Giơ tay lên tát một cái!
Nhóm chàng trai áo xanh còn không có cả cơ hội phản ứng, hóa thành một đám huyết vụ ngay tại chỗ!
"Diệp Bắc Minh, cậu hài lòng chưa?"
Lão Chu gần như bật tiếng từ cổ họng.
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ kinh ngạc: "Lão Chu, ông chơi thật à?"
"Tôi đâu có bảo các ông giết cậu ta!"
"Ha ha ha ha!"
Lão Chu ngửa mặt lên trời cười to, cuối cùng lửa giận trong đôi mắt không thể dằn xuống được nữa!
Ông ta phất tay áo, bỏ đi!
Trong cả quá trình, hai người là Hoang Cửu Dương và Thạch Nghị đều nhíu mày.
Không nói một câu nào!
'Tên nhóc này, thực lực, tính cách, lòng dạ đều thâm thật đấy! Bức được lão Chu ra nông nỗi này luôn!'
Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh một cái: "Diệp Bắc Minh, bây giờ chúng ta nên bàn về vấn đề của cậu rồi chứ!"
"Tôi có vấn đề gì?"
"Cậu có biết, phép tắc Luân Hồi là điều cấm kỵ ở Nguyên Thủy Chân Giới không hả!" Hoang Cửu Hoang nói với giọng lạnh nhạt: "Cậu tu luyện phép tắc Luân Hồi, hơn nữa còn ngưng tụ ra đạo đài Luân Hồi, chắc hẳn cậu đang ở tầng ba phép tắc Luân Hồi."
Phép tắc Luân Hồi?
Tầng ba?
Ngoài mặt, Diệp Bắc Minh không tỏ vẻ gì.
Trong lòng thì đang nổi sóng ầm ầm!
"Tiểu Tháp, phép tắc Luân Hồi còn phân tầng nữa hả?"
"Cậu đừng hỏi tôi, tôi cũng mới tới thế giới này lần đầu!"
Đối diện với câu hỏi của Diệp Bắc Minh, Dao Trì đưa ra đáp án: "Đương nhiên rồi, phép tắc Luân Hồi tu luyện đến tầng chín, có thể đi xuyên tới tương lai!"
"Thật sao?"
Diệp Bắc Minh cả kinh.
Không đợi Dao Trì đáp lại.
Giọng của Hoang Cửu Dương lại vang lên: "Bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn!"
"Một là từ bỏ việc tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Hai là chết!"
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh sa sầm.
Côn Ngô Mật Phi lập tức bước ra đứng trước người Diệp Bắc Minh: "Cung chủ, ông muốn giết anh ấy?"
Hoang Cửu Dương không biểu cảm gì: "Mật Phi, con hiểu lầm rồi!"
"Cái chết mà ta nói, là tự cậu ta sẽ chết!"
Côn Ngô Mật Phi sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó lại nhìn sang Hoang Cửu Dương: "Cung chủ, xin ông hãy nói rõ!"
"Tên nhóc này gặp may nên mới tu luyện được đến tầng ba phép tắc Luân Hồi, một khi tiến vào tầng thứ tư, thì sẽ cách cái chết không còn xa nữa!" Hoang Cửu Dương lắc đầu.
Diệp Bắc Minh chắp tay vái: "Cung chủ, lẽ nào phép tắc Luân Hồi có chỗ thiếu sót?"
"Cậu cũng biết khách khí cơ đấy?"
Hoang Cửu Dương cười cáu kỉnh: "Lão phu cứ tưởng cậu sẽ cứng đến cùng cơ!"
Diệp Bắc Minh đúng mực nói: "Đối phó với kẻ địch, tất nhiên phải cứng đến cùng."
"Nếu cung chủ là bạn, Diệp Bắc Minh tôi cũng không phải kẻ không biết lễ phép!"
Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật kỹ, im lặng vài giây!
"Tốt nhất là cậu đừng biết!"
Ông ta lắc đầu.
"Tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là đừng tu luyện phép tắc Luân Hồi nữa!"
"Không thì sẽ chết rất khó coi đấy!"
"Là kiểu sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh ấy!"
Nói xong.
Hoang Cửu Dương quay người rời đi!
Thạch Nghị rất ngạc nhiên, ánh mắt ông ta lóe lên rồi cũng đi theo.
Sau khi ra khỏi quảng trường, Thạch Nghị nghi hoặc: "Cung chủ, tại sao ông không đề nghị, cho cậu ta tiến vào nơi đó?"
Hoang Cửu Dương quay đầu lại: "Ông không thấy tên nhóc này cũng thú vị à?"
"Ý ông là?"
Thạch Nghị sửng sốt!
Hoang Cửu Dương gật đầu, ông ta khoanh tay trước ngực rồi đi tiếp: "Chỉ dựa vào việc vừa nãy phải đối diện với bốn vị cảnh giới Tế Đạo cùng lúc, mà cậu ta vẫn không hề sợ hãi!"
"Lão phu nghĩ, tên nhóc này có thể đào tạo được!"
"Nếu chết thì tiếc quá."
Thạch Nghị ngây người.
Hoang Cửu Dương đã sống mười tỷ năm, công phu là tầng bốn cảnh giới Tế Đạo, thế mà lại nổi lên lòng yêu người tài!
"Quái thật, rốt cuộc tên nhóc này có ma lực gì cơ chứ?" Thạch Nghị lẩm bẩm.
...
Trên quảng trường.
U Nhược đi qua với vẻ mặt ngưng trọng: "Diệp công tử, vừa nãy anh liều quá!"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Tôi không giết chết đám người đó, thì lão Chu sẽ tha cho tôi à?"
"Tôi không châm biếm Bàng Vân thì ông ta sẽ không có hứng thú với mẫu thạch Hỗn Độn sao?"
"Còn cả Tố Vấn kia nữa, cô nghĩ cô ta sẽ tha cho tôi sao?"
"Ngay từ đầu, mục tiêu của đám người đó chỉ có một, giết chết tôi!"
"Lấy được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn trong tay tôi, bọn họ đều muốn tôi chết, thế tôi còn khách khí với họ làm gì?"
"Nhưng..."
U Nhược há miệng.
Cô ta chợt phát hiện, Diệp Bắc Minh nói rất có lý!
Hoàn toàn không thể phản bác!
Nhưng.
Không nể mặt hai vị cảnh giới Tế Đạo như vậy, cũng quá dọa người đi!
Côn Ngô Mật Phi thản nhiên cười, vỗ đầu Diệp Bắc Minh: "Tiểu Minh Minh, làm tốt lắm! Chị thích người đàn ông như vậy!"
"Đi, tôi đưa anh đến một chỗ hay!"
...
Sau khi Bàng Vân và Thạch Nghị rời khỏi quảng trường, bọn họ đi thẳng về chỗ ở.
"Sư phụ, tên tiện chủng đó quá đáng ghét!"
"Con rất muốn giết chết anh ta ngay bây giờ, sau đó bầm thây vạn đoạn!"
Tố Vấn cười lạnh lẽo, làm gì còn dáng vẻ dịu dàng trong ngày thường nữa: "Nếu không phải có cung chủ và mấy vị trưởng lão ở đấy, con đã ra tay giết anh ta luôn rồi, cùng lắm thì úp mặt vào tường mấy trăm triệu năm, vẫn đáng!"
Hận!
Oán hận ngập trời!
Tố Vấn chưa từng hận một người đến vậy!
Bàng Vân liếc cô ta một cái, lắc đầu: "Con không phải đối thủ của cậu ta!"
"Nếu vi sư không ra mặt thì con đã thành một khối thi thể rồi!"
"Không phải chứ? Sao có thể!"
Tố Vấn cả kinh.
Cô ta há to miệng, nghĩ đến uy lực khủng bố của trường thương màu kim kia: "Con đã tu luyện đến Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy, tên tạp chủng đó có thể giết được con ư?"
"Đùa gì vậy!"
Tố Vấn vẫn không tin, đánh chính diện Diệp Bắc Minh có thể giết cô ta!
Bàng Vân lười giải thích, ông ta giơ tay lên.
Tố Vấn nhìn sang, con ngươi hung hăng co rút!
"Hít..."
Cô ta không kìm được hít một ngụm khí lạnh!
Chỉ thấy.
Chỗ lòng bàn tay của Bàng Vân có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương!
"Đây là vết thương do vi sư đỡ nhát thương ban nãy!"
"Nếu là con, con có đỡ được không?"
Tố Vấn nuốt nước miếng, toát mồ hôi hột.
Sư phụ cảnh giới Tế Đạo tầng hai, thế mà lại bị thương!
...
"Đây là ngọn núi rồng thứ mười ba, sau này đây là địa bàn riêng của tôi!"
Côn Ngô Mật Phi mỉm cười.
Đế cung Hồng Hoang có chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng!
Mười hai ngọn núi đầu, tương ứng với mười hai vị cảnh giới Tế Đạo!
Không ngờ, ngọn núi rồng thứ mười ba lại được đưa cho Côn Ngô Mật Phi, có thể thấy đế cung Hồng Hoang rất coi trọng cô ta.
Côn Ngô Mật Phi lấy ra một cái lệnh bài, đặt vào một tấm bia đá.
Trận pháp phía trước ầm ầm mở khóa!
Ba người đi vào trong.
Trước mặt đã sáng tỏ rõ ràng!
Một dãy núi hình rồng cả ngàn dặm, nằm trên mặt đất!
Trên đỉnh núi là các tòa cung điện!
"U Nhược cô nương, cô cứ tự nhiên!"
Côn Ngô Mật Phi khẽ cười một tiếng.
Sau đó kéo Diệp Bắc Minh đi thẳng vào điện chính!
U Nhược đỏ mặt, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của hai người: "Chắc không phải hai người đó định làm chuyện kia đấy chứ?"
Sau khi đi vào điện chính!
Côn Ngô Mật Phi gần như treo trên người Diệp Bắc Minh, đôi mắt trở nên kiều mị!
Hai người nhanh chóng nhào vào nhau!
Khi sắp tiến hành bước tiếp theo!
Đột nhiên.
Giọng nói của Dao Trì chợt vang lên: "Diệp Bắc Minh, mau nâng cao cảnh giới đi, chúng ta không đủ thời gian đâu!"
"Dùng nội đan của lão tế hoàng, tính sơ sơ ngươi có thể tăng lên đến tầng năm, sau đó chúng ta lập tức lên đường đi tìm nhà tù số sáu!"
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
"Gấp thế à?"
Dao Trì nói: "Bọn họ không tìm được bổn đế, chắc chắn biết bổn đế muốn đến nhà tù số sáu, để tìm thi thể bổn đế còn sót lại!"
"Với thực lực hiện giờ của ngươi, căn bản không vào được nhà tù số sáu!"
"Thừa dịp bây giờ bọn họ chưa phản ứng lại, chỉ cần ngươi bước vào cảnh giới Đại Năng tầng năm, chắc là đủ dùng đấy!"
Chương 2106: Lôi kiếp đế đạo cửu sắc!
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: "Hoãn một giờ nửa khắc, không được à?"
Dao Trì hừ lạnh: "Một giờ nửa khắc ư? Các ngươi mà làm là một hai ngày, đừng tưởng bổn đế không biết!"
Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ, anh lặng lẽ giữ tay Côn Ngô Mật Phi lại!
"Sao vậy?"
Côn Ngô Mật Phi ngẩng đầu lên, trò hay sắp bắt đầu.
Đột nhiên bị ngăn lại, làm cô ta hơi thất vọng!
Diệp Bắc Minh nói: "Mật Phi, tôi không còn nhiều thời gian, tôi phải đột phá ngay bây giờ!"
"Được thôi."
Dù thất vọng nhưng Côn Ngô Mật Phi vẫn biết chuyện nào quan trọng hơn, cô ta đưa tay ra vỗ nhẹ vào Diệp Bắc Minh: "Lần sau sẽ xử lý anh tiếp!"
"Chỗ này để lại cho anh đột phá, tôi ra ngoài hộ pháp cho anh!"
Thấy Côn Ngô Mật Phi quay người đi ra ngoài.
Diệp Bắc Minh lấy nội đan tế hoàng ra!
Một luồng năng lượng hùng hậu ấp đến!
Không hề chần chừ, anh nuốt luôn!
...
"Sư phụ, hay là con đi xin lỗi anh ta nhé?" Tố Vấn nhìn vết thương trong lòng bàn tay Bàng Vân, cô ta hơi sợ rồi.
Sư phụ đang ở cảnh giới Tế Đạo tầng hai!
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ông gần như vô địch!
Bao nhiêu năm qua, cô ta chưa từng nghe thấy chuyện sư phụ bị thương.
Vậy mà hôm nay cô ta lại thấy sư phụ bị thương rồi.
Ban đầu Tố Vấn chỉ ghét tính cách của Diệp Bắc Minh, cảm thấy anh ta quá giả bộ, không biết điều!
Cô ta chỉ muốn giáo huấn anh một trận, về sau cái tát của Côn Ngô Mật Phi đã làm cô ta nổi lên sát tâm!
Cộng với việc ghen tị với Côn Ngô Mật Phi, các loại cảm xúc thêm vào nữa, thế là cô ta mới muốn giết Diệp Bắc Minh!
Bây giờ.
Tố Vấn thật sự sợ hãi.
Cô ta hối hận!
Ánh mắt Bàng Vân lạnh như băng: "Đồ nhi, mũi tên đã bắn đi rồi thì không bay trở lại được nữa đâu!"
"Vả lại, vi sư đã đến cảnh giới Tế Đạo tầng hai đỉnh phong, bao nhiêu năm qua vẫn không thể đột phá lên cảnh giới Tế Đạo tầng ba!"
"Nếu vi sư có được một thể chất Hỗn Độn, thì đừng nói là một đế cung Hồng Hoang, dù là cả Nguyên Thủy Chân Giới thì cũng phải khuất phục dưới chân vi sư!"
Trong đôi mắt già nua của Bàng Vân hiện lên một tia nóng bỏng!
Vô số năm rồi ông ta không có cái cảm giác này.
Khi biết Diệp Bắc Minh tạo ra một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn ngay trước mặt mọi người!
Bàng Vân hoàn toàn sôi trào
Cho dù không có Tố Vấn, ông ta cũng muốn ra tay với Diệp Bắc Minh!
Tố Vấn kích động: "Sư phụ, người nắm chắc mấy phần?"
"Giết Diệp Bắc Minh, lấy được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, vi sư nắm chắc mười phần!" Bàng Vân đầy tự tin.
Ông ta vừa dứt lời.
Đùng đoàng!
Một tiếng sấm vang lên, toàn bộ đế cung Hồng Hoang chấn động nhẹ, hầu như là toàn bộ đệ tử của đế cung Hồng Hoang đều chạy ra ngoài, kinh ngạc nhìn về phía núi rồng thứ mười ba!
Chỉ thấy.
Trên bầu trời núi Rồng thứ mười ba, đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, kim, đen!
Tia chớp có tổng cộng chín loại màu giáng xuống!
"Lôi kiếp chín màu!"
Đồng tử của Bàng Vân co lại: "Sao có thể chứ, lôi kiếp chín màu là đế kiếp!"
"Chỉ có Đại Đế trẻ tuổi độ kiếp, mới có thể xuất hiện lôi kiếp chín màu!"
"Tố Vấn, con mau đi xem xem, có phải thể chất Hỗn Độn đang độ kiếp không!"
"Vâng!"
Tố Vấn đi thẳng đến ngọn núi rồng thứ mười ba.
Trên đường đi, cô ta thấy hầu như toàn bộ người trong đế cung Hồng Hoang đều bi kinh động, mọi người ùn ùn kéo đến ngoài núi rồng thứ mười ba!
Tất cả đều sửng sốt!
Côn Ngô Mật Phi đang canh giữ ở lối vào núi rồng thứ mười ba, U Nhược thì đứng bên cạnh!
"Không phải cô ấy?"
"Vậy là ai?"
"Chắc không phải là Diệp Bắc Minh đấy chứ!"
Lời này vừa được nói ra, hiện trường lập tức rơi vào im lặng
Nếu Diệp Bắc Minh độ kiếp mà dẫn tới lôi kiếp chín màu, vậy thì điều đó có ý nghĩa quá lớn!
"Sư phụ..."
Tố Vấn nhanh chóng lao về ngọn núi rồng thứ bảy, đi đến trước mặt Bàng Vân, báo cáo mọi chuyện
"Cái gì? Diệp Bắc Minh đang độ kiếp á"
Bàng Vân kinh ngạc suýt thì nhảy dựng lên.
Một lát sau, ánh mắt ông ta khóa chặt vào bầu trời trên ngọn núi rồng thứ mười ba, khóe mắt giật giật: "Xem ra tiềm năng của tên nhóc này vượt xa dự tính của lão phu!"
"Trong thời gian ngắn, phải giết chết cậu ta, không thì sẽ là mối đe dọa rất lớn..."
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh đang tắm trong lôi kiếp chín màu!
Cuối cùng giọng của Dao Trì đã có sự dao động: "Tên nhóc này khá lắm, mới ở cảnh giới Đại Năng tầng hai mà đã dẫn tới lôi kiếp chín màu, chỉ cần ngươi cứ tiếp tục phát huy như này, sau này nhất định sẽ trở thành một Đại Đế!"
"Ngươi hãy nhân cơ hội này tu luyện Cực Đạo Tự Tại Công, lúc độ kiếp là dễ cảm ngộ nhất đấy"
Diệp Bắc Minh thử làm theo.
Cả người rơi vào trong một cảnh giới huyền diệu!
Giây tiếp theo.
Thế mà đạo đài Luân Hồi lại chủ động xuất hiện, cảm ứng với sức mạnh của lôi kiếp!
Vốn dĩ đạo đài Luân Hồi có màu trắng, ngay sau đó đã biến thành màu vàng kim, tỏa ra vạn đạo hào quang!
Hơn một trăm bia mộ xung quanh giống như đang hít thở vậy, liên tục lóe sáng theo!
...
Bên ngoài.
Hoang Cửu Dương đứng trong hư không, nét mặt vô cùng ngưng trọng: "Không ngờ lại là lôi kiếp chín màu thật, tên nhóc này có tư chất của Đại Đế!"
"Ách... cung chủ, không ngờ bị ông đoán trúng rồi!"
Thạch Nghị không ngừng hít sâu!
Nói thật, lúc đầu ông ta hoàn toàn không đánh giá cao Diệp Bắc Minh.
Đánh suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng lôi kiếp chín màu mới tan!
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi.
U Nhược, Viên Tử Y đều ở hiện trường!
Trong Đế cung Hồng Hoang, tất cả mọi người đều tập trung ở bên ngoài núi rồng thứ mười ba, không ai chịu rời đi!
Ầm!
Trận pháp hộ sơn mở ra, mọi ánh nhìn đổ dồn vào chàng trai trẻ đang đi tới!
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh, cũng tăng lên Tế Đạo tầng năm!
"Tiểu Minh Minh"
"Diệp đại ca!"
Ba người là Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi chạy lên, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, mừng cho anh!
"Tên nhóc này có số đào hoa tốt thế?"
"Ba sư muội đều thích cậu ta, rốt cuộc dựa vào đâu chứ?" Có người phỉ nhổ.
Bên cạnh lập tức có người cười lạnh: "Dựa vào đâu ý hả? Người ta có thể gọi ra lôi kiếp chín màu, cậu có làm được không?"
Người phỉ nhổ kia cứng họng không trả lời được!
Rất nhiều đệ tử ở Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu tầng bảy, thậm chí là tầng tám tầng chín đều nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Cảm nhận được một cỗ uy hiếp nồng đậm!
Rõ ràng đối phương mới ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, vậy mà lại khiến bọn họ có cảm giác nguy cơ, khủng bố quá!
"Sư phụ... khí tức của anh ta còn đáng sợ hơn!"
Tố Vấn đứng cuối đám đông, cơ thể khẽ run.
Sắc mặt Bàng Vân u ám, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, không nói một lời!
Cùng lúc đó, Hoang Cửu Dương đi lên: "Diệp Bắc Minh, tôi phá lệ mời cậu gia nhập đế cung Hồng Hoang!"
"Diệp Bắc Minh, lão phu đã nhìn nhầm cậu, gia nhập đế cung Hồng Hoang đi!"
Thạch Nghị cũng nói theo.
Khi tất cả mọi người cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ gia nhập đế cung Hồng Hoang!
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh thản nhiên từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
"Cậu... nghiêm túc hả?"
Hoang Cửu Dương sửng sốt.
Toàn trường lặng như tờ!
Thạch Nghị nhắc nhở một câu: "Cho dù là chủng tộc Đế Huyết, thì cũng phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán, đưa con cháu vào đây đấy!"
"Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: "Tôi thấy đế cung Hồng Hoang này cũng chỉ có vậy"
Anh nhìn xung quanh, rồi quét mắt nhìn một đám đệ tử của đế cung Hồng Hoang: "Hơn một ngàn đệ tử, tôi cứ tưởng toàn là thiên tài trong số thiên tài, kết quả tôi nhìn một vòng..."
"Ừm, hình như không có một ai là đối thủ của tôi."
"Cho nên, có gia nhập đế cung Hồng Hoang hay không, có vẻ cũng chẳng có gì khác biệt"
Chương 2107: Xếp hạng sáu, núi Bất Hủ!
Sau một lúc im lặng như chết!
Bùm!
Toàn trường xôn xao!
"Đù! Tên nhóc này kiêu ngạo quá!"
"Chỉ mới ở cảnh giới Đại Năng tầng 5, thế mà dám nói ra câu này?"
"Cậu ta tưởng mình triệu ra lôi kiếp chín màu thì vô địch thiên hạ thật đấy à?"
Gần ba mươi cặp mắt lạnh như băng rơi trên người Diệp Bắc Minh!
Mang theo hàn ý vô tận!
Những người này là 30 đệ tử đứng đầu của đế cung Hồng Hoang!
Hầu như ai cũng ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!
U Nhược nuốt ngụm nước miếng, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy!
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, Diệp đại ca vẫn cái tính cách đó...
Côn Ngô Mật Phi nhếch môi cười, đây chính là người đàn ông mà cô nhìn trúng!
Hoang Cửu Dương nhíu chặt chân mày: "Diệp Bắc Minh, sự tự tin của cậu đến từ đạo đài Luân Hồi đúng không!"
"Đúng là ở trong đạo đài Luân Hồi, cậu có thể hồi phục vết thương vô số lần!"
"Cảnh giới Đại Năng tầng 5 đánh với Đại Đạo Chi Thượng, khả năng cậu đánh thắng là rất cao!"
"Nếu không có đạo đài Luân Hồi, cậu mà thắng được đệ tử top 500 ở đế cung Hồng Hoang, lão phu cũng nể cậu!"
"Ò."
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp một tiếng: "Không cần ông nể tôi, đợi tôi tiến vào cảnh giới Đại Đạo, ông cũng không phải đối thủ của tôi!"
Toàn trường, triệt để im như tờ!
Cả không gian như đứng lại!
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi!
Viên Tử Y, U Nhược, Hoang Cửu Dương, Thạch Nghị, lão Chu!
Ngay cả Bàng Vân và Tố Vấn cũng sững sờ!
Rốt cuộc tên nhóc này lấy đâu ra tự tin vậy?
Sau một lúc ngẩn người, Hoang Cửu Dương lại cảm thấy nặng nề: 'Không đúng, tên nhóc này không phải loại người không có đầu óc, cậu ta dám nói như vậy, lẽ nào cậu ta có chỗ dựa thật à?'
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!
"Diệp công tử, tôi tin cậu!"
Cuối cùng, Hoang Cửu Dương bật ra một câu.
Bất tri bất giác đã đổi cả xưng hô rồi, mọi người cũng phát hiện, có thể được Hoang Cửu Dương gọi một tiếng công tử, khắp cái Nguyên Thủy Chân Giới cũng chẳng được mấy người.
"Cung chủ..."
Toàn bộ đệ tử ở đế cung Hồng Hoang đều sững sờ!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, anh chợt cười.
"Cung chủ, chúng ta ra kia nói chuyện?"
"Được!"
Hoang Cửu Dương đi.
Dẫn theo Diệp Bắc Minh đi vào ngọn núi rồng thứ tư.
"Diệp công tử nói đi!"
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào vấn đề: "Ông có biết nhà tù số sáu giam giữ Đế Thi ở đâu không?"
Dù đã có chuẩn bị trước, Hoang Cửu Dương vẫn sợ hết hồn khi nghe câu hỏi của Diệp Bắc Minh!
"Cậu... Diệp công tử, cậu nghiêm túc đấy hả?"
"Ông thấy tôi có giống đang nói đùa không?"
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta.
Hoang Cửu Dương không trả lời thẳng, mà nặng nề bật ra một câu: "Diệp công tử, nếu tôi đoán không nhầm, Đế Thi thoát ra từ nhà tù số bảy đang ở trên người cậu?"
"Đúng vậy!"
Diệp Bắc Minh thừa nhận luôn.
Mặt Hoang Cửu Dương biến sắc!
Như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi!
Thảo nào Diệp Bắc Minh tự tin thế!
"Nhà tù số sáu, ở núi Bất Hủ!" Hoang Cửu Dương nói.
"Núi Bất Hủ?"
"Đúng! Núi Bất Hủ, xếp hạng sáu trong mười ngọn núi Sáng Thế!"
...
Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh và Hoang Cửu Dương sánh vai bước ra khỏi ngọn núi thần thứ tư.
Trên khuôn mặt già của Hoang Cửu Dương là nụ cười vui sướng!
Có vẻ giữa hai người đã đạt được một thỏa thuận nào đó!
"Tiểu Minh Minh!"
"Diệp đại ca!"
Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, ba người bay nhanh tới!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người ở lại đế cung Hồng Hoang, tôi phải đi rồi!"
"Tiểu Minh Minh, anh phải đi bây giờ à?"
Côn Ngô Mật Phi lưu luyến.
"Diệp đại ca, anh đừng đi có được không?" Tiêu Nhã Phi nắm chặt bàn tay anh.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Cô bé ngốc, anh có việc riêng cần làm."
"Giờ anh phải đi rồi, anh hứa với em, đợi anh làm xong hết mọi việc, anh sẽ tới tìm bọn em ngay!"
"Nhưng em không nỡ xa anh!"
Tiêu Nhã Phi đỏ hồng mắt, rất là lưu luyến.
Tiêu Dung Phi khẽ quát: "Nhã Phi, chúng ta ở lại đế cung Hồng Hoang, nâng cao cảnh giới!"
"Tranh thủ sau này còn làm trợ thủ đắc lực cho Diệp đại ca!"
Lúc này Tiêu Nhã Phi mới lưu luyến buông tay ra!
Diệp Bắc Minh nhìn sang U Nhược: "U Nhược cô nương, cô cũng ở lại đế cung Hồng Hoang đi!"
"Tôi đã nói chuyện với cung chủ rồi, sau này, cô cứ tu võ cùng Mật Phi!"
"Hả? Tôi cũng ở lại á?"
U Nhược đầy nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Trước mắt nơi này là an toàn cho cô nhất!"
U Nhược suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu.
"Mọi người đừng tiễn nữa, tôi tự đi được rồi!"
Diệp Bắc Minh không ở lại lâu, sau khi dặn dò vài câu, anh quay người rời khỏi đế cung Hồng Hoang!
"Anh ta cứ đi như vậy à?"
Tố Vấn quay đầu lại: "Sư phụ, rốt cuộc Diệp Bắc Minh và cung chủ đã nói gì với nhau nhỉ?"
Bàng Vân cười khẩy: "Muốn đi ư? Nào có đơn giản thế!"
Ông ta bước ra một bước, thân ảnh biến mất!
Diệp Bắc Minh chân trước vừa ra khỏi đế cung Hồng Hoang!
"Nhóc con, cẩn thận!"
Dao Trì và tháp Càn Khôn Trấn Ngục nối tiếp nói!
Thân ảnh của Bàng Vân hiện ra, ông ta gần như đứng sóng vai với anh, đứng cách anh một mét!
Tốc độ nhanh đến nỗi làm Diệp Bắc Minh không phản ứng kịp!
Nếu vừa nãy Bàng Vân mà ra tay, xác suất có thể giết anh là 30%!
Cảnh giới Tế Đạo, quả nhiên khủng bố!
Diệp Bắc Minh thầm toát mồ hôi lạnh.
"Chậc chậc chậc, nhóc con đừng sợ, lão phu sẽ không ra tay với cậu ở thành Hồng Hoang!" Có vẻ Bàng Vân đoán được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, ông ta nhếch miệng cười bảo.
Bề ngoài, Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường: "Bàng lão, ông ra đây làm gì?"
Bàng lão đi sau vỗ vai Diệp Bắc Minh, một cỗ năng lượng cực mạnh áp xuống!
Giống như một ngọn núi khủng bố, đè lên vai anh!
"Phụt..."
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu!
Bàng Vân cười thâm ý: "Đương nhiên là tiễn cậu một đoạn rồi? Ơ, sao cậu lại bị thương?"
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười một cái, trên răng toàn là máu: "Không sao, tôi vẫn chịu được."
"Vậy thì tốt, lão phu còn lo dùng sức quá nghiền chết cậu như nghiền một con kiến hôi cơ!"
Bàng Vân gật đầu.
Diệp Bắc Minh lau sạch máu ở khóe miệng: "Không phiền Bàng lão tiễn tôi nữa."
"Nào có! Đều là người trong nhà cả, cứ để tôi tiễn cậu một đoạn đi, để cho cậu đỡ tịch mịch trên đường xuống Hoàng Tuyền, phải không?" Bàng Vân cười.
Trong lúc đó, vai hai người cách nhau chưa đến một mét.
Người bình thường nhìn vào còn tưởng Bàng Vân là một vị trưởng bối nào đó của Diệp Bắc Minh cơ!
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thành Hồng Hoang.
Các thế lực lớn đã chờ đợi lâu nay!
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, v.v... mười mấy người cảnh giới Tế Đạo chưa hề rời đi, tất cả đều chờ ở đây!
Trần Vũ Nhu, Trần Kiếm Bình.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên cũng ở hiện trường!
"Lão tổ, Diệp Bắc Minh ra rồi!" Một người đàn ông trung niên chạy tới.
Xoẹt!
Vô số ánh mắt nhìn qua cổng thành nhìn vào ngã tư đường.
Một lúc sau.
Diệp Bắc Minh và Bàng Vân sánh vai đi dến cổng thành!
Bàng Vân cười trêu tức: "Nhóc con, hình như có rất nhiều người đang chờ cậu!"
"Để lão phu đếm xem nào, một, hai, ba, bốn... ừm, chỉ nguyên cảnh giới Tế Đạo, đã có mười ba, mười bốn người rồi!"
"Ừm, không biết vào giây phút cậu bước ra khỏi thành Hồng Hoang, cậu có hóa thành huyết vụ luôn không nhỉ?"
Chẳng ngờ.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hô: "Bàng lão, ông đã đồng ý với tôi là nhất định sẽ cứu tôi!"
"Tôi đã đưa hết mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cho ông rồi!"
"Còn cả Côn Ngô thần tuyền, tôi cũng đưa cho ông rồi!"
"Cái gì cơ? Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đang ở trong tay ông ư?"
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ cùng với mấy vị cảnh giới Tế Đạo, chuyển ánh mắt khỏi Diệp Bắc Minh!
Sau đó nhìn chằm chằm vào Bàng Vân!
Sát ý từ mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo làm cho Bàng Vân căng cả da đầu!
Đù mé, con mẹ nó!
Bàng Vân có xúc động muốn chửi mẹ, ông ta chửi Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, con mẹ nó cậu nói linh tinh gì đấy?"
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ vô tội: "Bàng lão, sao ông nói lời không giữ lời vậy?"
"Mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn, tôi đưa hết cho ông rồi mà!"
Bàng Vân tức xanh cả mặt: "Mọi người đừng tin cậu ta, không có chuyện đó đâu!"
"Không có ư?"
Bất Hủ Càn Khôn híp mắt: "Nếu thật sự là không có, tại sao hai người lại đi cùng nhau thân mật như vậy?"
"Bọn ta đâu phải đồ ngốc!"
Tô Bi Vân lạnh lẽo nói: "Bàng Vân, ông và Diệp Bắc Minh vừa mới sánh vai đi ra đấy!"
"Nếu hai người không thân!"
Đỉnh Phù Đồ nói: "Một người ở cảnh giới Tế Đạo, một người ở cảnh giới Đại Năng, sao có thể sánh vai đi cùng nhau được?"
Trừ mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra, mọi người không nghĩ ra được lý do gì!
Côn Ngô Tuyệt Long trầm giọng quát: "Bàng Vân, ông giao thần tuyền của tộc Côn Ngô tôi ra đây!"
Cổ Kiếm Trần cũng lạnh nhạt nói: "Giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, mọi người cùng hưởng, không thì đừng trách chúng tôi trở mặt vô tình!"
"Bọn tôi không ra tay ở thành Hồng Hoang là đã nể mặt đế cung Hồng Hoang các ông lắm rồi! Đừng ép bọn tôi trở mặt!" Côn Ngô Tuệ hàn khí bức người.
"Mọi người hiểu lầm thật rồi..."
Bàng Vân khóc không ra nước mắt, tí thì tức nổ phổi.
"Tôi không cầm thật mà, không tin mọi người có thể hỏi Diệp Bắc Minh... Đè mé! Diệp Bắc Minh đâu?"
Nhìn xung quanh.
Không thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu, anh đã biến mất dưới mí mắt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo!
Chương 2108: Tôi muốn đầu của Diệp Bắc Minh!
"Chết tiệt, thằng nhóc này chạy lúc nào vậy?"
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo cực kỳ xấu!
Không ai ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh lại chạy ngay dưới mí mắt họ!
Bàng Vân tức giận nói: "Các vị đều thấy rồi chứ? Tên nhóc này có tật giật mình nên chạy rồi!"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật sự không ở trong tay tôi!"
Cổ Kiếm Trần lắc đầu, nhưng không tin: "Tên nhóc này ở đế cung Hồng Hoang ba ngày ba đêm, với thủ đoạn của đế cung Hồng Hoang các ông, ép cậu ta giao ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cũng không phải chuyện không thể!"
"Đúng vậy!"
Các vị cảnh giới Tế Đạo khác gật đầu.
Mặt Bàng Vân âm trầm: "Các vị, lẽ nào các vị không phát hiện ra à?"
"Trước khi vào đế cung Hồng Hoang, tên nhóc này mới ở cảnh giới Đại Năng tầng hai."
"Khí tức cảnh giới của cậu ta ban nãy đã là Đại Năng tầng năm rồi!"
Mọi người sững sờ!
"Tên nhóc này thăng lên ba cấp cảnh giới nhỏ trong vòng ba ngày?" Tô Bi Vân cả kinh.
"Đúng vậy! Hơn nữa, lôi kiếp mà tên nhóc này gọi ra, còn là lôi kiếp chín màu!" Bàng Vân gật đầu.
"Lôi kiếp chín màu?"
"Đó chẳng phải là lôi kiếp cấp Đế à?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây thật sự không dám tin vào tai mình!
Trần Vũ Nhu che miệng: "Cha, người này lợi hại thế cơ ạ?"
Ánh mắt Trần Kiếm Bình trở nên ngưng trọng, không nói gì!
"Thiên Nhi, lần trước con độ kiếp là mấy màu?" Bất Hủ Thương quay đầu lại.
"Ba màu ạ!"
Bất Hủ Vấn Thiên gian nan bật ra một câu.
Gọi ra lôi kiếp ba màu đã là thiên tài trong thiên tài rồi!
Nếu Diệp Bắc Minh độ kiếp mà ra lôi kiếp chín màu thật, vậy thì sau này cậu ta thật sự có khả năng trở thành một Đại Đế!
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây không ngừng dao động!
"Rốt cuộc tên nhóc này làm kiểu gì mà có thể tăng lên ba cảnh giới trong vòng một ngày nhỉ?"
"Cậu ta đã lấy đi nội đan Tế Hoàng của yêu tộc!"
Đột nhiên một giọng nói âm lãnh vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, hai cha con Lôi Mông và Lôi Lam đi tới!
"Lôi Mông? Cậu không ở rừng Lạc Đường, đến đây làm gì?" Tô Bi Vân lạnh giọng nói.
Lôi Mông cắn răng nói: "Diệp Bắc Minh lén chuồn vào núi thần Thái Nhất, đánh cắp nội đan của lão Tế Hoàng rồi!"
"Cậu ta có thể tăng một phát ba cảnh giới, phỏng chừng là đã ăn nội đan của lão Tế Hoàng rồi!"
Mọi người rùng mình.
Bọn họ cũng sớm nghe bảo, lão Tế Hoàng của yêu tộc đã qua đời mấy hôm trước!
Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đã luyện hóa yêu đan của lão Tế Hoàng thật hả?
"Các vị tiền bối, tôi tình nguyện giúp các vị tìm ra tên nhóc đó, bảo bối trên người cậu ta các vị tự chia!" Lôi Mông nói.
Sau đó, ông ta nghiến răng nghiến lợi bảo: "Tôi chỉ cần một thứ!"
"Ồ? Cậu cần cái gì?"
Bất Hủ Càn Khôn liếc ông ta một cái.
Lôi Mông lạnh lùng nói: "Đầu của Diệp Bắc Minh!"
...
"Đây chính là núi Bất Hủ hả? Sao chỉ có chín ngọn núi vậy!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, phía trước có chín ngọn núi hùng vĩ màu đen đang trôi nổi trên hư không!
Mỗi ngọn núi giống như một thanh kiếm, đâm vào vũ trụ!
Dao Trì nói: "Tộc Bất Hủ tổng cộng chia làm chín chi, mỗi chi kiểm soát một ngọn núi thần."
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Lối vào của nhà tù số sáu ở ngọn núi nào?"
"Không biết!"
Dao Trì trả lời dứt khoát.
"Ngươi trả lời lưu loát thật đấy..." Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đến gần cổng nhà tù số sáu, bổn đế tự khắc cảm nhận được!"
"Đành phải vậy thôi!"
Thân ảnh Diệp Bắc Minh lóe một cái, đi về phía núi Bất Hủ ở đằng trước!
Nửa tiếng sau, dưới sự dẫn đường của thằn lằn đỏ, mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo như Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ,v.v... đã đứng dưới chân núi Bất Hủ!
"Lôi Mông, cậu đùa tôi đấy à?"
Bất Hủ Càn Khôn mặt mày u ám.
"Đây là núi Bất Hủ của tộc tôi, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh đang ở đây ư?"
Đôi mắt Lôi Mông u ám, thằn lằn đỏ dẫn đường bò trên vai ông ta thè ra cái lưỡi đỏ lòm: "Bất Hủ tiền bối, con Huyết Ma Tích này được nuôi bằng máu của tôi!"
"Nó nhớ mùi của Diệp Bắc Minh, tuy không thể xác định vị trí cụ thể!"
"Nhưng tôi có thể cam đoan bằng tính mạng rằng, cậu ta chắc chắn đang ở núi Bất Hủ!"
Nghe thấy Lôi Mông thề nặng như thế.
Nét mặt mọi người âm trầm!
Côn Ngô Tuyệt Long nhíu mày: "Tại sao cậu ta lại tới núi Bất Hủ?"
Tô Bi Vân chợt phản ứng lại: "Không hay rồi, lỗi vào của nhà tù số sáu ở núi Bất Hủ còn gì?"
"Cậu ta tới đây vì nhà tù số sáu ư?"
Mọi người ngẩn ra, nét mặt dần ngưng trọng.
"Bất Hủ huynh, chúng tôi có tu vi cảnh giới Tế Đạo, không tiện đi vào núi Bất Hủ!" Cổ Kiếm Trần nhìn sang.
Bất Hủ Càn Khôn bước ra: "Nếu tên nhóc này thật sự dám đến núi Bất Hủ, tôi bảo đảm sẽ khiến cậu ta có vào mà không có ra!"
"Cho lão phu mượn con thằn lằn này!"
Ông ta đưa tay ra bắt lấy Huyết Ma Tích, rồi biến mất.
Nửa canh giờ sau, trên một cái cây lâu năm cao chọc trời trong núi Bất Hủ, Diệp Bắc Minh ẩn mình trong khí tức Hỗn Độn, nhìn xuống bên dưới thấy một đám lính canh đang xoẹt qua!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Đã là nhóm tuần tra thứ sáu rồi, lẽ nào người của tộc Bất Hủ đã phát hiện ra mình rồi?"
Đột nhiên.
Dao Trì nhắc nhở: "Diệp Bắc Minh, cẩn thận, có người tới! Mau đi chỗ khác!"
Diệp Bắc Minh lập tức rời khỏi cái cây to đó, đổi một mạch mấy chỗ ẩn thân!
Lúc này.
Bất Hủ Càn Khôn xuất hiện, ông ta nhảy luôn lên cái cây to mà Diệp Bắc Minh vừa mới ẩn thân!
"Một khắc đồng hồ trước, tên nhóc đó từng ở đây!"
Ánh mắt Bất Hủ Càn Khôn lạnh như băng.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên đi theo sau ông ta!
"Không ngờ tên nhóc đó dám lẻn vào tộc Bất Hủ thật!"
"Đúng là thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không có cửa lại tự nhảy vào!"
Bất Hủ Thương nghiến răng nghiến lợi: "Lập tức truyền lệnh xuống cho tôi, phái người bao vây chỗ này cho tôi! Lục soát kỹ từng ngọn cỏ, từng tảng đá cho tôi!"
"Chỉ cần phát hiện ra tên nhóc đó, không cần ra tay, phải lập tức báo cho những người khác biết!"
"Chúng ta bắt rùa trong lọ!"
Bất Hủ Vấn Thiên khó mà kìm được kích động trong lòng, hắn ta cười rung cả vai: "Ha ha ha... cha, sau khi bắt được tên đó, con phải nghiền nát từng cái xương của cậu ta!"
Cách đó mấy trăm mét.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, anh ẩn mình trong khí Hỗn Độn, quan sát hết thảy!
"Đó là Huyết Ma Tích, một loại ma thú cấp thấp!"
"Cấp bậc không cao, nhưng cực kỳ nhạy với mùi, chỉ cần ngươi còn hô hấp, nó có thể tra ra vị trí của ngươi!" Dao Trì giải thích.
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn tất cả!
Bất Hủ Càn Khôn đích thân mang theo Huyết Ma Tích, chạy đến mấy vị trí mà anh ẩn thân lúc đầu để tìm!
Nếu cứ tiếp tục như này, Diệp Bắc Minh sẽ bị lộ là cái chắc!
Dưới sự che chở của khí tức Hỗn Độn, anh lặng lẽ dời đi.
Vừa mới đi được mấy nghìn mét, phía trước lại xuất hiện hơn vạn người!
Phong tỏa hư không!
Đúng là lục soát từng ngọn cỏ, từng hòn đá!
Cảnh giới của những người này không cao.
Toàn ở cảnh giới Đại Năng tâng một, tầng hai thôi, Diệp Bắc Minh có thể lao ra tùy ý!
Nhưng một khi anh ra tay, chắc chắn sẽ bại lộ!
Bất Hủ Càn Khôn đang ở ngay gần đây, anh lại đang ở trong núi Bất Hủ, quá mạo hiểm, Diệp Bắc Minh không chắc mình có thể rút lui an toàn!
Diệp Bắc Minh lập tức quay người đi về hướng khác.
Vừa đi được thêm mấy nghìn mét, phía trước lại xuất hiện một nhóm người nữa!
Vả lại.
Một tiếng ầm ầm to đùng vang lên, trên bầu trời xuất hiện một cái võng màu vàng, phong tỏa hết thảy.
"Chết tiệt!"
Diệp Bắc Minh sa sẩm mặt, nếu cứ tiếp tục như này, anh nhất định sẽ bị lộ!
Đang suy nghĩ xem có nên đánh thẳng ra ngoài không!
Anh liếc mắt, nhìn về phía một ngôi nhà bên hồ nước cách đấy không xa!
Thân ảnh vút đi, lẻn vào trong đó!
Vừa mới lẻn vào một gian phòng, sau lưng đã vang lên một giọng nói thanh thúy: "Bọn họ đang tìm anh à?"
Diệp Bắc Minh cả kinh, quay đầu lại nhìn, có một thiếu nữ đang ngồi trên chiếc giường phía sau.
Chương 2109: Thuật hư không, Lục tiểu thư?
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vừa mới dùng thần niệm quét qua nơi này, rõ ràng không có người!"
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.
Người phụ nữ này rõ ràng đang ngồi trên giường!
Nhưng không gian xung quanh cơ thể lại đang dao động!
Dường như không ở thế giới này mà ở một thế giới khác!
"Ẩn thân trong hư không, tránh thăm dò thần niệm, đây chính là thuật hư không của Bất Hủ đại đế!”
Dao Trì nói ra một câu.
"Thuật hư không?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Cô gái cười tinh nghịch: "Không nói? Vậy tôi có thể hét lên không?"
"Đợi lát nữa Bất Hủ Càn Khôn và những người khác tìm thấy nơi này, anh sẽ chết chắc!"
Cô gái này nhìn giống như một cô gái bình thường, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Ngây thơ rực rỡ!
Khóe miệng luôn mang vẻ vui tươi!
Tuổi thật không biết mấy triệu tuổi.
"Câm miệng!"
Diệp Bắc Minh thấp giọng hét lên, một bước đi về phía cô gái, giơ tay chặn miệng cô lại!
Buzz—!
Lòng bàn tay trực tiếp xuyên qua cơ thể cô gái, căn bản không thể chạm vào!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, cô gái này giống như một bóng ma, hai tay trực tiếp xuyên qua cơ thể cô!
Trong đầu hắn vang lên giọng nói của Dao Trì: "Vô dụng thôi, thuật hư không của cô gái này đã luyện đến khoảng cấp 5 rồi.”
"Ẩn thân trong hư không, cho dù là ở cảnh giới Tế Đạo cũng không thể chạm vào cô ta!"
Thấy Diệp Bắc Minh lại dám ra tay!
Cô gái nhướng mày, hét lớn: "Được rồi, anh thật sự ra tay với tôi?"
"Bất Hủ Càn Khôn..."
Vừa dứt lời!!
Một bàn tay ngọc đột nhiên lao ra, trực tiếp tóm lấy cổ cô gái!
Cô gái mở to mắt, hoàn toàn không dám tin!
Chỉ một bàn tay, lại đang sống!
Điều làm cô kinh ngạc hơn nữa là bàn tay này thực sự có thể bỏ qua pháp tắc của thuật hư không, chính xác tìm ra vị trí của cô gái từ vô số không gian và tóm chặt cổ cô!
"Cô gái, xin lỗi! Chỉ cần cô hợp tác, tôi bảo đảm sẽ không làm tổn thương cô!"
“Nếu cô la hét loạn lên, vậy thì xin lỗi!”
Nghe được giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, cô gái kinh hãi gật đầu!
Sau vài hơi thở.
Có một vài động tĩnh bên ngoài phòng!
Diệp Bắc Minh cảm giác được vô số bóng người đang nhìn chằm chằm căn phòng này!
Bất Hủ Càn Khôn, Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên đều đứng ở cửa phòng.
"Lục tiểu thư, cô có thấy người nào đi ngang qua gần đây không?"
Lục tiểu thư?
Diệp Bắc Minh giật mình.
Cô gái bị bàn tay hoàng đế khống chế này lại là lục tiểu thư của Bất Hủ Tộc?
Đây lại là vai vế gì?
Cho dù là lục tiểu thư của Bất Hủ Tộc cũng không đến mức khiến Bất Hủ Càn Khôn, một cảnh giới Tế Đạo cấp 2 phải cung kính như vậy chứ!
Sắc mặt cô gái tái nhợt, cô có thể cảm nhận được sự đáng sợ của bàn tay này!
Nếu cô ấy nói sai một câu, chắc chắn sẽ chết!
Cô gái thốt lên hai tiếng: "Không có!"
"Không có? Làm sao có thể không có được? Xung quanh đây chúng tôi đã tìm hết lượt rồi, Diệp Bắc Minh nhất định ở trong phòng này!" Hai mắt Bất Hủ Vấn Thiên đỏ ngầu, ngẩng đầu nhìn về phía Bất Hủ Càn Khôn!
"Lão tổ, Bất Hủ Nhan đang nói dối!"
Bất Hủ Càn Khôn sầm mặt xuống!
Làm sao ông ta không biết, Diệp Bắc Minh 100% đang ở trong phòng này!
“Lục tiểu thư, tên nhóc đó có thuật ẩn thân kỳ lạ, có lẽ hắn đang trốn trong phòng, nhưng cô không phát hiện ra!"
Bất Hủ Càn Khôn đề nghị: "Chi bằng, tôi vào trong lục soát một chút?"
“To gan!”
Sắc mặt cô gái tái nhợt, không phải vì bàn tay hoàng đến đang tóm lấy cổ cô, mà là thật sự tức giận!
"Bất Hủ Càn Khôn, ông là cái thá gì? Phòng của tôi mà ông cũng dám lục soát sao?"
"Đừng quên, huyết mạch của ông vốn là nô bộc của Bất Hủ tộc!"
"Tổ tiên Bất Hủ đại đế nhân từ, ban cho ông họ Bất Hủ. Đừng tưởng rằng ông đạt đến cảnh giới Tế Đạo thì dám lục soát phòng của bản tiểu thư tôi!”
"Cút!"
Tiếng “Cút” cuối cùng như sấm, vang vọng khắp bán kính mười dặm!
Hàng vạn người trên mặt đất, trên bầu trời đều há hốc miệng!
Khuôn mặt già nua của Bất Hủ Càn Khôn càng trở nên vô cùng khó coi!
Tất cả sự tức giận, nhục nhã, không cam tâm!
Chỉ có thể hóa thành một tiếng: “Vâng!”
“Chúng ta đi!”
Ông ta dẫn mọi người quay người rời đi.
"Dựa vào đâu? Lão tổ, tên khốn kiếp đó ở bên trong!"
Bất Hủ Vấn Thiên gầm lên, đá văng cửa ra!
Mọi thứ trong phòng đều hiện rõ và trống rỗng!
Bất Hủ Nhan ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Bất Hủ Vấn Thiên, anh dám đá cửa phòng tôi? Gan anh cũng không nhỏ đâu!”
“Lục tiểu thư, tôi… tôi…”
Cơn thịnh nộ của Bất Hủ Vấn Thiên lập tức bị dập tắt!
Sắc mặt của hắn ta trở nên tái nhợt!
Thụp--!
Dưới khí tức cường đại của Bất Hủ Nhan, hắn ta trực tiếp quỳ xuống!
Đồng tử Bất Hủ Càn Khôn co rút lại, ông ta bước tới trước cúi chào: "Lục tiểu thư, thật xin lỗi! Thiên Nhi nó không biết lớn nhỏ, đụng vào Lục tiểu thư, tôi thay nó xin lỗi cô!"
"Ông? Ông nghĩ ông là ai?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Bất Hủ Nhan lạnh lùng.
Xung quanh căn phòng im lặng đến chết người!
Hàng vạn người suýt chết vì sợ hãi!
Dù sao Bất Hủ Càn Khôn cũng là lão tổ ở cảnh giới Tế Đạo, Lục tiểu thư sỉ nhục ông ta như vậy có phải là quá đáng quá rồi không?
Ánh mắt Bất Hủ Càn Khôn giật giật, chậm rãi đứng thẳng lên: "Lục tiểu thư, tôi không là cái thá gì, thì cũng là cảnh giới Tế Đạo!”
"Ngược lại, Lục tiểu thư, huyết mạch Bất Hủ đại đế đều có thể tiến vào nơi đó trải nghiệm. Tại sao cô không có tư cách tiến vào?"
"Dám hỏi một câu, cô... là cái thứ gì?"
Khóe miệng Bất Hủ Càn Khôn nhếch lên một nụ cười!
"Ông nói cái gì?"
Bất Hủ Nhan tức giận đến mức toàn thân run rẩy!
Bất Hủ Càn Khôn lại dám nhục mạ cô!
"Thiên Nhi, đứng lên!"
Bất Hủ Càn Khôn lười trả lời, kéo Bất Hủ Vấn Thiên đang quỳ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Bất Hủ Nhan: "Lục tiểu thư, hai ngày nữa, anh của Thiên Nhi sẽ từ nơi đó trở về.”
"Những trưởng lão khác cũng đánh giá cao cậu ta!"
"Nói không chừng, cậu ta cũng có thể ngoại lệ, tu luyện thuật hư không thì sao?"
"Đến lúc đó, dòng dõi của chúng ta sẽ không còn phải nhìn sắc mặt người khác nữa!"
Nói xong.
Bất Hủ Càn Khôn đưa người rời đi!
“Tức chết mất, thật sự tức chết mất!!”
Bất Hủ Nhan chộp lấy gối và mền trên giường, dùng hết sức ném ra ngoài.
Trên giường không còn gì để ném, cô ta tiện tay cầm lấy, phái sau truyền đến tiếng thở hổn hển: “Xì! Cô nhẹ một chút..”
"A! Xin lỗi!"
Bất Hủ Nhan giờ mới nhớ ra.
Còn có một người khác trốn dưới chăn, nằm úp mặt!
Lúc này Bất Hủ Nhan mới buông ra, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng: "Tôi... tôi không cố ý..."
"Vừa rồi anh đã đe dọa tôi, vậy chúng ta hòa nhau!"
Diệp Bắc Minh vô cùng chán nản, chuyện gì đã xảy ra với những người phụ nữ này vậy?
Tại sao lần nào cũng tóm vào chỗ chí mạng như thế!
"Cảm ơn! Cáo từ!”
Diệp Bắc Minh vừa mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi!
"Chờ một chút! Trên người anh thật sự mang theo hơn một trăm đạo thần hồn sao?"
"Pháp tắc Luân Hồi, anh tu luyện pháp tắc Luân Hồi sao? Tốt quá rồi, anh có thể giúp tôi!" Bất Hủ Nhan hưng phấn đến mức lao tới nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh.