đều do một tiểu tử tên Diệp Càn Khôn. Theo tin tức đáng tin cậy, người này đã có thể giết chết cảnh giới Động Hư!"

Lời này vừa thốt ra.

"Cái gì?"

"Chém chết cảnh giới Động Hư..."

Mấy trăm người cấp cao trố mắt nhìn nhau, con ngươi gần như lồi ra ngoài!

Toàn bộ đại sảnh nghị sự yên tĩnh đến đáng sợ!

Giống như là ngày tận thế vậy!

Đột nhiên.

Một tiếng nổ lớn vang lên giống như động đất!

Một giây tiếp theo.

"Tôi cho Thiên Đạo tông của các người mười lăm phút, giao đầu của Hồ Tông Nhai ra đây!"

Mọi người bên trong đại sảnh nghị sự đều cảm thấy bối rối!

Tam trưởng lão Hồ Tông Nhai vỗ bàn đứng dậy: "Ai mà to gan như vậy? Chán sống rồi đúng không!"

Ngay sau đó, một đệ tử xông vào trong đại sảnh nghị sự, hoảng sợ hét lớn: "Chư vị trưởng lão, có một chàng trai trẻ dùng kiếm đánh vỡ sơn môn…

Bên ngoài sơn môn của Thiên Đạo tông.

Từ lúc sơn môn sụp đổ, vô số đệ tử đã lao ra bao vây hai người.

Long Khuynh Vũ sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, cả người gần như treo trên người Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp… Nhân lúc các cấp cao của Thiên Đạo tông vẫn chưa ra ngoài thì chúng ta rời đi trước đi!"

Không phải là cô ta sợ chết.

Mà là không chịu được áp lực này!

Một triệu đệ tử!

Chỉ là khí thế này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được!

Diệp Bắc Minh hỏi: "Cô không muốn báo thù sao?"

"Muốn!"

Long Khuynh Vũ gật đầu thật mạnh: "Tôi nằm mơ cũng muốn báo thù!"

Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn vào mắt của Long Khuynh Vũ: "Muốn báo thù thì không cần sợ hãi!"

"Sợ hãi mới là kẻ thù lớn nhất của cô, cho dù đối mặt với một triệu người thì cũng phải dũng cảm bước đến!"

Thân thể của Long Khuynh Vũ run lên: "Cho dù đối mặt với một triệu người thì cũng phải dũng cảm bước đến?"

Đột nhiên, từ nơi sâu trong Thiên Đạo tông truyền đến một tiếng hét lớn: "Ai to gan như vậy, dám bảo giao đầu của Hồ Tông Nhai tôi ra hả?"

"Đầu của lão phu ở ngay đây, lão phu ngược lại muốn xem cậu có bản lĩnh để lấy hay không thôi!"

Đám đông nhường đường!

Một đám ông lão bước ra khỏi đám đông, không giận tự uy!

Đôi mắt Long Khuynh Vũ đỏ ngầu, nhìn chằm chằm một ông lão mặc áo trắng có dáng người trung bình!

Diệp Bắc Minh hỏi: "Ông ta chính là Hồ Tông Nhai?"

Giọng nói của Long Khuynh Vũ trở nên run rẩy: "Đúng vậy! Cho dù ông ta có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra, chính ông ta đã giết chết sư phụ của tôi!"

"Là cậu? Diệp Bắc Minh!"

Hồ Tông Nhai cũng nhận ra Diệp Bắc Minh, tức giận cười nói: "Cậu giết chết Thánh tử của Thiên Đạo tông tôi, vậy mà còn dám đến đây sao?"

Ánh mắt của những trưởng lão khác tối sầm lại, một luồng sát ý khinh khủng phong tỏa Diệp Bắc Minh!

"Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh, người được mệnh danh là Sát Thần sao?"

"Trông rất trẻ tuổi!"

"Mặc kệ còn trẻ hay không, nếu dám đến Thiên Đạo tông hành động ngang ngược, chỉ dựa vào thực lực ở cảnh giới Chân Linh của cậu ta thì cũng chỉ là tự tìm cái chết mà thôi!"

Đám đông chế nhạo.

Diệp Bắc Minh giống như không nghe thấy: "Tôi giúp cô giết Hồ Tông Nhai, món đồ kia thuộc về tôi!"

Long Khuynh Vũ sửng sốt!

“Ở trước mặt hàng triệu đệ tử của Thiên Đạo tông! Trước mặt của sáu vị trưởng lão, chẳng lẽ anh Diệp có thể giết Hồ Tông Nhai sao?”

“Không thể nào! Anh ấy tuyệt đối không làm được!”

“Nếu không làm được, tại sao anh ấy còn muốn làm như vậy? Chẳng lẽ là vì mình sao?”

“Anh ấy thích mình?”

Nghĩ tới đây, trái tim của Long Khuynh Vũ như nai con chạy loạn!

"Anh Diệp, tôi..."

Long Khuynh Vũ vừa định mở miệng.

"Ha ha ha!"

Hồ Tông Nhai bật cười đến mức chảy nước mắt: "Tiểu tử, cậu thật sự cho rằng mình là Sát Thần sao?"

"Cậu muốn giết ai thì giết? Còn dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy ở Thiên Đạo tông, chẳng lẽ cậu không sợ tiêu diệt chín tộc sao?"

Long Khuynh Vũ cắn chặt đôi môi đỏ mọng: "Nếu anh Diệp không bỏ cuộc thì Khuynh Vũ nguyện gắn bó sống chết!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Cô nói gì?"

Long Khuynh Vũ đỏ mặt: "Anh Diệp, chỉ cần anh giết chết Hồ Tông Nhai!"

"Tất cả mọi thứ đều thuộc về anh..."

Diệp Bắc Minh không suy nghĩ nhiều: "Có những lời này của cô là đủ rồi!"

Nói xong, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, phía sau truyền đến ba chữ: "Bao gồm tôi..."

Ma khí bùng nổ ngập trời, che đậy âm thanh của ba chữ này!

Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước mặt Hồ Tông Nhai, năm ngón tay chộp lấy!
Chương 1353: Giết chết Hồ Tông Nhai

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về phía đầu của Hồ Tông Nhai!

Sát ý ngập trời giống như sóng thần nghiền nát!

Hồ Tông Nhai muốn ra tay ngăn cản!

Hoảng sợ phát hiện.

Thân thể của bản thân thật sự run lên nhè nhẹ, không thể xuất ra bất cứ tia phản kháng nào được!

"Sư huynh, mau cứu đệ!"

Hồ Tông Nhai hoảng sợ hét lớn!

Mấy vị trưởng lão của Thiên Đạo tông cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, một lão già mặt đỏ hét lớn: "Tiểu súc sinh, cậu dám làm tổn thương người của Thiên Đạo tông? Để lão phu..."

Câu nói vẫn chưa nói xong!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống, đầu của Hồ Tông Nhai bay ra ngoài!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm chặt cái đầu của ông ta, xoay người về phía Long Khuynh Vũ, tiện tay vứt trên mặt đất!

"Long cô nương, tôi đã mang đầu của Hồ Tông Nhai về cho cô!"

Toàn trường yên lặng!

Hàng triệu đệ tử của Thiên Đạo tông nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không nói nên lời!

Hàng trăm cấp cao của Thiên Đạo tông và năm vị trưởng lão còn lại cũng rất kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Thân thể mềm mại của Long Khuynh Vũ run rẩy, nhìn chằm chằm vào cái đầu chết không nhắm mắt của Hồ Tông Nhai: "Anh Diệp… anh… anh...."

Chỉ lặp lại từ “anh” chứ không thể nói được lời nào nữa!

Hít sâu một hơi, lấy ra một hộp ngọc và ném cho Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, nó thuộc về anh!"

Diệp Bắc Minh cũng không chú ý đến việc Long Khuynh Vũ đã đổi giọng.

Trực tiếp thu hồi hộp ngọc: "Cảm ơn!"

Ngay vào lúc này, lão già mặt đỏ mới kịp phản ứng lại, sắc mặt xanh mét tức giận hét một tiếng: "Sao cậu dám đánh lén Hồ trưởng lão? Tiểu súc sinh, cậu thật đáng chết!"

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Người của Chấp Pháp Đường trực tiếp ra tay cho tôi, giết chết đôi cẩu nam nữ này!"

"Vâng!"

Hàng chục bóng người nhảy ra, vây quanh Diệp Bắc Minh!

Anh ngẫu nhiên vung kiếm, một con Huyết Long lao ra!

Va chạm vào phía trên hàng chục thân ảnh!

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Ở dưới tay anh, Cảnh giới Tạo Hóa không khác gì một con kiến, hóa thành hàng chục làn sương máu và nổ tung!

"Chuyện này..."

Lúc này, toàn bộ Thiên Đạo tông yên tĩnh đến cực điểm!

Nếu như vừa rồi nói Diệp Bắc Minh đánh lén giết chết Hồ Tông Nhai một phần là do may mắn!

Như vậy bây giờ, anh chỉ dùng một kiếm hạ gục mấy chục cảnh giới Tạo Hóa, điều này đã chứng minh thực lực của anh!

"Ông muốn giết tôi?"

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, tập trung nhìn lão già mặt đỏ.

Lão già mặt đỏ theo bản năng lùi về sau hai bước: "Cậu… Cậu muốn làm gì? Đây là Thiên Đạo tông!"

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi biết nơi này là Thiên Đạo tông, tôi muốn giết anh, Thiên Đạo tông có ai có thể ngăn cản được tôi sao?"

Hàng triệu người ngây người đứng tại chỗ!

Chuyện này cũng quá kiêu ngạo rồi!

Một con Huyết Long xuất hiện trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đang muốn lao ra ngoài!

"Cậu Diệp, chờ đã!"

Đột nhiên, một lão già tóc bạc mặt hồng hào lên tiếng.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong Thiên Đạo tông đều đổ dồn trên người ông ta: "Đại trưởng lão…"

"Ông có điều gì muốn nói?"

Diệp Bắc Minh dừng lại, liếc nhìn người này.

Ở giai đoạn giữa của cảnh giới Chúa Tể, không có bất cứ uy hiếp nào!

Ông lão tóc bạc mặt hồng hào cố gắng mỉm cười: "Cậu Diệp, tôi tên là Trịnh Vạn Nhân, là Đại trưởng lão của Thiên Đạo tông!"

"Chuyện này là do Thiên Đạo tông làm sai, Trịnh Vạn Nhân nguyện ý nói xin lỗi với cậu Diệp!"

"Hơn nữa lão phu có thể tuyên thệ trước mặt hàng triệu đệ tử của Thiên Đạo tông, từ nay trở đi Thiên Đạo tông sẽ là bạn của cậu Diệp chứ không phải kẻ thù của cậu!"

"Cậu Diệp có thể sử dụng bất cứ tài nguyên tu võ nào của Thiên Đạo tông!"

"Thậm chí, nếu như cậu Diệp nguyện ý thì hiện tại cậu chính là Thánh tử của Thiên Đạo tông!"

Vừa dứt lời, hô hấp của mọi người trong Thiên Đạo tông dường như ngừng lại, trợn to hai mắt!

Nhìn chằm chằm Trịnh Vạn Nhân, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm!

Lão già mặt đỏ suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Đại trưởng lão, ông điên rồi..."

Trịnh Vạn Nhân tỏ ra lạnh lùng: "Mã trưởng lão, ông cho rằng lão phu nổi điên sao?"

Ông ta lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh, lộ ra nụ cười thân thiện: "Cậu Diệp, dù sao giữa cậu và Thiên Đạo tông cũng không có thù hận sâu sắc gì!"

"Cùng lắm thì chỉ vừa giết chết Thánh tử của Thiên Đạo tông, lại giết chết một vị trưởng lão của Thiên Đạo tông mà thôi!"

"Một Thánh tử Trần Vô Diễn, một trưởng lão Hồ Tông Nhai cũng không thể đại diện cho toàn bộ Thiên Đạo tông!"

Bên trong Thiên Đạo tông choáng váng!
Chương 1354: Long mạch hộ sơn của Thiên Đạo tông!

Diệp Bắc Minh lãnh đạm nhìn Trịnh Vạn Nhân: "Đừng nói nhảm, trước tiên chứng minh thành ý của ông đi!"

"Được!"

Trịnh Vạn Nhân gật đầu, bóng người đột nhiên xuất hiện trước người lão già mặt đỏ.

Lão già mặt đỏ Mã trưởng lão trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "Đại trưởng lão, ngài đang làm gì vậy?"

Trịnh Vạn Nhân trực tiếp đập mạnh một chưởng vào trên đỉnh đầu của Mã trường lão!

Mã trưởng lão thậm chí còn không có cơ hội phản ứng, đầu đã trực tiếp nổ tung!

Mọi người trong Thiên Đạo tông đều sửng sốt!

Trịnh Vạn Nhân mạnh mẽ ra lệnh: "Chấp Pháp Đường nghe lệnh, nhà họ Trần, nhà họ Hồ, nhà họ Mã đều sẽ bị diệt chín tộc, không chừa lại bất cứ ai!"

Hai lão già trong đám đông run lên: "Vâng!"

"Cậu Diệp, thành ý như vậy đã đủ chưa?"

Trịnh Vạn Nhân nở nụ cười.

Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh đầy bình tĩnh: "Quả thực đủ thành ý!"

"Nhưng tôi đến Thiên Đạo tông còn có mục đích khác!"

Trịnh Vạn Nhân bình tĩnh nói: "Cậu Diệp, xin mời nói!"

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: "Tôi muốn long mạch hộ sơn của Thiên Đạo tông!"

"Cái gì?"

Lời này vừa thốt ra, lập tức gây nên náo động!

"Tiểu tử, khẩu khí của cậu cũng lớn lắm!"

"Long mạch hộ sơn là căn nguyên của Thiên Đạo tông. Nếu cậu muốn thì liệu Thiên Đạo tông còn có thể tồn tại không?"

"Đại trưởng lão, tiểu tử này căn bản không có ý định hòa giải!"

Các trưởng lão còn lại tràn đầy căm phẫn, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Một tia kinh ngạc thoáng hiện lên sâu trong mắt Trịnh Vạn Nhân, nhanh chóng trở lại bình thường: "Cậu Diệp, cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, muốn xem phản ứng của Trịnh Vạn Nhân.

"Ha ha ha!"

Trịnh Vạn Nhân mỉm cười: "Được, lão phu đồng ý!"

"Hiện tại tôi sẽ dẫn cậu Diệp đến long mạch hộ sơn!"

Xoay người, dẫn đường.

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng của Trịnh Vạn Nhân, âm thầm cau mày.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: "Tiểu tử, lòng dạ của ông già này rất sâu!"

"Thân là Đại trưởng lão của Thiên Đạo tông, không chỉ không ngại thừa nhận sự hèn nhát trước mặt mọi người mà còn chém giết người của Thiên Đạo tông mình!"

"Cho dù cậu muốn long mạch hộ sơn của Thiên Đạo tông, ông ta cũng trực tiếp đồng ý!"

"Thứ người như vậy, cậu nhất định phải cẩn thận!"

Diệp Bắc Minh đi theo Trịnh Vạn Nhân: "Trong lòng tôi biết rõ!"

Long Khuynh Vũ muốn nói lại thôi.

Suy nghĩ một chút, cô ta giẫm lên đầu Hồ Tông Nhai, nhanh chóng đuổi theo!



Một lát sau, Trịnh Vạn Nhân dẫn theo Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong Thiên Đạo tông!

Phía trước là lối vào của một sơn động, không có ngọn cỏ nào mọc trên đó.

Một trận pháp khổng lồ chặn lối vào sơn cốc, phù văn nhấp nháy.

Trịnh Vạn Nhân chỉ vào miệng sơn cốc: "Nơi đây chính là trận pháp của long mạch hộ sơn trong Thiên Đạo tông. Nếu cậu Diệp muốn lấy long mạch hộ sơn của Thiên Đạo tông thì phải tiến vào trong đó!"

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: "Ồ?"

Trịnh Vạn Nhân mỉm cười giải thích: "Long mạch này của Thiên Đạo tông rất đặc biệt. Năm đó, tổ tiên của Thiên Đạo tông đã bỏ ra cái giá rất lớn mới phong ấn được nó ở đây!"

"Long mạch kia cực kỳ tàn nhẫn, nếu như cậu Diệp muốn long mạch kia thì nhất định phải mạo hiểm!"

"Hơn nữa, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao, gần như chín phần chết một phần sống, lão phu sẽ không giấu giếm chuyện này!"

Nói chuyện nửa thật nửa giả mới dễ dàng khiến người ta tin tưởng!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh cũng không thèm để ý!

Muốn có long mạch con giáp thì phải vượt qua núi đao biển lửa một chuyến!

Diệp Bắc Minh lập tức đưa ra quyết định: "Khởi động trận pháp đi".

"Được!"

Trịnh Vạn Nhân gật đầu, nháy mắt với các trưởng lão khác.

Mấy người có chút không tình nguyện lấy ra một khối ngọc phù, truyền chân nguyên vào trong đó.

Ngọc phù sáng lên, cắm vào trong tảng đá của trận pháp.

Bùm!

Phù văn lóe lên, màn sáng của trận pháp bị xé toạc ra tạo thành lỗ hổng giữa không trung!

Diệp Bắc Minh nhìn Long Khuynh Vũ: "Cô ở bên ngoài chờ tôi!"

Trực tiếp đi thẳng về phía trận pháp.

Long Khuynh Vũ lắc đầu: "Không, tôi đi cùng anh!"

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Nếu cô đi cùng tôi thì có thể sẽ gặp nguy hiểm!"

"Tôi không sợ!"

Nhìn dáng vẻ kiên định của Long Khuynh Vũ, Diệp Bắc Minh cũng không nhiều lời.

Nếu như gặp phải nguy hiểm thì cứ trực tiếp đưa cô ta vào di tích Côn Luân Thượng Cổ là được!

Hai người lần lượt biến mất trong màn sáng!

Nụ cười của Trịnh Vạn Nhân cũng biến mất theo đó!

Thay vào đó là biểu cảm vô cùng lạnh lùng!

Một ông già bước lại gần: "Đại trưởng lão, bọn họ đã tiến vào, nên làm sao bây giờ?"

"Có phải tiêu diệt chín tộc của nhà họ Trần, nhà họ Hồ, nhà họ Mã không? Có muốn tôi gọi người từ Chấp Pháp Đường trở về không?"

Trịnh Vạn Nhân trầm ngâm nhìn ông lão trước mặt: "Nhị trưởng lão, mệnh lệnh mà lão phu đã hạ, có khi nào thì thu hồi lại không?"

"Diệt thì cứ diệt nhà họ Trần, nhà họ Hồ, nhà họ Mã thôi, ảnh hưởng rất lớn à?"

Nhị trưởng lão sửng sốt, đồng tử co rút!

Còn mấy vị trưởng lão khác thì âm thầm hít một hơi thật sâu!

Quá độc ác!

Đổi lại là bọn họ, sợ rằng kết quả cũng không khá hơn bao nhiêu!

"Chư vị, tôi biết các người đang suy nghĩ gì!"

Trịnh Vạn Nhân liếc nhìn mọi người: "Nhà họ Trần, nhà họ Hồ, nhà họ Mã đều có cống hiến to lớn cho Thiên Đạo tông. Các người cảm thấy bản trưởng lão tiêu diệt chín tộc là không hợp tình người?"

Mấy trưởng lão muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, Nhị trưởng lão nghiến răng nói: "Đại trưởng lão, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận chứ?"

"Ngài hoàn toàn có thể tuyên bố với người bên ngoài, đồng ý với Diệp Bắc Minh chỉ là biện pháp tạm thời thôi!"

"Nhà họ Trần, nhà họ Hồ, nhà họ Mã đều sẽ không oán hận ngài!"
Chương 1355: Nguồn gốc của Thiên Đạo tông

Trịnh Vạn Nhân mỉm cười lắc đầu: "Chư vị, các người có biết tại sao Thiên Đạo tông không có tông chủ không?"

Mọi người sửng sốt!

Từ khi thành lập Thiên Đạo tông cho đến nay chưa từng có tông chủ!

Đại trưởng lão chính là người có quyền lực nhất trong Thiên Đạo tông!

Từ xưa tới nay đã như vậy, mọi người cũng không nghĩ nhiều!

Bây giờ Trịnh Vạn Nhân lại nhắc đến, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?

Nhị trưởng lão nghi ngờ hỏi: "Đại trưởng lão, chẳng lẽ còn có những bí mật khác mà chúng tôi không biết sao?"

Trịnh Vạn Nhân nói ra một câu chấn động: "Thiên Đạo tông của chúng ta chỉ là một nhánh, Thiên Đạo tông chân chính ở Huyền giới bên ngoài thế giới Tam Thiên!"

"Chỉ có thể có một người được làm tông chủ của Thiên Đạo tông, đó chính là người đứng đầu Thiên Đạo tông ở Huyền giới!"

Ông ta cười khẩy: "Nếu chúng ta lập ra một tông chủ thì chẳng phải là muốn tạo phản sao?"

"Cái gì?"

Mấy lão già trố mắt nhìn nhau, con người gần như trợn ra ngoài!

Nhị trưởng lão nuốt nước miếng nói: "Đại trưởng lão, điều này là thật sao?"

Toàn thân Tứ trưởng lão run rẩy: "Trời ạ… Nếu đây là thật thì quả thực… long trời lở đất!"

Cơ thể yếu ớt của Ngũ trưởng lão run cầm cập: "Ở ngoài thế giới Tam Thiên… Nơi mà chúng ta nằm mơ cũng đều muốn đến!"

"Hóa ra… Hóa ra nguồn gốc của Thiên Đạo tông lại như vậy!"

Nhìn mọi người kích động, Trịnh Vạn Nhân có chút đắc ý: "Bây giờ các người đã hiểu chưa?"

Mọi người sửng sốt, sau đó lắc đầu.

"Không hiểu!"

"Nếu đây là bí mật mà chỉ có Đại trưởng lão các đời mới biết được thì tại sao ngài lại nói cho chúng tôi biết?"

Một giây tiếp theo.

Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão sợ hãi đến mức lui về phía sau!

Như muốn hét lên với kẻ thù: "Đại trưởng lão, chẳng lẽ ông muốn giết người diệt khẩu sao?"

Trịnh Vạn Nhân suýt chút nữa tức chết: "Đồ ngu!"

"Nếu lão phu muốn giết người diệt khẩu thì còn cần phải nói cho các người biết sao?"

Mấy người thở phào nhẹ nhõm!

"Vậy ý của Đại trưởng lão là gì?", Nhị trưởng lão do dự.

Sắc mặt Trịnh Vạn Nhân ngưng trọng, nhìn về phía long mạch bị phong ấn: "Có biết vì sao Thiên Đạo tông được thành lập không? Chính là bởi vì long mạch này!"

"Long mạch này rất đặc biệt, Thiên Đạo tông ở Huyền giới đã từng muốn mang nó về Huyền giới, đáng tiếc vô số đại năng liên thủ vẫn không thể làm được!"

"Sau đó mấy vị đại năng đứng đầu liên thủ, lúc này mới phong ấn long mạch kia ở chỗ này!"

"Sau đó thành lập một Thiên Đạo tông trên phong ấn kia!"

Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão trố mắt nhìn nhau.

Lần đầu tiên nghe nói đến bí mật này!

Trịnh Vạn Nhân tiếp tục nói: "Lão phu cũng không biết tại sao phía trên lại làm như vậy!"

"Lão phu chỉ biết phía trên đã giao phó như thế!"

"Nếu có một ngày, có người có chủ ý với long mạch của Thiên Đạo tông, nhất định phải thông báo trước cho Thiên Đạo tông ở Huyền giới biết!"

"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thể cùng nhau tiến vào Huyền giới, tiến vào Thiên Đạo tông chân chính!"

Cả người Nhị trưởng lão kích động đến mức run rẩy: "Chúng ta có thể đi đến Huyền giới!"

"Tốt quá! Tốt quá rồi!"

Tứ trưởng lão khóc lóc thảm thiết: "Đại trưởng lão, ngài quả thực là cha mẹ tái sinh của tôi!"

Ngũ trưởng lão trực tiếp quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: "Hu hu hu, tôi thật sự có thể sao?"

Trịnh Vạn Nhân hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải nhìn thấy các người ủng hộ lão phu vô điều kiện thì lão phu cũng không thèm nói cho các người biết!"

"Được rồi, đừng khóc nữa!"

"Tôi sẽ thông báo cho phía trên biết!"

Nói xong, Trịnh Vạn Nhân lấy ra một chiếc hộp kim loại.

Sau khi giải phóng các tầng phong ấn phía trên!

Hóa ra đây là một trận pháp nhỏ!

Dựa theo giao phó của các Đại trưởng lão đời trước, Trịnh Vạn Nhân đã khởi động trận pháp!

Hư ảnh của một người đàn ông xuất hiện, không chút cảm xúc thốt ra hai chữ: "Chuyện gì?"

Bụp!

Trịnh Vạn Nhân kích động quỳ xuống đất: "Đại nhân, chuyện mà các ngài giao phó, có một chàng trai trẻ tên là Diệp Bắc Minh..."

Một hơi nói hết!

Hư ảnh im lặng một lúc rồi mới thốt ra ba chữ: "Tôi đã biết!"

Biến mất.

Trịnh Vạn Nhân và đám người còn lại sững sờ ngay tại chỗ, không biết làm sao!



Sau khi tiến vào trận pháp, Long Khuynh Vũ cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: "Diệp đại ca, anh không nên mạo hiểm!"

Diệp Bắc Minh dừng lại: "Thế nào?"

Long Khuynh Vũ thở dài một hơi: "Không thể tin tưởng tên Trịnh Vạn Nhân kia, tôi cảm thấy ông ta giống như một con rắn độc vậy!"

"Ngoài mặt mỉm cười, vừa lôi kéo lại vừa thề hẹn!"

"Nhưng chỉ cần người này có cơ hội thì nhất định sẽ giết chúng ta!"

"Chúng ta tiến vào trận pháp của long mạch hộ sơn này thì chỉ sợ phải giao phó ở chỗ này!"

Long Khuynh Vũ nói xong thì sắc mặt càng thêm tái nhợt!

Diệp Bắc Minh cười nói: "Nếu cô đã biết nhất định sẽ chết thì tại sao còn muốn tiến vào cùng tôi?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Long Khuynh Vũ lập tức đỏ lên: "Biết rồi còn hỏi!"

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh đầy nghi hoặc: "Tôi thật sự không hiểu!"

Bóng dáng Long Khuynh Vũ chợt lóe lên.

Ôm lấy Diệp Bắc Minh, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh!

Mẹ kiếp!

Thân thể Diệp Bắc Minh cứng ngắc, căn bản không kịp phản ứng!

Khoảng mười lăm phút trôi qua, Long Khuynh Vũ vì thiếu dưỡng khí mới buông anh ra: "Bây giờ đã hiểu chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK