Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Ba điều kiện của mẹ

Vạn Lăng Phong cau mày: “Làm gì?’

Lăng Thi Âm khẽ cười: “Tổng hội trưởng Diệp có thể tiến vào Vạn Bảo Lâu, còn các ông chờ bên ngoài đi”.

“Không được!”

Lâm Thương Hải trực tiếp phản đối.

Vạn Lăng Phong cũng nhắc nhở một câu: “Chủ nhân, cẩn thận có bẫy!”

“Ha ha ha ha”.

Lăng Thi Âm cười khẽ, mặt đầy thích thú nhìn Diệp Bắc Minh: “Thế nào, tổng hội trưởng Diệp cũng cho rằng Vạn Bảo Lâu tôi là nơi nguy hiểm, không dám bước vào sao?”

“Tôi vào thì có làm sao đâu?”

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi vào.

Lăng Thi Âm có chút kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, theo sát phía sau.

Sau khi tiến vào Vạn Bảo Lâu, Diệp Bắc Minh đang định mở miệng.

Giây tiếp theo.

Lăng Thi Âm lại trực tiếp quỳ xuống: “Lăng Thi Âm đứng đầu Vạn Bảo Lâu tham kiến thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh sững sờ, tình huống gì vậy?

Lăng Thi Âm mặt tiêu cười, cảm giác áp bức của Võ Thánh trong nháy mắt biến mất tăm.

Cô ta lộ ra thái độ tôn kính với Diệp Bắc Minh.

Thái độ này vốn không phải giả vờ.

Lăng Thi Âm giải thích: “Thiếu chủ, tất cả mọi thứ đều do chủ mẫu sắp xếp”.

“Chủ mẫu đã nói, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến thành Võ Đế”.

“Đến khi đó tôi nhất định sẽ nhận ra cậu”.

“Bây giờ nhìn lại, tất cả lời chủ mẫu đều đã định sẵn, khoảnh khắc cậu xuất hiện, tôi liền biết cậu đến rồi”.

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người.

Khóe miệng co quắp!

Rốt cuộc mẹ đã giữ lại cho anh bao nhiêu người?

Phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, chủ nhân Vạn Bảo Lâu thành Võ Đế, một Võ Thánh đỉnh phong lại là người của mẹ.

Quả thực khiến người ta quá bất ngờ!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngây người, Lăng Thi Âm cũng không có quấy rầy.

Lẳng lặng đứng ở một bên!

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh tỉnh ngộ, giọng nói trầm xuống: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cô biết mẹ tôi?”

Lăng Thi Âm không dám giấu diếm: “Hai mươi ba năm trước, chủ mẫu đã đến thành Võ Đế”.

“Khi đó tôi cũng chỉ là một Võ Hoàng thông thường, vốn không thể có được ngày hôm nay”.

“Chẳng những chủ mẫu giúp tôi trẻ mãi không già, còn chỉ điểm tôi tu võ, khiến tôi có cơ hội trở thành Võ Thánh!”

“Hai mươi ba năm qua, tôi ngày đêm trông ngóng sự xuất hiện của cậu”.

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Hỏi tiếp: “Mẹ tôi chỉ bảo cô đợi tôi? Không dặn dò gì?”

“Có!”

Lăng Thi Âm gật đầu: “Chủ mẫu bảo cậu làm ba chuyện”.

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ba chuyện?”

“Thứ nhất, chủ mẫu nói nếu nhà họ Diệp Côn Luân Hư gặp nạn, có thể giúp thì giúp!”

“Thực sự không giúp được thì thôi, không phải tạo gánh nặng”.

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Nếu như dựa vào suy nghĩ của anh, năm đó nhà họ Diệp mặc kệ mẹ, anh cũng chẳng buồn để ý đến nhà họ Diệp.

Dù nhà họ Diệp bị diệt vong thì sao?

Bây giờ nhìn lại, mặc dù mẹ bị nhà họ Diệp làm tổn thương lòng, nhưng cuối cùng vẫn là người nhà họ Diệp.

Không thể không bận lòng.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Thứ hai, chủ nhân để lại một món đồ ở nhà họ Diệp Long Đô, thiếu chủ cậu mau đi lấy, gỡ bỏ bí mật của vật đó”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Vật đó chẳng phải tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?

Diệp Bắc Minh trả lời: “Điều thứ hai tôi làm được rồi”.

Lăng Thi Âm kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, rồi tiếp tục nói: “Thứ ba, từ ngày thiếu chủ bắt đầu bước vào Vạn Bảo Lâu”.

“Trong vòng một năm, trở thành Võ Đế!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề, khóe miệng co quắp: “Mẹ bảo con trai một năm trở thành Võ Đế? Mẹ thật biết nghĩ!!!”

Lăng Thi Âm biểu tình quái dị: “Thiếu chủ, ban đầu tôi cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi”.

“Trong vòng một năm trở thành Võ Đế, dù bây giờ cậu là Võ Thánh cũng khó mà làm được đúng chứ?”

Một năm trở thành Võ Đế!

Theo như Lăng Thi Âm thấy cũng không thể nào.

Đừng nói chi Diệp Bắc Minh bây giờ không phải Võ Thánh.

Trong toàn bộ lịch sử Long Quốc cũng không có thiên tài nào yêu nghiệt như vậy.

Diệp Bắc Minh trong lòng cũng không chắc, dù sau lưng anh có 99 sư phụ vô địch, anh cũng không dám bảo đảm.

Một năm trở thành Võ Đế?

Khó khăn!

Khó hơn lên trời xanh!

Đột nhiên.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu quên có tôi rồi sao?”

“Thật ra thì có tôi ở đây, một năm trở thành Võ Đế, gần như cũng không khó khăn lắm”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thật?”

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy kiêu ngạo: “Nói nhảm! Cậu không nghĩ gì à, hơn hai tháng ngắn ngủi, cậu đề thăng lên hai cảnh giới lớn”.

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, anh gật đầu.

Có lẽ thật sự có thể được!

“Tôi sẽ cố gắng”.

Anh khẽ gật đầu.

Lăng Thi Âm thở dài: “Thiếu chủ, cậu không thể chỉ cố gắng, bởi vì chủ mẫu còn có điều kiện”.

“Điều kiện gì?”

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.

Lăng Thi Âm nói: “Chủ mẫu nói, nếu như trong vòng một năm cậu có thể trở thành Võ Đế, vậy thì sẽ có tư cách truy tìm bí mật của bà ấy”.

“Tôi mới có thể nói ra chuyện tiếp theo cho cậu”.

“Nếu như trong vòng một năm, cậu không thể trở thành Võ Đế, vậy nói nên tư chất không đủ”.

“Tư chất không đủ thì ở thế giới này lấy vợ sinh con, bình thản trải qua hết cuộc đời đi”.

Biểu cảm Diệp Bắc Minh có chút quái dị.

Mẹ đây là tin mình hay không tin mình?

Diệp Bắc Minh im lặng.

Lần này anh im lặng rất lâu.

Cũng nghĩ rất nhiều thứ.

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi còn nói gì không?”

“Không có”.

Lăng Thi Âm lắc đầu, quỳ một chân về phía Diệp Bắc Minh: “Thiếu chủ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả Vạn Bảo Lâu để cho cậu điều khiển”.

“Dù cậu cần tài nguyên tu luyện gì cũng có thể lấy từ Vạn Bảo Lâu”.

Diệp Bắc Minh biết, đây là tài sản mẹ để lại cho mình.

Tài nguyên tu võ của Vạn Bảo Lâu không phải ít.

Nhưng cho dù có lượng tài nguyên khổng lồ chồng chất trước mắt, muốn dựa vào chúng để tạo ra một Võ Đế, quả thật quá khó khăn!

Võ Đế thật sự không phải do tài nguyên sinh ra!

Nếu dựa vào tài nguyên tu võ có thể sinh ra, vậy thì khắp nơi trên thế giới sẽ đều là Võ Đế.

...

Bên ngoài Vạn Bảo Lâu.
Chương 382: Vua Tây Vực

Đường Thiên Ngạo đi đi lại lại, mu bàn tay vỗ vào lòng bàn tay: “Hội trưởng Diệp đã vào đó gần một tiếng rồi, chắc không phải gặp nguy hiểm gì chứ?”

Hai người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải quay sang nhìn nhau một cái, vô cùng bình tĩnh.

Bọn họ sớm đã quen rồi.

Lúc ban đầu, hai người cũng lo lắng cho chủ nhân.

Sau này cũng chai lì luôn!

Gần như không có thứ gì có thể làm khó được chủ nhân!

Cho dù là một võ thánh đỉnh phong!

Cũng không khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm.

Niềm tin của hai người với Diệp Bắc Minh đã đến mức mù quáng.

“Ầy!”

“Chết rồi!”

“Xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”

“Hai ngươi nói gì đi chứ, không thể để một mình tôi lo lắng thế chứ!”, Đường Thiên Ngạo lo lắng dậm chân.

Lúc này.

Một cô gái đi ra từ trong Vạn Bảo Lâu: “Các vị, chủ nhân của tôi mời mọi người vào”.

“Đi thôi!”

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đồng thanh nói, rồi đi vào Vạn Bảo Lâu.

Trần Lê Y dẫn Hàn Nguyệt đi theo phía sau.

Đường Thiên Ngạo hơi do dự, ông ta cắn răng: “Má ơi, mặc kệ nơi đầm rồng hang hổ, đi vào đã rồi tính!”

“Nếu hội trưởng bị thua, có lẽ mình cũng xong đời!”

“Mọi người đều là người cùng hội cùng thuyền, cùng lắm là chết cùng nhau!”

Đôi mắt đỏ ngàu, cúi đầu xông vào Vạn Bảo Lâu.

Trong hội trường.

Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế uống trà.

Lăng Thi Âm cung kính đứng ở một bên, hầu hạ giống như một người giúp việc.

Nhìn thấy mấy người đi vào, Lăng Thi Âm cười nói: “Thiếu chủ, bọn họ đến rồi”.

“Thiếu chủ?”

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải há hốc miệng.

Vãi!

Cho dù là bọn họ cũng không ngờ tới, Lăng Thi Âm lại gọi Diệp Bắc Minh là thiếu chủ?

Cô ta là một võ thánh đỉnh phong đó!

Sánh ngang được với người canh giữ Long Quốc!

Hai người nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: ‘Chủ nhân, mẹ kiếp, quá nghịch thiên rồi!’

Đường Thiên Ngạo loạng choạng, kinh hãi suýt trượt ngã: “Cái… cái… cái gì?”

Chỉ có Trần Lê Y rất bình tĩnh.

Bất kể Diệp Bắc Minh có thân phận gì, anh cũng là chủ nhân duy nhất của cô ấy!

“Hội trưởng Diệp, cô ta… sao cô ta lại gọi cậu là thiếu chủ?”

“Có chuyện gì vậy?”

Đường Thiên Ngạo ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng,

Quá vui mừng, quá bất ngờ!

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cứ nhìn Diệp Bắc Minh mãi, đợi anh giải thích.

Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng.

Đột nhiên.

Pằng!

Một tiếng đạn pháo vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của thành Võ Đế.

Lập tức, cả thành Võ Đế sôi sục.

Một người phụ trách của Vạn Bảo Lâu nhếch nhác xông vào: “Xảy ra… xảy ra chuyện lớn rồi, vua Tây Vực dẫn theo đại quân hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế rồi!”

Lúc này.

Rất nhiều võ giả trèo lên tường thành của thành Võ Đế, vua Tây Vực dẫn theo đại quân hàng triệu binh sĩ bao vây chặt thành Võ Đế.

Lập tức, lòng người cả thành Võ Đế hoang mang hoảng sợ.

Ngay cả người của gia tộc người canh giữ cũng đi lên đầu tường.

“Có chuyện gì vậy?”

Lá cờ phấp phơi tung bay trong gió, đại quân hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế.

Hú hú hú!

Tiếng kèn lệnh vang lên.

Một luồng khí tàn sát khủng bố ập đến.

“Sao vua Tây Vực lại đích thân đến đây?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa gia tộc người canh giữ với vua Tây Vực rất tốt, tại sao ông ta phải làm vậy?”

“Người canh giữ không có ở thành Võ Đế, có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn rồi”.

Những người của gia tộc người canh giữ cũng kinh ngạc.

Càng đừng nói là võ giả bình thường khác.

Cho dù võ giả bình thường có mạnh đi nữa, khi đối diện với đại quân hùng hậu, cũng không thể giữ bình tĩnh!

Trong đám đông.

Một cô gái xinh đẹp nhướn mí mắt: “Bố à, chắc không phải vua Tây Vực muốn đối phó thành Võ Đế, chứ?”

Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này.

Lục Lâm Thiên, Lục Khi Sương của gia tộc cổ võ.

Sắc mặt Lục Lâm Thiên nghiêm trọng: “Không cần lo lắng, vua Tây Vực quản lý Tây Vực, không phải kẻ ngốc”.

“Ông ta không thể nào đắc tội với võ giả toàn thiên hạ!”

“Mạo nhiên điều động hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, chắc chắn có mục đích của ông ta”.

Ở một bên khác tường thành.

Một cô gái chu miệng.

Vân Kiếm Bình thấy kỳ lạ: “Ông nội, vua Tây Vực này muốn làm gì? Quá đáng quá rồi đấy”.

Cô ta tỏ vẻ mặt kiêu ngạo: “Để cháu ra nói với ông ta, kiếm thánh Vân Chi Lan đang ở đây, bảo ông ta rút quân!”

“Hì hì, mang uy danh của ông nội ra, chắc chắn có thể dọa ông ta sợ rút hết đại quân”.

Cô ta đang định hét lớn, thì bị Vân Chi Lan ngăn lại: “Đừng làm bừa!”

Soạt

Rất nhiều võ giả xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua.

“Ông chính là tiền bối kiếm thánh?”

Rất nhiều võ giả kích động, lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Nhìn mọi người quỳ xuống.

Vẻ mặt Vân Kiếm Bình đầy kiêu ngạo: “Hì hì, coi như các người có mắt”.

“Đúng thế, đây chính là Vân Chi Lan, ông nội tôi, kiếm thánh thiên hạ đệ nhất!”

Vân Chi Lan thở dài một hơi, lắc đầu.

Ông ta vốn muốn khiêm tốn, không ngờ bị cháu gái nói ra thân phận.

Ông ta lướt nhìn mọi thứ gần đó, rồi giơ tay: “Các vị đứng lên hết đi, đừng truyền ra ngoài, tránh dẫn đến hỗn loạn”.

Một luồng sức mạnh ập đến.

Tất cả võ giả đứng lên.

“Vâng!”

Bọn họ kích động gật đầu.

Vân Chi Lan!

Kiếm thánh!

Trời ơi!

Từ sau khi Độc Cô Kiếm Thánh - Độc Cô Vũ Vân mất tích, Vân Chi Lan kế thừa danh hiệu kiếm thánh!

Nếu ông ta lên tiếng, không chừng vua Tây Vực sẽ nể mặt thật.

Vậy thì phải xem sau đây sẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Ở một bên khác của tường thành.

Hai ông lão và một cô gái đang đứng ở đó.

Cùng một đám võ giả bảo vệ phía sau.

Chính là ba người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca.

Bọn họ cũng đến thành Võ Đế!

Diệp Cấm Thành cau chặt mày: “Anh cả, chắc không phải là vì anh chứ?”
Chương 383: Tôi đến rồi đây

“Vua Tây Vực vốn lòng lang dạ thú, liệu có phải biết anh đến thành Võ Đế, cho nên…”

Diệp Lăng Tiêu khoác áo choàng, đội nón che.

Khuôn mặt già ẩn tróng bóng tối: “Không thể nào, anh rời khỏi Long Đô vô cùng bí mật”.

“Ngay cả người trong nhà cũng không biết, anh vừa mới đặt chân đến thành Võ Đế, làm sao vua Tây Vực biết được?”

“Sợ rằng là vì chuyện khác, rốt cuộc là vì sao đây?”

Diệp Như Ca nhìn đại quân hàng triệu binh sĩ, trong lòng run sợ: “Ông nội… vậy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?”

“Đại quân hàng triệu binh sĩ áp sát, không phải trò đùa đâu”.

Giọng Diệp Lăng Tiêu trầm xuống: “Cứ đợi xem sao”.

Sắc mặt của ông ta hơi ngưng trọng, một mình vua Tây Vực đã có thể điều động hàng triệu binh sĩ.

Không thể không đề phòng!

Lúc này.

Trong trận doanh của đại quân hàng triệu binh sĩ đẩy đến một cái bục cao.

Lá cờ bay phấp phới!

Trống trận ầm ầm!

Vua Tây Vực ngồi bên trên, lên tiếng nói: “Vua Tây Vực Tào Anh tôi, hôm nay đến đây, chỉ vì một người!”

Vì cách quá xa.

Những võ giả trên tường thành không nghe thấy.

“Vua Tây Vực đang nói gì đấy?”

“Không nghe thấy”.

“Thật kỳ lạ…”

Các võ giả bàn tán.

Liền sau đó.

Hàng triệu binh sĩ đồng thanh hét lớn: “Vua Tây Vực nói: vua Tây Vực Tào Anh tôi hôm nay đến đây chỉ vì một người!”

Ầm!

Một luồng khí tức kinh thiên truyền đến, khiến rất nhiều võ giả sợ đến không nhịn được phải lùi lại.

“Suýt!”

Hít một hơi khí lạnh.

Lục Lâm Thiên kinh ngạc: “Không hổ là vua Tây Vực, hàng triệu người cùng đồng thanh lên tiếng, ngang bằng với một cái loa phóng thanh, vang khắp cả thành Võ Đế!”

Lục Khi Sương ngẩn người: “Bố à, nhân vật đẳng cấp như vậy, có thể sánh được với gia tộc cổ võ chứ?”

“Gia tộc cổ võ cũng không dám đắc tội với vua Tây Vực”.

Lục Lâm Thiên lắc đầu.

“A?”

Lục Khi Sương kinh ngạc.

Lục Lâm Thiên nghiêm trọng nói: “Nếu là thời đại binh khí không có chất cháy nổ trước đây, võ giả có sức mạnh tuyệt đối”.

“Bây giờ là thiên hạ của vũ khí nóng, cho dù là võ giả đẳng cấp nhất, ai có thể chống lại được súng đạn chứ?”

Lục Khi Sương gật đầu.

Đúng thế!

Cho dù là võ thánh, bị trúng một quả đạn hạt nhân thì cũng sẽ chết.

Vân Kiếm Bình sợ giật mình, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó trề môi: “Cái gì chứ? Đông người thì giỏi lắm sao?”

“Ông nội tôi ra tay, một kiếm đã chém chết vua Tây Vực chó chết gì đó rồi!”

Vân Chi Lan quát một tiếng: “Kiếm Bình, không được nói bừa!”

“Ông nội, sao ông hung dữ với cháu!”

Vân Kiếm Bình đỏ mắt, vô cùng ấm ức.

Vân Chi Lan sầm mặt: “Đông người phức tạp mà cháu lại nói ra lời như vậy”.

“Chẳng may truyền đến tai vua Tây Vực, thì sẽ bất lợi cho nhà họ Vân”.

Vân Kiếm Bình phản bác: “Ông nội, ông là kiếm thánh mà!”

“Ông còn không sợ cả người canh giữa, mà lại sợ vua Tây Vực gì chứ?”

“Hơn nữa, nhà họ Vân chúng ta cũng là gia tộc người canh giữ, có gì mà phải sợ?”

Vân Chi Lan lạnh giọng nói: “Không được ăn nói bừa bãi, thế giới này không phải chỉ do một người quyết định!”

“Hừ! Cháu không nghe, cháu không nghe”.

Vân Kiếm Bình ôm tai, ngồi xổm xuống đất òa khóc.

Lúc này.

Vua Tây Vực lại lên tiếng lần nữa: “Người này, là Diệp Bắc Minh!”

Hàng triệu binh sĩ hét lớn: “Vua Tây Vực nói, người này, là Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì? Diệp Bắc Minh?”

Tất cả võ giả của thành Võ Đế đều ngẩn người.

Lại có chuyện gì thế!

Diệp Bắc Minh đã chọc vào vua Tây Vực sao?

Lục Lâm Thiên kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh?”

Lục Khi Sương không thể tin nổi: “Thần y Diệp, tại sao vua Tây Vực lại đến vì thần y Diệp?”

“A? Là anh ta?”

Vân Kiếm Bình đang quỳ dưới đất cũng ngẩn người, ngừng khóc lóc.

Cô ta mở to mắt, giống như nhìn thấy quỷ.

Dù thế nào cô ta cũng không hiểu, vua Tây Vực dẫn hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, chỉ vì một mình Diệp Bắc Minh?

Dựa vào cái gì vì anh ta mà gây ra thanh thế lớn đến vậy!

Vân Chi Lan cũng giật mí mắt.

“Ông nội, ông nội, có… có chuyện gì vậy?”, Diệp Như Ca tỏ vẻ mặt chấn hãi.

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ, lại là vì Diệp Bắc Minh.

Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành quay sang nhìn nhau!

Ngơ ngác khó hiểu!

Trong mắt bọn họ cũng tràn đầy nghi hoặc, vô cùng khó hiểu.

Liền sau đó.

Vua Tây Vực lên tiếng.

Hàng triệu binh sĩ cùng hét lớn: “Vua Tây Vực nói: Không cần nhiều lời, Diệp Bắc Minh đã giết con trai Tào Sảng của tôi, hạn cho cậu ta trong vòng một tiếng, ra khỏi thành Võ Đế, đưa cổ chịu chết!”

“Nếu không, đại quân của tôi sẽ tiến vào thành Võ Đế, chỉ để giết một mình Diệp Bắc Minh!”

Gần như cùng lúc.

Một bóng người vụt bay đến, đáp xuống trên đỉnh tường thành của thành Võ Đế, lạnh giọng nói: “Đâu cần đến một tiếng, vua Tây Vực, Diệp Bắc Minh tôi đến rồi!”

Giọng nói âm vang khắp cả thành Võ Đế.

Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!

Không ai ngờ được, Diệp Bắc Minh lại xuất hiện nhanh như vậy!

Anh chê chết chưa đủ nhanh sao?

Soạt!

Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên Diệp Bắc Minh.

Hàng triệu binh sĩ dưới thành Võ Đế cũng nhìn qua, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh!

Nếu là người bình thường thì sớm đã bị ép phải cúi đầu rồi.

Nhưng.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, đứng trên vị trí cao nhất của cổng thành Võ Đế, cúi đầu nhìn xuống hàng triệu binh sĩ: “Vua Tây Vực, tôi đến rồi!”

“Diệp Bắc Minh?”

Vua Tây Vực nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Bắc Minh, bất giác lên tiếng.

Ông ta hơi chấn hãi, có chút bất ngờ.

Không ngờ Diệp Bắc Minh trực tiếp xuất hiện!

Ngay sau đó, vua Tây Vực đứng lên, quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày giết con trai tao…”

Còn chưa nói hết một câu.

Diệp Bắc Minh đã quát một tiếng ngắt lời vua Tây Vực.

Giọng nói giống như tiếng sấm truyền đi: “Vua Tây Vực, ông thật to gan!”

“Ông là vua Tây Vực, thì phải bảo vệ Tây Vực!”

“Hôm nay lại dẫn hàng triệu binh sĩ bao vây thành Võ Đế, ông muốn làm gì?”

Vua Tây Vực ngẩn người.

Nhất thời quên mất phản ứng.
Chương 384: Quát lui đại quân

Ông ta vốn không ngờ, Diệp Bắc Minh lại có thể mạnh mẽ như vậy.

“Vãi!”

“Muốn nghịch thiên hả!”

“Ôi vãi, người ta đều nói Diệp Bắc Minh ngông cuồng, mẹ kiếp, tôi nằm mơ cũng không ngờ, tên này lại ngông cuồng như vậy!”

Các võ giả trên tường thành, người nào cũng thộn mặt.

Choáng váng ù cả đầu.

Diệp Bắc Minh lại quát mắng vua Tây Vực trước mặt hàng triệu binh sĩ?

Hống hách!

Mẹ kiếp, quá hống hách rồi!

Người ta dẫn theo hàng triệu binh sĩ đến, một mình anh dám quát mắng vua Tây Vực?

Trong lòng mọi người đều nổi lên cơn sóng sợ hãi, vô cùng kinh hãi!

“Thần y Diệp?”

Trong đôi mắt Lục Khi Sương đầy ánh hào quang.

Cô ta vô cùng kích động, cơ thể cũng bất giác run lên.

Nếu nói Diệp Bắc Minh cứu Lục Lâm Thiên, bố của cô ta, Lục Khi Sương biết ơn sâu sắc và vô cùng tôn kính Diệp Bắc Minh!

Thì lúc này, còn thêm cả sùng bái nồng nhiệt.

Không chỉ là Lục Khi Sương, những cô gái khác cũng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.

Trong mắt đầy ái mộ!

Diệp Như Ca ôm chặt cái miệng nhỏ, cố hết sức không để mình hét ra: “Ông nội, ông nội, anh ta… anh ta điên rồi sao?”

Diệp Cấm Thành cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Tên nhóc này lấy đâu ra dũng khí thế?”

Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu nghiêm lại, nhìn một bên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc giỏi lắm, thân phận Long Soái chính là dũng khí của cậu ta!”

“Dù sao, địa vị Long soái trong quân đội cũng cao hơn vua Tây Vực!”

Vân Kiếm Bình sớm đã không khép được cái miệng nhỏ.

Vân Chi Lan giật mạnh mí mắt, lẩm bẩm: “Chẳng trách, lão Phong muốn nhận cậu ta làm đệ tử, thì ra là vậy!”

“Tên nhóc này, đúng là…có gan hơn người!”

Lão Phong mà ông ta nói chính là Phong Cửu U, minh chủ võ lâm nhiệm kỳ trước.

Vua Tây Vực phản ứng lại, ngay từ đầu mình đã thua khí thế rồi?

Không thể nào!

Vua Tây Vực tức giận quát một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày giết con trai Tào Sảng của tao, giết người đền mạng, mày còn hống hách như vậy?”

Diệp Bắc Minh cười: “Giết tôi? Ông muốn báo thù cho con trai ông?”

“Hừ!”

Anh quát một tiếng: “Tào Anh, ông thật to gan!”

“Tôi là Long soái của Long Quốc, dưới một người, trên vạn người!”

“Vua Tây Vực ông cũng thấp hơn một bậc, Tào Sảng là con trai ông, lại dẫn theo ba ngàn binh sĩ chặn giết tôi trên đường tôi đến thành Võ Đế!”

“Chẳng lẽ vua Tây Vực ông không biết chuyện này sao?”

“Tào Sảng dẫn quân giết Long Soái, nếu theo luật pháp của Long Quốc, thì phải xử tội chết!”

“Tru di cửu tộc!”

Vừa dứt lời.

Giống như đánh đòn cảnh cáo!

Mạnh mẽ khí phách!

Vua Tây Vực Tào Anh thộn mặt! Rõ ràng là ông ta hùng hổ đến hỏi tội, sao bây giờ lại thành Diệp Bắc Minh hỏi tội ngược lại ông ta?

Hàng triệu binh sĩ phía dưới cũng đều ngẩn người.

Hình như… đúng là như vậy!

“Mày!”

Vua Tây Vực Tào Anh gần như phun ra máu, đôi mắt trào lên lửa giận hừng hực: “Rõ ràng con trai tao…”

“Im miệng!”

Diệp Bắc Minh liền rèn sắt nhân lúc còn nóng, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ bản soái còn vu oan cho một vua Tây Vực nhỏ bé như ông?”

“Tào Anh, ông muốn tạo phản sao?”

Cơ thể của Tào Anh không nhịn được run lên, nuốt nước miếng, hoảng loạn: “Không… không có!”

Tuy ông ta có lòng tạo phản, nhưng tuyệt đối không dám ra tay lúc này!

“Nếu không có còn không mau cút đi?”

“Long soái ở đây, hàng triệu binh sĩ, ai dám tiến lên một bước?”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.

Ầm!

Anh sử dụng lôi ảnh trùng trùng, trên trời giáng một đường sấm sét xuống.

Đinh tai nhức óc!

Hàng triệu binh sĩ run rẩy, mất hết sĩ khí.

“Tào Anh, cút!”

Hạ lệnh một tiếng: “Quân lệnh của Long soái, hàng triệu binh sĩ, rút về quân doanh cho tôi!”

“Mày… mày… mày… phụt!”

Vua Tây Vực Tào Anh lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất.

“Vương thượng!”

“Mời thần y, mau mời thần y!”

Hàng triệu binh sĩ loạn lên như cào cào, cũng không giữ được đội hình lúc đến, vội vàng bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh cũng không muốn ở lại thêm một khắc, quay đầu bước ra một bước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trong thành Võ Đế, im lặng như cái chết!

Trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng chấn hãi, trái tim như muốn nổ tung, đôi mắt trố ra, gần như là trợn trừng.

Dù có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ đến cảnh tượng này!

Một mình Diệp Bắc Minh xuất hiện, quát lui hàng triệu binh sĩ?

Khiến vua Tây Vực sợ đến nôn ra máu ngất xỉu?

Đúng là… đúng là, mẹ kiếp, nghịch thiên!

“Vãi, nóng máu quá, tôi bị Diệp Bắc Minh hút hồn rồi!”

“Chồng à, hẳn là như vậy!”

“Má ơi, đúng thế mà, nếu tôi có một phần mười, vãi, một phần một trăm khí phách của anh ta là đã đủ rồi!”

“Mẹ kiếp… phải ghi vào sử sách!”

“Vù vù vù!”

Rất nhiều võ giả trên tường thành kích động đến mặt đỏ tía tai, hơi thở dồn dập.

Trái tim cũng sắp nhảy ra!

Còn có một vài võ giả, thong thả đi đến.

Lúc bọn họ xuất hiện, Diệp Bắc Minh đã bỏ đi, hàng triệu binh sĩ cũng rút lui.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì vậy… chúng tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?”

Võ giả đến sau hỏi.

Sau khi võ giả khác giải thích một hồi, bọn họ hối hận dậm chân: “Vãi, đến muộn rồi! Mẹ kiếp, tiếc quá! Không được chứng kiến cảnh đó!”

“Trời ơi, tại sao không đợi tôi thêm một lúc!”

“Vãi! Quá đáng!”

Trên tường thành vang lên từng hồi tiếng kêu than tiếc nuối.

Diệp Lăng Tiêu ngẩn người, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Hay lắm, tâm thái này, khí phách này, trăm ngàn năm nay, Long Quốc cũng không có được mấy người như vậy!”

Diệp Như Ca vẫn trong trạng thái ngây ngốc.

Hai bố con Lục Khi Sương và Lục Lâm Thiên quay sang nhìn nhau chấn hãi!

Không ai nói được một lời.

Ánh mắt của một vài người của gia tộc người canh giữ lóe lên, cuối cùng hóa thành ý băng lạnh.

“Diệp Bắc Minh?”

Miệng đọc ra cái tên của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh càng khủng bố, thì càng uy hiếp đến địa vị của họ!

Một số người của gia tộc người canh giữ mau chóng bỏ đi, truyền tin sự việc ở thành Võ Đế về gia tộc.

“Đi thôi”.

Vân Chi Lan lên tiếng, Vân Kiếm Bình không nhúc nhích.

“Kiếm Bình?”

Ông ta nhìn sang cháu gái.

“A!”

Vân Kiếm Bình phản ứng lại, khuôn mặt kích động đỏ bừng: “Ông nội, ông nội… hay là ông bắt anh ta về, nhận làm đồ đệ được không?”
Chương 385: Sủa như chó

Một cô gái đeo khăn che mặt trong đám đông không thể tin nổi: “Mạc trưởng lão, anh chàng đó còn có khí phách như vậy ư?”

Cô ta chính là Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Ông lão bên cạnh, trưởng lão cung Xã Tắc, Mạc Thương Khung!

Trên người bọn họ toát ra khí tức đặc biệt, các võ giả gần đó đều không dám lại gần.

Khuôn mặt già của Mạc Thương Khung kích động: “Cậu nhóc này đúng là hạt giống tốt”.

“Lần trước ở Long Đô, cậu ta từ chối tôi, tôi vẫn còn tức giận”.

“Bây giờ xem ra, cậu ta đúng là có bản lĩnh để từ chối!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt khẽ nhướn lông mày: “Mạc trưởng lão, thu nhận cậu ta vào cung Xã Tắc?

“Đương nhiên, hạt giống này, chắc chắn phải lôi kéo vào cung Xã Tắc”, Mạc Thương Khung gật đầu.

Ông ta nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: “Đi thôi!”



Mười phút sau, Diệp Bắc Minh về đến Vạn Bảo Lâu.

Thành Võ Đế hoàn toàn sôi sục.

Khắp nơi trên phố đều đang bàn tán, tất cả đều vì ba chữ - Diệp Bắc Minh!

Trong Vạn Bảo Lâu im lặng như cái chết.

Lăng Thi Âm cứng đờ tại chỗ.

Vạn Lăng Phong mở to con mắt.

Lâm Thương Hải há hốc miệng.

Đường Thiên Ngạo lại khâm phục sát đất.

Một mình Diệp Bắc Minh quát lui đại quân hàng triệu binh sĩ, khiến bọn họ chấn hãi không thể chấn hãi hơn.

Cho dù là Lăng Thi Âm có cảnh giới võ thánh đỉnh phong cũng không dám tin đây là sự thực: “Thiếu chủ, bây giờ tôi mở tiệc tiếp đãi chào đón cậu”.

“Đồng thời, chúc mừng chiến công cậu đã quát lui đại quân hàng triệu binh sĩ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy”.

“Tút tút tút!”

Bỗng nhiên.

Một hồi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

“Hầu Tử gọi đến?”

Diệp Bắc Minh vừa nhìn số điện thoại liền mau chóng nhấn nghe.

Trong điện thoại lập tức vang lên giọng kêu thảm thiết của Hầu Tử: “Anh Diệp, cứu tôi…”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Hầu Tử, anh có chuyện gì? Hầu Tử!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Đồ kiến hôi, Tật Phong Cốc là nơi mày có thể đến hả?”

“Đúng là không biết sống chết, còn gọi điện cầu cứu?”

“Ai cho phép mày gọi điện?”

Rắc một tiếng giòn tan!

Điện thoại bị tắt đột ngột!

Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý kinh thiên: “Tao không cần biết mày là ai, dám hại Hầu Tử, tao cho mày chết!”

Anh nhìn sang mọi người, ánh mắt đều là sát ý khát máu.

“Mọi người có biết Tật Phong Cốc là nơi nào không?”

Vạn Lăng Phong lắc đầu.

Lâm Thương Hải cũng tỏ ý không biết.

Đường Thiên Ngạo càng thộn mặt.

Chỉ có một mình Lăng Thi Âm cau mày: “Thiếu chủ, tôi biết nơi đó”.

“Ở đâu?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn qua với vẻ băng lạnh.



Tật Phong Cốc dưới núi Côn Luân.

Hàng năm đều có tuyết rơi, không khí vô cùng băng giá.

Hầu Tử bò dưới đất, bên cạnh là chiếc điện thoại bị một người giơ chân dẫm nát.

Một chân còn lại dẫm lên cổ tay của anh ta: “Nhóc con, ai cho phép mày đến đây? Vãi!”

“Làm lỡ việc bọn tao săn giết Tật Phong Lang, còn gọi điện cầu cứu, lần này ông trời đến cũng không cứu được mày!”

Bàn chân dẫm mạnh xuống.

Rắc rắc!

“A!”

Hầu Tử kêu thảm một tiếng, cổ tay trực tiếp vỡ vụn.

Cánh tay đó máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn mất đi sức lực.

Đôi mắt của anh ta đỏ ngàu: “Nơi này cũng không phải là địa bàn của bọn mày, dựa vào cái gì mà không cho phép tao đến?”

“Dựa vào cái gì?”

Một thanh niên đứng ở đó, cúi nhìn Hầu Tử: “Con người giống như con kiến, cũng dám hỏi gia tộc cổ võ Côn Luân Hư tao dựa vào cái gì?”

Cậu ta lại dậm xuống.

Rắc rắc!

Một cái chân của Hầu Tử bị gãy, xương xuyên qua thịt.

Cơn đau dữ dội khiến Hầu Tử hoàn toàn điên cuồng!

“Giết tao đi, có giỏi thì mày giết tao đi!”

“Đồ tạp chủng, đợi anh Diệp của tao đến, tất cả chúng mày sẽ chết hết!”, Hầu Tử điên cuồng gào thét.

Thanh niên trẻ tức giận mắng một tiếng: “Vãi, cái đồ như sâu trùng, còn dám sủa bậy?”

“Tao cho mày sủa này!”

“Sủa tiếp đi, tao ra lệnh cho mày, sủa tiếp đi!”

Cậu ta rút ra một con dao nhọn băng lạnh roạt đâm mạnh một đao lên người Hầu Tử.

Phụt!

Da thịt bị cắt xẻ.

“Ợ!”

Hầu Tử đau đến toàn thân co giật, cơ bắp cũng méo mó.

Nhưng anh ta chắn chặt răng, không để mình kêu ra tiếng.

Anh ta gào lên trong lòng: “Mình không phải là chó, mình không được kêu!”

“Mình không phải là chó! Mình là người, mình là con người đầu đội trời chân đạp đất!”

Thanh niên trẻ thấy Hầu Tử cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng.

Cơn lửa giận trong lòng càng lớn!

“Vãi!”

Cậu ta giơ tay, lại đâm thêm một đao!

Phụt!

“Kêu đi! Tao bảo mày kêu đi!”

“Vãi! Không phải mày kêu giỏi lắm sao?”

Phụt!

“Kêu đi! Xin tha đi, xin tha giống như một con chó đi!”

Phụt!

Thanh niên trẻ điên cuồng gầm thét: “Đồ phế vật, sao mày không xin tha hả?”

“Loại phế vật như mày, nếu không phải mày xuất hiện ở đây, thì bọn tao đã bắt được Tật Phong Lang rồi!”

Phụt!

Trong một lúc đâm mười mấy nhát, sau lưng, bả vai, chân, tay của Hầu Tử đề là vết thương đáng sợ kinh khủng.

Máu tươi trào ra, lập tức đông cứng bởi băng tuyết.

Nếu không phải nhiệt độ ở đây cực thấp, sợ rằng Hầu Tử sớm đã chết vì mất máu quá nhiều rồi.

Hầu Tử cắn răng, trong miệng toàn là máu tươi.

Anh ta cười dữ tợn một tiếng: “Ha ha ha, mày bảo tao kêu? Được!”

“Tao kêu cho mày nghe, mẹ nhà mày, mẹ nhà mày!”

Trong mắt thanh niên trẻ sôi trào lửa giận.

Cậu ta tức đến toàn thân run lên, dẫm lên vết thương trên chân Hầu Tử.

Hầu Tử đau đến gần như ngất xỉu!

Thanh niên trẻ chậm rãi quỳ xuống: “Đồ kiến hôi, mẹ kiếp, mày đi chết đi!”

Cậu ta tóm chặt cổ của Hầu Tử, kề con dao nhọn trong tay lên cổ của Hầu Tử!

Chuẩn bị cắt đứt cổ họng của anh ta!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói vang lên: “Được rồi, Cổ Lực, giữ cái mạng của hắn, tạm thời còn có ích”.

Cổ Lực vừa nghe, lập tức dừng lại.

Quay đầu nhìn qua, bên cạnh doanh địa chỗ không xa có một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp đang ngồi khoanh chân.

Đôi mày như lá liễu, miệng nhỏ anh đào.

Môi đỏ mê hoặc lòng người, khi đôi mắt mở ra, càng thêm phong tình quyến rũ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK